Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 244: Đường về (2)
Quân Ninh ngã ngồi trên giường, trong lúc tức giận đem gối mềm, hay chỉ cần là vật có thể ném được, đều ném hết xuống giường phát tiết.
Xích Diễm đẩy cửa vào, trong tay bưng một chén thuốc ấm. Trong quân không có thị nữ, thế nên sinh hoạt thường ngày của Quân Ninh đều do một tay Xích Diễm xử lý. Cảnh Khang đế yêu nhi tử này như mạng, nếu không cũng sẽ không lệnh cho ám vệ bảo hộ thái tử chu toàn.
“Điện hạ, uống thuốc đi.”
“Ừ.” Quân Ninh buồn bực đáp lại một tiếng, cũng không trì hoãn, bưng dược lên uống cạn. Phụ hoàng nói không sai, nếu y chết, Khiết Nhi tuổi nhỏ, trong thâm cung ngươi lừa ta gạt, căn bản không cách nào sống sót.
“Ngày mai đội ngũ đón dâu Tây Kỳ sẽ xuất phát?” Quân Ninh ôn hòa mở miệng.
“Vâng, hoàng thượng lo lắng an nguy công chúa Tây Kỳ, đã lệnh Vân tướng mang binh tiến đến nghênh đón. Nhiều nhất nửa tháng sẽ vào cung. Hoàng thượng đã sắc phong nàng làm Tĩnh quý phi.” Xích Diễm nói.
Quân Ninh khinh thường hừ lạnh, thầm nghĩ: ‘Sao không sắc phong làm hoàng hậu! Nghe nói Tây Kỳ xưa nay toàn mỹ nữ, công chúa Tây Kỳ này lại càng là mỹ nhân khó gặp.’
Xích Diễm thấy sắc mặt Quân Ninh càng lúc càng khó coi, đành phải thở dài một tiếng giải thích, “Kỳ thật, hoàng thượng lấy công chúa Tây Kỳ cũng có ẩn tình khác. Thiết kỵ Đại Hàn ta công phá Hung Nô, cho dù thế như chẻ tre, nhưng chung quy đại quân lặn lội đường xa, phạm vào tối kỵ quân gia. Tây Kỳ kề bên Hung Nô, đã sớm tỏ ý với Đại Hàn, đã có hàng loạt quân nhu lương thảo được đưa tới trong đại quân ta. Cưới công chúa Tây Kỳ chẳng qua là xoa dịu Tây Kỳ vương mà thôi.”
Quân Ninh vẫn lạnh lùng, y làm sao không biết công chúa Tây Kỳ chẳng qua là quân cờ để khống chế Tây Kỳ. Nhưng thi cốt mẫu thân y chưa lạnh, phụ thân y liền đón dâu khác, y làm sao có thể hoàn toàn quên hết thương nhớ được.
“Lại hơn tháng nữa là có thể khải hoàn hồi triều rồi.” Quân Ninh lại nói.
“Vâng.” Xích Diễm gật đầu, “Hung Nô vương đã dâng tấu chương thần phục, chỉ là không chịu đưa vương tử nhập kinh làm con tin, lúc Gia Châu quan mất cũng không phải do ông ta quyết nữa rồi.”
Quân Ninh im lặng đứng dậy, tùy ý khoác kiện áo lông cáo lên người, đi ra khỏi lều. Xích Diễm biết ngăn cản không được, chỉ có thể nhận mệnh đi theo sau lưng y. Mà y vẫn chưa đi xa, chỉ đứng ngoài lều, trong màn đêm, ngửa đầu nhìn về phía tường thành Gia Châu quan băng lãnh. Cho dù có bồi táng giang sơn Hung Nô, mẫu thân y cũng không trở về bên cạnh y được nữa rồi. Mà y rõ ràng đã chết tâm, lại phải thay mẫu thân sống cho thật tốt. Quân Ninh nghĩ, cuộc đời này, y liền đoạn tuyệt hai chữ ‘tình yêu’, vô tình vô dục, mới sẽ không làm tổn thương mình.
Hôm sau, không chút bất ngờ, đại quân công phá Gia Châu quan, nhưng trận chiến ấy thảm thiết, tướng sĩ Gia Châu quan liều chết hộ thành, quân đội Đại Hàn thương vong nặng nề. Quân Ninh trong chiến trận bị mũi tên bay tới làm bị thương, tuy không có gì đáng ngại, cũng đủ khiến cho Sở Diễm tức giận. Phá thành xong, Sở Diễm hạ lệnh đem đầu chủ tướng Gia Châu quan treo ở đầu thành thị chúng, cũng tàn sát hàng loạt dân trong thành ba ngày, thị uy với Hung Nô vương.
Nhất thời, Gia Châu quan máu chảy thành sông, tiếng kêu khóc khắp nơi. Vào đêm, trời hạ một trận tuyết lớn, mai táng máu đỏ tươi, cũng che giấu toàn bộ tội ác.
Lúc Thiên Dao dẫn theo Dương Vân đuổi tới, mọi chuyện đã định. Thiên Dao đứng trước Gia Châu quan trầm mặc thật lâu, mới nói với Dương Vân, “Hồi kinh đi.”
Dương Vân mặc dù nhìn nàng lớn lên, lại càng ngày càng đoán không ra tâm tư nàng. Chỉ là, đối với mệnh lệnh của nàng vẫn nghe theo vô điều kiện. Ngày hôm sau, các nàng liền thuê xe ngựa chạy về đế đô. Nhân dịp đông chí, cả một đường đều là tuyết đọng thật dày, chạy hơn mười ngày đường mới tới vùng ngoại ô đế đô. Hàn độc trên người Thiên Dao vốn chưa loại bỏ hoàn toàn, mấy ngày liền chạy đi, ăn gió nằm sương, lại nhiễm phong hàn, hàn độc phát tác, hai người đành phải ở khách điếm ngoại ô tìm nơi ngủ trọ.
Trong khách điếm phần lớn là sĩ tử nhập kinh đi thi, Thiên Dao mới nhận ra, hơn tháng sau, là kỳ thi Hương ba năm một lần. Đại Hàn mặc dù có chiến sự, nhưng không bỏ qua kỳ thi này. Thiên Dao thay đổi một thân nam trang trắng thuần, trái lại có dáng vẻ sĩ tử, trong tiểu điếm nhỏ, trò chuyện thật vui với vài vị sĩ tử vào kinh đi thi. Trong đó có một người thư sinh tên là Đỗ Tử Mặc, hợp với Thiên Dao nhất, hai người thường xuyên nâng cốc nói cười.
Dáng vẻ Đỗ Tử Mặc thanh tú, đích xác là tài hoa sáng suốt, tài trí hơn người, Thiên Dao nghĩ, kim khoa Trạng Nguyên đại khái đã là vật trong tay hắn. Tuy gia thế Đỗ Tử Mặc này thường thường, lại có một vị hôn thê xinh đẹp như hoa, nàng gọi là Nguyệt Nga, là biểu muội Đỗ Tử Mặc, trong nhà không người thân, liền theo Đỗ Tử Mặc nhập kinh đi thi, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của hắn.
Nguyệt Nga này cực kỳ thông minh, hoặc là nữ tử trời sinh đều nhạy bén, nàng cảm nhận được Thiên Dao nữ giả nam trang, ban đầu vẫn không vạch trần, nhưng lúc Thiên Dao càng ngày càng thân với Đỗ Tử Mặc, sắc mặt Nguyệt Nga cũng càng lúc càng khó coi. Có một ngày, sau giờ Ngọ, Thiên Dao ở ven hồ thưởng trà ngắm cảnh, Nguyệt Nga không mời tự đến.
“Tư Đồ công tử hữu lễ.” Nguyệt Nga cúi người cúi đầu. Tư Đồ Hàm là tên giả Thiên Dao dùng lúc này.
“Nguyệt Nga cô nương không cần đa lễ, không nghĩ cô nương cũng thích cảnh đẹp trong hồ, vậy thì cùng ngồi đi. Cô cô, dâng trà cho Nguyệt Nga cô nương.” Thiên Dao trái lại vô cùng khách sáo.
Thiên Dao chỉ chung tình với một loại trà, trà là Hoàng Sơn Ngân Châm tốt nhất, nước cũng là sương mai buổi sáng hứng được, vào miệng ngọt lành, răng môi lưu hương. Nguyệt Nga khẽ ngẩn người, chỉ cảm thấy trà này thật giống người trước mặt, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
“Đa tạ trà của Tư Đồ công tử.”
“Nguyệt Nga cô nương không cần khách khí, cô và ta quen biết một thời gian, ta cùng Đỗ huynh lại là bằng hữu tri kỷ, cô là vị hôn thê của huynh ấy, đương nhiên cũng là khách quý của tại hạ.” Thiên Dao không nhanh không chậm mỉm cười nói lời khách sáo.
Mà sắc mặt Nguyệt Nga vẫn như cũ nhìn không tốt lắm, thầm hừ lạnh: ‘Quen biết chẳng qua mới hơn tháng, cũng được xưng là bằng hữu tri kỷ?’ Tư Đồ Hàm này quả nhiên là tự nhiên. “Vừa nhìn liền biết công tử xuất thân phú quý, ta cùng với biểu ca xuất thân hàn vi, chỉ sợ trèo cao không nổi.”
“Phật nói rằng: Chúng sinh bình đẳng, sao lại phân phú quý ti tiện, ta cùng Đỗ huynh hợp tính nhau, có thể nói chỉ hận không gặp sớm, tất nhiên sẽ không chê xuất thân Đỗ huynh, trái lại Nguyệt Nga cô nương không cần quá tự coi nhẹ mình.” Thiên Dao tùy ý phẩm trà trong chén, nàng đương nhiên hiểu ý đồ của Nguyệt Nga khi đến, lại vẫn ra vẻ như không biết trêu đùa nàng. Tâm tư Nguyệt Nga đơn thuần, nhanh mồm nhanh miệng, Thiên Dao vẫn rất thích, nàng cùng Đỗ Tử Mặc quả thật là một đôi trời đất tạo nên.
Nguyệt Nga hiển nhiên tức không nhẹ, cả gương mặt đều đã trắng xanh rồi. May mà không tiếp tục quanh co. “Người sáng không nói lời tối. Tư Đồ công tử, không, có lẽ nên là Tư Đồ tiểu thư, mặc dù Nguyệt Nga không biết được thân phận bối cảnh của cô, nhưng từ chi phí cơm áo cũng nhìn ra được xuất thân không phú tức quý, miếu nhỏ Đỗ gia nhà chúng ta chỉ sợ dung không được tôn đại Phật cô. Huống chi, ta cùng với biểu ca từ nhỏ đã đính ước, cuộc đời này tất nhiên không phải biểu ca không lấy làm chồng. Những thời gian này ở chung, Nguyệt Nga nhìn ra được Tư Đồ tiểu thư cũng là người có ngạo khí, nói vậy sẽ không muốn cùng người khác hầu chung một chồng đi.”
“Hóa ra Nguyệt Nga cô nương lo lắng chính là việc này à.” Thiên Dao làm bộ tỉnh ngộ, lại càng khiến Nguyệt Nga tức giận không nhẹ. Nàng, nàng rõ ràng là giả vờ ngu ngốc. Nguyệt Nga thầm lo lắng không yên, chẳng lẽ vị Tư Đồ tiểu thư này quả thật có ý với biểu ca nhà mình sao!
Thiên Dao lại cười, hiểu rõ đạo lý một vừa hai phải, “Nói vậy không nguyện cùng người hầu chung một chồng là tiểu thư Nguyệt Nga chăng.”
Nguyệt Nga cắn môi, buồn bực trả lời đúng vậy.
Thiên Dao nhẹ cười, ánh mắt chậm rãi dời về phía mặt hồ yên tĩnh, ánh mắt trong suốt nhưng lại cảm nhiễm sầu bi. “Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau. Luôn luôn là tâm nguyện của nữ tử trong thiên hạ. Đáng tiếc, phu quân ta, nữ nhân của hắn thật sự nhiều lắm. Rời nhà lâu rồi, rất nhiều chuyện ta đã nhớ không rõ. Nhưng chờ đợi từ đêm tối tới bình minh, lại đợi không được người trong lòng, mùi vị nhất định rất khổ sở.”
“Cô, cô có phu quân rồi hả?” Nguyệt Nga chấn kinh há to miệng, ánh mắt nhìn Thiên Dao từ trên xuống dưới. Nàng nhìn qua bất quá hai mươi tuổi, lại giống như một câu đố. Thử hỏi đã làm vợ người, sao lại trôi giạt khắp nơi.
Thiên Dao trầm mặc hồi lâu, ánh mắt mờ mịt rơi vào một chỗ giữa hồ, bộ dáng đạm mạc làm cho người ta tự dưng đau lòng. Nguyệt Nga nhấp môi dưới, nhút nhát mở miệng hỏi, “Phu quân Tư Đồ tiểu thư không tốt với cô sao?”
Thiên Dao bất đắc dĩ cười, “Thế nào là tốt, thế nào là không tốt? Ta đã không nhớ rõ rồi.” Giọng nói nàng trong trẻo chua xót.
“Thực xin lỗi, là Nguyệt Nga khơi lại chuyện thương tâm của tỷ tỷ.” Nguyệt Nga hơi áy náy mở miệng.
Thiên Dao ngoái đầu nhìn lại, lại nói, “Lòng dạ Đỗ huynh ngay thẳng, không phải người bội tình bạc nghĩa. Ta tiếp cận các người thực có mục đích khác, không phải như Nguyệt Nga cô nương tưởng tượng như vậy. Ta cũng không hại các người, còn về nguyên do trong đó, ngày khác ta chắc chắn nói rõ.”
Nàng mất trí nhớ, đã không còn là Thẩm Thiên Dao trước kia. Huống chi, Dao phi đã qua đời, hoàng cung há là nơi nàng muốn vào thì vào. Bây giờ, nàng muốn bằng chính cố gắng của mình, từng bước một trở về bên cạnh hắn.
“Nguyệt Nga nhìn ra được tỷ tỷ là người lương thiện, tỷ tỷ không muốn nhiều lời, Nguyệt Nga cũng sẽ không hỏi nhiều. Hôm nay là Nguyệt Nga đường đột, mong tỷ tỷ thông cảm.” Nguyệt Nga đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu, tuy xuất thân hàn vi, nhưng cũng không thiếu sự hiền thục của tiểu thư khuê các.
Thiên Dao cười, đưa tay ý đỡ nàng dậy. “Muội muội quá lời rồi. Nửa tháng sau là ngày thi toàn quốc, muội muội không đi đốc thúc Đỗ huynh đọc sách, còn có thời gian rảnh rỗi tới nói lời khách sáo với ta sao?”
“Tỷ tỷ nói phải.” Nguyệt Nga dịu dàng đáp lời.
Thiên Dao vẫn mỉm cười, kề tai nói nhỏ, “Đỗ ca ca của muội đúng là có tài làm Trạng Nguyên, muội liền chờ làm Trạng Nguyên phu nhân đi.”
“Tỷ tỷ chỉ biết đùa cợt ta.” Nguyệt Nga đỏ bừng má, bước nhanh rời đi.
Thiên Dao nhìn bóng lưng không ngừng đi xa của nàng, trong lòng nhất thời ngổn ngang. Nếu như nàng cùng Sở Diễm chỉ là phu thê bình thường, có phải cũng sẽ giống như Đỗ Tử Mặc cùng Nguyệt Nga cầm tay, đơn thuần đơn giản mà yêu!
“Thiếu chủ, sắc trời không còn sớm. Ban đêm lạnh, thân thể người yếu ớt, vẫn sớm trở về đi.” Dương Vân cầm trong tay áo lông cáo dày nặng đắp lên vai nàng, lo lắng mở miệng.
Thiên Dao mỉm cười, không tự chủ được khẽ ho, một lúc sau, mới nói, “Cô cô, có phải người cũng thấy A Dao càng ngày càng vô dụng, thân thể ốm yếu này khiền người rầu rĩ cực kỳ.”
Dương Vân không nói, giữa trán lại có phần buồn bực, thầm nghĩ: ‘Thân thể yếu ớt này của thiếu chủ còn không phải do Cảnh Khang đế ban tặng.’ Nam nhân kia, giống như quát hắn Dương Vân cũng chưa hết giận.
“Thiếu chủ không thể làm gì khác hơn điều dưỡng, sức khỏe tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp, hà tất hối tiếc tự oán.”
Thiên Dao lắc đầu bật cười, bàn tay trắng đặt lên cánh tay Dương Vân, “Đích thật là lạnh, cô cô, chúng ta trở về đi. Ngày mai, đại quân nên hồi kinh rồi.”
“Được.” Dương Vân cung kính đáp lời, lại bổ sung một câu, “Ngày mai là sinh thần của thiếu chủ.”
Thiên Dao khẽ cười khổ, ngày mai, cũng là đêm động phòng hoa chúc của Sở Diễm cùng công chúa Tây Kỳ.
Hôm sau, đại quân chậm rãi vào đế đô, từ sa trường trở về, một đường vượt mọi chông gai, mang theo khí chất thị huyết. Đại quân không thể tiến vào nội thành, được đế vương dẫn về cung, bất quá là 3000 Ngự Lâm quân mà thôi. Tuy là như vậy cũng đủ làm rung động đế đô.
Do cửa thành thông hướng cửa cung, người đi đường chen chúc hai bên đường, tuy chiến tranh khiến cho dân chúng trôi giạt khắp nơi, mà Đại Hàn lại thu phục Hung Nô, về sau Hung Nô biến thành lãnh thổ Đại Hàn, con dân Đại Hàn quả nhiên thấy hãnh diện.
Thiên Dao toàn thân áo dài trắng thuần, tóc dài búi cao, cách ăn mặc của nam tử. Nàng bao trọn gian phòng nhỏ lầu hai Đắc Nguyệt lâu, nơi này đúng là vị trí tốt nhất nhìn đại quân vào thành. Đỗ Tử Mặc cùng Nguyệt Nga cũng cảm thấy hết sức hứng thú với việc khao quân, cùng đứng chung ở lầu hai quan sát.
Sau tiếng kèn ‘hụ hụ’ vang lên, chỉ thấy Ngự Lâm quân chậm rãi vào thành, hoàng kỳ khoe khoang tung bay trong gió. Sở Diễm toàn thân áo giáp vàng, cưỡi trên tuấn mã, dưới văn võ bá quan quỳ lạy, một đường tiến vào hoàng thành. Nơi đi qua, quan viên dân chúng hô to ‘Ngô hoàng vạn tuế’, khí thế này quả thật rung chuyển trời đất.
Thiên Dao khoanh tay đứng, lặng im không nói. Ngăn cách bởi khoảng cách xa xôi, nàng không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được băng hàn cùng sát khí nghiêm trang. Tư thế hào hùng, đao quang kiếm ảnh, chung quy là nam nhân thiên hạ. Cờ xí rêu rao kia là dùng máu tươi của người Hung Nô tế điện. Thiên Dao không cách nào quên được cảnh tượng thê thảm khi hàng loạt dân trong thành Gia Châu bị tàn sát ba ngày, máu chảy thành sông.
Nàng nheo đôi mắt đẹp lại, thâm sâu ngóng nhìn phương hướng Sở Diễm. Hắn từng bước một đi lên đài cao, quan sát chúng sinh, toàn thân kim hoàng dưới ánh mặt trời rực rỡ sáng quắc, giống như ma quỷ thị huyết đi ra từ địa ngục, thậm chí trong không khí đã tràn ngập mùi máu tươi. Bàn tay Thiên Dao dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, nhất thời lại quên hô hấp.
Xích Diễm đẩy cửa vào, trong tay bưng một chén thuốc ấm. Trong quân không có thị nữ, thế nên sinh hoạt thường ngày của Quân Ninh đều do một tay Xích Diễm xử lý. Cảnh Khang đế yêu nhi tử này như mạng, nếu không cũng sẽ không lệnh cho ám vệ bảo hộ thái tử chu toàn.
“Điện hạ, uống thuốc đi.”
“Ừ.” Quân Ninh buồn bực đáp lại một tiếng, cũng không trì hoãn, bưng dược lên uống cạn. Phụ hoàng nói không sai, nếu y chết, Khiết Nhi tuổi nhỏ, trong thâm cung ngươi lừa ta gạt, căn bản không cách nào sống sót.
“Ngày mai đội ngũ đón dâu Tây Kỳ sẽ xuất phát?” Quân Ninh ôn hòa mở miệng.
“Vâng, hoàng thượng lo lắng an nguy công chúa Tây Kỳ, đã lệnh Vân tướng mang binh tiến đến nghênh đón. Nhiều nhất nửa tháng sẽ vào cung. Hoàng thượng đã sắc phong nàng làm Tĩnh quý phi.” Xích Diễm nói.
Quân Ninh khinh thường hừ lạnh, thầm nghĩ: ‘Sao không sắc phong làm hoàng hậu! Nghe nói Tây Kỳ xưa nay toàn mỹ nữ, công chúa Tây Kỳ này lại càng là mỹ nhân khó gặp.’
Xích Diễm thấy sắc mặt Quân Ninh càng lúc càng khó coi, đành phải thở dài một tiếng giải thích, “Kỳ thật, hoàng thượng lấy công chúa Tây Kỳ cũng có ẩn tình khác. Thiết kỵ Đại Hàn ta công phá Hung Nô, cho dù thế như chẻ tre, nhưng chung quy đại quân lặn lội đường xa, phạm vào tối kỵ quân gia. Tây Kỳ kề bên Hung Nô, đã sớm tỏ ý với Đại Hàn, đã có hàng loạt quân nhu lương thảo được đưa tới trong đại quân ta. Cưới công chúa Tây Kỳ chẳng qua là xoa dịu Tây Kỳ vương mà thôi.”
Quân Ninh vẫn lạnh lùng, y làm sao không biết công chúa Tây Kỳ chẳng qua là quân cờ để khống chế Tây Kỳ. Nhưng thi cốt mẫu thân y chưa lạnh, phụ thân y liền đón dâu khác, y làm sao có thể hoàn toàn quên hết thương nhớ được.
“Lại hơn tháng nữa là có thể khải hoàn hồi triều rồi.” Quân Ninh lại nói.
“Vâng.” Xích Diễm gật đầu, “Hung Nô vương đã dâng tấu chương thần phục, chỉ là không chịu đưa vương tử nhập kinh làm con tin, lúc Gia Châu quan mất cũng không phải do ông ta quyết nữa rồi.”
Quân Ninh im lặng đứng dậy, tùy ý khoác kiện áo lông cáo lên người, đi ra khỏi lều. Xích Diễm biết ngăn cản không được, chỉ có thể nhận mệnh đi theo sau lưng y. Mà y vẫn chưa đi xa, chỉ đứng ngoài lều, trong màn đêm, ngửa đầu nhìn về phía tường thành Gia Châu quan băng lãnh. Cho dù có bồi táng giang sơn Hung Nô, mẫu thân y cũng không trở về bên cạnh y được nữa rồi. Mà y rõ ràng đã chết tâm, lại phải thay mẫu thân sống cho thật tốt. Quân Ninh nghĩ, cuộc đời này, y liền đoạn tuyệt hai chữ ‘tình yêu’, vô tình vô dục, mới sẽ không làm tổn thương mình.
Hôm sau, không chút bất ngờ, đại quân công phá Gia Châu quan, nhưng trận chiến ấy thảm thiết, tướng sĩ Gia Châu quan liều chết hộ thành, quân đội Đại Hàn thương vong nặng nề. Quân Ninh trong chiến trận bị mũi tên bay tới làm bị thương, tuy không có gì đáng ngại, cũng đủ khiến cho Sở Diễm tức giận. Phá thành xong, Sở Diễm hạ lệnh đem đầu chủ tướng Gia Châu quan treo ở đầu thành thị chúng, cũng tàn sát hàng loạt dân trong thành ba ngày, thị uy với Hung Nô vương.
Nhất thời, Gia Châu quan máu chảy thành sông, tiếng kêu khóc khắp nơi. Vào đêm, trời hạ một trận tuyết lớn, mai táng máu đỏ tươi, cũng che giấu toàn bộ tội ác.
Lúc Thiên Dao dẫn theo Dương Vân đuổi tới, mọi chuyện đã định. Thiên Dao đứng trước Gia Châu quan trầm mặc thật lâu, mới nói với Dương Vân, “Hồi kinh đi.”
Dương Vân mặc dù nhìn nàng lớn lên, lại càng ngày càng đoán không ra tâm tư nàng. Chỉ là, đối với mệnh lệnh của nàng vẫn nghe theo vô điều kiện. Ngày hôm sau, các nàng liền thuê xe ngựa chạy về đế đô. Nhân dịp đông chí, cả một đường đều là tuyết đọng thật dày, chạy hơn mười ngày đường mới tới vùng ngoại ô đế đô. Hàn độc trên người Thiên Dao vốn chưa loại bỏ hoàn toàn, mấy ngày liền chạy đi, ăn gió nằm sương, lại nhiễm phong hàn, hàn độc phát tác, hai người đành phải ở khách điếm ngoại ô tìm nơi ngủ trọ.
Trong khách điếm phần lớn là sĩ tử nhập kinh đi thi, Thiên Dao mới nhận ra, hơn tháng sau, là kỳ thi Hương ba năm một lần. Đại Hàn mặc dù có chiến sự, nhưng không bỏ qua kỳ thi này. Thiên Dao thay đổi một thân nam trang trắng thuần, trái lại có dáng vẻ sĩ tử, trong tiểu điếm nhỏ, trò chuyện thật vui với vài vị sĩ tử vào kinh đi thi. Trong đó có một người thư sinh tên là Đỗ Tử Mặc, hợp với Thiên Dao nhất, hai người thường xuyên nâng cốc nói cười.
Dáng vẻ Đỗ Tử Mặc thanh tú, đích xác là tài hoa sáng suốt, tài trí hơn người, Thiên Dao nghĩ, kim khoa Trạng Nguyên đại khái đã là vật trong tay hắn. Tuy gia thế Đỗ Tử Mặc này thường thường, lại có một vị hôn thê xinh đẹp như hoa, nàng gọi là Nguyệt Nga, là biểu muội Đỗ Tử Mặc, trong nhà không người thân, liền theo Đỗ Tử Mặc nhập kinh đi thi, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của hắn.
Nguyệt Nga này cực kỳ thông minh, hoặc là nữ tử trời sinh đều nhạy bén, nàng cảm nhận được Thiên Dao nữ giả nam trang, ban đầu vẫn không vạch trần, nhưng lúc Thiên Dao càng ngày càng thân với Đỗ Tử Mặc, sắc mặt Nguyệt Nga cũng càng lúc càng khó coi. Có một ngày, sau giờ Ngọ, Thiên Dao ở ven hồ thưởng trà ngắm cảnh, Nguyệt Nga không mời tự đến.
“Tư Đồ công tử hữu lễ.” Nguyệt Nga cúi người cúi đầu. Tư Đồ Hàm là tên giả Thiên Dao dùng lúc này.
“Nguyệt Nga cô nương không cần đa lễ, không nghĩ cô nương cũng thích cảnh đẹp trong hồ, vậy thì cùng ngồi đi. Cô cô, dâng trà cho Nguyệt Nga cô nương.” Thiên Dao trái lại vô cùng khách sáo.
Thiên Dao chỉ chung tình với một loại trà, trà là Hoàng Sơn Ngân Châm tốt nhất, nước cũng là sương mai buổi sáng hứng được, vào miệng ngọt lành, răng môi lưu hương. Nguyệt Nga khẽ ngẩn người, chỉ cảm thấy trà này thật giống người trước mặt, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
“Đa tạ trà của Tư Đồ công tử.”
“Nguyệt Nga cô nương không cần khách khí, cô và ta quen biết một thời gian, ta cùng Đỗ huynh lại là bằng hữu tri kỷ, cô là vị hôn thê của huynh ấy, đương nhiên cũng là khách quý của tại hạ.” Thiên Dao không nhanh không chậm mỉm cười nói lời khách sáo.
Mà sắc mặt Nguyệt Nga vẫn như cũ nhìn không tốt lắm, thầm hừ lạnh: ‘Quen biết chẳng qua mới hơn tháng, cũng được xưng là bằng hữu tri kỷ?’ Tư Đồ Hàm này quả nhiên là tự nhiên. “Vừa nhìn liền biết công tử xuất thân phú quý, ta cùng với biểu ca xuất thân hàn vi, chỉ sợ trèo cao không nổi.”
“Phật nói rằng: Chúng sinh bình đẳng, sao lại phân phú quý ti tiện, ta cùng Đỗ huynh hợp tính nhau, có thể nói chỉ hận không gặp sớm, tất nhiên sẽ không chê xuất thân Đỗ huynh, trái lại Nguyệt Nga cô nương không cần quá tự coi nhẹ mình.” Thiên Dao tùy ý phẩm trà trong chén, nàng đương nhiên hiểu ý đồ của Nguyệt Nga khi đến, lại vẫn ra vẻ như không biết trêu đùa nàng. Tâm tư Nguyệt Nga đơn thuần, nhanh mồm nhanh miệng, Thiên Dao vẫn rất thích, nàng cùng Đỗ Tử Mặc quả thật là một đôi trời đất tạo nên.
Nguyệt Nga hiển nhiên tức không nhẹ, cả gương mặt đều đã trắng xanh rồi. May mà không tiếp tục quanh co. “Người sáng không nói lời tối. Tư Đồ công tử, không, có lẽ nên là Tư Đồ tiểu thư, mặc dù Nguyệt Nga không biết được thân phận bối cảnh của cô, nhưng từ chi phí cơm áo cũng nhìn ra được xuất thân không phú tức quý, miếu nhỏ Đỗ gia nhà chúng ta chỉ sợ dung không được tôn đại Phật cô. Huống chi, ta cùng với biểu ca từ nhỏ đã đính ước, cuộc đời này tất nhiên không phải biểu ca không lấy làm chồng. Những thời gian này ở chung, Nguyệt Nga nhìn ra được Tư Đồ tiểu thư cũng là người có ngạo khí, nói vậy sẽ không muốn cùng người khác hầu chung một chồng đi.”
“Hóa ra Nguyệt Nga cô nương lo lắng chính là việc này à.” Thiên Dao làm bộ tỉnh ngộ, lại càng khiến Nguyệt Nga tức giận không nhẹ. Nàng, nàng rõ ràng là giả vờ ngu ngốc. Nguyệt Nga thầm lo lắng không yên, chẳng lẽ vị Tư Đồ tiểu thư này quả thật có ý với biểu ca nhà mình sao!
Thiên Dao lại cười, hiểu rõ đạo lý một vừa hai phải, “Nói vậy không nguyện cùng người hầu chung một chồng là tiểu thư Nguyệt Nga chăng.”
Nguyệt Nga cắn môi, buồn bực trả lời đúng vậy.
Thiên Dao nhẹ cười, ánh mắt chậm rãi dời về phía mặt hồ yên tĩnh, ánh mắt trong suốt nhưng lại cảm nhiễm sầu bi. “Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau. Luôn luôn là tâm nguyện của nữ tử trong thiên hạ. Đáng tiếc, phu quân ta, nữ nhân của hắn thật sự nhiều lắm. Rời nhà lâu rồi, rất nhiều chuyện ta đã nhớ không rõ. Nhưng chờ đợi từ đêm tối tới bình minh, lại đợi không được người trong lòng, mùi vị nhất định rất khổ sở.”
“Cô, cô có phu quân rồi hả?” Nguyệt Nga chấn kinh há to miệng, ánh mắt nhìn Thiên Dao từ trên xuống dưới. Nàng nhìn qua bất quá hai mươi tuổi, lại giống như một câu đố. Thử hỏi đã làm vợ người, sao lại trôi giạt khắp nơi.
Thiên Dao trầm mặc hồi lâu, ánh mắt mờ mịt rơi vào một chỗ giữa hồ, bộ dáng đạm mạc làm cho người ta tự dưng đau lòng. Nguyệt Nga nhấp môi dưới, nhút nhát mở miệng hỏi, “Phu quân Tư Đồ tiểu thư không tốt với cô sao?”
Thiên Dao bất đắc dĩ cười, “Thế nào là tốt, thế nào là không tốt? Ta đã không nhớ rõ rồi.” Giọng nói nàng trong trẻo chua xót.
“Thực xin lỗi, là Nguyệt Nga khơi lại chuyện thương tâm của tỷ tỷ.” Nguyệt Nga hơi áy náy mở miệng.
Thiên Dao ngoái đầu nhìn lại, lại nói, “Lòng dạ Đỗ huynh ngay thẳng, không phải người bội tình bạc nghĩa. Ta tiếp cận các người thực có mục đích khác, không phải như Nguyệt Nga cô nương tưởng tượng như vậy. Ta cũng không hại các người, còn về nguyên do trong đó, ngày khác ta chắc chắn nói rõ.”
Nàng mất trí nhớ, đã không còn là Thẩm Thiên Dao trước kia. Huống chi, Dao phi đã qua đời, hoàng cung há là nơi nàng muốn vào thì vào. Bây giờ, nàng muốn bằng chính cố gắng của mình, từng bước một trở về bên cạnh hắn.
“Nguyệt Nga nhìn ra được tỷ tỷ là người lương thiện, tỷ tỷ không muốn nhiều lời, Nguyệt Nga cũng sẽ không hỏi nhiều. Hôm nay là Nguyệt Nga đường đột, mong tỷ tỷ thông cảm.” Nguyệt Nga đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu, tuy xuất thân hàn vi, nhưng cũng không thiếu sự hiền thục của tiểu thư khuê các.
Thiên Dao cười, đưa tay ý đỡ nàng dậy. “Muội muội quá lời rồi. Nửa tháng sau là ngày thi toàn quốc, muội muội không đi đốc thúc Đỗ huynh đọc sách, còn có thời gian rảnh rỗi tới nói lời khách sáo với ta sao?”
“Tỷ tỷ nói phải.” Nguyệt Nga dịu dàng đáp lời.
Thiên Dao vẫn mỉm cười, kề tai nói nhỏ, “Đỗ ca ca của muội đúng là có tài làm Trạng Nguyên, muội liền chờ làm Trạng Nguyên phu nhân đi.”
“Tỷ tỷ chỉ biết đùa cợt ta.” Nguyệt Nga đỏ bừng má, bước nhanh rời đi.
Thiên Dao nhìn bóng lưng không ngừng đi xa của nàng, trong lòng nhất thời ngổn ngang. Nếu như nàng cùng Sở Diễm chỉ là phu thê bình thường, có phải cũng sẽ giống như Đỗ Tử Mặc cùng Nguyệt Nga cầm tay, đơn thuần đơn giản mà yêu!
“Thiếu chủ, sắc trời không còn sớm. Ban đêm lạnh, thân thể người yếu ớt, vẫn sớm trở về đi.” Dương Vân cầm trong tay áo lông cáo dày nặng đắp lên vai nàng, lo lắng mở miệng.
Thiên Dao mỉm cười, không tự chủ được khẽ ho, một lúc sau, mới nói, “Cô cô, có phải người cũng thấy A Dao càng ngày càng vô dụng, thân thể ốm yếu này khiền người rầu rĩ cực kỳ.”
Dương Vân không nói, giữa trán lại có phần buồn bực, thầm nghĩ: ‘Thân thể yếu ớt này của thiếu chủ còn không phải do Cảnh Khang đế ban tặng.’ Nam nhân kia, giống như quát hắn Dương Vân cũng chưa hết giận.
“Thiếu chủ không thể làm gì khác hơn điều dưỡng, sức khỏe tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp, hà tất hối tiếc tự oán.”
Thiên Dao lắc đầu bật cười, bàn tay trắng đặt lên cánh tay Dương Vân, “Đích thật là lạnh, cô cô, chúng ta trở về đi. Ngày mai, đại quân nên hồi kinh rồi.”
“Được.” Dương Vân cung kính đáp lời, lại bổ sung một câu, “Ngày mai là sinh thần của thiếu chủ.”
Thiên Dao khẽ cười khổ, ngày mai, cũng là đêm động phòng hoa chúc của Sở Diễm cùng công chúa Tây Kỳ.
Hôm sau, đại quân chậm rãi vào đế đô, từ sa trường trở về, một đường vượt mọi chông gai, mang theo khí chất thị huyết. Đại quân không thể tiến vào nội thành, được đế vương dẫn về cung, bất quá là 3000 Ngự Lâm quân mà thôi. Tuy là như vậy cũng đủ làm rung động đế đô.
Do cửa thành thông hướng cửa cung, người đi đường chen chúc hai bên đường, tuy chiến tranh khiến cho dân chúng trôi giạt khắp nơi, mà Đại Hàn lại thu phục Hung Nô, về sau Hung Nô biến thành lãnh thổ Đại Hàn, con dân Đại Hàn quả nhiên thấy hãnh diện.
Thiên Dao toàn thân áo dài trắng thuần, tóc dài búi cao, cách ăn mặc của nam tử. Nàng bao trọn gian phòng nhỏ lầu hai Đắc Nguyệt lâu, nơi này đúng là vị trí tốt nhất nhìn đại quân vào thành. Đỗ Tử Mặc cùng Nguyệt Nga cũng cảm thấy hết sức hứng thú với việc khao quân, cùng đứng chung ở lầu hai quan sát.
Sau tiếng kèn ‘hụ hụ’ vang lên, chỉ thấy Ngự Lâm quân chậm rãi vào thành, hoàng kỳ khoe khoang tung bay trong gió. Sở Diễm toàn thân áo giáp vàng, cưỡi trên tuấn mã, dưới văn võ bá quan quỳ lạy, một đường tiến vào hoàng thành. Nơi đi qua, quan viên dân chúng hô to ‘Ngô hoàng vạn tuế’, khí thế này quả thật rung chuyển trời đất.
Thiên Dao khoanh tay đứng, lặng im không nói. Ngăn cách bởi khoảng cách xa xôi, nàng không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được băng hàn cùng sát khí nghiêm trang. Tư thế hào hùng, đao quang kiếm ảnh, chung quy là nam nhân thiên hạ. Cờ xí rêu rao kia là dùng máu tươi của người Hung Nô tế điện. Thiên Dao không cách nào quên được cảnh tượng thê thảm khi hàng loạt dân trong thành Gia Châu bị tàn sát ba ngày, máu chảy thành sông.
Nàng nheo đôi mắt đẹp lại, thâm sâu ngóng nhìn phương hướng Sở Diễm. Hắn từng bước một đi lên đài cao, quan sát chúng sinh, toàn thân kim hoàng dưới ánh mặt trời rực rỡ sáng quắc, giống như ma quỷ thị huyết đi ra từ địa ngục, thậm chí trong không khí đã tràn ngập mùi máu tươi. Bàn tay Thiên Dao dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, nhất thời lại quên hô hấp.
Tác giả :
Tiếu Nhược Thủy