Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 266: Chinh phục (3)
“Đừng…” Thân thể Thiên Dao run rẩy kịch liệt, đã không còn trí nhớ, ngay cả đụng chạm của hắn cũng trở nên xa lạ như vậy, nhưng lại không cách nào ngăn cản, cảm giác như là nàng muốn hắn vậy.
“Đừng cái gì?” Hắn cười gian tà, cúi người hôn lấy làn môi run run của nàng, cùng lúc đó, bắt đầu để Thiên Dao nhận lấy sức nặng của mình. Hai tay nàng vòng chặt trên cổ hắn, giống như nắm lấy bè gỗ cuối cùng.
“Bây giờ còn nói không cần sao?” Hắn ái muội nỉ non bên tai nàng, cũng cắn khẽ vành tai xinh đẹp của nàng, hô hấp nặng nề khiêu khích nàng.
“Sở Diễm, đừng, đừng như vậy…ưm…” Thiên Dao yếu ớt rên rỉ.
“Bây giờ nói cho ta biết, còn muốn không?”
Thiên Dao sớm đã bị bao phủ bởi hơi thở dốc nặng nề, cánh tay nàng choàng qua hắn, cùng hắn hợp thành một khối hoàn mỹ.
“Muốn, ưm ưm..” Thiên Dao yếu ớt nỉ non.
“Muốn cái gì?” Hắn lại tà mị cười, cũng không ngừng tiến công.
“Muốn, muốn chàng.” Thiên Dao rên rỉ đến vỡ vụn, giọng ấm mềm phát ra càng mê loạn lòng người, thân thể ấm lạnh như ngọc của nàng làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
“Đừng, đừng mà, Sở, Sở Diễm…” Bàn tay nhỏ của nàng sờ loạn trên ngực hắn, hai mắt ướt át, bộ dáng khổ sở động lòng người, kiều mị như vậy khiến hắn hận không thể nuốt nàng vào trong bụng.
Bàn tay to của hắn dịu dàng vuốt ve da thịt bóng như tơ lụa của nàng, ôn nhuận nỉ non, “Dao Nhi là muốn hay là không muốn, nàng phải nói rõ cho ta biết mới được.”
“Muốn, muốn chàng.”
“Muốn ta cái gì?” Hắn lại hỏi.
“Muốn…” Thiên Dao đáng thương nhìn hắn, làn môi khẽ mấp mấy, giống như ủy khuất rất nhiều. Nàng đối với thân thể hắn đã quá mê muội, thoát không được.
Sở Diễm khẽ hừ một tiếng, thở hổn hển thấp giọng nói, “Tiểu yêu tinh.”
“Dao Nhi, nói nàng muốn ta, muốn ta yêu nàng.” Hắn ôm chặt thân thể như ngọc của nàng, giọng nói mê hoặc vang lên bên tai nàng.
“Ta muốn chàng, muốn chàng yêu ta.” Thiên Dao học theo, lặp lại lời hắn.
“Ta là ai?” Hắn lại hỏi.
“Sở Diễm.” Thân hình nàng vỡ vụn, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, chỉ cảm thấy hắn một mực hành hạ nàng.
“Dao Nhi, gọi tên ta.” Hắn hôn lên xương quai xanh của nàng, không khí đã đạt đến cuồng nhiệt.
“Diễm, Sở Diễm…” Nàng lần lượt gọi tên hắn, đạt tới đỉnh.
Cơ hồ là đồng thời, một dòng nước ấm tản ra, bọn họ ôm chặt nhau, cơ hồ muốn dung nhập đối phương vào huyết mạch.
Trên trán Thiên Dao lấm tấm tầng mồ hôi mỏng, cơ hồ bị hắn giày vò đến kiệt sức. Nàng thở dốc hỗn độn, thân thể cuộn thành một khối nhỏ, ru rú trong ngực hắn. Hắn mỉm cười ôm lấy nàng, bàn tay vuốt ve da thịt bóng mịn của nàng, vốn đã cảm thấy thỏa mãn, lúc vuốt ve nàng lại có phản ứng.
“Dao Nhi.” Hắn ôn nhu gọi.
“Ừm.” Nàng vô thức đáp lời, hàng mi hơi rung rung.
Hắn tà mị cười, gõ nhẹ xuống phiến môi nàng, sau đó, lại nỉ non bên tai nàng, “Dao Nhi, ta muốn nàng chưa đủ.” Hắn nói xong, kéo bàn tay nhỏ của nàng chạm vào chỗ nóng bỏng, khiến nàng trong nháy mắt thanh tỉnh, hai má đỏ rực.
“Không, không muốn nữa. Ta mệt.” Nàng ấp úng nói xong, giơ tay đẩy hắn ra, xoay người, lưu lại bóng lưng cho hắn.
“Dao Nhi ngoan, nàng cứ việc ngủ, tự ta tới là được.” Hắn mặt dày lại lấn người lên, lồng ngực cực nóng lại áp vào nửa thân trần của nàng, đầu ngón tay mơn trớn sau gáy nàng, vuốt ve một đường xuống, hắn tà khí cười, ngậm chặt vành tai nàng, “Còn nói không muốn, tiểu yêu tinh, thân thể nàng còn thành thật hơn nàng.”
Thiên Dao bị hắn áp lấy, sườn mặt áp vào chăn gấm mềm mại, ngón tay thu lại, nắm chặt lấy chăn gấm, sau đó không lâu, bắt đầu thở dốc rên rỉ hỗn độn. Mà lời rên rỉ của nàng càng phát ra càng kích thích cảm quan Sở Diễm, luôn cảm thấy không đủ, giống như muốn đòi lại tất cả thiệt thòi mấy ngày qua, duy nhất một lần cho đủ mới thôi.
Sau cùng, mãi đến khi Thiên Dao hết sức ngất dưới thân hắn, hắn mới lưu luyến rời khỏi người nàng, lại vẫn ôm chặt nàng như cũ, ôn nhu nỉ non, “Tiểu yêu tinh, hôm nay tạm thời tha cho nàng, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Ngày hôm sau, lúc Thiên Dao tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã sớm không thấy người. Nàng có chút gắng gượng ngồi dậy, chỉ cảm thấy thân thể đau nhức vô cùng, khung xương toàn thân muốn gãy ra từng mảnh. Thị nữ Yêu Nguyệt đẩy cửa vào, khóe môi giương cao ý cười, cúi người nhân tiện nói: “Chúc mừng nương nương.”
Sắc mặt Thiên Dao lúc đỏ lúc trắng, bị Sở Diễm hành hạ một đêm, cơ hồ bị ăn sạch sành sanh, nàng thật sự nghĩ không ra có cái gì đáng mừng. Nàng cúi đầu nhìn những vết hôn nông sâu từ cần cổ lan tràn tới ngực, lại có chút đau đầu.
“Yêu Nguyệt, mang kiện váy dài kia tới đây.” Nàng lên tiếng phân phó.
Váy áo của Thiên Dao hơn phân nửa là ngắn gọn đơn giản, trong trí nhớ cũng chỉ có kiện váy kia cổ cao một chút, còn có thể che đi vết hôn trên cổ.
Sau khi thay y phục rửa mặt, Thiên Dao ngồi trước gương đồng trang điểm, vô cớ lại nghĩ đến chuyện tình hô mưa gọi gió tối qua, hai má lại ửng hồng một mảnh như ánh ban mai, mỹ lệ không gì sánh nổi.
“Nương nương đang nghĩ gì đó?” Yêu Nguyệt biết rõ còn cố hỏi, thấy Thiên Dao im im không cười nàng liền biết là xấu hổ.
“Không lâu nữa là đến tiết Trung Nguyên rồi, hoa đăng bên bờ sông quanh thành nhất định rất đẹp.”
“Đúng vậy, tiết Trung Nguyên hàng năm, hội chùa đế đô đều cực kỳ náo nhiệt, sau khi vào đêm, bên bờ sông ven thành treo hoa đăng đủ kiểu dáng, chiếu rọi ban đêm bừng sáng như ban ngày.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nữ mềm mại, Tĩnh phi dẫn theo thị nữ chậm rãi bước vào, trên mặt là ý cười như hoa.
Thiên Dao lại cảm thấy cực kỳ đau đầu, mấy ngày nay, Tĩnh phi có việc hay không có việc gì cũng thích chạy đến cung của nàng, nàng vừa không muốn tiếp chuyện lại không cách nào mở miệng đuổi người.
“Nô tỳ nhớ rõ Tĩnh phi nương nương là người Tây Kỳ.” Yêu Nguyệt mở miệng nói.
“Ba năm trước đây, bản cung từng theo phụ vương đến Đại Hàn một lần, vừa khéo đến tiết Trung Nguyên, từ lúc đi dạo hội hoa đăng liền không nỡ rời đi. Không nghĩ tới ba năm sau còn có thể đến nơi đây, quả nhiên là duyên phận trời định mà.” Tĩnh phi cười, tự mình ngồi lên sạp giường êm ở một bên.
“Đừng cái gì?” Hắn cười gian tà, cúi người hôn lấy làn môi run run của nàng, cùng lúc đó, bắt đầu để Thiên Dao nhận lấy sức nặng của mình. Hai tay nàng vòng chặt trên cổ hắn, giống như nắm lấy bè gỗ cuối cùng.
“Bây giờ còn nói không cần sao?” Hắn ái muội nỉ non bên tai nàng, cũng cắn khẽ vành tai xinh đẹp của nàng, hô hấp nặng nề khiêu khích nàng.
“Sở Diễm, đừng, đừng như vậy…ưm…” Thiên Dao yếu ớt rên rỉ.
“Bây giờ nói cho ta biết, còn muốn không?”
Thiên Dao sớm đã bị bao phủ bởi hơi thở dốc nặng nề, cánh tay nàng choàng qua hắn, cùng hắn hợp thành một khối hoàn mỹ.
“Muốn, ưm ưm..” Thiên Dao yếu ớt nỉ non.
“Muốn cái gì?” Hắn lại tà mị cười, cũng không ngừng tiến công.
“Muốn, muốn chàng.” Thiên Dao rên rỉ đến vỡ vụn, giọng ấm mềm phát ra càng mê loạn lòng người, thân thể ấm lạnh như ngọc của nàng làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
“Đừng, đừng mà, Sở, Sở Diễm…” Bàn tay nhỏ của nàng sờ loạn trên ngực hắn, hai mắt ướt át, bộ dáng khổ sở động lòng người, kiều mị như vậy khiến hắn hận không thể nuốt nàng vào trong bụng.
Bàn tay to của hắn dịu dàng vuốt ve da thịt bóng như tơ lụa của nàng, ôn nhuận nỉ non, “Dao Nhi là muốn hay là không muốn, nàng phải nói rõ cho ta biết mới được.”
“Muốn, muốn chàng.”
“Muốn ta cái gì?” Hắn lại hỏi.
“Muốn…” Thiên Dao đáng thương nhìn hắn, làn môi khẽ mấp mấy, giống như ủy khuất rất nhiều. Nàng đối với thân thể hắn đã quá mê muội, thoát không được.
Sở Diễm khẽ hừ một tiếng, thở hổn hển thấp giọng nói, “Tiểu yêu tinh.”
“Dao Nhi, nói nàng muốn ta, muốn ta yêu nàng.” Hắn ôm chặt thân thể như ngọc của nàng, giọng nói mê hoặc vang lên bên tai nàng.
“Ta muốn chàng, muốn chàng yêu ta.” Thiên Dao học theo, lặp lại lời hắn.
“Ta là ai?” Hắn lại hỏi.
“Sở Diễm.” Thân hình nàng vỡ vụn, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, chỉ cảm thấy hắn một mực hành hạ nàng.
“Dao Nhi, gọi tên ta.” Hắn hôn lên xương quai xanh của nàng, không khí đã đạt đến cuồng nhiệt.
“Diễm, Sở Diễm…” Nàng lần lượt gọi tên hắn, đạt tới đỉnh.
Cơ hồ là đồng thời, một dòng nước ấm tản ra, bọn họ ôm chặt nhau, cơ hồ muốn dung nhập đối phương vào huyết mạch.
Trên trán Thiên Dao lấm tấm tầng mồ hôi mỏng, cơ hồ bị hắn giày vò đến kiệt sức. Nàng thở dốc hỗn độn, thân thể cuộn thành một khối nhỏ, ru rú trong ngực hắn. Hắn mỉm cười ôm lấy nàng, bàn tay vuốt ve da thịt bóng mịn của nàng, vốn đã cảm thấy thỏa mãn, lúc vuốt ve nàng lại có phản ứng.
“Dao Nhi.” Hắn ôn nhu gọi.
“Ừm.” Nàng vô thức đáp lời, hàng mi hơi rung rung.
Hắn tà mị cười, gõ nhẹ xuống phiến môi nàng, sau đó, lại nỉ non bên tai nàng, “Dao Nhi, ta muốn nàng chưa đủ.” Hắn nói xong, kéo bàn tay nhỏ của nàng chạm vào chỗ nóng bỏng, khiến nàng trong nháy mắt thanh tỉnh, hai má đỏ rực.
“Không, không muốn nữa. Ta mệt.” Nàng ấp úng nói xong, giơ tay đẩy hắn ra, xoay người, lưu lại bóng lưng cho hắn.
“Dao Nhi ngoan, nàng cứ việc ngủ, tự ta tới là được.” Hắn mặt dày lại lấn người lên, lồng ngực cực nóng lại áp vào nửa thân trần của nàng, đầu ngón tay mơn trớn sau gáy nàng, vuốt ve một đường xuống, hắn tà khí cười, ngậm chặt vành tai nàng, “Còn nói không muốn, tiểu yêu tinh, thân thể nàng còn thành thật hơn nàng.”
Thiên Dao bị hắn áp lấy, sườn mặt áp vào chăn gấm mềm mại, ngón tay thu lại, nắm chặt lấy chăn gấm, sau đó không lâu, bắt đầu thở dốc rên rỉ hỗn độn. Mà lời rên rỉ của nàng càng phát ra càng kích thích cảm quan Sở Diễm, luôn cảm thấy không đủ, giống như muốn đòi lại tất cả thiệt thòi mấy ngày qua, duy nhất một lần cho đủ mới thôi.
Sau cùng, mãi đến khi Thiên Dao hết sức ngất dưới thân hắn, hắn mới lưu luyến rời khỏi người nàng, lại vẫn ôm chặt nàng như cũ, ôn nhu nỉ non, “Tiểu yêu tinh, hôm nay tạm thời tha cho nàng, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Ngày hôm sau, lúc Thiên Dao tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã sớm không thấy người. Nàng có chút gắng gượng ngồi dậy, chỉ cảm thấy thân thể đau nhức vô cùng, khung xương toàn thân muốn gãy ra từng mảnh. Thị nữ Yêu Nguyệt đẩy cửa vào, khóe môi giương cao ý cười, cúi người nhân tiện nói: “Chúc mừng nương nương.”
Sắc mặt Thiên Dao lúc đỏ lúc trắng, bị Sở Diễm hành hạ một đêm, cơ hồ bị ăn sạch sành sanh, nàng thật sự nghĩ không ra có cái gì đáng mừng. Nàng cúi đầu nhìn những vết hôn nông sâu từ cần cổ lan tràn tới ngực, lại có chút đau đầu.
“Yêu Nguyệt, mang kiện váy dài kia tới đây.” Nàng lên tiếng phân phó.
Váy áo của Thiên Dao hơn phân nửa là ngắn gọn đơn giản, trong trí nhớ cũng chỉ có kiện váy kia cổ cao một chút, còn có thể che đi vết hôn trên cổ.
Sau khi thay y phục rửa mặt, Thiên Dao ngồi trước gương đồng trang điểm, vô cớ lại nghĩ đến chuyện tình hô mưa gọi gió tối qua, hai má lại ửng hồng một mảnh như ánh ban mai, mỹ lệ không gì sánh nổi.
“Nương nương đang nghĩ gì đó?” Yêu Nguyệt biết rõ còn cố hỏi, thấy Thiên Dao im im không cười nàng liền biết là xấu hổ.
“Không lâu nữa là đến tiết Trung Nguyên rồi, hoa đăng bên bờ sông quanh thành nhất định rất đẹp.”
“Đúng vậy, tiết Trung Nguyên hàng năm, hội chùa đế đô đều cực kỳ náo nhiệt, sau khi vào đêm, bên bờ sông ven thành treo hoa đăng đủ kiểu dáng, chiếu rọi ban đêm bừng sáng như ban ngày.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nữ mềm mại, Tĩnh phi dẫn theo thị nữ chậm rãi bước vào, trên mặt là ý cười như hoa.
Thiên Dao lại cảm thấy cực kỳ đau đầu, mấy ngày nay, Tĩnh phi có việc hay không có việc gì cũng thích chạy đến cung của nàng, nàng vừa không muốn tiếp chuyện lại không cách nào mở miệng đuổi người.
“Nô tỳ nhớ rõ Tĩnh phi nương nương là người Tây Kỳ.” Yêu Nguyệt mở miệng nói.
“Ba năm trước đây, bản cung từng theo phụ vương đến Đại Hàn một lần, vừa khéo đến tiết Trung Nguyên, từ lúc đi dạo hội hoa đăng liền không nỡ rời đi. Không nghĩ tới ba năm sau còn có thể đến nơi đây, quả nhiên là duyên phận trời định mà.” Tĩnh phi cười, tự mình ngồi lên sạp giường êm ở một bên.
Tác giả :
Tiếu Nhược Thủy