Bạo Quân Độc Sủng
Chương 87: Rút vạt áo bên hông nàng
Nàng đang định xuống giường, công tử Kim đã đi vào, vẫn bộ dáng như trước, trên mặt lấp lánh vàng, trên người mặc bộ đồ đen trầm tĩnh.
Nàng nghĩ thầm, hắn có thể lặng yên mang mình đi, rất khả nghi, giờ lại là sao đây?
“Mượn rượu tiêu sầu không tiêu được nỗi sầu của ngươi” Công tử Kim ngồi trước bàn đá, nghiêm chỉnh, “Gần đây ngươi ăn không ít khổ nhỉ”
“Chuyện của ta, ngươi biết rõ, cần gì phải nói chứ?” Diệp Vũ đứng đối diện với hắn, “Tàng Thư các, phủ hữu tướng đã tìm khắp rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy cuốn “Thần Binh Phổ”
“Lần sau đi tẩm điện thiên tử tìm xem” Giọng hắn khàn khàn lạnh băng.
“Vậy chẳng biết đến bao giờ, tẩm điện thiên tử chẳng phải cứ đi lúc nào cũng dược”
“Không phải người hiện giờ cũng đã ở trên long tháp đó sao? Lúc thị tẩm, thừa dịp Sở hoàng không để ý, chẳng có việc gì là khó cả” Hắn giương mắt nhìn nàng, trong giọng nói có ý trêu tức.
Tim nàng đập mạnh, hắn thật sự biết mỗi cử chỉ hành động của nàng, kẻ này thật còn đáng sợ hơn cả Sở Minh Phong.
Công tử Kim nói kỳ lạ, “Nếu phủ hữu tướng, phủ Tấn Vương, ngự thư phòng và Tàng thư các đều không có, thì chắc là phải ở tẩm điện thiên tử rồi”
Diệp Vũ chỉ đành nói, ‘Nếu có cơ hội tiến cung, ta sẽ tìm cơ hội đi tẩm điện thiên tử tìm xem”
Ánh mắt của hắn bất chợt trở nên lạnh, “Ta không muốn đợi thêm nữa, ngươi cần phải tìm được “Thần Binh Phổ” trước mười lăm tháng tám”.
Nàng bảo, “Sẽ cố hết sức” hắn bỗng đứng dậy, bất ngờ rút dải áo bên hông nàng ra, bóp chặt cổ nàng, càng ngày càng chặt.
Những động tác liên tiếp này nhanh như chớp, như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nàng chỉ chớp mắt một cái, mạng nhỏ đã bị hắn túm chặt.
Công tử Kim này âm tình bất định, vừa rồi hắn có vẻ rất tốt, tiếp đó đã biến thành ma quỷ bắt mạng người dưới địa ngục rồi.
“Dám can đảm làm lấy lệ, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!” Giọng hắn lạnh khốc không có tính người, “Trước mười lăm tháng tám, không tìm thấy sách, ngươi và nương ngươi nhất định sẽ chết!”
“Ta vẫn đang tìm cơ hội để tìm sách… Tìm không thấy, cũng chẳng phải lỗi của ta…” Cổ họng bị bóp chặt, khó thở, Diệp Vũ thấy rất khó chịu.
“Tất cả chỉ là lấy cớ!” Công tử Kim nói lạnh lùng, “Nếu ngươi để bụng, sao mặt chẳng quan tâm?”
“Ngươi đã không tin ta… Vậy chẳng bằng cứ giết ta đi…” Giọng nàng khàn khàn, cảm giác ngực đau buốt, khó thở.
“Ta sao lại để cho ngươi chết dễ dàng vậy chứ?”
Hắn thả lực, nàng chợt thấy thở dễ hơn, thở kịch liệt, song lại nghe hắn nói, “Mấy ngày nay ngươi ăn không ít khổ, coi như ngươi đáng thương, lần sau đừng có viện cớ này nọ nữa!”
Diệp Vũ thở phào nhẹ nhõm, hỏi, “Có một ngày ta bị độc tình phát tác, có phải là do ngươi kích phát không?”
Mắt công tử Kim lạnh lẽo, “Ngày ấy ta ở ngoài phủ hữu tướng, cổ độc trong người ngươi nghe được tiếng nhạc sẽ bộc phát, chẳng qua là do ta khống chế tốt, chỉ có phát tác nửa nén hương mà thôi”
“Vì sao…phải làm vậy?”
“Ta muốn thử, thử Thẩm Chiêu” Hắn nói lạnh lùng trào phúng, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không thể ngờ được công tử Thẩm Chiêu cũng không qua được ải mỹ nhân. Ngươi thích hắn, hắn cũng thích ngươi, ngươi hẳn là nên cao hứng mới phải”
Diệp Vũ kinh ngạc cau mày, theo lời hắn nói, Thẩm Chiêu đã động tâm với mình ư? Nhưng mà vì sao lại nhẫn tâm tuyệt tình như vậy chứ?
Đột nhiên hắn lại kéo nhanh vạt áo nàng, nói bất thường, “Ngươi thích ai, chẳng liên quan gì ta, nếu ảnh hưởng tới chuyện lớn của ta, có kết cục gì, ngươi biết rõ! Nên khuyên ngươi một câu, động tình cũng chẳng phải là chuyện tốt gì, ngươi sẽ bị thương tích đầy mình, tim ngươi sẽ bị đâm nát thành từng mảnh nhỏ, lòng tự tôn của ngươi sẽ bị người ta dẫm đạp trên mặt đất”
Nàng nói thản nhiên, “Cảm ơn đã khuyên’
Khoé miệng công tử Kim khẽ nhếch lên cười lạnh lẽo, ‘Hai chân này của người hoàn hảo chẳng tổn hao gì, cần phải cám tạ ta. Từ nay về sau, hai chân này của người thuộc về ta, không được ta cho phép, không thể tuỳ tiện làm tổn hại”
Nàng kinh ngạc mãi, “Ngày ấy công chúa An Dương đã quyết phế đi chân của ta, ngươi đã ở trong phủ tướng quân sao?”
“Đánh chân ngươi là con của Cao quản gia, Cao Siêu, hắn nhận tiền của ta, đánh chân ngươi, chỉ dùng một thành lực đạo, hơn nữa dùng rất khéo, chẳng làm bị thương tới gân cốt đâu”
“Hắn đưa cho ta một lọ thuốc trị thương, là ngươi bảo hắn giao cho ta sao?” Nàng hiểu ra, nếu không, đánh năm mươi gậy, sao có thể không bị thương tới gân cốt chứ? Sao còn có thể khiêu vũ được chứ?
“Nếu không có thuốc trị thương này, chân ngươi cũng chẳng khỏi nhanh đến thế đâu”
Nàng hẳn là nên nói cảm ơn hắn chăng? Công tử Kim lại nói, “Công chúa An Dương cũng sẽ không buông tha dễ cho ngươi vậy đâu, tự giải quyết cho tốt đi”
Diệp Vũ gật đầu, bỗng cảm thấy cổ lành lạnh, hắn đã đến gần, hạ thấp bên tai nói hai câu, nàng khiếp sợ mắt mở to, nói kiên quyết, “Ta không muốn lại trêu chọc hắn!”
Hắn càng dùng sức mạnh hơn, nói sẵng giọng, “Ngươi không được chọn!”
Nàng nghe thấy tiếng vạt áo cuốn chặt hơn, cổ càng ngày càng đau, thở không nổi, trước mắt càng ngày càng mơ hồ….
***
Diệp Vũ bị công tử Kim bóp nghẹn choáng váng, lúc tỉnh lại đã ở lầu Tiêu Tương rồi.
Trước ngày mười lăm tháng tám phải tìm được cuốn “Thần Binh Phổ”, sao được chứ? Một chút manh mối cũng không có, biết tìm thế nào đây? Nếu cuốn “Thần binh phổ” thật sự được cất trong tẩm điện thiên tử, đó là cực bi kịch, nàng cực kỳ không mong muốn nhất chính là đi tẩm điện thiên tử. Phải làm sao đây?
Ngày này, Bích Cẩm đến biệt quán ôn tuyền truyền chỉ của Tôn thái hậu.
“Thái hậu nghe nói chân Nhị phu nhân bị thương rất nặng, thật lo lắng lắm” Bích Cẩm cười cười, sai người mang ba loại thuốc bổ dưỡng quý báu tới, “Đây là một chút tâm ý của thái hậu, mong cô nhận lấy, để phòng ăn sắc thuốc bổ thân cho cô”
“Tạ thái hậu quan tâm, Làm phiền cô truyền lời của ta, ngày khác ta sẽ tiến cung thỉnh an thái hậu” Diệp Vũ nói vậy thôi, căn bản chẳng muốn tiến cung.
“Thái hậu bảo cô cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, công chúa An Dương kiêu hoành, cũng làm quá mức, thái hậu đã răn dạy công chúa rồi”
Dù sao cũng là rứt ruột đẻ ra, Tôn thái hậu sao lại tức giận, cũng chẳng xử lý con gái gì đâu.
Bích Cẩm lại bảo, “Tới mười lăm tháng tám, hàng năm bệ hạ đều mở tiệc ở điện Duyên Khánh, ngắm hoa thưởng trăng, quần thần đông đủ. Thái hậu còn muốn xem Nhị phu nhân khiêu vũ đó, tiếc là cô có thương tích trong người, không thể nhảy được”
Diệp Vũ cười, “Chỉ cần hai tháng, ta sẽ lại hiến vũ cho Thái hậu”
Nói chuyện phiếm mấy câu, Bích Cẩm lại phục mệnh trở về cung. Đi đến cửa nàng ta xoay người lại, nói, “Đúng rồi, Tài nghệ vũ đạo đã chọn được, già trẻ gái trai thành Kim Lăng đều nói chuyện say sưa, thái hậu đã quyết định đem trận đấu này trở thành trận long trọng của nước Đại Sở chúng ta, thậm chí trở thành hoạt động lớn nhất tuyên truyền khắp thiên hạ. Bởi vậy, thái hậu muốn Nhị phu nhân nói chuyện, nếu Nhị phu nhân không có chuyện gì quan trọng, thì hai ba ngày sau tiến cung một chuyến đi”
Tiễn nàng ta đi rồi, Diệp Vũ vùi đầu nghĩ ngợi, phải làm sao đây?
Tiến cung, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, nàng cũng không muốn lại chui vào miệng sói. Lại phải nghĩ cách. Sau giờ nghỉ trưa, không có việc gì, nàng nghĩ chẳng bằng về nhà thăm mẫu thân.
Mới ra cổng lớn, nàng thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang đi tới, cũng không lên kiệu. Cô gái này phong thái yểu điệu, đôi mắt xếch liếc nhìn, khiến người ta gặp qua không thể quên được. “Ta có chuyện quan trọng muốn nói với Nhị phu nhân, vẫn xin Nhị phu nhân đi cùng ta một chuyến” Nàng ta tự xưng là Lãnh Nguyệt Nhiễm, giọng nói thánh thót.
“Ngươi là ai? Tìm Nhị phu nhân chúng ta có chuyện gì?” A Tử chẳng khách sáo hỏi.
“Phủ hữu tướng dạy dỗ nha đầu thế nào mà chẳng hiểu quy củ gì thế? Chủ tử nói chuyện, nha đầu có thể xen mồm vào sao?” Lãnh Nguyệt Nhiễm lườm nàng ta một cái, mắt lạnh lẽo.
“Nếu ngươi thật sự có chuyện quan trọng quan muốn nói với ta, vậy vào trong nói đi” Diệp Vũ mỉm cười nói.
“Nếu người không đi theo ta, chỉ sợ ngươi sẽ hối hận cả đời đó” Lãnh Nguyệt Nhiễm lạnh lùng chớp mắt, ghé sát tai nàng nói, “Nếu ngươi không đi theo ta, ta sẽ tới quý phủ mời nương ngươi đi một chuyến”
A Tử khuyên nhủ, “Nhị phu nhân, kẻ này lai lịch không rõ, không thể tuỳ tiện đi theo nàng ta được”
Lãnh Nguyệt Nhiễm cười trêu tức, “Ta chẳng qua là cô gái tay trói gà không chặt, Nhị phu nhân lại khinh ta là mãnh thú hồng thuỷ, người không biết nội tình thì nghĩ Nhị phu nhân can đảm như chuột, kẻ biết nội tình lại cảm thấy Nhị phu nhân bị công chúa An Dương đánh cho khiếp đảm, là chim sợ cành cong”
A Tử cả giận bảo, “Nói chuyện với ngươi cần khách sáo chút!”
Diệp Vũ đồng ý đi cùng nàng ta, là ngoài dự đoán, Lãnh Nguyệt Nhiễm đi vào một nơi gọi là biệt uyển Vân Thâm.
Tháng ba yên hoa, Tấn vương thấy nàng biên soạn một điệu múa, chẳng bao lâu đã sai người tới đón nàng tới biệt uyển Vân Thâm. Cô gái này có quan hệ gì với Tấn vương? Chẳng lẽ là thị thiếp của Tấn vương?
Lãnh Nguyệt Nhiễm mặc bộ áo váy màu xanh nhạt, đầu cài một cây trâm ngọc bích, ăn mặc giản dị thanh thoát, một đôi mày cong vút, mắt long lanh, khiến người ta có cảm giác như đi giữa thiên nhiên đầy hoa, trong đầm nở hoa phù dung. Nàng vốn thường hay tới biệt uyển, kẻ hầu và thị vệ thấy nàng đều gật đầu, nàng coi như không thấy, cứ đi thẳng về phía trước, cuối cùng cũng đi vào phong đình biệt uyển. Nàng không cho A Tử đi vào mà bắt đợi ở phía trước đình.
Diệp Vũ không đoán được dụng ý của nàng ta, quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
“Ngươi nhất định muốn biết ta là người nào của Vương gia sao, được, ta nói cho ngươi” Lãnh Nguyệt Nhiễm đi thẳng vào vấn đề, mặt mày thanh tú trở nên trong trẻo lạnh lùng, “Ta là một trong phần đông thị thiếp của Vương gia, ở tại biệt uyển Vân Thâm này”
“Cám ơn đã cho biết” Diệp Vũ nghĩ thầm: quả nhiên là đoán đúng.
“Ngươi cũng biết, phủ Tấn vương có bao nhiêu thị thiếp không? Có bao nhiêu vũ kỹ, ca cơ không?”
“Hẳn là rất nhiều đi”
“Mười tám tuổi Vương gia đại hôn, cưới vương phi, chẳng bao lâu thì nạp vài thị thiếp, đến nay đã có mười tám thị thiếp, hai mươi lăm vũ kỹ, ca cơ” Lãnh Nguyệt Nhiễm chậm rãi nhếch môi.
Con số này thật doạ người, Diệp Vũ bình chân như vại, lặng yên. Lãnh Nguyệt Nhiễm nhếch mày khơi mào, “Vương gia phong lưu đa tình, ai mà chẳng biết, ngươi và Vương gia đã ở chung với nhau một thời gian, chắc không phải không biết”
Diệp Vũ mỉm cười, “Biết thì sao?”
Lãnh Nguyệt Nhiễm đứng khinh thường, dáng người thon thả, màn lụa hồng theo gió bay bay, nhẹ nhàng như chim yến, phiêu dật, “Vậy hẳn ngươi cũng biết, người phong lưu một khi động tình sẽ gặp phải mối tình thắm thiết”
Diệp Vũ cười lạnh, ‘Chuyện này chẳng phải do trời an bài sao, nam nhi trên đời rất bạc tình, ai có thể chuẩn được?”
Thị thiếp Tấn vương tuổi còn trẻ này, dẫn mình tới biệt uyển Vân Thâm, tới tột cùng là định nói gì đây?
Lãnh Nguỵệt Nhiễm mắt trong veo lạnh lùng khoá chặt nàng, “Ngươi là trưởng nữ của Diệp đại tướng quân, tài mạo song toàn, tài múa kỹ càng, Vương gia rất thích ngươi múa. Ta ở cạnh nhiều năm bên Vương gia, còn chưa từng thấy Vương gia để bụng với một cô gái nào, chưa từng thấy Vương gia vì một cô gái mà không ăn, không thị tẩm, lại chưa từng thấy Vương gia vì một cô gái mà cầu xin thái hậu cưới, bệ hạ thành toàn” Nàng chất vấn, “Vương gia như vậy với ngươi, ngươi với Vương gia thì sao? Là hư tình giả ý, hay là đối đãi thật lòng?”
Diệp Vũ sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào cho phù hợp.
“Nói! Ngươi có thích Vương gia không?” Lãnh Nguyệt Nhiễm cất giọng quát to.
“Ta nói thích Vương gia là rất quan trọng sao?” Diệp Vũ hỏi lại.
“Từ lúc ngươi trở thành Nhị phu nhân của Thẩm đại nhân, Vương gia đã thay đổi hoàn toàn, mượn rượu tiêu sầu, hành vi phóng đãng, thống khổ…” Lãnh Nguyệt Nhiễm nói bi phẫn, “Ngươi cũng biết, Vương gia không còn cười nữa không? Ngươi có biết, người Vương gia ngày đêm tơ tưởng là ngươi không?”
“Vương gia tự mình làm hại mình thế, ta bất lực. Trước mắt Vương gia chẳng phải tốt hơn nhiều rồi sao?” Trong lòng Diệp Vũ đấy áy náy.
Lãnh Nguyệt Nhiễm đột nhiên vọt lên túm chặt lấy vạt áo nàng, mắt long lanh bất chợt chuyển thành đầy lệ, ‘Chỉ cần ngươi thích Vương gia, chỉ cần ngươi trở lại bên cạnh Vương gia, Vương gia sẽ vui vẻ, sung sướng”
Trong lòng Diệp Vũ cả kinh, trên mặt lại lạnh te, “Ta đã là vợ của kẻ khác, sao còn có thể trở lại bên cạnh Vương gia được chứ?”
Mắt Lãnh Nguyệt Nhiễm mở to, trông thật doạ người, “Chỉ cần ngươi nguyện ý, tự nhiên sẽ có cách”
Diệp Vũ cảm thấy nàng ta cố tình gây sự, “Là bệ hạ đem ta ban cho Thẩm đại nhân, chẳng lẽ ngươi muốn ta kháng chỉ sao? Chẳng lẽ ngươi muốn bảo Vương gia cùng cướp người với Thẩm đại nhân sao? Nếu bệ hạ tức giận, Vương gia sẽ bị tội, ngươi coi Vương gia sẽ thế nào?”
“Không phải là không thể, là do ngươi vốn không muốn!
“Việc đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào quay đầu, cũng chẳng cách nào thay đổi được, ngươi cần gì phải làm rối chuyện này lên nữa?”
“Ta đang thử ngươi, ngươi nhìn không ra sao? Ta cho ngươi cơ hội lần cuối, không ngờ ngươi vẫn không nắm chắc” Lãnh Nguyệt Nhiễm mắt phụt ra ánh sáng ác độc, “Lúc trước ngươi và Vương gia cùng bên nhau, cùng bàn hôn luận gả, chỉ là lừa gạt Vương gia, đùa bỡn Vương gia, có phải không? Từ đầu tới cuối, ngươi lúc nào cũng đùa Vương gia!”
Phần sau, Diệp Vũ đành chỉ có thể chọn nói dối, “Ta chẳng có đùa bỡn gì Vương gia cả, chỉ đành nói, là tạo hoá trêu ngươi, ta cũng là vì thân bất do kỷ”
Đôi mắt Lãnh Nguyệt Nhiễm híp lại, “Ngươi chưa từng bao giờ thật tình với Vương gia, vậy đừng trách ta tâm địa ác độc!”
Diệp Vũ kinh hãi, ra sức đẩy nàng ta, lại bị nàng ta túm đi, nàng ta thoạt nhìn trông có vẻ yếu ớt, song sức thì rất mạnh, túm Diệp Vũ rời khỏi phong đình, Diệp Vũ định kêu to, định để cho kẻ hầu để ý, hy vọng A Tử ở phía trước đình nghe thấy, nhưng mà chẳng có ai đến giúp nàng.
Lãnh Nguyệt Nhiễm đầy mạnh nàng vào trong một gian phòng, đẩy mạnh nàng vào trong một cái thùng lớn. Dù nàng có phản kháng thế nào cũng không chống lại được đôi tay nhanh nhẹn của Lãnh Nguyệt Nhiễm.
Lạnh quá! Nước trong thùng rất lạnh!
Nàng nghĩ thầm, hắn có thể lặng yên mang mình đi, rất khả nghi, giờ lại là sao đây?
“Mượn rượu tiêu sầu không tiêu được nỗi sầu của ngươi” Công tử Kim ngồi trước bàn đá, nghiêm chỉnh, “Gần đây ngươi ăn không ít khổ nhỉ”
“Chuyện của ta, ngươi biết rõ, cần gì phải nói chứ?” Diệp Vũ đứng đối diện với hắn, “Tàng Thư các, phủ hữu tướng đã tìm khắp rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy cuốn “Thần Binh Phổ”
“Lần sau đi tẩm điện thiên tử tìm xem” Giọng hắn khàn khàn lạnh băng.
“Vậy chẳng biết đến bao giờ, tẩm điện thiên tử chẳng phải cứ đi lúc nào cũng dược”
“Không phải người hiện giờ cũng đã ở trên long tháp đó sao? Lúc thị tẩm, thừa dịp Sở hoàng không để ý, chẳng có việc gì là khó cả” Hắn giương mắt nhìn nàng, trong giọng nói có ý trêu tức.
Tim nàng đập mạnh, hắn thật sự biết mỗi cử chỉ hành động của nàng, kẻ này thật còn đáng sợ hơn cả Sở Minh Phong.
Công tử Kim nói kỳ lạ, “Nếu phủ hữu tướng, phủ Tấn Vương, ngự thư phòng và Tàng thư các đều không có, thì chắc là phải ở tẩm điện thiên tử rồi”
Diệp Vũ chỉ đành nói, ‘Nếu có cơ hội tiến cung, ta sẽ tìm cơ hội đi tẩm điện thiên tử tìm xem”
Ánh mắt của hắn bất chợt trở nên lạnh, “Ta không muốn đợi thêm nữa, ngươi cần phải tìm được “Thần Binh Phổ” trước mười lăm tháng tám”.
Nàng bảo, “Sẽ cố hết sức” hắn bỗng đứng dậy, bất ngờ rút dải áo bên hông nàng ra, bóp chặt cổ nàng, càng ngày càng chặt.
Những động tác liên tiếp này nhanh như chớp, như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nàng chỉ chớp mắt một cái, mạng nhỏ đã bị hắn túm chặt.
Công tử Kim này âm tình bất định, vừa rồi hắn có vẻ rất tốt, tiếp đó đã biến thành ma quỷ bắt mạng người dưới địa ngục rồi.
“Dám can đảm làm lấy lệ, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!” Giọng hắn lạnh khốc không có tính người, “Trước mười lăm tháng tám, không tìm thấy sách, ngươi và nương ngươi nhất định sẽ chết!”
“Ta vẫn đang tìm cơ hội để tìm sách… Tìm không thấy, cũng chẳng phải lỗi của ta…” Cổ họng bị bóp chặt, khó thở, Diệp Vũ thấy rất khó chịu.
“Tất cả chỉ là lấy cớ!” Công tử Kim nói lạnh lùng, “Nếu ngươi để bụng, sao mặt chẳng quan tâm?”
“Ngươi đã không tin ta… Vậy chẳng bằng cứ giết ta đi…” Giọng nàng khàn khàn, cảm giác ngực đau buốt, khó thở.
“Ta sao lại để cho ngươi chết dễ dàng vậy chứ?”
Hắn thả lực, nàng chợt thấy thở dễ hơn, thở kịch liệt, song lại nghe hắn nói, “Mấy ngày nay ngươi ăn không ít khổ, coi như ngươi đáng thương, lần sau đừng có viện cớ này nọ nữa!”
Diệp Vũ thở phào nhẹ nhõm, hỏi, “Có một ngày ta bị độc tình phát tác, có phải là do ngươi kích phát không?”
Mắt công tử Kim lạnh lẽo, “Ngày ấy ta ở ngoài phủ hữu tướng, cổ độc trong người ngươi nghe được tiếng nhạc sẽ bộc phát, chẳng qua là do ta khống chế tốt, chỉ có phát tác nửa nén hương mà thôi”
“Vì sao…phải làm vậy?”
“Ta muốn thử, thử Thẩm Chiêu” Hắn nói lạnh lùng trào phúng, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không thể ngờ được công tử Thẩm Chiêu cũng không qua được ải mỹ nhân. Ngươi thích hắn, hắn cũng thích ngươi, ngươi hẳn là nên cao hứng mới phải”
Diệp Vũ kinh ngạc cau mày, theo lời hắn nói, Thẩm Chiêu đã động tâm với mình ư? Nhưng mà vì sao lại nhẫn tâm tuyệt tình như vậy chứ?
Đột nhiên hắn lại kéo nhanh vạt áo nàng, nói bất thường, “Ngươi thích ai, chẳng liên quan gì ta, nếu ảnh hưởng tới chuyện lớn của ta, có kết cục gì, ngươi biết rõ! Nên khuyên ngươi một câu, động tình cũng chẳng phải là chuyện tốt gì, ngươi sẽ bị thương tích đầy mình, tim ngươi sẽ bị đâm nát thành từng mảnh nhỏ, lòng tự tôn của ngươi sẽ bị người ta dẫm đạp trên mặt đất”
Nàng nói thản nhiên, “Cảm ơn đã khuyên’
Khoé miệng công tử Kim khẽ nhếch lên cười lạnh lẽo, ‘Hai chân này của người hoàn hảo chẳng tổn hao gì, cần phải cám tạ ta. Từ nay về sau, hai chân này của người thuộc về ta, không được ta cho phép, không thể tuỳ tiện làm tổn hại”
Nàng kinh ngạc mãi, “Ngày ấy công chúa An Dương đã quyết phế đi chân của ta, ngươi đã ở trong phủ tướng quân sao?”
“Đánh chân ngươi là con của Cao quản gia, Cao Siêu, hắn nhận tiền của ta, đánh chân ngươi, chỉ dùng một thành lực đạo, hơn nữa dùng rất khéo, chẳng làm bị thương tới gân cốt đâu”
“Hắn đưa cho ta một lọ thuốc trị thương, là ngươi bảo hắn giao cho ta sao?” Nàng hiểu ra, nếu không, đánh năm mươi gậy, sao có thể không bị thương tới gân cốt chứ? Sao còn có thể khiêu vũ được chứ?
“Nếu không có thuốc trị thương này, chân ngươi cũng chẳng khỏi nhanh đến thế đâu”
Nàng hẳn là nên nói cảm ơn hắn chăng? Công tử Kim lại nói, “Công chúa An Dương cũng sẽ không buông tha dễ cho ngươi vậy đâu, tự giải quyết cho tốt đi”
Diệp Vũ gật đầu, bỗng cảm thấy cổ lành lạnh, hắn đã đến gần, hạ thấp bên tai nói hai câu, nàng khiếp sợ mắt mở to, nói kiên quyết, “Ta không muốn lại trêu chọc hắn!”
Hắn càng dùng sức mạnh hơn, nói sẵng giọng, “Ngươi không được chọn!”
Nàng nghe thấy tiếng vạt áo cuốn chặt hơn, cổ càng ngày càng đau, thở không nổi, trước mắt càng ngày càng mơ hồ….
***
Diệp Vũ bị công tử Kim bóp nghẹn choáng váng, lúc tỉnh lại đã ở lầu Tiêu Tương rồi.
Trước ngày mười lăm tháng tám phải tìm được cuốn “Thần Binh Phổ”, sao được chứ? Một chút manh mối cũng không có, biết tìm thế nào đây? Nếu cuốn “Thần binh phổ” thật sự được cất trong tẩm điện thiên tử, đó là cực bi kịch, nàng cực kỳ không mong muốn nhất chính là đi tẩm điện thiên tử. Phải làm sao đây?
Ngày này, Bích Cẩm đến biệt quán ôn tuyền truyền chỉ của Tôn thái hậu.
“Thái hậu nghe nói chân Nhị phu nhân bị thương rất nặng, thật lo lắng lắm” Bích Cẩm cười cười, sai người mang ba loại thuốc bổ dưỡng quý báu tới, “Đây là một chút tâm ý của thái hậu, mong cô nhận lấy, để phòng ăn sắc thuốc bổ thân cho cô”
“Tạ thái hậu quan tâm, Làm phiền cô truyền lời của ta, ngày khác ta sẽ tiến cung thỉnh an thái hậu” Diệp Vũ nói vậy thôi, căn bản chẳng muốn tiến cung.
“Thái hậu bảo cô cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, công chúa An Dương kiêu hoành, cũng làm quá mức, thái hậu đã răn dạy công chúa rồi”
Dù sao cũng là rứt ruột đẻ ra, Tôn thái hậu sao lại tức giận, cũng chẳng xử lý con gái gì đâu.
Bích Cẩm lại bảo, “Tới mười lăm tháng tám, hàng năm bệ hạ đều mở tiệc ở điện Duyên Khánh, ngắm hoa thưởng trăng, quần thần đông đủ. Thái hậu còn muốn xem Nhị phu nhân khiêu vũ đó, tiếc là cô có thương tích trong người, không thể nhảy được”
Diệp Vũ cười, “Chỉ cần hai tháng, ta sẽ lại hiến vũ cho Thái hậu”
Nói chuyện phiếm mấy câu, Bích Cẩm lại phục mệnh trở về cung. Đi đến cửa nàng ta xoay người lại, nói, “Đúng rồi, Tài nghệ vũ đạo đã chọn được, già trẻ gái trai thành Kim Lăng đều nói chuyện say sưa, thái hậu đã quyết định đem trận đấu này trở thành trận long trọng của nước Đại Sở chúng ta, thậm chí trở thành hoạt động lớn nhất tuyên truyền khắp thiên hạ. Bởi vậy, thái hậu muốn Nhị phu nhân nói chuyện, nếu Nhị phu nhân không có chuyện gì quan trọng, thì hai ba ngày sau tiến cung một chuyến đi”
Tiễn nàng ta đi rồi, Diệp Vũ vùi đầu nghĩ ngợi, phải làm sao đây?
Tiến cung, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, nàng cũng không muốn lại chui vào miệng sói. Lại phải nghĩ cách. Sau giờ nghỉ trưa, không có việc gì, nàng nghĩ chẳng bằng về nhà thăm mẫu thân.
Mới ra cổng lớn, nàng thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang đi tới, cũng không lên kiệu. Cô gái này phong thái yểu điệu, đôi mắt xếch liếc nhìn, khiến người ta gặp qua không thể quên được. “Ta có chuyện quan trọng muốn nói với Nhị phu nhân, vẫn xin Nhị phu nhân đi cùng ta một chuyến” Nàng ta tự xưng là Lãnh Nguyệt Nhiễm, giọng nói thánh thót.
“Ngươi là ai? Tìm Nhị phu nhân chúng ta có chuyện gì?” A Tử chẳng khách sáo hỏi.
“Phủ hữu tướng dạy dỗ nha đầu thế nào mà chẳng hiểu quy củ gì thế? Chủ tử nói chuyện, nha đầu có thể xen mồm vào sao?” Lãnh Nguyệt Nhiễm lườm nàng ta một cái, mắt lạnh lẽo.
“Nếu ngươi thật sự có chuyện quan trọng quan muốn nói với ta, vậy vào trong nói đi” Diệp Vũ mỉm cười nói.
“Nếu người không đi theo ta, chỉ sợ ngươi sẽ hối hận cả đời đó” Lãnh Nguyệt Nhiễm lạnh lùng chớp mắt, ghé sát tai nàng nói, “Nếu ngươi không đi theo ta, ta sẽ tới quý phủ mời nương ngươi đi một chuyến”
A Tử khuyên nhủ, “Nhị phu nhân, kẻ này lai lịch không rõ, không thể tuỳ tiện đi theo nàng ta được”
Lãnh Nguyệt Nhiễm cười trêu tức, “Ta chẳng qua là cô gái tay trói gà không chặt, Nhị phu nhân lại khinh ta là mãnh thú hồng thuỷ, người không biết nội tình thì nghĩ Nhị phu nhân can đảm như chuột, kẻ biết nội tình lại cảm thấy Nhị phu nhân bị công chúa An Dương đánh cho khiếp đảm, là chim sợ cành cong”
A Tử cả giận bảo, “Nói chuyện với ngươi cần khách sáo chút!”
Diệp Vũ đồng ý đi cùng nàng ta, là ngoài dự đoán, Lãnh Nguyệt Nhiễm đi vào một nơi gọi là biệt uyển Vân Thâm.
Tháng ba yên hoa, Tấn vương thấy nàng biên soạn một điệu múa, chẳng bao lâu đã sai người tới đón nàng tới biệt uyển Vân Thâm. Cô gái này có quan hệ gì với Tấn vương? Chẳng lẽ là thị thiếp của Tấn vương?
Lãnh Nguyệt Nhiễm mặc bộ áo váy màu xanh nhạt, đầu cài một cây trâm ngọc bích, ăn mặc giản dị thanh thoát, một đôi mày cong vút, mắt long lanh, khiến người ta có cảm giác như đi giữa thiên nhiên đầy hoa, trong đầm nở hoa phù dung. Nàng vốn thường hay tới biệt uyển, kẻ hầu và thị vệ thấy nàng đều gật đầu, nàng coi như không thấy, cứ đi thẳng về phía trước, cuối cùng cũng đi vào phong đình biệt uyển. Nàng không cho A Tử đi vào mà bắt đợi ở phía trước đình.
Diệp Vũ không đoán được dụng ý của nàng ta, quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
“Ngươi nhất định muốn biết ta là người nào của Vương gia sao, được, ta nói cho ngươi” Lãnh Nguyệt Nhiễm đi thẳng vào vấn đề, mặt mày thanh tú trở nên trong trẻo lạnh lùng, “Ta là một trong phần đông thị thiếp của Vương gia, ở tại biệt uyển Vân Thâm này”
“Cám ơn đã cho biết” Diệp Vũ nghĩ thầm: quả nhiên là đoán đúng.
“Ngươi cũng biết, phủ Tấn vương có bao nhiêu thị thiếp không? Có bao nhiêu vũ kỹ, ca cơ không?”
“Hẳn là rất nhiều đi”
“Mười tám tuổi Vương gia đại hôn, cưới vương phi, chẳng bao lâu thì nạp vài thị thiếp, đến nay đã có mười tám thị thiếp, hai mươi lăm vũ kỹ, ca cơ” Lãnh Nguyệt Nhiễm chậm rãi nhếch môi.
Con số này thật doạ người, Diệp Vũ bình chân như vại, lặng yên. Lãnh Nguyệt Nhiễm nhếch mày khơi mào, “Vương gia phong lưu đa tình, ai mà chẳng biết, ngươi và Vương gia đã ở chung với nhau một thời gian, chắc không phải không biết”
Diệp Vũ mỉm cười, “Biết thì sao?”
Lãnh Nguyệt Nhiễm đứng khinh thường, dáng người thon thả, màn lụa hồng theo gió bay bay, nhẹ nhàng như chim yến, phiêu dật, “Vậy hẳn ngươi cũng biết, người phong lưu một khi động tình sẽ gặp phải mối tình thắm thiết”
Diệp Vũ cười lạnh, ‘Chuyện này chẳng phải do trời an bài sao, nam nhi trên đời rất bạc tình, ai có thể chuẩn được?”
Thị thiếp Tấn vương tuổi còn trẻ này, dẫn mình tới biệt uyển Vân Thâm, tới tột cùng là định nói gì đây?
Lãnh Nguỵệt Nhiễm mắt trong veo lạnh lùng khoá chặt nàng, “Ngươi là trưởng nữ của Diệp đại tướng quân, tài mạo song toàn, tài múa kỹ càng, Vương gia rất thích ngươi múa. Ta ở cạnh nhiều năm bên Vương gia, còn chưa từng thấy Vương gia để bụng với một cô gái nào, chưa từng thấy Vương gia vì một cô gái mà không ăn, không thị tẩm, lại chưa từng thấy Vương gia vì một cô gái mà cầu xin thái hậu cưới, bệ hạ thành toàn” Nàng chất vấn, “Vương gia như vậy với ngươi, ngươi với Vương gia thì sao? Là hư tình giả ý, hay là đối đãi thật lòng?”
Diệp Vũ sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào cho phù hợp.
“Nói! Ngươi có thích Vương gia không?” Lãnh Nguyệt Nhiễm cất giọng quát to.
“Ta nói thích Vương gia là rất quan trọng sao?” Diệp Vũ hỏi lại.
“Từ lúc ngươi trở thành Nhị phu nhân của Thẩm đại nhân, Vương gia đã thay đổi hoàn toàn, mượn rượu tiêu sầu, hành vi phóng đãng, thống khổ…” Lãnh Nguyệt Nhiễm nói bi phẫn, “Ngươi cũng biết, Vương gia không còn cười nữa không? Ngươi có biết, người Vương gia ngày đêm tơ tưởng là ngươi không?”
“Vương gia tự mình làm hại mình thế, ta bất lực. Trước mắt Vương gia chẳng phải tốt hơn nhiều rồi sao?” Trong lòng Diệp Vũ đấy áy náy.
Lãnh Nguyệt Nhiễm đột nhiên vọt lên túm chặt lấy vạt áo nàng, mắt long lanh bất chợt chuyển thành đầy lệ, ‘Chỉ cần ngươi thích Vương gia, chỉ cần ngươi trở lại bên cạnh Vương gia, Vương gia sẽ vui vẻ, sung sướng”
Trong lòng Diệp Vũ cả kinh, trên mặt lại lạnh te, “Ta đã là vợ của kẻ khác, sao còn có thể trở lại bên cạnh Vương gia được chứ?”
Mắt Lãnh Nguyệt Nhiễm mở to, trông thật doạ người, “Chỉ cần ngươi nguyện ý, tự nhiên sẽ có cách”
Diệp Vũ cảm thấy nàng ta cố tình gây sự, “Là bệ hạ đem ta ban cho Thẩm đại nhân, chẳng lẽ ngươi muốn ta kháng chỉ sao? Chẳng lẽ ngươi muốn bảo Vương gia cùng cướp người với Thẩm đại nhân sao? Nếu bệ hạ tức giận, Vương gia sẽ bị tội, ngươi coi Vương gia sẽ thế nào?”
“Không phải là không thể, là do ngươi vốn không muốn!
“Việc đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào quay đầu, cũng chẳng cách nào thay đổi được, ngươi cần gì phải làm rối chuyện này lên nữa?”
“Ta đang thử ngươi, ngươi nhìn không ra sao? Ta cho ngươi cơ hội lần cuối, không ngờ ngươi vẫn không nắm chắc” Lãnh Nguyệt Nhiễm mắt phụt ra ánh sáng ác độc, “Lúc trước ngươi và Vương gia cùng bên nhau, cùng bàn hôn luận gả, chỉ là lừa gạt Vương gia, đùa bỡn Vương gia, có phải không? Từ đầu tới cuối, ngươi lúc nào cũng đùa Vương gia!”
Phần sau, Diệp Vũ đành chỉ có thể chọn nói dối, “Ta chẳng có đùa bỡn gì Vương gia cả, chỉ đành nói, là tạo hoá trêu ngươi, ta cũng là vì thân bất do kỷ”
Đôi mắt Lãnh Nguyệt Nhiễm híp lại, “Ngươi chưa từng bao giờ thật tình với Vương gia, vậy đừng trách ta tâm địa ác độc!”
Diệp Vũ kinh hãi, ra sức đẩy nàng ta, lại bị nàng ta túm đi, nàng ta thoạt nhìn trông có vẻ yếu ớt, song sức thì rất mạnh, túm Diệp Vũ rời khỏi phong đình, Diệp Vũ định kêu to, định để cho kẻ hầu để ý, hy vọng A Tử ở phía trước đình nghe thấy, nhưng mà chẳng có ai đến giúp nàng.
Lãnh Nguyệt Nhiễm đầy mạnh nàng vào trong một gian phòng, đẩy mạnh nàng vào trong một cái thùng lớn. Dù nàng có phản kháng thế nào cũng không chống lại được đôi tay nhanh nhẹn của Lãnh Nguyệt Nhiễm.
Lạnh quá! Nước trong thùng rất lạnh!
Tác giả :
Diệp Vũ Sắc