Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!
Chương 40-2: Giáo trường phong vân (2)
“Vâng!” Hầu Vĩnh hô vang một tiếng, nhảy xuống đài, lên ngựa, đao giơ thẳng, hùng dũng hô: “Bày trận!”
Dương Phong đứng dậy, mau chóng kéo cương ngựa của Thanh Hạ đi về đến quân doanh, tất cả lo lắng hiển nhiên đã giảm nhiều.
Lúc Thanh Hạ quay về doanh thì trời đã mờ tối, Dương Phong đứng trên thảm luyện qua luyện lại thanh đao nhỏ trong tay, Thanh Hạ đột nhiên tới trước mặt hắy giựt lấy cây đao nhỏ, trầm giọng nói: “Chuyện của ta, ta tự biết xử trí, huynh và ta không phải bà con bằng hữu, không cần vì ta mạo hiểm lớn như vậy!”
Dương Phong ngẩng đầu, mày nhướng lên, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ tranh thủ cơ hội biểu hiện trước mặt Thái Tử điện hạ mà thôi, không quan hệ gì tới nàng!”
”Huynh đừng gạt ta!” Thanh Hạ nổi giận nói: “Huynh đi Nam cương làm thám tử, có phải là tìm cơ hội cho ta bỏ trốn hay không?!”
Thấy Dương Phong cụp mày xuống không nói, Thanh Hạ quỳ trên thảm, chỉnh sắc nói: “Dương Phong, huynh đã giúp ta quá nhiều, ta rất cảm kích huynh!”
”Không cần!”
Dương Phong lắc đầu, thanh âm có chút trầm thấp: “Nàng chỉ cần sống tốt là được rồi!”
”Chúng ta gặp nhau chỉ có một ngày.” Thanh Hạ trầm giọng nói: “Huynh lại lại mạo hiểm đưa thuốc cho ta, ngày đó ta giúp huynh chỉ là thuận tay thôi, nhưng hôm nay nếu không cẩn thận sẽ phạm tội diệt tộc!”
”Ta không còn gia đình để bị diệt.”
”Vậy huynh không báo thù nữa sao?! Không đi cứu ân nhân của huynh nữa sao?!”
Dương Phong đột nhiên ngửng đầu nhìn Thanh Hạ, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trong đó có những ánh sáng lấp lánh không thể giải thích.
”Nghe ta nói này, chuyện của ta, ta tự có phương pháp giải quyết, ta không muốn liên lụy huynh!”
”Ta địa vị thấp kém, không uyền không thế, muốn mang nàng đi cũng mang không nổi, ta sẽ tự lượng lựa mà làm, nàng nghĩ nhiều rồi!” Dương Phong đột nhiên đứng dậy, thở ra một tiếng, mặc áo giáp vào, đi ra ngoài.
”Huynh đi đâu?!” Thanh Hạ cao giọng hỏi.
”Ta bị phạt đi canh gác, nàng quên sao?!” Thân hình người đàn ông dần dần chìm vào màn đêm,Thanh Hạ đứng ngay tại chỗ nhìn lại không biết bản thân nên làm gì.
Ánh đèm leo lét như hạt đậu, gió trong đêm thật lạnh, rèm cửa mở ra, Thanh Hạ không khỏi run rẩy một trận.
Dương Phong đêm khuya mới quay về, áo giáp đem lạnh lẽo như một bức tượng.
Thanh Hạ nằm trên tấm thảm, lúc này nàng đã gở râu ra, lộ ra cái cằm trắng nõn, thân hình nhỏ nhắn được che khuất bởi quân trang, nhìn lại có vẻ thanh lệ thoát tục của hoa sen trong nước.
Động tác của Dương Phong không khỏi sững lại, cẩn thận cởi áo giáp, nỗ lực cho không phát ra tiếng động, nhìn Thanh Hạ không có chút phản ứng, mới yên tâm đến gần ngọn đèn, thêm vào dầu thắp, rồi ngồi dựa vào gần đĩa đèn.
Đêm trong doanh trướng vô cùng yên tĩnh, Dương Phong từ eo lấy ra một bình rượu ngẩng cổ uống, rượu mạnh chảy tràn ra khóe miệng hắn, từ từ thấm vào cổ áo, mày kiếm từ từ nhíu lại, tay nắm chặt trường thương, Dương Phong uống từng ngụm rượu mạnh như cháy cổ.
Trong doanh chướng ấm áp như mùa xuân, nhưng bên ngoài gió lớn lạnh cắt da, ở xa xa, có những quân nhân đang đi tuần qua lại, cũng có tiếng ca vang vọng từ xa.
Đó là bài ca truyền nhiều đời của Nam Sở, bài ca này dùng tiếng Nam Sở ngày xưa để hát, nhưng Dương Phong vẫn nghe ra, trong bài ca nói về một người đàn ông lên ngựa đi đánh trận, một lần đi là hết mười năm, mười năm sau hắn quay về cùng thi thể những chiến sĩ đã cùng hắn đánh trận tử nạn, còn hắn thì trở thành tướng quân, nhưng khi hắn quay về đến nhà, người vợ đã đi theo người khác, cha mẹ và con hắn đã chết đói hết từ lâu, hắn đứng một mình trong sân hoang tàn, nghe tiếng dế kêu não lòng, lần đầu tiên rơi lệ.
Tướng quân bách trận tử, tráng sĩ thập niên quy, một người dân bình thường, ai lại muốn đi đánh trận.
Ngẩng đầu lại uống một ngụm rượu, Dương Phong nhắm mắt, dựa vào vách chướng, một tay cầm trường thương, một tay rơi sát thân người, bình rượu còn chưa uống cạn thuận thay tay hắn tràn ra, theo sức nóng của đĩa lửa gần đó mà bốc hơi, cả doanh chướng nồng nồng mùi rượu.
Tửu lượng của hắn không tốt, uống chút sẽ bị say.
Trong tĩnh lặng của tứ phía, chỉ có tiếng nổ lép bép cửa củi lửa, mi mắt Thanh Hạ hơi động, cuối cùng mở ra, có một chút nặng nề ép trên trái tim nàng.
Sắc đêm, ngày càng đậm dần.
Dương Phong đứng dậy, mau chóng kéo cương ngựa của Thanh Hạ đi về đến quân doanh, tất cả lo lắng hiển nhiên đã giảm nhiều.
Lúc Thanh Hạ quay về doanh thì trời đã mờ tối, Dương Phong đứng trên thảm luyện qua luyện lại thanh đao nhỏ trong tay, Thanh Hạ đột nhiên tới trước mặt hắy giựt lấy cây đao nhỏ, trầm giọng nói: “Chuyện của ta, ta tự biết xử trí, huynh và ta không phải bà con bằng hữu, không cần vì ta mạo hiểm lớn như vậy!”
Dương Phong ngẩng đầu, mày nhướng lên, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ tranh thủ cơ hội biểu hiện trước mặt Thái Tử điện hạ mà thôi, không quan hệ gì tới nàng!”
”Huynh đừng gạt ta!” Thanh Hạ nổi giận nói: “Huynh đi Nam cương làm thám tử, có phải là tìm cơ hội cho ta bỏ trốn hay không?!”
Thấy Dương Phong cụp mày xuống không nói, Thanh Hạ quỳ trên thảm, chỉnh sắc nói: “Dương Phong, huynh đã giúp ta quá nhiều, ta rất cảm kích huynh!”
”Không cần!”
Dương Phong lắc đầu, thanh âm có chút trầm thấp: “Nàng chỉ cần sống tốt là được rồi!”
”Chúng ta gặp nhau chỉ có một ngày.” Thanh Hạ trầm giọng nói: “Huynh lại lại mạo hiểm đưa thuốc cho ta, ngày đó ta giúp huynh chỉ là thuận tay thôi, nhưng hôm nay nếu không cẩn thận sẽ phạm tội diệt tộc!”
”Ta không còn gia đình để bị diệt.”
”Vậy huynh không báo thù nữa sao?! Không đi cứu ân nhân của huynh nữa sao?!”
Dương Phong đột nhiên ngửng đầu nhìn Thanh Hạ, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trong đó có những ánh sáng lấp lánh không thể giải thích.
”Nghe ta nói này, chuyện của ta, ta tự có phương pháp giải quyết, ta không muốn liên lụy huynh!”
”Ta địa vị thấp kém, không uyền không thế, muốn mang nàng đi cũng mang không nổi, ta sẽ tự lượng lựa mà làm, nàng nghĩ nhiều rồi!” Dương Phong đột nhiên đứng dậy, thở ra một tiếng, mặc áo giáp vào, đi ra ngoài.
”Huynh đi đâu?!” Thanh Hạ cao giọng hỏi.
”Ta bị phạt đi canh gác, nàng quên sao?!” Thân hình người đàn ông dần dần chìm vào màn đêm,Thanh Hạ đứng ngay tại chỗ nhìn lại không biết bản thân nên làm gì.
Ánh đèm leo lét như hạt đậu, gió trong đêm thật lạnh, rèm cửa mở ra, Thanh Hạ không khỏi run rẩy một trận.
Dương Phong đêm khuya mới quay về, áo giáp đem lạnh lẽo như một bức tượng.
Thanh Hạ nằm trên tấm thảm, lúc này nàng đã gở râu ra, lộ ra cái cằm trắng nõn, thân hình nhỏ nhắn được che khuất bởi quân trang, nhìn lại có vẻ thanh lệ thoát tục của hoa sen trong nước.
Động tác của Dương Phong không khỏi sững lại, cẩn thận cởi áo giáp, nỗ lực cho không phát ra tiếng động, nhìn Thanh Hạ không có chút phản ứng, mới yên tâm đến gần ngọn đèn, thêm vào dầu thắp, rồi ngồi dựa vào gần đĩa đèn.
Đêm trong doanh trướng vô cùng yên tĩnh, Dương Phong từ eo lấy ra một bình rượu ngẩng cổ uống, rượu mạnh chảy tràn ra khóe miệng hắn, từ từ thấm vào cổ áo, mày kiếm từ từ nhíu lại, tay nắm chặt trường thương, Dương Phong uống từng ngụm rượu mạnh như cháy cổ.
Trong doanh chướng ấm áp như mùa xuân, nhưng bên ngoài gió lớn lạnh cắt da, ở xa xa, có những quân nhân đang đi tuần qua lại, cũng có tiếng ca vang vọng từ xa.
Đó là bài ca truyền nhiều đời của Nam Sở, bài ca này dùng tiếng Nam Sở ngày xưa để hát, nhưng Dương Phong vẫn nghe ra, trong bài ca nói về một người đàn ông lên ngựa đi đánh trận, một lần đi là hết mười năm, mười năm sau hắn quay về cùng thi thể những chiến sĩ đã cùng hắn đánh trận tử nạn, còn hắn thì trở thành tướng quân, nhưng khi hắn quay về đến nhà, người vợ đã đi theo người khác, cha mẹ và con hắn đã chết đói hết từ lâu, hắn đứng một mình trong sân hoang tàn, nghe tiếng dế kêu não lòng, lần đầu tiên rơi lệ.
Tướng quân bách trận tử, tráng sĩ thập niên quy, một người dân bình thường, ai lại muốn đi đánh trận.
Ngẩng đầu lại uống một ngụm rượu, Dương Phong nhắm mắt, dựa vào vách chướng, một tay cầm trường thương, một tay rơi sát thân người, bình rượu còn chưa uống cạn thuận thay tay hắn tràn ra, theo sức nóng của đĩa lửa gần đó mà bốc hơi, cả doanh chướng nồng nồng mùi rượu.
Tửu lượng của hắn không tốt, uống chút sẽ bị say.
Trong tĩnh lặng của tứ phía, chỉ có tiếng nổ lép bép cửa củi lửa, mi mắt Thanh Hạ hơi động, cuối cùng mở ra, có một chút nặng nề ép trên trái tim nàng.
Sắc đêm, ngày càng đậm dần.
Tác giả :
Tiêu Tương Đông Nhi