Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi
Chương 61
Bí mật của Ragdoll tinh —
Chính là —
— nó không phải là Ragdoll tinh.
Nhìn thuốc nhuộm chảy lênh láng trên sàn, Liễu Tiêu mồm chữ A mắt chữ O: “Anh là mèo trắng? Anh… Màu nhấn của anh là màu nhuộm hả?”
“Iem nà mèo sư tử Nâm Thanh[1].” ‘Ragdoll tinh’ cũng không giả giọng mềm mại đáng yêu nữa, xổ luôn giọng địa phương: “Bác cóa biết Nâm Thanh không? Nóa nằm ớ Sơn Đông ớ…”
[1] Ở đây tác giả dùng giọng địa phương vùng Sơn Đông, nên tôi sẽ chuyển thành giọng một địa phương ở miền Bắc bên mình. Vậy nên giọng nhân vật mèo sư tử này sẽ kiểu líu ríu (khó tả lém:v) và ngọng n, l nên những chỗ sử dụng sai n l là do tôi cố tình ê đít thế chứ hem phải do sai chính tả nha các ông:))))))))
Liễu Tiêu nghe mà ngáo luôn: “Nên là anh không phải mèo ragdoll? Anh là một con mèo sư tử một bên mắt xanh một bên mắt trắng? Mấy cái lông đen cũng là do anh nhuộm ra?”
“Hơn nữa thuốc nhuộm cũng là hàng sida.” Vua Sói Tuyết nhìn đống thuốc nhuộm trên sàn: “Sao không mua loại nào đắt tí mà dùng?”
Mèo sư tử gật đầu cái rụp: “Còn không phải nà doa kinh phí eo hẹp hở! Bác nhìn iem soang chảnh thế thôi chứ thực ra hầu hết tiền của iem đều bị anh Cam Bự bòn rút hết rầu. Ôi số iem sao mà khổ thế không biết! Bác nghĩ nàm minh tinh dễ nắm hở? Nòng iem chua xót mà cóa ai hiểu thấu? Ahu hu hu!”
“Vậy sao anh lại giả dạng thành Ragdoll tinh?” Liễu Tiêu nghi hoặc hỏi.
“Ai bẩu mọi người đều thích ragdoll chớ?” Giọng điệu của Mèo sư tử đúng kiểu ghét bỏ: “Đều nà streamer mèo như nhau, mà chỉ cần nà mèo ragdoll thì nượt view sẽ cao gấp mấy nần người khác ớ. Tất nhiên nà mấy giống như Anh nông ngắn, Mý nông ngắn hay Xiêm gì gì đóo cũng có thể được nhiều view, cơ mà, mèo Sơn Đông như iem nại khổng có nấy một chố đứng be bé nầu trong cái giới mạng ảo nầy!”
Dứt lời, Mèo sư tử lại gào khóc hu hu.
Liễu Tiêu suy nghĩ kỹ lưỡng xong mới nói: “Thế anh cũng không nên lừa người ta chứ!”
“Cũng phải ăn cơm chớ!” Mèo sư tử trả treo: “Với cả bẩu iem nừa cũng không đúng nha! Không phải chỉ có mỗi mình iem nà trước và sau khi hóa trang thành hai người khác nhau hoàn toàn đâu! Ít ra iem còn nà mèo thật! Chớ bác chưa thấy một con chóa xù nhuộm lông biến hình thành streamer gấu mèo đâu.”
Dứt lời, mèo sư tử lại bừng bừng hứng khởi mà PR: “Thật ra mèo sư tử Nâm Thanh đẹp nắm đóa! Không hề thua kém mèo ragdoll đâu! Người cũng chắc khỏe, không cóa dễ đổ bệnh như mèo ragdoll!”
“Khoan, dừng lại — ” Liễu Tiêu nhíu mày: “Anh nói thế ý là người anh rất chắc khỏe?”
“Tất nhiên nà vầy rầu!” Mèo sư tử dồi dào sức sống nhảy lên thoăn thoắt, như kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra chiêu thức Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Liễu Tiêu hết sức kinh ngạc: “Thế mấy cái phát ngôn gì mà cơ thể gầy yếu, đồ ăn thức uống phải được chế biến chuyên biệt này kia đều là…”
“Đều nà ‘thiết lập của mèo’ thôi.” Mèo sư tử đáp: “Fan chỉ thích người đẹp mảnh mai, iem còn cách chi nứa? Với cả mèo ragdoll cũng yếu thật ớ, iem muốn giả nàm mèo ragdoll thì cũng phải giả cái nầy nuôn chớ. Với cả iem còn phát hiện ra nếu iem giả bộ yếu nhớt, công ty sẽ không sắp xếp quá nhiều việc choa iem…”
Liễu Tiêu nghĩ, lịch trình gần đây của mèo sư tử đúng là dày thật, mà đấy là công ty vẫn lầm tưởng mèo sư tử ốm yếu đấy. Chứ không công ty mà biết mèo sư tử thực chất khỏe như vâm thì khéo bắt nó đi bốc vác gạch cũng nên.
Vua Sói Tuyết hỏi: “Vậy là ngay cả anh Cam Bự cũng không biết cậu là mèo sư tử à?”
“Chắc chắn ảnh không biết.” Mèo sư tử nói: “Vốn nà hồi nàm streamer iem hot quá nên được công ty của ảnh phát hiện, rồi choa iem đi đóng phim ớ. Iem vẫn nuôn hạch sách bày rất nhiều quy định cứng nhắc, chính nà để ngăn không cho người của họ tiếp cận quá gần với cuộc sống của iem, tránh cho họ phát hiện ra iem nhuộm lông ớ.”
Mèo sư tử quỳ xuống ‘thịch’ một phát, níu lấy tay Liễu Tiêu, thảm thiết hô lên: “Mẹ ơi, xin người đừng nói choa ai biết! Nếu không thì ‘thiết lập mèo’ của coan sẽ bị sụp đổ mất! Fan não tàn của coan nhiều nắm, bọn họ mà mỗi người nhổ choa coan một bãi nước bọt nà đủ choa coan chết đuối nuôn!”
Liễu Tiêu nhíu mày nói: “Showbiz đúng là phức tạp ghê!”
“Không phức tạp đâu, không hề.” Mèo sư tử vội vàng thương lượng: “Hai người nàm việc vất vả như vầy không phải nà vì tiền hở? Iem cóa thể choa hai người tiền!”
Liễu Tiêu đáp: “Tiền á, tiền thì tôi không thiếu.”
Mặt mèo sư tử lộ rõ vẻ không tin: Có mà bốc phét!
Vua Sói Tuyết lên tiếng cắt ngang: “Câu lạc bộ này không tiếp mèo, cậu vào bằng cách nào?”
Mèo sư tử trả lời: “Tuy câu nạc bộ nầy không tiếp khách mèo, cơ mà chủ của nó nại nà mèo ớ, nà dì iem. Dì iem nà giáo viên dạy yoga.”
Chuyện mèo yêu làm giáo viên dạy yoga kỳ thực cũng là chuyện rất bình thường. Bởi vì trời sinh bọn họ đã có khả năng thực hiện động tác đạt chuẩn nhất.
Mỗi lần đến đây Mèo sư tử đều sẽ biến về nguyên hình mèo yêu trước – như vậy sẽ không dễ bị nhận ra. Sau đó nó sẽ vào câu lạc bộ yoga bằng cửa sau, rồi thông qua lối đi dành cho nhân viên và đến thẳng phòng dành cho khách VIP để tắm rửa. Tuy mèo trời sinh ghét tắm, nhưng hiện tại Mèo sư tử là minh tinh nên vẫn phải để ý sửa soạng, với cả phải nhuộm thêm màu. Vì vậy nó thường đến phòng cho khách của câu lạc bộ để nhuộm lông.
Song hôm nay, khi Mèo sư tử vừa tắm xong, đang muốn tiến hành quá trình nhuộm lông thì đã bị Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đuổi tới tận cửa. Nó sợ đến mức đánh đổ hết thuốc nhuộm ra đất.
Vua Sói Tuyết nghĩ ngợi giây lát, lại hỏi: “Ngọc bội của cậu từ đâu mà có?”
Mèo sư tử nghe thế thì nghi hoặc hỏi lại: “Ngọc bội gì hở?”
Vua Sói Tuyết móc điện thoại ra, chìa một tấm ảnh chụp cho Mèo sư tử xem.
Đấy là tấm ảnh Vua Sói Tuyết chụp lại miếng ngọc bội đính ước của Bạch Linh Linh.
Vẻ mặt mèo sư tử mông lung: “Đây nà cái gì?”
“Ngọc bội.” Vua Sói Tuyết hỏi: “Cậu có miếng ngọc bội này không?”
Mèo sư tử mờ mịt lắc đầu: “Sao nại hỏi cái nầy?”
Vua Sói Tuyết bèn nói: “Bởi vì có người thấy cậu mang miếng ngọc bội này.”
“Có hở?” Mèo sư tử hỏi lại: “Hồi nào ớ?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Lúc quay phim ‘Vị quân vương Sói bá đạo và chàng phi Mèo tuyệt mỹ’.”
Mèo sư tử lập tức nói: “Vậy có khi nào nóa nà đạo cụ diễn không? Tại núc diễn bộ phim kia iem phải mang nhiều noại trang sức nắm.”
Vua Sói Tuyết lại hỏi: “Cậu xác định là cậu chưa từng thấy miếng ngọc bội này?”
“Chưa hề.” Mèo sư tử lắc đầu.
“Thật?” Vua Sói Tuyết xác nhận thêm lần nữa.
Mèo sư tử hận không thể chỉ ngón tay lên trời mà thề: “Iem thề iem không thấy thật! Bác nà bố iem, sao iem nừa bác được chớ?”
Vua Sói Tuyết nổi cơn giận: “Tôi không có loại con cái như cậu!”
Liễu Tiêu gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng. Chúng tôi không có đứa con như cậu!”
Mèo sư tử lại hỏi: “Vậy hai người sẽ không tiết nộ chuyện ngày hôm nay chớ?”
Vua Sói Tuyết nói: “Cũng được. Nhưng trước tiên cậu phải theo tôi đến một nơi.”
“Nơi nào?”
“Đi rồi sẽ biết.”
Dường như ngửi được mùi nguy hiểm, Mèo sư tử xù lông dựng ngược: “Nhưng mà… Không được nha! Nếu bác đem iem đi bán mất thì iem biết phải nàm sao?”
“Ờ, cậu có thể làm sao?” Vua Sói Tuyết mỉm cười: “Hỏi lại lần cuối, đi hay là không?”
Mèo sư tử nuốt nước miếng, ngoan ngoãn gật đầu: “Đi.”
Nói xong, mèo sư tử lại hỏi: “Nhưng mà cóa thể choa iem mặc quần áo trước đã được không?”
“Mèo mà mặc quần áo làm gì?” Vua Sói Tuyết dứt khoát từ chối, thẳng tay túm lấy con mèo sư tử lông trắng đang vung vẩy bốn cái chân đá loạn xạ ném vào balo mèo rồi xách ra ngoài. Đây là một cái balo chuyên dụng bắt mèo yêu, đã được trang bị chức năng cách âm. Bởi lẽ đó mèo sư tử nằm trong bao sẽ không thể nghe được Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu nói gì. Thế nên Liễu Tiêu cũng dạn gan hỏi thẳng Vua Sói Tuyết: “Đại vương muốn đưa mèo sư tử đi đâu ợ?”
“Đến nhà em trai ta.” Vua Sói Tuyết trả lời: “Chữa mắt mù cho nó.”
Liễu Tiêu hoang mang hỏi: “Không phải em trai ngài không bị mù sao?”
Vua Sói Tuyết lại nói: “Nó vẫn còn non và xanh lắm.”
Liễu Tiêu ngơ ngác gật đầu: “Em nghe nói lúc còn bé sói tuyết thần thánh có thể sẽ bị mất đi giác quan nào đó, nhưng mà cái này cũng giống như sửa máy tính ấy, đập hai phát là ngon ơ liền.”
Vua Sói Tuyết cảm thấy buồn cười: “Này cũng là em nghe nói à?”
“Hôm em đọc được ở thư viện trong cung ấy.”
“Xem ra đọc sách vẫn có thể gặt hái được kiến thức.” Vua Sói Tuyết nhàn nhã nói, một tay dắt Mỹ nhân Báo tuyết Bắc Quốc, một tay xách theo mèo sư tử Lâm Thanh.
Rất nhanh hai người đã rời khỏi câu lạc bộ yoga ‘Chắc chắn có body fitness’ trong yên lặng, đi đến một ngã tư đường tối đen. Chỗ này cách xa nội thành, khá là hoang vắng, càng bởi vì đã hơn nửa đêm nên đi cả cây số rồi mà vẫn không bắt gặp một bóng người nào. Đèn đường cũng là cái hỏng cái hư, trên đường tối như đêm ba mươi, gió đêm quét qua lạnh buốt. Người bình thường mà đi dạo ở chỗ này, chắc chắn sẽ thấy rợn hết cả người.
Nhưng Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu lại chẳng cảm thấy gì. Cho dù không có đèn đường, bọn họ vẫn có thể nhìn rõ được toàn cảnh giao thông.
“Đèn đường chỗ này vẫn nên sửa lại thì hơn.” Vua Sói Tuyết bình luận: “Theo điều tra thì đèn đường và tỉ lệ phạm tội cũng có một mối tương quan nhất định. Nếu một ngã tư mà lúc nào cũng hỏng đèn đường thì buổi tối sẽ có thêm nhiều tội phạm.”
“Ra là vầy ha?” Liễu Tiêu gật đầu, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Đại vương biết nhiều thật đó.”
Vua Sói Tuyết cười đáp: “Đều là đề kiểm tra chính vụ cả.”
Liễu Tiêu kinh ngạc hỏi: “Đại vương cũng phải thi ạ?”
“Ừm.” Vua Sói Tuyết nhớ lại chuyện ngày xưa: “Hồi đó, sau khi Vua Sói Tuyết tiền nhiệm bị cách chức, mọi người đã tham gia bàn bạc tìm cách để lựa chọn ra một Vua Sói Tuyết tiếp theo. Kiểm tra chính vụ cũng là một trong những tiêu chí tuyển chọn.”
Liễu Tiêu lại hỏi: “Ủa Đại vương, không phải ngài bảo là do ngài và Vua Sói Tuyết tiền nhiệm có quan hệ huyết thống rất gần nên mới được chọn hay sao?”
“Đây cũng là một yếu tố trong đó.” Vua Sói Tuyết trả lời: “Nhưng mà bởi khi ấy nhân phẩm của Vua Sói Tuyết tiền nhiệm không ra gì, với lại xưa giờ cũng có không ít hôn quân là vương tôn quý tộc. Nên mọi người mới tranh luận xem việc trực tiếp lựa chọn người kế vị dựa trên huyết thống có tốt hay không.”
“Thế nên là phải thi ạ?” Liễu Tiêu hỏi.
“Ừ.” Vua Sói Tuyết đáp: “Dù sao thì ta cũng thi được hạng nhất.”
Liễu Tiêu kính nể nói: “Đại vương đỉnh quá!”
Vua Sói Tuyết cười cười: “Em cũng rất cừ.”
Dứt lời, Vua Sói Tuyết liền ghé người đặt lên trán Liễu Tiêu một nụ hôn.
Song đúng lúc ấy, bỗng dừng từ đâu nhảy ra một đám linh cẩu nhe răng nhếch mép hò hét: “Cướp đây!”
Vua Sói Tuyết nói ngay: “Ta bảo mà, bóng tối sẽ sinh ra tội phạm.”
Liễu Tiêu gật gù: “Ngài giỏi quá!”
Linh cẩu lại ngoác mồm chửi: “Đệt mẹ bọn bê đê lề mề này! Mau nôn tiền ra đây!”
Vua Sói Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve đầu Liễu Tiêu, nói: “Tóc em rối hết cả rồi này.”
Liễu Tiêu ngượng ngùng cúi đầu.
Tuy đèn đường đã bị hư, xung quanh đen kịt, thế nhưng linh cẩu lại bị đôi tình nhân này chiếu cho mù cả mắt chó. Nó lại gào cái mồm lên: “Bọn gay chết tiệt, có thể tôn trọng cướp một tí không hả!”
Vua Sói Tuyết bất lực bảo: “Hầy, bé Tiêu à, em lên đi.”
Liễu Tiêu gật đầu, sau đó nhào lên vật nhau với đám linh cẩu. Mọi người cũng biết, linh cẩu đánh nhau không bao giờ lên hết một lượt, lúc nào cũng có mấy con đứng lăm le bên ngoài, tùy lúc mà hành động. Lúc này có một con linh cẩu đứng bên cạnh, trông thấy bàn tay Liễu Tiêu có thể hô mưa gọi gió thì chửi to: “Mụ nội nó chứ đây là thể loại mèo gì?! Đánh kinh vãi chưởng!”
Con linh cẩu này chửi xong thì ngoảnh lại một phát, thấy Vua Sói Tuyết đứng bên cạnh không nhúc nhích gì thì nghĩ: Chú em này không biết đánh nhau, đợi đó mình sẽ cắn trộm nó.
Và thế là tên linh cẩu nọ lén lút vòng ra sau lưng Vua Sói Tuyết, rồi đột nhiên há mõm cắn Vua Sói Tuyết. Cùng lúc đó, Vua Sói Tuyết lập tức xoay người vung tay táng cho linh cẩu một cú. Tên linh cẩu bị tát văng xa tận một mét, mồm bay ra hai cái răng.
Thế nhưng, ngay lúc Vua Sói Tuyết xoay người dùng tay phải đánh chó, bỗng cảm thấy tay trái nhẹ bẫng đi, quay đầu nhìn lại thì thấy một con kền kền từ trên cao lao xuống, quắp lấy balo mèo bay đi mất.
Sau khi kền kền bay đi, Vua Sói Tuyết cũng nhảy bật lên mái nhà tính đuổi. Song thấy rằng chỉ mới đó mà kền kền đã ngậm balo mèo chìm vào những mảng mây đen trong đêm, không còn trông thấy bóng dáng đâu nữa.
Tuy rằng thân thủ của Vua Sói Tuyết rất nhanh, thế nhưng cũng chỉ là động vật đất liền, không có cách nào đuổi theo được kền kền, chỉ có thể nhìn những đám mây mà thở dài.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bé báo tuyết đã xử xong đám linh cẩu, cũng nhảy lên mái nhà hỏi Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết trả lời: “Tự dưng lòi đâu ra một con kền kền cướp mèo sư tử đi rồi.”
“Ôi!” Liễu Tiêu vô cùng kinh ngạc: “Sao lại thế?”
Vua Sói Tuyết mở di động: “Nhưng không sao, balo mèo có định vị.”
Liễu Tiêu hỏi: “Thế giờ balo mèo đang đâu rồi ạ?”
Vua Sói Tuyết nhíu mày: “Đang ở phủ Bạch Tử.”
“?”
———
*Chú thích:
Mèo ragdoll là một giống mèo lai từ rất nhiều giống mèo khác, chủ yếu là từ mèo Ba Tư và mèo Xiêm. Màu lông chủ yếu là màu trắng, trên tai, đầu và đuôi được nhấn nhá thêm màu nâu/socola/xanh xám/kem. Mèo sư tử Lâm Thanh cũng được lai từ mèo Ba Tư và mèo Xiêm, nhìn sơ qua khá giống với ragdoll nhưng thường có lông thuần trắng và mắt xanh khói hoặc bên xanh bên vàng.
Chính là —
— nó không phải là Ragdoll tinh.
Nhìn thuốc nhuộm chảy lênh láng trên sàn, Liễu Tiêu mồm chữ A mắt chữ O: “Anh là mèo trắng? Anh… Màu nhấn của anh là màu nhuộm hả?”
“Iem nà mèo sư tử Nâm Thanh[1].” ‘Ragdoll tinh’ cũng không giả giọng mềm mại đáng yêu nữa, xổ luôn giọng địa phương: “Bác cóa biết Nâm Thanh không? Nóa nằm ớ Sơn Đông ớ…”
[1] Ở đây tác giả dùng giọng địa phương vùng Sơn Đông, nên tôi sẽ chuyển thành giọng một địa phương ở miền Bắc bên mình. Vậy nên giọng nhân vật mèo sư tử này sẽ kiểu líu ríu (khó tả lém:v) và ngọng n, l nên những chỗ sử dụng sai n l là do tôi cố tình ê đít thế chứ hem phải do sai chính tả nha các ông:))))))))
Liễu Tiêu nghe mà ngáo luôn: “Nên là anh không phải mèo ragdoll? Anh là một con mèo sư tử một bên mắt xanh một bên mắt trắng? Mấy cái lông đen cũng là do anh nhuộm ra?”
“Hơn nữa thuốc nhuộm cũng là hàng sida.” Vua Sói Tuyết nhìn đống thuốc nhuộm trên sàn: “Sao không mua loại nào đắt tí mà dùng?”
Mèo sư tử gật đầu cái rụp: “Còn không phải nà doa kinh phí eo hẹp hở! Bác nhìn iem soang chảnh thế thôi chứ thực ra hầu hết tiền của iem đều bị anh Cam Bự bòn rút hết rầu. Ôi số iem sao mà khổ thế không biết! Bác nghĩ nàm minh tinh dễ nắm hở? Nòng iem chua xót mà cóa ai hiểu thấu? Ahu hu hu!”
“Vậy sao anh lại giả dạng thành Ragdoll tinh?” Liễu Tiêu nghi hoặc hỏi.
“Ai bẩu mọi người đều thích ragdoll chớ?” Giọng điệu của Mèo sư tử đúng kiểu ghét bỏ: “Đều nà streamer mèo như nhau, mà chỉ cần nà mèo ragdoll thì nượt view sẽ cao gấp mấy nần người khác ớ. Tất nhiên nà mấy giống như Anh nông ngắn, Mý nông ngắn hay Xiêm gì gì đóo cũng có thể được nhiều view, cơ mà, mèo Sơn Đông như iem nại khổng có nấy một chố đứng be bé nầu trong cái giới mạng ảo nầy!”
Dứt lời, Mèo sư tử lại gào khóc hu hu.
Liễu Tiêu suy nghĩ kỹ lưỡng xong mới nói: “Thế anh cũng không nên lừa người ta chứ!”
“Cũng phải ăn cơm chớ!” Mèo sư tử trả treo: “Với cả bẩu iem nừa cũng không đúng nha! Không phải chỉ có mỗi mình iem nà trước và sau khi hóa trang thành hai người khác nhau hoàn toàn đâu! Ít ra iem còn nà mèo thật! Chớ bác chưa thấy một con chóa xù nhuộm lông biến hình thành streamer gấu mèo đâu.”
Dứt lời, mèo sư tử lại bừng bừng hứng khởi mà PR: “Thật ra mèo sư tử Nâm Thanh đẹp nắm đóa! Không hề thua kém mèo ragdoll đâu! Người cũng chắc khỏe, không cóa dễ đổ bệnh như mèo ragdoll!”
“Khoan, dừng lại — ” Liễu Tiêu nhíu mày: “Anh nói thế ý là người anh rất chắc khỏe?”
“Tất nhiên nà vầy rầu!” Mèo sư tử dồi dào sức sống nhảy lên thoăn thoắt, như kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra chiêu thức Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Liễu Tiêu hết sức kinh ngạc: “Thế mấy cái phát ngôn gì mà cơ thể gầy yếu, đồ ăn thức uống phải được chế biến chuyên biệt này kia đều là…”
“Đều nà ‘thiết lập của mèo’ thôi.” Mèo sư tử đáp: “Fan chỉ thích người đẹp mảnh mai, iem còn cách chi nứa? Với cả mèo ragdoll cũng yếu thật ớ, iem muốn giả nàm mèo ragdoll thì cũng phải giả cái nầy nuôn chớ. Với cả iem còn phát hiện ra nếu iem giả bộ yếu nhớt, công ty sẽ không sắp xếp quá nhiều việc choa iem…”
Liễu Tiêu nghĩ, lịch trình gần đây của mèo sư tử đúng là dày thật, mà đấy là công ty vẫn lầm tưởng mèo sư tử ốm yếu đấy. Chứ không công ty mà biết mèo sư tử thực chất khỏe như vâm thì khéo bắt nó đi bốc vác gạch cũng nên.
Vua Sói Tuyết hỏi: “Vậy là ngay cả anh Cam Bự cũng không biết cậu là mèo sư tử à?”
“Chắc chắn ảnh không biết.” Mèo sư tử nói: “Vốn nà hồi nàm streamer iem hot quá nên được công ty của ảnh phát hiện, rồi choa iem đi đóng phim ớ. Iem vẫn nuôn hạch sách bày rất nhiều quy định cứng nhắc, chính nà để ngăn không cho người của họ tiếp cận quá gần với cuộc sống của iem, tránh cho họ phát hiện ra iem nhuộm lông ớ.”
Mèo sư tử quỳ xuống ‘thịch’ một phát, níu lấy tay Liễu Tiêu, thảm thiết hô lên: “Mẹ ơi, xin người đừng nói choa ai biết! Nếu không thì ‘thiết lập mèo’ của coan sẽ bị sụp đổ mất! Fan não tàn của coan nhiều nắm, bọn họ mà mỗi người nhổ choa coan một bãi nước bọt nà đủ choa coan chết đuối nuôn!”
Liễu Tiêu nhíu mày nói: “Showbiz đúng là phức tạp ghê!”
“Không phức tạp đâu, không hề.” Mèo sư tử vội vàng thương lượng: “Hai người nàm việc vất vả như vầy không phải nà vì tiền hở? Iem cóa thể choa hai người tiền!”
Liễu Tiêu đáp: “Tiền á, tiền thì tôi không thiếu.”
Mặt mèo sư tử lộ rõ vẻ không tin: Có mà bốc phét!
Vua Sói Tuyết lên tiếng cắt ngang: “Câu lạc bộ này không tiếp mèo, cậu vào bằng cách nào?”
Mèo sư tử trả lời: “Tuy câu nạc bộ nầy không tiếp khách mèo, cơ mà chủ của nó nại nà mèo ớ, nà dì iem. Dì iem nà giáo viên dạy yoga.”
Chuyện mèo yêu làm giáo viên dạy yoga kỳ thực cũng là chuyện rất bình thường. Bởi vì trời sinh bọn họ đã có khả năng thực hiện động tác đạt chuẩn nhất.
Mỗi lần đến đây Mèo sư tử đều sẽ biến về nguyên hình mèo yêu trước – như vậy sẽ không dễ bị nhận ra. Sau đó nó sẽ vào câu lạc bộ yoga bằng cửa sau, rồi thông qua lối đi dành cho nhân viên và đến thẳng phòng dành cho khách VIP để tắm rửa. Tuy mèo trời sinh ghét tắm, nhưng hiện tại Mèo sư tử là minh tinh nên vẫn phải để ý sửa soạng, với cả phải nhuộm thêm màu. Vì vậy nó thường đến phòng cho khách của câu lạc bộ để nhuộm lông.
Song hôm nay, khi Mèo sư tử vừa tắm xong, đang muốn tiến hành quá trình nhuộm lông thì đã bị Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đuổi tới tận cửa. Nó sợ đến mức đánh đổ hết thuốc nhuộm ra đất.
Vua Sói Tuyết nghĩ ngợi giây lát, lại hỏi: “Ngọc bội của cậu từ đâu mà có?”
Mèo sư tử nghe thế thì nghi hoặc hỏi lại: “Ngọc bội gì hở?”
Vua Sói Tuyết móc điện thoại ra, chìa một tấm ảnh chụp cho Mèo sư tử xem.
Đấy là tấm ảnh Vua Sói Tuyết chụp lại miếng ngọc bội đính ước của Bạch Linh Linh.
Vẻ mặt mèo sư tử mông lung: “Đây nà cái gì?”
“Ngọc bội.” Vua Sói Tuyết hỏi: “Cậu có miếng ngọc bội này không?”
Mèo sư tử mờ mịt lắc đầu: “Sao nại hỏi cái nầy?”
Vua Sói Tuyết bèn nói: “Bởi vì có người thấy cậu mang miếng ngọc bội này.”
“Có hở?” Mèo sư tử hỏi lại: “Hồi nào ớ?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Lúc quay phim ‘Vị quân vương Sói bá đạo và chàng phi Mèo tuyệt mỹ’.”
Mèo sư tử lập tức nói: “Vậy có khi nào nóa nà đạo cụ diễn không? Tại núc diễn bộ phim kia iem phải mang nhiều noại trang sức nắm.”
Vua Sói Tuyết lại hỏi: “Cậu xác định là cậu chưa từng thấy miếng ngọc bội này?”
“Chưa hề.” Mèo sư tử lắc đầu.
“Thật?” Vua Sói Tuyết xác nhận thêm lần nữa.
Mèo sư tử hận không thể chỉ ngón tay lên trời mà thề: “Iem thề iem không thấy thật! Bác nà bố iem, sao iem nừa bác được chớ?”
Vua Sói Tuyết nổi cơn giận: “Tôi không có loại con cái như cậu!”
Liễu Tiêu gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng. Chúng tôi không có đứa con như cậu!”
Mèo sư tử lại hỏi: “Vậy hai người sẽ không tiết nộ chuyện ngày hôm nay chớ?”
Vua Sói Tuyết nói: “Cũng được. Nhưng trước tiên cậu phải theo tôi đến một nơi.”
“Nơi nào?”
“Đi rồi sẽ biết.”
Dường như ngửi được mùi nguy hiểm, Mèo sư tử xù lông dựng ngược: “Nhưng mà… Không được nha! Nếu bác đem iem đi bán mất thì iem biết phải nàm sao?”
“Ờ, cậu có thể làm sao?” Vua Sói Tuyết mỉm cười: “Hỏi lại lần cuối, đi hay là không?”
Mèo sư tử nuốt nước miếng, ngoan ngoãn gật đầu: “Đi.”
Nói xong, mèo sư tử lại hỏi: “Nhưng mà cóa thể choa iem mặc quần áo trước đã được không?”
“Mèo mà mặc quần áo làm gì?” Vua Sói Tuyết dứt khoát từ chối, thẳng tay túm lấy con mèo sư tử lông trắng đang vung vẩy bốn cái chân đá loạn xạ ném vào balo mèo rồi xách ra ngoài. Đây là một cái balo chuyên dụng bắt mèo yêu, đã được trang bị chức năng cách âm. Bởi lẽ đó mèo sư tử nằm trong bao sẽ không thể nghe được Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu nói gì. Thế nên Liễu Tiêu cũng dạn gan hỏi thẳng Vua Sói Tuyết: “Đại vương muốn đưa mèo sư tử đi đâu ợ?”
“Đến nhà em trai ta.” Vua Sói Tuyết trả lời: “Chữa mắt mù cho nó.”
Liễu Tiêu hoang mang hỏi: “Không phải em trai ngài không bị mù sao?”
Vua Sói Tuyết lại nói: “Nó vẫn còn non và xanh lắm.”
Liễu Tiêu ngơ ngác gật đầu: “Em nghe nói lúc còn bé sói tuyết thần thánh có thể sẽ bị mất đi giác quan nào đó, nhưng mà cái này cũng giống như sửa máy tính ấy, đập hai phát là ngon ơ liền.”
Vua Sói Tuyết cảm thấy buồn cười: “Này cũng là em nghe nói à?”
“Hôm em đọc được ở thư viện trong cung ấy.”
“Xem ra đọc sách vẫn có thể gặt hái được kiến thức.” Vua Sói Tuyết nhàn nhã nói, một tay dắt Mỹ nhân Báo tuyết Bắc Quốc, một tay xách theo mèo sư tử Lâm Thanh.
Rất nhanh hai người đã rời khỏi câu lạc bộ yoga ‘Chắc chắn có body fitness’ trong yên lặng, đi đến một ngã tư đường tối đen. Chỗ này cách xa nội thành, khá là hoang vắng, càng bởi vì đã hơn nửa đêm nên đi cả cây số rồi mà vẫn không bắt gặp một bóng người nào. Đèn đường cũng là cái hỏng cái hư, trên đường tối như đêm ba mươi, gió đêm quét qua lạnh buốt. Người bình thường mà đi dạo ở chỗ này, chắc chắn sẽ thấy rợn hết cả người.
Nhưng Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu lại chẳng cảm thấy gì. Cho dù không có đèn đường, bọn họ vẫn có thể nhìn rõ được toàn cảnh giao thông.
“Đèn đường chỗ này vẫn nên sửa lại thì hơn.” Vua Sói Tuyết bình luận: “Theo điều tra thì đèn đường và tỉ lệ phạm tội cũng có một mối tương quan nhất định. Nếu một ngã tư mà lúc nào cũng hỏng đèn đường thì buổi tối sẽ có thêm nhiều tội phạm.”
“Ra là vầy ha?” Liễu Tiêu gật đầu, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Đại vương biết nhiều thật đó.”
Vua Sói Tuyết cười đáp: “Đều là đề kiểm tra chính vụ cả.”
Liễu Tiêu kinh ngạc hỏi: “Đại vương cũng phải thi ạ?”
“Ừm.” Vua Sói Tuyết nhớ lại chuyện ngày xưa: “Hồi đó, sau khi Vua Sói Tuyết tiền nhiệm bị cách chức, mọi người đã tham gia bàn bạc tìm cách để lựa chọn ra một Vua Sói Tuyết tiếp theo. Kiểm tra chính vụ cũng là một trong những tiêu chí tuyển chọn.”
Liễu Tiêu lại hỏi: “Ủa Đại vương, không phải ngài bảo là do ngài và Vua Sói Tuyết tiền nhiệm có quan hệ huyết thống rất gần nên mới được chọn hay sao?”
“Đây cũng là một yếu tố trong đó.” Vua Sói Tuyết trả lời: “Nhưng mà bởi khi ấy nhân phẩm của Vua Sói Tuyết tiền nhiệm không ra gì, với lại xưa giờ cũng có không ít hôn quân là vương tôn quý tộc. Nên mọi người mới tranh luận xem việc trực tiếp lựa chọn người kế vị dựa trên huyết thống có tốt hay không.”
“Thế nên là phải thi ạ?” Liễu Tiêu hỏi.
“Ừ.” Vua Sói Tuyết đáp: “Dù sao thì ta cũng thi được hạng nhất.”
Liễu Tiêu kính nể nói: “Đại vương đỉnh quá!”
Vua Sói Tuyết cười cười: “Em cũng rất cừ.”
Dứt lời, Vua Sói Tuyết liền ghé người đặt lên trán Liễu Tiêu một nụ hôn.
Song đúng lúc ấy, bỗng dừng từ đâu nhảy ra một đám linh cẩu nhe răng nhếch mép hò hét: “Cướp đây!”
Vua Sói Tuyết nói ngay: “Ta bảo mà, bóng tối sẽ sinh ra tội phạm.”
Liễu Tiêu gật gù: “Ngài giỏi quá!”
Linh cẩu lại ngoác mồm chửi: “Đệt mẹ bọn bê đê lề mề này! Mau nôn tiền ra đây!”
Vua Sói Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve đầu Liễu Tiêu, nói: “Tóc em rối hết cả rồi này.”
Liễu Tiêu ngượng ngùng cúi đầu.
Tuy đèn đường đã bị hư, xung quanh đen kịt, thế nhưng linh cẩu lại bị đôi tình nhân này chiếu cho mù cả mắt chó. Nó lại gào cái mồm lên: “Bọn gay chết tiệt, có thể tôn trọng cướp một tí không hả!”
Vua Sói Tuyết bất lực bảo: “Hầy, bé Tiêu à, em lên đi.”
Liễu Tiêu gật đầu, sau đó nhào lên vật nhau với đám linh cẩu. Mọi người cũng biết, linh cẩu đánh nhau không bao giờ lên hết một lượt, lúc nào cũng có mấy con đứng lăm le bên ngoài, tùy lúc mà hành động. Lúc này có một con linh cẩu đứng bên cạnh, trông thấy bàn tay Liễu Tiêu có thể hô mưa gọi gió thì chửi to: “Mụ nội nó chứ đây là thể loại mèo gì?! Đánh kinh vãi chưởng!”
Con linh cẩu này chửi xong thì ngoảnh lại một phát, thấy Vua Sói Tuyết đứng bên cạnh không nhúc nhích gì thì nghĩ: Chú em này không biết đánh nhau, đợi đó mình sẽ cắn trộm nó.
Và thế là tên linh cẩu nọ lén lút vòng ra sau lưng Vua Sói Tuyết, rồi đột nhiên há mõm cắn Vua Sói Tuyết. Cùng lúc đó, Vua Sói Tuyết lập tức xoay người vung tay táng cho linh cẩu một cú. Tên linh cẩu bị tát văng xa tận một mét, mồm bay ra hai cái răng.
Thế nhưng, ngay lúc Vua Sói Tuyết xoay người dùng tay phải đánh chó, bỗng cảm thấy tay trái nhẹ bẫng đi, quay đầu nhìn lại thì thấy một con kền kền từ trên cao lao xuống, quắp lấy balo mèo bay đi mất.
Sau khi kền kền bay đi, Vua Sói Tuyết cũng nhảy bật lên mái nhà tính đuổi. Song thấy rằng chỉ mới đó mà kền kền đã ngậm balo mèo chìm vào những mảng mây đen trong đêm, không còn trông thấy bóng dáng đâu nữa.
Tuy rằng thân thủ của Vua Sói Tuyết rất nhanh, thế nhưng cũng chỉ là động vật đất liền, không có cách nào đuổi theo được kền kền, chỉ có thể nhìn những đám mây mà thở dài.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bé báo tuyết đã xử xong đám linh cẩu, cũng nhảy lên mái nhà hỏi Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết trả lời: “Tự dưng lòi đâu ra một con kền kền cướp mèo sư tử đi rồi.”
“Ôi!” Liễu Tiêu vô cùng kinh ngạc: “Sao lại thế?”
Vua Sói Tuyết mở di động: “Nhưng không sao, balo mèo có định vị.”
Liễu Tiêu hỏi: “Thế giờ balo mèo đang đâu rồi ạ?”
Vua Sói Tuyết nhíu mày: “Đang ở phủ Bạch Tử.”
“?”
———
*Chú thích:
Mèo ragdoll là một giống mèo lai từ rất nhiều giống mèo khác, chủ yếu là từ mèo Ba Tư và mèo Xiêm. Màu lông chủ yếu là màu trắng, trên tai, đầu và đuôi được nhấn nhá thêm màu nâu/socola/xanh xám/kem. Mèo sư tử Lâm Thanh cũng được lai từ mèo Ba Tư và mèo Xiêm, nhìn sơ qua khá giống với ragdoll nhưng thường có lông thuần trắng và mắt xanh khói hoặc bên xanh bên vàng.
Tác giả :
Mộc Tam Quan