Bất Báo
Chương 77: Tạm biệt
Thời gian dưỡng thương trôi qua rất nhanh, Thiệu Trạch nằm không tới hai ngày liền xuống giường, Cố Tiêu cùng Cảnh Hạo tuy bị thương nhưng *** thần đều không tệ, chỉ cần tiếp tục tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn.
Cố Tiêu đơn giản hỏi qua tình huống của Thiệu Tu Dung, biết được ông ta đã thuận lợi vượt qua bốn mươi tám giờ, đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa ông liền gật đầu, tiếp tục dưỡng thương. Thiệu Trạch từng hỏi suy nghĩ của ông, Cố Tiêu chỉ thản nhiên đáp một câu “không bất ngờ”, hiển nhiên không muốn nói nhiều. Thiệu Trạch thử đứng ở góc độ của ông nghĩ một lát, đoán là ba mình có phần không biết làm sao với Thiệu Tu Dung, vì thế y không truy hỏi nữa, đắp chăn lại cho ông, xoay người đi ra ngoài.
Họ ở phòng VIP, tổng cộng hai phòng, bên cạnh là phòng của y và Cảnh Hạo, y đẩy cửa vào phòng thì thấy Cảnh Hạo đã tỉnh, y liền cười với hắn, ngồi ở bên giường nghiêm túc bắt đầu gọt táo.
Y hơi cúi đầu, lông mi cong lên một độ cong đẹp đẽ, trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, Cảnh Hạo dựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn y một hồi, nhịn không được vỗ vào chỗ bên cạnh, Thiệu Trạch đặt táo đã gọt xong vào dĩa trái cây, phối hợp ngồi qua. Đồng tử của Cảnh Hạo mở ra ánh sáng dịu dàng, kéo y ôm vào lòng.
Từ sau khi tỉnh lại hắn liền phát hiện Thiệu Trạch trở nên rất nghe lời, vả lại càng tình nguyện thân thiết với hắn hơn trước kia, khiến hắn thiếu chút nữa cho rằng chất dẫn dụ của y vì mấy năm trước bị đè nén triệt để nên lại sắp tiến vào kỳ phát tình tiếp theo, vì thế hắn còn cố ý hít ngửi ở hõm cổ y, thế nhưng lại phát hiện chất dẫn dụ không có biến hóa, liền đoán được có thể là do lúc hắn đỡ đạn đã dọa tới y, trong lòng hắn nhất thời mềm nhũn, vậy nên hắn thường xuyên ôm y như vậy.
Thiệu Trạch sợ đụng vào miệng vết thương của hắn, liền nhẹ nhàng dựa vào hắn, không dám dùng sức ôm lại.
Cảnh Hạo xoa đầu y, nâng cằm y lên dịu dàng mà triền miên hôn y, mãi tới khi cơ thể hơi nóng lên hắn mới lưu luyến buông ra, tiếp tục ôm y, vừa cùng y trò chuyện vừa trải qua một ngày yên ả.
Thượng tướng Thiệu từng tới vài lần, bề ngoài tuy vẫn là bộ dáng thường ngày kia, nhưng trong lòng ông cụ thật ra lại nhẹ nhõm thở ra một hơi, mặc kệ thế nào, dưới tình huống đó mà không ai chết, không tạo thành cục diện không thể vãn hồi thì đã là may mắn trong bất hạnh rồi, tiếp theo chỉ cần khiến con trai ông buông tay, ông liền có thể đặt dấu chấm hết cho chuyện này.
Bệnh viện này rất có tiếng ở địa phương, điều kiện tốt, so với nửa tháng trước, mấy ngày nay lại nhàn rỗi hiếm thấy.
Huyền Mộc Yến được gọi tới, dạo gần đây thường xuyên ra vào nơi này. Thiệu Trạch có gặp mấy lần, y liền nhân cơ hội nói chuyện với gã, muốn biết thôi miên có phải đã thật sự kết thúc rồi không. Huyền Mộc Yến hiểu tính y, nghĩ rằng nếu không nói thật, nói không chừng người này sẽ đích thân đi thử nghiệm xem, lỡ tạo thành chuyện phiền toái mới thì không ổn, hơn nữa đây cũng không phải chuyện gì quan trọng, vì thế gã gật đầu, ôn hòa nói chỉ có ba lần. Lúc này Thiệu Trạch mới vừa lòng để gã đi.
Cứ như thế yên bình qua một thời gian, miệng vết thương trên người Cố Tiêu và Cảnh Hạo đều sắp khép lại. Cố Tiêu liền đề nghị chuyển viện rời khỏi khu mười một, ông nhìn Thiệu Trạch, xoa đầu y “Giày vò lâu như vậy ba cũng mệt rồi, về nhà thôi con trai.”
Thiệu Trạch không khỏi hỏi “Vậy Thiệu Tu Dung thì sao?”
“Cậu ta sốt cao liên tục, có lúc ý thức mơ hồ, ông ngoại con nhân cơ hội này bảo Huyền Mộc Yến thôi miên cậu ta, vậy nên hiện tại cậu ta chỉ biết mình có một cậu em rể và một đứa cháu ngoại, những chuyện lộn xộn đều không còn nhớ rõ.” Cố Tiêu dừng một chút, khẽ nói “Thương thế của cậu ta đã đỡ hơn một nửa, con có thể đi thăm cậu ta.”
Thiệu Trạch trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng dạ một tiếng, mở cửa rời đi.
Phòng bệnh của Thiệu Tu Dung ở đầu còn lại của hành lang, cũng là phòng giường đôi, lúc đó ánh sáng mặt trời vừa vặn, tấm rèm tuyết trắng bị gió nhẹ thổi qua mà khẽ đong đưa, không gian chìm trong tĩnh lặng. Trợ lý làm đúng trách nhiệm trông bên cạnh, thấy Thiệu Trạch tiến vào, chớp mắt rùng mình, gọi một tiếng cậu Trạch. Thiệu Tu Dung đang tựa đầu vào giường xem tài liệu, nghe vậy liền nhìn y một cái, suy nghĩ một lát rồi cười “Cháu chính là con của Tiểu Nhu? Lại đây.”
Ánh mắt của ông ta vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng, ngạo mạn và cuồng vọng như hồi nào, khí thế rất mạnh, xem ra tính cách không thay đổi. Thiệu Trạch âm thầm suy nghĩ, chậm rãi tiến lên, do dự một chút “Cậu khỏe lên chưa?”
“Khỏe rồi, chỉ là bị thương ở đầu, có chuyện không còn nhớ rõ nữa.” Thiệu Tu Dung chần chừ một chút, bổ sung “Nhưng mà không sao, đều là chuyện không quan trọng.”
Thiệu Trạch không biết đây có phải là hiệu quả của thôi miên không, y khẽ vâng một tiếng.
Thiệu Tu Dung trò chuyện với y vài câu, thuận miệng hỏi “Cậu nghe nói ba cháu cũng bị thương, ông ấy thế nào rồi?”
Thiệu Trạch dừng một chút, nhìn Thiệu Tu Dung không chớp mắt “Không sao, đã khỏe hẳn rồi, hai cha con cháu sắp rời khỏi đây.”
Thiệu Tu Dung gật đầu, không hỏi nhiều, bắt đầu nói qua chuyện khác, Thiệu Trạch kiên nhẫn ngồi một lát, thật sự không biết nên nói cái gì, y liền đứng dậy xin phép ra về, Thiệu Tu Dung bình tĩnh nhìn bóng dáng y, chờ trợ lý tiễn y trở về, ông ta hỏi “Có phải tôi từng có gì đụng chạm với thằng bé đó không?”
Trợ lý nhất thời hoảng hốt, cố gắng bình tĩnh “Không có, sao ạ?”
“Tùy tiện hỏi thôi.” Thiệu Tu Dung khẽ cười “Tôi cảm thấy mình không thích nó lắm, không liên quan tới tính cách hay ngoại hình, chỉ là sự tồn tại của nó khiến tôi có chút phản cảm, nhưng mà không tới nỗi ghét. Nó là con của Tiểu Nhu, theo lý thuyết tôi sẽ không xuất hiện loại cảm xúc này, như vậy người tôi ghét thật ra là ba nó?”
Trợ lý im lặng, yêu nhiều năm như vậy mà không có được, cuối cùng dẫn tới tình cảnh cùng nhau tìm tới cái chết, trong lòng người này liệu có từng oán hận không?
Trợ lý mở miệng “… Vâng.”
Thiệu Tu Dung ừm một tiếng, tiếp tục lật xem tài liệu.
Vì đề phòng ngừa ngộ nhỡ, sau khi rời đi Thiệu Trạch lại lặng lẽ trở lại, y dựa vào tường phòng bệnh bên cạnh, im lặng lắng nghe bên trong nói chuyện, rốt cuộc xác định Thiệu Tu Dung thật sự bị thôi miên, nếu không với tính cách cực đoan của người này, khi biết họ muốn đi tuyệt đối sẽ có hành động chứ không phải bình tĩnh như vậy.
Y hơi buông mắt xuống, không có tình cảm phức tạp, về sau Thiệu Tu Dung sẽ là ông chủ thế giới ngầm ở trên cao kiêm ông chủ tập đoàn, nhận sự ngưỡng mộ và khâm phục của vô số người, nhưng người này có lẽ sẽ vĩnh viễn không biết mình đã từng dùng hết sức, điên cuồng, bất chấp hậu quả mà yêu một người.
Nếu Thiệu Tu Dung trước kia còn sống, hiện tại ông ta sẽ có cảm giác gì?
Thiệu Trạch chỉ cảm thấy cơn giận dữ khi ba mình và Cảnh Hạo bị thương rốt cuộc bình phục, y than nhẹ một tiếng trong lòng, từng bước rời khỏi phòng bệnh.
Tạm biệt, Thiệu Tu Dung.
Cố Tiêu vốn định cùng con trai mình tách ra, trực tiếp về DR, nhưng nghe nói con trai mình khả năng lớn là sắp kết hôn, ông trầm mặc một giây, quyết định kéo con mình cùng về DR, ông xoa đầu con trai “Ba còn chưa nuôi con được mấy năm đâu, không thể chạy theo người khác nhanh như vậy được.”
Thiệu Trạch đưa tay đẩy tay ông ra “Đó đều là công lao của ba, là của ba đấy.”
Cố Tiêu cường điệu “Ba chỉ muốn cho con tìm bạn, chứ chưa nói cho con gả cho người ta sớm như vậy. Ba thật vất vả mới tìm được con về, con đi rồi chỉ còn lại một mình ba, con thật bất hiếu.”
“Con cho phép ba kiếm mẹ kế cho con.”
Cố Tiêu lập tức nhéo mặt con trai.
Thiệu Trạch quan sát ông một hồi, nhướng mày hỏi “Nói thật đi, hôm qua ông ngoại con nói chuyện với ba lâu như vậy là nói cái gì thế?”
“Bảo ba chăm sóc con cho tốt, đừng gả con đi sớm như vậy, nhất là đừng gả cho ông chủ xã hội đen.” Cố Tiêu nghiêm túc nói “Thế nên theo ba về nhà đi.”
Thiệu Trạch không đáp, tiếp tục nhìn ông.
Cố Tiêu có chút bất đắc dĩ “Con trai, thỉnh thoảng con có thể giả ngốc mà.”
“Con biết nhất định là chuyện của Thiệu Tu Dung, ông ngoại đã nói gì vậy?”
“Ông ấy vẫn giữ quan điểm đó, dựa vào ý nguyện của ba. Tuy ông ấy thôi miên Tu Dung nhưng không có nghĩa là ông ấy không đồng ý chuyện ba với cậu ta bên nhau. Nếu có một ngày ba nghĩ thông suốt, ông ấy sẽ không phản đối, dù sao mấy năm nay Tu Dung vẫn quấn lấy ba, có lẽ…”
“Có lẽ tới lúc ông ta lạnh nhạt với ba, ba sẽ không thích ứng được.” Thiệu Trạch nói tiếp “Nhưng ông ta quên ba rồi, đã không còn yêu ba nữa. Ba mà nghĩ thông suốt, nói không chừng là ba theo đuổi ông ta đó, sau đó lập trường của hai người liền đổi chỗ cho nhau…” Y dừng một chút, tưởng tượng cảnh ba mình kiên quyết đem theo bao thuốc nổ cùng Thiệu Tu Dung tìm đến cái chết, mặt y đầy nghiêm túc nói “Con vẫn nên lấy chồng sớm, mất công phiền lòng.”
“Bậy bạ, làm gì có chuyện đó.” Cố Tiêu phì cười nói, nhìn đứa con trai như hoa như ngọc của mình, đột nhiên hỏi “Con thật sự quyết định rồi?”
Thiệu Trạch biết ông ám chỉ chuyện kết hôn, y chớp mắt mấy cái, nghiêm túc đối diện với ông “Dạ, con thích anh ấy.”
Cố Tiêu trầm mặc một hồi, cuối cùng không nói gì thêm, kéo y vào lòng ôm lấy.
Hiệu suất làm việc của DR rất cao, nhanh chóng thu dọn thỏa đáng để chuẩn bị xuất phát, thượng tướng Thiệu nhìn bọn họ đi xa, rồi quay về phòng bệnh thăm Thiệu Tu Dung.
Thiệu Tu Dung đang được một cô y tá thay băng, chất dẫn dụ Alpha của ông ta rất mạnh, cô y tá kia vừa vặn là Omega, không kiềm chế được mà bị ông ta hấp dẫn, cho nên quá trình thay băng khá chậm, thỉnh thoảng lại nhìn lén Thiệu Tu Dung, nhưng thấy mặt Thiệu Tu Dung không thay đổi gì, cuối cùng cô đành lưu luyến rời đi.
Thượng tướng Thiệu vẫn đứng ở bên cạnh, không khỏi mở miệng “Hình như cô gái đó rất thích con.”
“Con nhìn ra mà.” Khóe miệng Thiệu Tu Dung cong lên “Nhưng con không thích Omega.”
Thân là Alpha thế nhưng lại không thích Omega, vậy con thích cái gì? Alpha ư? Thượng tướng Thiệu lặng im một lát, đang suy nghĩ đời này rốt cuộc ông có thể có một cháu trai hoặc cháu gái không thì liền nghe Thiệu Tu Dung bổ sung “Con thấy Beta rất tốt.”
Thượng tướng Thiệu hơi giật mình, nói con thích là được, không có nghĩ sâu xa, nhưng mấy ngày sau ông biết con trai mình thích Beta là vì Huyền Mộc Yến vụng trộm bỏ thêm một thôi miên, chuyển dời phần tình cảm sâu đậm kia lên trên người Beta xinh đẹp thông minh, mà Huyền Mộc Yến là Beta đầu tiên Thiệu Tu Dung nhìn thấy sau khi mở mắt, lại vừa vặn phù hợp với mấy điều kiện kia, vì thế thoáng chốc liền sinh ra hảo cảm.
Huyền Mộc Yến canh nguồn nguyên liệu này nhiều năm như vậy rốt cuộc đã tới tay, gã liền ôn hòa mời Thiệu Tu Dung tới khu tám làm khách. Thiệu Tu Dung khá có cảm giác với gã, gần như không nghĩ ngợi liền lập tức đồng ý. Trợ lý phát hiện ông chủ có hứng thú với người ta, trước mắt bỗng tối đen, thầm nghĩ thật vất vả thoát ra từ cái hố của Cố Tiêu, ngay sau đó ông chủ lại nhảy vào một cái hố sâu hơn. Ông chủ muốn làm gì? Cùng Huyền Mộc Yến hủy diệt sao?
Sâu trong lòng trợ lý cảm thấy rất nguy hiểm, liền vội vàng đi báo cho thượng tướng Thiệu.
Lúc đó hai người đã rời đi, vốn rất thuận lợi, thế nhưng nửa đường Thiệu Tu Dung bỗng nhiên muốn phát sinh quan hệ trên xe, đương nhiên Huyền Mộc Yến không đồng ý, vì thế hai người liền xảy ra va chạm, đánh nhau trong xe khiến chiếc xe mất kiểm soát đâm rầm vào cây. Thượng tướng Thiệu vừa vặn đuổi tới, nhìn hai người không có giới hạn này, huyết áp ông cụ tăng cao, thiếu chút nữa giận tới bất tỉnh, ông nhanh chóng xách người về, bắt Huyền Mộc Yến giải thôi miên, cũng mời bốn chuyên gia y học trông chừng giùm, bảo đảm gã sẽ không tiếp tục gian lận.
Huyền Mộc Yến nhìn quần áo bị xé rách của mình, hồi tưởng lại cảnh tượng hỗn loạn lúc ấy, gã cũng hiểu cách này không quá hay, huống chi thôi miên này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, với tính cách của thượng tướng Thiệu nói không chừng sẽ trực tiếp làm thịt gã, suy nghĩ một lát, gã phối hợp giải trừ, chuẩn bị nghĩ cách khác để lấy được nguồn nguyên liệu này.
Thượng tướng Thiệu thấy sự việc đã xong, không nói hai lời liền đem con trai về nhà, cũng dặn dò cảnh vệ sau này đừng cho Huyền Mộc Yến tiến vào, sau đó mới về phòng ngủ. Thiệu Tu Dung đã tỉnh, đang dựa đầu vào giường xuất thần, từ khi thôi miên ông ta vẫn thường xuyên như vậy. Bước chân của thượng tướng Thiệu dừng lại, cố gắng làm dịu giọng mình “Nghĩ cái gì thế?”
“… Không có gì.” Thiệu Tu Dung khẽ nói “Chỉ là có rất nhiều chuyện con nhớ không rõ lắm.”
“Nhớ không rõ thì đừng nhớ nữa.”
Thiệu Tu Dung không có ý kiến, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài, ông ta bỗng nhiên nói “Ba.”
“Hửm?”
“Con cảm thấy một bộ phận trên cơ thể mình giống như đã chết đi, mãi mãi cũng không sống lại được.”
Thượng tướng Thiệu dừng một chút “Con bị bệnh, chờ thêm một thời gian nữa sẽ khỏe lại thôi.”
“… Không, đó là một cảm giác rất kỳ lạ.” Thiệu Tu Dung trầm mặc một lúc lâu, sau đó chậm rãi mở miệng, hơi thở trên người kỳ lạ lại bình thản, mà ông ta rất ít khi có thời gian bình thản như vậy.
“Giống như… con đang trôi dạt trên biển khơi, có một cơn gió vẫn luôn đẩy con đi… phía trước có lẽ có một bến cảng, có lẽ là vực sâu thăm thẳm, con không quan tâm cuối cùng là cái gì, chỉ muốn đi tới.” Thiệu Tu Dung hơi dừng lại, khẽ nói “Nhưng con không biết mình đã làm cái gì rồi, cơn gió đó giờ không còn nữa, điều này khiến con cảm thấy… dường như mình đã chết đi.”
Đáy lòng thượng tướng Thiệu chấn động, lặng im một lát, ông vỗ vai Thiệu Tu Dung “Vậy con hãy kiếm một cơn gió khác tốt hơn đi.”
Đời người dài như vậy cuối cùng cũng sẽ có nhiều việc không được như ý muốn, bước qua quá nhiều bấp bênh, có lẽ hiện tại bạn cảm thấy sắp không chịu đựng nổi, nhưng chỉ cần cắn răng kiên trì, chờ lúc bạn quay đầu lại, bạn sẽ phát hiện những đau khổ mình nhận thật ra cũng không là gì, ý nghĩa cuộc sống ở ngay đây một lần rồi lại một lần sẽ kiên cường nở rộ, chỉ cần còn sống thì sẽ còn hi vọng.
Thiệu Tu Dung nhắm mắt lại “… Dạ.”
Cố Tiêu đơn giản hỏi qua tình huống của Thiệu Tu Dung, biết được ông ta đã thuận lợi vượt qua bốn mươi tám giờ, đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa ông liền gật đầu, tiếp tục dưỡng thương. Thiệu Trạch từng hỏi suy nghĩ của ông, Cố Tiêu chỉ thản nhiên đáp một câu “không bất ngờ”, hiển nhiên không muốn nói nhiều. Thiệu Trạch thử đứng ở góc độ của ông nghĩ một lát, đoán là ba mình có phần không biết làm sao với Thiệu Tu Dung, vì thế y không truy hỏi nữa, đắp chăn lại cho ông, xoay người đi ra ngoài.
Họ ở phòng VIP, tổng cộng hai phòng, bên cạnh là phòng của y và Cảnh Hạo, y đẩy cửa vào phòng thì thấy Cảnh Hạo đã tỉnh, y liền cười với hắn, ngồi ở bên giường nghiêm túc bắt đầu gọt táo.
Y hơi cúi đầu, lông mi cong lên một độ cong đẹp đẽ, trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, Cảnh Hạo dựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn y một hồi, nhịn không được vỗ vào chỗ bên cạnh, Thiệu Trạch đặt táo đã gọt xong vào dĩa trái cây, phối hợp ngồi qua. Đồng tử của Cảnh Hạo mở ra ánh sáng dịu dàng, kéo y ôm vào lòng.
Từ sau khi tỉnh lại hắn liền phát hiện Thiệu Trạch trở nên rất nghe lời, vả lại càng tình nguyện thân thiết với hắn hơn trước kia, khiến hắn thiếu chút nữa cho rằng chất dẫn dụ của y vì mấy năm trước bị đè nén triệt để nên lại sắp tiến vào kỳ phát tình tiếp theo, vì thế hắn còn cố ý hít ngửi ở hõm cổ y, thế nhưng lại phát hiện chất dẫn dụ không có biến hóa, liền đoán được có thể là do lúc hắn đỡ đạn đã dọa tới y, trong lòng hắn nhất thời mềm nhũn, vậy nên hắn thường xuyên ôm y như vậy.
Thiệu Trạch sợ đụng vào miệng vết thương của hắn, liền nhẹ nhàng dựa vào hắn, không dám dùng sức ôm lại.
Cảnh Hạo xoa đầu y, nâng cằm y lên dịu dàng mà triền miên hôn y, mãi tới khi cơ thể hơi nóng lên hắn mới lưu luyến buông ra, tiếp tục ôm y, vừa cùng y trò chuyện vừa trải qua một ngày yên ả.
Thượng tướng Thiệu từng tới vài lần, bề ngoài tuy vẫn là bộ dáng thường ngày kia, nhưng trong lòng ông cụ thật ra lại nhẹ nhõm thở ra một hơi, mặc kệ thế nào, dưới tình huống đó mà không ai chết, không tạo thành cục diện không thể vãn hồi thì đã là may mắn trong bất hạnh rồi, tiếp theo chỉ cần khiến con trai ông buông tay, ông liền có thể đặt dấu chấm hết cho chuyện này.
Bệnh viện này rất có tiếng ở địa phương, điều kiện tốt, so với nửa tháng trước, mấy ngày nay lại nhàn rỗi hiếm thấy.
Huyền Mộc Yến được gọi tới, dạo gần đây thường xuyên ra vào nơi này. Thiệu Trạch có gặp mấy lần, y liền nhân cơ hội nói chuyện với gã, muốn biết thôi miên có phải đã thật sự kết thúc rồi không. Huyền Mộc Yến hiểu tính y, nghĩ rằng nếu không nói thật, nói không chừng người này sẽ đích thân đi thử nghiệm xem, lỡ tạo thành chuyện phiền toái mới thì không ổn, hơn nữa đây cũng không phải chuyện gì quan trọng, vì thế gã gật đầu, ôn hòa nói chỉ có ba lần. Lúc này Thiệu Trạch mới vừa lòng để gã đi.
Cứ như thế yên bình qua một thời gian, miệng vết thương trên người Cố Tiêu và Cảnh Hạo đều sắp khép lại. Cố Tiêu liền đề nghị chuyển viện rời khỏi khu mười một, ông nhìn Thiệu Trạch, xoa đầu y “Giày vò lâu như vậy ba cũng mệt rồi, về nhà thôi con trai.”
Thiệu Trạch không khỏi hỏi “Vậy Thiệu Tu Dung thì sao?”
“Cậu ta sốt cao liên tục, có lúc ý thức mơ hồ, ông ngoại con nhân cơ hội này bảo Huyền Mộc Yến thôi miên cậu ta, vậy nên hiện tại cậu ta chỉ biết mình có một cậu em rể và một đứa cháu ngoại, những chuyện lộn xộn đều không còn nhớ rõ.” Cố Tiêu dừng một chút, khẽ nói “Thương thế của cậu ta đã đỡ hơn một nửa, con có thể đi thăm cậu ta.”
Thiệu Trạch trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng dạ một tiếng, mở cửa rời đi.
Phòng bệnh của Thiệu Tu Dung ở đầu còn lại của hành lang, cũng là phòng giường đôi, lúc đó ánh sáng mặt trời vừa vặn, tấm rèm tuyết trắng bị gió nhẹ thổi qua mà khẽ đong đưa, không gian chìm trong tĩnh lặng. Trợ lý làm đúng trách nhiệm trông bên cạnh, thấy Thiệu Trạch tiến vào, chớp mắt rùng mình, gọi một tiếng cậu Trạch. Thiệu Tu Dung đang tựa đầu vào giường xem tài liệu, nghe vậy liền nhìn y một cái, suy nghĩ một lát rồi cười “Cháu chính là con của Tiểu Nhu? Lại đây.”
Ánh mắt của ông ta vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng, ngạo mạn và cuồng vọng như hồi nào, khí thế rất mạnh, xem ra tính cách không thay đổi. Thiệu Trạch âm thầm suy nghĩ, chậm rãi tiến lên, do dự một chút “Cậu khỏe lên chưa?”
“Khỏe rồi, chỉ là bị thương ở đầu, có chuyện không còn nhớ rõ nữa.” Thiệu Tu Dung chần chừ một chút, bổ sung “Nhưng mà không sao, đều là chuyện không quan trọng.”
Thiệu Trạch không biết đây có phải là hiệu quả của thôi miên không, y khẽ vâng một tiếng.
Thiệu Tu Dung trò chuyện với y vài câu, thuận miệng hỏi “Cậu nghe nói ba cháu cũng bị thương, ông ấy thế nào rồi?”
Thiệu Trạch dừng một chút, nhìn Thiệu Tu Dung không chớp mắt “Không sao, đã khỏe hẳn rồi, hai cha con cháu sắp rời khỏi đây.”
Thiệu Tu Dung gật đầu, không hỏi nhiều, bắt đầu nói qua chuyện khác, Thiệu Trạch kiên nhẫn ngồi một lát, thật sự không biết nên nói cái gì, y liền đứng dậy xin phép ra về, Thiệu Tu Dung bình tĩnh nhìn bóng dáng y, chờ trợ lý tiễn y trở về, ông ta hỏi “Có phải tôi từng có gì đụng chạm với thằng bé đó không?”
Trợ lý nhất thời hoảng hốt, cố gắng bình tĩnh “Không có, sao ạ?”
“Tùy tiện hỏi thôi.” Thiệu Tu Dung khẽ cười “Tôi cảm thấy mình không thích nó lắm, không liên quan tới tính cách hay ngoại hình, chỉ là sự tồn tại của nó khiến tôi có chút phản cảm, nhưng mà không tới nỗi ghét. Nó là con của Tiểu Nhu, theo lý thuyết tôi sẽ không xuất hiện loại cảm xúc này, như vậy người tôi ghét thật ra là ba nó?”
Trợ lý im lặng, yêu nhiều năm như vậy mà không có được, cuối cùng dẫn tới tình cảnh cùng nhau tìm tới cái chết, trong lòng người này liệu có từng oán hận không?
Trợ lý mở miệng “… Vâng.”
Thiệu Tu Dung ừm một tiếng, tiếp tục lật xem tài liệu.
Vì đề phòng ngừa ngộ nhỡ, sau khi rời đi Thiệu Trạch lại lặng lẽ trở lại, y dựa vào tường phòng bệnh bên cạnh, im lặng lắng nghe bên trong nói chuyện, rốt cuộc xác định Thiệu Tu Dung thật sự bị thôi miên, nếu không với tính cách cực đoan của người này, khi biết họ muốn đi tuyệt đối sẽ có hành động chứ không phải bình tĩnh như vậy.
Y hơi buông mắt xuống, không có tình cảm phức tạp, về sau Thiệu Tu Dung sẽ là ông chủ thế giới ngầm ở trên cao kiêm ông chủ tập đoàn, nhận sự ngưỡng mộ và khâm phục của vô số người, nhưng người này có lẽ sẽ vĩnh viễn không biết mình đã từng dùng hết sức, điên cuồng, bất chấp hậu quả mà yêu một người.
Nếu Thiệu Tu Dung trước kia còn sống, hiện tại ông ta sẽ có cảm giác gì?
Thiệu Trạch chỉ cảm thấy cơn giận dữ khi ba mình và Cảnh Hạo bị thương rốt cuộc bình phục, y than nhẹ một tiếng trong lòng, từng bước rời khỏi phòng bệnh.
Tạm biệt, Thiệu Tu Dung.
Cố Tiêu vốn định cùng con trai mình tách ra, trực tiếp về DR, nhưng nghe nói con trai mình khả năng lớn là sắp kết hôn, ông trầm mặc một giây, quyết định kéo con mình cùng về DR, ông xoa đầu con trai “Ba còn chưa nuôi con được mấy năm đâu, không thể chạy theo người khác nhanh như vậy được.”
Thiệu Trạch đưa tay đẩy tay ông ra “Đó đều là công lao của ba, là của ba đấy.”
Cố Tiêu cường điệu “Ba chỉ muốn cho con tìm bạn, chứ chưa nói cho con gả cho người ta sớm như vậy. Ba thật vất vả mới tìm được con về, con đi rồi chỉ còn lại một mình ba, con thật bất hiếu.”
“Con cho phép ba kiếm mẹ kế cho con.”
Cố Tiêu lập tức nhéo mặt con trai.
Thiệu Trạch quan sát ông một hồi, nhướng mày hỏi “Nói thật đi, hôm qua ông ngoại con nói chuyện với ba lâu như vậy là nói cái gì thế?”
“Bảo ba chăm sóc con cho tốt, đừng gả con đi sớm như vậy, nhất là đừng gả cho ông chủ xã hội đen.” Cố Tiêu nghiêm túc nói “Thế nên theo ba về nhà đi.”
Thiệu Trạch không đáp, tiếp tục nhìn ông.
Cố Tiêu có chút bất đắc dĩ “Con trai, thỉnh thoảng con có thể giả ngốc mà.”
“Con biết nhất định là chuyện của Thiệu Tu Dung, ông ngoại đã nói gì vậy?”
“Ông ấy vẫn giữ quan điểm đó, dựa vào ý nguyện của ba. Tuy ông ấy thôi miên Tu Dung nhưng không có nghĩa là ông ấy không đồng ý chuyện ba với cậu ta bên nhau. Nếu có một ngày ba nghĩ thông suốt, ông ấy sẽ không phản đối, dù sao mấy năm nay Tu Dung vẫn quấn lấy ba, có lẽ…”
“Có lẽ tới lúc ông ta lạnh nhạt với ba, ba sẽ không thích ứng được.” Thiệu Trạch nói tiếp “Nhưng ông ta quên ba rồi, đã không còn yêu ba nữa. Ba mà nghĩ thông suốt, nói không chừng là ba theo đuổi ông ta đó, sau đó lập trường của hai người liền đổi chỗ cho nhau…” Y dừng một chút, tưởng tượng cảnh ba mình kiên quyết đem theo bao thuốc nổ cùng Thiệu Tu Dung tìm đến cái chết, mặt y đầy nghiêm túc nói “Con vẫn nên lấy chồng sớm, mất công phiền lòng.”
“Bậy bạ, làm gì có chuyện đó.” Cố Tiêu phì cười nói, nhìn đứa con trai như hoa như ngọc của mình, đột nhiên hỏi “Con thật sự quyết định rồi?”
Thiệu Trạch biết ông ám chỉ chuyện kết hôn, y chớp mắt mấy cái, nghiêm túc đối diện với ông “Dạ, con thích anh ấy.”
Cố Tiêu trầm mặc một hồi, cuối cùng không nói gì thêm, kéo y vào lòng ôm lấy.
Hiệu suất làm việc của DR rất cao, nhanh chóng thu dọn thỏa đáng để chuẩn bị xuất phát, thượng tướng Thiệu nhìn bọn họ đi xa, rồi quay về phòng bệnh thăm Thiệu Tu Dung.
Thiệu Tu Dung đang được một cô y tá thay băng, chất dẫn dụ Alpha của ông ta rất mạnh, cô y tá kia vừa vặn là Omega, không kiềm chế được mà bị ông ta hấp dẫn, cho nên quá trình thay băng khá chậm, thỉnh thoảng lại nhìn lén Thiệu Tu Dung, nhưng thấy mặt Thiệu Tu Dung không thay đổi gì, cuối cùng cô đành lưu luyến rời đi.
Thượng tướng Thiệu vẫn đứng ở bên cạnh, không khỏi mở miệng “Hình như cô gái đó rất thích con.”
“Con nhìn ra mà.” Khóe miệng Thiệu Tu Dung cong lên “Nhưng con không thích Omega.”
Thân là Alpha thế nhưng lại không thích Omega, vậy con thích cái gì? Alpha ư? Thượng tướng Thiệu lặng im một lát, đang suy nghĩ đời này rốt cuộc ông có thể có một cháu trai hoặc cháu gái không thì liền nghe Thiệu Tu Dung bổ sung “Con thấy Beta rất tốt.”
Thượng tướng Thiệu hơi giật mình, nói con thích là được, không có nghĩ sâu xa, nhưng mấy ngày sau ông biết con trai mình thích Beta là vì Huyền Mộc Yến vụng trộm bỏ thêm một thôi miên, chuyển dời phần tình cảm sâu đậm kia lên trên người Beta xinh đẹp thông minh, mà Huyền Mộc Yến là Beta đầu tiên Thiệu Tu Dung nhìn thấy sau khi mở mắt, lại vừa vặn phù hợp với mấy điều kiện kia, vì thế thoáng chốc liền sinh ra hảo cảm.
Huyền Mộc Yến canh nguồn nguyên liệu này nhiều năm như vậy rốt cuộc đã tới tay, gã liền ôn hòa mời Thiệu Tu Dung tới khu tám làm khách. Thiệu Tu Dung khá có cảm giác với gã, gần như không nghĩ ngợi liền lập tức đồng ý. Trợ lý phát hiện ông chủ có hứng thú với người ta, trước mắt bỗng tối đen, thầm nghĩ thật vất vả thoát ra từ cái hố của Cố Tiêu, ngay sau đó ông chủ lại nhảy vào một cái hố sâu hơn. Ông chủ muốn làm gì? Cùng Huyền Mộc Yến hủy diệt sao?
Sâu trong lòng trợ lý cảm thấy rất nguy hiểm, liền vội vàng đi báo cho thượng tướng Thiệu.
Lúc đó hai người đã rời đi, vốn rất thuận lợi, thế nhưng nửa đường Thiệu Tu Dung bỗng nhiên muốn phát sinh quan hệ trên xe, đương nhiên Huyền Mộc Yến không đồng ý, vì thế hai người liền xảy ra va chạm, đánh nhau trong xe khiến chiếc xe mất kiểm soát đâm rầm vào cây. Thượng tướng Thiệu vừa vặn đuổi tới, nhìn hai người không có giới hạn này, huyết áp ông cụ tăng cao, thiếu chút nữa giận tới bất tỉnh, ông nhanh chóng xách người về, bắt Huyền Mộc Yến giải thôi miên, cũng mời bốn chuyên gia y học trông chừng giùm, bảo đảm gã sẽ không tiếp tục gian lận.
Huyền Mộc Yến nhìn quần áo bị xé rách của mình, hồi tưởng lại cảnh tượng hỗn loạn lúc ấy, gã cũng hiểu cách này không quá hay, huống chi thôi miên này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, với tính cách của thượng tướng Thiệu nói không chừng sẽ trực tiếp làm thịt gã, suy nghĩ một lát, gã phối hợp giải trừ, chuẩn bị nghĩ cách khác để lấy được nguồn nguyên liệu này.
Thượng tướng Thiệu thấy sự việc đã xong, không nói hai lời liền đem con trai về nhà, cũng dặn dò cảnh vệ sau này đừng cho Huyền Mộc Yến tiến vào, sau đó mới về phòng ngủ. Thiệu Tu Dung đã tỉnh, đang dựa đầu vào giường xuất thần, từ khi thôi miên ông ta vẫn thường xuyên như vậy. Bước chân của thượng tướng Thiệu dừng lại, cố gắng làm dịu giọng mình “Nghĩ cái gì thế?”
“… Không có gì.” Thiệu Tu Dung khẽ nói “Chỉ là có rất nhiều chuyện con nhớ không rõ lắm.”
“Nhớ không rõ thì đừng nhớ nữa.”
Thiệu Tu Dung không có ý kiến, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài, ông ta bỗng nhiên nói “Ba.”
“Hửm?”
“Con cảm thấy một bộ phận trên cơ thể mình giống như đã chết đi, mãi mãi cũng không sống lại được.”
Thượng tướng Thiệu dừng một chút “Con bị bệnh, chờ thêm một thời gian nữa sẽ khỏe lại thôi.”
“… Không, đó là một cảm giác rất kỳ lạ.” Thiệu Tu Dung trầm mặc một lúc lâu, sau đó chậm rãi mở miệng, hơi thở trên người kỳ lạ lại bình thản, mà ông ta rất ít khi có thời gian bình thản như vậy.
“Giống như… con đang trôi dạt trên biển khơi, có một cơn gió vẫn luôn đẩy con đi… phía trước có lẽ có một bến cảng, có lẽ là vực sâu thăm thẳm, con không quan tâm cuối cùng là cái gì, chỉ muốn đi tới.” Thiệu Tu Dung hơi dừng lại, khẽ nói “Nhưng con không biết mình đã làm cái gì rồi, cơn gió đó giờ không còn nữa, điều này khiến con cảm thấy… dường như mình đã chết đi.”
Đáy lòng thượng tướng Thiệu chấn động, lặng im một lát, ông vỗ vai Thiệu Tu Dung “Vậy con hãy kiếm một cơn gió khác tốt hơn đi.”
Đời người dài như vậy cuối cùng cũng sẽ có nhiều việc không được như ý muốn, bước qua quá nhiều bấp bênh, có lẽ hiện tại bạn cảm thấy sắp không chịu đựng nổi, nhưng chỉ cần cắn răng kiên trì, chờ lúc bạn quay đầu lại, bạn sẽ phát hiện những đau khổ mình nhận thật ra cũng không là gì, ý nghĩa cuộc sống ở ngay đây một lần rồi lại một lần sẽ kiên cường nở rộ, chỉ cần còn sống thì sẽ còn hi vọng.
Thiệu Tu Dung nhắm mắt lại “… Dạ.”
Tác giả :
Nhất Thế Hoa Thường