Bảo Nguyệt Công Chúa
Chương 61
Nguyệt Hy Nghe đại sư nói vậy cũng không để trong lòng, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Biết là vậy, tuy nhiên cũng có rất nhiều sự việc không phải ta không muốn là được, gia đình, thân nhân, bằng hữu của ta, nếu có bất cứ yếu tố nào gây bất lợi cho họ, ta đều không cho phép, cho dù có tổn hại đến bản thân thì có sao chứ, bản thân ta, không phải chỉ là một đám phù du vô tình trôi dạt đến thôi sao, đời này, những việc ta muốn làm cũng chỉ có vậy thôi, cho nên, xin đại sư hãy hết lòng giúp đỡ ta.”
Đây quả thực là những suy nghĩ luôn ấp ủ trong lòng nàng, đối với Nguyệt Hy, sống chết hay nguy hiểm trước giờ chưa bao giờ là điều nàng để ý đến, cuộc sống của một cỗ máy giết người đã khiến nàng trở nên vô cảm rồi.
Được sống lại đối với Nguyệt Hy đã là một điều không thể tưởng tượng, tình thương mà mọi người dành cho nàng lại là một đặc ân vô giá đối với nàng, cho nên nàng muốn trân trọng tất cả bọn họ, trân trọng tất cả những gì nàng có được bây giờ, bảo về họ, bảo vệ những gì thuộc về bọn họ, diễn đàn lê quý đôn, gia đình, người thân, hạnh phúc, và cả giang sơn này nữa…Trân trọng, bằng tất cả tấm lòng và thân xác này, họa chăng, cùng lắm cũng chỉ là mất đi tính mạng này một lần nữa mà thôi, đối với nàng những năm tháng hạnh phúc này đã là quá đủ, nàng…thật sự không hối tiếc.
Minh Tịnh đại sư bình tĩnh nhìn Nguyệt Hy trước mắt, thân thế của nàng, hắn có thể thấy được đôi chút, cho nên đối với suy nghĩ đó của nàng hắn cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Tuy nhiên, vấn đề ở đây không phải chỉ là suy nghĩ, quyết định hy sinh của nàng, mà là vị trí của nàng hiện tại. Kiếp này, vị trí của Nguyệt Hy vô cùng đặc biệt, nàng sinh ra đã mang trong mình mệnh cách cao quý, trái tim rộng lớn, nàng có thể hy sinh cho những người nàng yêu quý, nhưng đồng dạng, nàng cũng vô cùng quan trọng với bọn họ, nếu nàng có bất kì mệnh hệ nào chắc chắc hoàng triều sẽ suy chuyển, thậm chí có thể tạo nên biến cố không thể vãn hồi, nhưng mà từ đầu đến cuối, có vẻ nàng vẫn chưa thực sự hiểu được giá trị của bản thân mình rồi.
Nhưng mà với dáng vẻ kiên quyết của nàng bây giờ, cho dù hắn có khuyên cách mấy thì nàng cũng sẽ bỏ ngoài tai mà thôi, nếu đã không còn cách nào khác, vậy hắn chỉ đành cố gắn giảm hậu quả xuống mức tối thiểu mà thôi, đức phật từ bi a, sao thỉnh thoảng ngài vẫn ra cho con những vấn đề nan giải như thế này, giao một người có liên hệ mật thiết tới toàn thiên triều cho con, không phải đã làm khó lão già xương yếu con rồi sao? Minh Tịnh đại sư có chút u oán nghĩ, tu hành cũng là một loại khảo nghiệm nhân, aiz.
“Nếu công chúa đã nói vậy, lão nạp đành cố gắng hết sức.” Nguyệt Hy đang thất thần nghe được lới này của Minh Tịnh đại sư cũng không khỏi có chút vui mừng lập tức đứng dậy vái chào hắn một cái. “Vậy xin đa tạ đại sư trước.”
Minh Tịnh đại sư cũng vội đứng dậy đáp lễ: “Không dám, không dám, đây cũng là bổn phận của lão nạp, công chúa không cần để trong lòng.” sau đó mới không nhanh không chậm ngồi xuống, châm cho nàng một ly trà khác: “Vậy bây giờ chúng ta cùng bàn thử xem, công chúa muốn làm như thế nào?”
“Được.”
Sáng sớm ngày hôm sau, một phong thư đã được tín binh gấp gáp quay trở về kinh thành đưa đến tay Thụy Vương, cùng ngày hôm đó, một chiếc xe ngựa chở theo tiểu quận chúa được đích thân Thụy vương hộ tống lên đường về phía Thiên Sơn, tuy nhiên không biết vì sao Thụy vương phi lại không cùng đi chuyến này. Vừa đến chân Thiên Sơn, một chiếc kiệu đặc biệt được dán một là bùa lập tức xuất hiện, trực tiếp lén lút đưa tiểu quận chúa vào chùa, an trí tại Tĩnh viện phía xa mọi chuyện diễn ra hết sức nhanh chóng và âm thầm, hoàn toàn đúng theo kế hoạch của Nguyệt Hy.
Giờ tý canh ba đêm mùng một, hắc nguyệt phong cao, ngay cả những vì sao trên bầu trời cũng có ý lẩn tránh cố tình nấp sau một tầng mây xám dày đặc, đất trời bỗng dưng trở nên có chút u ám lạ kì, khiến lòng người bất an. Đêm nay, Nguyệt hy cố tình tháo xuống những vật của Tuyên Đế đã cho, chỉ mặc mỗi một bộ bạch y đơn giản còn yêu cầu tất cả ám vệ đều phải dời tới cách đó một dặm, không được phép tới gần.
Thượng Quan Vũ nhìn về phía nữa nhi đơn bạc phía trước, lại nhìn về phía Minh Tịnh đại sư đang mặc cà sa trụ trì, chống trượng đứng nghiêm trang ở một bên, giờ khắc này, trong lòng hắn bỗng dưng trào lên một nỗi bất an. Đại nữ nhi bảo bối của hắn, nàng chỉ mới có tám tuổi thôi, tuy nhiên bóng lưng kia đã hết sức kiên cường, đến mức khiến người cha như hắn không khỏi xót xa trong lòng. Hắn nhớ lại những lời Minh Tịnh đại sư đã nói với mình lúc chiều, tuy hắn là một người quân nhân nhưng từ trước đến nay vẫn hết sức tôn sùng các vị cao tăng, cũng bởi vì thế cho nên lời nói của Minh Tịnh đại sư mới có thể khiến hắn rung động như vậy:
“Thụy vương gia, sự việc lần này ý của công chúa đã quyết cho nên lão nạp không thể ngăn cản được, tuy nhiên lão nạp vẫn muốn gập riêng, nhắc nhở với người. Công chúa sinh ra đã mang mệnh tối cao quý, sự bình an, mỗi việc làm của nàng đều kéo theo rất nhiều hệ lụy trong đó ta nghĩ việc này ngài cũng rất rõ ràng. Tuy nhiên, bởi vì nhiều nguyên nhân, cá tính của công chúa lại hết sức kiên cường, mạnh mẽ, luôn cố gắng hết sức gánh vác mọi chuyện, cho nên hy vọng các ngài có thể chú ý tới nàng nhiều hơn, Lão nạp thật không hy vọng một ngày nào đó, thảm kịch sẽ xảy ra, vì lúc đó sẽ có rất nhiều người bị kéo vào rất nhiều người sẽ mất mạng.”
“Đối với việc lần này, có lẽ vương gia sẽ có rất nhiều nghi hoặc, nhưng mà xin ngài hãy giữ vững lòng tin nơi công chúa. Nàng là một người có trái tim hết sức cao quý, vì những người thân của mình, cái nàng bỏ ra, chính là đặt cược tính mạng của bản thân vào đó, có những sự việc lão nạp không thể nói rõ hoàn toàn cho ngài, nhưng mà hi vọng mọi người hãy trân quý, và bảo vệ công chúa. Lão nạp xin cáo từ trước, hẹn gặp lại vương gia đêm nay.”
Từ đầu đến cuối, hắn chưa hề phản bác được một lời, vẫn luôn chìm trong khiếp sợ, khi tỉnh táo lại thì Minh Tịnh đại sư cũng đã biến mất, chỉ còn lại trong hắn kinh ngạc và khiếp sợ mà thôi, nàng muốn làm gì, hắn không biết, cũng không muốn ngăn lại, hắn biết tất cả những việc nàng làm đều vì muốn tốt cho mọi người, nhưng mà khao khát bảo bệ nữ nhi bảo bối của hắn lúc này lại không kiềm được mà bùng lên mạnh mẽ.
Đây quả thực là những suy nghĩ luôn ấp ủ trong lòng nàng, đối với Nguyệt Hy, sống chết hay nguy hiểm trước giờ chưa bao giờ là điều nàng để ý đến, cuộc sống của một cỗ máy giết người đã khiến nàng trở nên vô cảm rồi.
Được sống lại đối với Nguyệt Hy đã là một điều không thể tưởng tượng, tình thương mà mọi người dành cho nàng lại là một đặc ân vô giá đối với nàng, cho nên nàng muốn trân trọng tất cả bọn họ, trân trọng tất cả những gì nàng có được bây giờ, bảo về họ, bảo vệ những gì thuộc về bọn họ, diễn đàn lê quý đôn, gia đình, người thân, hạnh phúc, và cả giang sơn này nữa…Trân trọng, bằng tất cả tấm lòng và thân xác này, họa chăng, cùng lắm cũng chỉ là mất đi tính mạng này một lần nữa mà thôi, đối với nàng những năm tháng hạnh phúc này đã là quá đủ, nàng…thật sự không hối tiếc.
Minh Tịnh đại sư bình tĩnh nhìn Nguyệt Hy trước mắt, thân thế của nàng, hắn có thể thấy được đôi chút, cho nên đối với suy nghĩ đó của nàng hắn cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Tuy nhiên, vấn đề ở đây không phải chỉ là suy nghĩ, quyết định hy sinh của nàng, mà là vị trí của nàng hiện tại. Kiếp này, vị trí của Nguyệt Hy vô cùng đặc biệt, nàng sinh ra đã mang trong mình mệnh cách cao quý, trái tim rộng lớn, nàng có thể hy sinh cho những người nàng yêu quý, nhưng đồng dạng, nàng cũng vô cùng quan trọng với bọn họ, nếu nàng có bất kì mệnh hệ nào chắc chắc hoàng triều sẽ suy chuyển, thậm chí có thể tạo nên biến cố không thể vãn hồi, nhưng mà từ đầu đến cuối, có vẻ nàng vẫn chưa thực sự hiểu được giá trị của bản thân mình rồi.
Nhưng mà với dáng vẻ kiên quyết của nàng bây giờ, cho dù hắn có khuyên cách mấy thì nàng cũng sẽ bỏ ngoài tai mà thôi, nếu đã không còn cách nào khác, vậy hắn chỉ đành cố gắn giảm hậu quả xuống mức tối thiểu mà thôi, đức phật từ bi a, sao thỉnh thoảng ngài vẫn ra cho con những vấn đề nan giải như thế này, giao một người có liên hệ mật thiết tới toàn thiên triều cho con, không phải đã làm khó lão già xương yếu con rồi sao? Minh Tịnh đại sư có chút u oán nghĩ, tu hành cũng là một loại khảo nghiệm nhân, aiz.
“Nếu công chúa đã nói vậy, lão nạp đành cố gắng hết sức.” Nguyệt Hy đang thất thần nghe được lới này của Minh Tịnh đại sư cũng không khỏi có chút vui mừng lập tức đứng dậy vái chào hắn một cái. “Vậy xin đa tạ đại sư trước.”
Minh Tịnh đại sư cũng vội đứng dậy đáp lễ: “Không dám, không dám, đây cũng là bổn phận của lão nạp, công chúa không cần để trong lòng.” sau đó mới không nhanh không chậm ngồi xuống, châm cho nàng một ly trà khác: “Vậy bây giờ chúng ta cùng bàn thử xem, công chúa muốn làm như thế nào?”
“Được.”
Sáng sớm ngày hôm sau, một phong thư đã được tín binh gấp gáp quay trở về kinh thành đưa đến tay Thụy Vương, cùng ngày hôm đó, một chiếc xe ngựa chở theo tiểu quận chúa được đích thân Thụy vương hộ tống lên đường về phía Thiên Sơn, tuy nhiên không biết vì sao Thụy vương phi lại không cùng đi chuyến này. Vừa đến chân Thiên Sơn, một chiếc kiệu đặc biệt được dán một là bùa lập tức xuất hiện, trực tiếp lén lút đưa tiểu quận chúa vào chùa, an trí tại Tĩnh viện phía xa mọi chuyện diễn ra hết sức nhanh chóng và âm thầm, hoàn toàn đúng theo kế hoạch của Nguyệt Hy.
Giờ tý canh ba đêm mùng một, hắc nguyệt phong cao, ngay cả những vì sao trên bầu trời cũng có ý lẩn tránh cố tình nấp sau một tầng mây xám dày đặc, đất trời bỗng dưng trở nên có chút u ám lạ kì, khiến lòng người bất an. Đêm nay, Nguyệt hy cố tình tháo xuống những vật của Tuyên Đế đã cho, chỉ mặc mỗi một bộ bạch y đơn giản còn yêu cầu tất cả ám vệ đều phải dời tới cách đó một dặm, không được phép tới gần.
Thượng Quan Vũ nhìn về phía nữa nhi đơn bạc phía trước, lại nhìn về phía Minh Tịnh đại sư đang mặc cà sa trụ trì, chống trượng đứng nghiêm trang ở một bên, giờ khắc này, trong lòng hắn bỗng dưng trào lên một nỗi bất an. Đại nữ nhi bảo bối của hắn, nàng chỉ mới có tám tuổi thôi, tuy nhiên bóng lưng kia đã hết sức kiên cường, đến mức khiến người cha như hắn không khỏi xót xa trong lòng. Hắn nhớ lại những lời Minh Tịnh đại sư đã nói với mình lúc chiều, tuy hắn là một người quân nhân nhưng từ trước đến nay vẫn hết sức tôn sùng các vị cao tăng, cũng bởi vì thế cho nên lời nói của Minh Tịnh đại sư mới có thể khiến hắn rung động như vậy:
“Thụy vương gia, sự việc lần này ý của công chúa đã quyết cho nên lão nạp không thể ngăn cản được, tuy nhiên lão nạp vẫn muốn gập riêng, nhắc nhở với người. Công chúa sinh ra đã mang mệnh tối cao quý, sự bình an, mỗi việc làm của nàng đều kéo theo rất nhiều hệ lụy trong đó ta nghĩ việc này ngài cũng rất rõ ràng. Tuy nhiên, bởi vì nhiều nguyên nhân, cá tính của công chúa lại hết sức kiên cường, mạnh mẽ, luôn cố gắng hết sức gánh vác mọi chuyện, cho nên hy vọng các ngài có thể chú ý tới nàng nhiều hơn, Lão nạp thật không hy vọng một ngày nào đó, thảm kịch sẽ xảy ra, vì lúc đó sẽ có rất nhiều người bị kéo vào rất nhiều người sẽ mất mạng.”
“Đối với việc lần này, có lẽ vương gia sẽ có rất nhiều nghi hoặc, nhưng mà xin ngài hãy giữ vững lòng tin nơi công chúa. Nàng là một người có trái tim hết sức cao quý, vì những người thân của mình, cái nàng bỏ ra, chính là đặt cược tính mạng của bản thân vào đó, có những sự việc lão nạp không thể nói rõ hoàn toàn cho ngài, nhưng mà hi vọng mọi người hãy trân quý, và bảo vệ công chúa. Lão nạp xin cáo từ trước, hẹn gặp lại vương gia đêm nay.”
Từ đầu đến cuối, hắn chưa hề phản bác được một lời, vẫn luôn chìm trong khiếp sợ, khi tỉnh táo lại thì Minh Tịnh đại sư cũng đã biến mất, chỉ còn lại trong hắn kinh ngạc và khiếp sợ mà thôi, nàng muốn làm gì, hắn không biết, cũng không muốn ngăn lại, hắn biết tất cả những việc nàng làm đều vì muốn tốt cho mọi người, nhưng mà khao khát bảo bệ nữ nhi bảo bối của hắn lúc này lại không kiềm được mà bùng lên mạnh mẽ.
Tác giả :
Lãnh Nguyệt Dạ