Bạo Vương Liệt Phi
Quyển 3 - Chương 93: Thích khách 5
Trên sân huấn luyện rộng lớn của quân doanh, binh sĩ đều đã chỉnh tề đứng ở hai bên.
Hắc y nhân bị trói, dang tay đứng chính giữa, Long Hạo Thiên ngồi phía trên, dõi theo Vân Yên đang chầm chậm tiến tới.
Nàng cũng không thèm liếc mắt với hắn, nhẹ nhàng trực tiếp đi đến trước mặt Hắc y nhân.
Bốn mắt nhìn nhau đều muốn đối phương nhận ra được điều gì đó.
“Hôm nay phải xem mạng của ngươi như thế nào, nếu chết ở trong tay của ta thì nên nhớ kỹ, đến điện Diêm Vương đừng báo sai tên kẻ thù, ta là công chúa Vân triều.”
Vân Yên cố ý lạnh lùng nói, thực tế nàng muốn nói cho hắn biết rõ ràng mình là ai.
Quả nhiên là nàng, trong lòng Hắc y nhân nhịn không được vui mừng, hắn cư nhiên gặp được công chúa, có điều phải nén nỗi vui mừng lại, cũng lạnh lùng nói: “Công chúa Vân triều? Lão tướng quân Vân Hổ quả thực khiến ta kính nể.”
Hắn cũng ám chỉ với nàng hắn chính là người Vân triều.
“Ông ấy rất được người trong thiên hạ kính ngưỡng (kính trọng + ngưỡng mộ).”
Vân Yên nhìn hắn, nàng đương nhiên biết hắn là người Vân triều, nếu không sao phải cứu hắn.
“Bớt nói sàm đi, muốn giết cứ việc ra tay.”
Hắc y nhân cố ý nói.
“Ngươi muốn chết như vậy sao? Ta lại nghĩ để ngươi sống, bởi vì ta cũng không dám chắc ta nhất định có thể bắn chết ngươi hay không.
Dù sao Vương cũng sẽ không để ngươi chạy thoát, vậy để xem ngươi có bao nhiêu tay chân đây.”
Vân Yên nói xong, tiến lên cởi bỏ dây thừng đang trói chặt hắn, ám chỉ cùng nhắc nhở của nàng đã quá rõ ràng.
“Yên tâm, ta nhất định không để cho ngươi đắc ý.”
Hắc y nhân cố tình nói, hắn hiểu được công chúa đang nói với mình, nếu có cơ hội lập tức chạy trốn.
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.”
Vân Yên cầm cung tên trong tay, đi đến trước mặt Long Hạo Thiên: “Vương, thần thiếp có thể bắt đầu rồi.”
“Khoan.”
Long Hạo Thiên lại nhìn nàng, “Ngươi tháo dây trói cho hắn, không sợ hắn sẽ chạy trốn sao?”
“Vương sẽ để cho hắn bỏ trốn sao?”
Vân Yên nhìn hắn, hỏi ngược lại.
Long Hạo Thiên kinh ngạc, tay nâng cằm nàng lên, “Ngươi nói rất đúng, Bổn Vương quả thật sẽ không để hắn có cơ hội bỏ trốn, nhất định sẽ băm thây hắn thành trăm mảnh.”
“Vậy thần thiếp sẽ chờ.”
Hai mắt Vân Yên cũng không hề chớp.
“Bắt đầu đi, Bổn Vương cũng chờ xem ngươi có thể khiến Bổn Vương ngạc nhiên như thế nào.”
Ánh mắt Long Hạo Thiên mang theo hàn ý rét lạnh nhìn nàng, cố ý nhấn mạnh hai chữ NGẠC NHIÊN, hắn phải để nàng nhìn thấy tận mắt thích khách kia chết như thế nào.
“Dạ.”
Vân Yên tiến lên phía trước vài bước, đi đến một vạch trắng liền suy nghĩ, giơ lên cung tên thật nặng trong tay, cố hết sức hơn nửa ngày mới giương được cung ra, làm cho binh lính đứng hai bên đều lo lắng trong lòng, thầm hỏi nương nương rốt cuộc có làm được hay không?
Hắc y nhân nhìn nàng cảm động, hắn biết công chúa đều là vì muốn cứu hắn.
Vân Yên hướng về phía binh lính gật đầu ý bảo hắn có thể bắt đầu rồi.
“Bắt đầu…”
Binh lính hô lớn.
Mọi người đều nhìn tên trong tay nương nương, bởi vì bọn họ bất giác có chút lo ngại nương nương có thể phóng tên hay không? Mặc dù có phóng ra, phỏng chừng cũng chỉ có thể rơi xuống gần chân nàng.
Vân Yên kéo cung tên, tay thật run, bộ dáng vượt quá sức của mình, khiến người khác thoạt nhìn cảm thấy buồn cười, tay đột nhiên buông lỏng, tên liền phóng ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy tên kia phiêu phiêu đãng đãng bay đi, tuy rằng hướng về phía thích khách, nhưng lại không có chút lực nào, bất luận kẻ nào cũng chỉ cần duỗi tay là có thể chộp được nó, rốt cuộc còn chưa đi đến nửa đường liền rớt xuống dưới.
Tất cả mọi người đều cúi đầu nhịn cười, nương nương cũng thật kém cỏi nha, nàng rõ ràng không thể bắn cung, vì sao lại muốn dùng phương pháp này?
“Ha ha ha ha…”
Long Hạo Thiên rất không nể tình mà phát ra trận cười lớn, người ta giả bộ cũng phải giống thật một chút, nàng cư nhiên giả bộ kém cỏi như vậy.
Vân Yên hung hăng trừng mắt với hắn, có thể phóng tên bay đi nàng đã vừa lòng, nàng còn tưởng rằng mình bắn không nổi, hắn cư nhiên còn cười.
Mặc kệ người khác, nàng tiếp tục chuẩn bị phát thứ hai, lại một lần nữa kéo cung, nàng đã thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng cố gắng dùng hết lực lại một lần nữa bắn tên đi.
Bởi vì nàng biết mình dù thế nào cũng không thể bắn trúng hắn, từ đầu đến cuối cứ coi như là tự mình luyện tập.
Mọi người vẫn nhìn chằm chằm chờ đợi, nhìn tên kia lúc cao lúc thấp bay đi, đã hết hi vọng, thôi thì coi như nương nương đang chơi đùa đi.
Tiếp một lần tên bắn ra ngoài phiêu phiêu đãng đãng, chính là lúc này đã bay được một quãng xa, cách Hắc y nhân một thước liền rơi xuống.
“Có tiến bộ.”
Long Hạo Thiên khen nàng, chỉ cần nhìn theo tay nàng cũng biết đây là lần đầu tiên bắn cung, có điều cũng coi như có chút thiên phú, lần đầu bắn không hề có chút lực, lần thứ hai đã có thể bắn xa như vậy, quả không tồi.
“Tạ ơn Vương đã khích lệ.”
Vân Yên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, nàng cần hắn tán thưởng sao?
“Có điều ngươi phải nhớ kỹ, ngươi còn một cơ hội nữa, nếu ngươi bắn không trúng, vậy Bổn Vương liền giúp ngươi.”
Long Hạo Thiên đổi giọng.
“Vương yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ từ từ lợi dụng cơ hội lần này, nhất định sẽ làm Vương vừa lòng.”
Vân Yên cười vẻ quỷ dị, trong lòng không khỏi khẩn trương, thành bại ngay tại lúc này.
Nàng muốn làm gì? Long Hạo Thiên nheo mắt, nhất thời chưa đoán được nàng đang nghĩ gì, có điều muốn để cho thích khách kia chạy, nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Hắc y nhân lẳng lặng nhìn nàng, đây là lần cuối cùng, nàng nhắc nhở mình chạy trốn, chẳng lẽ là ngay tại lúc này sao? Hắn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần.
Hắn không thể uổng phí khổ tâm của công chúa.
Cuối cùng Vân Yên cầm lấy cung tên trong tay, nhắm ngay Hắc y nhân, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, tay chậm rãi buông dây cung.
Tất cả mọi người ngừng thở theo dõi nàng, vẻ mặt nương nương không giống như lúc trước, lúc này giống như là tình thế bắt buộc.
Trong lòng tướng quân càng không yên, nương nương đã nói phải giúp hắn chạy trốn, đây là cơ hội cuối cùng, nàng rốt cuộc quyết định làm thế nào? Không dám có chút thả lỏng, gắt gao dõi theo nàng
Hắc y nhân bị trói, dang tay đứng chính giữa, Long Hạo Thiên ngồi phía trên, dõi theo Vân Yên đang chầm chậm tiến tới.
Nàng cũng không thèm liếc mắt với hắn, nhẹ nhàng trực tiếp đi đến trước mặt Hắc y nhân.
Bốn mắt nhìn nhau đều muốn đối phương nhận ra được điều gì đó.
“Hôm nay phải xem mạng của ngươi như thế nào, nếu chết ở trong tay của ta thì nên nhớ kỹ, đến điện Diêm Vương đừng báo sai tên kẻ thù, ta là công chúa Vân triều.”
Vân Yên cố ý lạnh lùng nói, thực tế nàng muốn nói cho hắn biết rõ ràng mình là ai.
Quả nhiên là nàng, trong lòng Hắc y nhân nhịn không được vui mừng, hắn cư nhiên gặp được công chúa, có điều phải nén nỗi vui mừng lại, cũng lạnh lùng nói: “Công chúa Vân triều? Lão tướng quân Vân Hổ quả thực khiến ta kính nể.”
Hắn cũng ám chỉ với nàng hắn chính là người Vân triều.
“Ông ấy rất được người trong thiên hạ kính ngưỡng (kính trọng + ngưỡng mộ).”
Vân Yên nhìn hắn, nàng đương nhiên biết hắn là người Vân triều, nếu không sao phải cứu hắn.
“Bớt nói sàm đi, muốn giết cứ việc ra tay.”
Hắc y nhân cố ý nói.
“Ngươi muốn chết như vậy sao? Ta lại nghĩ để ngươi sống, bởi vì ta cũng không dám chắc ta nhất định có thể bắn chết ngươi hay không.
Dù sao Vương cũng sẽ không để ngươi chạy thoát, vậy để xem ngươi có bao nhiêu tay chân đây.”
Vân Yên nói xong, tiến lên cởi bỏ dây thừng đang trói chặt hắn, ám chỉ cùng nhắc nhở của nàng đã quá rõ ràng.
“Yên tâm, ta nhất định không để cho ngươi đắc ý.”
Hắc y nhân cố tình nói, hắn hiểu được công chúa đang nói với mình, nếu có cơ hội lập tức chạy trốn.
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.”
Vân Yên cầm cung tên trong tay, đi đến trước mặt Long Hạo Thiên: “Vương, thần thiếp có thể bắt đầu rồi.”
“Khoan.”
Long Hạo Thiên lại nhìn nàng, “Ngươi tháo dây trói cho hắn, không sợ hắn sẽ chạy trốn sao?”
“Vương sẽ để cho hắn bỏ trốn sao?”
Vân Yên nhìn hắn, hỏi ngược lại.
Long Hạo Thiên kinh ngạc, tay nâng cằm nàng lên, “Ngươi nói rất đúng, Bổn Vương quả thật sẽ không để hắn có cơ hội bỏ trốn, nhất định sẽ băm thây hắn thành trăm mảnh.”
“Vậy thần thiếp sẽ chờ.”
Hai mắt Vân Yên cũng không hề chớp.
“Bắt đầu đi, Bổn Vương cũng chờ xem ngươi có thể khiến Bổn Vương ngạc nhiên như thế nào.”
Ánh mắt Long Hạo Thiên mang theo hàn ý rét lạnh nhìn nàng, cố ý nhấn mạnh hai chữ NGẠC NHIÊN, hắn phải để nàng nhìn thấy tận mắt thích khách kia chết như thế nào.
“Dạ.”
Vân Yên tiến lên phía trước vài bước, đi đến một vạch trắng liền suy nghĩ, giơ lên cung tên thật nặng trong tay, cố hết sức hơn nửa ngày mới giương được cung ra, làm cho binh lính đứng hai bên đều lo lắng trong lòng, thầm hỏi nương nương rốt cuộc có làm được hay không?
Hắc y nhân nhìn nàng cảm động, hắn biết công chúa đều là vì muốn cứu hắn.
Vân Yên hướng về phía binh lính gật đầu ý bảo hắn có thể bắt đầu rồi.
“Bắt đầu…”
Binh lính hô lớn.
Mọi người đều nhìn tên trong tay nương nương, bởi vì bọn họ bất giác có chút lo ngại nương nương có thể phóng tên hay không? Mặc dù có phóng ra, phỏng chừng cũng chỉ có thể rơi xuống gần chân nàng.
Vân Yên kéo cung tên, tay thật run, bộ dáng vượt quá sức của mình, khiến người khác thoạt nhìn cảm thấy buồn cười, tay đột nhiên buông lỏng, tên liền phóng ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy tên kia phiêu phiêu đãng đãng bay đi, tuy rằng hướng về phía thích khách, nhưng lại không có chút lực nào, bất luận kẻ nào cũng chỉ cần duỗi tay là có thể chộp được nó, rốt cuộc còn chưa đi đến nửa đường liền rớt xuống dưới.
Tất cả mọi người đều cúi đầu nhịn cười, nương nương cũng thật kém cỏi nha, nàng rõ ràng không thể bắn cung, vì sao lại muốn dùng phương pháp này?
“Ha ha ha ha…”
Long Hạo Thiên rất không nể tình mà phát ra trận cười lớn, người ta giả bộ cũng phải giống thật một chút, nàng cư nhiên giả bộ kém cỏi như vậy.
Vân Yên hung hăng trừng mắt với hắn, có thể phóng tên bay đi nàng đã vừa lòng, nàng còn tưởng rằng mình bắn không nổi, hắn cư nhiên còn cười.
Mặc kệ người khác, nàng tiếp tục chuẩn bị phát thứ hai, lại một lần nữa kéo cung, nàng đã thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng cố gắng dùng hết lực lại một lần nữa bắn tên đi.
Bởi vì nàng biết mình dù thế nào cũng không thể bắn trúng hắn, từ đầu đến cuối cứ coi như là tự mình luyện tập.
Mọi người vẫn nhìn chằm chằm chờ đợi, nhìn tên kia lúc cao lúc thấp bay đi, đã hết hi vọng, thôi thì coi như nương nương đang chơi đùa đi.
Tiếp một lần tên bắn ra ngoài phiêu phiêu đãng đãng, chính là lúc này đã bay được một quãng xa, cách Hắc y nhân một thước liền rơi xuống.
“Có tiến bộ.”
Long Hạo Thiên khen nàng, chỉ cần nhìn theo tay nàng cũng biết đây là lần đầu tiên bắn cung, có điều cũng coi như có chút thiên phú, lần đầu bắn không hề có chút lực, lần thứ hai đã có thể bắn xa như vậy, quả không tồi.
“Tạ ơn Vương đã khích lệ.”
Vân Yên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, nàng cần hắn tán thưởng sao?
“Có điều ngươi phải nhớ kỹ, ngươi còn một cơ hội nữa, nếu ngươi bắn không trúng, vậy Bổn Vương liền giúp ngươi.”
Long Hạo Thiên đổi giọng.
“Vương yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ từ từ lợi dụng cơ hội lần này, nhất định sẽ làm Vương vừa lòng.”
Vân Yên cười vẻ quỷ dị, trong lòng không khỏi khẩn trương, thành bại ngay tại lúc này.
Nàng muốn làm gì? Long Hạo Thiên nheo mắt, nhất thời chưa đoán được nàng đang nghĩ gì, có điều muốn để cho thích khách kia chạy, nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Hắc y nhân lẳng lặng nhìn nàng, đây là lần cuối cùng, nàng nhắc nhở mình chạy trốn, chẳng lẽ là ngay tại lúc này sao? Hắn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần.
Hắn không thể uổng phí khổ tâm của công chúa.
Cuối cùng Vân Yên cầm lấy cung tên trong tay, nhắm ngay Hắc y nhân, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, tay chậm rãi buông dây cung.
Tất cả mọi người ngừng thở theo dõi nàng, vẻ mặt nương nương không giống như lúc trước, lúc này giống như là tình thế bắt buộc.
Trong lòng tướng quân càng không yên, nương nương đã nói phải giúp hắn chạy trốn, đây là cơ hội cuối cùng, nàng rốt cuộc quyết định làm thế nào? Không dám có chút thả lỏng, gắt gao dõi theo nàng
Tác giả :
Ngạn Thiến