Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời
Chương 83: Phiên ngoại 5
Cái gọi là alpha và omega.
Nói cho đơn giản một chút, alpha là một sự tồn tại còn đàn ông hơn cả đàn ông, cho dù là alpha nữ, cũng dũng mãnh hơn nam nhân bình thường, loại dũng mãnh này không chỉ là trên thân thể mà trên cả phương diện tinh thần, là tồn tại áp đảo người thường ở tất cả các phương diện, cũng là nhân vật lãnh tụ chiếm phần đông của thế giới này.
Omega thì hoàn toàn trái ngược, thuộc kiểu người cực đoan, thân thể nhỏ yếu, linh hồn mỏng manh, tính tình nhạy cảm, chuyện suy nghĩ nhiều nhất trong đời chính là alpha của mình, lúc chưa bị đánh dấu thì chờ đợi alpha định mệnh của mình, đánh dấu rồi thì một lòng một dạ nghĩ cho bạn đời của mình, yêu hắn đồng thời vì hắn sinh sản đời sau.
Đúng vậy, cho dù là omega nam cũng có thể dễ dàng sinh con dưỡng cái, hơn nữa chỉ cần alpha của hắn tích cực gieo giống, hắn có thể sinh sản liên tục…
Chính là thiết lập củ chuối vậy đó, tiếp đó Tô Băng đại tổng công biến thành một đại tổng thụ, rốt cuộc buồn bực thế nào, thực sự khỏi cần nói.
Tô Băng tỉnh lại ở trên giường, trong thân thể này của y không có quá nhiều ký ức, những thiết lập này là sau khi Tô Băng liên thông với máy tính trong phòng mới biết được.
Tô Băng mặc quần áo chỉnh tề, đứng trước gương ngắm nghía.
Bản thân giữ nguyên diện mạo, chỉ có điều thân thể gầy đi không ít, nước da cũng trắng hơn, tôn lên mái tóc mềm mại dài tới thắt lưng, hoàn toàn giống y nữ nhân.
Tô Băng không hề nghĩ ngợi liền cầm kéo lên cắt phéng mái tóc đi.
Lúc này cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên kinh ngạc thốt lên: “Thiếu gia! Cậu… cậu… sao cậu có thể thương tổn bản thân như vậy chứ!” Ông ta nhào tới, quỳ trên mặt đất, vốc những sợi tóc kia lên bắt đầu khóc lóc, “Đây là một trong những báu vật xinh đẹp nhất hệ ngân hà đó! Mái tóc của cậu đã từng nhận được lời ca ngợi của ngài tổng thống đó!”
Tô Băng: “…” Có chút muốn giết người.
Người đàn ông trung niên kia khóc như chết cha chết mẹ: “Thiếu gia của tôi, trong lòng cậu không thoải mái thì cũng đừng thương tổn bản thân mình như vậy chứ!”
Trong lòng Tô Băng không thoải mái, nhưng sau khi cắt tóc, y cảm thấy tốt hơn chút, tuy vẫn còn rất nữ tính, nhưng không sao, tố chất thân thể này không tồi, lại đang ở thời kỳ phát dục, luyện tập một chút vẫn có thể trông được.
Người đàn ông trung niên vẫn còn đang gào khóc: “Tôi biết cậu không hài lòng với vị hôn phu của mình, nhưng đây là hôn sự do lão gia quyết định, cậu không vui thì cứ đi tìm lão gia nói, đừng dày vò bản thân như vậy!”
Tô Băng nghe thấy lời này, thầm nghĩ, vị hôn phu của y không phải là Tô Hàn à? Có gì mà không hài lòng chứ?
Nhưng y không hỏi nhiều, dù sao tình hình của y bây giờ mới chỉ dung nhập vào ảo cảnh có một nửa, nếu như biểu hiện bất ngờ quá, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tính ổn định của ảo cảnh.
Tô Băng nói: “Được rồi, tôi đi tắm, bác thu dọn đống này đi.”
Y vẫn duy trì giọng điệu thường ngày, người đàn ông trung niên rõ ràng bị sửng sốt: “Thiếu gia?”
Tô Băng nhướn mày nhìn ông ta.
Người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy tâm thần hoảng hốt, cúi đầu nói: “Được, được ạ…” Chuyện gì vậy… thiếu gia đã cắt tóc sao lại trở nên có… có uy nghiêm như thế?
Tô Băng tắm rửa, nhìn vào gương vẫn duy trì vẻ mặt ghét bỏ, tay nhỏ chân thon, mỏng manh như trang giấy, cũng may cái nơi kia còn coi như bình thường, nếu như nơi đây cũng nhỏ đi, Tô Băng sẽ trực tiếp phá vỡ ảo cảnh đi tóm Tô Tiểu Hàn chịch một trận, còn muốn cuộc sống tính phúc nữa hay không đây?
Tắm rửa chẳng vui vẻ gì, nhưng sau đó Tô Băng lấy lại được chút cân bằng, nếu như coi thân thề này thành Tô Hàn (dù sao họ cũng giống y chang nhau), ừm, có chút thú vị.
Tô Băng nhớ bà xã.
Tắm rửa xong đi thay quần áo, vừa mở tủ quần áo ra nhìn, mặt Tô Băng liền đen xì.
Omega này thực sự coi mình là con gái à? Đây là mấy cái món quỷ quái gì vậy.
Tô Băng lật tung tủ, cư nhiên không tìm được một bộ có thể mặc để ra ngoài, liền quyết định khoác áo choàng tắm luôn.
Lúc trước khi y kết nối với máy tính đã phát hiện, thế giới này có thể lên mạng mua sắm, quả là thuận tiện bớt việc, y lại kết nối một lát, đặt mua một đống quần áo bình thường.
Người đàn ông trung niên tên là Ngụy Nguyên, thiết lập dựa trên hình tượng của lão quản gia Tô gia, lúc nãy Tô Băng nhìn bộ dáng khóc lóc ầm ĩ của ông ta, quả đúng là không nhận ra.
Lúc này nhận ra rồi, trái lại cảm thấy thân thiết hơn chút.
Ngụy Nguyên dè dặt hỏi: “Thiếu gia, đi ăn cơm chứ?”
Tô Băng chỉ khoác một tám áo choàng tắm, không muốn ra khỏi phòng: “Đợi lát nữa đi.”
Ngụy Nguyên nhìn nhìn cách ăn mặc của Tô Băng, ngập ngừng nói: “Quần áo mùa mới ngày mai sẽ đưa tới.”
Tô Băng không có hứng thú với những món đồ lòe loẹt này, tùy tiện trả lời: “Ừm.”
Ngụy Nguyên lại nói: “Thiếu gia, lão nô ở ngay bên ngoài, nếu cậu cần gì thì xin cứ phân phó.”
Tô Băng nói: “Lát nữa có kiện hàng đưa tới, bác mang thẳng lên lầu cho tôi.”
“Vâng.” Ngụy Nguyên cẩn thận rời đi, lúc gần đi nhìn thấy mái tóc ngắn của y, nhịn không được lại thở dài.
Tô Băng tiếp tục tìm hiểu một vài tin tức của ảo cảnh này.
Hẳn là không phải Tô Hàn cố ý thiết lập như vậy, có lẽ hắn chỉ đơn thuần nghĩ là: Lần này mình muốn mạnh hơn một chút, chủ động một chút, có thể nắm trong tay mối quan hệ của hai người, có thể kết hôn hợp pháp, có thể bên nhau được người ta chúc phúc. Sau đó còn hi vọng Tưởng Thất Nương biến thành nam nhân có thể sinh con, nhưng lại không mong mình có thể sinh con… nhiều điện kiện đập xuống như vậy, quả là đã làm khó ảo cảnh rồi, cư nhiên còn gắng gượng tạo ra được một thế giới phù hợp tiêu chuẩn cho hắn.
Tô Hàn thành một alpha, quả thực là rất mạnh. Tưởng Thất Nương thành một omega nam, quả thực có thể sinh con.
Thế nhưng lại hại thảm Tô Băng, để hợp với hôn nhân hợp pháp của Tô Hàn, y trở thành một omega, lại để thỏa mãn Tô Hàn không muốn sinh con, ảo cảnh để y có khả năng sinh con.
Đây đúng là… không phải vấn đề chịch một trận là có thể giải quyết được.
Đợi tầm khoảng nửa tiếng, quần áo Tô Băng đặt đã đến.
Một loạt màu xanh sẫm, dùng lời các omega để hình dung thì chính là: Thẩm mỹ điển hình của alpha!
Ngụy Nguyên nhìn đống quần áo Tô Băng đặt, cả người đều hoảng hốt.
Thế này là sao? Tiểu thiếu gia thích chưng diện đi đâu mất rồi? Không chỉ cắt phéng đi mái tóc cẩn thận gìn giữ, còn bắt đầu cam chịu lạc hậu mặc những bộ quần áo xấu xí như vậy!
Y chính là một omega quý báu, chính là tiểu thiếu gia tôn quý của bọn họ, từ khi ra đời đã định trước là quý nhân được tiền hô hậu ủng, sao lại…
Ngụy Nguyên vừa nhìn vừa lau nước mắt, vẫn có câu hôn nhân sai lầm sẽ hủy hoại cả đời người, nói như vậy quả thực không sai.
Tô Băng áo mũ chỉnh tề, lại nhìn thử người trong gương, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng hơn chút.
Thân thể vẫn còn quá gầy, nhưng tốt xấu gì đã có chút khí khái nam nhi.
Tô Băng không vội vã ra ngoài tìm Tô Hàn, vẫn nên luyện tập một chút, dù sao phát hiện tướng tá bà xã to hơn cả mình… ừm, Tô Băng cũng không để ý, hắn cảm thấy Tô Hàn thế nào cũng vẫn đẹp, thiếu niên nhỏ nhắn xinh đẹp cũng tốt, nam nhân thành thục tao nhã cũng được, cho dù là bộ dáng già nua ở thế giới trước, y cũng vẫn cảm thấy hắn là đẹp nhất. Y chỉ là sợ Tô Hàn để ý, dù sao Tô Hàn không có ký ức, nhìn thấy một lão công ẻo lả nữ tính, chỉ sợ sẽ không tiếp thụ được.
Tô Băng muốn lên mạng đặt mua một đống dụng cụ thể thao, căn dặn Ngụy Nguyên: “Thu dọn phòng trống trên lầu ba, tôi đã mua mấy món đồ.”
Ngụy Nguyên luôn miệng nói: “Vâng.” Nhất định là quần áo và đồ trang sức đẹp đẽ, tiểu thiếu gia nhà họ thích nhất là cái này, Ngụy lão đầu bớt lo được chút chút.
Sau đó Ngụy Nguyên bị đống dụng cụ thể hình đồ sộ này dọa ngốc.
Đương nhiên đây là chuyện sau này, lúc này “phòng tập gym” còn chưa xây xong, Tô Băng lên mạng để làm quen với thiết lập.
Vừa tới lúc trà chiều, có người đến nhà chơi.
Người đến là một omega, bộ dáng trắng trẻo non nớt, xinh xắn đáng yêu, là bạn học lúc còn cắp sách của Tô Băng, bởi vì hai nhà thân thiết, quan hệ hai người họ cũng không tồi.
Tô Băng liếc cậu ta một cái, biết đây là Tô Hàn mô phỏng theo bộ dáng của Thẩm Tiểu Phi, dù sao diện mạo y xì đúc nhau, ngay đến tính cách cũng rất giống.
Thẩm Tiểu Phi vừa thấy Tô Băng, lập tức ngây người, dáng vẻ như gặp ma vậy.
Lão Ngụy Nguyên rưng rưng nước mắt: “Thẩm thiếu gia…”
Thẩm Tiểu Phi nắm tay Tô Băng, lo lắng nói: “Sao cậu lại nghĩ quẩn thế! Cho dù không thích hôn ước đó, nghĩ cách từ hôn là được rồi, hà tất phải hủy hoại bản thân như vậy.”
Tô Băng: “…”
Thẩm Tiểu Phi nhìn mái tóc của y, siết cổ tay nói: “Cậu vẫn luôn nói mái tóc là sinh mệnh thứ hai của mình, cậu đây là… đây là… ai!” Cậu ta thở dài thườn thượt.
Nếu không phải nể mặt Thẩm Tiểu Phi, lại thấy cậu ta đây thật lòng lo lắng cho mình, Tô Băng đã mở cửa tiễn khách rồi.
Làm sao, y cắt tóc thì làm sao? Y còn muốn cạo thành đầu đinh nữa ấy chứ!
Cả một buổi mặt mày Thẩm Tiểu Phi vẫn thể hiện nét lo lắng, nhìn kiểu tóc của y, nhìn quần áo của y, thở dài thở ngắn phỏng chừng sắp giảm thọ đến nơi rồi.
“Trước đây cậu luôn chê bai thẩm mỹ của tớ giống alpha, hôm nay cậu…” Quần áo này thực sự là một lời khó nói hết, một omega ngọt ngào xinh đẹp phong cách mặc như alpha thế kia làm cái gì!
Tô Băng nhịn không nổi, y cau mày nói: “Tớ không phí hoài bản thân, cũng chẳng đau lòng, dáng vẻ hiện tại rất tốt.”
Thẩm Tiểu Phi căn bản không tin, ngay đến sinh mạng thứ hai cũng đã cắt rồi, còn nói mình không phí hoài bản thân… ai tin nổi?!
Tô Băng không để ý đến cậu ta nữa, bưng tách hồng trà đã pha xong lên uống một ngụm, nhưng mà chỉ một ngụm, y lại cau mày nói: “Cho nhiều đường vào như vậy làm gì?”
Nước trà đang ngon lành tự dưng lại thêm cả sữa cả đường, làm sao mà uống?
Ngụy Nguyên & Thẩm Tiểu Phi: “…”
Hầu gái pha trà liền vội vàng nói: “Thiếu gia muốn khẩu vị thế nào? Tôi đi pha chế lại.”
Tô Băng nói: “Đừng thêm cái gì cả, chỉ trà thôi.”
Hầu gái pha trà thấp thỏm nhìn nhìn Ngụy quản gia, Ngụy quản gia đáng thương cũng đang rất mờ mịt.
Tô Băng liếc nhìn cô: “Sao thế, lời nói của tôi còn cần phải được sự đồng ý của người khác nữa hả?”
Hầu gái pha trà lập tức khẩn trương, vội vàng nói: “Không dám ạ!”
Tô Băng lại liếc nhìn Ngụy Nguyên, Ngụy Nguyên cũng đang tim đập thình thịch, chuyện gì thế này… vì sao thiếu gia lại trở nên dọa người như vậy chứ!
Thẩm Tiểu Phi bên kia chớp chớp mắt, trái tim cũng đập vang như sấm, y không phải bị dọa sợ, mà là… cảm thấy Tô Băng vừa rồi vô cùng hấp dẫn.
Có độc, Thẩm Tiểu Phi vội vã thu liễm tâm thần, cậu chính là thẳng nam chân chính, chỉ nhìn alpha, tuyệt đối sẽ không thích omega!
Tô Băng uống được Đại Hồng Bào chân chính, tâm tình thoải mái hơn chút.
Gần tới bữa tối thì Thẩm Tiểu Phi cáo từ, Tô Băng cũng không giữ cậu ta lại.
Bữa tối, Tô Băng ăn một mình, mẹ y ra đi từ sớm, cha và anh trai đều bộn bề công việc, rất ít khi về nhà.
Nhưng như vậy cũng tốt, Tô Băng vui vẻ một mình càng nhàn nhã.
Ngày hôm sau, dụng cụ tập gym y đặt đã tới, lúc đưa tới cửa, Ngụy Nguyên quả thực sắp phát điên.
“Thiếu gia… đây là… cậu đặt?”
Tô Băng nói: “Mang lên lầu.”Căn bản không thèm trả lời câu hỏi ngu xuẩn của Ngụy Nguyên.
Ngụy Nguyên kêu người chuyển thiết bị lên lầu bố trí ổn thỏa, cả gương mặt đều sắp nhăn nhó thành bông cúc dại rồi…
Phòng tập gym giải quyết xong, Tô Băng liền bắt đầu thực hiện bài tập huấn luyện thân thể cường độ cao.
Chạy bộ 20km, hít đất hai trăm cái, còn cả các loại dụng cụ vận động…
Ngụy Nguyên đứng bên cạnh nhìn, vừa nhìn vừa cuống: “Trời ơi, thiếu gia cậu cẩn thận chút, sẽ bị đụng trúng đó!”
Tô Băng không để ý tới lão, dễ dàng nâng tạ nằm lên.
Ngụy Nguyên cứng họng: Thiếu gia có sức lớn thế hả…
Đương nhiên, lấy thể chất vốn có của Tô – omega – Băng thì chắc chắn không làm được điều này, nhưng linh hồn Tô Băng cường độ rất cao, hơn nữa Tô Hàn không áp chế quá nhiều sức mạnh của y, cho nên mặc dù chưa luyện tập, y cũng có đầy đủ sức mạnh.
Nhưng vẫn cần phải rèn luyện, thân thể gầy như con gái thế này y nhìn không thoải mái.
Sau khi ra mồ hôi, Tô Băng cởi luôn áo khoác ra, lần này Ngụy Nguyên càng hoảng: “Thiếu gia à? Sao cậu có thể cởi quần áo ra như thế! Alpha của cậu mà biết sẽ không vui đâu!”
Tô Băng: “…” Alpha ngu xuẩn của y có vui hay không y tạm thời không biết, nhưng bây giờ y rất không vui.
Tô Băng lạnh lùng lườm Ngụy Nguyên: “Ra ngoài.”
Ngụy Nguyên ngập ngừng muốn nói … nhưng cuối cùng vẫn không dám cãi lời y, xoay người rời khỏi căn phòng như cơn ác mộng này.
Tới gần trưa, Thẩm Tiểu Phi lại tới nhà chơi.
Y thấy Tô Băng để trần cánh tay, lập tức trợn mắt há mồm.
“Cậu đang làm cái gì vậy!”
Lại tới thêm người nữa, Tô Băng quả thực phiền não.
Nhưng thời gian rèn luyện của buổi hôm nay cũng xêm xêm rồi, nên bổ sung thêm đồ ăn.
Tô Băng liền đặt tạ xuống, đứng dậy.
Y chỉ mặc một cái quần soóc, nửa người trên hoàn toàn trần trụi, làn da vốn trắng nõn vì mồ hôi mà có thêm chút gợi cảm, thật giống như mỹ ngọc trong sương sớm, đẹp tựa như đang phát sáng.
Omega thẳng trăm phần trăm như Thẩm Tiểu Phi, lúc này cũng nhìn cũng có chút ngẩn ngơ.
Tô Băng… quả là đẹp ha, không hổ là đệ nhất mỹ nhân của ngân hà.
Đáng thương mỹ nhân như vậy cư nhiên phải gả cho tên quê mùa kia, khó trách y sẽ không thoải mái.
Nghĩ tới đây, Thẩm Tiểu Phi thở dài, nhịn không được nói: “Hôn sự của cậu và hắn ta, thực sự không còn đường xoay sở nữa hay sao?”
Hiện tại Tô Băng đã dựa vào tìm kiếm trên mạng, đại khái biết được tình hình.
“Vị hôn phu” của y quả thật là Tô Hàn, nhưng yêu cầu của Tô Hàn quá nhiều, thế giới này để hợp với hắn, cũng dốc hết toàn lực.
Chắc là Tô Hàn muốn thanh mai trúc mã lớn lên bên y, mà trong thế giới này đặt ra, omega sau khi sinh chính là bảo bối, có tổ chức bảo vệ riêng biệt, ra ngoài tiền hô hậu ủng, ngay cả đi học cũng học ở trong trường dành riêng cho omega.
Bởi vì omega mỏng manh yếu ớt, nhưng hết lần này đến lần khác lại là bảo bối trong tay alpha, là người có độ phù hợp cao nhất với bọn họ, hơn nữa còn có thể kéo dài huyết thống ưu tú của họ, cho nên đánh chiếm trên đủ các loại trình độ cố gắng bảo vệ bọn họ.
Tuy bảo vệ này ở một mức độ nào đó cũng rất giống giam cầm.
Tô Hàn không nỡ để Tô Băng chịu khổ, cho nên xuất thân của y tương đối khá giả, là con trai của Thượng tướng Liên Minh, thân phận như vậy đương nhiên được bảo vệ càng nghiêm mật hơn.
Trên lý thuyết, tuyệt đối không có cách nào trở thành “thanh mai trúc mã” với Tô Hàn được.
Nhưng mà Tô Hàn muốn, ảo cảnh cũng chỉ đành nghĩ biện pháp thôi.
Vì vậy tạo ra tình tiết cha Tô Băng rơi vào đối thủ chính trị vu oan, bị đày đến tinh hệ sát biên giới, cả nhà phải di dời.
Trong quá trình di cư đến tinh hệ sát biên giới, Tô Băng và Tô Hàn gặp nhau.
Vì là nơi hẻo lánh, cho nên Tô Băng chỉ cần uống thuốc ức chế là có thể chơi đùa bên ngoài như người bình thường.
Sau đó hai người cuối cùng được thành thanh mai trúc mã.
Hơn nữa vì để cho hai người có thể đính hôn, Tô Cảnh Thần đặc biệt tặng cho cha giả của Tô Băng một cái ân cứu mạng, người cha nghèo túng của Tô Băng cảm động vô cùng, lại thấy Tô Băng và Tô Hàn thân thiết với nhau, liền quyết định cọc hôn sự này.
Tiếc rằng chưa đến hai năm sau cha Tô Băng lại phất lên, quay về Liên Minh tiếp tục làm Thượng tướng cao cao tại thượng của hắn, Tô Băng đương nhiên cũng theo về Tinh Cầu Thủ Đô.
Nhưng hôn ước đã định ra rồi, năm nay Tô Băng tròn mười tám tuổi, Tô Cảnh Thần liền đưa sính lễ tới.
Chuyện này tất cả mọi người đều biết, đệ nhất mỹ nhân Liên Minh Tô Băng sắp gả cho một tên nhà quê ở tinh hệ sát biên giới!
Mặc kệ ý định ban đầu của Tô Băng thế nào, dù sao người bên cạnh y đều cho rằng y chịu uỷ khuất. Từ thái độ của Ngụy Nguyên và Thẩm Tiểu Phi là có thể thấy.
Hôm nay Tô Băng lại khác thường đủ đường, bọn họ càng khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Tô Băng không bằng lòng hôn sự này, đây là Tô Băng đang yên lặng kháng nghị.
Có trời mới biết Tô Băng rất hài lòng, hài lòng vô cùng, đang làm khóa học bắt buộc trước hôn nhân, chuẩn bị sau khi kết hôn khiến cho “ông xã nhỏ” **.
(*Những dấu sao là trong bản gốc nó vậy nên tui chịu hổng biết dịch sao luôn.)
Lúc ăn cơm trưa, mặt Thẩm Tiểu Phi lại kinh hoàng.
Bình thường bọn họ vì để duy trì vóc dáng, đều ăn rất ít, nhưng hôm nay… tuy rằng động tác của Tô Băng vẫn ưu nhã như trước, thần thái cũng thanh thanh lãnh lãnh, nhưng sức ăn của một mình y hơn gấp ba Thẩm Tiểu Phi cộng thêm cả ba Ngụy Nguyên!
Thế này…
Thẩm Tiểu Phi nuốt nước miếng nói: “A Băng… cậu…”
Tô Băng nhìn con tôm cuối cùng trên mâm hỏi: “Cậu có ăn nữa không?”
Thẩm Tiểu Phi: “…”
Tô Băng nói: “Không ăn để tớ ăn.” Muốn cơ bắp thì phải ăn nhiều thức ăn giàu đạm.
Thẩm Tiểu Phi sắp khóc: “A Băng, cậu đừng chà đạp bản thân nữa! Trong lòng cậu không vui thì cứ nói cho tớ biết, đừng tổn thương bản thân!”
Tô Băng ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Nhìn qua tớ giống như đang chà đạp bản thân lắm à?”
Thẩm Tiểu Phi nói: “Cắt mái tóc dài thành như vậy, mặc thành… ừm…” Cậu ta ngập ngừng một lát thực sự không không biết xấu hổ nói ra chữ xấu này, chủ yếu là do giá trị nhan sắc của Tô Băng quá cao, mặc bộ quần áo của alpha vẫn oai hùng hiên ngang, còn rất mê người, khụ khụ… Thẩm Tiểu Phi hồi thần tiếp tục nói: “Còn mang về nhà mấy món tự hành hạ này…” Thì ra vận động trong mắt cậu ta là tự hành hạ, “Bây giờ lại ăn uống quá độ!” Không hề, Tô Băng ăn rất đúng chuẩn, đều là dinh dưỡng thiết yếu bồi bổ thân thể.
Đáng tiếc có nói cái này với Thẩm Tiểu Phi thì cậu ta cũng không thủng.
Tô Băng cũng lười chả muốn lãng phí miệng lưỡi với cậu ta, chỉ nói: “Nhìn không quen thì sau này đừng tới nữa.”
Thẩm Tiểu Phi bị đóng băng tại chỗ, qua lúc lâu mới hồi phục tinh thần, tim thắt lại không thể hít thở: Thật muốn đánh chết cái tên nhà quê kia, xem xem hắn đã tổn thương Tô Tiểu Băng dịu dàng động lòng người của họ thành cái dạng gì rồi!
Nhoáng cái đã trôi qua hai tháng.
Thẩm Tiểu Phi ngày ngày đều tới báo cáo, nhưng cuối cùng cũng không nói những lời đó tiếp nữa, có điều mặt mày vẫn cứ luôn lo lắng như thế.
Nhưng cậu thực sự không dám tiến vào phòng tập gym kia, cũng không dám nhìn Tô Băng trần nửa người trên…
Dưới huấn luyện cường độ cao như vậy, thân thể Tô Băng đã càng ngày càng rắn chắc, sớm không còn dáng vẻ trắng nõn ban đầu, vài đường cong cơ bắp xinh đẹp đã dần dần ló hiện.
Thẩm Tiểu Phi nhìn liền thấy mặt đỏ tim đập, cho nên mới không dám đến coi.
Lại qua vào ngày, cha Tô Băng đã trở về.
Hắn đã sớm nghe Ngụy Nguyên báo cáo tình hình, cũng biết gần đây Tô Băng đang “cáu kỉnh”.
Vợ hắn ra đi sớm, mình vẫn luôn cưng chiều đứa nhỏ này, mọi chuyện đều chiều theo y. Nhưng chuyện hôn ước này hắn đã quyết, hắn là người trọng tình, Tô Cảnh Thần có ân lớn với hắn, cho dù hôm nay hai nhà chênh lệch rất xa, nhưng cũng không thể phá hủy hứa hẹn năm đó.
Hôn ước đã quyết định, tuyệt đối không thể thay đổi.
Mấy ngày nay cha Tô không về nhà cũng là cố ý, hắn cố tình lạnh nhạt Tô Băng, cảm thấy y nên bình tĩnh một chút, đợi qua mấy bữa sẽ tìm y nói chuyện đàng hoàng.
Kết quả trận hậm hực này của Tô Băng kéo dài tới tận hai tháng, cha Tô không nhịn được, quyết định trở về nói chuyện rõ ràng với y.
Cha Tô làm đủ chuẩn bị tâm lý, cảm thấy cho dù con trai có khóc lê hoa đái vũ cũng phải cứng rắn quyết tâm, lúc bước vào nhà nhìn thấy Tô Băng thì liền sững người.
Thanh niên khí khái bừng bừng trước mắt này là ai? Tiểu bảo bối nho nhã xinh đẹp của hắn đâu mất rồi!
Tô Băng chào hỏi hắn: “Cha, cha đã trở về.”
Mặt cha Tô không thể tin tưởng, đây đúng là con trai của hắn, là Tô Tiểu Băng xinh đẹp của hắn, nhưng vấn đề là… con trai omega của hắn sao lại trở nên alpha như thế!
Tâm tình cha Tô có chút phức tạp, vừa đau lòng con trai, lại vừa cảm thấy mình có lỗi với bạn già.
Đường đường omega lại biến thành bộ dáng như vậy, thằng nhóc Tô Hàn kia sẽ không ghét bỏ chứ…
Tâm tình cha Tô thấp thỏm bước vào phòng, cơm nước bày lên bàn, hai cha con trầm mặc ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, sau khi trà bánh được bưng lên, cha Tô cuối cùng mở miệng: “Tiểu Băng, về chuyện hôn ước của con, cha nghĩ phải nói chuyện với con.”
Tô Băng dứt khoát nói: “Cha, con rất hài lòng với chuyện hôn sự này, cha không cần suy nghĩ nhiều.”
Cha Tô: “…” Nhưng vấn đề là trạng thái này của con khiến người ta không nhìn ra chút nào là hài lòng cả! Nếu thực sự hài lòng sẽ làm cho bản thân trông alpha hơn cả alpha thế kia ư? Con đây không phải tỏ rõ chán ghét vị hôn phu của mình hay sao!
Đường đường một vị hôn thê omega ngọt ngào xinh xắn biến thành bộ dáng này, là alpha đều sẽ không tiếp thu nổi đó được không!
Cha Tô thở dài nói: “Dáng vẻ này của con…”
Tô Băng bình tĩnh nói: “Con như vậy không có gì không tốt cả, nếu Tô Hàn thực sự thích con, vậy thì nên chấp nhận con dưới bất cứ hình dạng nào.”
Lời cha Tô muốn nói hơi nhiều, nhưng nhìn dáng vẻ này của Tô Băng, hắn lại không nói lên lời.
Đầu tiên, hắn có chút đuối lý, hôn sự này là ý nguyện của hắn, suy cho cùng không đi sâu cân nhắc đến tâm tình con trai, chỉ là cảm thấy phù hợp thì quyết định; vả lại Tô Băng không khóc không nháo, tuy thay hình đổi dạng mình, nhưng căn bản nhan sắc con trai quá mạnh, có dày vò thế nào đi nữa cũng vẫn cứ là đại mỹ nhân, tuyệt đối không thiệt thòi thằng nhóc Tô Hàn kia; còn có chính là cha Tô suy nghĩ, Tô Băng hiện tại làm mình làm mẩy cũng không sao, chỉ cần đừng đòi chết đòi sống, tất cả đều dễ nói, đợi kết hôn xong, kí hiệu cái, hai người còn không phải là nùng tình mật ý gắn bó keo sơn ư? Đều là người từng trải, ai không hiểu chứ? Hắn và lão Tô chỉ cần đợi cháu trai đầy sảnh là được rồi!
Nghĩ như vậy, cha Tô yên tâm, cũng không xoắn xuýt nữa: “Tháng sau Tô Hàn sẽ đến Tinh Cầu Thủ Đô, các con gặp mặt một lần, để đôi bên quen thuộc lẫn nhau thêm một chút.”
Khóe miệng Tô Băng khẽ nhếch lên: “Vâng.”
Cha Tô quan sát thần thái của y, có chút an tâm lại có chút lo lắng.
“An tâm” là hình như Tô Băng thực sự không bài xích Tô Hàn, “lo lắng” là thần thái con trai omega nhà mình sao lại giống một alpha sắp sửa gặp “vợ hiền” như vậy!
Lại qua hai ngày, anh trai Tô Băng trở về.
Ánh mắt đầu tiên Tô Sương nhìn thấy Tô Băng cũng giật mình sửng sốt.
Có lẽ đây là thần thái cố định của từng người khi gặp lại Tô Băng.
Nhưng Tô Sương không kinh ngạc hoảng sợ giống như những người khác, tuy hắn không có ký ức, nhưng hiển nhiên rốt cuộc nên có thái độ thế nào với em trai vẫn có ấn tượng, vì vậy hắn cười cười nói: “Như vậy rất tốt, khỏe khoắn.”
Ấn tượng của Tô Băng với người anh trai này thoáng cái tăng vọt lên max điểm.
Tô Sương là một alpha thuần, hơn nữa còn là một quân nhân ưu tú, mới hai sáu tuổi đã công quân hiển hách, là tình nhân trong mộng của tất cả các omega trong Tinh Cầu Thủ Đô.
Nhưng một alpha ưu tú như vậy lại vẫn độc thân, không có người bầu bạn.
Lần này Tô Sương từ quân đội trở về nghỉ đông, sở dĩ dùng khoảng thời gian này, là có nguyên do.
Bởi vì cả nhà Tô Cảnh Thần sẽ tới Tinh Cầu Thủ Đô, người hắn tâm tâm niệm niệm cũng sẽ đi theo.
Tô Băng đã sớm điều tra hoàn cảnh của Tô Hàn, đương nhiên biết Tô Tuyết là anh trai Tô Hàn, hơn nữa Tô Tuyết còn là một alpha cường hãn.
Lúc Tô Băng và Tô Hàn là thanh mai trúc mã, hai người anh trai Tô Tuyết và Tô Sương chăm sóc em trai cùng chơi với nhau, chơi chơi liền chơi đến xảy ra chuyện, nhưng hai người đều là alpha, nếu như bị người khác biết, có lẽ sẽ bị phóng hỏa thiêu chết.
Cho nên hai người đều rất khắc chế, chưa từng vạch trần, xa cách nhiều năm như vậy, đôi bên chú ý đối phương, thỉnh thoảng còn có thể liên hệ vài lần, nhưng không có bất cứ hành động vượt quá khuôn khổ nào.
Nhưng dù vậy, tình cảm đã nảy sinh lại không cách nào biến mất, thậm chí bởi vì chia lìa mà càng ngày càng khát vọng, vẫn luôn muốn có thể thấy mặt, chỉ cần thấy mặt là đủ rồi.
Cảm quan của Tô Băng đối với Tô Sương cũng không tệ, hai người khá thân, Tô Sương được thấm nhuần trong quân đội đã lâu, hiểu biết sâu sắc với các loại súng ống, Tô Băng không chỉ cảm thấy hứng thú với những món này hơn nữa còn cực kỳ am hiểu.
Hắn chính là người đã từng cùng quang não Tiểu Q tham gia vào kế hoạch cải tiến chiến hạm cấp ngân hà đó.
Tô Sương rất bất ngờ với thiên tư em trai, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc chú lại sinh thành omega.”
Tô Băng không đồng ý những lời này, nếu nói thực sự đáng thương, Tô Băng cảm thấy Tô Sương càng đáng thương hơn, đời trước là thân huynh đệ với Tô Tuyết, hai người không dám ở bên nhau, đời này đều cùng là alpha… vừa so sánh liền thấy thỏa mãn, Tô Băng cảm thấy mình và Tô Hàn thế này cũng rất tốt, tuy có chút “đảo ngược giới tính”, nhưng phân tích kỹ ra thì vẫn còn dùng được.
Dù sao không ai hiểu rõ thân thể Tô Tiểu Hàn hơn y, muốn làm hắn thoải mái thực không khó.
Đến đầu tháng, cả nhà Tô Cảnh Thần tới Tinh Cầu Thủ Đô.
Cha Tô sắp xếp nơi ở cho bọn họ, nhưng Tô Cảnh Thần không vào ở, mà thuê một ngôi biệt thự ở tạm.
Dù sao là tới cầu hôn, ở trong nhà “con dâu” thì còn ra thể thống gì nữa, vốn có người nói bọn họ trèo cao, nếu còn ở chung nữa, không biết người khác sẽ còn nói thế nào.
Bọn họ rất thích Tô Băng, không muốn để y chịu ủy khuất.
Lại nói Tô Cảnh Thần bên này, hai anh em cũng đang rất khẩn trương.
Trong đầu Tô Hàn toàn là omega xinh đẹp như hoa, nhớ đến mấy ngày mấy đêm đều không ngủ ngon giấc, chốc lát sợ mình mạo phạm giai nhân, chốc lát sợ Tô Băng ghét bỏ hắn, chốc lại sợ mình lóng nga lóng ngóng làm cho người ta không thích… nói chung là cực kỳ không tự tin.
Tô Tuyết cũng khẩn trương, còn khẩn trương hơn cả hắn, nhưng Tô Hàn có thể biệu hiện ra ngoài, còn y thì ngay đến tư cách biểu hiện cũng không có.
Nửa đêm Tô Hàn không ngủ được đi tìm anh trai nói chuyện phiếm: “Anh, anh nói xem Tô Băng đẹp như vậy, liệu có thực sự đồng ý kết hôn với em không?”
Tô Tuyết không yên lòng nói: “Yên tâm đi.”
Tô Hàn lo lắng: “Khi còn bé không hiểu chuyện, em luôn túm tóc cậu ấy, còn làm bẩn quần áo cậu ấy, còn chọc cậu ấy khóc, còn…” Lúc đó hắn và Tô Băng đứa tám tuổi đứa chín tuổi, đâu biết cái gì là tình yêu, hắn thấy Tô Băng sạch sẽ xinh đẹp luôn nhịn không được trêu chọc y, bây giờ… hối hận chết đi được!
Tô Tuyết nghe những lời này của hắn đến mấy trăm lần rồi, những vẫn nhẫn nhịn trấn an hắn: “Đều là chuyện khi còn bé, cậu ấy chắc chắn đã sớm quên rồi.”
Tô Hàn cảm thấy không có khả năng, dù sao mình vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy, làm sao Tô Băng có thể quên được?
Nhưng suy nghĩ một lát hắn lại bắt đầu cười ngây ngô: “Anh, em vui lắm, có thể đính hôn với Tô Băng thực sự quá vui!”
Tô Tuyết cười cười, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nếu niềm vui của y có thể đơn giản như Tô Hàn thì thật tốt biết bao.
Thích một người không nên thích, ngày từ khi mới bắt đầu đã định trước sẽ đau khổ, thế nhưng không cách nào từ bỏ, đơn giản là tham luyến chút ngọt ngào trong thống khổ này.
Lúc Tô Cảnh Thần sắp xếp xong xuôi, cha Tô mời cả nhà họ qua ăn cơm.
Cả ngày hôm trước, Tô Hàn đứng ngồi không yên, thực sự khẩn trương cứ như ngày mai phải vào giáo đường vậy!
Tưởng Thất Nương cười nói: “Con và ba con y xì nhau, đêm tân hôn năm đó, khẩn trương đến thiếu chút nữa là ngã xuống đất giả bộ ngủ rồi.”
Tô Cảnh Thần: “…”
Tô Hàn thầm nghĩ: Xong rồi xong rồi, các cha sống chúng bốn năm năm mới kết hôn mà còn khẩn trương như vậy, hắn và Tô Băng… chẳng phải là…
Tô Hàn nghĩ vậy liền thở gấp, không bình tĩnh nổi.
Rốt cuộc người hai nhà gặp mặt, thế hệ trước chính là bạn cũ gặp lại lệ rơi đầy mặt, ngồi cạnh nhau bắt đầu ôn chuyện.
Thế hệ thanh niên thì ngồi đối diện nhau, một đôi không nói trầm lặng, một đôi là mới mẻ hiếu kì.
Tâm tình của Tô Sương và Tô Tuyết không thể nói rõ, dù sao là vừa cam go vừa ngọt ngào, vừa muốn gặp vừa không muốn gặp, chỉ có thể mỗi người bày ra một dáng vẻ, làm bộ ung dung.
Tô Băng rất hài lòng đánh giá Tô Hàn, Tô Hàn thoạt nhìn rất bình thường, chính là bản trưởng thành của Tô Hàn ở thế giới thứ bảy, mắt to, da mịn, môi mọng, vừa nhìn là muốn hôn một cái.
Tô Hàn lại ngẩn ngơ, cứ cảm thấy Tô Băng trước mắt này không giống trong kí ức lắm…
Đẹp… vẫn rất đẹp, nhưng hình như soái khí có thừa xinh đẹp không đủ?
Nhưng cũng không sao, Tô Hàn nhanh chóng xóa sạch dáng vẻ Tô Băng trong trí nhớ, thay thành thiếu niên tuấn lãng bây giờ, vẫn cảm thấy tim đập không thôi.
Tô Băng khẽ cười cười với hắn, Tô Hàn lập tức cúi đầu, khẩn trương đến đỏ bừng mặt.
Đẹp quá, omega của hắn đẹp quá đi mất!
Người hai nhà cơm nước xong xuôi, Tô Băng đề nghị: “Anh, chúng ta cùng ra hoa viên dạo chút đi.”
Tô Sương đang có ý đó, đáp: “Được, hoa sơn trà sau viện đúng lúc đang nở.” Hắn nói rồi nhìn về phía Tô Tuyết, khẽ hỏi: “Có muốn đi xem không?”
Tô Tuyết nói: “Hiếm khi tới Tinh Cầu Thủ Đô đương nhiên là muốn xem đặc sắc nơi này rồi.”
Tô Hàn cũng nói: “Đúng vậy… không nên bỏ qua.”
Tô Băng cười cười với hắn, Tô Hàn sớm đã bị “bà xã” tương lai của mình mê đến thất điên bát đảo.
Bốn thanh niên cùng ra khỏi phòng, hậu hoa viên rất lớn, trồng đầy hoa sơn trà.
Thợ làm vườn của Tô gia là một nhà nghệ thuật lãng mạn đa sầu đa cảm, hoa sơn trà được hắn săn sóc vừa tốt vừa đẹp, tạo dáng xinh đẹp, tranh nhau đua nở.
Màu hoa cũng theo thứ tự, ra vào là màu trắng thuần sạch sẽ, dần dần tới màu hồng phấn xinh đẹp, tiếp đó độ đạm tăng lên, đến chỗ xa nhất là màu đỏ nhung diễm lệ.
Màu sắc mộng ảo này giống như gợn sóng tràn ra, khiến người ta liếc mắt nhìn ra, chỉ còn tiếng kinh hô tán thán.
Tô Băng nói với Tô Sương: “Anh, em muốn ở riêng một lúc với Tô Hàn.”
Một đôi tình nhân lâu không gặp muốn trò chuyện riêng, đây là lẽ thường tình, Tô Sương nói với Tô Tuyết: “Vậy chúng ta đây không quấy rầy chúng nó nữa?”
Lông mi Tô Tuyết run lên, nhỏ giọng căn dặn Tô Hàn: “Đừng chọc giận người ta nhé.”
Tô Hàn vội vàng nói: “Không… sẽ không.” Hắn rất khẩn trương, omega xinh đẹp của hắn muốn ở riêng với hắn!
Tô Sương và Tô Tuyết đi đến chỗ xa xa, Tô Băng vươn tay nắm tay Tô Hàn.
Tô Hàn: “…” Giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tô Băng nói: “Đã lâu không gặp.”
Tô Hàn lắp bắp nói: “Thêm, thêm ba tháng nữa là tròn bảy năm rồi.”
Tô Băng cười cười: “Cậu nhớ rõ quá.”
Tô Hàn chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, hormon tuyến thượng thận tiết ra ồ ạt, đại não mơ mơ màng màng: “Anh…”
Tô Băng hỏi hắn: “Vẫn nhớ tôi chứ?”
Tô Hàn ra sức gật đầu.
Tô Băng cười đẹp vô cùng, giọng nói cũng trầm ấm êm tai: “Tôi cũng nhớ cậu.”
Tô Hàn chỉ cảm thấy trái tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực: “Tô Băng…”
Tô Băng dừng bước, kéo hắn lại gần một chút, khẽ đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Tô Hàn bỗng trợn tròn mắt: Trời ơi! Omega của hắn hôn hắn, omega của hắn thích hắn, omega của hắn muốn sinh con cho hắn!
May là não động này không bị Tô Băng nghe thấy, bằng không không phải chỉ đơn giản là nhận một nụ hôn đơn giản như vậy thôi đâu.
Nhưng Tô Hàn đáng yêu như vậy, Tô Băng cũng ngứa ngáy trong lòng, vốn định hôn nhẹ, kết quả nhịn không được, ấn gáy hắn, hôn sảng khoái.
Tô Hàn vui đến mức thiếu chút nữa thăng thiên.
Tô Băng hỏi hắn: “Thích không?”
Tô Hàn nói: “Thích.”
Trong mắt Tô Băng mang theo ý cười: “Là thích hôn hay là thích tôi?”
Tô Hàn thành thực nói: “Thích cả hai.”
Tô Băng nhìn cánh môi đỏ mọng của hắn, lại ghé sát vào hôn nhẹ lên.
Tô Hàn thở hổn hển nói: “Đừng… đừng tới.”
Tầm mắt Tô Băng dời xuống dưới, nhìn cái nơi hắn không ngăn nổi kia.
Tô Hàn nhắm mắt nói: “Chúng ta còn chưa kết hôn.”
Tô Băng đáp: “Ừ, không vội.”
Tô Hàn cảm thấy mình sắp vui chết rồi, omega của hắn dùng thuốc ức chế, không phát ra một chút mùi pheromone nào, nhưng Tô Hàn lại cảm thấy y quá ngon miệng, mùi vị sạch sẽ nhất trên thế giới này, chẳng nồng nặc, nhưng thoáng cái chiếm trọn trái tim hắn, khiến trong mắt hắn trong tim hắn chỉ có thể thấy y.
Vừa nghĩ tới mình sẽ kết hợp với y…
Tô Hàn cảm thấy mình hạnh phúc đến thăng thiên rồi.
Nói cho đơn giản một chút, alpha là một sự tồn tại còn đàn ông hơn cả đàn ông, cho dù là alpha nữ, cũng dũng mãnh hơn nam nhân bình thường, loại dũng mãnh này không chỉ là trên thân thể mà trên cả phương diện tinh thần, là tồn tại áp đảo người thường ở tất cả các phương diện, cũng là nhân vật lãnh tụ chiếm phần đông của thế giới này.
Omega thì hoàn toàn trái ngược, thuộc kiểu người cực đoan, thân thể nhỏ yếu, linh hồn mỏng manh, tính tình nhạy cảm, chuyện suy nghĩ nhiều nhất trong đời chính là alpha của mình, lúc chưa bị đánh dấu thì chờ đợi alpha định mệnh của mình, đánh dấu rồi thì một lòng một dạ nghĩ cho bạn đời của mình, yêu hắn đồng thời vì hắn sinh sản đời sau.
Đúng vậy, cho dù là omega nam cũng có thể dễ dàng sinh con dưỡng cái, hơn nữa chỉ cần alpha của hắn tích cực gieo giống, hắn có thể sinh sản liên tục…
Chính là thiết lập củ chuối vậy đó, tiếp đó Tô Băng đại tổng công biến thành một đại tổng thụ, rốt cuộc buồn bực thế nào, thực sự khỏi cần nói.
Tô Băng tỉnh lại ở trên giường, trong thân thể này của y không có quá nhiều ký ức, những thiết lập này là sau khi Tô Băng liên thông với máy tính trong phòng mới biết được.
Tô Băng mặc quần áo chỉnh tề, đứng trước gương ngắm nghía.
Bản thân giữ nguyên diện mạo, chỉ có điều thân thể gầy đi không ít, nước da cũng trắng hơn, tôn lên mái tóc mềm mại dài tới thắt lưng, hoàn toàn giống y nữ nhân.
Tô Băng không hề nghĩ ngợi liền cầm kéo lên cắt phéng mái tóc đi.
Lúc này cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên kinh ngạc thốt lên: “Thiếu gia! Cậu… cậu… sao cậu có thể thương tổn bản thân như vậy chứ!” Ông ta nhào tới, quỳ trên mặt đất, vốc những sợi tóc kia lên bắt đầu khóc lóc, “Đây là một trong những báu vật xinh đẹp nhất hệ ngân hà đó! Mái tóc của cậu đã từng nhận được lời ca ngợi của ngài tổng thống đó!”
Tô Băng: “…” Có chút muốn giết người.
Người đàn ông trung niên kia khóc như chết cha chết mẹ: “Thiếu gia của tôi, trong lòng cậu không thoải mái thì cũng đừng thương tổn bản thân mình như vậy chứ!”
Trong lòng Tô Băng không thoải mái, nhưng sau khi cắt tóc, y cảm thấy tốt hơn chút, tuy vẫn còn rất nữ tính, nhưng không sao, tố chất thân thể này không tồi, lại đang ở thời kỳ phát dục, luyện tập một chút vẫn có thể trông được.
Người đàn ông trung niên vẫn còn đang gào khóc: “Tôi biết cậu không hài lòng với vị hôn phu của mình, nhưng đây là hôn sự do lão gia quyết định, cậu không vui thì cứ đi tìm lão gia nói, đừng dày vò bản thân như vậy!”
Tô Băng nghe thấy lời này, thầm nghĩ, vị hôn phu của y không phải là Tô Hàn à? Có gì mà không hài lòng chứ?
Nhưng y không hỏi nhiều, dù sao tình hình của y bây giờ mới chỉ dung nhập vào ảo cảnh có một nửa, nếu như biểu hiện bất ngờ quá, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tính ổn định của ảo cảnh.
Tô Băng nói: “Được rồi, tôi đi tắm, bác thu dọn đống này đi.”
Y vẫn duy trì giọng điệu thường ngày, người đàn ông trung niên rõ ràng bị sửng sốt: “Thiếu gia?”
Tô Băng nhướn mày nhìn ông ta.
Người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy tâm thần hoảng hốt, cúi đầu nói: “Được, được ạ…” Chuyện gì vậy… thiếu gia đã cắt tóc sao lại trở nên có… có uy nghiêm như thế?
Tô Băng tắm rửa, nhìn vào gương vẫn duy trì vẻ mặt ghét bỏ, tay nhỏ chân thon, mỏng manh như trang giấy, cũng may cái nơi kia còn coi như bình thường, nếu như nơi đây cũng nhỏ đi, Tô Băng sẽ trực tiếp phá vỡ ảo cảnh đi tóm Tô Tiểu Hàn chịch một trận, còn muốn cuộc sống tính phúc nữa hay không đây?
Tắm rửa chẳng vui vẻ gì, nhưng sau đó Tô Băng lấy lại được chút cân bằng, nếu như coi thân thề này thành Tô Hàn (dù sao họ cũng giống y chang nhau), ừm, có chút thú vị.
Tô Băng nhớ bà xã.
Tắm rửa xong đi thay quần áo, vừa mở tủ quần áo ra nhìn, mặt Tô Băng liền đen xì.
Omega này thực sự coi mình là con gái à? Đây là mấy cái món quỷ quái gì vậy.
Tô Băng lật tung tủ, cư nhiên không tìm được một bộ có thể mặc để ra ngoài, liền quyết định khoác áo choàng tắm luôn.
Lúc trước khi y kết nối với máy tính đã phát hiện, thế giới này có thể lên mạng mua sắm, quả là thuận tiện bớt việc, y lại kết nối một lát, đặt mua một đống quần áo bình thường.
Người đàn ông trung niên tên là Ngụy Nguyên, thiết lập dựa trên hình tượng của lão quản gia Tô gia, lúc nãy Tô Băng nhìn bộ dáng khóc lóc ầm ĩ của ông ta, quả đúng là không nhận ra.
Lúc này nhận ra rồi, trái lại cảm thấy thân thiết hơn chút.
Ngụy Nguyên dè dặt hỏi: “Thiếu gia, đi ăn cơm chứ?”
Tô Băng chỉ khoác một tám áo choàng tắm, không muốn ra khỏi phòng: “Đợi lát nữa đi.”
Ngụy Nguyên nhìn nhìn cách ăn mặc của Tô Băng, ngập ngừng nói: “Quần áo mùa mới ngày mai sẽ đưa tới.”
Tô Băng không có hứng thú với những món đồ lòe loẹt này, tùy tiện trả lời: “Ừm.”
Ngụy Nguyên lại nói: “Thiếu gia, lão nô ở ngay bên ngoài, nếu cậu cần gì thì xin cứ phân phó.”
Tô Băng nói: “Lát nữa có kiện hàng đưa tới, bác mang thẳng lên lầu cho tôi.”
“Vâng.” Ngụy Nguyên cẩn thận rời đi, lúc gần đi nhìn thấy mái tóc ngắn của y, nhịn không được lại thở dài.
Tô Băng tiếp tục tìm hiểu một vài tin tức của ảo cảnh này.
Hẳn là không phải Tô Hàn cố ý thiết lập như vậy, có lẽ hắn chỉ đơn thuần nghĩ là: Lần này mình muốn mạnh hơn một chút, chủ động một chút, có thể nắm trong tay mối quan hệ của hai người, có thể kết hôn hợp pháp, có thể bên nhau được người ta chúc phúc. Sau đó còn hi vọng Tưởng Thất Nương biến thành nam nhân có thể sinh con, nhưng lại không mong mình có thể sinh con… nhiều điện kiện đập xuống như vậy, quả là đã làm khó ảo cảnh rồi, cư nhiên còn gắng gượng tạo ra được một thế giới phù hợp tiêu chuẩn cho hắn.
Tô Hàn thành một alpha, quả thực là rất mạnh. Tưởng Thất Nương thành một omega nam, quả thực có thể sinh con.
Thế nhưng lại hại thảm Tô Băng, để hợp với hôn nhân hợp pháp của Tô Hàn, y trở thành một omega, lại để thỏa mãn Tô Hàn không muốn sinh con, ảo cảnh để y có khả năng sinh con.
Đây đúng là… không phải vấn đề chịch một trận là có thể giải quyết được.
Đợi tầm khoảng nửa tiếng, quần áo Tô Băng đặt đã đến.
Một loạt màu xanh sẫm, dùng lời các omega để hình dung thì chính là: Thẩm mỹ điển hình của alpha!
Ngụy Nguyên nhìn đống quần áo Tô Băng đặt, cả người đều hoảng hốt.
Thế này là sao? Tiểu thiếu gia thích chưng diện đi đâu mất rồi? Không chỉ cắt phéng đi mái tóc cẩn thận gìn giữ, còn bắt đầu cam chịu lạc hậu mặc những bộ quần áo xấu xí như vậy!
Y chính là một omega quý báu, chính là tiểu thiếu gia tôn quý của bọn họ, từ khi ra đời đã định trước là quý nhân được tiền hô hậu ủng, sao lại…
Ngụy Nguyên vừa nhìn vừa lau nước mắt, vẫn có câu hôn nhân sai lầm sẽ hủy hoại cả đời người, nói như vậy quả thực không sai.
Tô Băng áo mũ chỉnh tề, lại nhìn thử người trong gương, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng hơn chút.
Thân thể vẫn còn quá gầy, nhưng tốt xấu gì đã có chút khí khái nam nhi.
Tô Băng không vội vã ra ngoài tìm Tô Hàn, vẫn nên luyện tập một chút, dù sao phát hiện tướng tá bà xã to hơn cả mình… ừm, Tô Băng cũng không để ý, hắn cảm thấy Tô Hàn thế nào cũng vẫn đẹp, thiếu niên nhỏ nhắn xinh đẹp cũng tốt, nam nhân thành thục tao nhã cũng được, cho dù là bộ dáng già nua ở thế giới trước, y cũng vẫn cảm thấy hắn là đẹp nhất. Y chỉ là sợ Tô Hàn để ý, dù sao Tô Hàn không có ký ức, nhìn thấy một lão công ẻo lả nữ tính, chỉ sợ sẽ không tiếp thụ được.
Tô Băng muốn lên mạng đặt mua một đống dụng cụ thể thao, căn dặn Ngụy Nguyên: “Thu dọn phòng trống trên lầu ba, tôi đã mua mấy món đồ.”
Ngụy Nguyên luôn miệng nói: “Vâng.” Nhất định là quần áo và đồ trang sức đẹp đẽ, tiểu thiếu gia nhà họ thích nhất là cái này, Ngụy lão đầu bớt lo được chút chút.
Sau đó Ngụy Nguyên bị đống dụng cụ thể hình đồ sộ này dọa ngốc.
Đương nhiên đây là chuyện sau này, lúc này “phòng tập gym” còn chưa xây xong, Tô Băng lên mạng để làm quen với thiết lập.
Vừa tới lúc trà chiều, có người đến nhà chơi.
Người đến là một omega, bộ dáng trắng trẻo non nớt, xinh xắn đáng yêu, là bạn học lúc còn cắp sách của Tô Băng, bởi vì hai nhà thân thiết, quan hệ hai người họ cũng không tồi.
Tô Băng liếc cậu ta một cái, biết đây là Tô Hàn mô phỏng theo bộ dáng của Thẩm Tiểu Phi, dù sao diện mạo y xì đúc nhau, ngay đến tính cách cũng rất giống.
Thẩm Tiểu Phi vừa thấy Tô Băng, lập tức ngây người, dáng vẻ như gặp ma vậy.
Lão Ngụy Nguyên rưng rưng nước mắt: “Thẩm thiếu gia…”
Thẩm Tiểu Phi nắm tay Tô Băng, lo lắng nói: “Sao cậu lại nghĩ quẩn thế! Cho dù không thích hôn ước đó, nghĩ cách từ hôn là được rồi, hà tất phải hủy hoại bản thân như vậy.”
Tô Băng: “…”
Thẩm Tiểu Phi nhìn mái tóc của y, siết cổ tay nói: “Cậu vẫn luôn nói mái tóc là sinh mệnh thứ hai của mình, cậu đây là… đây là… ai!” Cậu ta thở dài thườn thượt.
Nếu không phải nể mặt Thẩm Tiểu Phi, lại thấy cậu ta đây thật lòng lo lắng cho mình, Tô Băng đã mở cửa tiễn khách rồi.
Làm sao, y cắt tóc thì làm sao? Y còn muốn cạo thành đầu đinh nữa ấy chứ!
Cả một buổi mặt mày Thẩm Tiểu Phi vẫn thể hiện nét lo lắng, nhìn kiểu tóc của y, nhìn quần áo của y, thở dài thở ngắn phỏng chừng sắp giảm thọ đến nơi rồi.
“Trước đây cậu luôn chê bai thẩm mỹ của tớ giống alpha, hôm nay cậu…” Quần áo này thực sự là một lời khó nói hết, một omega ngọt ngào xinh đẹp phong cách mặc như alpha thế kia làm cái gì!
Tô Băng nhịn không nổi, y cau mày nói: “Tớ không phí hoài bản thân, cũng chẳng đau lòng, dáng vẻ hiện tại rất tốt.”
Thẩm Tiểu Phi căn bản không tin, ngay đến sinh mạng thứ hai cũng đã cắt rồi, còn nói mình không phí hoài bản thân… ai tin nổi?!
Tô Băng không để ý đến cậu ta nữa, bưng tách hồng trà đã pha xong lên uống một ngụm, nhưng mà chỉ một ngụm, y lại cau mày nói: “Cho nhiều đường vào như vậy làm gì?”
Nước trà đang ngon lành tự dưng lại thêm cả sữa cả đường, làm sao mà uống?
Ngụy Nguyên & Thẩm Tiểu Phi: “…”
Hầu gái pha trà liền vội vàng nói: “Thiếu gia muốn khẩu vị thế nào? Tôi đi pha chế lại.”
Tô Băng nói: “Đừng thêm cái gì cả, chỉ trà thôi.”
Hầu gái pha trà thấp thỏm nhìn nhìn Ngụy quản gia, Ngụy quản gia đáng thương cũng đang rất mờ mịt.
Tô Băng liếc nhìn cô: “Sao thế, lời nói của tôi còn cần phải được sự đồng ý của người khác nữa hả?”
Hầu gái pha trà lập tức khẩn trương, vội vàng nói: “Không dám ạ!”
Tô Băng lại liếc nhìn Ngụy Nguyên, Ngụy Nguyên cũng đang tim đập thình thịch, chuyện gì thế này… vì sao thiếu gia lại trở nên dọa người như vậy chứ!
Thẩm Tiểu Phi bên kia chớp chớp mắt, trái tim cũng đập vang như sấm, y không phải bị dọa sợ, mà là… cảm thấy Tô Băng vừa rồi vô cùng hấp dẫn.
Có độc, Thẩm Tiểu Phi vội vã thu liễm tâm thần, cậu chính là thẳng nam chân chính, chỉ nhìn alpha, tuyệt đối sẽ không thích omega!
Tô Băng uống được Đại Hồng Bào chân chính, tâm tình thoải mái hơn chút.
Gần tới bữa tối thì Thẩm Tiểu Phi cáo từ, Tô Băng cũng không giữ cậu ta lại.
Bữa tối, Tô Băng ăn một mình, mẹ y ra đi từ sớm, cha và anh trai đều bộn bề công việc, rất ít khi về nhà.
Nhưng như vậy cũng tốt, Tô Băng vui vẻ một mình càng nhàn nhã.
Ngày hôm sau, dụng cụ tập gym y đặt đã tới, lúc đưa tới cửa, Ngụy Nguyên quả thực sắp phát điên.
“Thiếu gia… đây là… cậu đặt?”
Tô Băng nói: “Mang lên lầu.”Căn bản không thèm trả lời câu hỏi ngu xuẩn của Ngụy Nguyên.
Ngụy Nguyên kêu người chuyển thiết bị lên lầu bố trí ổn thỏa, cả gương mặt đều sắp nhăn nhó thành bông cúc dại rồi…
Phòng tập gym giải quyết xong, Tô Băng liền bắt đầu thực hiện bài tập huấn luyện thân thể cường độ cao.
Chạy bộ 20km, hít đất hai trăm cái, còn cả các loại dụng cụ vận động…
Ngụy Nguyên đứng bên cạnh nhìn, vừa nhìn vừa cuống: “Trời ơi, thiếu gia cậu cẩn thận chút, sẽ bị đụng trúng đó!”
Tô Băng không để ý tới lão, dễ dàng nâng tạ nằm lên.
Ngụy Nguyên cứng họng: Thiếu gia có sức lớn thế hả…
Đương nhiên, lấy thể chất vốn có của Tô – omega – Băng thì chắc chắn không làm được điều này, nhưng linh hồn Tô Băng cường độ rất cao, hơn nữa Tô Hàn không áp chế quá nhiều sức mạnh của y, cho nên mặc dù chưa luyện tập, y cũng có đầy đủ sức mạnh.
Nhưng vẫn cần phải rèn luyện, thân thể gầy như con gái thế này y nhìn không thoải mái.
Sau khi ra mồ hôi, Tô Băng cởi luôn áo khoác ra, lần này Ngụy Nguyên càng hoảng: “Thiếu gia à? Sao cậu có thể cởi quần áo ra như thế! Alpha của cậu mà biết sẽ không vui đâu!”
Tô Băng: “…” Alpha ngu xuẩn của y có vui hay không y tạm thời không biết, nhưng bây giờ y rất không vui.
Tô Băng lạnh lùng lườm Ngụy Nguyên: “Ra ngoài.”
Ngụy Nguyên ngập ngừng muốn nói … nhưng cuối cùng vẫn không dám cãi lời y, xoay người rời khỏi căn phòng như cơn ác mộng này.
Tới gần trưa, Thẩm Tiểu Phi lại tới nhà chơi.
Y thấy Tô Băng để trần cánh tay, lập tức trợn mắt há mồm.
“Cậu đang làm cái gì vậy!”
Lại tới thêm người nữa, Tô Băng quả thực phiền não.
Nhưng thời gian rèn luyện của buổi hôm nay cũng xêm xêm rồi, nên bổ sung thêm đồ ăn.
Tô Băng liền đặt tạ xuống, đứng dậy.
Y chỉ mặc một cái quần soóc, nửa người trên hoàn toàn trần trụi, làn da vốn trắng nõn vì mồ hôi mà có thêm chút gợi cảm, thật giống như mỹ ngọc trong sương sớm, đẹp tựa như đang phát sáng.
Omega thẳng trăm phần trăm như Thẩm Tiểu Phi, lúc này cũng nhìn cũng có chút ngẩn ngơ.
Tô Băng… quả là đẹp ha, không hổ là đệ nhất mỹ nhân của ngân hà.
Đáng thương mỹ nhân như vậy cư nhiên phải gả cho tên quê mùa kia, khó trách y sẽ không thoải mái.
Nghĩ tới đây, Thẩm Tiểu Phi thở dài, nhịn không được nói: “Hôn sự của cậu và hắn ta, thực sự không còn đường xoay sở nữa hay sao?”
Hiện tại Tô Băng đã dựa vào tìm kiếm trên mạng, đại khái biết được tình hình.
“Vị hôn phu” của y quả thật là Tô Hàn, nhưng yêu cầu của Tô Hàn quá nhiều, thế giới này để hợp với hắn, cũng dốc hết toàn lực.
Chắc là Tô Hàn muốn thanh mai trúc mã lớn lên bên y, mà trong thế giới này đặt ra, omega sau khi sinh chính là bảo bối, có tổ chức bảo vệ riêng biệt, ra ngoài tiền hô hậu ủng, ngay cả đi học cũng học ở trong trường dành riêng cho omega.
Bởi vì omega mỏng manh yếu ớt, nhưng hết lần này đến lần khác lại là bảo bối trong tay alpha, là người có độ phù hợp cao nhất với bọn họ, hơn nữa còn có thể kéo dài huyết thống ưu tú của họ, cho nên đánh chiếm trên đủ các loại trình độ cố gắng bảo vệ bọn họ.
Tuy bảo vệ này ở một mức độ nào đó cũng rất giống giam cầm.
Tô Hàn không nỡ để Tô Băng chịu khổ, cho nên xuất thân của y tương đối khá giả, là con trai của Thượng tướng Liên Minh, thân phận như vậy đương nhiên được bảo vệ càng nghiêm mật hơn.
Trên lý thuyết, tuyệt đối không có cách nào trở thành “thanh mai trúc mã” với Tô Hàn được.
Nhưng mà Tô Hàn muốn, ảo cảnh cũng chỉ đành nghĩ biện pháp thôi.
Vì vậy tạo ra tình tiết cha Tô Băng rơi vào đối thủ chính trị vu oan, bị đày đến tinh hệ sát biên giới, cả nhà phải di dời.
Trong quá trình di cư đến tinh hệ sát biên giới, Tô Băng và Tô Hàn gặp nhau.
Vì là nơi hẻo lánh, cho nên Tô Băng chỉ cần uống thuốc ức chế là có thể chơi đùa bên ngoài như người bình thường.
Sau đó hai người cuối cùng được thành thanh mai trúc mã.
Hơn nữa vì để cho hai người có thể đính hôn, Tô Cảnh Thần đặc biệt tặng cho cha giả của Tô Băng một cái ân cứu mạng, người cha nghèo túng của Tô Băng cảm động vô cùng, lại thấy Tô Băng và Tô Hàn thân thiết với nhau, liền quyết định cọc hôn sự này.
Tiếc rằng chưa đến hai năm sau cha Tô Băng lại phất lên, quay về Liên Minh tiếp tục làm Thượng tướng cao cao tại thượng của hắn, Tô Băng đương nhiên cũng theo về Tinh Cầu Thủ Đô.
Nhưng hôn ước đã định ra rồi, năm nay Tô Băng tròn mười tám tuổi, Tô Cảnh Thần liền đưa sính lễ tới.
Chuyện này tất cả mọi người đều biết, đệ nhất mỹ nhân Liên Minh Tô Băng sắp gả cho một tên nhà quê ở tinh hệ sát biên giới!
Mặc kệ ý định ban đầu của Tô Băng thế nào, dù sao người bên cạnh y đều cho rằng y chịu uỷ khuất. Từ thái độ của Ngụy Nguyên và Thẩm Tiểu Phi là có thể thấy.
Hôm nay Tô Băng lại khác thường đủ đường, bọn họ càng khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Tô Băng không bằng lòng hôn sự này, đây là Tô Băng đang yên lặng kháng nghị.
Có trời mới biết Tô Băng rất hài lòng, hài lòng vô cùng, đang làm khóa học bắt buộc trước hôn nhân, chuẩn bị sau khi kết hôn khiến cho “ông xã nhỏ” **.
(*Những dấu sao là trong bản gốc nó vậy nên tui chịu hổng biết dịch sao luôn.)
Lúc ăn cơm trưa, mặt Thẩm Tiểu Phi lại kinh hoàng.
Bình thường bọn họ vì để duy trì vóc dáng, đều ăn rất ít, nhưng hôm nay… tuy rằng động tác của Tô Băng vẫn ưu nhã như trước, thần thái cũng thanh thanh lãnh lãnh, nhưng sức ăn của một mình y hơn gấp ba Thẩm Tiểu Phi cộng thêm cả ba Ngụy Nguyên!
Thế này…
Thẩm Tiểu Phi nuốt nước miếng nói: “A Băng… cậu…”
Tô Băng nhìn con tôm cuối cùng trên mâm hỏi: “Cậu có ăn nữa không?”
Thẩm Tiểu Phi: “…”
Tô Băng nói: “Không ăn để tớ ăn.” Muốn cơ bắp thì phải ăn nhiều thức ăn giàu đạm.
Thẩm Tiểu Phi sắp khóc: “A Băng, cậu đừng chà đạp bản thân nữa! Trong lòng cậu không vui thì cứ nói cho tớ biết, đừng tổn thương bản thân!”
Tô Băng ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Nhìn qua tớ giống như đang chà đạp bản thân lắm à?”
Thẩm Tiểu Phi nói: “Cắt mái tóc dài thành như vậy, mặc thành… ừm…” Cậu ta ngập ngừng một lát thực sự không không biết xấu hổ nói ra chữ xấu này, chủ yếu là do giá trị nhan sắc của Tô Băng quá cao, mặc bộ quần áo của alpha vẫn oai hùng hiên ngang, còn rất mê người, khụ khụ… Thẩm Tiểu Phi hồi thần tiếp tục nói: “Còn mang về nhà mấy món tự hành hạ này…” Thì ra vận động trong mắt cậu ta là tự hành hạ, “Bây giờ lại ăn uống quá độ!” Không hề, Tô Băng ăn rất đúng chuẩn, đều là dinh dưỡng thiết yếu bồi bổ thân thể.
Đáng tiếc có nói cái này với Thẩm Tiểu Phi thì cậu ta cũng không thủng.
Tô Băng cũng lười chả muốn lãng phí miệng lưỡi với cậu ta, chỉ nói: “Nhìn không quen thì sau này đừng tới nữa.”
Thẩm Tiểu Phi bị đóng băng tại chỗ, qua lúc lâu mới hồi phục tinh thần, tim thắt lại không thể hít thở: Thật muốn đánh chết cái tên nhà quê kia, xem xem hắn đã tổn thương Tô Tiểu Băng dịu dàng động lòng người của họ thành cái dạng gì rồi!
Nhoáng cái đã trôi qua hai tháng.
Thẩm Tiểu Phi ngày ngày đều tới báo cáo, nhưng cuối cùng cũng không nói những lời đó tiếp nữa, có điều mặt mày vẫn cứ luôn lo lắng như thế.
Nhưng cậu thực sự không dám tiến vào phòng tập gym kia, cũng không dám nhìn Tô Băng trần nửa người trên…
Dưới huấn luyện cường độ cao như vậy, thân thể Tô Băng đã càng ngày càng rắn chắc, sớm không còn dáng vẻ trắng nõn ban đầu, vài đường cong cơ bắp xinh đẹp đã dần dần ló hiện.
Thẩm Tiểu Phi nhìn liền thấy mặt đỏ tim đập, cho nên mới không dám đến coi.
Lại qua vào ngày, cha Tô Băng đã trở về.
Hắn đã sớm nghe Ngụy Nguyên báo cáo tình hình, cũng biết gần đây Tô Băng đang “cáu kỉnh”.
Vợ hắn ra đi sớm, mình vẫn luôn cưng chiều đứa nhỏ này, mọi chuyện đều chiều theo y. Nhưng chuyện hôn ước này hắn đã quyết, hắn là người trọng tình, Tô Cảnh Thần có ân lớn với hắn, cho dù hôm nay hai nhà chênh lệch rất xa, nhưng cũng không thể phá hủy hứa hẹn năm đó.
Hôn ước đã quyết định, tuyệt đối không thể thay đổi.
Mấy ngày nay cha Tô không về nhà cũng là cố ý, hắn cố tình lạnh nhạt Tô Băng, cảm thấy y nên bình tĩnh một chút, đợi qua mấy bữa sẽ tìm y nói chuyện đàng hoàng.
Kết quả trận hậm hực này của Tô Băng kéo dài tới tận hai tháng, cha Tô không nhịn được, quyết định trở về nói chuyện rõ ràng với y.
Cha Tô làm đủ chuẩn bị tâm lý, cảm thấy cho dù con trai có khóc lê hoa đái vũ cũng phải cứng rắn quyết tâm, lúc bước vào nhà nhìn thấy Tô Băng thì liền sững người.
Thanh niên khí khái bừng bừng trước mắt này là ai? Tiểu bảo bối nho nhã xinh đẹp của hắn đâu mất rồi!
Tô Băng chào hỏi hắn: “Cha, cha đã trở về.”
Mặt cha Tô không thể tin tưởng, đây đúng là con trai của hắn, là Tô Tiểu Băng xinh đẹp của hắn, nhưng vấn đề là… con trai omega của hắn sao lại trở nên alpha như thế!
Tâm tình cha Tô có chút phức tạp, vừa đau lòng con trai, lại vừa cảm thấy mình có lỗi với bạn già.
Đường đường omega lại biến thành bộ dáng như vậy, thằng nhóc Tô Hàn kia sẽ không ghét bỏ chứ…
Tâm tình cha Tô thấp thỏm bước vào phòng, cơm nước bày lên bàn, hai cha con trầm mặc ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, sau khi trà bánh được bưng lên, cha Tô cuối cùng mở miệng: “Tiểu Băng, về chuyện hôn ước của con, cha nghĩ phải nói chuyện với con.”
Tô Băng dứt khoát nói: “Cha, con rất hài lòng với chuyện hôn sự này, cha không cần suy nghĩ nhiều.”
Cha Tô: “…” Nhưng vấn đề là trạng thái này của con khiến người ta không nhìn ra chút nào là hài lòng cả! Nếu thực sự hài lòng sẽ làm cho bản thân trông alpha hơn cả alpha thế kia ư? Con đây không phải tỏ rõ chán ghét vị hôn phu của mình hay sao!
Đường đường một vị hôn thê omega ngọt ngào xinh xắn biến thành bộ dáng này, là alpha đều sẽ không tiếp thu nổi đó được không!
Cha Tô thở dài nói: “Dáng vẻ này của con…”
Tô Băng bình tĩnh nói: “Con như vậy không có gì không tốt cả, nếu Tô Hàn thực sự thích con, vậy thì nên chấp nhận con dưới bất cứ hình dạng nào.”
Lời cha Tô muốn nói hơi nhiều, nhưng nhìn dáng vẻ này của Tô Băng, hắn lại không nói lên lời.
Đầu tiên, hắn có chút đuối lý, hôn sự này là ý nguyện của hắn, suy cho cùng không đi sâu cân nhắc đến tâm tình con trai, chỉ là cảm thấy phù hợp thì quyết định; vả lại Tô Băng không khóc không nháo, tuy thay hình đổi dạng mình, nhưng căn bản nhan sắc con trai quá mạnh, có dày vò thế nào đi nữa cũng vẫn cứ là đại mỹ nhân, tuyệt đối không thiệt thòi thằng nhóc Tô Hàn kia; còn có chính là cha Tô suy nghĩ, Tô Băng hiện tại làm mình làm mẩy cũng không sao, chỉ cần đừng đòi chết đòi sống, tất cả đều dễ nói, đợi kết hôn xong, kí hiệu cái, hai người còn không phải là nùng tình mật ý gắn bó keo sơn ư? Đều là người từng trải, ai không hiểu chứ? Hắn và lão Tô chỉ cần đợi cháu trai đầy sảnh là được rồi!
Nghĩ như vậy, cha Tô yên tâm, cũng không xoắn xuýt nữa: “Tháng sau Tô Hàn sẽ đến Tinh Cầu Thủ Đô, các con gặp mặt một lần, để đôi bên quen thuộc lẫn nhau thêm một chút.”
Khóe miệng Tô Băng khẽ nhếch lên: “Vâng.”
Cha Tô quan sát thần thái của y, có chút an tâm lại có chút lo lắng.
“An tâm” là hình như Tô Băng thực sự không bài xích Tô Hàn, “lo lắng” là thần thái con trai omega nhà mình sao lại giống một alpha sắp sửa gặp “vợ hiền” như vậy!
Lại qua hai ngày, anh trai Tô Băng trở về.
Ánh mắt đầu tiên Tô Sương nhìn thấy Tô Băng cũng giật mình sửng sốt.
Có lẽ đây là thần thái cố định của từng người khi gặp lại Tô Băng.
Nhưng Tô Sương không kinh ngạc hoảng sợ giống như những người khác, tuy hắn không có ký ức, nhưng hiển nhiên rốt cuộc nên có thái độ thế nào với em trai vẫn có ấn tượng, vì vậy hắn cười cười nói: “Như vậy rất tốt, khỏe khoắn.”
Ấn tượng của Tô Băng với người anh trai này thoáng cái tăng vọt lên max điểm.
Tô Sương là một alpha thuần, hơn nữa còn là một quân nhân ưu tú, mới hai sáu tuổi đã công quân hiển hách, là tình nhân trong mộng của tất cả các omega trong Tinh Cầu Thủ Đô.
Nhưng một alpha ưu tú như vậy lại vẫn độc thân, không có người bầu bạn.
Lần này Tô Sương từ quân đội trở về nghỉ đông, sở dĩ dùng khoảng thời gian này, là có nguyên do.
Bởi vì cả nhà Tô Cảnh Thần sẽ tới Tinh Cầu Thủ Đô, người hắn tâm tâm niệm niệm cũng sẽ đi theo.
Tô Băng đã sớm điều tra hoàn cảnh của Tô Hàn, đương nhiên biết Tô Tuyết là anh trai Tô Hàn, hơn nữa Tô Tuyết còn là một alpha cường hãn.
Lúc Tô Băng và Tô Hàn là thanh mai trúc mã, hai người anh trai Tô Tuyết và Tô Sương chăm sóc em trai cùng chơi với nhau, chơi chơi liền chơi đến xảy ra chuyện, nhưng hai người đều là alpha, nếu như bị người khác biết, có lẽ sẽ bị phóng hỏa thiêu chết.
Cho nên hai người đều rất khắc chế, chưa từng vạch trần, xa cách nhiều năm như vậy, đôi bên chú ý đối phương, thỉnh thoảng còn có thể liên hệ vài lần, nhưng không có bất cứ hành động vượt quá khuôn khổ nào.
Nhưng dù vậy, tình cảm đã nảy sinh lại không cách nào biến mất, thậm chí bởi vì chia lìa mà càng ngày càng khát vọng, vẫn luôn muốn có thể thấy mặt, chỉ cần thấy mặt là đủ rồi.
Cảm quan của Tô Băng đối với Tô Sương cũng không tệ, hai người khá thân, Tô Sương được thấm nhuần trong quân đội đã lâu, hiểu biết sâu sắc với các loại súng ống, Tô Băng không chỉ cảm thấy hứng thú với những món này hơn nữa còn cực kỳ am hiểu.
Hắn chính là người đã từng cùng quang não Tiểu Q tham gia vào kế hoạch cải tiến chiến hạm cấp ngân hà đó.
Tô Sương rất bất ngờ với thiên tư em trai, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc chú lại sinh thành omega.”
Tô Băng không đồng ý những lời này, nếu nói thực sự đáng thương, Tô Băng cảm thấy Tô Sương càng đáng thương hơn, đời trước là thân huynh đệ với Tô Tuyết, hai người không dám ở bên nhau, đời này đều cùng là alpha… vừa so sánh liền thấy thỏa mãn, Tô Băng cảm thấy mình và Tô Hàn thế này cũng rất tốt, tuy có chút “đảo ngược giới tính”, nhưng phân tích kỹ ra thì vẫn còn dùng được.
Dù sao không ai hiểu rõ thân thể Tô Tiểu Hàn hơn y, muốn làm hắn thoải mái thực không khó.
Đến đầu tháng, cả nhà Tô Cảnh Thần tới Tinh Cầu Thủ Đô.
Cha Tô sắp xếp nơi ở cho bọn họ, nhưng Tô Cảnh Thần không vào ở, mà thuê một ngôi biệt thự ở tạm.
Dù sao là tới cầu hôn, ở trong nhà “con dâu” thì còn ra thể thống gì nữa, vốn có người nói bọn họ trèo cao, nếu còn ở chung nữa, không biết người khác sẽ còn nói thế nào.
Bọn họ rất thích Tô Băng, không muốn để y chịu ủy khuất.
Lại nói Tô Cảnh Thần bên này, hai anh em cũng đang rất khẩn trương.
Trong đầu Tô Hàn toàn là omega xinh đẹp như hoa, nhớ đến mấy ngày mấy đêm đều không ngủ ngon giấc, chốc lát sợ mình mạo phạm giai nhân, chốc lát sợ Tô Băng ghét bỏ hắn, chốc lại sợ mình lóng nga lóng ngóng làm cho người ta không thích… nói chung là cực kỳ không tự tin.
Tô Tuyết cũng khẩn trương, còn khẩn trương hơn cả hắn, nhưng Tô Hàn có thể biệu hiện ra ngoài, còn y thì ngay đến tư cách biểu hiện cũng không có.
Nửa đêm Tô Hàn không ngủ được đi tìm anh trai nói chuyện phiếm: “Anh, anh nói xem Tô Băng đẹp như vậy, liệu có thực sự đồng ý kết hôn với em không?”
Tô Tuyết không yên lòng nói: “Yên tâm đi.”
Tô Hàn lo lắng: “Khi còn bé không hiểu chuyện, em luôn túm tóc cậu ấy, còn làm bẩn quần áo cậu ấy, còn chọc cậu ấy khóc, còn…” Lúc đó hắn và Tô Băng đứa tám tuổi đứa chín tuổi, đâu biết cái gì là tình yêu, hắn thấy Tô Băng sạch sẽ xinh đẹp luôn nhịn không được trêu chọc y, bây giờ… hối hận chết đi được!
Tô Tuyết nghe những lời này của hắn đến mấy trăm lần rồi, những vẫn nhẫn nhịn trấn an hắn: “Đều là chuyện khi còn bé, cậu ấy chắc chắn đã sớm quên rồi.”
Tô Hàn cảm thấy không có khả năng, dù sao mình vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy, làm sao Tô Băng có thể quên được?
Nhưng suy nghĩ một lát hắn lại bắt đầu cười ngây ngô: “Anh, em vui lắm, có thể đính hôn với Tô Băng thực sự quá vui!”
Tô Tuyết cười cười, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nếu niềm vui của y có thể đơn giản như Tô Hàn thì thật tốt biết bao.
Thích một người không nên thích, ngày từ khi mới bắt đầu đã định trước sẽ đau khổ, thế nhưng không cách nào từ bỏ, đơn giản là tham luyến chút ngọt ngào trong thống khổ này.
Lúc Tô Cảnh Thần sắp xếp xong xuôi, cha Tô mời cả nhà họ qua ăn cơm.
Cả ngày hôm trước, Tô Hàn đứng ngồi không yên, thực sự khẩn trương cứ như ngày mai phải vào giáo đường vậy!
Tưởng Thất Nương cười nói: “Con và ba con y xì nhau, đêm tân hôn năm đó, khẩn trương đến thiếu chút nữa là ngã xuống đất giả bộ ngủ rồi.”
Tô Cảnh Thần: “…”
Tô Hàn thầm nghĩ: Xong rồi xong rồi, các cha sống chúng bốn năm năm mới kết hôn mà còn khẩn trương như vậy, hắn và Tô Băng… chẳng phải là…
Tô Hàn nghĩ vậy liền thở gấp, không bình tĩnh nổi.
Rốt cuộc người hai nhà gặp mặt, thế hệ trước chính là bạn cũ gặp lại lệ rơi đầy mặt, ngồi cạnh nhau bắt đầu ôn chuyện.
Thế hệ thanh niên thì ngồi đối diện nhau, một đôi không nói trầm lặng, một đôi là mới mẻ hiếu kì.
Tâm tình của Tô Sương và Tô Tuyết không thể nói rõ, dù sao là vừa cam go vừa ngọt ngào, vừa muốn gặp vừa không muốn gặp, chỉ có thể mỗi người bày ra một dáng vẻ, làm bộ ung dung.
Tô Băng rất hài lòng đánh giá Tô Hàn, Tô Hàn thoạt nhìn rất bình thường, chính là bản trưởng thành của Tô Hàn ở thế giới thứ bảy, mắt to, da mịn, môi mọng, vừa nhìn là muốn hôn một cái.
Tô Hàn lại ngẩn ngơ, cứ cảm thấy Tô Băng trước mắt này không giống trong kí ức lắm…
Đẹp… vẫn rất đẹp, nhưng hình như soái khí có thừa xinh đẹp không đủ?
Nhưng cũng không sao, Tô Hàn nhanh chóng xóa sạch dáng vẻ Tô Băng trong trí nhớ, thay thành thiếu niên tuấn lãng bây giờ, vẫn cảm thấy tim đập không thôi.
Tô Băng khẽ cười cười với hắn, Tô Hàn lập tức cúi đầu, khẩn trương đến đỏ bừng mặt.
Đẹp quá, omega của hắn đẹp quá đi mất!
Người hai nhà cơm nước xong xuôi, Tô Băng đề nghị: “Anh, chúng ta cùng ra hoa viên dạo chút đi.”
Tô Sương đang có ý đó, đáp: “Được, hoa sơn trà sau viện đúng lúc đang nở.” Hắn nói rồi nhìn về phía Tô Tuyết, khẽ hỏi: “Có muốn đi xem không?”
Tô Tuyết nói: “Hiếm khi tới Tinh Cầu Thủ Đô đương nhiên là muốn xem đặc sắc nơi này rồi.”
Tô Hàn cũng nói: “Đúng vậy… không nên bỏ qua.”
Tô Băng cười cười với hắn, Tô Hàn sớm đã bị “bà xã” tương lai của mình mê đến thất điên bát đảo.
Bốn thanh niên cùng ra khỏi phòng, hậu hoa viên rất lớn, trồng đầy hoa sơn trà.
Thợ làm vườn của Tô gia là một nhà nghệ thuật lãng mạn đa sầu đa cảm, hoa sơn trà được hắn săn sóc vừa tốt vừa đẹp, tạo dáng xinh đẹp, tranh nhau đua nở.
Màu hoa cũng theo thứ tự, ra vào là màu trắng thuần sạch sẽ, dần dần tới màu hồng phấn xinh đẹp, tiếp đó độ đạm tăng lên, đến chỗ xa nhất là màu đỏ nhung diễm lệ.
Màu sắc mộng ảo này giống như gợn sóng tràn ra, khiến người ta liếc mắt nhìn ra, chỉ còn tiếng kinh hô tán thán.
Tô Băng nói với Tô Sương: “Anh, em muốn ở riêng một lúc với Tô Hàn.”
Một đôi tình nhân lâu không gặp muốn trò chuyện riêng, đây là lẽ thường tình, Tô Sương nói với Tô Tuyết: “Vậy chúng ta đây không quấy rầy chúng nó nữa?”
Lông mi Tô Tuyết run lên, nhỏ giọng căn dặn Tô Hàn: “Đừng chọc giận người ta nhé.”
Tô Hàn vội vàng nói: “Không… sẽ không.” Hắn rất khẩn trương, omega xinh đẹp của hắn muốn ở riêng với hắn!
Tô Sương và Tô Tuyết đi đến chỗ xa xa, Tô Băng vươn tay nắm tay Tô Hàn.
Tô Hàn: “…” Giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tô Băng nói: “Đã lâu không gặp.”
Tô Hàn lắp bắp nói: “Thêm, thêm ba tháng nữa là tròn bảy năm rồi.”
Tô Băng cười cười: “Cậu nhớ rõ quá.”
Tô Hàn chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, hormon tuyến thượng thận tiết ra ồ ạt, đại não mơ mơ màng màng: “Anh…”
Tô Băng hỏi hắn: “Vẫn nhớ tôi chứ?”
Tô Hàn ra sức gật đầu.
Tô Băng cười đẹp vô cùng, giọng nói cũng trầm ấm êm tai: “Tôi cũng nhớ cậu.”
Tô Hàn chỉ cảm thấy trái tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực: “Tô Băng…”
Tô Băng dừng bước, kéo hắn lại gần một chút, khẽ đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Tô Hàn bỗng trợn tròn mắt: Trời ơi! Omega của hắn hôn hắn, omega của hắn thích hắn, omega của hắn muốn sinh con cho hắn!
May là não động này không bị Tô Băng nghe thấy, bằng không không phải chỉ đơn giản là nhận một nụ hôn đơn giản như vậy thôi đâu.
Nhưng Tô Hàn đáng yêu như vậy, Tô Băng cũng ngứa ngáy trong lòng, vốn định hôn nhẹ, kết quả nhịn không được, ấn gáy hắn, hôn sảng khoái.
Tô Hàn vui đến mức thiếu chút nữa thăng thiên.
Tô Băng hỏi hắn: “Thích không?”
Tô Hàn nói: “Thích.”
Trong mắt Tô Băng mang theo ý cười: “Là thích hôn hay là thích tôi?”
Tô Hàn thành thực nói: “Thích cả hai.”
Tô Băng nhìn cánh môi đỏ mọng của hắn, lại ghé sát vào hôn nhẹ lên.
Tô Hàn thở hổn hển nói: “Đừng… đừng tới.”
Tầm mắt Tô Băng dời xuống dưới, nhìn cái nơi hắn không ngăn nổi kia.
Tô Hàn nhắm mắt nói: “Chúng ta còn chưa kết hôn.”
Tô Băng đáp: “Ừ, không vội.”
Tô Hàn cảm thấy mình sắp vui chết rồi, omega của hắn dùng thuốc ức chế, không phát ra một chút mùi pheromone nào, nhưng Tô Hàn lại cảm thấy y quá ngon miệng, mùi vị sạch sẽ nhất trên thế giới này, chẳng nồng nặc, nhưng thoáng cái chiếm trọn trái tim hắn, khiến trong mắt hắn trong tim hắn chỉ có thể thấy y.
Vừa nghĩ tới mình sẽ kết hợp với y…
Tô Hàn cảm thấy mình hạnh phúc đến thăng thiên rồi.
Tác giả :
Long Thất