Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!
Chương 38: Thiếp thất gây khó dễ
Edit: Tử Tranh
U Cầm Ca vén rèm chui vào, áo trắng không dính một hạt bụi, hắn ngẩng đầu nhìn bên trong xe một cái, thấy Bùi Sắt đang nghiêng đầu lệch qua một bên ngủ say, dù mới mùa thu, nàng lại lấy chăn cuốn kín cả người, chỉ lộ mỗi đầu ở bên ngoài. Nhìn lướt qua mặt nàng mấy lần, đến đôi môi có hơi sưng đỏ thì ánh mắt hắn thoáng biến đổi, ngay sau đó phân phó phu xe bên ngoài: "Nhanh chóng trở về phủ."
Người đánh xe đồng ý, xe ngựa nhanh chóng chạy, trước sau Bùi Sắ vẫn nhắm mắt lại ngủ. U Cầm Ca cũng không nhìn nàng nữa, chỉ là ngồi một bên giả vờ nhắm mắt ngủ say, mãi khi đến vương phủ, hai người cũng không nói một lời, cho đến khi tiếng người đánh xe từ bên ngoài truyền vào.
“Gia, đến nơi.”
U Cầm Ca mở mắt ra, Bùi Sắt ngồi một bên cũng đồng thời mở mắt, nhìn thấy trong mắt nàng đầy trấn tĩnh, U Cầm Ca không biến sắc nói: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về phủ nghỉ ngơi cho thật tốt, ta còn có việc, không vào cùng người.”
Bùi Sắt rủ mắt xuống gật đầu một cái, cũng không nhìn hắn, trực tiếp ra khỏi xe ngựa, cho đến khi thân hình của nàng rời khỏi, U Cầm Ca mới thu hồi tầm mắt nói với người đánh xe: “Đến tửu lâu.”
Mới vừa vào phủ, Bùi Nhiên cũng tiến lên đón, thấy vẻ mặt ấm ức của Bùi Sắt, nàng nghĩ là nhất định nàng ở trong cung bị làm khó dễ, vội vàng trấn an, vẻ mặt Bùi Sắt vẫn nhàn nhạt như trước, chỉ nói nàng không có việc gì, nhưng sau khi trở về phòng, ngủ một lúc, lại ngủ thẳng tới nửa đêm mới tỉnh.
Phía trước cãi nhau, nàng lại chỉ cảm thấy cả thân thể không còn chút sức lực nào, sau khi cố gắng đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, vừa mới mở cửa phòng đã thấy mấy phụ nhân đứng chửi nô tỳ của nàng ở trong sân. Tâm tình nàng vốn không tốt, nhìn một màn này không khỏi nhíu mày.
Bùi Nhiên quỳ ở trong sân, bị một phụ nhân trong số đó chỉ vào lỗ mũi mắng, cũng không lên tiếng, lúc này chỉ nghe âm thanh the thé của phụ nhân nói: “Ngủ cái gì, không phải nô tỳ ngươi to gan lớn mật dám lấy cớ ngăn cản tỉ muội chúng ta sao, ngược lại ta muốn nhìn một chút, ngày đầu được phong làm vương phi, ngày thứ hai lại vào cung làm khó dễ rốt cuộc là như thế nào, dáng vẻ như thế nào, đến tột cùng làm việc cho ai......”
Trước khi Bùi Sắt gả tới, trong vương phủ cũng đã truyền điên khùng, đưa lên vương phi chỉ là một thứ xuất, não bánh bao, bình thường rất yếu đuối, đến nha hoàn cũng muốn trèo lên trên đầu nàng, hơn nữa sau khi Bùi Sắt tới Kỳ quốc cũng không bước ra khỏi dịch quán nửa bước, lời đồn càng lan ra nhanh chóng, ngày hôm nay, suy nghĩ tới xem thử một lần xem đúng như lời đồn không.
Giọng nói nàng ta vừa dứt, liền thấy có một người đứng thẳng trước cửa phòng, đầu không lớn, dung mạo bình thường, chỉ là cặp mắt kia cực kỳ xinh đẹp quyến rũ lòng người, rơi vào trong gương mặt tròn tròn cỡ bàn tay trẻ sơ sinh. Mà giờ khắc này, nàng đang cau mày nhìn mọi người, trên đất vốn là tỳ nữ phụ vụ vương phi, thấy đột nhiên Ngũ phu nhân không nói lời nào, không khỏi nhìn sang cửa phòng, nhìn thấy Bùi Sắt, liền vội vàng khóc lóc kể lể, “Vương phi.....” Âm thanh như muỗi kêu.
"A...... Vương phi, người đã tỉnh rồi?"
Bùi Nhiên nhìn thấy nàng, từ trên mặt đất vội vàng đứng lên tiến lên dìu nàng, Bùi Sắt không nói lời nào, lại theo tay của nàng đi ra khỏi cửa phòng.
Hai phụ nhân trước cửa thấy thế, đều không nói gì,mà Ngũ phu nhân vốn là muốn dạy dỗ Bùi Nhiên vẫn giận dữ như cũ.
Bùi Sắt nhìn hai người, ngồi vào chỗ mình trên cái ghế đã được người làm dọn, nói: “Hai vị phu nhân không phải nên hành lễ sao?”
U Cầm Ca vén rèm chui vào, áo trắng không dính một hạt bụi, hắn ngẩng đầu nhìn bên trong xe một cái, thấy Bùi Sắt đang nghiêng đầu lệch qua một bên ngủ say, dù mới mùa thu, nàng lại lấy chăn cuốn kín cả người, chỉ lộ mỗi đầu ở bên ngoài. Nhìn lướt qua mặt nàng mấy lần, đến đôi môi có hơi sưng đỏ thì ánh mắt hắn thoáng biến đổi, ngay sau đó phân phó phu xe bên ngoài: "Nhanh chóng trở về phủ."
Người đánh xe đồng ý, xe ngựa nhanh chóng chạy, trước sau Bùi Sắ vẫn nhắm mắt lại ngủ. U Cầm Ca cũng không nhìn nàng nữa, chỉ là ngồi một bên giả vờ nhắm mắt ngủ say, mãi khi đến vương phủ, hai người cũng không nói một lời, cho đến khi tiếng người đánh xe từ bên ngoài truyền vào.
“Gia, đến nơi.”
U Cầm Ca mở mắt ra, Bùi Sắt ngồi một bên cũng đồng thời mở mắt, nhìn thấy trong mắt nàng đầy trấn tĩnh, U Cầm Ca không biến sắc nói: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về phủ nghỉ ngơi cho thật tốt, ta còn có việc, không vào cùng người.”
Bùi Sắt rủ mắt xuống gật đầu một cái, cũng không nhìn hắn, trực tiếp ra khỏi xe ngựa, cho đến khi thân hình của nàng rời khỏi, U Cầm Ca mới thu hồi tầm mắt nói với người đánh xe: “Đến tửu lâu.”
Mới vừa vào phủ, Bùi Nhiên cũng tiến lên đón, thấy vẻ mặt ấm ức của Bùi Sắt, nàng nghĩ là nhất định nàng ở trong cung bị làm khó dễ, vội vàng trấn an, vẻ mặt Bùi Sắt vẫn nhàn nhạt như trước, chỉ nói nàng không có việc gì, nhưng sau khi trở về phòng, ngủ một lúc, lại ngủ thẳng tới nửa đêm mới tỉnh.
Phía trước cãi nhau, nàng lại chỉ cảm thấy cả thân thể không còn chút sức lực nào, sau khi cố gắng đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, vừa mới mở cửa phòng đã thấy mấy phụ nhân đứng chửi nô tỳ của nàng ở trong sân. Tâm tình nàng vốn không tốt, nhìn một màn này không khỏi nhíu mày.
Bùi Nhiên quỳ ở trong sân, bị một phụ nhân trong số đó chỉ vào lỗ mũi mắng, cũng không lên tiếng, lúc này chỉ nghe âm thanh the thé của phụ nhân nói: “Ngủ cái gì, không phải nô tỳ ngươi to gan lớn mật dám lấy cớ ngăn cản tỉ muội chúng ta sao, ngược lại ta muốn nhìn một chút, ngày đầu được phong làm vương phi, ngày thứ hai lại vào cung làm khó dễ rốt cuộc là như thế nào, dáng vẻ như thế nào, đến tột cùng làm việc cho ai......”
Trước khi Bùi Sắt gả tới, trong vương phủ cũng đã truyền điên khùng, đưa lên vương phi chỉ là một thứ xuất, não bánh bao, bình thường rất yếu đuối, đến nha hoàn cũng muốn trèo lên trên đầu nàng, hơn nữa sau khi Bùi Sắt tới Kỳ quốc cũng không bước ra khỏi dịch quán nửa bước, lời đồn càng lan ra nhanh chóng, ngày hôm nay, suy nghĩ tới xem thử một lần xem đúng như lời đồn không.
Giọng nói nàng ta vừa dứt, liền thấy có một người đứng thẳng trước cửa phòng, đầu không lớn, dung mạo bình thường, chỉ là cặp mắt kia cực kỳ xinh đẹp quyến rũ lòng người, rơi vào trong gương mặt tròn tròn cỡ bàn tay trẻ sơ sinh. Mà giờ khắc này, nàng đang cau mày nhìn mọi người, trên đất vốn là tỳ nữ phụ vụ vương phi, thấy đột nhiên Ngũ phu nhân không nói lời nào, không khỏi nhìn sang cửa phòng, nhìn thấy Bùi Sắt, liền vội vàng khóc lóc kể lể, “Vương phi.....” Âm thanh như muỗi kêu.
"A...... Vương phi, người đã tỉnh rồi?"
Bùi Nhiên nhìn thấy nàng, từ trên mặt đất vội vàng đứng lên tiến lên dìu nàng, Bùi Sắt không nói lời nào, lại theo tay của nàng đi ra khỏi cửa phòng.
Hai phụ nhân trước cửa thấy thế, đều không nói gì,mà Ngũ phu nhân vốn là muốn dạy dỗ Bùi Nhiên vẫn giận dữ như cũ.
Bùi Sắt nhìn hai người, ngồi vào chỗ mình trên cái ghế đã được người làm dọn, nói: “Hai vị phu nhân không phải nên hành lễ sao?”
Tác giả :
Yên Mộc