Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 171: Do dự (6)
“Từ xưa quân muốn thần tử, thần không thể không tử, cho tới bây giờ đều không cần có lý do.” Vân Tương Dữ sắc mặt trầm ổn, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời.
Thiên Dao thanh lãnh cười, “Hay cho câu ‘Quân muốn thần tử, thần không thể không tử.’ Thẩm Thiên Dao chết không luyến tiếc, nhưng bản cung người mang long tự, thai nhi trong bụng ta vô tội biết bao.”
Vân Tương Dữ cười, khẽ cất cao giọng mở miệng, “Một cái hài tử có huyết mạch của Tư Đồ gia, vốn không nên sống sót trên đời. Quý phi nương nương không phải muốn một cái lý do tin phục sao? Bổn tướng có thể nói cho ngươi biết. Tư Đồ gia nắm binh quyền, đối với hoàng quyền đã tạo thành uy hiếp, bởi vì ngươi tồn tại, khiến cho hoàng thượng do dự. Hiện giờ, Tư Đồ hoàng hậu sợ tội tự sát, chính là cơ hội diệt trừ Tư Đồ gia của hoàng thượng, quyết không thể bởi vì ngươi mà có sơ hở. Chớ trách tiên hoàng cùng bổn tướng tâm ngoan độc, có trách, chỉ trách ngươi là nữ nhân Tư Đồ gia.”
Con ngươi Thiên Dao co rút, nụ cười châm chọc nơi khoé môi vẫn không thay đổi. “Là nữ nhân của người nào, bản cung không thể nào lựa chọn. Nhưng vì thai nhi trong bụng ta, Thiên Dao tuyệt đối sẽ không bó tay chịu trói.”
Mày kiếm Vân Tương Dữ nhíu lại, trầm giọng nói, “Thẩm Thiên Dao, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ bất tuân?”
“Hôm nay Thẩm Thiên Dao liền làm người đại nghịch bất đạo một lần, ý chỉ này, Thiên Dao không tiếp.” Dứt lời, nàng đẩy Liên Tinh ra, ngầm vận nội lực. Trong lúc này, trong phòng hàn khí ngưng tụ, ống tay áo Thiên Dao tung bay, quanh thân tản ra băng hàn khiến cho người ta sợ hãi.
“Hoá ra Dao quý phi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng trách bổn tướng động võ.” Cánh tay ông giương lên, Thiết Giáp quân ngoài điện chia thành hai đội tiến vào trong phòng, rút bảo kiếm minh hoàng ra, tấn công Thẩm Thiên Dao. Lụa trắng bay vút ra, quyền nâng lên chưởng xuống, một đám Thiết Giáp quân ngã liên tiếp xuống, thân thể bị bao trùm bởi một tầng sương lạnh. Mà Thiên Dao vẫn như cũ an ổn đứng tại chỗ.
“Quả nhiên là yêu nữ.” Vân Tương Dữ lớn tiếng, ngoài điện không ngừng có Thiết Giáp quân tiến vào.
“Vân Tương Dữ nên biết, Thiên Dao có thể khiến cho tháng 6 tuyết rơi, nghịch thiên mà đi, đương nhiên sẽ không để Thiết Giáp quân ở trong mắt. Ta không muốn đả thương người, Vân Tương Dữ đừng ép ta.” Giọng nói Thiên Dao nhàn nhạt, ống tay áo vung lên hạ xuống, lại thêm Thiết Giáp quân không ngừng ngã xuống.
Giằng co như vậy thật lâu, chung quy, yếu không địch lại mạnh. Thiết Giáp quân giống như vô cùng vô tận. Thân thể Thiên Dao vốn suy yếu, lại tiêu hao quá nhiều nội lực, đột nhiên, bụng dưới truyền đến một trận quặn đau. Trong lúc hoảng hốt, hoàn toàn bị mũi kiếm vẽ ra một vết thương trên tay, máu đỏ tươi nháy mắt nhuộm đỏ sa y tuyết trắng nơi cổ tay.
Đau đớn trong bụng từ từ kịch liệt, hơi thở Thiên Dao không ổn, cước bộ từ từ hỗn độn. Không kịp né tránh lại bị trúng một vài vết thương nhẹ, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, từ từ, chỉ có thể ngăn đỡ thế công, cũng không cách nào phản kích. Một chưởng đánh về phía ngực, Thiên Dao lảo đảo ngã quỵ. Một ngụm máu tươi không hề báo trước phun ra, nhuộm đỏ cẩm thách trơn bóng trên đất.
Thiên Dao cố gắng chống thân thể, hơi thở dồn dập, thở dốc. Lúc này, Vân Tương Dữ đã đi tới trước người nàng, từ trên cao nhìn xuống, mặc dù chật vật, một đôi mắt đẹp vẫn như cũ sáng ngời cứng cỏi. Ông than nhẹ một tiếng, mới nói, “Đáng tiếc.” Sau đó, ra lệnh cho Thiết Giáp quân bên cạnh.
Lụa trắng quấn lên cần cổ mảnh khảnh của Thiên Dao, nàng lại không có một chút sức lực để phản kháng. Chỉ có thể nhận mệnh nhắm hai mắt lại. Trong bụng không ngừng quặn đau, tựa hồ hài tử trong bụng cũng cảm giác được nguy hiểm. Nước mắt băng lãnh theo khuôn mặt tái nhợt không tiếng động chảy xuống, bàn tay Thiên Dao gắt gao che chắn bụng dưới. Nàng biết, hài tử rất sợ. Nàng là mẫu thân vô dụng nhất trên đời, ngay cả thai nhi trong bụng cũng không cách nào bảo hộ.
Thiết Giáp quân ở hai bên kéo chặt lụa trắng trong tay, cảm giác hít thở không thông từ từ lan tràn. Thiên Dao một tay an ổn che bụng, một cánh tay kia gắt gao bắt lấy lụa trắng trên cổ, làm một lần vùng vẫy mỏng manh sau cùng. Trong lòng có giọng nói không ngừng la lên: ‘Sở Diễm, cứu mạng, cứu, cứu con chúng ta.’
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, hai cánh hoa quỳnh trắng thuần từ phía ngoài bay vào, lập tức xuyên qua lụa trắng. ‘Xoẹt’ một tiếng giòn vang, lụa trắng theo tiếng mà đứt, thân thể mềm mại của Thiên Dao lặng im xụi lơ trên mặt đất băng lãnh, nháy mắt, mất đi tri giác.
Vân Tương Dữ cả kinh. Ám khí quỳnh hoa, ông làm sao không nhìn ra được, đó là Sở Diễm. Quay đầu chỉ thấy Sở Diễm toàn thân mặc áo giáp kim sắc đi nhanh mà vào, mang theo sương khuya nồng đậm. Phía sau hắn là đám người Xích Diễm, Sở Dục cùng Vân Kiếm.
“Dao Nhi, Dao Nhi, mau tỉnh.” Sở Diễm ôm chặt Thiên Dao trong ngực, sắc mặt trầm lãnh làm cho người ta sợ hãi. Mà nữ tử trong lòng, thân thể đã mất đi nhiệt độ, chỉ còn lại một tia khí tức mỏng manh sau cùng, như vết máu đỏ chói mắt trên sa y tuyết trắng, như lưỡi dao sắc bén, từng chút cắt vào tim hắn.
“Người đâu, bắt Vân Tương Dữ lại.” Sở Diễm trầm lãnh phun ra mấy chữ, không có nửa phần thương lượng đường sống.
Ngự Lâm quân ở ngoài điện đi vào, kề đao lên cổ toàn bộ Thiết Giáp quân do Vân tướng cầm đầu.
“Hoàng thượng.” Vân Kiếm quỳ một gối xuống, vừa muốn mở miệng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Sở Diễm chặn lại.
Hắn ôm Thiên Dao, băng lãnh đứng ở trước mọi người đang quỳ đầy đất. “Ngươi vẫn nên cầu nguyện cho Thiên Dao cùng hài tử bình an không việc gì. Nếu không, trẫm muốn Vân thị nhất tộc chôn cùng hoàng nhi của trẫm.”
Vô tình bỏ lại một câu, Sở Diễm xoay người mà đi.
Trên giường mềm mại, thân thể Thiên Dao rốt cục khôi phục nhiệt độ, lại vẫn không có dấu hiệu thanh tỉnh. Đến ngày thứ hai lại bắt đầu sốt cao không dứt, miệng vết thương trên người thật không có gì đáng ngại, nhưng một chưởng trên ngực kia lại thương tổn đến tâm mạch, vọng động nội lực, thai nhi trong bụng bị động thai khí, đã bắt đầu chảy máu. Ngự y dùng hết phương pháp mới miễn cường cầm máu, may mà mạch đập của hài tử vẫn còn, nếu không, hoàng đế nhất định sẽ đại khai sát giới.
Trọn vẹn hai ngày hai đêm, Sở Diễm vất vả ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi ở bên Thiên Dao. Nàng bất tỉnh, Sở Diễm liền không ăn không ngủ coi giữ nàng. Không lâm triều, trốn tránh triều thần không gặp, thậm chí, vẫn giam giữ Vân Tương Dữ cùng Thiết Giáp quân trong thiên lao.
“Hoàng thượng, Vân công tử vẫn hầu ngoài điện.” Lưu Trung khom người đi tới, do dự mở miệng, khẽ ngước mắt thăm dò đế vương.
Trầm mặc hồi lâu, Sở Diễm nhạt giọng trả lời, “Để cho hắn vào đi.” Ánh mắt của hắn vẫn chưa từng rời khỏi Thiên Dao. Mặc dù truyền nội lực vào, đút thuốc, nàng vẫn như cũ chưa từng có dấu hiệu tỉnh lại. Hai gò má trắng xanh không có chút huyết sắc nào, vốn là nữ tử mảnh mai, càng thêm khiến người thương hại.
Vân Kiếm cuống quít mà vào, quỳ gối xuống đất, “Hoàng thượng…”
“Ngươi không cần nhiều lời, Dao Nhi chưa tỉnh lại, trẫm không muốn nghe gì hết.” Mắt phượng Sở Diễm lạnh lùng nheo lại, đầu ngón tay vuốt ve gò má Thiên Dao, trong mắt là đau lòng khó nén. Thiên Dao người mang long tự, vốn tưởng rằng Vân Tương Dữ ít nhiều sẽ có điều cố kỵ, không nghĩ tới cữu cữu này của hắn lại không kiêng nể gì. Không cho ông ta nếm chút khổ sở lao ngục, chỉ càng trở nên không chỗ kiêng kị.
Vân Kiếm im lặng, chỉ có thể cứng ngắc quỳ trên mặt đất. Sở Diễm cũng không để ý tới hắn, trong mắt trong lòng chỉ có một người, đó là Thiên Dao.
Hắn ôm nàng, bất tri bất giác lại là một đêm. Trời tờ mờ sáng, Sở Diễm nằm bên giường nàng chợp mắt một lát. Trên giường nhỏ, đầu ngón tay Thiên Dao hơi hơi rung động, sau đó, chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đen như mực nhất thời mê mang.
“Dao Nhi, tỉnh rồi sao?” Khoé môi Sở Diễm hiện lên ý cười, lại ôm nàng vào trong ngực. Lúc này, ý thức Thiên Dao đã từ từ khôi phục, bàn tay cuống quít phủ trên bụng.
“Yên tâm, con chúng ta vẫn còn.” Sở Diễm nhẹ cười kéo bàn tay nhu nhược không xương của nàng qua, đặt bên môi hôn nhẹ.
Thiên Dao cứng ngắc rút tay ra, đầu ngón tay nhỏ mảnh đặt trên lòng cổ tay. Còn tốt, mạch đập mỏng manh kia vẫn còn. Lo lắng thấp thỏm trong lòng nhất thời buông xuống.
Bàn tay ấm áp của Sở Diễm phủ trên trán nàng, động tác hết sức ôn nhu mà thật cẩn thận. “Dao Nhi có còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Ngự y nói nàng động thai khí.”
Thiên Dao lạnh lùng đẩy bàn tay hắn ra, dùng chăn gấm bọc người lại, nghiêng người xoay lưng về phía hắn. Con mắt sáng khép lại, nước mắt sáng long lanh theo hàng mi dài chảy xuống. “Người đi đi, ta không muốn nhìn thấy người.”
Sở Diễm bất đắc dĩ cười, phản ứng như vậy tựa hồ sớm ở trong dự liệu. “Được rồi, Dao Nhi nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối trẫm lại tới thăm nàng.” Hắn đứng dậy, vài đêm không ngủ, hai mắt đã che kín tơ máu đỏ tươi. Bóng dáng cao lớn hơi chút lộ ra sự lạnh lùng cô tịch.
“Hoàng thượng.” Ở một bên, Vân Kiếm tiến lên một bước, khom người cúi đầu.
Sở Diễm nghiêng đầu, nhìn chăm chú nửa ngày mới nói, “Cùng trẫm đến thiên lao xem đi.” Khoé mắt đuôi mày của Vân Kiếm lộ ra vài phần vui mừng, bước nhanh đi theo Sở Diễm ra khỏi Vị Ương cung.
Trong thiên lao, Vân Tương Dữ bị giam giữ trong một gian nhà tù riêng. Ông nhắm mắt dưỡng thần ngồi trên giường, dưới thân là rơm rạ khô héo, trên mặt vẫn là thần sắc nghiêm trang như trước. Ngoài cửa lao truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, Sở Diễm dưới sự bảo vệ của nhiều người đi tới trước cửa lao. Xích sắt theo tiếng mà rơi, ngục tốt cung kính quỳ trên đất. Ngự Lâm quân người mặc áo giáp kim sắc di chuyển một chiếc ghế dựa vào, Sở Diễm nhấc vạt áo, ngồi trong lao.
“Cựu thần tham kiến hoàng thượng.” Vân Tương Dữ đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng, quỳ gối trước người Sở Diễm.
Sở Diễm cười, nhạt giọng mở miệng. “Cữu cữu vẫn mạnh khoẻ?”
“Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, cựu thần tuy tuổi đã cao nhưng thân thể vẫn còn cường tráng.” Vân Tương Dữ đáp lời như có như không với Sở Diễm. “Thiên lao u ám, hoàng thượng giá lâm, không biết có chuyện gì dạy bảo?”
Thiên Dao thanh lãnh cười, “Hay cho câu ‘Quân muốn thần tử, thần không thể không tử.’ Thẩm Thiên Dao chết không luyến tiếc, nhưng bản cung người mang long tự, thai nhi trong bụng ta vô tội biết bao.”
Vân Tương Dữ cười, khẽ cất cao giọng mở miệng, “Một cái hài tử có huyết mạch của Tư Đồ gia, vốn không nên sống sót trên đời. Quý phi nương nương không phải muốn một cái lý do tin phục sao? Bổn tướng có thể nói cho ngươi biết. Tư Đồ gia nắm binh quyền, đối với hoàng quyền đã tạo thành uy hiếp, bởi vì ngươi tồn tại, khiến cho hoàng thượng do dự. Hiện giờ, Tư Đồ hoàng hậu sợ tội tự sát, chính là cơ hội diệt trừ Tư Đồ gia của hoàng thượng, quyết không thể bởi vì ngươi mà có sơ hở. Chớ trách tiên hoàng cùng bổn tướng tâm ngoan độc, có trách, chỉ trách ngươi là nữ nhân Tư Đồ gia.”
Con ngươi Thiên Dao co rút, nụ cười châm chọc nơi khoé môi vẫn không thay đổi. “Là nữ nhân của người nào, bản cung không thể nào lựa chọn. Nhưng vì thai nhi trong bụng ta, Thiên Dao tuyệt đối sẽ không bó tay chịu trói.”
Mày kiếm Vân Tương Dữ nhíu lại, trầm giọng nói, “Thẩm Thiên Dao, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ bất tuân?”
“Hôm nay Thẩm Thiên Dao liền làm người đại nghịch bất đạo một lần, ý chỉ này, Thiên Dao không tiếp.” Dứt lời, nàng đẩy Liên Tinh ra, ngầm vận nội lực. Trong lúc này, trong phòng hàn khí ngưng tụ, ống tay áo Thiên Dao tung bay, quanh thân tản ra băng hàn khiến cho người ta sợ hãi.
“Hoá ra Dao quý phi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng trách bổn tướng động võ.” Cánh tay ông giương lên, Thiết Giáp quân ngoài điện chia thành hai đội tiến vào trong phòng, rút bảo kiếm minh hoàng ra, tấn công Thẩm Thiên Dao. Lụa trắng bay vút ra, quyền nâng lên chưởng xuống, một đám Thiết Giáp quân ngã liên tiếp xuống, thân thể bị bao trùm bởi một tầng sương lạnh. Mà Thiên Dao vẫn như cũ an ổn đứng tại chỗ.
“Quả nhiên là yêu nữ.” Vân Tương Dữ lớn tiếng, ngoài điện không ngừng có Thiết Giáp quân tiến vào.
“Vân Tương Dữ nên biết, Thiên Dao có thể khiến cho tháng 6 tuyết rơi, nghịch thiên mà đi, đương nhiên sẽ không để Thiết Giáp quân ở trong mắt. Ta không muốn đả thương người, Vân Tương Dữ đừng ép ta.” Giọng nói Thiên Dao nhàn nhạt, ống tay áo vung lên hạ xuống, lại thêm Thiết Giáp quân không ngừng ngã xuống.
Giằng co như vậy thật lâu, chung quy, yếu không địch lại mạnh. Thiết Giáp quân giống như vô cùng vô tận. Thân thể Thiên Dao vốn suy yếu, lại tiêu hao quá nhiều nội lực, đột nhiên, bụng dưới truyền đến một trận quặn đau. Trong lúc hoảng hốt, hoàn toàn bị mũi kiếm vẽ ra một vết thương trên tay, máu đỏ tươi nháy mắt nhuộm đỏ sa y tuyết trắng nơi cổ tay.
Đau đớn trong bụng từ từ kịch liệt, hơi thở Thiên Dao không ổn, cước bộ từ từ hỗn độn. Không kịp né tránh lại bị trúng một vài vết thương nhẹ, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, từ từ, chỉ có thể ngăn đỡ thế công, cũng không cách nào phản kích. Một chưởng đánh về phía ngực, Thiên Dao lảo đảo ngã quỵ. Một ngụm máu tươi không hề báo trước phun ra, nhuộm đỏ cẩm thách trơn bóng trên đất.
Thiên Dao cố gắng chống thân thể, hơi thở dồn dập, thở dốc. Lúc này, Vân Tương Dữ đã đi tới trước người nàng, từ trên cao nhìn xuống, mặc dù chật vật, một đôi mắt đẹp vẫn như cũ sáng ngời cứng cỏi. Ông than nhẹ một tiếng, mới nói, “Đáng tiếc.” Sau đó, ra lệnh cho Thiết Giáp quân bên cạnh.
Lụa trắng quấn lên cần cổ mảnh khảnh của Thiên Dao, nàng lại không có một chút sức lực để phản kháng. Chỉ có thể nhận mệnh nhắm hai mắt lại. Trong bụng không ngừng quặn đau, tựa hồ hài tử trong bụng cũng cảm giác được nguy hiểm. Nước mắt băng lãnh theo khuôn mặt tái nhợt không tiếng động chảy xuống, bàn tay Thiên Dao gắt gao che chắn bụng dưới. Nàng biết, hài tử rất sợ. Nàng là mẫu thân vô dụng nhất trên đời, ngay cả thai nhi trong bụng cũng không cách nào bảo hộ.
Thiết Giáp quân ở hai bên kéo chặt lụa trắng trong tay, cảm giác hít thở không thông từ từ lan tràn. Thiên Dao một tay an ổn che bụng, một cánh tay kia gắt gao bắt lấy lụa trắng trên cổ, làm một lần vùng vẫy mỏng manh sau cùng. Trong lòng có giọng nói không ngừng la lên: ‘Sở Diễm, cứu mạng, cứu, cứu con chúng ta.’
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, hai cánh hoa quỳnh trắng thuần từ phía ngoài bay vào, lập tức xuyên qua lụa trắng. ‘Xoẹt’ một tiếng giòn vang, lụa trắng theo tiếng mà đứt, thân thể mềm mại của Thiên Dao lặng im xụi lơ trên mặt đất băng lãnh, nháy mắt, mất đi tri giác.
Vân Tương Dữ cả kinh. Ám khí quỳnh hoa, ông làm sao không nhìn ra được, đó là Sở Diễm. Quay đầu chỉ thấy Sở Diễm toàn thân mặc áo giáp kim sắc đi nhanh mà vào, mang theo sương khuya nồng đậm. Phía sau hắn là đám người Xích Diễm, Sở Dục cùng Vân Kiếm.
“Dao Nhi, Dao Nhi, mau tỉnh.” Sở Diễm ôm chặt Thiên Dao trong ngực, sắc mặt trầm lãnh làm cho người ta sợ hãi. Mà nữ tử trong lòng, thân thể đã mất đi nhiệt độ, chỉ còn lại một tia khí tức mỏng manh sau cùng, như vết máu đỏ chói mắt trên sa y tuyết trắng, như lưỡi dao sắc bén, từng chút cắt vào tim hắn.
“Người đâu, bắt Vân Tương Dữ lại.” Sở Diễm trầm lãnh phun ra mấy chữ, không có nửa phần thương lượng đường sống.
Ngự Lâm quân ở ngoài điện đi vào, kề đao lên cổ toàn bộ Thiết Giáp quân do Vân tướng cầm đầu.
“Hoàng thượng.” Vân Kiếm quỳ một gối xuống, vừa muốn mở miệng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Sở Diễm chặn lại.
Hắn ôm Thiên Dao, băng lãnh đứng ở trước mọi người đang quỳ đầy đất. “Ngươi vẫn nên cầu nguyện cho Thiên Dao cùng hài tử bình an không việc gì. Nếu không, trẫm muốn Vân thị nhất tộc chôn cùng hoàng nhi của trẫm.”
Vô tình bỏ lại một câu, Sở Diễm xoay người mà đi.
Trên giường mềm mại, thân thể Thiên Dao rốt cục khôi phục nhiệt độ, lại vẫn không có dấu hiệu thanh tỉnh. Đến ngày thứ hai lại bắt đầu sốt cao không dứt, miệng vết thương trên người thật không có gì đáng ngại, nhưng một chưởng trên ngực kia lại thương tổn đến tâm mạch, vọng động nội lực, thai nhi trong bụng bị động thai khí, đã bắt đầu chảy máu. Ngự y dùng hết phương pháp mới miễn cường cầm máu, may mà mạch đập của hài tử vẫn còn, nếu không, hoàng đế nhất định sẽ đại khai sát giới.
Trọn vẹn hai ngày hai đêm, Sở Diễm vất vả ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi ở bên Thiên Dao. Nàng bất tỉnh, Sở Diễm liền không ăn không ngủ coi giữ nàng. Không lâm triều, trốn tránh triều thần không gặp, thậm chí, vẫn giam giữ Vân Tương Dữ cùng Thiết Giáp quân trong thiên lao.
“Hoàng thượng, Vân công tử vẫn hầu ngoài điện.” Lưu Trung khom người đi tới, do dự mở miệng, khẽ ngước mắt thăm dò đế vương.
Trầm mặc hồi lâu, Sở Diễm nhạt giọng trả lời, “Để cho hắn vào đi.” Ánh mắt của hắn vẫn chưa từng rời khỏi Thiên Dao. Mặc dù truyền nội lực vào, đút thuốc, nàng vẫn như cũ chưa từng có dấu hiệu tỉnh lại. Hai gò má trắng xanh không có chút huyết sắc nào, vốn là nữ tử mảnh mai, càng thêm khiến người thương hại.
Vân Kiếm cuống quít mà vào, quỳ gối xuống đất, “Hoàng thượng…”
“Ngươi không cần nhiều lời, Dao Nhi chưa tỉnh lại, trẫm không muốn nghe gì hết.” Mắt phượng Sở Diễm lạnh lùng nheo lại, đầu ngón tay vuốt ve gò má Thiên Dao, trong mắt là đau lòng khó nén. Thiên Dao người mang long tự, vốn tưởng rằng Vân Tương Dữ ít nhiều sẽ có điều cố kỵ, không nghĩ tới cữu cữu này của hắn lại không kiêng nể gì. Không cho ông ta nếm chút khổ sở lao ngục, chỉ càng trở nên không chỗ kiêng kị.
Vân Kiếm im lặng, chỉ có thể cứng ngắc quỳ trên mặt đất. Sở Diễm cũng không để ý tới hắn, trong mắt trong lòng chỉ có một người, đó là Thiên Dao.
Hắn ôm nàng, bất tri bất giác lại là một đêm. Trời tờ mờ sáng, Sở Diễm nằm bên giường nàng chợp mắt một lát. Trên giường nhỏ, đầu ngón tay Thiên Dao hơi hơi rung động, sau đó, chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đen như mực nhất thời mê mang.
“Dao Nhi, tỉnh rồi sao?” Khoé môi Sở Diễm hiện lên ý cười, lại ôm nàng vào trong ngực. Lúc này, ý thức Thiên Dao đã từ từ khôi phục, bàn tay cuống quít phủ trên bụng.
“Yên tâm, con chúng ta vẫn còn.” Sở Diễm nhẹ cười kéo bàn tay nhu nhược không xương của nàng qua, đặt bên môi hôn nhẹ.
Thiên Dao cứng ngắc rút tay ra, đầu ngón tay nhỏ mảnh đặt trên lòng cổ tay. Còn tốt, mạch đập mỏng manh kia vẫn còn. Lo lắng thấp thỏm trong lòng nhất thời buông xuống.
Bàn tay ấm áp của Sở Diễm phủ trên trán nàng, động tác hết sức ôn nhu mà thật cẩn thận. “Dao Nhi có còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Ngự y nói nàng động thai khí.”
Thiên Dao lạnh lùng đẩy bàn tay hắn ra, dùng chăn gấm bọc người lại, nghiêng người xoay lưng về phía hắn. Con mắt sáng khép lại, nước mắt sáng long lanh theo hàng mi dài chảy xuống. “Người đi đi, ta không muốn nhìn thấy người.”
Sở Diễm bất đắc dĩ cười, phản ứng như vậy tựa hồ sớm ở trong dự liệu. “Được rồi, Dao Nhi nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối trẫm lại tới thăm nàng.” Hắn đứng dậy, vài đêm không ngủ, hai mắt đã che kín tơ máu đỏ tươi. Bóng dáng cao lớn hơi chút lộ ra sự lạnh lùng cô tịch.
“Hoàng thượng.” Ở một bên, Vân Kiếm tiến lên một bước, khom người cúi đầu.
Sở Diễm nghiêng đầu, nhìn chăm chú nửa ngày mới nói, “Cùng trẫm đến thiên lao xem đi.” Khoé mắt đuôi mày của Vân Kiếm lộ ra vài phần vui mừng, bước nhanh đi theo Sở Diễm ra khỏi Vị Ương cung.
Trong thiên lao, Vân Tương Dữ bị giam giữ trong một gian nhà tù riêng. Ông nhắm mắt dưỡng thần ngồi trên giường, dưới thân là rơm rạ khô héo, trên mặt vẫn là thần sắc nghiêm trang như trước. Ngoài cửa lao truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, Sở Diễm dưới sự bảo vệ của nhiều người đi tới trước cửa lao. Xích sắt theo tiếng mà rơi, ngục tốt cung kính quỳ trên đất. Ngự Lâm quân người mặc áo giáp kim sắc di chuyển một chiếc ghế dựa vào, Sở Diễm nhấc vạt áo, ngồi trong lao.
“Cựu thần tham kiến hoàng thượng.” Vân Tương Dữ đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng, quỳ gối trước người Sở Diễm.
Sở Diễm cười, nhạt giọng mở miệng. “Cữu cữu vẫn mạnh khoẻ?”
“Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, cựu thần tuy tuổi đã cao nhưng thân thể vẫn còn cường tráng.” Vân Tương Dữ đáp lời như có như không với Sở Diễm. “Thiên lao u ám, hoàng thượng giá lâm, không biết có chuyện gì dạy bảo?”
Tác giả :
Tiếu Nhược Thủy