Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em
Chương 59: Trại hè
Trại hè mà Thiên Ân và Đình Dương tham gia không tổ chức ở Sài Gòn mà lại chọn một địa điểm ở tỉnh, một nơi tương đối hẻo lánh và khá nghèo khó. Mục đích của đội tình nguyện lần này là tập hợp một vài tình nguyện viên địa phương hiện đang là học sinh cấp ba cùng với nhóm bọn họ cùng lên những khu vực đó để giao lưu, dạy tiếng Anh cho những đứa trẻ tiểu học. Nơi những điều kiện sinh sống quá khó khăn cho bọn họ học được một loại ngôn ngữ mới.
Sau đêm đầu tiên nghỉ chân tại Sài Gòn, sang ngày hôm sau, cả nhóm liền thuê xe lên tỉnh và dự định sẽ sống ở đó trong vòng 1 tuần tại gia đình của người dân địa phương. Đây là một cơ hội tốt để những người trẻ như bọn họ có vài trải nghiệm thú vị.
Khác với dự định ban đầu, Thiên Ân không còn tham gia dự án này với vị trí là một tình nguyện viên nữa, mà liền trực tiếp tham gia vào công việc giảng dạy học sinh ở đây. Một phần bởi vì cô có thể nói tiếng Việt, và cả tiếng Anh. Như vậy sẽ giúp cho bài giảng thêm phần hiệu quả và dễ hiểu. Đình Dương thì không lựa chọn như thế, hắn cảm thấy mình không có năng khiếu dạy học. Hơn nữa trong đoàn con trai vẫn không nhiều, hắn vẫn nên ở ngoài hỗ trợ cho vài công việc nặng nhọc thì hơn.
Vì đã có liên lạc trước với chính quyền địa phương nên ngay trong ngày đầu tiên, mọi người trong đoàn đều ổn định chỗ ở và làm quen với mọi người xong khu vực đó. Tiếp theo đó, bọn họ sẽ ở đây năm ngày, tổ chức một vài buổi học và giao lưu với học sinh của ngôi trường tiểu học duy nhất ở xã.
Ngày đầu tiên, mọi người trong nhóm sẽ tiến hành một buổi giao lưu làm quen trước, không vội vàng dạy học. Hơn nữa chỉ với năm ngày, bọn họ cũng không kì vọng quá nhiều vào kiến thức, chủ yếu là hướng dẫn vài câu giao tiếp đơn giản, khơi gợi niềm hứng thú cho trẻ em nơi này. Muốn truyền đạt cho bọn chúng nguồn cảm hứng, ước mơ để cố gắng học tập và nỗ lực cho một tương lai tốt đẹp hơn. Đây mới chính là mục tiêu chính thống của chuyến đi này.
Trường tiểu học ở đây không lớn, chỉ vỏn vẹn ba lớp học đơn sơ và thiếu thốn. Bởi vì lượng học sinh không nhiều nên rấtrất dễ dàng tập trung các em lại thành một nhóm để sinh hoạt. Hôm này người đứng lớp là Thiên Ân cùng một cô bạn người Úc.
Thật ra Thiên Ân khá có năng khiếu trong việc điều khiển những buổi sinh hoạt tập thể như thế này. Hôm nay cô mặc một bộ trang phục đơn giản, đứng giữa một nhóm học sinh cười nói vô cùng dịu dàng và thân thiết. Từ đầu tới cuối, chưa một lần nào nụ cười trên môi Thiên Ân biến mất, cô kiên nhẫn trò chuyện và giảng giải cho nhũng đứa trẻ ở vùng cao bằng tất cả sự quan tâm của mình.
Ban đầu, nhóm học sinh còn một chút e dè với những người từ thành phố xuống, còn có cả người ngoại quốc. Nhưng chỉ hơn một giờ đồng hồ, bọn trẻ càng trở nên thoải mái hơn, dễ dàng cười đùa và cố gắng giao tiếp với cô bạn người Úc nọ.
Khác với Thiên Ân và những người khác, Đình Dương không tham gia vào công việc dạy học và sinh hoạt với học sinh nơi này. Hắn lại chọn một công việc khác. Vùng này vừa trải qua một cơn bão lớn vài tuần trước, trường học vốn đã đơn sơ nay lại thêm phần cũ nát vì bị phá hủy một phần, khiến cho điều kiện học tâp của các em trở nên khó khăn hơn. Vì vậy, mọi người trong xã liền tự thân vận động giúp chính quyền địa phương sửa chữa lại vài chỗ bị hư hỏng.
Đình Dương nhìn quanh một hồi, thấy rằng bản thân mình nên đóng góp sức lực vào chuyện này nên liền hỏi thăm một người trong xã. Thoạt đầu, ông ta nhìn qua Đình Dương với một nam sinh cấp ba đi cùng cậu không khỏi lo lắng. Nhìn qua hai cậu thanh niên này, kiểu gì cũng là công tử con nhà giàu từ nhỏ sống trong nhung lụa, loại công việc này có vẻ không phù hợp lắm.
- Cậu trông có vẻ không phù hợp công việc này. - Người dân địa phương chọn vài từ ngữ lịch sự để nói với Đình Dương khi hắn ngỏ ý muốn giúp đỡ.
- Chỉ cần bác hướng dẫn, cháu sẽ tập làm. - Đình Dương nói.
Người đàn ông nhìn Đình Dương, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Hiếm hoi mới có một người trẻ muốn làm thử những công việc như thế này, điều này không xấu. Ông nên cho cậu ta một cơ hội thử xem.
Nói rồi người đàn ông liền đồng ý với Đình Dương. Ông mang theo một chiếc thang tre kê lên bức tường cũ kĩ đầy rêu bám của trường học rồi giải thích sơ sơ cho Đình Dương và cậu nam sinh nọ về vấn đề của trường học lúc này. Cơn bão gần đây đã khiến cho mái nhà nơi này hư hỏng nặng, khiến cho lớp học vào những ngày mưa đều không sử dụng được. Người thực hiện công việc sửa chữa chính vẫn là ngừoi đàn ông này, Đình Dương và nam sinh nọ chỉ hỗ trợ ông ta mang đến một vài đồ dùng cần thiết và làm những thứ đơn giản. Tuy công việc không nhiều, nhưng ít nhất Đình Dương cũng học được cách sửa chữa mọi thứ một cách cơ bản nhất. Trong lòng có chút mãn nguyện.
Sau khi mái nhà được sửa chữa, tình hình trở nên khá hơn một chút. Lúc này, buổi sinh hoạt vẫn chưa kết thúc. Khi mọi người đã trở nên gần gũi và quen thân với nhau hơn, lúc này nhóm học sinh đang ngồi thành một vòng tròn, cùng với nhóm Thiên Ân tập hát một bài hát tiếng Anh cực kì đơn giản. Đình Dương rời khỏi khu vực mái nhà, lúc đi ngang qua sân có nhìn qua Thiên Ân. Lúc này trông cô thật vui vẻ, ánh mắt cô tràn ngập sự hạnh phúc hát theo giọng hát ngượng ngùng của vài em học sinh. Đình Dương nhìn cô một lúc, khẽ nở một nụ cười rồi quay đi, theo bước người đàn ông nọ đi gánh nước.
Ở vùng đất này rất khó để tìm được nước ngọt, mọi người phải đi bộ ra xa, qua biết bao địa hình hiểm trở để đến con suối dưới chân núi gánh nước mang lên. Thường ngày vào mỗi buổi sáng, trong mỗi gia đình sẽ có một tới hai người xuống núi gánh nước mang lên cho cả gia đình dùng trong một ngày. Tuy là khó khăn và vất vả, nhưng đây là một phần hiển nhiên trong cuộc sống của bọn họ, không thể nào thay đổi. Hôm nay có sự xuất hiện của Đình Dương thì liền thêm một sự hỗ trợ.
Đình Dương cùng với cậu nam sinh kia theo chân người đàn ông kia xuống núi, mỗi lần mang về được hai thùng nước lớn. Đình Dương tuy không phải dạng người lười lao động, nhưng việc mang một lần hai thùng nước lớn trên tay không khỏi khiến cho cánh tay hắn phải dùng sức, có một chút mỏi và đau. Lại thêm con đường đất khó đi, mỗi bước chân đều phải dùng lực giữ lại để khỏi bị trượt ngã. Cả quãng đường đầy rẫy thử thách với một người chưa từng trải qua khó khăn như hắn. Thế nhưng Đình Dương không biểu hiện sự chật vật của hắn ra ngoài. Nam sinh đi cùng đã có chút không chịu được nhưng nhìn đàn anh vô cùng bình tĩnh phía trước, cậu cũng cắn răng không than vãn một lời. Điều này không khỏi khiến cho người đàn ông địa phương âm thầm tán thưởng.
Sau khi đi được năm lần thì mọi người cũng đã lấy đủ số nước cần dùng cho trường học trong vòng một ngày. Đình Dương chọn một góc trống và ngồi bệt xuống, thở dốc. Hắn cũng vô cùng mệt mỏi. Nam sinh cấp ba kia cũng ngồi xuống cạnh anh, thỉnh thoảng cậu lại nhìn sang anh như có điều gì muốn nói. Nam sinh này là một trong những tình nguyện viên khác trong lúc rảnh rỗi đã đăng kí tham gia chương trình này, vừa nhập đoàn cùng bọn họ vào ngày khởi hành nên Đình Dương cũng không quen biết.
Nam sinh kia nhìn Đình Dương một lúc, dường như có một chút gì đó lưỡng lự rồi cậu hỏi:
- Anh là Đình Dương đúng không?
Đình Dương có chút bất ngờ, không nghĩ mình lại có người quen biết ở đây liền quay sang nh2in cậu ta bằng ánh mắt đầy khó hiểu.
- Đúng. Cậu là...?
Nam sinh kia biết mình nhìn nhận đúng người liền cười một tiếng. Cậu ta đưa tay lên gãi đầu, không che giấu được sự lúng túng.
- Em là Duy Anh, đội trưởng đội bóng rổ của Royal nhiệm kì 18. Em đã nghe nói rất nhiều về anh. Anh chính là thần tượng của em.
- Vậy à? Cảm ơn!
Đình Dương lịch sự mỉm cười, trong lòng có chút mất tự nhiên. Hai từ thần tượng này hắn có chút gánh không nổi. Một người vô dụng như hắn lúc này còn là thần tượng của ai chứ. Hào quang của quá khứ những năm trung học như một loại hồi ức gì đó rất xa. Đến mức hắn không tin rằng mình đã từng như vậy trong quá khứ. Cảm thấy mọi thứ quá đỗi xa lạ.
Duy Anh không nghĩ mình sẽ được gặp Đình Dương, thần tượng của cậu từ khi vào Royal nên vô cùng phấn khích. Từ khi biết đến Đình Dương, cậu đã quyết định sẽ đi theo con đường mà hắn đã từng đi. Dù đôi lúc mọi người nhận xét rằng cậu chỉ là cái bóng của Đình Dương mà thôi, nhưng cậu không quan tâm. Là cái bóng của thần tượng thì cũng không tệ mà.
- Em đang muốn nộp hồ sơ xin học bổng vào những trường đại học top đầu thế giới, lúc trước mọi người bảo anh đều đã giành được học bổng toàn phần của Stanford và UBC (1). Anh có thể chỉ em bí quyết được không? Còn về cuộc thi "Giới trẻ, giải pháp và mục tiêu" (2) nữa, kể từ năm nhóm anh đoạt giải quán quân thì Royal không vào được quá bán kết nữa, năm nay em muốn tạo nên một kì tích.
(1): University of British Columbia (UBC)
(2): Tên cuộc thi là tác giả chém gió. Nếu trùng với tên riêng nào đó xin thông cảm.
Nhìn Duy Anh, Đình Dương nhớ đến những tham vọng và dự định của mình vào lúc trước. Cậu cũng từng như nam sinh ngồi bên cạnh, muốn đạt được thật nhiều thành tựu, còn để làm gì thì thời điểm đó hắn không suy nghĩ nhiều như thế. Dù sao đống thành tích đó không hẳn là vô dụng. Đình Dương im lặng một lúc, nghiêm túc nhớ lại quá trình của mình. Dù không quá khó khăn, nhưng lại không quá dễ dàng như mọi người vẫn nghĩ.
- Những việc này thì cũng không quá khó đâu. Em tìm hiểu những bước cần thiết để xin học bổng trước, tới những đoạn nào thấy khó thì có thể hỏi anh. Anh có thể gửi cho em những dự án mình từng làm để em tham khảo. Còn về cuộc thi kia, năm đó anh vô tình gặp được những người cùng đội rất giỏi nên đã làm nên được kì tích. Cái này là công sức của một nhóm nữa.
Đã ba năm trôi qua, Đình Dương cũng không nhớ quá rõ ràng những gì mình đã từng làm nên chỉ có thể hướng dẫn đại khái cho Duy Anh. Sau đó Duy Anh liền hỏi thêm Đình Dương rất nhiều chuyện nữa, vốn là người lịch sự nên với mỗi câu hỏi, hắn đều trả lời và chỉ dẫn đàn em lớp dưới của mình vô cùng tận tình.
- Sau này khi trở về em có thể email cho anh.
Nói rồi Đình Dương gửi email của mình qua số điện thoại Duy Anh khiến cậu cảm kích không thôi. Ai bảo Đình Dương nổi tiếng là người vô cảm và khó gần chứ. Tất cả đều là dối trá, hắn chỉ dẫn người khác còn tận tình hơn hẳn những người trên mạng thường hay viết bài chia sẻ kinh nghiệm nữa.
Thiên Ân đã sớm kết thúc giờ sinh hoạt buổi sáng của mình, cô đã sớm đi tìm Đình Dương. Nhưng khi thấy hắn đang nói chuyện với nam sinh lớp dưới vô cùng tập trung thì cô lại tránh sang một bên, không làm phiền hắn. Thiên Ân đứng gần đó nhìn Đình Dương chăm chú, cuộc trò chuyện của hắn và Duy Anh không phải là bí mật gì, chủ yếu là chia sẻ kinh nghiệm lẫn nhau.
Qua lời kể cùng ánh mắt sùng bái của Duy Anh, Thiên Ân có thể phần nào tưởng tượng ra thời kì trung học rực rỡ và huy hoàng của Đình Dương. Một hoàn tử trường học, học giỏi, tài năng, đẹp trai lại còn có phần kiêu ngạo. Từ thành tích học thuật cho đến năng khiếu thể thao, cái gì hắn cũng biết. Một chàng trai tuyệt vời như vậy, chỉ tiếc là cô không thể nào nhìn thấy được. Đình Dương bây giờ cũng rất tuyệt, nhưng đã không còn mang hình ảnh kiêu ngạo, lạnh lùng và bất cần thời niên thiếu nữa. Tuy cậu chỉ mới 21 tuổi, vẫn còn rất nhỏ nhưng vẫn đã mang chút trưởng thành rồi. Trong lòng Thiên Ân không khỏi thoáng qua một chút tiếc nuối.
Đình Dương nói chuyện với Duy Anh một lúc liền lơ đãng nhìn xung quanh liền bắt gặp Thiên Ân đang đứng cách đó không xa, có vẻ cô đã ở đó rất lâu rồi.
- Em xong rồi à? Sao không gọi anh?
- Không lâu đâu. Em chỉ mới xong thôi. Thấy hai người nói chuyện vui quá, không nỡ chen ngang.
Thiên Ân cười hì hì giải thích. Đình Dương cũng không nói gì, chỉ chủ động dịch người sang một bên để Thiên Ân đến ngồi cạnh.
- Buổi học thế nào? - Hắn hỏi.
- Rất tốt, mấy em ở đây rất thích tụi em. Chắc là mấy ngày sao sẽ vô cùng thuận lợi. Còn anh thì sao? Em có nghe nói hai người có đi sửa trường học với lại gánh nước nữa.
- Ừ. Có giúp đỡ mọi người một chút.
Đình Dương cảm thấy hai cánh tay của mình có phần nhức mỏi, nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái và vui vẻ. Đôi khi làm một chút việc tốt cũng thật tuyệt.
Thiên Ân vừa ngồi một lúc thì có một người trong đoàn đến nói với bọn họ bằng Tiếng Anh, yêu cầu một người đến giúp đỡ trong việc chuẩn bị củi và nhóm lửa. Trước khi Duy Anh xung phong thì Đình Dương đã sớm nhận lời và rời đi.
- Đợi chút nhé. - Hắn nói với Thiên Ân rồi quay sang Duy Anh. - Có gì nói sau.
Lúc này chỉ có một mình Thiên Ân và Duy Anh ngồi lại cùng nhau. Lúc này cả hai cũng chẳng có gì để nói với nhau, vì cả hai cũng không biết nhau. Thiên Ân nhớ lại cuộc trò chuyện lúc này, có vẻ nam sinh này biết khá rõ về Đình Dương vào những năm trung học, khi cô còn chưa biết hắn. Thiên Ân bỗng nhiên muốn hỏi nam sinh này vài câu, nhưng chợt ra rằng mình có phần tò mò vào đời sống của người khác nên liền tự nhủ bản thân mình không được như vậy.
- Chị... có gì muốn hỏi à?
Thế nhưng Duy Anh lại nhanh chóng nhận ra cảm xúc của Thiên Ân nên hỏi cô trước. Thiên Ân cảm thấy vô cùng lúng túng. Cô không biết phải làm thế nào cho đúng.
- Hồi trung học, anh ấy có bạn gái không? - Cuối cùng Thiên Ân cũng quyết định hỏi.
Duy Anh khẽ giật mình, cậu nhìn Thiên Ân với ánh mắt kì dị khiến cô thật muốn rút lại lời mình vừa nói. Nhưng câu hỏi này có gì kì lạ sao, dù cho nó có chút riêng tư.
- Cái này. - Duy Anh có phần ấp úng.
- Cậu không nói được cũng không sao, không sao. - Thiên Ân cười trừ, cảm thấy có chút hối lỗi vì sự tò mò của mình.
- Không phải không nói được.
Chỉ là cậu không quan tâm tới vấn đề này của Đình Dương lắm. Thứ cậu ngưỡng mộ là thành tựu của hắn cơ.
- Thật ra hồi đó mọi người bảo anh Dương được nhiều người thích lắm. Anh ấy là hot boy mà.
Đáp án này Thiên Ân không quá bất ngờ, có thể đoán trước được. Đối với những gì Duy Anh từng nói lúc nãy, Đình Dương không phải là hotboy trường học thì xem như cũng quá uổng phí.
- Nhưng mà anh ấy không chú ý đến ai cả. Nhưng cuối năm lớp 12, trước khi đi du học thì anh ấy đối xử với một chị lớp rất 11 vô cùng tốt. Cũng có vài câu chuyện mà em không quan tâm lắm.
Duy Anh thành thật nói ra những gì cậu biết được.
Tim Thiên Ân như đập rớt một nhịp. Vậy là Đình Dương cũng từng thích một người sao. Cô thật sự vô cùng muốn tìm hiểu xem cô gái ấy là người như thế nào. Vì sao Đình Dương lại thích, khi đó có thể tìm hiểu ra gu bạn gái của hắn chăng.
Một lúc suy nghĩ Thiên Ân liền ngẩn người. Chết thật, sao cô lại quan tâm mẫu bạn gái của Đình Dương chứ. Chẳng lẽ cô thích hắn sao?
Hết chap!
P.S: Chap 58 post ngày 15/10/2016. Chap 59 post ngày 3/10/2017. Tuyệt!
Xin lỗi mọi người. Bản thảo chap 59 đã được viết 10 lần và xóa đi vì quá tệ. Hôm nay bất ngờ viết lại từ đầu hóa ra lại trông có vẻ chấp nhận được. Hy vọng tinh thần này sẽ ổn định để viết cho xong mấy chap cuối cùng này.
Sau đêm đầu tiên nghỉ chân tại Sài Gòn, sang ngày hôm sau, cả nhóm liền thuê xe lên tỉnh và dự định sẽ sống ở đó trong vòng 1 tuần tại gia đình của người dân địa phương. Đây là một cơ hội tốt để những người trẻ như bọn họ có vài trải nghiệm thú vị.
Khác với dự định ban đầu, Thiên Ân không còn tham gia dự án này với vị trí là một tình nguyện viên nữa, mà liền trực tiếp tham gia vào công việc giảng dạy học sinh ở đây. Một phần bởi vì cô có thể nói tiếng Việt, và cả tiếng Anh. Như vậy sẽ giúp cho bài giảng thêm phần hiệu quả và dễ hiểu. Đình Dương thì không lựa chọn như thế, hắn cảm thấy mình không có năng khiếu dạy học. Hơn nữa trong đoàn con trai vẫn không nhiều, hắn vẫn nên ở ngoài hỗ trợ cho vài công việc nặng nhọc thì hơn.
Vì đã có liên lạc trước với chính quyền địa phương nên ngay trong ngày đầu tiên, mọi người trong đoàn đều ổn định chỗ ở và làm quen với mọi người xong khu vực đó. Tiếp theo đó, bọn họ sẽ ở đây năm ngày, tổ chức một vài buổi học và giao lưu với học sinh của ngôi trường tiểu học duy nhất ở xã.
Ngày đầu tiên, mọi người trong nhóm sẽ tiến hành một buổi giao lưu làm quen trước, không vội vàng dạy học. Hơn nữa chỉ với năm ngày, bọn họ cũng không kì vọng quá nhiều vào kiến thức, chủ yếu là hướng dẫn vài câu giao tiếp đơn giản, khơi gợi niềm hứng thú cho trẻ em nơi này. Muốn truyền đạt cho bọn chúng nguồn cảm hứng, ước mơ để cố gắng học tập và nỗ lực cho một tương lai tốt đẹp hơn. Đây mới chính là mục tiêu chính thống của chuyến đi này.
Trường tiểu học ở đây không lớn, chỉ vỏn vẹn ba lớp học đơn sơ và thiếu thốn. Bởi vì lượng học sinh không nhiều nên rấtrất dễ dàng tập trung các em lại thành một nhóm để sinh hoạt. Hôm này người đứng lớp là Thiên Ân cùng một cô bạn người Úc.
Thật ra Thiên Ân khá có năng khiếu trong việc điều khiển những buổi sinh hoạt tập thể như thế này. Hôm nay cô mặc một bộ trang phục đơn giản, đứng giữa một nhóm học sinh cười nói vô cùng dịu dàng và thân thiết. Từ đầu tới cuối, chưa một lần nào nụ cười trên môi Thiên Ân biến mất, cô kiên nhẫn trò chuyện và giảng giải cho nhũng đứa trẻ ở vùng cao bằng tất cả sự quan tâm của mình.
Ban đầu, nhóm học sinh còn một chút e dè với những người từ thành phố xuống, còn có cả người ngoại quốc. Nhưng chỉ hơn một giờ đồng hồ, bọn trẻ càng trở nên thoải mái hơn, dễ dàng cười đùa và cố gắng giao tiếp với cô bạn người Úc nọ.
Khác với Thiên Ân và những người khác, Đình Dương không tham gia vào công việc dạy học và sinh hoạt với học sinh nơi này. Hắn lại chọn một công việc khác. Vùng này vừa trải qua một cơn bão lớn vài tuần trước, trường học vốn đã đơn sơ nay lại thêm phần cũ nát vì bị phá hủy một phần, khiến cho điều kiện học tâp của các em trở nên khó khăn hơn. Vì vậy, mọi người trong xã liền tự thân vận động giúp chính quyền địa phương sửa chữa lại vài chỗ bị hư hỏng.
Đình Dương nhìn quanh một hồi, thấy rằng bản thân mình nên đóng góp sức lực vào chuyện này nên liền hỏi thăm một người trong xã. Thoạt đầu, ông ta nhìn qua Đình Dương với một nam sinh cấp ba đi cùng cậu không khỏi lo lắng. Nhìn qua hai cậu thanh niên này, kiểu gì cũng là công tử con nhà giàu từ nhỏ sống trong nhung lụa, loại công việc này có vẻ không phù hợp lắm.
- Cậu trông có vẻ không phù hợp công việc này. - Người dân địa phương chọn vài từ ngữ lịch sự để nói với Đình Dương khi hắn ngỏ ý muốn giúp đỡ.
- Chỉ cần bác hướng dẫn, cháu sẽ tập làm. - Đình Dương nói.
Người đàn ông nhìn Đình Dương, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Hiếm hoi mới có một người trẻ muốn làm thử những công việc như thế này, điều này không xấu. Ông nên cho cậu ta một cơ hội thử xem.
Nói rồi người đàn ông liền đồng ý với Đình Dương. Ông mang theo một chiếc thang tre kê lên bức tường cũ kĩ đầy rêu bám của trường học rồi giải thích sơ sơ cho Đình Dương và cậu nam sinh nọ về vấn đề của trường học lúc này. Cơn bão gần đây đã khiến cho mái nhà nơi này hư hỏng nặng, khiến cho lớp học vào những ngày mưa đều không sử dụng được. Người thực hiện công việc sửa chữa chính vẫn là ngừoi đàn ông này, Đình Dương và nam sinh nọ chỉ hỗ trợ ông ta mang đến một vài đồ dùng cần thiết và làm những thứ đơn giản. Tuy công việc không nhiều, nhưng ít nhất Đình Dương cũng học được cách sửa chữa mọi thứ một cách cơ bản nhất. Trong lòng có chút mãn nguyện.
Sau khi mái nhà được sửa chữa, tình hình trở nên khá hơn một chút. Lúc này, buổi sinh hoạt vẫn chưa kết thúc. Khi mọi người đã trở nên gần gũi và quen thân với nhau hơn, lúc này nhóm học sinh đang ngồi thành một vòng tròn, cùng với nhóm Thiên Ân tập hát một bài hát tiếng Anh cực kì đơn giản. Đình Dương rời khỏi khu vực mái nhà, lúc đi ngang qua sân có nhìn qua Thiên Ân. Lúc này trông cô thật vui vẻ, ánh mắt cô tràn ngập sự hạnh phúc hát theo giọng hát ngượng ngùng của vài em học sinh. Đình Dương nhìn cô một lúc, khẽ nở một nụ cười rồi quay đi, theo bước người đàn ông nọ đi gánh nước.
Ở vùng đất này rất khó để tìm được nước ngọt, mọi người phải đi bộ ra xa, qua biết bao địa hình hiểm trở để đến con suối dưới chân núi gánh nước mang lên. Thường ngày vào mỗi buổi sáng, trong mỗi gia đình sẽ có một tới hai người xuống núi gánh nước mang lên cho cả gia đình dùng trong một ngày. Tuy là khó khăn và vất vả, nhưng đây là một phần hiển nhiên trong cuộc sống của bọn họ, không thể nào thay đổi. Hôm nay có sự xuất hiện của Đình Dương thì liền thêm một sự hỗ trợ.
Đình Dương cùng với cậu nam sinh kia theo chân người đàn ông kia xuống núi, mỗi lần mang về được hai thùng nước lớn. Đình Dương tuy không phải dạng người lười lao động, nhưng việc mang một lần hai thùng nước lớn trên tay không khỏi khiến cho cánh tay hắn phải dùng sức, có một chút mỏi và đau. Lại thêm con đường đất khó đi, mỗi bước chân đều phải dùng lực giữ lại để khỏi bị trượt ngã. Cả quãng đường đầy rẫy thử thách với một người chưa từng trải qua khó khăn như hắn. Thế nhưng Đình Dương không biểu hiện sự chật vật của hắn ra ngoài. Nam sinh đi cùng đã có chút không chịu được nhưng nhìn đàn anh vô cùng bình tĩnh phía trước, cậu cũng cắn răng không than vãn một lời. Điều này không khỏi khiến cho người đàn ông địa phương âm thầm tán thưởng.
Sau khi đi được năm lần thì mọi người cũng đã lấy đủ số nước cần dùng cho trường học trong vòng một ngày. Đình Dương chọn một góc trống và ngồi bệt xuống, thở dốc. Hắn cũng vô cùng mệt mỏi. Nam sinh cấp ba kia cũng ngồi xuống cạnh anh, thỉnh thoảng cậu lại nhìn sang anh như có điều gì muốn nói. Nam sinh này là một trong những tình nguyện viên khác trong lúc rảnh rỗi đã đăng kí tham gia chương trình này, vừa nhập đoàn cùng bọn họ vào ngày khởi hành nên Đình Dương cũng không quen biết.
Nam sinh kia nhìn Đình Dương một lúc, dường như có một chút gì đó lưỡng lự rồi cậu hỏi:
- Anh là Đình Dương đúng không?
Đình Dương có chút bất ngờ, không nghĩ mình lại có người quen biết ở đây liền quay sang nh2in cậu ta bằng ánh mắt đầy khó hiểu.
- Đúng. Cậu là...?
Nam sinh kia biết mình nhìn nhận đúng người liền cười một tiếng. Cậu ta đưa tay lên gãi đầu, không che giấu được sự lúng túng.
- Em là Duy Anh, đội trưởng đội bóng rổ của Royal nhiệm kì 18. Em đã nghe nói rất nhiều về anh. Anh chính là thần tượng của em.
- Vậy à? Cảm ơn!
Đình Dương lịch sự mỉm cười, trong lòng có chút mất tự nhiên. Hai từ thần tượng này hắn có chút gánh không nổi. Một người vô dụng như hắn lúc này còn là thần tượng của ai chứ. Hào quang của quá khứ những năm trung học như một loại hồi ức gì đó rất xa. Đến mức hắn không tin rằng mình đã từng như vậy trong quá khứ. Cảm thấy mọi thứ quá đỗi xa lạ.
Duy Anh không nghĩ mình sẽ được gặp Đình Dương, thần tượng của cậu từ khi vào Royal nên vô cùng phấn khích. Từ khi biết đến Đình Dương, cậu đã quyết định sẽ đi theo con đường mà hắn đã từng đi. Dù đôi lúc mọi người nhận xét rằng cậu chỉ là cái bóng của Đình Dương mà thôi, nhưng cậu không quan tâm. Là cái bóng của thần tượng thì cũng không tệ mà.
- Em đang muốn nộp hồ sơ xin học bổng vào những trường đại học top đầu thế giới, lúc trước mọi người bảo anh đều đã giành được học bổng toàn phần của Stanford và UBC (1). Anh có thể chỉ em bí quyết được không? Còn về cuộc thi "Giới trẻ, giải pháp và mục tiêu" (2) nữa, kể từ năm nhóm anh đoạt giải quán quân thì Royal không vào được quá bán kết nữa, năm nay em muốn tạo nên một kì tích.
(1): University of British Columbia (UBC)
(2): Tên cuộc thi là tác giả chém gió. Nếu trùng với tên riêng nào đó xin thông cảm.
Nhìn Duy Anh, Đình Dương nhớ đến những tham vọng và dự định của mình vào lúc trước. Cậu cũng từng như nam sinh ngồi bên cạnh, muốn đạt được thật nhiều thành tựu, còn để làm gì thì thời điểm đó hắn không suy nghĩ nhiều như thế. Dù sao đống thành tích đó không hẳn là vô dụng. Đình Dương im lặng một lúc, nghiêm túc nhớ lại quá trình của mình. Dù không quá khó khăn, nhưng lại không quá dễ dàng như mọi người vẫn nghĩ.
- Những việc này thì cũng không quá khó đâu. Em tìm hiểu những bước cần thiết để xin học bổng trước, tới những đoạn nào thấy khó thì có thể hỏi anh. Anh có thể gửi cho em những dự án mình từng làm để em tham khảo. Còn về cuộc thi kia, năm đó anh vô tình gặp được những người cùng đội rất giỏi nên đã làm nên được kì tích. Cái này là công sức của một nhóm nữa.
Đã ba năm trôi qua, Đình Dương cũng không nhớ quá rõ ràng những gì mình đã từng làm nên chỉ có thể hướng dẫn đại khái cho Duy Anh. Sau đó Duy Anh liền hỏi thêm Đình Dương rất nhiều chuyện nữa, vốn là người lịch sự nên với mỗi câu hỏi, hắn đều trả lời và chỉ dẫn đàn em lớp dưới của mình vô cùng tận tình.
- Sau này khi trở về em có thể email cho anh.
Nói rồi Đình Dương gửi email của mình qua số điện thoại Duy Anh khiến cậu cảm kích không thôi. Ai bảo Đình Dương nổi tiếng là người vô cảm và khó gần chứ. Tất cả đều là dối trá, hắn chỉ dẫn người khác còn tận tình hơn hẳn những người trên mạng thường hay viết bài chia sẻ kinh nghiệm nữa.
Thiên Ân đã sớm kết thúc giờ sinh hoạt buổi sáng của mình, cô đã sớm đi tìm Đình Dương. Nhưng khi thấy hắn đang nói chuyện với nam sinh lớp dưới vô cùng tập trung thì cô lại tránh sang một bên, không làm phiền hắn. Thiên Ân đứng gần đó nhìn Đình Dương chăm chú, cuộc trò chuyện của hắn và Duy Anh không phải là bí mật gì, chủ yếu là chia sẻ kinh nghiệm lẫn nhau.
Qua lời kể cùng ánh mắt sùng bái của Duy Anh, Thiên Ân có thể phần nào tưởng tượng ra thời kì trung học rực rỡ và huy hoàng của Đình Dương. Một hoàn tử trường học, học giỏi, tài năng, đẹp trai lại còn có phần kiêu ngạo. Từ thành tích học thuật cho đến năng khiếu thể thao, cái gì hắn cũng biết. Một chàng trai tuyệt vời như vậy, chỉ tiếc là cô không thể nào nhìn thấy được. Đình Dương bây giờ cũng rất tuyệt, nhưng đã không còn mang hình ảnh kiêu ngạo, lạnh lùng và bất cần thời niên thiếu nữa. Tuy cậu chỉ mới 21 tuổi, vẫn còn rất nhỏ nhưng vẫn đã mang chút trưởng thành rồi. Trong lòng Thiên Ân không khỏi thoáng qua một chút tiếc nuối.
Đình Dương nói chuyện với Duy Anh một lúc liền lơ đãng nhìn xung quanh liền bắt gặp Thiên Ân đang đứng cách đó không xa, có vẻ cô đã ở đó rất lâu rồi.
- Em xong rồi à? Sao không gọi anh?
- Không lâu đâu. Em chỉ mới xong thôi. Thấy hai người nói chuyện vui quá, không nỡ chen ngang.
Thiên Ân cười hì hì giải thích. Đình Dương cũng không nói gì, chỉ chủ động dịch người sang một bên để Thiên Ân đến ngồi cạnh.
- Buổi học thế nào? - Hắn hỏi.
- Rất tốt, mấy em ở đây rất thích tụi em. Chắc là mấy ngày sao sẽ vô cùng thuận lợi. Còn anh thì sao? Em có nghe nói hai người có đi sửa trường học với lại gánh nước nữa.
- Ừ. Có giúp đỡ mọi người một chút.
Đình Dương cảm thấy hai cánh tay của mình có phần nhức mỏi, nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái và vui vẻ. Đôi khi làm một chút việc tốt cũng thật tuyệt.
Thiên Ân vừa ngồi một lúc thì có một người trong đoàn đến nói với bọn họ bằng Tiếng Anh, yêu cầu một người đến giúp đỡ trong việc chuẩn bị củi và nhóm lửa. Trước khi Duy Anh xung phong thì Đình Dương đã sớm nhận lời và rời đi.
- Đợi chút nhé. - Hắn nói với Thiên Ân rồi quay sang Duy Anh. - Có gì nói sau.
Lúc này chỉ có một mình Thiên Ân và Duy Anh ngồi lại cùng nhau. Lúc này cả hai cũng chẳng có gì để nói với nhau, vì cả hai cũng không biết nhau. Thiên Ân nhớ lại cuộc trò chuyện lúc này, có vẻ nam sinh này biết khá rõ về Đình Dương vào những năm trung học, khi cô còn chưa biết hắn. Thiên Ân bỗng nhiên muốn hỏi nam sinh này vài câu, nhưng chợt ra rằng mình có phần tò mò vào đời sống của người khác nên liền tự nhủ bản thân mình không được như vậy.
- Chị... có gì muốn hỏi à?
Thế nhưng Duy Anh lại nhanh chóng nhận ra cảm xúc của Thiên Ân nên hỏi cô trước. Thiên Ân cảm thấy vô cùng lúng túng. Cô không biết phải làm thế nào cho đúng.
- Hồi trung học, anh ấy có bạn gái không? - Cuối cùng Thiên Ân cũng quyết định hỏi.
Duy Anh khẽ giật mình, cậu nhìn Thiên Ân với ánh mắt kì dị khiến cô thật muốn rút lại lời mình vừa nói. Nhưng câu hỏi này có gì kì lạ sao, dù cho nó có chút riêng tư.
- Cái này. - Duy Anh có phần ấp úng.
- Cậu không nói được cũng không sao, không sao. - Thiên Ân cười trừ, cảm thấy có chút hối lỗi vì sự tò mò của mình.
- Không phải không nói được.
Chỉ là cậu không quan tâm tới vấn đề này của Đình Dương lắm. Thứ cậu ngưỡng mộ là thành tựu của hắn cơ.
- Thật ra hồi đó mọi người bảo anh Dương được nhiều người thích lắm. Anh ấy là hot boy mà.
Đáp án này Thiên Ân không quá bất ngờ, có thể đoán trước được. Đối với những gì Duy Anh từng nói lúc nãy, Đình Dương không phải là hotboy trường học thì xem như cũng quá uổng phí.
- Nhưng mà anh ấy không chú ý đến ai cả. Nhưng cuối năm lớp 12, trước khi đi du học thì anh ấy đối xử với một chị lớp rất 11 vô cùng tốt. Cũng có vài câu chuyện mà em không quan tâm lắm.
Duy Anh thành thật nói ra những gì cậu biết được.
Tim Thiên Ân như đập rớt một nhịp. Vậy là Đình Dương cũng từng thích một người sao. Cô thật sự vô cùng muốn tìm hiểu xem cô gái ấy là người như thế nào. Vì sao Đình Dương lại thích, khi đó có thể tìm hiểu ra gu bạn gái của hắn chăng.
Một lúc suy nghĩ Thiên Ân liền ngẩn người. Chết thật, sao cô lại quan tâm mẫu bạn gái của Đình Dương chứ. Chẳng lẽ cô thích hắn sao?
Hết chap!
P.S: Chap 58 post ngày 15/10/2016. Chap 59 post ngày 3/10/2017. Tuyệt!
Xin lỗi mọi người. Bản thảo chap 59 đã được viết 10 lần và xóa đi vì quá tệ. Hôm nay bất ngờ viết lại từ đầu hóa ra lại trông có vẻ chấp nhận được. Hy vọng tinh thần này sẽ ổn định để viết cho xong mấy chap cuối cùng này.
Tác giả :
Bạch Phong Nhi (Natasy)