Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Chương 54: Lo lắng
Chuyện đố kị này từ xưa đến nay đều không chỉ là thuộc về nữ nhân và tiểu nhân, mà rất nhiều nam nhân cũng không muốn thừa nhận mình đố kị, sẽ lưu tâm. Càng là nam nhân địa vị cao, càng nắm giữ lòng tự trọng cường liệt. Bọn họ sẽ coi bạn lữ là đồ của mình, mình yêu thích bạn lữ là bố thí và ân sủng.
Cái thời đại cùng xã hội này là nam nhân như vậy.
Đặc biệt là Hoàng Thái tử quen sống trong nhung lụa như Lệ Tiêu.
Tống Tụng dứt lời, mới phát giác trong lời nói của mình tựa hồ mang theo ý tứ không biết tự lượng sức mình. Lệ Tiêu có thể thích y, có thể sủng ái y, khả năng vì đồ đạc của mình bị người khác mơ ước mà tức giận, mà không phải vì y mà ghen.
Y hậu tri hậu giác giải thích: "Ta giỡn."
Dứt lời, y hơi di chuyển người về sau, cổ tay chợt bị nắm lấy. Lệ Tiêu bình tĩnh nói: "Tại sao lại giỡn? Lẽ nào bản vương không thể ăn dấm chua?"
Không phải là không thể, chỉ là Tống Tụng cảm thấy được mình khả năng quá mức khinh bạc rồi, cũng quá không biết xấu hổ.
"Ừm... Điện hạ muốn thế nào, thì là thế đó." Tống Tụng cười với hắn, nỗ lực lướt qua cái đề tài này. Mà Lệ Tiêu lại đuổi sát không tha, hắn không chỉ cầm lấy Tống Tụng không buông, còn càng thêm bắt nạt một chút: "Ngươi còn không biết rõ bản vương."
Tống Tụng mềm giọng nói: "Sớm muộn cũng sẽ biết rõ."
"Hiện tại có thể hiểu rõ hơn."
Tống Tụng vừa định hỏi làm sao hiểu rõ hơn, đôi môi đột nhiên bị hôn một cái. Lệ Tiêu nói: "Là ăn dấm, ghen tỵ, tức giận, chỉ cần nghĩ đến có người giữ lại chân dung của ngươi, có thể sẽ thời khắc nhìn chằm chằm ngươi, nhớ ngươi, ta chỉ muốn giết người."
Vẻ mặt của hắn thật sự là không thể nói là thân mật, mà Tống Tụng lại từ trong bình tĩnh lộ ra mấy phần nghiêm nghị, nghiêm túc lộ ra mấy phần biểu tình hung ác nhìn ra mấy phần ngọt ngào.
Y cảm thấy mình trở nên quái quái. Rõ ràng Lệ Tiêu nhìn qua nghiêm túc, hắn cũng thật sự sẽ giết người, nhưng y giờ khắc này, lại không có chút nào sợ sệt.
Y rũ mi, cằm lại bị nam nhân nâng lên: "Biết chưa?"
Tống Tụng gật gật đầu: "Biết rồi."
Tròng mắt của y cực kỳ giống một loại động vật nhỏ nào đó, ôn dịu ngoan thuận. Lệ Tiêu lại một lần nhíu mày lại: "Ngươi biết cái gì?"
"Sau này ta sẽ không như thế nữa." Tống Tụng nói như đọc thuộc: "Ta là người của điện hạ, lẽ ra nên nghe điện hạ nói, không nên tự chủ trương khiến điện hạ giận."
Lệ Tiêu không lên tiếng, mà vẻ mặt của hắn còn đáng sợ hơn hồi nãy một chút. Tống Tụng lén lút nhìn hắn một cái, bỗng nhiên phụt bật cười. Mặt Lệ Tiêu trầm hơn: "Ngươi cảm thấy bản vương đang nói đùa ngươi?"
"Không có." Tống Tụng thu hồi nụ cười, tiếp tục đọc thuộc: "Ta cảm thấy điện hạ dữ dằn, ta sợ lắm."1
"..." Lệ Tiêu không nói gì nhìn y một hồi, bỗng nhiên bị y chọc tức, buông y ra quay người đi ra ngoài.
Tống Tụng nhịn không được cười một lúc. Y biết Lệ Tiêu muốn biểu đạt gì, đó chính là hắn đang quan tâm y. Y vừa cảm thấy ngọt ngào, lại vừa cảm thấy nam nhân như vậy thực sự đáng yêu, không nhịn được muốn... đùa hắn.
Y không mặc thêm y phục xuống giường đi ra cửa, nhìn thấy Lệ Tiêu đang đưa lưng về phía mình ngồi ở lan can, áo choàng bởi vì tư thế ngồi mà rũ xuống, bị gió thổi bay.
Tống Tụng đi tới đứng phía sau hắn, nói: "Điện hạ giận sao?"
Lệ Tiêu không để ý tới y, ánh mắt của hắn rơi vào bầu trời đêm đầy sao, bên tai truyền đến âm thanh loạt xoạt. Tống Tụng nhẹ nhàng kéo y phục, lại tiến lên một bước, khom lưng nghiêng đầu xem vẻ mặt của hắn: "Giận thật?"
"Quay về."
Tống Tụng cau mũi một cái, nói: "Quỷ hẹp hòi."
Ngữ khí của y chứa yếu ớt, Lệ Tiêu bỗng nhiên quay đầu, lông mày nhăn chặt lại: "Ngươi cảm thấy bản vương hẹp hòi?"
"Ừm!"
Lệ Tiêu bị y chọc tức bật cười: "Bản vương nói nhiều như vậy, ngươi một câu cũng không hiểu, lại còn thấy bản vương hẹp hòi?"
"Ai nói ta không hiểu?" Tống Tụng nói năng có khí phách: "Ta phi thường phi thường hiểu điện hạ..." Y dừng một chút, nhìn hắn một cái, dùng giọng rất nhẹ nói: "Có bao nhiêu quan tâm ta."
Ánh mắt Lệ Tiêu rơi trên người y, hắn ngắm nhìn Tống Tụng đang kéo kín y phục nhìn thẳng mình, một chân thu hồi lại, ngồi ở trên, nhìn thẳng y nói: "Sau đó thì sao?"
Lệ Tiêu người này, tại sao không biết thẹn thùng thế?
Tống Tụng vừa nghĩ, vừa khó giải thích được không dám nhìn thẳng đôi mắt mười phần có cảm giác xâm lược của hắn. Y lại một lần nữa che kín mình, khẽ hít một ngụm khí lạnh, nói: "Ta đương nhiên, cũng quan tâm điện hạ."
Lời này cuối cùng cũng coi như làm sắc mặt Lệ Tiêu hòa hoãn: "Còn gì nữa không?"
"..." Còn gì nữa?
Tống Tụng nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, trong đầu đất chợt lóe cái gì, đỏ mặt vươn tay ra với hắn, nhẹ giọng nói: "Về ngủ đi."
Lệ Tiêu kéo tay mà y đưa tới, nói: "Kéo một cái."
Tống Tụng hơi dùng sức, Lệ Tiêu bỗng nhiên đứng lên, lập tức nhào tới y như là đứng không vững. Tống Tụng hồi hộp, vốn cho là mình phỏng chừng không dìu được hắn sẽ ngã, đột nhiên bị hắn túm một cái vào ngực, trầm giọng nói: "Nể tình là lần đầu tiên phạm tội, miễn cưỡng tha thứ ngươi."
Phản ứng thai kì của Tống Tụng phi thường mãnh liệt, sáng sớm hôm sau rời giường, Lệ Tiêu đã không ở nhà, y bảo người chuẩn bị bữa sáng thanh đạm, vừa mới ăn một miếng, cảm giác dạ dày bắt đầu bốc lên.
Miễn cưỡng ăn nửa bát, rốt cuộc không khống chế được ôm ống nhổ bắt đầu nôn mửa.
Đám nha hoàn bó tay toàn tập, Tống Tụng cũng biết chuyện như vậy tránh không được, đơn giản cũng không ăn nữa, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Thân thể mềm nhũn, cái cảm giác này dù cho trải qua một lần, cũng khó có thể quen. Y khẽ cau mày, bàn tay khẽ đặt ở bụng, nghĩ tới tương lai còn một đoạn thời gian rất dài phải chịu tội, bỗng tinh thần uể oải.
"Vương phi!" Bên tai đột nhiên vang giọng Tề Hảo Vận, tiểu hài tử này một đường chạy vào, vui vẻ nói: "Bạch thị vệ mua chút ô mai cho ngài, ngài nếm thử xem có thích không."
Y liếc mắt, chỉ có thể xuyên thấu qua mành nhìn thấy thân ảnh đối phương đứng ở cửa ôm kiếm, lúc này bật cười, nhận bọc giấy trong tay Tề Hảo Vận, bốc một quả lên nhét vào trong miệng, tinh thần đột nhiên tốt lên: "Giúp ta cảm tạ hắn."
"Vâng!" Tề Hảo Vận vui vẻ chạy ra ngoài, Tống Tụng ôm một túi ô mai, miễn cưỡng cứu về nửa cái mạng.
Trong ngày thường không cảm thấy ô mai ngon miệng như vậy, Tống Tụng vừa mới cảm nhận được mị lực của nó, lập tức đến nhà bếp, tự mình làm bánh ngọt ô mai.
Tay nghề của y tốt, làm ra đồ ăn vừa ngon vừa đẹp. Đợi đến khi Lệ Tiêu trở lại, phát hiện trong sân đầy mùi chua ngọt. Hắn đi tới, vừa lúc thấy Tống Tụng đang dặn người bọc điểm tâm lại: "Thừa dịp còn nóng, đưa cho Thái hậu một phần, phải nhanh một chút."
Lệ Tiêu nhíu mày đi vào, nói: "Làm rất nhiều à?"
"Không làm nhiều, chỗ này để ta ăn, còn bảo ngươi đưa cho Thư nhi một ít, nó rất thích."
Lệ Tiêu nhìn điểm tâm trắng như tuyết điểm xuyết tím, bốc một miếng lên, vừa mới ăn một miếng, cảm giác răng chua như rụng mất. Hắn hít sâu một hơi, nói: "Chua như thế, hoàng tổ mẫu làm sao ăn được?"
"Đây là để cho ta ăn, mấy phần bên kia đều cho đường." Tống Tụng dùng đũa gắp một miếng nhỏ. Điểm tâm làm từ gạo nếp, xé ra có thể kéo rất dài, nhìn cũng rất có khẩu vị. Lệ Tiêu ngậm vào miệng, quả thật là thơm mềm ngon miệng, chua chua ngọt ngọt: "Hôm nay ngươi bận làm cái này?"
"Ta lười ra ngoài, cũng không có chuyện làm, không thể làm gì khác hơn là tìm chút việc giết thời gian." Thấy thần sắc hắn lo lắng, Tống Tụng lại nói: "Kỳ thực ta cũng chỉ nhìn, làm đều là họ."
Y cầm điểm tâm Lệ Tiêu cắn qua từ từ ăn. Lệ Tiêu nói: "Bản vương cũng mua chút ô mai về, giữ lại từ từ ăn đi."
Tống Tụng sắp xếp xong, cùng hắn đi ra nhà bếp, nói: "Dân chạy nạn thu xếp thế nào?"
"Bản vương tự đi hỏi một phen, cho nên mới bận đến lúc này."
Tống Tụng gật đầu, trong lòng biết sau lần này ấn tượng của thiên hạ đối với Lệ Tiêu sẽ đổi mới. Kiếp trước Lệ Tiêu tuy rằng leo lên ngôi vị Hoàng đế, mà đến cùng danh không chính ngôn không thuận, hơn nữa động một chút là đại khai sát giới ở trong cung, trong cung thỉnh thoảng phải bổ sung một chút cung nữ thái giám, bách tính người người cảm thấy bất an, cũng may kiếp này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
"Kim Vũ đại doanh thế nào rồi?"
"Mấy ngày nữa Thao Thiết sẽ quay lại."
Tống Tụng gật gật đầu, vừa mới thanh tĩnh lại, bỗng nhiên có người kinh ngạc thốt lên: "Bén lửa rồi! Bên kia bén lửa rồi!"
Tống Tụng và Lệ Tiêu cùng đi được hai bước, thuận tầm mắt của mọi người trong viện nhìn lại, chỉ thấy phía đông lửa rất lớn, bầu trời tối tăm mơ hồ bị ánh lửa rọi sáng. Y vô cùng ngạc nhiên: "Kia là chỗ nào?"
Lệ Tiêu híp mắt, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Chuẩn bị ngựa!"
"Điện hạ!"
Lệ Tiêu nói: "Là phòng thành doanh Đông vệ, ta phải đi xem xem chuyện gì xảy ra."
Sắc mặt Tống Tụng khẽ thay đổi, lời muốn nói chưa kịp ra, nam nhân đi ra ngoài như một cơn gió. Tống Tụng theo sát vài bước, sắc mặt nghiêm túc quay người trở về chính phòng, đồng thời gọi người đang chuẩn bị đem điểm tâm cho Thái hậu lại, nói: "Để xuống đi, tự chúng ta ăn."
Y cũng không dám ra cửa, chỉ có thể ngồi trong phòng âm thầm cầu khẩn, tinh thần căng thẳng cao độ, thỉnh thoảng ra ngoài liếc mắt nhìn phía đông. Lúc Lệ Tiêu đi lửa còn chưa nhiều lắm, theo sắc trời càng ngày càng mờ, lửa kia càng lúc càng lớn, cơ hồ chiếu đỏ nửa bầu trời. Tống Tụng cắn răng, cau mày, đi qua đi lại trong sân.
Bạch Nham nhìn y một phút chốc, nói: "Vương gia người hiền sẽ gặp lành, không có việc gì."
Tống Tụng gật đầu, vẫn không nhịn được lo lắng.
Kim Vũ đại doanh của Kim Vũ năm ngoái bị thiêu, vừa qua tháng giêng, vừa vặn Đông Vệ doanh nhận Thao Thiết bị đốt. Chuyện này làm sao xem cũng không giống như là trùng hợp.
Y đang nghĩ ngợi, chợt nghe trong sân có người hô lớn: "Tây sương đi lấy nước! Nhanh cứu hoả!!"
Tây sương! Vương phủ!
Ánh mắt Tống Tụng cuối cùng từ phía đông thu hồi, ánh mắt rơi vào khói lửa, trong đầu trong nháy mắt có một đường thẳng nối liền với nhau.
Đông Vệ doanh bén lửa, Lệ Tiêu đi đến, ngay sau đó Vương phủ bén lửa, sau đó...
Tiếng la giết bỗng nhiên truyền đến, trước mắt y lóe lên một thân ảnh, là Kỷ Doanh dùng khinh công tới. Hắn rơi xuống bên cạnh Tống Tụng, một chân đứng thẳng đeo giày vào, nói: "Ai ya, tình huống thế nào?"
Phía sau Tống Tụng bỗng nhiên có mấy bóng đen xông tới, trong nháy mắt giao đấu với thích khách tới đây. Bạch Nham nghiêng người bảo hộ Tống Tụng, không nói một lời rút bội kiếm ra. Kỷ Doanh nói: "Đông Vệ doanh bị thiêu, lửa lớn như vậy, lính tuần tra khẳng định đã qua cứu hoả, tình huống của chúng ta không ổn rồi."
Hắn hắt hơi một cái, bọc quần áo không ngừng run cầm cập, nói: "Lần này nhiều thích khách đến như vậy, không phải tới vì ngươi chứ?"
Lòng Tống Tụng thấy lạ vô cùng, trơ mắt nhìn một người phấn đấu quên mình nhào tới mình, sau đó bị Bạch Nham chém dưới kiếm, nói: "Xem bộ dáng là đúng."
"Giờ làm sao, chạy?"
"Ta có chút bận tâm."
"Lo lắng cái mạng nhỏ của ngươi? Xem kiếm của Bạch thị vệ rất nhanh, ngươi sẽ không sao."
"Ta lo lắng cho Vương gia."
"..." Kỷ Doanh quay đầu liếc mắt nhìn y, bất đắc dĩ nói: "Đã là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm sự lo lắng người điên kia, ai giao phong với hắn đều là người chết trước được chưa!"
"Ta lo hắn không cẩn thận giết quá nhiều người." Tống Tụng cau mày, chân tình làm Kỷ Doanh bội phục không thôi: "Ngươi không phải gia gia của ta, ngươi là tổ tông của ta."
Cái thời đại cùng xã hội này là nam nhân như vậy.
Đặc biệt là Hoàng Thái tử quen sống trong nhung lụa như Lệ Tiêu.
Tống Tụng dứt lời, mới phát giác trong lời nói của mình tựa hồ mang theo ý tứ không biết tự lượng sức mình. Lệ Tiêu có thể thích y, có thể sủng ái y, khả năng vì đồ đạc của mình bị người khác mơ ước mà tức giận, mà không phải vì y mà ghen.
Y hậu tri hậu giác giải thích: "Ta giỡn."
Dứt lời, y hơi di chuyển người về sau, cổ tay chợt bị nắm lấy. Lệ Tiêu bình tĩnh nói: "Tại sao lại giỡn? Lẽ nào bản vương không thể ăn dấm chua?"
Không phải là không thể, chỉ là Tống Tụng cảm thấy được mình khả năng quá mức khinh bạc rồi, cũng quá không biết xấu hổ.
"Ừm... Điện hạ muốn thế nào, thì là thế đó." Tống Tụng cười với hắn, nỗ lực lướt qua cái đề tài này. Mà Lệ Tiêu lại đuổi sát không tha, hắn không chỉ cầm lấy Tống Tụng không buông, còn càng thêm bắt nạt một chút: "Ngươi còn không biết rõ bản vương."
Tống Tụng mềm giọng nói: "Sớm muộn cũng sẽ biết rõ."
"Hiện tại có thể hiểu rõ hơn."
Tống Tụng vừa định hỏi làm sao hiểu rõ hơn, đôi môi đột nhiên bị hôn một cái. Lệ Tiêu nói: "Là ăn dấm, ghen tỵ, tức giận, chỉ cần nghĩ đến có người giữ lại chân dung của ngươi, có thể sẽ thời khắc nhìn chằm chằm ngươi, nhớ ngươi, ta chỉ muốn giết người."
Vẻ mặt của hắn thật sự là không thể nói là thân mật, mà Tống Tụng lại từ trong bình tĩnh lộ ra mấy phần nghiêm nghị, nghiêm túc lộ ra mấy phần biểu tình hung ác nhìn ra mấy phần ngọt ngào.
Y cảm thấy mình trở nên quái quái. Rõ ràng Lệ Tiêu nhìn qua nghiêm túc, hắn cũng thật sự sẽ giết người, nhưng y giờ khắc này, lại không có chút nào sợ sệt.
Y rũ mi, cằm lại bị nam nhân nâng lên: "Biết chưa?"
Tống Tụng gật gật đầu: "Biết rồi."
Tròng mắt của y cực kỳ giống một loại động vật nhỏ nào đó, ôn dịu ngoan thuận. Lệ Tiêu lại một lần nhíu mày lại: "Ngươi biết cái gì?"
"Sau này ta sẽ không như thế nữa." Tống Tụng nói như đọc thuộc: "Ta là người của điện hạ, lẽ ra nên nghe điện hạ nói, không nên tự chủ trương khiến điện hạ giận."
Lệ Tiêu không lên tiếng, mà vẻ mặt của hắn còn đáng sợ hơn hồi nãy một chút. Tống Tụng lén lút nhìn hắn một cái, bỗng nhiên phụt bật cười. Mặt Lệ Tiêu trầm hơn: "Ngươi cảm thấy bản vương đang nói đùa ngươi?"
"Không có." Tống Tụng thu hồi nụ cười, tiếp tục đọc thuộc: "Ta cảm thấy điện hạ dữ dằn, ta sợ lắm."1
"..." Lệ Tiêu không nói gì nhìn y một hồi, bỗng nhiên bị y chọc tức, buông y ra quay người đi ra ngoài.
Tống Tụng nhịn không được cười một lúc. Y biết Lệ Tiêu muốn biểu đạt gì, đó chính là hắn đang quan tâm y. Y vừa cảm thấy ngọt ngào, lại vừa cảm thấy nam nhân như vậy thực sự đáng yêu, không nhịn được muốn... đùa hắn.
Y không mặc thêm y phục xuống giường đi ra cửa, nhìn thấy Lệ Tiêu đang đưa lưng về phía mình ngồi ở lan can, áo choàng bởi vì tư thế ngồi mà rũ xuống, bị gió thổi bay.
Tống Tụng đi tới đứng phía sau hắn, nói: "Điện hạ giận sao?"
Lệ Tiêu không để ý tới y, ánh mắt của hắn rơi vào bầu trời đêm đầy sao, bên tai truyền đến âm thanh loạt xoạt. Tống Tụng nhẹ nhàng kéo y phục, lại tiến lên một bước, khom lưng nghiêng đầu xem vẻ mặt của hắn: "Giận thật?"
"Quay về."
Tống Tụng cau mũi một cái, nói: "Quỷ hẹp hòi."
Ngữ khí của y chứa yếu ớt, Lệ Tiêu bỗng nhiên quay đầu, lông mày nhăn chặt lại: "Ngươi cảm thấy bản vương hẹp hòi?"
"Ừm!"
Lệ Tiêu bị y chọc tức bật cười: "Bản vương nói nhiều như vậy, ngươi một câu cũng không hiểu, lại còn thấy bản vương hẹp hòi?"
"Ai nói ta không hiểu?" Tống Tụng nói năng có khí phách: "Ta phi thường phi thường hiểu điện hạ..." Y dừng một chút, nhìn hắn một cái, dùng giọng rất nhẹ nói: "Có bao nhiêu quan tâm ta."
Ánh mắt Lệ Tiêu rơi trên người y, hắn ngắm nhìn Tống Tụng đang kéo kín y phục nhìn thẳng mình, một chân thu hồi lại, ngồi ở trên, nhìn thẳng y nói: "Sau đó thì sao?"
Lệ Tiêu người này, tại sao không biết thẹn thùng thế?
Tống Tụng vừa nghĩ, vừa khó giải thích được không dám nhìn thẳng đôi mắt mười phần có cảm giác xâm lược của hắn. Y lại một lần nữa che kín mình, khẽ hít một ngụm khí lạnh, nói: "Ta đương nhiên, cũng quan tâm điện hạ."
Lời này cuối cùng cũng coi như làm sắc mặt Lệ Tiêu hòa hoãn: "Còn gì nữa không?"
"..." Còn gì nữa?
Tống Tụng nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, trong đầu đất chợt lóe cái gì, đỏ mặt vươn tay ra với hắn, nhẹ giọng nói: "Về ngủ đi."
Lệ Tiêu kéo tay mà y đưa tới, nói: "Kéo một cái."
Tống Tụng hơi dùng sức, Lệ Tiêu bỗng nhiên đứng lên, lập tức nhào tới y như là đứng không vững. Tống Tụng hồi hộp, vốn cho là mình phỏng chừng không dìu được hắn sẽ ngã, đột nhiên bị hắn túm một cái vào ngực, trầm giọng nói: "Nể tình là lần đầu tiên phạm tội, miễn cưỡng tha thứ ngươi."
Phản ứng thai kì của Tống Tụng phi thường mãnh liệt, sáng sớm hôm sau rời giường, Lệ Tiêu đã không ở nhà, y bảo người chuẩn bị bữa sáng thanh đạm, vừa mới ăn một miếng, cảm giác dạ dày bắt đầu bốc lên.
Miễn cưỡng ăn nửa bát, rốt cuộc không khống chế được ôm ống nhổ bắt đầu nôn mửa.
Đám nha hoàn bó tay toàn tập, Tống Tụng cũng biết chuyện như vậy tránh không được, đơn giản cũng không ăn nữa, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Thân thể mềm nhũn, cái cảm giác này dù cho trải qua một lần, cũng khó có thể quen. Y khẽ cau mày, bàn tay khẽ đặt ở bụng, nghĩ tới tương lai còn một đoạn thời gian rất dài phải chịu tội, bỗng tinh thần uể oải.
"Vương phi!" Bên tai đột nhiên vang giọng Tề Hảo Vận, tiểu hài tử này một đường chạy vào, vui vẻ nói: "Bạch thị vệ mua chút ô mai cho ngài, ngài nếm thử xem có thích không."
Y liếc mắt, chỉ có thể xuyên thấu qua mành nhìn thấy thân ảnh đối phương đứng ở cửa ôm kiếm, lúc này bật cười, nhận bọc giấy trong tay Tề Hảo Vận, bốc một quả lên nhét vào trong miệng, tinh thần đột nhiên tốt lên: "Giúp ta cảm tạ hắn."
"Vâng!" Tề Hảo Vận vui vẻ chạy ra ngoài, Tống Tụng ôm một túi ô mai, miễn cưỡng cứu về nửa cái mạng.
Trong ngày thường không cảm thấy ô mai ngon miệng như vậy, Tống Tụng vừa mới cảm nhận được mị lực của nó, lập tức đến nhà bếp, tự mình làm bánh ngọt ô mai.
Tay nghề của y tốt, làm ra đồ ăn vừa ngon vừa đẹp. Đợi đến khi Lệ Tiêu trở lại, phát hiện trong sân đầy mùi chua ngọt. Hắn đi tới, vừa lúc thấy Tống Tụng đang dặn người bọc điểm tâm lại: "Thừa dịp còn nóng, đưa cho Thái hậu một phần, phải nhanh một chút."
Lệ Tiêu nhíu mày đi vào, nói: "Làm rất nhiều à?"
"Không làm nhiều, chỗ này để ta ăn, còn bảo ngươi đưa cho Thư nhi một ít, nó rất thích."
Lệ Tiêu nhìn điểm tâm trắng như tuyết điểm xuyết tím, bốc một miếng lên, vừa mới ăn một miếng, cảm giác răng chua như rụng mất. Hắn hít sâu một hơi, nói: "Chua như thế, hoàng tổ mẫu làm sao ăn được?"
"Đây là để cho ta ăn, mấy phần bên kia đều cho đường." Tống Tụng dùng đũa gắp một miếng nhỏ. Điểm tâm làm từ gạo nếp, xé ra có thể kéo rất dài, nhìn cũng rất có khẩu vị. Lệ Tiêu ngậm vào miệng, quả thật là thơm mềm ngon miệng, chua chua ngọt ngọt: "Hôm nay ngươi bận làm cái này?"
"Ta lười ra ngoài, cũng không có chuyện làm, không thể làm gì khác hơn là tìm chút việc giết thời gian." Thấy thần sắc hắn lo lắng, Tống Tụng lại nói: "Kỳ thực ta cũng chỉ nhìn, làm đều là họ."
Y cầm điểm tâm Lệ Tiêu cắn qua từ từ ăn. Lệ Tiêu nói: "Bản vương cũng mua chút ô mai về, giữ lại từ từ ăn đi."
Tống Tụng sắp xếp xong, cùng hắn đi ra nhà bếp, nói: "Dân chạy nạn thu xếp thế nào?"
"Bản vương tự đi hỏi một phen, cho nên mới bận đến lúc này."
Tống Tụng gật đầu, trong lòng biết sau lần này ấn tượng của thiên hạ đối với Lệ Tiêu sẽ đổi mới. Kiếp trước Lệ Tiêu tuy rằng leo lên ngôi vị Hoàng đế, mà đến cùng danh không chính ngôn không thuận, hơn nữa động một chút là đại khai sát giới ở trong cung, trong cung thỉnh thoảng phải bổ sung một chút cung nữ thái giám, bách tính người người cảm thấy bất an, cũng may kiếp này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
"Kim Vũ đại doanh thế nào rồi?"
"Mấy ngày nữa Thao Thiết sẽ quay lại."
Tống Tụng gật gật đầu, vừa mới thanh tĩnh lại, bỗng nhiên có người kinh ngạc thốt lên: "Bén lửa rồi! Bên kia bén lửa rồi!"
Tống Tụng và Lệ Tiêu cùng đi được hai bước, thuận tầm mắt của mọi người trong viện nhìn lại, chỉ thấy phía đông lửa rất lớn, bầu trời tối tăm mơ hồ bị ánh lửa rọi sáng. Y vô cùng ngạc nhiên: "Kia là chỗ nào?"
Lệ Tiêu híp mắt, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Chuẩn bị ngựa!"
"Điện hạ!"
Lệ Tiêu nói: "Là phòng thành doanh Đông vệ, ta phải đi xem xem chuyện gì xảy ra."
Sắc mặt Tống Tụng khẽ thay đổi, lời muốn nói chưa kịp ra, nam nhân đi ra ngoài như một cơn gió. Tống Tụng theo sát vài bước, sắc mặt nghiêm túc quay người trở về chính phòng, đồng thời gọi người đang chuẩn bị đem điểm tâm cho Thái hậu lại, nói: "Để xuống đi, tự chúng ta ăn."
Y cũng không dám ra cửa, chỉ có thể ngồi trong phòng âm thầm cầu khẩn, tinh thần căng thẳng cao độ, thỉnh thoảng ra ngoài liếc mắt nhìn phía đông. Lúc Lệ Tiêu đi lửa còn chưa nhiều lắm, theo sắc trời càng ngày càng mờ, lửa kia càng lúc càng lớn, cơ hồ chiếu đỏ nửa bầu trời. Tống Tụng cắn răng, cau mày, đi qua đi lại trong sân.
Bạch Nham nhìn y một phút chốc, nói: "Vương gia người hiền sẽ gặp lành, không có việc gì."
Tống Tụng gật đầu, vẫn không nhịn được lo lắng.
Kim Vũ đại doanh của Kim Vũ năm ngoái bị thiêu, vừa qua tháng giêng, vừa vặn Đông Vệ doanh nhận Thao Thiết bị đốt. Chuyện này làm sao xem cũng không giống như là trùng hợp.
Y đang nghĩ ngợi, chợt nghe trong sân có người hô lớn: "Tây sương đi lấy nước! Nhanh cứu hoả!!"
Tây sương! Vương phủ!
Ánh mắt Tống Tụng cuối cùng từ phía đông thu hồi, ánh mắt rơi vào khói lửa, trong đầu trong nháy mắt có một đường thẳng nối liền với nhau.
Đông Vệ doanh bén lửa, Lệ Tiêu đi đến, ngay sau đó Vương phủ bén lửa, sau đó...
Tiếng la giết bỗng nhiên truyền đến, trước mắt y lóe lên một thân ảnh, là Kỷ Doanh dùng khinh công tới. Hắn rơi xuống bên cạnh Tống Tụng, một chân đứng thẳng đeo giày vào, nói: "Ai ya, tình huống thế nào?"
Phía sau Tống Tụng bỗng nhiên có mấy bóng đen xông tới, trong nháy mắt giao đấu với thích khách tới đây. Bạch Nham nghiêng người bảo hộ Tống Tụng, không nói một lời rút bội kiếm ra. Kỷ Doanh nói: "Đông Vệ doanh bị thiêu, lửa lớn như vậy, lính tuần tra khẳng định đã qua cứu hoả, tình huống của chúng ta không ổn rồi."
Hắn hắt hơi một cái, bọc quần áo không ngừng run cầm cập, nói: "Lần này nhiều thích khách đến như vậy, không phải tới vì ngươi chứ?"
Lòng Tống Tụng thấy lạ vô cùng, trơ mắt nhìn một người phấn đấu quên mình nhào tới mình, sau đó bị Bạch Nham chém dưới kiếm, nói: "Xem bộ dáng là đúng."
"Giờ làm sao, chạy?"
"Ta có chút bận tâm."
"Lo lắng cái mạng nhỏ của ngươi? Xem kiếm của Bạch thị vệ rất nhanh, ngươi sẽ không sao."
"Ta lo lắng cho Vương gia."
"..." Kỷ Doanh quay đầu liếc mắt nhìn y, bất đắc dĩ nói: "Đã là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm sự lo lắng người điên kia, ai giao phong với hắn đều là người chết trước được chưa!"
"Ta lo hắn không cẩn thận giết quá nhiều người." Tống Tụng cau mày, chân tình làm Kỷ Doanh bội phục không thôi: "Ngươi không phải gia gia của ta, ngươi là tổ tông của ta."
Tác giả :
Nhất Nhật Tri Thiên