Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!
Chương 38-2: Đào xuất thiên sanh (2)
Thanh Hạ nhất thời tay chân lạnh ngắt thầm than không ổn, tên Dương Phong này đang vô cùng muốn thăng quan phát tài, nếu thấy nàng không phải là người của lục quân doanh thì cớ gì lại không nói ra?!”
Nếu người chung quanh chỉ xem nàng như một kè muốn nhập Sở quân đến phát điên còn tốt, nếu xem nàng là gian tế cũng được,chỉ sợ người này phát hiện được thân phận chân chính của nàng làm kinh động Sở Ly, về sau nàng muốn thoát khỏi lãnh cung sẽ càng thêm khó khăn vạn phần.
Bản thân tính toán kỹ càng lại không ngờ cũng có người được điều động từ lục quân doanh vào cấm vệ quân hoàng thành, không biết tên nam nhân trước mắt gặp may mắn gì lại thăng quan nhanh như vậy.
Người quân nhân trẻ tuổi nhíu chặt đôi hàng chân mày, hai mắt như ánh đao lướt qua Thanh Hạ, môi mím chặt tiến đến trước mặt nàng, bàn tay cầm đao cũng nắm chặt lại.
Những người khác mặc dù không biết lý do hình thành sự khác thường của Dương Phong, nhưng cũng mang dáng vẻ nghi ngờ, khẽ cong đầu gối để có được tư thế rút đao nhanh nhất.
Ánh mắt đảo qua bốn hướng, lưu ý phương hướng của đội trưởng cấm vệ quân, nếu bị phát hiện thì chỉ còn cách giết chết người có chức vụ cao nhất, tạo thế hỗn loạn nhầm nghĩ biện pháp thoát thân khác.
Đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên một hương thơm độc đáo xông vào mũi Dương Phong, thần tình hắn đại biến, dãn lông mày, nghi hoặc nhìn Thanh Hạ từ trên xuống dưới.
”Dương Phong?! Ngươi làm sao vậy?! Chẳng lẽ ngươi chỉ cho phép bản thân mình một mạch nhảy lên ba cấp đến khu cấm vệ quân Hoàng Thành ăn cơm hoàng gia mà không cho vị tiểu huynh đệ người ta có cơ hội ngẩng đầu lên sao?!”
Thị vệ đầy râu vỗ mạnh lên bả vai Thanh Hạ khiến nàng thiếu chút bị nội thương, Dương Phong cười to, không chút vết tích kéo Thanh Hạ đến bên cạnh, hào sảng nói: “Hồng đại ca nói gì vậy, Lục quân doanh có người tiến bộ thì Dương Phong ta cao hứng còn không kịp, chỉ là tên tiểu tử này thân hình nhỏ bé, ta thật không ngờ hắn lại thông qua tỷ thí mà tiến vào được đội cấm vệ quân hoàng thành, người huynh đệ, ngươi chịu khổ rồi!”
”Làm sao?! Các ngươi thế nhưng có quen biết nhau à?!” Tên mặt đầy râu kinh ngạc hỏi.
”Đương nhiên!” Dương Phong đứng trước mặt Thanh Hạ, cười nói: “Chúng ta là huynh đệ cùng đánh nhau trên đường phố, huynh đừng xem xem hắn nhỏ con, chủ ý quỷ quái có vô số đấy. Bây giờ tốt rồi, đệ đã đến thì về sau cùng huynh ngủ chung một phòng!”
Lúc này Thanh Hạ đã biết, Dương Phong này đã nhận ra nàng nhưng lại không tố giác, trong lòng không khỏi cảm động, mặc dù không biết làm sao hắn có thể nhận ra nàng sau khi đã hóa trang như vậy.
”Đúng rồi, tiểu huynh đệ, ta tên Hồng Đại Nguyên, ở trong đội cấm vệ quân hoàng thành đã được mười năm, mọi người ở đây thường gọi ta một tiếng Hồng đại ca, còn tiểu đệ ngươi tên gì, sau này chúng ta làm sao xưng hô với đệ?!”
”Ta họ Hạ!” Thanh Hạ biến giọng thô lỗ nói một câu, nhìn về người nam nhân đằng trước, nếu hắn đã phát hiện thì cũng chẳng cần giấu giếm gì.
”Tên chỉ một chữ Hạ!”
”Vậy ta gọi đệ là tiểu Hạ!” Hồng Đại Nguyên cười ồm ồm nói.
Lúc này, đội trưởng đội một cấm vệ quân đột nhiên cưỡi ngựa tới trước, đối với bốn trăm người đang đứng thành hàng hét to: “Điện hạ sắp tới, tất cả im miệng xếp hàng đi!”
Đội ngũ mau chóng chỉnh tề xếp hàng, Dương Phong không lộ vẻ gì, kéo Thanh Hạ tới nơi đội hai đứng ở cuối cùng.
Lúc này, có tiếng lộc cộc của xe ngựa từ xa truyền đến, Long xa bằng vàng của Sở Ly từ từ tới gần.
Rèm vừa mở ra, Sở Ly mặc giáp trắng toàn thân, mặt trầm như nước, bước dài đi ra, một thị vệ cẩn thận quỳ xuống, trên tay kéo cương một con ngựa đem tuyền.
Sở Ly nắm cương ngựa, nhảy lên, động tác mau chóng thuần thục, thoắt cái đã ngồi vững trênlưng ngựa.
”Tham kiến điện hạ!” Cấm vệ quân hoàng thành đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ, đội một đội hai hơn tám trăm người đồng thanh hô khiến gian dường như chấn động.
Hai mắt Sở ly lạnh lùng như băng quét qua đám người, Thanh Hạ dù biết hắn không thể phát hiện ra nàng trong đám đông nhưng thân hình cũng khẽ run rẩy, cảm giác không thoải mái.
Dương phong quỳ bên cạnh lặng lẽ dịch người kéo nàng ra phía sau lưng.
Sở Ly trầm giọng, phất tay nói: “Xuất cung!”
Hơn tám trăm người nhất tề đứng lên bước tới chiến mã, nhảy lên lưng ngựa theo sau Sở Ly, hướng về cánh cửa chính Đông Hoa môn, theo đường lớn ra khỏi cung.
Thanh Hạ gánh trên lưng vô số tội danh: Gian tế đế quốc, phi tử bị nhốt lãnh cung, nhưng lại đi theo sau lưng người đã giam giữ nàng, ngồi cao trên lưng ngựa, ưỡn ngực ngẩng đầu, trong vô số ánh mắt nhìn vào, quang minh chính đại đi ra đại môn Sở cung.
Nếu người chung quanh chỉ xem nàng như một kè muốn nhập Sở quân đến phát điên còn tốt, nếu xem nàng là gian tế cũng được,chỉ sợ người này phát hiện được thân phận chân chính của nàng làm kinh động Sở Ly, về sau nàng muốn thoát khỏi lãnh cung sẽ càng thêm khó khăn vạn phần.
Bản thân tính toán kỹ càng lại không ngờ cũng có người được điều động từ lục quân doanh vào cấm vệ quân hoàng thành, không biết tên nam nhân trước mắt gặp may mắn gì lại thăng quan nhanh như vậy.
Người quân nhân trẻ tuổi nhíu chặt đôi hàng chân mày, hai mắt như ánh đao lướt qua Thanh Hạ, môi mím chặt tiến đến trước mặt nàng, bàn tay cầm đao cũng nắm chặt lại.
Những người khác mặc dù không biết lý do hình thành sự khác thường của Dương Phong, nhưng cũng mang dáng vẻ nghi ngờ, khẽ cong đầu gối để có được tư thế rút đao nhanh nhất.
Ánh mắt đảo qua bốn hướng, lưu ý phương hướng của đội trưởng cấm vệ quân, nếu bị phát hiện thì chỉ còn cách giết chết người có chức vụ cao nhất, tạo thế hỗn loạn nhầm nghĩ biện pháp thoát thân khác.
Đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên một hương thơm độc đáo xông vào mũi Dương Phong, thần tình hắn đại biến, dãn lông mày, nghi hoặc nhìn Thanh Hạ từ trên xuống dưới.
”Dương Phong?! Ngươi làm sao vậy?! Chẳng lẽ ngươi chỉ cho phép bản thân mình một mạch nhảy lên ba cấp đến khu cấm vệ quân Hoàng Thành ăn cơm hoàng gia mà không cho vị tiểu huynh đệ người ta có cơ hội ngẩng đầu lên sao?!”
Thị vệ đầy râu vỗ mạnh lên bả vai Thanh Hạ khiến nàng thiếu chút bị nội thương, Dương Phong cười to, không chút vết tích kéo Thanh Hạ đến bên cạnh, hào sảng nói: “Hồng đại ca nói gì vậy, Lục quân doanh có người tiến bộ thì Dương Phong ta cao hứng còn không kịp, chỉ là tên tiểu tử này thân hình nhỏ bé, ta thật không ngờ hắn lại thông qua tỷ thí mà tiến vào được đội cấm vệ quân hoàng thành, người huynh đệ, ngươi chịu khổ rồi!”
”Làm sao?! Các ngươi thế nhưng có quen biết nhau à?!” Tên mặt đầy râu kinh ngạc hỏi.
”Đương nhiên!” Dương Phong đứng trước mặt Thanh Hạ, cười nói: “Chúng ta là huynh đệ cùng đánh nhau trên đường phố, huynh đừng xem xem hắn nhỏ con, chủ ý quỷ quái có vô số đấy. Bây giờ tốt rồi, đệ đã đến thì về sau cùng huynh ngủ chung một phòng!”
Lúc này Thanh Hạ đã biết, Dương Phong này đã nhận ra nàng nhưng lại không tố giác, trong lòng không khỏi cảm động, mặc dù không biết làm sao hắn có thể nhận ra nàng sau khi đã hóa trang như vậy.
”Đúng rồi, tiểu huynh đệ, ta tên Hồng Đại Nguyên, ở trong đội cấm vệ quân hoàng thành đã được mười năm, mọi người ở đây thường gọi ta một tiếng Hồng đại ca, còn tiểu đệ ngươi tên gì, sau này chúng ta làm sao xưng hô với đệ?!”
”Ta họ Hạ!” Thanh Hạ biến giọng thô lỗ nói một câu, nhìn về người nam nhân đằng trước, nếu hắn đã phát hiện thì cũng chẳng cần giấu giếm gì.
”Tên chỉ một chữ Hạ!”
”Vậy ta gọi đệ là tiểu Hạ!” Hồng Đại Nguyên cười ồm ồm nói.
Lúc này, đội trưởng đội một cấm vệ quân đột nhiên cưỡi ngựa tới trước, đối với bốn trăm người đang đứng thành hàng hét to: “Điện hạ sắp tới, tất cả im miệng xếp hàng đi!”
Đội ngũ mau chóng chỉnh tề xếp hàng, Dương Phong không lộ vẻ gì, kéo Thanh Hạ tới nơi đội hai đứng ở cuối cùng.
Lúc này, có tiếng lộc cộc của xe ngựa từ xa truyền đến, Long xa bằng vàng của Sở Ly từ từ tới gần.
Rèm vừa mở ra, Sở Ly mặc giáp trắng toàn thân, mặt trầm như nước, bước dài đi ra, một thị vệ cẩn thận quỳ xuống, trên tay kéo cương một con ngựa đem tuyền.
Sở Ly nắm cương ngựa, nhảy lên, động tác mau chóng thuần thục, thoắt cái đã ngồi vững trênlưng ngựa.
”Tham kiến điện hạ!” Cấm vệ quân hoàng thành đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ, đội một đội hai hơn tám trăm người đồng thanh hô khiến gian dường như chấn động.
Hai mắt Sở ly lạnh lùng như băng quét qua đám người, Thanh Hạ dù biết hắn không thể phát hiện ra nàng trong đám đông nhưng thân hình cũng khẽ run rẩy, cảm giác không thoải mái.
Dương phong quỳ bên cạnh lặng lẽ dịch người kéo nàng ra phía sau lưng.
Sở Ly trầm giọng, phất tay nói: “Xuất cung!”
Hơn tám trăm người nhất tề đứng lên bước tới chiến mã, nhảy lên lưng ngựa theo sau Sở Ly, hướng về cánh cửa chính Đông Hoa môn, theo đường lớn ra khỏi cung.
Thanh Hạ gánh trên lưng vô số tội danh: Gian tế đế quốc, phi tử bị nhốt lãnh cung, nhưng lại đi theo sau lưng người đã giam giữ nàng, ngồi cao trên lưng ngựa, ưỡn ngực ngẩng đầu, trong vô số ánh mắt nhìn vào, quang minh chính đại đi ra đại môn Sở cung.
Tác giả :
Tiêu Tương Đông Nhi