Bạo Vương Liệt Phi
Quyển 4 - Chương 141: Cảnh báo
Vân Yên nhìn thấy Lệ phi với vẻ mặt tức giận đi đến, xem bộ dáng là tìm nàng gây phiền toái nhưng nàng vẫn khách khí chào hỏi: “Tỷ tỷ đến rồi, mời ngồi… Tiểu Thanh dâng trà.”
“Không cần, ta không phải tới uống trà, các ngươi lui xuống hết đi, ta có lời muốn nói cùng Yên phi nương nương.”
Sắc mặt Lệ phi lạnh như băng, cao giọng phân phó.
“Dạ.
Nô tỳ tuân mệnh.”
Cung nữ của Lệ phi lập tức lui ra ngoài.
Tiểu Thanh và Tử Liên lo lắng nhìn Vân Yên, nàng liền gật đầu với bọn họ, ý bảo bọn họ cũng ra ngoài.
Lúc này Tiểu Thanh với Tử Liên mới xoay người rời đi.
Nhìn thấy cửa bị đóng lại, lúc này Vân Yên mới nhìn Lệ phi nói: “Tỷ tỷ có lời gì muốn nói với ta sao?”
Nhưng Lệ phi lại không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn nàng chằm chằm, trong ánh nhìn có nghi hoặc, hơn nữa còn có không phục và ghen tỵ.
Kỳ thật Vân Yên biết nàng ta đang suy nghĩ gì và tại sao lại tới tìm nàng.
Nhưng lại không nghĩ tới mình cũng có ngày như vậy, nàng luôn cẩn thận trốn tránh nhưng vẫn là tránh không khỏi sự tranh đấu giữa nữ nhân, lại còn là vì một người nam nhân, người hoàn toàn không hề yêu các nàng.
“Vương thích muội.”
Cuối cùng Lệ phi cũng mở miệng nói.
“Có lẽ, nhưng mà Vương càng yêu thích tỷ.”
Vân Yên nói, đây chính là bí mật mà ai trong Hoàng cung cũng biết.
“Hừ.”
Lệ phi hừ lạnh một tiếng, không cười nói: “Ta thật sự nhìn không ra ngươi có gì tốt.
Nói đến xinh đẹp thì ta tự tin là ta xinh đẹp hơn ngươi, nói đến quyến rũ ta cũng tuyệt đối quyến rũ hơn ngươi, nói ân cần ta tự tin bất luận kẻ nào cũng không thể sánh bằng ta.
Nhưng vì sao Vương lại thích ngươi?”
Nàng ta thật sự không rõ.
“Vì sao tỷ tỷ lại nói như vậy? Vương thích ta sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ không biết sao? Trong Hoàng cung này, nam nhân duy nhất đó vốn không thuộc về nữ nhân nào cả, càng sẽ không chung tình với chỉ một nữ nhân, hoa tâm và đa tình là quyền lợi của hắn, không phải sao? Ai bảo chúng ta đã sa vào nhà giam này thì cũng phải thừa nhận tất cả chuyện này.”
Vân Yên nói, chẳng lẽ Lệ phi muốn Long Hạo Thiên cả đời chỉ sủng ái mình nàng ta sao? Làm sao có thể, trong Hoàng cung chính là nơi bách hoa tranh diễm (muôn hoa đua thắm khoe hồng), sao nàng có thể cam đoan mình chính là đóa hoa diễm lệ nhất đó.
“Con người cũng không quá cố chấp như vậy, hơn nữa Vương chính là một người chung tình, không phải Vương đã chung tình nhiều năm với một người như vậy sao?”
Lệ phi hỏi lại, kỳ thật nàng ta không sợ chuyện Vương hoa tâm đa tình mà chỉ sợ Vương sẽ chung tình.
Vậy cuộc sống sau này của nàng ta phải trải qua như thế nào? Vẫn còn trẻ như vậy, chẳng lẽ phải phòng không gối chiếc sao? Nàng không cam tâm.
“Tỷ tỷ nói tới ai?”
Vân Yên giả vờ không biết, dù sao cũng chưa từng có ai nói với nàng về nữ nhân kia, cũng không biết tình yêu giữa Long Hạo Thiên và nàng ta sâu đậm ra sao.
“Ngươi không biết?”
Lệ phi hiển nhiên không tin, không tin không ai nói cho nàng biết, mới nhìn nàng nói: “Có biết hay không cũng không có vấn đề gì, một người chết mà thôi.”
“Người chết?”
Vân Yên ngây ra một lúc, không phải Tử Liên nói nàng ta chỉ bị giam lại sao, tại sao Lệ phi lại nói là người chết?
Lúc này Lệ phi mới phát giác ra trong lúc vô tình mình đã nói lỡ, vội vàng bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi), nói: “Bị giam ở trong cấm địa và người chết có gì khác nhau sao? Cuộc sống không thấy mặt trời không phải cũng giống người đã chết sao?”
“Vậy tỷ tỷ có biết vì sao nàng bị giam lại không?”
Tuy rằng Vân Yên đã mơ hồ đoán ra nguyên nhân nhưng cũng không dám khẳng định, muốn có thể nghe được nguyên nhân khác từ miệng của nàng ta.
“Ta sao có thể biết được, ngươi không biết đó là điều cấm kỵ trong Hoàng cung sao?”
Lệ phi cảnh giác nhìn nàng, nàng có ý tứ gì chứ? Lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Nếu muốn tiếp tục nói điều vô nghĩa thì thôi đi, hôm nay ta tới là để cảnh cáo ngươi, ta sẽ không nhường Vương cho ngươi đâu, tốt nhất ngươi nên biết điều một chút.”
“Tỷ tỷ cảm thấy Vương cần phải có người nhường sao?”
Vân Yên cảm thấy lời của nàng thật sự rất buồn cười.
Long Hạo Thiên là ai? Sao có thể để người khác thao túng hắn.
“Đương nhiên, chỉ cần ta không nhường thì Vương chính là của ta.
Hôm nay ta cố ý đến cảnh cáo ngươi một tiếng, tốt nhất nên biết thân biết phận, nếu không đến lúc đó đừng trách ta không khách sáo.”
Lệ phi đe dọa.
Vân Yên chỉ cười nhạt một tiếng: “Tỷ tỷ sẽ không khách sáo như thế nào?”
Bản thân nàng vốn không muốn tranh sủng ái nhưng lại rất chán ghét kiểu thái độ không coi ai ra gì này của Lệ phi, nếu để Long Hạo Thiên biết những lời nói hôm nay của nàng ta, có lẽ ngày mai trong Hoàng cung sẽ không còn tồn tại Lệ phi nữa.
“Lời này của ngươi là có ý tứ gì? Nếu ngươi muốn biết ta sẽ cho ngươi biết, chỉ cần ngươi đừng hối hận.”
Ánh mắt Lệ phi hung ác nhìn nàng chằm chằm.
“Không có ý gì, ta chỉ đang nghĩ có cần phải cảm tạ tỷ tỷ đã cố ý đến thông báo một tiếng cho ta biết hay không?”
Trong ánh mắt Vân Yên đều là lãnh đạm, cũng chua xót thay Lệ phi, nếu nàng ta thật sự muốn tranh thì phải đến tranh thủ lấy lòng Long Hạo Thiên chứ không phải đến cảnh cáo Vân Yên nàng.
“Ngươi biết là tốt rồi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Lệ phi nhìn nàng, cân nhắc: “Ta đi đây, tối nay Vương còn muốn đến, ta phải chuẩn bị tốt một chút.”
Nàng ta cố ý nói.
“Cung kính tiễn tỷ tỷ.”
Vân Yên ôn hòa nói, đương nhiên biết câu nói sau là cố ý nói để nàng nghe.
Lệ phi vừa đi khỏi, Tiểu Thanh và Tử Liên liền vội vàng đi tới hỏi: “Nương nương, Lệ phi có làm khó người không?”
“Không có, tại sao các ngươi lại khẩn trương như vậy.”
Vân Yên cười khẽ.
“Nương nương, người không biết đó thôi, ở trong cung, Lệ phi ỷ vào sự sủng ái của Vương nên rất kiêu ngạo, nếu Vương đến chỗ phi tử nào quá ba lần, nàng liền đến gặp cảnh cáo, tất cả mọi người đều không dám đắc tội nàng.”
Tử Liên bên cạnh lo lắng nói, lần này nàng tới đây nhất định là lai giả bất thiện (người đến không có ý tốt).
“Thật vậy sao? Vương cũng không nói gì sao? Vậy chẳng phải nàng cũng giống như Hoàng hậu?”
Tiểu Thanh không tin nhìn nàng.
“Phải, trước đây Vương thường xuyên không ở trong cung, lại giao tất cả những việc trong cung cho Lệ phi nên Lệ phi càng không sợ hãi điều gì, nhưng mà chỉ cần phi tử hậu cung không đụng đến Vương thì Lệ phi cũng sẽ không làm gì cả.
Vì vậy, tất cả mọi người đều cố hết sức không chọc giận Lệ phi.”
Tử Liên gật đầu nói.
Vân Yên biết vì sao nàng ta lại không sợ gì cả, là bởi vì Long Hạo Thiên hoàn toàn không cần những nữ nhân trong hậu cung này cho nên mới để nàng ta muốn làm gì thì làm.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Hôm nay Lệ phi đến đây nhất định là để làm khó nương nương.”
Tiểu Thanh hơi hoảng sợ, bởi vì trước đây nàng ta chưa bao giờ đến nơi này.
“Các ngươi không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu, nàng cũng không phải đến làm khó ta.”
Vân Yên an ủi các nàng, cũng không để lời của nàng trong lòng.
Long Hạo Thiên không yêu nàng ta, nên nàng ta hung hăng càn quấy, chính là không muốn cho nàng có đường rút lui.
“Vậy là tốt rồi.”
Tiểu Thanh cùng Tử Liên đồng thời thở phào, chỉ cần nàng ta không phải đến để làm phiền là tốt rồi.
“Được rồi.
Các ngươi đi chuẩn bị nước tắm cho ta đi, ta muốn tắm rửa một lát.”
Vân Yên phân phó.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”
Các nàng cười rồi lại trộm hỏi: “Có phải Vương sẽ đến đây hay không?”
Nói xong liền chạy ra ngoài.
“Muốn ăn đòn?”
Vân Yên ở phía sau cũng cười nhưng nụ cười lại từ từ cứng lại trên mặt, đêm nay hắn sẽ đến chỗ Lệ phi sao? Rõ ràng biết rõ là mình không nên để ý nhưng vì sao lại có một tia ưu thương nhàn nhạt lan tràn trong lòng.
“Không cần, ta không phải tới uống trà, các ngươi lui xuống hết đi, ta có lời muốn nói cùng Yên phi nương nương.”
Sắc mặt Lệ phi lạnh như băng, cao giọng phân phó.
“Dạ.
Nô tỳ tuân mệnh.”
Cung nữ của Lệ phi lập tức lui ra ngoài.
Tiểu Thanh và Tử Liên lo lắng nhìn Vân Yên, nàng liền gật đầu với bọn họ, ý bảo bọn họ cũng ra ngoài.
Lúc này Tiểu Thanh với Tử Liên mới xoay người rời đi.
Nhìn thấy cửa bị đóng lại, lúc này Vân Yên mới nhìn Lệ phi nói: “Tỷ tỷ có lời gì muốn nói với ta sao?”
Nhưng Lệ phi lại không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn nàng chằm chằm, trong ánh nhìn có nghi hoặc, hơn nữa còn có không phục và ghen tỵ.
Kỳ thật Vân Yên biết nàng ta đang suy nghĩ gì và tại sao lại tới tìm nàng.
Nhưng lại không nghĩ tới mình cũng có ngày như vậy, nàng luôn cẩn thận trốn tránh nhưng vẫn là tránh không khỏi sự tranh đấu giữa nữ nhân, lại còn là vì một người nam nhân, người hoàn toàn không hề yêu các nàng.
“Vương thích muội.”
Cuối cùng Lệ phi cũng mở miệng nói.
“Có lẽ, nhưng mà Vương càng yêu thích tỷ.”
Vân Yên nói, đây chính là bí mật mà ai trong Hoàng cung cũng biết.
“Hừ.”
Lệ phi hừ lạnh một tiếng, không cười nói: “Ta thật sự nhìn không ra ngươi có gì tốt.
Nói đến xinh đẹp thì ta tự tin là ta xinh đẹp hơn ngươi, nói đến quyến rũ ta cũng tuyệt đối quyến rũ hơn ngươi, nói ân cần ta tự tin bất luận kẻ nào cũng không thể sánh bằng ta.
Nhưng vì sao Vương lại thích ngươi?”
Nàng ta thật sự không rõ.
“Vì sao tỷ tỷ lại nói như vậy? Vương thích ta sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ không biết sao? Trong Hoàng cung này, nam nhân duy nhất đó vốn không thuộc về nữ nhân nào cả, càng sẽ không chung tình với chỉ một nữ nhân, hoa tâm và đa tình là quyền lợi của hắn, không phải sao? Ai bảo chúng ta đã sa vào nhà giam này thì cũng phải thừa nhận tất cả chuyện này.”
Vân Yên nói, chẳng lẽ Lệ phi muốn Long Hạo Thiên cả đời chỉ sủng ái mình nàng ta sao? Làm sao có thể, trong Hoàng cung chính là nơi bách hoa tranh diễm (muôn hoa đua thắm khoe hồng), sao nàng có thể cam đoan mình chính là đóa hoa diễm lệ nhất đó.
“Con người cũng không quá cố chấp như vậy, hơn nữa Vương chính là một người chung tình, không phải Vương đã chung tình nhiều năm với một người như vậy sao?”
Lệ phi hỏi lại, kỳ thật nàng ta không sợ chuyện Vương hoa tâm đa tình mà chỉ sợ Vương sẽ chung tình.
Vậy cuộc sống sau này của nàng ta phải trải qua như thế nào? Vẫn còn trẻ như vậy, chẳng lẽ phải phòng không gối chiếc sao? Nàng không cam tâm.
“Tỷ tỷ nói tới ai?”
Vân Yên giả vờ không biết, dù sao cũng chưa từng có ai nói với nàng về nữ nhân kia, cũng không biết tình yêu giữa Long Hạo Thiên và nàng ta sâu đậm ra sao.
“Ngươi không biết?”
Lệ phi hiển nhiên không tin, không tin không ai nói cho nàng biết, mới nhìn nàng nói: “Có biết hay không cũng không có vấn đề gì, một người chết mà thôi.”
“Người chết?”
Vân Yên ngây ra một lúc, không phải Tử Liên nói nàng ta chỉ bị giam lại sao, tại sao Lệ phi lại nói là người chết?
Lúc này Lệ phi mới phát giác ra trong lúc vô tình mình đã nói lỡ, vội vàng bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi), nói: “Bị giam ở trong cấm địa và người chết có gì khác nhau sao? Cuộc sống không thấy mặt trời không phải cũng giống người đã chết sao?”
“Vậy tỷ tỷ có biết vì sao nàng bị giam lại không?”
Tuy rằng Vân Yên đã mơ hồ đoán ra nguyên nhân nhưng cũng không dám khẳng định, muốn có thể nghe được nguyên nhân khác từ miệng của nàng ta.
“Ta sao có thể biết được, ngươi không biết đó là điều cấm kỵ trong Hoàng cung sao?”
Lệ phi cảnh giác nhìn nàng, nàng có ý tứ gì chứ? Lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Nếu muốn tiếp tục nói điều vô nghĩa thì thôi đi, hôm nay ta tới là để cảnh cáo ngươi, ta sẽ không nhường Vương cho ngươi đâu, tốt nhất ngươi nên biết điều một chút.”
“Tỷ tỷ cảm thấy Vương cần phải có người nhường sao?”
Vân Yên cảm thấy lời của nàng thật sự rất buồn cười.
Long Hạo Thiên là ai? Sao có thể để người khác thao túng hắn.
“Đương nhiên, chỉ cần ta không nhường thì Vương chính là của ta.
Hôm nay ta cố ý đến cảnh cáo ngươi một tiếng, tốt nhất nên biết thân biết phận, nếu không đến lúc đó đừng trách ta không khách sáo.”
Lệ phi đe dọa.
Vân Yên chỉ cười nhạt một tiếng: “Tỷ tỷ sẽ không khách sáo như thế nào?”
Bản thân nàng vốn không muốn tranh sủng ái nhưng lại rất chán ghét kiểu thái độ không coi ai ra gì này của Lệ phi, nếu để Long Hạo Thiên biết những lời nói hôm nay của nàng ta, có lẽ ngày mai trong Hoàng cung sẽ không còn tồn tại Lệ phi nữa.
“Lời này của ngươi là có ý tứ gì? Nếu ngươi muốn biết ta sẽ cho ngươi biết, chỉ cần ngươi đừng hối hận.”
Ánh mắt Lệ phi hung ác nhìn nàng chằm chằm.
“Không có ý gì, ta chỉ đang nghĩ có cần phải cảm tạ tỷ tỷ đã cố ý đến thông báo một tiếng cho ta biết hay không?”
Trong ánh mắt Vân Yên đều là lãnh đạm, cũng chua xót thay Lệ phi, nếu nàng ta thật sự muốn tranh thì phải đến tranh thủ lấy lòng Long Hạo Thiên chứ không phải đến cảnh cáo Vân Yên nàng.
“Ngươi biết là tốt rồi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Lệ phi nhìn nàng, cân nhắc: “Ta đi đây, tối nay Vương còn muốn đến, ta phải chuẩn bị tốt một chút.”
Nàng ta cố ý nói.
“Cung kính tiễn tỷ tỷ.”
Vân Yên ôn hòa nói, đương nhiên biết câu nói sau là cố ý nói để nàng nghe.
Lệ phi vừa đi khỏi, Tiểu Thanh và Tử Liên liền vội vàng đi tới hỏi: “Nương nương, Lệ phi có làm khó người không?”
“Không có, tại sao các ngươi lại khẩn trương như vậy.”
Vân Yên cười khẽ.
“Nương nương, người không biết đó thôi, ở trong cung, Lệ phi ỷ vào sự sủng ái của Vương nên rất kiêu ngạo, nếu Vương đến chỗ phi tử nào quá ba lần, nàng liền đến gặp cảnh cáo, tất cả mọi người đều không dám đắc tội nàng.”
Tử Liên bên cạnh lo lắng nói, lần này nàng tới đây nhất định là lai giả bất thiện (người đến không có ý tốt).
“Thật vậy sao? Vương cũng không nói gì sao? Vậy chẳng phải nàng cũng giống như Hoàng hậu?”
Tiểu Thanh không tin nhìn nàng.
“Phải, trước đây Vương thường xuyên không ở trong cung, lại giao tất cả những việc trong cung cho Lệ phi nên Lệ phi càng không sợ hãi điều gì, nhưng mà chỉ cần phi tử hậu cung không đụng đến Vương thì Lệ phi cũng sẽ không làm gì cả.
Vì vậy, tất cả mọi người đều cố hết sức không chọc giận Lệ phi.”
Tử Liên gật đầu nói.
Vân Yên biết vì sao nàng ta lại không sợ gì cả, là bởi vì Long Hạo Thiên hoàn toàn không cần những nữ nhân trong hậu cung này cho nên mới để nàng ta muốn làm gì thì làm.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Hôm nay Lệ phi đến đây nhất định là để làm khó nương nương.”
Tiểu Thanh hơi hoảng sợ, bởi vì trước đây nàng ta chưa bao giờ đến nơi này.
“Các ngươi không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu, nàng cũng không phải đến làm khó ta.”
Vân Yên an ủi các nàng, cũng không để lời của nàng trong lòng.
Long Hạo Thiên không yêu nàng ta, nên nàng ta hung hăng càn quấy, chính là không muốn cho nàng có đường rút lui.
“Vậy là tốt rồi.”
Tiểu Thanh cùng Tử Liên đồng thời thở phào, chỉ cần nàng ta không phải đến để làm phiền là tốt rồi.
“Được rồi.
Các ngươi đi chuẩn bị nước tắm cho ta đi, ta muốn tắm rửa một lát.”
Vân Yên phân phó.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”
Các nàng cười rồi lại trộm hỏi: “Có phải Vương sẽ đến đây hay không?”
Nói xong liền chạy ra ngoài.
“Muốn ăn đòn?”
Vân Yên ở phía sau cũng cười nhưng nụ cười lại từ từ cứng lại trên mặt, đêm nay hắn sẽ đến chỗ Lệ phi sao? Rõ ràng biết rõ là mình không nên để ý nhưng vì sao lại có một tia ưu thương nhàn nhạt lan tràn trong lòng.
Tác giả :
Ngạn Thiến