Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!
Chương 68: Bá vương ngạnh thượng cung
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Bên trong xe ngựa, một người đang ngồi xếp bằng, vạt áo đen thẫm rơi trên đất, cả tà áo và tay áo đều dùng tơ vàng tơ bạc thêu đan xen lẫn nhau tạo thành nhiều hoa văn rồng. Những con rồng cuốn lấy nhau bay lên, giương nanh múa vuốt, cả người hắn dù đang nhắm mắt nhưng vẫn toả ra khí phách bức người.
Tay Bùi Sắt run lên, do dự không biết có nên đặt chiếc trâm đỏ này lên cổ hắn hay không.
Nhưng Bùi Nhiên không nghĩ được nhiều, chỉ muốn liều mạng làm bừa để điều khiển xe ngựa. Bùi Sắt vẫn đang do dự, xe ngựa vừa động, cơ thể nàng liền mất thăng bằng nhào vào ngực người nọ, không kịp thu tay lại khiến trâm rơi xuống đất, mà chính nàng cũng bất giác níu lấy vạt áo người nọ mới không bị ngã.
Chỉ là một giây sau đó, nàng liền hối hận.
Bởi vì người bị túm áo chỉ hết sức lạnh nhạt mở mắt, cặp mắt kia lạnh tựa như băng, sắc bén như chim ưng, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn lướt qua khuôn mặt Bùi Sắt. Chỉ một cái nhìn lạnh nhạt đã khiến cả người Bùi Sắt căng thẳng, sợ tới không nói nên lời.
Nàng vội vàng đứng dậy muốn lùi lại thì U Ly bỗng đưa tay nắm lấy cổ tay nàng. Vòng tay huyết ngọc kia cũng cứ như vậy liền lộ ra trước mắt U Ly. Bùi Sắt vô thức muốn rút tay lại, thấy không thoát ra được chỉ đành cụp mắt.
“Nàng muốn trốn đi đâu, vương phi của ta?” Giọng nói của U Ly mang theo chút cười lạnh, lại có chút nghiến răng nghiến lợi.
Bùi Sắt chu miệng, nhưng trước sau vẫn không dám nhìn hắn, ấp a ấp úng một hồi lâu cũng không nói được lời nào. Đúng lúc này đột nhiên xe ngựa bị chấn động rồi dừng lại. Tiếng ngựa hí hoà lẫn với tiếng kêu sợ hãi của Bùi Nhiên, Bùi Sắt kinh sợ, lúc này mới nhớ tới nàng ấy. Có vẻ là người của Thẩm phủ đuổi giết tới nơi rồi.
Nàng ngẩng đầu uỷ khuất nhìn về phía U Ly, ánh mắt U Ly lạnh lùng cho nàng một ánh mắt: “Nếu còn chạy lần nữa, nàng nhất định sẽ phải chết.” Rồi đứng dậy bước xuống xe ngựa.
Chân U Ly vừa bước xuống, Bùi Sắt đã ló đầu ra ngoài xe ngựa. Bùi Nhiên giương mắt nhìn U Ly đi xuống từ bên cạnh mình, đưa mắt nhìn về phía Bùi Sắt, thật lâu sau mới kinh nghi bất định nói: “Tỷ mới không nhìn lầm đó chứ? Đó là.... Nhiếp chính vương?”
Bùi Sắt gật đầu, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Nhưng không phải là hắn....”
“Các ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Vì sao lại đuổi giết không buông hai nữ tử?”
Tiếng của U Ly từ phía sau xe ngựa truyền tới. Bùi Sắt vẫy tay gọi Bùi Nhiên vào trong. Theo ý nàng, có U Ly che chở, chuyện tiếp theo đã không còn cần nàng lo lắng.
Sự thật chứng minh, dự đoán của nàng không hề sai. Hai người ngồi trong xe đợi thời gian gần nửa chén trà, U Ly đã vém rèm đi vào.
Tiếng đánh nhau bên ngoài vẫn còn kéo dài, mà xe ngựa đã từ từ di chuyển. Bùi Sắt không để ý người nào điều khiển xe ngựa, nàng chỉ quay đầu hỏi U Ly: "Ngươi định xử lý những người đó như thế nào?"
U Ly nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nở nụ cười khát máu, Bùi Sắt run lên, bất giác kinh hãi trao đổi anh mắt với Bùi Nhiên, giọng nói lạnh lẽo của U Ly ở phía trước đã truyền tới: "Người làm tổn thương ta, chết! Người làm tổn thương nữ nhân của ta, sống không bằng chết!"
Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên trong đời, rốt cuộc Bùi Sắt đã tin tưởng lời đồn mà nàng nghe được: “Đương kim nhiếp chính vương, chẳng những xử sự tàn nhẫn quả quyết, mà còn luôn luôn thị huyết, giống như ác ma sống lại.”
Lúc này hai người đã không thể nói gì hơn, vẻ mặt trắng bệch nép ở góc xe ngựa, chỉ có thể suy yếu thở dốc ở đó.
Xe ngựa đi được một lúc, cuối cùng dừng lại trước cửa của một khách điếm. Bùi Sắt biết khách điếm kia, chính là khách điếm mà hai người bị đuổi đi lúc trước.
U Ly ra khỏi xe ngựa đầu tiên, hai người Bùi Sắt và Bùi Nhiên lề mề chậm chạp đi theo phía sau.
Phu xe đã đi trước hỏi chưởng quầy thuê phòng, chỉ là hai bên có xảy ra xung đột, mặc kệ phu xe bằng lòng trả bao nhiêu tiền, thái độ của chưởng quỹ trước sau vẫn rất cứng rắn: “Đã có người bao toàn bộ khách sạn rồi.”
Phu xe kia hiển nhiên là không nhịn được, gác một kiếm ở trên cổ chưởng quỹ, chưởng quỹ kia khẽ run rẩy, lập tức bị dọa sợ đến mức lời nói cũng không mạch lạc: "Vị gia này, mọi chuyện đều dễ thương lượng...... Hay là thế này, ta sẽ hỏi ý người đã bao khách sạn này, nếu như người đó đồng ý để các vị vào ở, tiểu nhân như ta nào dám nói chữ “không”?”
"Còn không đi mau!" Phu xe lên tiếng quát lớn, đúng là một giọng nữ.
Bùi Sắt chuyển mắt nhìn U Ly một cái, chỉ thấy vẻ mặt hắn vẫn luôn bình thản, nàng liền thành thật đi theo sau cùng Bùi Nhiên, nghĩ đến nữ tử kia đúng là không nhiều nghi vấn.
Chưởng quỹ vội vã lên lầu, chỉ chốc lát sau, chỉ nghe tiếng cửa phòng mở ra, thoáng chốc, đã có người đi ra ngoài.
Người đến là một thiếu niên tuấn mỹ mặc hoa phục, hắn giống như xem xét nhìn xuống dưới một cái, ánh mắt đảo qua từ khuôn mặt của Bùi Sắt và Bùi Nhiên, rơi vào trên người U Ly thì có chút dừng lại, sau đó nói với chưởng quỹ: "Dọn ba gian phòng hảo hạng cho bốn người này, bạc do gia trả."
Chưởng quỹ nghe xong lời này, lập tức cảm động đến rơi nước mắt. Tầm mắt U Ly cũng nhìn về phía thiếu niên, khẽ gật đầu.
Thiếu niên liếc mắt qua, nhưng là nhìn về phía Bùi Sắt sau lưng hắn, sau đó xoay người vào phòng.
Nhìn thấy U Ly đứng trước đưa tới ánh mắt nghi vấn, Bùi Sắt cắn răng bẻ ngón tay, làm bộ không nhìn thấy.
U Ly hừ lạnh một tiếng, sau đó sải bước đi lên lầu.
Bùi Sắt và Bùi Nhiên đều nhận biết thiếu niên kia, cũng chính là người trọ ở khách sạn hôm đó, hôm nay coi như là gặp mặt lần thứ ba.
Đàng hoàng đi theo phía sau lên lầu, chưởng quỹ bắt đầu chia phòng cho mấy người, có thể là thấy không khí giữa mấy người có chút quỷ dị, nhìn Bùi Sắt và Bùi Nhiên giống như tiểu tức phụ ở phía sau hắn, nói: "Hai vị cô nương ở gian phòng này có được hay không?"
Đối với sự sắp xếp của chưởng quỹ, Bùi Sắt cảm động rơi nước mắt, vội vàng cúi đầu, nhanh chóng đi theo Bùi Nhiên vào gian phòng.
"Nàng với bổn vương một phòng."
Cổ tay chợt căng thẳng, trong lòng Bùi Sắt giật mình, còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị kéo vào một lồng ngực cứng rắn, nàng nghẹn họng trân trối nhìn U Ly, U Ly cũng không thèm nhìn nàng, trực tiếp ôm eo của nàng, kéo vào phòng của mình.
Nhìn thấy Bùi Sắt bị kéo đi, Bùi Nhiên định tiến lên lại bị nữ phu xe kia cản lại, bất đắc dĩ, nàng ta chỉ đành lắc đầu nhìn về phía Bùi Sắt.
Bùi Sắt khóc không ra nước mắt nhìn ra bên ngoài nhưng tầm mắt bị chặn, chỉ phải kêu khổ trong lòng.
U Ly kéo nàng vào phòng, cũng không cho nàng cơ hội để thở dốc, đè mạnh nàng xuống giường, cúi người hôn xuống.
Bùi Sắt hoảng sợ mở to mắt, nụ hôn vốn dày đặc của U Ly ngay sau đó lại trở thành gặm cắn, nặng nề lưu ở môi nàng một vết cắn, hắn khẽ liếm môi đẩy ra mấy phần, thấy Bùi Sắt đau đến nhe răng nhếch miệng, đột nhiên hắn nở nụ cười khát máu, hỏi: "Thế nào? Nàng còn biết đau?"
Bùi Sắt không dám nhìn hắn, chỉ thử lui ra một chút. Nhưng ngón tay rắn chắc như sắt của U Ly kiềm chế ở ngang hông của nàng, khiến nàng không cử động được chút nào, sau đó người nàng run lên không ngừng, vuốt môi, ủy khuất nhìn về phía U Ly nói: "Nhiếp chính vương..."
"Câm miệng! Nàng cho rằng giả bộ đáng thương thì bổn vương sẽ bỏ qua cho nàng sao?" U Ly cười lạnh, ngón tay hơi động kiềm chế chặt eo nàng, ngay sau đó một tay lại cầm hai tay của nàng, cả người cũng áp lên.
Bùi Sắt bị ép tới thở không nổi, cả người bị giam cầm không cử động được, chỉ đành phải tố cáo nói: "Ngươi thân là nhiếp chính vương, vậy mà lại làm thế với một nữ nhân yếu đuối, không sợ bị người trong thiên hạ khinh bỉ hả?"
"Nữ nhân yếu đuối?" Ánh mắt U Ly nhìn lướt qua mặt nàng một lượt, giống như vừa nghe được chuyện cười động trời nào đó, cười lạnh nói: "Nữ nhân yếu đuối có thể ở trước mắt bổn vương chạy trốn? Nữ nhân yếu đuối có thể giả chết để lừa gạt tất cả mọi người? Nữ nhân yếu đuối mà ở bên ngoài một tháng lại có thể câu tam đáp tứ?"
Liên tiếp hỏi ba vấn đề, khiến Bùi Sắt mặt đỏ tới mang tai, hai câu trước nàng còn có thể miễn cưỡng thừa nhận, nhưng câu cuối thì dù như thế nào nàng cũng không thể thừa nhận được: "Cái gì mà câu tam đáp tứ? Ta câu tam đáp tứ lúc nào hả?”
"Còn không thừa nhận?" U Ly gần như nghiến răng nghiến lợi, chợt xé áo ngoài của nàng, "Vừa rồi ngươi với tên nam nhân kia liếc mắt đưa tình, ngươi tưởng bổn vương không biết sao?"
"Ta..." Bùi Sắt tức giận thiếu chút nữa thì hộc máu. Nam nhân này có cần phải không có sức phán đoán như vậy không? Nhìn thấy áo ngoài sắp bị tay hắn xé thành mảnh vụn, mặt nàng như gan heo nói: "Nhiếp chính vương, không phải ngài nói dáng người của ta “Thái Bình” hay sao? Mà bây giờ ngài lại cảm thấy hứng thú với thân thể “Thái Bình” này? Không lẽ là uống nhầm thuốc gì?"
"Bổn vương uống nhầm thuốc?" Vẻ mặt U Ly lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, đen mặt nói: “Ban đầu là ai đối với “pin số bảy” cũng có thể bá vương ngạnh thượng cung? Ngươi có thể, vì sao bổn vương không thể?"
Hắn nói xong lại tiếp tục xé áo ngoài của Bùi Sắt, mắt thấy tình thế đã hoàn toàn bị đối phương nắm trong tay, Bùi Sắt tránh thoát không được, chỉ đành phải la hét to: "Không được! Ngày đó ta làm là do trúng độc, nhưng hôm nay rất thanh tỉnh, làm sao có thể tính… Này! Không cho phép xé..."
Bùi Sắt thở hổn hển, bởi vì tức giận nên gương mặt đỏ bừng.
"Trúng độc?" U Ly đột nhiên dừng lại động tác trên tay, cúi người ở cần cổ nàng nói: "Bổn vương thật không biết đã trúng độc từ khi nào..."
Cả người Bùi Sắt khựng lại, còn chưa kịp hiểu ý tứ của hắn, hắn liền thừa dịp gặm cắn cổ nàng, đôi môi ấm áp khiến cho nàng run rẩy một hồi. Hài lòng với phản ứng của nàng, khóe môi hắn khẽ cong lên, vươn tay sờ lỗ tai của nàng.
Cảm giác nhẵn nhụi mềm mại, cơ thể U Cách không khỏi cứng đờ, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Bùi Sắt nói: "Nàng không mang mặt nạ sao?"
Bùi Sắt đang trốn tránh gặm cắn, nghe hắn nói thế, trong lòng khẽ động, ngay sau đó cực kỳ hả hê nói: "Không lẽ bây giờ ngài mới biết? Ta tưởng nhiếp chính vương ngài không có gì là không thể, bây giờ ngay cả gương mặt cũng không nhận ra, quả nhiên ngài đã già rồi, thị lực cũng bị giảm.”
"Già? Nàng dám nói bổn vương già sao?"
U Cách thở hổn hển, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, đứng dậy cởi áo khoác trên người ra, Bùi Sắt trợn mắt nhìn động tác của hắn, miệng cũng có thể nhét vừa một quả trứng gà. Nhưng mà nàng cũng phản ứng nhanh chóng, động đậy thân thể từ dưới tay U Ly chui ra, chạy về phía cửa.
Bên trong xe ngựa, một người đang ngồi xếp bằng, vạt áo đen thẫm rơi trên đất, cả tà áo và tay áo đều dùng tơ vàng tơ bạc thêu đan xen lẫn nhau tạo thành nhiều hoa văn rồng. Những con rồng cuốn lấy nhau bay lên, giương nanh múa vuốt, cả người hắn dù đang nhắm mắt nhưng vẫn toả ra khí phách bức người.
Tay Bùi Sắt run lên, do dự không biết có nên đặt chiếc trâm đỏ này lên cổ hắn hay không.
Nhưng Bùi Nhiên không nghĩ được nhiều, chỉ muốn liều mạng làm bừa để điều khiển xe ngựa. Bùi Sắt vẫn đang do dự, xe ngựa vừa động, cơ thể nàng liền mất thăng bằng nhào vào ngực người nọ, không kịp thu tay lại khiến trâm rơi xuống đất, mà chính nàng cũng bất giác níu lấy vạt áo người nọ mới không bị ngã.
Chỉ là một giây sau đó, nàng liền hối hận.
Bởi vì người bị túm áo chỉ hết sức lạnh nhạt mở mắt, cặp mắt kia lạnh tựa như băng, sắc bén như chim ưng, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn lướt qua khuôn mặt Bùi Sắt. Chỉ một cái nhìn lạnh nhạt đã khiến cả người Bùi Sắt căng thẳng, sợ tới không nói nên lời.
Nàng vội vàng đứng dậy muốn lùi lại thì U Ly bỗng đưa tay nắm lấy cổ tay nàng. Vòng tay huyết ngọc kia cũng cứ như vậy liền lộ ra trước mắt U Ly. Bùi Sắt vô thức muốn rút tay lại, thấy không thoát ra được chỉ đành cụp mắt.
“Nàng muốn trốn đi đâu, vương phi của ta?” Giọng nói của U Ly mang theo chút cười lạnh, lại có chút nghiến răng nghiến lợi.
Bùi Sắt chu miệng, nhưng trước sau vẫn không dám nhìn hắn, ấp a ấp úng một hồi lâu cũng không nói được lời nào. Đúng lúc này đột nhiên xe ngựa bị chấn động rồi dừng lại. Tiếng ngựa hí hoà lẫn với tiếng kêu sợ hãi của Bùi Nhiên, Bùi Sắt kinh sợ, lúc này mới nhớ tới nàng ấy. Có vẻ là người của Thẩm phủ đuổi giết tới nơi rồi.
Nàng ngẩng đầu uỷ khuất nhìn về phía U Ly, ánh mắt U Ly lạnh lùng cho nàng một ánh mắt: “Nếu còn chạy lần nữa, nàng nhất định sẽ phải chết.” Rồi đứng dậy bước xuống xe ngựa.
Chân U Ly vừa bước xuống, Bùi Sắt đã ló đầu ra ngoài xe ngựa. Bùi Nhiên giương mắt nhìn U Ly đi xuống từ bên cạnh mình, đưa mắt nhìn về phía Bùi Sắt, thật lâu sau mới kinh nghi bất định nói: “Tỷ mới không nhìn lầm đó chứ? Đó là.... Nhiếp chính vương?”
Bùi Sắt gật đầu, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Nhưng không phải là hắn....”
“Các ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Vì sao lại đuổi giết không buông hai nữ tử?”
Tiếng của U Ly từ phía sau xe ngựa truyền tới. Bùi Sắt vẫy tay gọi Bùi Nhiên vào trong. Theo ý nàng, có U Ly che chở, chuyện tiếp theo đã không còn cần nàng lo lắng.
Sự thật chứng minh, dự đoán của nàng không hề sai. Hai người ngồi trong xe đợi thời gian gần nửa chén trà, U Ly đã vém rèm đi vào.
Tiếng đánh nhau bên ngoài vẫn còn kéo dài, mà xe ngựa đã từ từ di chuyển. Bùi Sắt không để ý người nào điều khiển xe ngựa, nàng chỉ quay đầu hỏi U Ly: "Ngươi định xử lý những người đó như thế nào?"
U Ly nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nở nụ cười khát máu, Bùi Sắt run lên, bất giác kinh hãi trao đổi anh mắt với Bùi Nhiên, giọng nói lạnh lẽo của U Ly ở phía trước đã truyền tới: "Người làm tổn thương ta, chết! Người làm tổn thương nữ nhân của ta, sống không bằng chết!"
Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên trong đời, rốt cuộc Bùi Sắt đã tin tưởng lời đồn mà nàng nghe được: “Đương kim nhiếp chính vương, chẳng những xử sự tàn nhẫn quả quyết, mà còn luôn luôn thị huyết, giống như ác ma sống lại.”
Lúc này hai người đã không thể nói gì hơn, vẻ mặt trắng bệch nép ở góc xe ngựa, chỉ có thể suy yếu thở dốc ở đó.
Xe ngựa đi được một lúc, cuối cùng dừng lại trước cửa của một khách điếm. Bùi Sắt biết khách điếm kia, chính là khách điếm mà hai người bị đuổi đi lúc trước.
U Ly ra khỏi xe ngựa đầu tiên, hai người Bùi Sắt và Bùi Nhiên lề mề chậm chạp đi theo phía sau.
Phu xe đã đi trước hỏi chưởng quầy thuê phòng, chỉ là hai bên có xảy ra xung đột, mặc kệ phu xe bằng lòng trả bao nhiêu tiền, thái độ của chưởng quỹ trước sau vẫn rất cứng rắn: “Đã có người bao toàn bộ khách sạn rồi.”
Phu xe kia hiển nhiên là không nhịn được, gác một kiếm ở trên cổ chưởng quỹ, chưởng quỹ kia khẽ run rẩy, lập tức bị dọa sợ đến mức lời nói cũng không mạch lạc: "Vị gia này, mọi chuyện đều dễ thương lượng...... Hay là thế này, ta sẽ hỏi ý người đã bao khách sạn này, nếu như người đó đồng ý để các vị vào ở, tiểu nhân như ta nào dám nói chữ “không”?”
"Còn không đi mau!" Phu xe lên tiếng quát lớn, đúng là một giọng nữ.
Bùi Sắt chuyển mắt nhìn U Ly một cái, chỉ thấy vẻ mặt hắn vẫn luôn bình thản, nàng liền thành thật đi theo sau cùng Bùi Nhiên, nghĩ đến nữ tử kia đúng là không nhiều nghi vấn.
Chưởng quỹ vội vã lên lầu, chỉ chốc lát sau, chỉ nghe tiếng cửa phòng mở ra, thoáng chốc, đã có người đi ra ngoài.
Người đến là một thiếu niên tuấn mỹ mặc hoa phục, hắn giống như xem xét nhìn xuống dưới một cái, ánh mắt đảo qua từ khuôn mặt của Bùi Sắt và Bùi Nhiên, rơi vào trên người U Ly thì có chút dừng lại, sau đó nói với chưởng quỹ: "Dọn ba gian phòng hảo hạng cho bốn người này, bạc do gia trả."
Chưởng quỹ nghe xong lời này, lập tức cảm động đến rơi nước mắt. Tầm mắt U Ly cũng nhìn về phía thiếu niên, khẽ gật đầu.
Thiếu niên liếc mắt qua, nhưng là nhìn về phía Bùi Sắt sau lưng hắn, sau đó xoay người vào phòng.
Nhìn thấy U Ly đứng trước đưa tới ánh mắt nghi vấn, Bùi Sắt cắn răng bẻ ngón tay, làm bộ không nhìn thấy.
U Ly hừ lạnh một tiếng, sau đó sải bước đi lên lầu.
Bùi Sắt và Bùi Nhiên đều nhận biết thiếu niên kia, cũng chính là người trọ ở khách sạn hôm đó, hôm nay coi như là gặp mặt lần thứ ba.
Đàng hoàng đi theo phía sau lên lầu, chưởng quỹ bắt đầu chia phòng cho mấy người, có thể là thấy không khí giữa mấy người có chút quỷ dị, nhìn Bùi Sắt và Bùi Nhiên giống như tiểu tức phụ ở phía sau hắn, nói: "Hai vị cô nương ở gian phòng này có được hay không?"
Đối với sự sắp xếp của chưởng quỹ, Bùi Sắt cảm động rơi nước mắt, vội vàng cúi đầu, nhanh chóng đi theo Bùi Nhiên vào gian phòng.
"Nàng với bổn vương một phòng."
Cổ tay chợt căng thẳng, trong lòng Bùi Sắt giật mình, còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị kéo vào một lồng ngực cứng rắn, nàng nghẹn họng trân trối nhìn U Ly, U Ly cũng không thèm nhìn nàng, trực tiếp ôm eo của nàng, kéo vào phòng của mình.
Nhìn thấy Bùi Sắt bị kéo đi, Bùi Nhiên định tiến lên lại bị nữ phu xe kia cản lại, bất đắc dĩ, nàng ta chỉ đành lắc đầu nhìn về phía Bùi Sắt.
Bùi Sắt khóc không ra nước mắt nhìn ra bên ngoài nhưng tầm mắt bị chặn, chỉ phải kêu khổ trong lòng.
U Ly kéo nàng vào phòng, cũng không cho nàng cơ hội để thở dốc, đè mạnh nàng xuống giường, cúi người hôn xuống.
Bùi Sắt hoảng sợ mở to mắt, nụ hôn vốn dày đặc của U Ly ngay sau đó lại trở thành gặm cắn, nặng nề lưu ở môi nàng một vết cắn, hắn khẽ liếm môi đẩy ra mấy phần, thấy Bùi Sắt đau đến nhe răng nhếch miệng, đột nhiên hắn nở nụ cười khát máu, hỏi: "Thế nào? Nàng còn biết đau?"
Bùi Sắt không dám nhìn hắn, chỉ thử lui ra một chút. Nhưng ngón tay rắn chắc như sắt của U Ly kiềm chế ở ngang hông của nàng, khiến nàng không cử động được chút nào, sau đó người nàng run lên không ngừng, vuốt môi, ủy khuất nhìn về phía U Ly nói: "Nhiếp chính vương..."
"Câm miệng! Nàng cho rằng giả bộ đáng thương thì bổn vương sẽ bỏ qua cho nàng sao?" U Ly cười lạnh, ngón tay hơi động kiềm chế chặt eo nàng, ngay sau đó một tay lại cầm hai tay của nàng, cả người cũng áp lên.
Bùi Sắt bị ép tới thở không nổi, cả người bị giam cầm không cử động được, chỉ đành phải tố cáo nói: "Ngươi thân là nhiếp chính vương, vậy mà lại làm thế với một nữ nhân yếu đuối, không sợ bị người trong thiên hạ khinh bỉ hả?"
"Nữ nhân yếu đuối?" Ánh mắt U Ly nhìn lướt qua mặt nàng một lượt, giống như vừa nghe được chuyện cười động trời nào đó, cười lạnh nói: "Nữ nhân yếu đuối có thể ở trước mắt bổn vương chạy trốn? Nữ nhân yếu đuối có thể giả chết để lừa gạt tất cả mọi người? Nữ nhân yếu đuối mà ở bên ngoài một tháng lại có thể câu tam đáp tứ?"
Liên tiếp hỏi ba vấn đề, khiến Bùi Sắt mặt đỏ tới mang tai, hai câu trước nàng còn có thể miễn cưỡng thừa nhận, nhưng câu cuối thì dù như thế nào nàng cũng không thể thừa nhận được: "Cái gì mà câu tam đáp tứ? Ta câu tam đáp tứ lúc nào hả?”
"Còn không thừa nhận?" U Ly gần như nghiến răng nghiến lợi, chợt xé áo ngoài của nàng, "Vừa rồi ngươi với tên nam nhân kia liếc mắt đưa tình, ngươi tưởng bổn vương không biết sao?"
"Ta..." Bùi Sắt tức giận thiếu chút nữa thì hộc máu. Nam nhân này có cần phải không có sức phán đoán như vậy không? Nhìn thấy áo ngoài sắp bị tay hắn xé thành mảnh vụn, mặt nàng như gan heo nói: "Nhiếp chính vương, không phải ngài nói dáng người của ta “Thái Bình” hay sao? Mà bây giờ ngài lại cảm thấy hứng thú với thân thể “Thái Bình” này? Không lẽ là uống nhầm thuốc gì?"
"Bổn vương uống nhầm thuốc?" Vẻ mặt U Ly lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, đen mặt nói: “Ban đầu là ai đối với “pin số bảy” cũng có thể bá vương ngạnh thượng cung? Ngươi có thể, vì sao bổn vương không thể?"
Hắn nói xong lại tiếp tục xé áo ngoài của Bùi Sắt, mắt thấy tình thế đã hoàn toàn bị đối phương nắm trong tay, Bùi Sắt tránh thoát không được, chỉ đành phải la hét to: "Không được! Ngày đó ta làm là do trúng độc, nhưng hôm nay rất thanh tỉnh, làm sao có thể tính… Này! Không cho phép xé..."
Bùi Sắt thở hổn hển, bởi vì tức giận nên gương mặt đỏ bừng.
"Trúng độc?" U Ly đột nhiên dừng lại động tác trên tay, cúi người ở cần cổ nàng nói: "Bổn vương thật không biết đã trúng độc từ khi nào..."
Cả người Bùi Sắt khựng lại, còn chưa kịp hiểu ý tứ của hắn, hắn liền thừa dịp gặm cắn cổ nàng, đôi môi ấm áp khiến cho nàng run rẩy một hồi. Hài lòng với phản ứng của nàng, khóe môi hắn khẽ cong lên, vươn tay sờ lỗ tai của nàng.
Cảm giác nhẵn nhụi mềm mại, cơ thể U Cách không khỏi cứng đờ, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Bùi Sắt nói: "Nàng không mang mặt nạ sao?"
Bùi Sắt đang trốn tránh gặm cắn, nghe hắn nói thế, trong lòng khẽ động, ngay sau đó cực kỳ hả hê nói: "Không lẽ bây giờ ngài mới biết? Ta tưởng nhiếp chính vương ngài không có gì là không thể, bây giờ ngay cả gương mặt cũng không nhận ra, quả nhiên ngài đã già rồi, thị lực cũng bị giảm.”
"Già? Nàng dám nói bổn vương già sao?"
U Cách thở hổn hển, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, đứng dậy cởi áo khoác trên người ra, Bùi Sắt trợn mắt nhìn động tác của hắn, miệng cũng có thể nhét vừa một quả trứng gà. Nhưng mà nàng cũng phản ứng nhanh chóng, động đậy thân thể từ dưới tay U Ly chui ra, chạy về phía cửa.
Tác giả :
Yên Mộc