Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!
Chương 40: Trừng trị điêu phụ (*)
(*): người đàn bà xảo quyệt
Editor: Tranh
Bùi Sắt nhìn nàng một cái, ánh mắt chậm rãi quét qua An Niệm Tâm, hiển nhiên An Niệm Tâm cực kỳ không phục, mặc cho An Niệm Như nháy mắt thế nào cũng không chịu yếu thế, một đôi mắt đẹp vẫn trợn lớn như cũ.
Lúc này Bùi Sắt hất mặt lạnh lùng nói với quản gia đứng một bên: “Mang xuống!”
Quản gia hiểu ngầm trong lòng liền kéo An Niệm Tâm xuống, lại thấy một người đứng ở cửa, bạch y, chân đi ngã nghiêng, vẻ mặt lạnh lùng. Trong lòng quản gia chấn động liền vội vàng cúi đầu, mà giờ khắc này An Niệm Tâm lại vui mừng, giãy giụa muốn thoát khỏi gia đinh ra ôm cánh tay người ở cửa, “Vương gia, cuối cùng ngài cũng trở lại!” Dứt lời hai mắt nàng đẫm lệ, khóc lóc kể lể nói: “Vương gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp, vương phi nàng……”
Ngón tay nàng chỉ Bùi Sắt, vừa than thở khóc lóc, bộ dáng cực kỳ ủy khuất, người nhìn thấy không nhịn được vẻ xúc động. Bùi Sắt lạnh lùng liếc nàng một cái, hất mặt, trầm mặt không nói.
An Niệm Như đang quỳ trên mặt đất, giây phút thấy U Cầm Ca, rõ rang vui mừng, nhưng chỉ một chút, nụ cười khóe miệng nàng đã đóng băng lại, cúi đầu xuống.
U Cầm Ca quét qua trong viện một cái, không biến sắc rút tay An Niệm Tâm trong ngực ra nói với quản gia: “Còn thất thần cái gì?”
Quản gia ngẩn ra, đợi phản ứng kịp liền vội vàng khom người nói: “Dạ, vương gia!”
Dứt lời hắn không quản hai tỷ muội An thị kinh ngạc như thế nào, kéo An Niệm Tâm đi, cho đến khi tiếng kêu la thảm thiết truyền từ ngoài sân vào, lúc này U Cầm Ca mới đi về phía Bùi Sắt, bên môi vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nói: “Nghe người làm nói ngươi chưa ăn trưa, thân thể không thoải mái?”
Trong lòng có mấy phần kinh ngạc, Bùi Sắt chậm rãi lắc đầu một cái nhưng cũng không nhìn hắn, nói: “Chỉ là trong người có chút không thoải mái, bây giờ đã đỡ hơn nhiều.”
“Nếu thân thể đỡ hơn rồi, ta nói phòng bếp chuẩn bị bữa tối.” Cũng không đợi Bùi Sắt đồng ý, hắn đã phân phó người làm ở sau lung, cuối cùng, dắt Bùi Sắt vào nhà.
An Niệm Tâm vẫn quỳ trên mặt đất chưa từng đứng dậy, cho đến khi người trước mắt rời đi, nàng mới ngẩng đầu lên. Thẩn thờ nhìn một đôi bích nhân đi vào trong phòng, trong mắt khó nén một hồi kinh ngạc, cho đến khi tỳ nữ bên cạnh nhắc nhở, nàng mới đứng lên, nghe thấy ngoài sân yên lặng mới nói: “Mau đi xem muội muội một chút.”
Hành động của U Cầm Ca lần này không thể nghi ngờ là tuyên bố địa vị của Bùi Sắt với mọi người, cứ như vậy, các nàng có ý định cũng không dám lỗ mãng.
Một bữa cơm, không khí đè nén khác thường.
Bùi Sắt len lén ngẩng đầu lên nhìn U Cầm Ca một cái, chỉ thấy hắn tư thái ưu nhã, vẻ mặt bình thường. Thấy nàng chỉ xới cơm, trái lại thỉnh thoảng hắn cũng gắp một chút thức ăn vào chén của cô, quan tâm đầy đủ.
“Mấy ngày nữa chính là cuộc đi săn mùa thu, thái hậu đã đồng ý với các vị vương gia có thể mang người nhà theo, ngày mai ta nói quản gia cho người may cho ngươi mấy bộ y phục, dưới thời tiết phát lạnh, ngươi cũng phải chú ý thân thể của mình.” Hắn nói xong, thay Bùi Sắt sửa lại váy một chút, vẻ mặt tự nhiên, ánh mắt vẫn dịu dàng như lúc đầu.
Bùi Sắt lại run sợ đặt đũa xuống, thấy hắn lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nàng vội vàng nhỏ giọng nói: “Ta ăn no rồi, vương gia cứ tiếp tục dùng.”
U Cầm Ca nhìn nàng một cái, cũng đặt đũa xuống theo: “Ta vốn cũng không đói.”
Hắn đứng dậy liếc nhìn ngoài cửa sổ, đêm qua là rằm, tối nay ánh trăng trái lại rất tròn, hắn quay đầu lại nhìn Bùi Sắt cười nói: “Còn mệt không? Đêm qua ngươi la hét muốn xem trăng sang, bất quá bây giờ theo ta ra ngoài đi dạo chứ?”
Đúng như hắn đang nói, bên ngoài ánh trăng vẫn sáng như cũ, nổi bật lên khuôn mặt như trăng của hắn, làm cho người xem trái tim nhộn nhạo. Bùi Sắt theo bản năng gật đầu, đợi khi nàng phản ứng lại, nàng ảo não cắn môi dưới, tay cũng đã bị U Cầm Ca kéo ra khỏi phòng.
Editor: Tranh
Bùi Sắt nhìn nàng một cái, ánh mắt chậm rãi quét qua An Niệm Tâm, hiển nhiên An Niệm Tâm cực kỳ không phục, mặc cho An Niệm Như nháy mắt thế nào cũng không chịu yếu thế, một đôi mắt đẹp vẫn trợn lớn như cũ.
Lúc này Bùi Sắt hất mặt lạnh lùng nói với quản gia đứng một bên: “Mang xuống!”
Quản gia hiểu ngầm trong lòng liền kéo An Niệm Tâm xuống, lại thấy một người đứng ở cửa, bạch y, chân đi ngã nghiêng, vẻ mặt lạnh lùng. Trong lòng quản gia chấn động liền vội vàng cúi đầu, mà giờ khắc này An Niệm Tâm lại vui mừng, giãy giụa muốn thoát khỏi gia đinh ra ôm cánh tay người ở cửa, “Vương gia, cuối cùng ngài cũng trở lại!” Dứt lời hai mắt nàng đẫm lệ, khóc lóc kể lể nói: “Vương gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp, vương phi nàng……”
Ngón tay nàng chỉ Bùi Sắt, vừa than thở khóc lóc, bộ dáng cực kỳ ủy khuất, người nhìn thấy không nhịn được vẻ xúc động. Bùi Sắt lạnh lùng liếc nàng một cái, hất mặt, trầm mặt không nói.
An Niệm Như đang quỳ trên mặt đất, giây phút thấy U Cầm Ca, rõ rang vui mừng, nhưng chỉ một chút, nụ cười khóe miệng nàng đã đóng băng lại, cúi đầu xuống.
U Cầm Ca quét qua trong viện một cái, không biến sắc rút tay An Niệm Tâm trong ngực ra nói với quản gia: “Còn thất thần cái gì?”
Quản gia ngẩn ra, đợi phản ứng kịp liền vội vàng khom người nói: “Dạ, vương gia!”
Dứt lời hắn không quản hai tỷ muội An thị kinh ngạc như thế nào, kéo An Niệm Tâm đi, cho đến khi tiếng kêu la thảm thiết truyền từ ngoài sân vào, lúc này U Cầm Ca mới đi về phía Bùi Sắt, bên môi vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nói: “Nghe người làm nói ngươi chưa ăn trưa, thân thể không thoải mái?”
Trong lòng có mấy phần kinh ngạc, Bùi Sắt chậm rãi lắc đầu một cái nhưng cũng không nhìn hắn, nói: “Chỉ là trong người có chút không thoải mái, bây giờ đã đỡ hơn nhiều.”
“Nếu thân thể đỡ hơn rồi, ta nói phòng bếp chuẩn bị bữa tối.” Cũng không đợi Bùi Sắt đồng ý, hắn đã phân phó người làm ở sau lung, cuối cùng, dắt Bùi Sắt vào nhà.
An Niệm Tâm vẫn quỳ trên mặt đất chưa từng đứng dậy, cho đến khi người trước mắt rời đi, nàng mới ngẩng đầu lên. Thẩn thờ nhìn một đôi bích nhân đi vào trong phòng, trong mắt khó nén một hồi kinh ngạc, cho đến khi tỳ nữ bên cạnh nhắc nhở, nàng mới đứng lên, nghe thấy ngoài sân yên lặng mới nói: “Mau đi xem muội muội một chút.”
Hành động của U Cầm Ca lần này không thể nghi ngờ là tuyên bố địa vị của Bùi Sắt với mọi người, cứ như vậy, các nàng có ý định cũng không dám lỗ mãng.
Một bữa cơm, không khí đè nén khác thường.
Bùi Sắt len lén ngẩng đầu lên nhìn U Cầm Ca một cái, chỉ thấy hắn tư thái ưu nhã, vẻ mặt bình thường. Thấy nàng chỉ xới cơm, trái lại thỉnh thoảng hắn cũng gắp một chút thức ăn vào chén của cô, quan tâm đầy đủ.
“Mấy ngày nữa chính là cuộc đi săn mùa thu, thái hậu đã đồng ý với các vị vương gia có thể mang người nhà theo, ngày mai ta nói quản gia cho người may cho ngươi mấy bộ y phục, dưới thời tiết phát lạnh, ngươi cũng phải chú ý thân thể của mình.” Hắn nói xong, thay Bùi Sắt sửa lại váy một chút, vẻ mặt tự nhiên, ánh mắt vẫn dịu dàng như lúc đầu.
Bùi Sắt lại run sợ đặt đũa xuống, thấy hắn lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nàng vội vàng nhỏ giọng nói: “Ta ăn no rồi, vương gia cứ tiếp tục dùng.”
U Cầm Ca nhìn nàng một cái, cũng đặt đũa xuống theo: “Ta vốn cũng không đói.”
Hắn đứng dậy liếc nhìn ngoài cửa sổ, đêm qua là rằm, tối nay ánh trăng trái lại rất tròn, hắn quay đầu lại nhìn Bùi Sắt cười nói: “Còn mệt không? Đêm qua ngươi la hét muốn xem trăng sang, bất quá bây giờ theo ta ra ngoài đi dạo chứ?”
Đúng như hắn đang nói, bên ngoài ánh trăng vẫn sáng như cũ, nổi bật lên khuôn mặt như trăng của hắn, làm cho người xem trái tim nhộn nhạo. Bùi Sắt theo bản năng gật đầu, đợi khi nàng phản ứng lại, nàng ảo não cắn môi dưới, tay cũng đã bị U Cầm Ca kéo ra khỏi phòng.
Tác giả :
Yên Mộc