Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
Chương 148: Không có kết cục
Cái đợi này, là đợi cả một đêm dài dằng dặc. Trong điện, Sở Diễm cầm bút, chăm chú phác hoạ ra nữ tử tâm tâm niệm niệm, tóc đen như tơ, da thịt trắng nõn nà như tuyết, mi không họa mà đen, môi không tô mà đỏ thắm. Y phục nửa mở, đôi mắt đẹp nhìn quanh, phong tình vạn chủng. Thiên Dao trong lòng Sở Diễm chính là như vậy.
Không thể phủ nhận, Thiên Dao thật sự mỹ lệ, có lẽ, đẹp hơn mấy phần, một cái nhăn mày một nụ cười liền đủ để câu động hồn phách của người, khiến cho hắn hận không thể đem nàng giấu đi. Chờ nàng trở lại, có lẽ, làm một toà kim ốc lớn hơn? Mặc dù tốn thời gian và sức lực, nhưng, có thể suy xét.
Trong lúc bất tri bất giác, đã hết một đêm, đẩy cửa ra, đã đến giờ thượng triều. Áo long bào minh hoàng trên người có hơi nhăn, mi tâm Sở Diễm nhíu lại, vừa muốn phân phó Lưu Trung thay y phục đã thấy Linh Lung cứng ngắc đứng ngoài điện, hai mắt sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc.
“Hoàng thượng.” Nàng tiến lên một bước, không khỏi phân trần nhào vào trong lòng Sở Diễm.
“Làm sao vậy?” Sở Diễm tuỳ ý cười, không dấu vết đẩy nàng ra. Đầu ngón tay tuỳ ý vuốt lên chóp mũi nàng, không để tâm lắm mở miệng. “Tìm khắp lục cung còn có người nào dám khi dễ Hoa phi nương nương của trẫm?”
“Còn không phải hoàng thượng.” Linh Lung hờn giận nói, cũng không dám oán giận quá nhiều. Xưa đâu bằng nay, hắn đã là hoàng thượng cao cao tại thượng. “Hoàng thượng có từng nhớ rõ đã bao lâu rồi không gặp Linh Lung không?”
“Hiện giờ không phải gặp rồi sao?” Sở Diễm chuyện to hóa nhỏ, phân phó Lưu Trung sai người chuẩn bị y phục, lại miễn cưỡng kiềm nén tính tình dỗ dành Linh Lung vài câu. “Trẫm phải thượng triều, nàng trước về Chung Tuý cung đi. Rảnh rỗi trẫm sẽ tới tìm nàng.”
“Nhưng mà…” Linh Lung cắn môi dưới, muốn nói lại thôi, đáng thương tội nghiệp nhìn hắn, hai tay vẫn như cũ bắt lấy một góc áo của hắn không chịu buông ra.
Sở Diễm mặt không đổi sắc, ánh mắt lại trong veo mà lạnh lùng vài phần “Linh Lung khi nào thì cũng trở nên như vậy rồi, hậu cung này quả thật không phải nơi tốt đẹp gì, đem Linh Lung của trẫm dưỡng thành kiêu ngạo rất nhiều.”
Linh Lung khẽ kinh ngạc, hai mắt sưng đỏ nhẹ nhàng hiện lên lệ quang, “Đêm dài dằng dặc cô lãnh, Linh Lung chỉ cảm thấy tịch mịch. Hoàng thượng không thể ở cùng Linh Lung nhiều một chút sao? Hay là, để Linh Lung ở bên cạnh bầu bạn với hoàng thượng cũng được. Linh Lung bảo đảm, sẽ không chậm trễ hoàng thượng xử lý chính sự, chỉ cần, đứng xa xa nhìn hoàng thượng là được.”
“Nàng bồi ở bên cạnh trẫm, trẫm làm sao có thể an tâm xử lý triều chính.” Sở Diễm nhẹ cười, trong ngữ điệu mang theo vài tia ngả ngớn ái muội. “Nếu là tịch mịch, liền để cho Huyễn Ảnh bồi bên cạnh nàng đi.”
Linh Lung dường như là không thể tin trừng lớn mắt, rụt rè nói. “Hoàng thượng đồng ý bỏ qua cho đại ca rồi sao?”
“Ừ.” Sở Diễm nhàn nhạt đáp lại, thời gian Huyễn Ảnh bị nhốt trong thuỷ lao không ngắn, nếu như không rời khỏi, chỉ sợ sau này liền trở thành một phế nhân. Sở Diễm chung quy không bỏ được tình ý mười mấy năm vào sinh ra tử.
Trên Thiên Sơn, trong U Minh cung. Trong hồ sâu Thuỷ Nguyệt, nham bích như thủy tinh điêu linh, thạch nhũ treo ngược, chiếu trên đầm nước là mỹ mạo vô song. Mà trong đầm nước, một nữ tử tuyệt mỹ như ẩn như hiện, thân thể mỹ lệ ẩn ở trong nước, chỉ lộ ra hai vai trắng nõn, cánh tay ngọc như củ sen đặt ở trên ngọc thạch bóng loáng trong suốt, đầu dựa sát cánh tay ngọc, lười biếng khép hờ đôi mắt đẹp.
“Hôm nay cảm thấy thế nào rồi?” Trên bờ, Tuyết Cơ cung chủ nhẹ nhàng đứng, cúi đầu quan sát nữ tử đang ngâm trong nước.
“Dạ, A Dao rất tốt, khiến sư phụ phải lo lắng là A Dao không tốt.” Nàng hơi hơi mỉm cười, vô tội mềm mại khiến cho người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
Tuyết Cơ nhìn chăm chú, trong đầu lại hiện lên một dung nhan tương tự khác, muội muội của bà – Vân Cơ cũng khiến người mến yêu như vậy. Thiên tính thuần lương, cả ngày đều đi theo sau bà gọi, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”
Mặc dù vận mệnh trêu người, các nàng đồng thời yêu một người nam nhân, cho dù có sai sót ngẫu nhiên, Vân Cơ cùng Tư Đồ Tẫn có thân thiết da thịt trước. Tuyết Cơ vẫn như cũ đối với người muội muội này không cách nào oán hận, sau khi nàng mất đi, đem hài tử của nàng coi như của mình, tự mình nuôi nấng.
“A Dao, con là thân nhân duy nhất trên đời này của bổn toạ. Nếu như bổn toạ không có cách nào bảo vệ con chu toàn, dưới hoàng tuyền, còn có mặt mũi nào gặp mặt mẫu thân con.” Tuyết Cơ thở dài, trên mặt là sự nhu hoà hiếm có.
“Sư phụ, A Dao biết sai rồi.” Thiên Dao khẽ động cánh môi, thấp giọng nói.
Tuyết Cơ lại thở dài, cúi người ngồi ở trên bờ, ngón tay ôn nhu vuốt qua cái trán sạch sẽ của Thiên Dao. “Con đứa nhỏ này thuở nhỏ trời sinh tính đạm mạc, đối với cái chết từ trước đến nay đều xem nhẹ, biết rõ thân nhiễm trọng bệnh còn dám tự mình vận dụng thần công thức thứ 10. Hành động này của con rõ ràng là muốn chết. Con có thể không thèm để ý mệnh của chính mình, nhưng lại chưa bao giờ thay sư phụ nghĩ qua, con không biết rằng con bị thương đau đớn, sư phụ lại càng đau hơn con. Nếu như con mất đi, sư phụ nên sống một mình thế nào…”
“Thực xin lỗi, sư phụ, thực xin lỗi.” Thiên Dao có chút luống cuống, nàng rất ít khi nhìn thấy Tuyết Cơ như vậy. Trong trí nhớ, bà vẫn luôn băng lãnh cao ngạo, là vị thần cao cao tại thượng. Người hay vật của thế gian này không cách nào thu hút bà, càng đừng nói là để tâm.
Thiên Dao chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay Tuyết Cơ, cực kỳ giống hài tử làm nũng. Ngực Tuyết Cơ mềm nhũn, nuốt xuống lời trách móc nặng nề. “A Dao hiện giờ đã hết hy vọng rồi hả? Mặc dù kiếp trước con nợ hắn, hiện giờ cũng đã trả xong.”
Thiên Dao khẽ kinh ngạc, con ngươi trong suốt nhìn Tuyết Cơ, “Kiếp trước? Sư phụ biết được chút gì sao?”
Tuyết Cơ cười, “Chỉ là biết nhiều hơn con một chút thôi.”
Ánh mắt Thiên Dao ảm đạm vài phần, nàng không biết chỉ có kết cục. “Kết cục của Thuỷ Quân và Liên Y…”
“Không có kết cục.” Tuyết Cơ băng lãnh cắt ngang nàng. “Tiên yêu không thể nào yêu nhau, bọn họ vốn không có kết cục, cũng như con và Sở Diễm, đời đời kiếp kiếp bỏ qua nhau, ngược lại đối với đôi bên là tốt nhất. Hắn là nhi tử của Chúc Dung, từ nhỏ có tiên cốt, mặc dù hạ phạm làm người, cũng hết sức tôn quý, con cùng hắn… không phải cùng một loại người. Nếu không phải lúc trước Phật tổ từ tâm, con sớm hồn bay phách tán.”
Thiên Dao rũ mắt không nói, đầu ngón tay xanh miết bấu chặt vào thạch bích trơn bóng. “A Dao muốn biết.” Mặc dù không có kết cục, nàng cũng muốn hiểu được rõ ràng.
“Thấy rồi sẽ hết hy vọng?” Tuyết Cơ hơi trào phúng cười.
“A Dao sớm vô tâm, bất quá cầu được minh bạch.”
Khoảnh khắc trầm mặc, Tuyết Cơ bất đắc dĩ đưa tay chỉ vào Thuỷ Kính treo trên vách đá cao của thạch nhũ. “Thuỷ Nguyệt kính có thể chiếu ra kiếp trước kiếp này của người, nếu như muốn biết, chính mình nhìn đi.” Dứt lời, Tuyết Cơ cung chủ phẩy tay áo bỏ đi.
Trong thạch động thần kỳ yên tĩnh, chỉ có giọt nước mưa rơi vào trong động tạo ra âm thanh tí tách. Thiên Dao chậm rãi đi ra khỏi mặt nước, nhặt sa y trên đất lên, từng kiện mặc trên người. Đầm này thai nghén Tuyết Ngẫu ngàn năm, có thể chữa trị kinh mạch, ở trong nước ngâm mấy tháng, thân thể đã hồi phục được bảy tám phần, công lực cũng khôi phục một chút.
Thiên Dao đứng trước Thuỷ Nguyệt kính, vốn là một mặt kính bình thường đột nhiên gợn sóng, một số hình ảnh ở trong kính lặp lại. Nàng bình tĩnh nhìn, lệ lại không thể kìm được chảy xuống. Chưa bao giờ từng nghĩ tới, kết cục của Thuỷ Quân cùng Liên Y, nhưng lại thảm thống mà thê lương như vậy….
Thái tử Trường Cầm Thuỷ Quân mê luyến yêu nhi, đã bị Tiên giới không tha thứ. Mà hắn khư khư cố chấp, lại càng khơi dậy lửa giận của Tây Thiên Vương Chúc Dung.
Trên Tru Tiên đài, âm phong trận, Liên Y đi chân trần đứng trên đài, dung mạo tuyệt mỹ lại như mặt nước bình lặng. Nàng biết, từ nơi này nhảy xuống, là có thể kết thúc toàn bộ. Tru Tiên đài, thần tiên nhảy xuống, loại bỏ tiên cốt, mà phàm nhân yêu nhi nhảy xuống, đó là hình thần câu diệt.
Nàng không đành lòng huỷ đi hắn, chỉ có thể huỷ đi chính mình, chỉ có khi nàng biến mất, Thuỷ Quân mới có thể trở lại lúc ban đầu.
“Liên Y, nàng làm cái gì vậy! Mau xuống đây!” Phía sau lưng truyền đến một tiếng la tê tâm liệt phế.
Liên Y chậm rãi quay đầu, ánh vào rèm mắt là tuấn nhan quen thuộc, đêm qua, nàng còn ở trong ngực hắn ôn nhu lưu luyến. Hắn mỉm cười nói: “Một đời một kiếp một đôi người.” Mà giờ phút này, trên tuấn nhan tràn ngập bất an cùng kinh hoảng.
Liên Y cười nhạt, thâm sâu ngóng nhìn hắn, làn môi khẽ nhúc nhích, ôn nhu nói, “Thuỷ Quân, vĩnh biệt.”
Y phục màu sắc nhẹ nhàng bay lượn, giống như con bươm bướm đầy màu sắc, nhẹ nhàng rơi xuống. Mặc dù là kết thúc cũng mang theo vẻ đẹp thê lương. Gió trên Tru Tiên đài cắt vào trên da thịt đau đớn, hoá ra cái chết cũng đau đớn như vậy.
Thân thể đột nhiên rơi vào trong một cái ôm ấm áp. Liên Y chấn kinh, mở mắt ra, hoá ra là Thuỷ Quân. Hắn thâm sâu nhìn nàng, môi kề bên tai, ấm giọng nỉ non, “Nếu như sinh không thể gần nhau, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi.”
Lệ chảy càng nhiều, Liên Y khép mình ở trong ngực hắn, nước mắt thấm ướt y phục trước ngực hắn. Tình yêu Thuỷ Quân khắc sâu như vậy khiến cho nàng phải làm thế nào cho phải.
Đột nhiên trong lúc đó, ánh sáng trắng xuất hiện, thân thể bọn họ đã ở trên cầu Nại Hà, Thuỷ Quân vẫn ôm chặt nàng, mà người bên cạnh bọn họ, Tây Thiên Vương Chúc Dung với vẻ mặt âm u.
“Tôn vương giá lâm, lão bà tử không có từ xa tiếp đón, mong rằng tôn giá thứ tội.” Mạnh bà khom người thi lễ nói.
“Thôi.” Tây Thiên Vương phất ống tay áo một cái, thờ ơ liếc Thuỷ Quân ở bên cạnh. “Thật sự muốn cùng nàng chuyển thế làm người?”
“Phải.” Thuỷ Quân không lưỡng lự gật đầu, đặc biệt kiên định.
Tây Thiên Vương thở dài, ánh mắt hiện ra vài phần không đành lòng, nhưng vẫn giơ tay lên tạo thành chưởng thế, ánh sáng trắng chói mắt bắt đầu bao phủ Thuỷ Quân, thân thể mềm mại của Liên Y bị đẩy sang một bên.
“Thuỷ Quân!” Liên Y kinh hô một tiếng, lảo đảo bò tới nhưng không cách nào tiếp cận được hắn nửa phần, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thống khổ nằm sấp trên đất. Muốn chuyển kiếp làm người trước hết phải loại bỏ tiên cốt tiên gân, thừa nhận thống khổ vô cùng.
Liên Y thử vài lần, nhưng mỗi một lần đều bị ánh sáng trắng mạnh mẽ đánh văng ra, bất đắc dĩ đành phải ngược lại quỳ cầu Tây Thiên Vương, “Van cầu người, mau dừng tay, chàng rất đau, người mau dừng tay.”
Không thể phủ nhận, Thiên Dao thật sự mỹ lệ, có lẽ, đẹp hơn mấy phần, một cái nhăn mày một nụ cười liền đủ để câu động hồn phách của người, khiến cho hắn hận không thể đem nàng giấu đi. Chờ nàng trở lại, có lẽ, làm một toà kim ốc lớn hơn? Mặc dù tốn thời gian và sức lực, nhưng, có thể suy xét.
Trong lúc bất tri bất giác, đã hết một đêm, đẩy cửa ra, đã đến giờ thượng triều. Áo long bào minh hoàng trên người có hơi nhăn, mi tâm Sở Diễm nhíu lại, vừa muốn phân phó Lưu Trung thay y phục đã thấy Linh Lung cứng ngắc đứng ngoài điện, hai mắt sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc.
“Hoàng thượng.” Nàng tiến lên một bước, không khỏi phân trần nhào vào trong lòng Sở Diễm.
“Làm sao vậy?” Sở Diễm tuỳ ý cười, không dấu vết đẩy nàng ra. Đầu ngón tay tuỳ ý vuốt lên chóp mũi nàng, không để tâm lắm mở miệng. “Tìm khắp lục cung còn có người nào dám khi dễ Hoa phi nương nương của trẫm?”
“Còn không phải hoàng thượng.” Linh Lung hờn giận nói, cũng không dám oán giận quá nhiều. Xưa đâu bằng nay, hắn đã là hoàng thượng cao cao tại thượng. “Hoàng thượng có từng nhớ rõ đã bao lâu rồi không gặp Linh Lung không?”
“Hiện giờ không phải gặp rồi sao?” Sở Diễm chuyện to hóa nhỏ, phân phó Lưu Trung sai người chuẩn bị y phục, lại miễn cưỡng kiềm nén tính tình dỗ dành Linh Lung vài câu. “Trẫm phải thượng triều, nàng trước về Chung Tuý cung đi. Rảnh rỗi trẫm sẽ tới tìm nàng.”
“Nhưng mà…” Linh Lung cắn môi dưới, muốn nói lại thôi, đáng thương tội nghiệp nhìn hắn, hai tay vẫn như cũ bắt lấy một góc áo của hắn không chịu buông ra.
Sở Diễm mặt không đổi sắc, ánh mắt lại trong veo mà lạnh lùng vài phần “Linh Lung khi nào thì cũng trở nên như vậy rồi, hậu cung này quả thật không phải nơi tốt đẹp gì, đem Linh Lung của trẫm dưỡng thành kiêu ngạo rất nhiều.”
Linh Lung khẽ kinh ngạc, hai mắt sưng đỏ nhẹ nhàng hiện lên lệ quang, “Đêm dài dằng dặc cô lãnh, Linh Lung chỉ cảm thấy tịch mịch. Hoàng thượng không thể ở cùng Linh Lung nhiều một chút sao? Hay là, để Linh Lung ở bên cạnh bầu bạn với hoàng thượng cũng được. Linh Lung bảo đảm, sẽ không chậm trễ hoàng thượng xử lý chính sự, chỉ cần, đứng xa xa nhìn hoàng thượng là được.”
“Nàng bồi ở bên cạnh trẫm, trẫm làm sao có thể an tâm xử lý triều chính.” Sở Diễm nhẹ cười, trong ngữ điệu mang theo vài tia ngả ngớn ái muội. “Nếu là tịch mịch, liền để cho Huyễn Ảnh bồi bên cạnh nàng đi.”
Linh Lung dường như là không thể tin trừng lớn mắt, rụt rè nói. “Hoàng thượng đồng ý bỏ qua cho đại ca rồi sao?”
“Ừ.” Sở Diễm nhàn nhạt đáp lại, thời gian Huyễn Ảnh bị nhốt trong thuỷ lao không ngắn, nếu như không rời khỏi, chỉ sợ sau này liền trở thành một phế nhân. Sở Diễm chung quy không bỏ được tình ý mười mấy năm vào sinh ra tử.
Trên Thiên Sơn, trong U Minh cung. Trong hồ sâu Thuỷ Nguyệt, nham bích như thủy tinh điêu linh, thạch nhũ treo ngược, chiếu trên đầm nước là mỹ mạo vô song. Mà trong đầm nước, một nữ tử tuyệt mỹ như ẩn như hiện, thân thể mỹ lệ ẩn ở trong nước, chỉ lộ ra hai vai trắng nõn, cánh tay ngọc như củ sen đặt ở trên ngọc thạch bóng loáng trong suốt, đầu dựa sát cánh tay ngọc, lười biếng khép hờ đôi mắt đẹp.
“Hôm nay cảm thấy thế nào rồi?” Trên bờ, Tuyết Cơ cung chủ nhẹ nhàng đứng, cúi đầu quan sát nữ tử đang ngâm trong nước.
“Dạ, A Dao rất tốt, khiến sư phụ phải lo lắng là A Dao không tốt.” Nàng hơi hơi mỉm cười, vô tội mềm mại khiến cho người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
Tuyết Cơ nhìn chăm chú, trong đầu lại hiện lên một dung nhan tương tự khác, muội muội của bà – Vân Cơ cũng khiến người mến yêu như vậy. Thiên tính thuần lương, cả ngày đều đi theo sau bà gọi, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”
Mặc dù vận mệnh trêu người, các nàng đồng thời yêu một người nam nhân, cho dù có sai sót ngẫu nhiên, Vân Cơ cùng Tư Đồ Tẫn có thân thiết da thịt trước. Tuyết Cơ vẫn như cũ đối với người muội muội này không cách nào oán hận, sau khi nàng mất đi, đem hài tử của nàng coi như của mình, tự mình nuôi nấng.
“A Dao, con là thân nhân duy nhất trên đời này của bổn toạ. Nếu như bổn toạ không có cách nào bảo vệ con chu toàn, dưới hoàng tuyền, còn có mặt mũi nào gặp mặt mẫu thân con.” Tuyết Cơ thở dài, trên mặt là sự nhu hoà hiếm có.
“Sư phụ, A Dao biết sai rồi.” Thiên Dao khẽ động cánh môi, thấp giọng nói.
Tuyết Cơ lại thở dài, cúi người ngồi ở trên bờ, ngón tay ôn nhu vuốt qua cái trán sạch sẽ của Thiên Dao. “Con đứa nhỏ này thuở nhỏ trời sinh tính đạm mạc, đối với cái chết từ trước đến nay đều xem nhẹ, biết rõ thân nhiễm trọng bệnh còn dám tự mình vận dụng thần công thức thứ 10. Hành động này của con rõ ràng là muốn chết. Con có thể không thèm để ý mệnh của chính mình, nhưng lại chưa bao giờ thay sư phụ nghĩ qua, con không biết rằng con bị thương đau đớn, sư phụ lại càng đau hơn con. Nếu như con mất đi, sư phụ nên sống một mình thế nào…”
“Thực xin lỗi, sư phụ, thực xin lỗi.” Thiên Dao có chút luống cuống, nàng rất ít khi nhìn thấy Tuyết Cơ như vậy. Trong trí nhớ, bà vẫn luôn băng lãnh cao ngạo, là vị thần cao cao tại thượng. Người hay vật của thế gian này không cách nào thu hút bà, càng đừng nói là để tâm.
Thiên Dao chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay Tuyết Cơ, cực kỳ giống hài tử làm nũng. Ngực Tuyết Cơ mềm nhũn, nuốt xuống lời trách móc nặng nề. “A Dao hiện giờ đã hết hy vọng rồi hả? Mặc dù kiếp trước con nợ hắn, hiện giờ cũng đã trả xong.”
Thiên Dao khẽ kinh ngạc, con ngươi trong suốt nhìn Tuyết Cơ, “Kiếp trước? Sư phụ biết được chút gì sao?”
Tuyết Cơ cười, “Chỉ là biết nhiều hơn con một chút thôi.”
Ánh mắt Thiên Dao ảm đạm vài phần, nàng không biết chỉ có kết cục. “Kết cục của Thuỷ Quân và Liên Y…”
“Không có kết cục.” Tuyết Cơ băng lãnh cắt ngang nàng. “Tiên yêu không thể nào yêu nhau, bọn họ vốn không có kết cục, cũng như con và Sở Diễm, đời đời kiếp kiếp bỏ qua nhau, ngược lại đối với đôi bên là tốt nhất. Hắn là nhi tử của Chúc Dung, từ nhỏ có tiên cốt, mặc dù hạ phạm làm người, cũng hết sức tôn quý, con cùng hắn… không phải cùng một loại người. Nếu không phải lúc trước Phật tổ từ tâm, con sớm hồn bay phách tán.”
Thiên Dao rũ mắt không nói, đầu ngón tay xanh miết bấu chặt vào thạch bích trơn bóng. “A Dao muốn biết.” Mặc dù không có kết cục, nàng cũng muốn hiểu được rõ ràng.
“Thấy rồi sẽ hết hy vọng?” Tuyết Cơ hơi trào phúng cười.
“A Dao sớm vô tâm, bất quá cầu được minh bạch.”
Khoảnh khắc trầm mặc, Tuyết Cơ bất đắc dĩ đưa tay chỉ vào Thuỷ Kính treo trên vách đá cao của thạch nhũ. “Thuỷ Nguyệt kính có thể chiếu ra kiếp trước kiếp này của người, nếu như muốn biết, chính mình nhìn đi.” Dứt lời, Tuyết Cơ cung chủ phẩy tay áo bỏ đi.
Trong thạch động thần kỳ yên tĩnh, chỉ có giọt nước mưa rơi vào trong động tạo ra âm thanh tí tách. Thiên Dao chậm rãi đi ra khỏi mặt nước, nhặt sa y trên đất lên, từng kiện mặc trên người. Đầm này thai nghén Tuyết Ngẫu ngàn năm, có thể chữa trị kinh mạch, ở trong nước ngâm mấy tháng, thân thể đã hồi phục được bảy tám phần, công lực cũng khôi phục một chút.
Thiên Dao đứng trước Thuỷ Nguyệt kính, vốn là một mặt kính bình thường đột nhiên gợn sóng, một số hình ảnh ở trong kính lặp lại. Nàng bình tĩnh nhìn, lệ lại không thể kìm được chảy xuống. Chưa bao giờ từng nghĩ tới, kết cục của Thuỷ Quân cùng Liên Y, nhưng lại thảm thống mà thê lương như vậy….
Thái tử Trường Cầm Thuỷ Quân mê luyến yêu nhi, đã bị Tiên giới không tha thứ. Mà hắn khư khư cố chấp, lại càng khơi dậy lửa giận của Tây Thiên Vương Chúc Dung.
Trên Tru Tiên đài, âm phong trận, Liên Y đi chân trần đứng trên đài, dung mạo tuyệt mỹ lại như mặt nước bình lặng. Nàng biết, từ nơi này nhảy xuống, là có thể kết thúc toàn bộ. Tru Tiên đài, thần tiên nhảy xuống, loại bỏ tiên cốt, mà phàm nhân yêu nhi nhảy xuống, đó là hình thần câu diệt.
Nàng không đành lòng huỷ đi hắn, chỉ có thể huỷ đi chính mình, chỉ có khi nàng biến mất, Thuỷ Quân mới có thể trở lại lúc ban đầu.
“Liên Y, nàng làm cái gì vậy! Mau xuống đây!” Phía sau lưng truyền đến một tiếng la tê tâm liệt phế.
Liên Y chậm rãi quay đầu, ánh vào rèm mắt là tuấn nhan quen thuộc, đêm qua, nàng còn ở trong ngực hắn ôn nhu lưu luyến. Hắn mỉm cười nói: “Một đời một kiếp một đôi người.” Mà giờ phút này, trên tuấn nhan tràn ngập bất an cùng kinh hoảng.
Liên Y cười nhạt, thâm sâu ngóng nhìn hắn, làn môi khẽ nhúc nhích, ôn nhu nói, “Thuỷ Quân, vĩnh biệt.”
Y phục màu sắc nhẹ nhàng bay lượn, giống như con bươm bướm đầy màu sắc, nhẹ nhàng rơi xuống. Mặc dù là kết thúc cũng mang theo vẻ đẹp thê lương. Gió trên Tru Tiên đài cắt vào trên da thịt đau đớn, hoá ra cái chết cũng đau đớn như vậy.
Thân thể đột nhiên rơi vào trong một cái ôm ấm áp. Liên Y chấn kinh, mở mắt ra, hoá ra là Thuỷ Quân. Hắn thâm sâu nhìn nàng, môi kề bên tai, ấm giọng nỉ non, “Nếu như sinh không thể gần nhau, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi.”
Lệ chảy càng nhiều, Liên Y khép mình ở trong ngực hắn, nước mắt thấm ướt y phục trước ngực hắn. Tình yêu Thuỷ Quân khắc sâu như vậy khiến cho nàng phải làm thế nào cho phải.
Đột nhiên trong lúc đó, ánh sáng trắng xuất hiện, thân thể bọn họ đã ở trên cầu Nại Hà, Thuỷ Quân vẫn ôm chặt nàng, mà người bên cạnh bọn họ, Tây Thiên Vương Chúc Dung với vẻ mặt âm u.
“Tôn vương giá lâm, lão bà tử không có từ xa tiếp đón, mong rằng tôn giá thứ tội.” Mạnh bà khom người thi lễ nói.
“Thôi.” Tây Thiên Vương phất ống tay áo một cái, thờ ơ liếc Thuỷ Quân ở bên cạnh. “Thật sự muốn cùng nàng chuyển thế làm người?”
“Phải.” Thuỷ Quân không lưỡng lự gật đầu, đặc biệt kiên định.
Tây Thiên Vương thở dài, ánh mắt hiện ra vài phần không đành lòng, nhưng vẫn giơ tay lên tạo thành chưởng thế, ánh sáng trắng chói mắt bắt đầu bao phủ Thuỷ Quân, thân thể mềm mại của Liên Y bị đẩy sang một bên.
“Thuỷ Quân!” Liên Y kinh hô một tiếng, lảo đảo bò tới nhưng không cách nào tiếp cận được hắn nửa phần, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thống khổ nằm sấp trên đất. Muốn chuyển kiếp làm người trước hết phải loại bỏ tiên cốt tiên gân, thừa nhận thống khổ vô cùng.
Liên Y thử vài lần, nhưng mỗi một lần đều bị ánh sáng trắng mạnh mẽ đánh văng ra, bất đắc dĩ đành phải ngược lại quỳ cầu Tây Thiên Vương, “Van cầu người, mau dừng tay, chàng rất đau, người mau dừng tay.”
Tác giả :
Tiếu Nhược Thủy