Bạo Vương Liệt Phi
Quyển 4 - Chương 167: Lưu lại đứa nhỏ
Vân Yên ngồi ở trên giường, khóe môi khẽ cười, đến bây giờ nàng vẫn không dám tin mình thực sự được làm mẹ, đây chính là ông trời vẫn chiếu cố nàng.“Nương nương, chúc mừng người, thật sự là quá tốt rồi, Vương lại không muốn bỏ đi đứa nhỏ của nương nương, nô tỳ thật sự cao hứng thay nương nương.”
Tử Liên đi vào, không chú ý lỡ miệng nói, đến khi phát giác mới cuống quýt che miệng mình lại.Bỏ đứa nhỏ? Vân Yên ngây người, hồi sau mới khẩn trương hỏi: “Sao lại như vậy? Sao Vương lại muốn bỏ đứa nhỏ.”
“Nương nương, người nghe lầm rồi, nô tỳ không có nói cái gì cả.”
Tử Liên cuống quýt phủ nhận, bản thân sao lại bất cẩn như vậy, đem chuyện quan trọng như thế nói ra miệng.“Tử Liên, vừa rồi ta có nghe thấy rõ ràng, ngươi không cần giấu ta, mau nói cho ta biết, rốt cuộc sao lại như vậy?”
Vân Yên nghiêm túc truy hỏi, nàng có thể hiểu được đây là một chuyện rất nghiêm trọng.“Nương nương, người đừng hỏi nữa.”
Tử Liên sắp khóc đến nơi, tự trách bản thân sao lại không cẩn thận như vậy.“Tử Liên, ngươi đừng sợ, rốt cuộc là tại sao, ngươi mau nói cho ta biết.
Chẳng lẽ ngươi còn muốn gạt ta sao?”
Vân Yên nói, nếu là việc liên quan đến nàng, nàng cũng không có hứng thú biết, nhưng hiện tại là có liên quan đến đứa nhỏ, nàng nhất định phải biết.Tử Liên thấy không thể gạt được, lúc này mới quan sát bên ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Nương nương, vậy nô tỳ lén nói cho người, người không thấy lạ khi Vương chưa có hài tử nào sao?”
Vì sao? Nghe được nàng nói như vậy Vân Yên mới phát hiện ra, đúng nha, nàng đến đây đã lâu như vậy chưa từng gặp qua một hài tử nào, “Trước kia vốn không để ý, hiện giờ mới cảm thấy không bình thường, theo lý ra hắn có nhiều nữ nhân như vậy, không có ai mang thai sao?”
“Đó là bởi vì Vương không muốn có hài tử, sau khi mỗi phi tần mang thai Vương đều hạ lệnh bỏ đi, nghe nói trước kia bởi vì Trân phi có thai, ở ngự thư phòng quỳ một ngày một đêm, Vương cũng không đồng ý, sau đó đã bị bức đến điên luôn.
Còn có Lệ phi nữa, Vương sủng ái nàng như vậy, nhưng cũng bắt nàng phải bỏ đứa nhỏ như vậy.”
Tử Liên nói, tuy rằng mình không nhìn thấy hình ảnh này, nhưng nghĩ tới cũng thấy thật đáng sợ.“Vì sao muốn bỏ đứa nhỏ?”
Nghe nàng nói vậy, Vân Yên liền cảm thấy toàn thân run sợ.“Không biết, không ai biết vì sao.”
Tử Liên lắc đầu, ai dám đến hỏi Vương chuyện này chứ, trừ phi là không muốn sống nữa.Vân Yên cảm thấy cơ thể lạnh đi, lúc này mới nhớ lại tối hôm qua mình đã quá mức vui mừng, xem nhẹ biểu hiện của hắn, hiện tại nhớ lại khuôn mặt hắn cũng không có nét gì vui mừng, ngược lại có chút trầm trọng.
Trong lòng khẽ run, có khi nào hắn đòi bỏ đi con của mình hay không? Nàng không khỏi sợ hãi.“Nương nương, người làm sao vậy, có phải tại nô tỳ lắm miệng hay không?”
Tử Liên nhìn mặt nàng biến sắc, bất an hỏi.“Tử Liên, trước kia Vương bỏ đứa nhỏ như thế nào?”
Vân Yên khẩn trương túm lấy tay nàng hỏi.“Lúc Vương biết tin vẫn như bình thường, nhưng sáng sớm hôm sau lại lệnh cho thái y đưa thuốc qua, nương nương, người đừng lo lắng, hôm qua Vương cũng không hề phân phó thái y, Vương đối với nương nương không giống như những người khác.”
Tử Liên an ủi nàng.Vân Yên lại theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bây giờ còn là buổi sáng, trong lòng cũng bất an, nhưng mặc kệ thế nào, nàng thà mất mạng cũng sẽ không để mất đi hài tử của mình.
Đây là mấu chốt, cũng là nguyên tắc của nàng.Tử Liên biết nàng lo lắng, vội vàng nói: “Nương nương không cần lo lắng, nếu thái y tới đã sớm tới rồi, sẽ không chờ tới bây giờ đâu.”
“Ừ, ăn thôi.”
Vân Yên gật đầu, cho dù mình ăn không vô cũng phải miễn cưỡng bản thân ăn, bởi vì nàng biết thân thể mình không tốt, nàng cần lo cho hài tử có đủ dinh dưỡng, về phần thái y có đến hay không, nàng cũng không ngăn cản được.
Việc nàng có thể làm chỉ là chăm sóc chính mình mà thôi.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Mang theo bất an đến giữa trưa, vẫn không có người đến, lúc này Vân Yên mới thả lỏng, tạm yên lòng.
Có điều nàng lại càng thêm nghi hoặc vì sao hắn muốn bỏ hài tử? Đột nhiên nàng phát hiện hắn thật sự có nhiều bí mật trên người, chẳng lẽ cũng là có liên quan đến nữ nhân kia sao? Xem ra chính nàng bây giờ phải đi cứu hắn, không những vì hắn mà cũng là vì chính mình, vì an toàn của đứa con trong bụng.Long Hạo Thiên vẫn tự nhốt mình tại ngự thư phòng, trước mắt đều hiện lên vẻ mặt vui mừng của nàng.
Trước kia hắn có thể không do dự mà xóa bỏ đứa nhỏ, vì sao hiện tại lại không đành lòng? Chẳng lẽ hắn thật sự thích nàng sao?Hắn không thể nghĩ tới bản thân từng bị thương tâm sẽ có thể yêu một người khác, hoang mang lắc đầu, có lẽ không phải yêu, có lẽ bởi vì nàng không giống người thường làm cho hắn có chút thưởng thức, nhưng mặc kệ thế nào, hắn không thể lãnh khốc vô tình mà xóa đi con của nàng.Ngày hôm qua, một câu “con chúng ta”
của nàng làm lòng hắn có chút run rẩy.
Còn nữa, hắn cũng đã tới lúc cần có một đứa con, bản thân vất vả xây dựng nên cơ nghiệp, không thể không có ai thừa kế được.
Nếu nhất định không yêu ai khác vậy để nàng sinh hạ con của mình cũng không phải lựa chọn sai lầm gì.
Hạ quyết tâm xong hắn đột nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Vân Yên ngồi trong phòng, đang suy nghĩ xem nên hỏi thăm về nữ nhân kia như thế nào? Chợt nghe thấy tiếng Tử Liên ở bên ngoài hô: “Nô tỳ tham kiến Vương.”
Hắn đến đây? Nàng lập tức trở nên khẩn trương, Hắn tới làm gì??? Đang còn nghi hoặc hắn đã đi vào tới phòng.“Cảm thấy thế nào?”
Long Hạo Thiên đi tới bên nàng, hỏi.“Cái gì?”
Vân Yên ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại mở miệng quan tâm đến nàng.“Ngẩn ngơ cái gì? Bổn vương hỏi nàng cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Long Hạo Thiên cũng không hiểu nàng ngẩn ngơ cái gì?“Không có, không có chỗ nào không thoải mái hết, rất thoải mái.”
Lúc này Vân Yên mới hồi phục tinh thần, dáng vẻ của hắn không giống như sẽ gây bất lợi cho hài tử của mình.“Vậy thì tốt, để Bổn vương lệnh cho thái y kiểm tra cho nàng, kê thêm chút thuốc dưỡng thai, nàng nhớ phải dùng đúng giờ, nàng cũng biết thân thể nàng không tốt mà.”
Long Hạo Thiên dặn dò.Vân Yên vẫn không tin được, nhìn hắn, hắn thật không bình thường nha, hay là lời Tử Liên có gì nhầm lẫn chăng?“Nàng nhìn Bổn vương như vậy làm gì?”
Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm.“Chàng thích hài tử sao?”
Vân Yên đột nhiên hỏi.“Không thích.”
Long Hạo Thiên đáp không chút do dự.“Không thích?”
Đáp án này đúng như nàng dự đoán, “Vậy sao chàng lại quan tâm con của ta như vậy?”
Hắn khiến nàng khó hiểu.“Bởi vì Bổn vương cần một đứa con thừa kế.”
Long Hạo Thiên không chút che giấu nói ra, xem ra nàng đã biết chuyện hắn làm trước kia rồi, cũng không có gì lạ, bí mật trong hoàng cung vốn khó giữ nếu có nhiều người biết.
Nhưng đây là mục đích mà hắn quan tâm, mặc dù nội tâm có chút bàng hoàng.“Là thế sao?”
Trong lòng Vân Yên thật sự thất vọng, nhưng lại nhanh chóng hồi phục thoải mái, nàng thất vọng cái gì, hắn hoàn toàn không thương nàng, sao có thể yêu đứa nhỏ được, hắn không bắt mình bỏ đi hài tử đã là vô cùng may mắn, hẳn là nên cảm tạ mới phải.
Tử Liên đi vào, không chú ý lỡ miệng nói, đến khi phát giác mới cuống quýt che miệng mình lại.Bỏ đứa nhỏ? Vân Yên ngây người, hồi sau mới khẩn trương hỏi: “Sao lại như vậy? Sao Vương lại muốn bỏ đứa nhỏ.”
“Nương nương, người nghe lầm rồi, nô tỳ không có nói cái gì cả.”
Tử Liên cuống quýt phủ nhận, bản thân sao lại bất cẩn như vậy, đem chuyện quan trọng như thế nói ra miệng.“Tử Liên, vừa rồi ta có nghe thấy rõ ràng, ngươi không cần giấu ta, mau nói cho ta biết, rốt cuộc sao lại như vậy?”
Vân Yên nghiêm túc truy hỏi, nàng có thể hiểu được đây là một chuyện rất nghiêm trọng.“Nương nương, người đừng hỏi nữa.”
Tử Liên sắp khóc đến nơi, tự trách bản thân sao lại không cẩn thận như vậy.“Tử Liên, ngươi đừng sợ, rốt cuộc là tại sao, ngươi mau nói cho ta biết.
Chẳng lẽ ngươi còn muốn gạt ta sao?”
Vân Yên nói, nếu là việc liên quan đến nàng, nàng cũng không có hứng thú biết, nhưng hiện tại là có liên quan đến đứa nhỏ, nàng nhất định phải biết.Tử Liên thấy không thể gạt được, lúc này mới quan sát bên ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Nương nương, vậy nô tỳ lén nói cho người, người không thấy lạ khi Vương chưa có hài tử nào sao?”
Vì sao? Nghe được nàng nói như vậy Vân Yên mới phát hiện ra, đúng nha, nàng đến đây đã lâu như vậy chưa từng gặp qua một hài tử nào, “Trước kia vốn không để ý, hiện giờ mới cảm thấy không bình thường, theo lý ra hắn có nhiều nữ nhân như vậy, không có ai mang thai sao?”
“Đó là bởi vì Vương không muốn có hài tử, sau khi mỗi phi tần mang thai Vương đều hạ lệnh bỏ đi, nghe nói trước kia bởi vì Trân phi có thai, ở ngự thư phòng quỳ một ngày một đêm, Vương cũng không đồng ý, sau đó đã bị bức đến điên luôn.
Còn có Lệ phi nữa, Vương sủng ái nàng như vậy, nhưng cũng bắt nàng phải bỏ đứa nhỏ như vậy.”
Tử Liên nói, tuy rằng mình không nhìn thấy hình ảnh này, nhưng nghĩ tới cũng thấy thật đáng sợ.“Vì sao muốn bỏ đứa nhỏ?”
Nghe nàng nói vậy, Vân Yên liền cảm thấy toàn thân run sợ.“Không biết, không ai biết vì sao.”
Tử Liên lắc đầu, ai dám đến hỏi Vương chuyện này chứ, trừ phi là không muốn sống nữa.Vân Yên cảm thấy cơ thể lạnh đi, lúc này mới nhớ lại tối hôm qua mình đã quá mức vui mừng, xem nhẹ biểu hiện của hắn, hiện tại nhớ lại khuôn mặt hắn cũng không có nét gì vui mừng, ngược lại có chút trầm trọng.
Trong lòng khẽ run, có khi nào hắn đòi bỏ đi con của mình hay không? Nàng không khỏi sợ hãi.“Nương nương, người làm sao vậy, có phải tại nô tỳ lắm miệng hay không?”
Tử Liên nhìn mặt nàng biến sắc, bất an hỏi.“Tử Liên, trước kia Vương bỏ đứa nhỏ như thế nào?”
Vân Yên khẩn trương túm lấy tay nàng hỏi.“Lúc Vương biết tin vẫn như bình thường, nhưng sáng sớm hôm sau lại lệnh cho thái y đưa thuốc qua, nương nương, người đừng lo lắng, hôm qua Vương cũng không hề phân phó thái y, Vương đối với nương nương không giống như những người khác.”
Tử Liên an ủi nàng.Vân Yên lại theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bây giờ còn là buổi sáng, trong lòng cũng bất an, nhưng mặc kệ thế nào, nàng thà mất mạng cũng sẽ không để mất đi hài tử của mình.
Đây là mấu chốt, cũng là nguyên tắc của nàng.Tử Liên biết nàng lo lắng, vội vàng nói: “Nương nương không cần lo lắng, nếu thái y tới đã sớm tới rồi, sẽ không chờ tới bây giờ đâu.”
“Ừ, ăn thôi.”
Vân Yên gật đầu, cho dù mình ăn không vô cũng phải miễn cưỡng bản thân ăn, bởi vì nàng biết thân thể mình không tốt, nàng cần lo cho hài tử có đủ dinh dưỡng, về phần thái y có đến hay không, nàng cũng không ngăn cản được.
Việc nàng có thể làm chỉ là chăm sóc chính mình mà thôi.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Mang theo bất an đến giữa trưa, vẫn không có người đến, lúc này Vân Yên mới thả lỏng, tạm yên lòng.
Có điều nàng lại càng thêm nghi hoặc vì sao hắn muốn bỏ hài tử? Đột nhiên nàng phát hiện hắn thật sự có nhiều bí mật trên người, chẳng lẽ cũng là có liên quan đến nữ nhân kia sao? Xem ra chính nàng bây giờ phải đi cứu hắn, không những vì hắn mà cũng là vì chính mình, vì an toàn của đứa con trong bụng.Long Hạo Thiên vẫn tự nhốt mình tại ngự thư phòng, trước mắt đều hiện lên vẻ mặt vui mừng của nàng.
Trước kia hắn có thể không do dự mà xóa bỏ đứa nhỏ, vì sao hiện tại lại không đành lòng? Chẳng lẽ hắn thật sự thích nàng sao?Hắn không thể nghĩ tới bản thân từng bị thương tâm sẽ có thể yêu một người khác, hoang mang lắc đầu, có lẽ không phải yêu, có lẽ bởi vì nàng không giống người thường làm cho hắn có chút thưởng thức, nhưng mặc kệ thế nào, hắn không thể lãnh khốc vô tình mà xóa đi con của nàng.Ngày hôm qua, một câu “con chúng ta”
của nàng làm lòng hắn có chút run rẩy.
Còn nữa, hắn cũng đã tới lúc cần có một đứa con, bản thân vất vả xây dựng nên cơ nghiệp, không thể không có ai thừa kế được.
Nếu nhất định không yêu ai khác vậy để nàng sinh hạ con của mình cũng không phải lựa chọn sai lầm gì.
Hạ quyết tâm xong hắn đột nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Vân Yên ngồi trong phòng, đang suy nghĩ xem nên hỏi thăm về nữ nhân kia như thế nào? Chợt nghe thấy tiếng Tử Liên ở bên ngoài hô: “Nô tỳ tham kiến Vương.”
Hắn đến đây? Nàng lập tức trở nên khẩn trương, Hắn tới làm gì??? Đang còn nghi hoặc hắn đã đi vào tới phòng.“Cảm thấy thế nào?”
Long Hạo Thiên đi tới bên nàng, hỏi.“Cái gì?”
Vân Yên ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại mở miệng quan tâm đến nàng.“Ngẩn ngơ cái gì? Bổn vương hỏi nàng cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Long Hạo Thiên cũng không hiểu nàng ngẩn ngơ cái gì?“Không có, không có chỗ nào không thoải mái hết, rất thoải mái.”
Lúc này Vân Yên mới hồi phục tinh thần, dáng vẻ của hắn không giống như sẽ gây bất lợi cho hài tử của mình.“Vậy thì tốt, để Bổn vương lệnh cho thái y kiểm tra cho nàng, kê thêm chút thuốc dưỡng thai, nàng nhớ phải dùng đúng giờ, nàng cũng biết thân thể nàng không tốt mà.”
Long Hạo Thiên dặn dò.Vân Yên vẫn không tin được, nhìn hắn, hắn thật không bình thường nha, hay là lời Tử Liên có gì nhầm lẫn chăng?“Nàng nhìn Bổn vương như vậy làm gì?”
Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm.“Chàng thích hài tử sao?”
Vân Yên đột nhiên hỏi.“Không thích.”
Long Hạo Thiên đáp không chút do dự.“Không thích?”
Đáp án này đúng như nàng dự đoán, “Vậy sao chàng lại quan tâm con của ta như vậy?”
Hắn khiến nàng khó hiểu.“Bởi vì Bổn vương cần một đứa con thừa kế.”
Long Hạo Thiên không chút che giấu nói ra, xem ra nàng đã biết chuyện hắn làm trước kia rồi, cũng không có gì lạ, bí mật trong hoàng cung vốn khó giữ nếu có nhiều người biết.
Nhưng đây là mục đích mà hắn quan tâm, mặc dù nội tâm có chút bàng hoàng.“Là thế sao?”
Trong lòng Vân Yên thật sự thất vọng, nhưng lại nhanh chóng hồi phục thoải mái, nàng thất vọng cái gì, hắn hoàn toàn không thương nàng, sao có thể yêu đứa nhỏ được, hắn không bắt mình bỏ đi hài tử đã là vô cùng may mắn, hẳn là nên cảm tạ mới phải.
Tác giả :
Ngạn Thiến