Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 240: Đợi chàng bên bờ luân hồi
“Vương gia, đừng mà!” Tô Oánh kinh hoảng kêu lên một tiếng, lảo đảo bò tới chân Sở Hạo, ôm lấy chân hắn, sợ hãi tới rơi lệ đầy mặt. Nàng ở bên Sở Hạo nhiều năm, làm sao không biết tâm tính hắn. Hắn cũng là người kiêu ngạo, nhân nhượng đủ điều với Thiên Dao đã là khó thấy, mà cho đến hôm nay, hắn đã bị Sở Diễm bức không còn đường lui, như vậy, liền nhất định muốn ngọc nát đá tan. “Vương gia hãy suy nghĩ kỹ, Dao phi vừa chết, Cảnh Khang đế nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ sợ sẽ huyết tẩy Cô Thành. Vương gia, chúng ta bây giờ còn có đường lui…”
“Đường lui?” Sở Hạo cô lãnh cười to, “Năm năm trước binh bại, bổn vương đã không còn đường lui rồi. Nếu như bổn vương phải chết cũng nhất định lôi nàng chôn cùng.” Sở Hạo cường bạo lôi Thiên Dao ra ngoài, không chút nào để tâm Tô Oánh ở phía sau kêu khóc điên cuồng
Hai ngày chưa dùng cơm, Thiên Dao cơ hồ không còn chút sức lực, cũng chỉ có thể tùy Sở Hạo bài bố. Nàng bị hắn giam ở phủ công chúa mấy tháng trời, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh trí Cô Thành. Chỉ vì lúc này nàng đã bị Sở Hạo mang đến chỗ cao nhất Cô Thành. Nàng bị ép đứng trên đỉnh núi, áo trắng bồng bềnh, đưa mắt nhìn về phía xa. Cô Thành ba mặt là núi vây quanh, mà một bên núi lại là biển, dưới đỉnh núi, nước biển cuồn cuộn gào thét. Mà mặt bên kia lại là núi tuyết trắng xóa, cao vút trong làn mây. Nàng lẳng lặng ngóng nhìn, đột nhiên lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
“Nhớ ra chưa? Đó là Thiên Sơn, là nơi nàng lớn lên. Sau khi gặp được nàng, bổn vương thường nghĩ, có phải băng tuyết trên Thiên Sơn đã tạo thành tính tình lạnh lùng của nàng hay không. Nhưng sau này, bổn vương phát hiện nàng không phải vô tình, mà tình của nàng đều đặt trên người Sở Diễm.” Chẳng biết từ lúc nào hắn đã đứng bên cạnh nàng, bàn tay dùng lực nắm lấy cằm nàng. Thiên Dao bị đau, bị ép ngước mắt nhìn về phía hắn.
“Nghe nói các ngươi bắt đầu từ nơi này, thế thì, cũng kết thúc từ đây đi.” Sở Hạo cười lạnh nhưng lại không có chút nhiệt độ. Thiên Dao nghĩ, nam nhân tên Sở Diễm kia thật đã bức hắn đến đường cùng. Mà giọng nói lạnh như băng của hắn vẫn vang bên tai nàng, “Lấy thiên hạ làm sính lễ, ta sẽ cưới nàng làm nữ tử tôn quý nhất trên đời này.” Sở Hạo cười to, lời này quả thật chỉ có Thất đệ cuồng vọng kia của hắn mới có thể nói ra.
Thiên Dao mông lung thất thần nhìn hắn, chỉ cảm thấy đau đớn từ từ nổ tung trong lòng, sau đó lan tràn khắp người. Một giọt nước mắt trong suốt không hề dự liệu chảy xuống theo gò má. Thiên Dao nghĩ, bất luận là nhớ hay không nhớ, nàng đều đau vì hắn như vậy, đau đến mất cảm giác.
“Nàng khóc? Khóc vì hắn?” Ngón tay đang kiềm chế cằm nàng đột nhiên nắm chặt, Thiên Dao chỉ cảm thấy trên cằm truyền đến đau đớn. Nàng mím chặt môi, ngăn lệ chảy thành dòng.
“Yên tâm, nàng rất nhanh sẽ nhìn thấy hắn thôi. Nhất định không nhớ ra bộ dạng của hắn phải không, trước khi chết, bổn vương sẽ thành toàn tâm nguyện của nàng.” Sở Hạo dứt lời, lại càn rỡ cười. Hắn buông nàng ra, lui nhanh về phía sau, sau đó, cung thủ bắt đầu giương cung lên, từng mũi tên nhắm về phía nàng, vây khốn nàng ngay vách núi đen.
Thiên Dao lại không mảy may sợ hãi, sa y tuyết trắng nghênh gió tung bay, như bươm bướm muốn giương cánh bay. Chỗ tầm mắt nhìn tới đều là một mảng mênh mông. Trong ngày đông, nước biển điên cuồng gào thét tỏa ra băng hàn rét thấu xương.
Dưới chân núi, một đội nhân mã thần tốc hướng đỉnh núi mà đến, người không nhiều nhưng nhìn ra được đều là tinh nhuệ. Trên tuấn mã dẫn đầu là nam tử tuyệt mỹ mũ ngọc cẩm bào. Thiên Dao nheo mắt nhìn chăm chú, tuấn nhan dần hiện rõ trong đôi mắt trong suốt, mà trong đầu vẫn hỗn độn một mảnh, ngoại trừ đau đớn như xé rách không còn gì khác.
Trong nháy mắt, đội nhân mã kia đã đi tới vách núi, Sở Diễm xoay người xuống ngựa, phía sau Quân Ninh cùng Xích Diễm theo sát. Khi thấy bên vách núi hiện lên bóng dáng trắng như tuyết, sắc mặt Sở Diễm mặc dù bình tĩnh, huyết dịch trong thân thể đã sớm sôi trào. Một lần lại một lần mất đi, hắn chịu đủ rồi, cũng sợ rồi.
“Mẫu thân!” Quân Ninh lớn tiếng la lên, chung quy tuổi còn nhỏ, còn thiếu kiên nhẫn.
“Đã lâu không gặp, Thất đệ!” Sở Hạo cao giọng cười, khoảng cách với Sở Diễm lúc đó bất quá chỉ hơn một trượng.
Khóe môi Sở Diễm khẽ động, mặc dù cười nhưng trong mắt lại băng lãnh. “Nhị ca đại nạn không chết, trái lại thật đáng mừng.” Hắn khoanh tay đứng, trường bào xanh nhạt theo gió biển khẽ động. Nếu như biết sẽ có kiếp nạn này, ngày đó hắn sẽ không cho phép Sở Hạo kéo dài hơi tàn. Hắn có thể mơ tưởng đến giang sơn Đại Hàn, nhưng Sở Diễm tuyệt đối không cho phép hắn thương tổn nữ nhân của mình.
“Bổn vương không chết, Thất đệ nhất định cực kỳ thất vọng mới phải.” Sở Hạo cười tà mị, liếc mắt nhìn về phía bóng dáng tuyết trắng đơn bạc trên đỉnh núi kia. Lúc này, nàng cũng nhìn về phía bọn hắn, chỉ là ánh mắt lưu luyến dịu dàng kia vẫn theo sát Sở Diễm, mang theo mê mang cùng đau đớn. Mà Sở Diễm cũng nhìn lại nàng như vậy, ánh mắt bọn họ giao nhau giữa không trung, không ngừng dây dưa.
Bàn tay ẩn dưới ống tay áo Sở Hạo đã nắm chặt thành quyền, một màn này ánh vào trong mắt nhưng lại chói mắt như vậy.
“Dao phi của trẫm vừa mới ra tháng đã được Nhị ca mời đến Cô Thành, chỉ sợ thân thể còn chưa được điều dưỡng thích đáng. Vách núi kia gió lớn, dễ cảm nhiễm phong hàn. Nhị ca vẫn nên để nàng xuống đây trước đi, có yêu cầu gì, cứ việc nói ra.” Đôi mắt Sở Diễm thâm thúy, dậy sóng lớn. Thiên Dao vẫn còn đứng trên đỉnh vách núi, gió gào rít thổi qua, giống như một khắc sau sẽ thổi nàng rơi xuống biển vậy.
“Sở Diễm, bổn vương không vòng vo với ngươi, ngươi muốn Dao phi của ngươi, có thể. Dù sao bổn vương giữ một nữ nhân không có tim cũng vô dụng. Chỉ là, muốn lấy giang sơn của ngươi tới đổi!”
“Càn rỡ, loạn thần tặc tử, có tư cách gì ra điều kiện với hoàng thượng.” Xích Diễm lạnh giọng quát lớn, bảo kiếm bên hông rút ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về hướng Sở Hạo.
“Xích Diễm!” Sở Diễm trầm giọng khiển trách, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Xích Diễm ở phía sau. Xích Diễm cắn chặt răng, cũng không dám lỗ mãng.
Thân thể cao lớn của Sở Diễm đứng thẳng trong gió rít gào, tuấn nhan tuyệt thế bình tĩnh, giống như tiên giáng trần. Giang sơn cùng mỹ nhân, hắn tựa hồ cuối cùng cũng gặp phải lựa chọn tiến thoái lưỡng nan. Nhưng bây giờ, hắn tuyệt sẽ không phụ Thiên Dao nữa. Ánh mắt hắn ôn nhuận nhìn về nữ tử đang đứng ở dốc núi, nàng nhíu mi nhìn hắn, ánh mắt trong suốt mờ mịt.
Sở Diễm ôn nhuận cười, chậm rãi nói, “Dao Nhi, nàng còn nhớ không? Lấy thiên hạ làm sính lễ, ta sẽ cưới nàng làm nữ tử tôn quý nhất trên đời. Thiên hạ này vốn là sính lễ ta dành cho nàng, bây giờ dùng nó đổi lấy bình an của nàng, thật cũng không quá đáng.”
“Hoàng thượng nên cân nhắc lại.” Lời này vừa nói ra, không chỉ Xích Diễm mà ám vệ phía sau hết thảy đều quỳ gối xuống đất. Vì một nữ nhân vứt bỏ giang sơn, có thể nói Sở Diễm là người duy nhất của Đại Hàn hoàng triều.
Trong lòng Thiên Dao chua xót, khóe môi lại nở nụ cười thư thái. Mặc dù đã mất đi trí nhớ nhưng nàng cảm nhận được hắn cực kỳ yêu nàng. Có phu quân như vậy, cuộc đời này còn cầu gì hơn.
Sở Hạo ngửa mặt lên trời cười to, trên mặt lại không nhìn ra vui mừng, mà hiển nhiên, đây không phải là thứ hắn mong muốn. “Sở Diễm, ngươi thông minh khôn ngoan như vậy, nhưng bổn vương cũng không phải kẻ ngốc. Đại Hàn ở trong tay ngươi nhiều năm sớm đã vững như bàn thạch. Bổn vương giờ phút này có đạt được, cũng tuyệt đối ngồi không vững ngôi vị hoàng đế này, trừ phi…”
Mắt phượng Sở Diễm lạnh lùng nheo lại, chờ câu sau của hắn. Trong lòng hắn đã có dự liệu, hiện giờ trong tay Sở Hạo có tấm vương bài ‘Thiên Dao’ này, đương nhiên hẳn không dễ dàng buông tha.
“Trừ phi lưu mạng của ngươi lại. Sở Diễm, dùng mạng của ngươi đổi mạng Thiên Dao, thế nào?” Sở Hạo chợt nhíu mày.
Sở Diễm vẫn chưa trả lời, chỉ thâm tình ngóng nhìn nữ tử trên vách núi. Nàng nhìn hắn, im lặng lắc đầu.
Sở Diễm cười có chút chua xót, hắn cùng Sở Hạo đấu nhau mười mấy năm, đương nhiên hiểu rõ tính tình hắn, chiếm không được liền hủy diệt. Nếu như hôm nay hắn không lưu mạng này lại, Thiên Dao khó thoát kiếp nạn này. Dao Nhi của hắn đã chịu quá nhiều thương tổn, mỗi một lần nàng đều vì hắn ra sống vào chết, bây giờ, để cho hắn vì nàng trả giá một lần đi.
Hắn hơi xoay người, nhìn về phía Quân Ninh ở sau lưng cách đó không xa. Dù sao vẫn là một đứa bé, Quân Ninh giờ phút này cơ hồ đứng cứng ngắc tại chỗ. Thân thể không khống chế được run rẩy.
“Ninh Nhi.” Sở Diễm nhẹ giọng gọi một câu, “Gọi ta một tiếng ‘phụ thân’ đi.”
Quân Ninh mím chặt môi không nói, ánh mắt trong suốt từ từ nhòe đi.
“Ta nhớ con từng nói, có mẫu thân con mới có nhà. Hiện tại, nàng đã ở trước mặt con, Ninh Nhi, ta chỉ là phụ thân của con, không phải phụ hoàng. Không có quần thần triều cương, chúng ta chỉ là người một nhà bình thường.” Sở Diễm ôn nhuận nhìn Quân Ninh.
Quân Ninh cố nén không cho nước mắt tràn ra, lại vẫn như cũ không chịu mở miệng. Sở Diễm bất đắc dĩ nhẹ cười, xoay người lại nhìn về phía Sở Hạo. “Trẫm đồng ý với ngươi, chỉ hi vọng ngươi có thể giữ lời, thả cho Thiên Dao cùng Quân Ninh một con đường sống.”
Vừa dứt lời, bảo kiếm Phi Hồng rút ra khỏi vỏ, bảo kiếm Phi Hồng ra khỏi vỏ nhất định nhiễm máu tươi. Thân kiếm màu đỏ ánh lên ánh sáng băng lãnh kiêu ngạo, cũng giống như chủ nhân nó vậy.
“Đừng mà!” Quân Ninh hô lớn một tiếng, mới vừa muốn tiến lên lại bị cánh hoa quỳnh từ trong cổ tay áo Sở Diễm điểm trúng huyệt đạo. Sở Diễm mỉm cười nhìn y, môi khẽ động nhưng lại không phát thành tiếng. Nhưng Quân Ninh lại hiểu được, hắn nói tiếp, “Làm một vị hoàng đế tốt, bảo vệ giang sơn Đại Hàn, bảo vệ mẫu thân cùng muội muội con.”
Mặc dù con đường này khó đi nhưng hắn tin tưởng Quân Ninh nhất định sẽ làm được, bởi vì y là nhi tử của Sở Diễm, là huyết mạch hoàng thất Đại Hàn.
“Phụ thân, phụ thân.” Quân Ninh tê tâm liệt phế khóc gọi, thanh âm lại tiêu tán trong gió lạnh bên dốc núi.
Sắc mặt Sở Diễm bình tĩnh, đối mặt với sinh tử lại không chút dao động, bảo kiếm nắm chặt trong tay đã lẳng lặng đặt trên cần cổ.
“Dừng tay!” Thiên Dao đứng ở trên đỉnh núi rốt cuộc mở miệng. Nàng nhìn hắn, rõ ràng đau lòng lại phải làm bộ vô tình cùng băng lãnh. “Sở Diễm, ngươi là đồ ngốc sao! Ta đã không nhớ rõ ngươi, ngươi hà tất vì một nữ nhân không yêu ngươi mà hi sinh tính mạng.”
Sở Diễm cười khổ, ánh mắt ngóng nhìn nàng trước sau ôn nhu như nước. “Nàng nhớ cũng được, quên cũng được, nàng đều là Dao Nhi của ta. Chỉ cần nàng biết, ta yêu nàng đã vượt qua khỏi sinh mệnh.” Dứt lời, hắn cơ hồ không do dự thêm, lưỡi dao sắc bén đã rạch trên cổ.”
“Đợi một chút!” Thiên Dao lại thét một tiếng kinh hãi, lảo đảo bước lên trước hai bước, lại bị đám cung thủ ngăn lại. Hai dòng nước mắt chảy xuống gò má tuyệt mỹ trắng bệch, một lát sau, nàng mở miệng lần nữa. “Sở Diễm, ta muốn hát cho ngươi nghe một bài.”
“Chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn đẹp không thể giấu, người ở bên mình như cảnh xuân mộng chết không hối tiếc. Quốc sắc thiên hương mặc do dây dưa vướng mắc, chỉ sợ đời người ngắn ngủi, chàng tình thiếp nguyện chàng đến thiếp ở sao có thể chờ thành đôi. Để thiếp chắp tay vái Hà Sơn tìm niềm vui cho chàng, vạn chúng cùng hát vang lời truyền thiên cổ, chàng xem Viễn Sơn mỉm cười nước trôi dạt dào, đời đời kiếp kiếp sông cạn đá mòn. A, một ngày có chàng một ngày say, yêu thích không buông tay vẻ đẹp của nàng, đừng để tóc trắng mới hối hận…”
Làn môi Thiên Dao khẽ nhúc nhích, tiếng ca chầm chậm như tiếng trời mà ra, diện dung trắng xanh nhưng bình tĩnh, nàng tùy ý lấy tay vuốt lấy mái tóc hỗn loạn. Ánh mắt đạm mạc như nước lưu chuyển trên người Sở Diễm, ánh nước trong veo tràn động trong mắt nàng. Dưới chân từng bước nhẹ nhàng, trong lúc bất tri bất giác đã từng bước tới gần bờ vực vách núi. Khóe môi nàng nở một nụ cười, nàng giẫm lên bên vách núi, đón gió mà đứng, góc áo bồng bềnh giống như bươm bướm giang cánh chuẩn bị bay.
“Dao Nhi!” Lúc này, Sở Diễm theo bản năng đã ý thức được chuyện gì, trầm giọng gọi tên nàng. “Dao Nhi, nguy hiểm, mau xuống đây.”
Thiên Dao ngoái đầu lại nhìn, cười đẹp đến mê hoặc chúng sinh. Nụ cười lại ẩn chứa sự nhẹ nhõm. Môi mỏng của nàng khẽ động, dùng khẩu hình nói với hắn. “Sở Diễm, vĩnh biệt, hãy quên ta đi.” Sau đó, nàng giang hai tay ra, không hề do dự thả người theo vách núi rơi xuống biển.
Trong nháy mắt rơi xuống, nàng nhắm chặt mắt, khóe môi vẫn giữ nụ cười, nụ cười giải thoát. Chỉ nghe tiếng gió rít gào bên tai, xen lẫn tiếng hét tê tâm liệt phế của Sở Diễm.
Cứ như vậy đi, đau vì hắn một lần cuối, nàng đã không nhớ được quá khứ cùng hắn, thống khổ ngược lại nhẹ đi rất nhiều. Nếu như người sau khi chết còn có thể yêu, vậy thì, Sở Diễm, hãy để ta ở bên bờ luân hồi chờ chàng xuất hiện. Lúc da thịt chạm vào giá lạnh, chìm trong đáy biển, Thiên Dao thầm nói trong lòng: ‘Vĩnh biệt, Sở Diễm, phu quân ta bị ép quên đi.’
Trơ mắt nhìn bóng dáng trắng thuần biến mất trong biển xanh, bị con sóng lớn cuốn đi. Sở Diễm lảo đảo bước tới trước mấy bước, thân thể cao lớn đột nhiên khụy xuống. Hắn quỳ một gối xuống đất, phát ra tiếng khóc kêu hô tê tâm liệt phế, rung trời tách đất, “Thiên Dao…” Máu đỏ tươi bất ngờ phun ra nhiễm trên trường bào màu xanh nhạt, đỏ tươi chói mắt như đóa hàn mai nở rộ trên đất.
Quân Ninh cứng ngắc tại chỗ, hoàn toàn không có phản ứng. Nếu không phải không ngừng được nước mắt, mặc cho ai thấy đều sẽ cho rằng y chỉ là một pho tượng gỗ.
“Hoàng thượng!” Xích Diễm tiến nhanh đến, một tay đỡ Sở Diễm.
Đầu Sở Diễm cúi xuống cực thấp, vì thế không có bất kỳ ai nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn phất tay áo, gian nan phun ra mấy chữ, “Không lưu một kẻ nào.”
“Đường lui?” Sở Hạo cô lãnh cười to, “Năm năm trước binh bại, bổn vương đã không còn đường lui rồi. Nếu như bổn vương phải chết cũng nhất định lôi nàng chôn cùng.” Sở Hạo cường bạo lôi Thiên Dao ra ngoài, không chút nào để tâm Tô Oánh ở phía sau kêu khóc điên cuồng
Hai ngày chưa dùng cơm, Thiên Dao cơ hồ không còn chút sức lực, cũng chỉ có thể tùy Sở Hạo bài bố. Nàng bị hắn giam ở phủ công chúa mấy tháng trời, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh trí Cô Thành. Chỉ vì lúc này nàng đã bị Sở Hạo mang đến chỗ cao nhất Cô Thành. Nàng bị ép đứng trên đỉnh núi, áo trắng bồng bềnh, đưa mắt nhìn về phía xa. Cô Thành ba mặt là núi vây quanh, mà một bên núi lại là biển, dưới đỉnh núi, nước biển cuồn cuộn gào thét. Mà mặt bên kia lại là núi tuyết trắng xóa, cao vút trong làn mây. Nàng lẳng lặng ngóng nhìn, đột nhiên lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
“Nhớ ra chưa? Đó là Thiên Sơn, là nơi nàng lớn lên. Sau khi gặp được nàng, bổn vương thường nghĩ, có phải băng tuyết trên Thiên Sơn đã tạo thành tính tình lạnh lùng của nàng hay không. Nhưng sau này, bổn vương phát hiện nàng không phải vô tình, mà tình của nàng đều đặt trên người Sở Diễm.” Chẳng biết từ lúc nào hắn đã đứng bên cạnh nàng, bàn tay dùng lực nắm lấy cằm nàng. Thiên Dao bị đau, bị ép ngước mắt nhìn về phía hắn.
“Nghe nói các ngươi bắt đầu từ nơi này, thế thì, cũng kết thúc từ đây đi.” Sở Hạo cười lạnh nhưng lại không có chút nhiệt độ. Thiên Dao nghĩ, nam nhân tên Sở Diễm kia thật đã bức hắn đến đường cùng. Mà giọng nói lạnh như băng của hắn vẫn vang bên tai nàng, “Lấy thiên hạ làm sính lễ, ta sẽ cưới nàng làm nữ tử tôn quý nhất trên đời này.” Sở Hạo cười to, lời này quả thật chỉ có Thất đệ cuồng vọng kia của hắn mới có thể nói ra.
Thiên Dao mông lung thất thần nhìn hắn, chỉ cảm thấy đau đớn từ từ nổ tung trong lòng, sau đó lan tràn khắp người. Một giọt nước mắt trong suốt không hề dự liệu chảy xuống theo gò má. Thiên Dao nghĩ, bất luận là nhớ hay không nhớ, nàng đều đau vì hắn như vậy, đau đến mất cảm giác.
“Nàng khóc? Khóc vì hắn?” Ngón tay đang kiềm chế cằm nàng đột nhiên nắm chặt, Thiên Dao chỉ cảm thấy trên cằm truyền đến đau đớn. Nàng mím chặt môi, ngăn lệ chảy thành dòng.
“Yên tâm, nàng rất nhanh sẽ nhìn thấy hắn thôi. Nhất định không nhớ ra bộ dạng của hắn phải không, trước khi chết, bổn vương sẽ thành toàn tâm nguyện của nàng.” Sở Hạo dứt lời, lại càn rỡ cười. Hắn buông nàng ra, lui nhanh về phía sau, sau đó, cung thủ bắt đầu giương cung lên, từng mũi tên nhắm về phía nàng, vây khốn nàng ngay vách núi đen.
Thiên Dao lại không mảy may sợ hãi, sa y tuyết trắng nghênh gió tung bay, như bươm bướm muốn giương cánh bay. Chỗ tầm mắt nhìn tới đều là một mảng mênh mông. Trong ngày đông, nước biển điên cuồng gào thét tỏa ra băng hàn rét thấu xương.
Dưới chân núi, một đội nhân mã thần tốc hướng đỉnh núi mà đến, người không nhiều nhưng nhìn ra được đều là tinh nhuệ. Trên tuấn mã dẫn đầu là nam tử tuyệt mỹ mũ ngọc cẩm bào. Thiên Dao nheo mắt nhìn chăm chú, tuấn nhan dần hiện rõ trong đôi mắt trong suốt, mà trong đầu vẫn hỗn độn một mảnh, ngoại trừ đau đớn như xé rách không còn gì khác.
Trong nháy mắt, đội nhân mã kia đã đi tới vách núi, Sở Diễm xoay người xuống ngựa, phía sau Quân Ninh cùng Xích Diễm theo sát. Khi thấy bên vách núi hiện lên bóng dáng trắng như tuyết, sắc mặt Sở Diễm mặc dù bình tĩnh, huyết dịch trong thân thể đã sớm sôi trào. Một lần lại một lần mất đi, hắn chịu đủ rồi, cũng sợ rồi.
“Mẫu thân!” Quân Ninh lớn tiếng la lên, chung quy tuổi còn nhỏ, còn thiếu kiên nhẫn.
“Đã lâu không gặp, Thất đệ!” Sở Hạo cao giọng cười, khoảng cách với Sở Diễm lúc đó bất quá chỉ hơn một trượng.
Khóe môi Sở Diễm khẽ động, mặc dù cười nhưng trong mắt lại băng lãnh. “Nhị ca đại nạn không chết, trái lại thật đáng mừng.” Hắn khoanh tay đứng, trường bào xanh nhạt theo gió biển khẽ động. Nếu như biết sẽ có kiếp nạn này, ngày đó hắn sẽ không cho phép Sở Hạo kéo dài hơi tàn. Hắn có thể mơ tưởng đến giang sơn Đại Hàn, nhưng Sở Diễm tuyệt đối không cho phép hắn thương tổn nữ nhân của mình.
“Bổn vương không chết, Thất đệ nhất định cực kỳ thất vọng mới phải.” Sở Hạo cười tà mị, liếc mắt nhìn về phía bóng dáng tuyết trắng đơn bạc trên đỉnh núi kia. Lúc này, nàng cũng nhìn về phía bọn hắn, chỉ là ánh mắt lưu luyến dịu dàng kia vẫn theo sát Sở Diễm, mang theo mê mang cùng đau đớn. Mà Sở Diễm cũng nhìn lại nàng như vậy, ánh mắt bọn họ giao nhau giữa không trung, không ngừng dây dưa.
Bàn tay ẩn dưới ống tay áo Sở Hạo đã nắm chặt thành quyền, một màn này ánh vào trong mắt nhưng lại chói mắt như vậy.
“Dao phi của trẫm vừa mới ra tháng đã được Nhị ca mời đến Cô Thành, chỉ sợ thân thể còn chưa được điều dưỡng thích đáng. Vách núi kia gió lớn, dễ cảm nhiễm phong hàn. Nhị ca vẫn nên để nàng xuống đây trước đi, có yêu cầu gì, cứ việc nói ra.” Đôi mắt Sở Diễm thâm thúy, dậy sóng lớn. Thiên Dao vẫn còn đứng trên đỉnh vách núi, gió gào rít thổi qua, giống như một khắc sau sẽ thổi nàng rơi xuống biển vậy.
“Sở Diễm, bổn vương không vòng vo với ngươi, ngươi muốn Dao phi của ngươi, có thể. Dù sao bổn vương giữ một nữ nhân không có tim cũng vô dụng. Chỉ là, muốn lấy giang sơn của ngươi tới đổi!”
“Càn rỡ, loạn thần tặc tử, có tư cách gì ra điều kiện với hoàng thượng.” Xích Diễm lạnh giọng quát lớn, bảo kiếm bên hông rút ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về hướng Sở Hạo.
“Xích Diễm!” Sở Diễm trầm giọng khiển trách, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Xích Diễm ở phía sau. Xích Diễm cắn chặt răng, cũng không dám lỗ mãng.
Thân thể cao lớn của Sở Diễm đứng thẳng trong gió rít gào, tuấn nhan tuyệt thế bình tĩnh, giống như tiên giáng trần. Giang sơn cùng mỹ nhân, hắn tựa hồ cuối cùng cũng gặp phải lựa chọn tiến thoái lưỡng nan. Nhưng bây giờ, hắn tuyệt sẽ không phụ Thiên Dao nữa. Ánh mắt hắn ôn nhuận nhìn về nữ tử đang đứng ở dốc núi, nàng nhíu mi nhìn hắn, ánh mắt trong suốt mờ mịt.
Sở Diễm ôn nhuận cười, chậm rãi nói, “Dao Nhi, nàng còn nhớ không? Lấy thiên hạ làm sính lễ, ta sẽ cưới nàng làm nữ tử tôn quý nhất trên đời. Thiên hạ này vốn là sính lễ ta dành cho nàng, bây giờ dùng nó đổi lấy bình an của nàng, thật cũng không quá đáng.”
“Hoàng thượng nên cân nhắc lại.” Lời này vừa nói ra, không chỉ Xích Diễm mà ám vệ phía sau hết thảy đều quỳ gối xuống đất. Vì một nữ nhân vứt bỏ giang sơn, có thể nói Sở Diễm là người duy nhất của Đại Hàn hoàng triều.
Trong lòng Thiên Dao chua xót, khóe môi lại nở nụ cười thư thái. Mặc dù đã mất đi trí nhớ nhưng nàng cảm nhận được hắn cực kỳ yêu nàng. Có phu quân như vậy, cuộc đời này còn cầu gì hơn.
Sở Hạo ngửa mặt lên trời cười to, trên mặt lại không nhìn ra vui mừng, mà hiển nhiên, đây không phải là thứ hắn mong muốn. “Sở Diễm, ngươi thông minh khôn ngoan như vậy, nhưng bổn vương cũng không phải kẻ ngốc. Đại Hàn ở trong tay ngươi nhiều năm sớm đã vững như bàn thạch. Bổn vương giờ phút này có đạt được, cũng tuyệt đối ngồi không vững ngôi vị hoàng đế này, trừ phi…”
Mắt phượng Sở Diễm lạnh lùng nheo lại, chờ câu sau của hắn. Trong lòng hắn đã có dự liệu, hiện giờ trong tay Sở Hạo có tấm vương bài ‘Thiên Dao’ này, đương nhiên hẳn không dễ dàng buông tha.
“Trừ phi lưu mạng của ngươi lại. Sở Diễm, dùng mạng của ngươi đổi mạng Thiên Dao, thế nào?” Sở Hạo chợt nhíu mày.
Sở Diễm vẫn chưa trả lời, chỉ thâm tình ngóng nhìn nữ tử trên vách núi. Nàng nhìn hắn, im lặng lắc đầu.
Sở Diễm cười có chút chua xót, hắn cùng Sở Hạo đấu nhau mười mấy năm, đương nhiên hiểu rõ tính tình hắn, chiếm không được liền hủy diệt. Nếu như hôm nay hắn không lưu mạng này lại, Thiên Dao khó thoát kiếp nạn này. Dao Nhi của hắn đã chịu quá nhiều thương tổn, mỗi một lần nàng đều vì hắn ra sống vào chết, bây giờ, để cho hắn vì nàng trả giá một lần đi.
Hắn hơi xoay người, nhìn về phía Quân Ninh ở sau lưng cách đó không xa. Dù sao vẫn là một đứa bé, Quân Ninh giờ phút này cơ hồ đứng cứng ngắc tại chỗ. Thân thể không khống chế được run rẩy.
“Ninh Nhi.” Sở Diễm nhẹ giọng gọi một câu, “Gọi ta một tiếng ‘phụ thân’ đi.”
Quân Ninh mím chặt môi không nói, ánh mắt trong suốt từ từ nhòe đi.
“Ta nhớ con từng nói, có mẫu thân con mới có nhà. Hiện tại, nàng đã ở trước mặt con, Ninh Nhi, ta chỉ là phụ thân của con, không phải phụ hoàng. Không có quần thần triều cương, chúng ta chỉ là người một nhà bình thường.” Sở Diễm ôn nhuận nhìn Quân Ninh.
Quân Ninh cố nén không cho nước mắt tràn ra, lại vẫn như cũ không chịu mở miệng. Sở Diễm bất đắc dĩ nhẹ cười, xoay người lại nhìn về phía Sở Hạo. “Trẫm đồng ý với ngươi, chỉ hi vọng ngươi có thể giữ lời, thả cho Thiên Dao cùng Quân Ninh một con đường sống.”
Vừa dứt lời, bảo kiếm Phi Hồng rút ra khỏi vỏ, bảo kiếm Phi Hồng ra khỏi vỏ nhất định nhiễm máu tươi. Thân kiếm màu đỏ ánh lên ánh sáng băng lãnh kiêu ngạo, cũng giống như chủ nhân nó vậy.
“Đừng mà!” Quân Ninh hô lớn một tiếng, mới vừa muốn tiến lên lại bị cánh hoa quỳnh từ trong cổ tay áo Sở Diễm điểm trúng huyệt đạo. Sở Diễm mỉm cười nhìn y, môi khẽ động nhưng lại không phát thành tiếng. Nhưng Quân Ninh lại hiểu được, hắn nói tiếp, “Làm một vị hoàng đế tốt, bảo vệ giang sơn Đại Hàn, bảo vệ mẫu thân cùng muội muội con.”
Mặc dù con đường này khó đi nhưng hắn tin tưởng Quân Ninh nhất định sẽ làm được, bởi vì y là nhi tử của Sở Diễm, là huyết mạch hoàng thất Đại Hàn.
“Phụ thân, phụ thân.” Quân Ninh tê tâm liệt phế khóc gọi, thanh âm lại tiêu tán trong gió lạnh bên dốc núi.
Sắc mặt Sở Diễm bình tĩnh, đối mặt với sinh tử lại không chút dao động, bảo kiếm nắm chặt trong tay đã lẳng lặng đặt trên cần cổ.
“Dừng tay!” Thiên Dao đứng ở trên đỉnh núi rốt cuộc mở miệng. Nàng nhìn hắn, rõ ràng đau lòng lại phải làm bộ vô tình cùng băng lãnh. “Sở Diễm, ngươi là đồ ngốc sao! Ta đã không nhớ rõ ngươi, ngươi hà tất vì một nữ nhân không yêu ngươi mà hi sinh tính mạng.”
Sở Diễm cười khổ, ánh mắt ngóng nhìn nàng trước sau ôn nhu như nước. “Nàng nhớ cũng được, quên cũng được, nàng đều là Dao Nhi của ta. Chỉ cần nàng biết, ta yêu nàng đã vượt qua khỏi sinh mệnh.” Dứt lời, hắn cơ hồ không do dự thêm, lưỡi dao sắc bén đã rạch trên cổ.”
“Đợi một chút!” Thiên Dao lại thét một tiếng kinh hãi, lảo đảo bước lên trước hai bước, lại bị đám cung thủ ngăn lại. Hai dòng nước mắt chảy xuống gò má tuyệt mỹ trắng bệch, một lát sau, nàng mở miệng lần nữa. “Sở Diễm, ta muốn hát cho ngươi nghe một bài.”
“Chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn đẹp không thể giấu, người ở bên mình như cảnh xuân mộng chết không hối tiếc. Quốc sắc thiên hương mặc do dây dưa vướng mắc, chỉ sợ đời người ngắn ngủi, chàng tình thiếp nguyện chàng đến thiếp ở sao có thể chờ thành đôi. Để thiếp chắp tay vái Hà Sơn tìm niềm vui cho chàng, vạn chúng cùng hát vang lời truyền thiên cổ, chàng xem Viễn Sơn mỉm cười nước trôi dạt dào, đời đời kiếp kiếp sông cạn đá mòn. A, một ngày có chàng một ngày say, yêu thích không buông tay vẻ đẹp của nàng, đừng để tóc trắng mới hối hận…”
Làn môi Thiên Dao khẽ nhúc nhích, tiếng ca chầm chậm như tiếng trời mà ra, diện dung trắng xanh nhưng bình tĩnh, nàng tùy ý lấy tay vuốt lấy mái tóc hỗn loạn. Ánh mắt đạm mạc như nước lưu chuyển trên người Sở Diễm, ánh nước trong veo tràn động trong mắt nàng. Dưới chân từng bước nhẹ nhàng, trong lúc bất tri bất giác đã từng bước tới gần bờ vực vách núi. Khóe môi nàng nở một nụ cười, nàng giẫm lên bên vách núi, đón gió mà đứng, góc áo bồng bềnh giống như bươm bướm giang cánh chuẩn bị bay.
“Dao Nhi!” Lúc này, Sở Diễm theo bản năng đã ý thức được chuyện gì, trầm giọng gọi tên nàng. “Dao Nhi, nguy hiểm, mau xuống đây.”
Thiên Dao ngoái đầu lại nhìn, cười đẹp đến mê hoặc chúng sinh. Nụ cười lại ẩn chứa sự nhẹ nhõm. Môi mỏng của nàng khẽ động, dùng khẩu hình nói với hắn. “Sở Diễm, vĩnh biệt, hãy quên ta đi.” Sau đó, nàng giang hai tay ra, không hề do dự thả người theo vách núi rơi xuống biển.
Trong nháy mắt rơi xuống, nàng nhắm chặt mắt, khóe môi vẫn giữ nụ cười, nụ cười giải thoát. Chỉ nghe tiếng gió rít gào bên tai, xen lẫn tiếng hét tê tâm liệt phế của Sở Diễm.
Cứ như vậy đi, đau vì hắn một lần cuối, nàng đã không nhớ được quá khứ cùng hắn, thống khổ ngược lại nhẹ đi rất nhiều. Nếu như người sau khi chết còn có thể yêu, vậy thì, Sở Diễm, hãy để ta ở bên bờ luân hồi chờ chàng xuất hiện. Lúc da thịt chạm vào giá lạnh, chìm trong đáy biển, Thiên Dao thầm nói trong lòng: ‘Vĩnh biệt, Sở Diễm, phu quân ta bị ép quên đi.’
Trơ mắt nhìn bóng dáng trắng thuần biến mất trong biển xanh, bị con sóng lớn cuốn đi. Sở Diễm lảo đảo bước tới trước mấy bước, thân thể cao lớn đột nhiên khụy xuống. Hắn quỳ một gối xuống đất, phát ra tiếng khóc kêu hô tê tâm liệt phế, rung trời tách đất, “Thiên Dao…” Máu đỏ tươi bất ngờ phun ra nhiễm trên trường bào màu xanh nhạt, đỏ tươi chói mắt như đóa hàn mai nở rộ trên đất.
Quân Ninh cứng ngắc tại chỗ, hoàn toàn không có phản ứng. Nếu không phải không ngừng được nước mắt, mặc cho ai thấy đều sẽ cho rằng y chỉ là một pho tượng gỗ.
“Hoàng thượng!” Xích Diễm tiến nhanh đến, một tay đỡ Sở Diễm.
Đầu Sở Diễm cúi xuống cực thấp, vì thế không có bất kỳ ai nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn phất tay áo, gian nan phun ra mấy chữ, “Không lưu một kẻ nào.”
Tác giả :
Tiếu Nhược Thủy