Bảo Nguyệt Công Chúa
Chương 59
Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Hy dậy thật sớm tản bộ vào núi hít thở không khí. Tuy rằng bầu không khí ở cổ đại không hề bị ô nhiễm nặng nề bởi các loại khí thải, tiếng ồn,…tạo thành chường khid mù mịt như ở thời hiện đại, tuy nhiên, ở những vùng thành đô bầu không khí cũng không được trong lành như ở đây. Sáng sớm, trời còn đầy sương, màn sương trắng mờ bao phủ khắp nơi tạo nên khung cảnh mờ ảo, linh động như tiên cảnh. Sương sớm hơi ẩm ướt se lạnh nhưng lại tươi mát, sạch sẽ khiến người ta có cảm giác khoan khoái, thư thả hiếm có, tâm hồn con người cũng theo đó mà buông lỏng, thả trôi tất cả phiền muộn, chỉ chuyên tâm hưởng thụ bầu không khí tuyệt vời này.
Nguyệt Hy cứ đi như thế, cho đến lúc đến đỉnh núi, vừa ré nhánh cây bước ra đã nhìn thấy khung cảnh khiến người ta rung động, cảnh mặt trời mọc. Mặt trời mới hé màu đỏ chót bị làn sương phủ mờ, mê mang tung những tia nắng bướng bỉnh cố chấp xuyên qua làn sương mang đến sự ấm áp cho dù là yếu ớt đến cho mọi vật. Màn sương cũng không chịu yếu thế, cũng bốc cao, tạo thành một tấm chắn dày đặc muốn ngăn trở mặt trời, tuy nhiên cho dù cố gắng bao nhiêu cuối cùng nó vẫn thất bại.
Mặt trời ngày càng trở nên vàng rực, chói lòa, những tia nắng yếu ớt ban đầu dần dần trở nên mạnh mẽ, phá tan màn sương, khiến nó hạ xuống trở thành những giọt nước đọng lại trên vành lá rồi nhanh chóng rơi xuống biến mất trong kẽ lá. Theo sự xuất hiện của ánh mặt trời, những nụ hoa cũng dần hé mở, ong bướm vờn quanh, chim rừng líu lo đùa nhau trên cành, khu rừng tĩnh lặng ban đầu bỗng chốc biến thành một bức tranh rực rỡ sắc màu, bức tranh của sự sống.
Đứng trong khung cảnh tràn đầy sức sống này, chứng kến mọi thứ dần dần thay đổi, sự lạnh lẽo, vắng lặng trong phút chốc đã trở nên rực rỡ sắc màu khiến lòng nàng như được mở rộng, dường như hiểu ra rất nhiều chuyện, sự sống, đến không dễ dàng, nhưng cũng không phải quá khó khăn, chỉ cần cho nó đủ ấm áp, tất cả sẽ trở nên thật tươi đẹp, rực rỡ, không hề ảm đạm như trước nữa, cũng giống như con người vậy…
Đang thất thần trong rừng, Nguyệt Hy bỗng bị tiếng gọi từ nhiều phía vọng lại làm bừng tỉnh, thì ra là thái tử cùng hai vị ca ca của nàng sáng sớm muốn rủ nàng đi cưỡi ngựa lại tìm không thấy nàng nên mới hoảng hốt chia nhau ra tìm. Nguyệt Hy thở dài, có ca ca yêu thương thật sự rất tốt, nhưng mà một đám đều dính người như vậy, thật sự cũng mệt mỏi không ít đâu, bọn họ thật sự không thấy mệt à, nàng cũng chỉ mới đi ra ngoài có một lát thôi không phải sao…
“…Đừng tìm nữa, muội ở đây…”
Nghe thấy tiếng Nguyệt Hy, ba người từ ba hướng khác nhau lập tức chạy đến kèm theo mười mấy cái đuôi thị vệ khiến cho khung cảnh núi rừng yên bình bỗng chốc bị phá rối, hoa cỏ sợ hãi lung lay, chim chóc bị làm giật mình bay toán loạn…Cũng khiến cho hưng trí ngắm cảnh của nàng bị dập tắt, không khỏi bực dọc với đám người:
“Chốn thanh tu cửa phật vốn yên bình bị đám người mấy huynh phá hỏng hết rồi. Muội chỉ đi ra ngoài tản bộ có một lát thôi, trước khi đi cũng đã nói với thị nữ canh cửa rồi, có phải là bị người lén lút bắt đi mất đâu mà các hynh lại dẫn theo cả đám người dàn trận, phá vỡ cả chốn thanh tịnh của người ta vậy, các huynh xem, chim chóc hoa cỏ đều bị các người dọa sợ toán loạn hết rồi kìa.”
Nguyệt Hy nói xong cũng không nhìn bọn họ, dứt khoát xoay người trở về theo đường cũ. Ba người thái tử khó khăn lắm mới tìm được nàng còn đang tính mở miệng quở trách nàng dám một mình chạy vào rừng, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị nàng quay ngược lại mắng cho một trận sau đó tức giận đi mất, này…Ba người nhìn nhau, thấy được vẻ bất lực trong mắt đối phương, lại nhìn về phía Nguyệt Hy đang rời đi kia, chỉ đành lắc đầu đuổi theo.
Tiểu muội này của bọn họ a, chính là tốt tính bẩm sinh, thực ra cũng không hắn là nàng chưa bao giờ nổi giận, mà mỗi khi có người chọc đến nàng, bản thân nàng còn chưa kịp tức giận thì đã có người bên cạnh nàng nổi trận lôi đình đem kẻ đó ra xử rồi. Mắt thấy người ta đã bị xử lí, nàng cũng không tiện nổi giận thêm nữa, thực chất cho dù nàng nổi giận muốn phạt thì cũng chưa bao giờ nặng bằng hình phạt kẻ đó nhận được từ người bên cạnh nàng, dần dà Nguyệt Hy gần như chưa hề nổi giận một lần nào, khó được một lần nàng tức giận mắng bọn họ. Cho dù là ai sai, thì muội muội vẫn là trên hết, vẫn đề trước mắt là nhanh chóng tìm cách xoa dịu nàng trước khi trở về, nếu không, để mấy vị ở nhà kia biết được Nguyệt Hy vừa ra ngoài đã bị bọn họ chọc tức thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Vừa nghĩ tới đó, ba người lập tức rùng mình một cái, nhanh chóng đuổi theo Nguyệt Hy, bọn họ còn trẻ a, vẫn chưa muốn chấm dứt tại đây đâu, lỡ mấy vị ở nhà kia mà biết đày bọn họ đi sung quân thì…
Sau khi đi về, Nguyệt Hy lập tức vọt vào phòng thái hậu, phân phó cho tì nữ chặn mấy người kia lại rồi mới một mình vào trong phòng, , xoa bóp cho thái hậu vừa tụng kinh buổi sáng xong, một bên sôi nổi thảo luận với thái hậu xem lần này sẽ chỉnh bọn họ như thế nào.
Ba người thải tử trở về chưa kịp bắt được Nguyệt Hy đã thấy nàng một phát vọt vào trong phòng thái hậu đóng cửa lại, còn có Hà cô cô bên cạnh thái hậu đang đứng ngoài canh chỉ đành đưa mắt nhìn nhau, lần này xem ra khó xử rồi đây. Thải tử cũng lắc đầu chịu thua, nếu là tì nữ bình thường dĩ nhiên dễ dọn dẹp, nhưng vị Hà cô cô này ngay cả phụ hoàng cũng nể nàng ba phần, hắn làm gì có gan làm liều chứ, đành phải chờ cơ hội sau vậy, mặc dù hắn cũng biết rõ, thời gian càng lâu, hậu quả càng đáng sợ nhưng cũng không còn cánh nào.
Hà cô cô nhìn đám người đang đứng ngoài cửa viện thập thì không dám vào, lại nghe hai người bên trong đang sôi nổi thảo luận xem nên chỉnh họ bằng cách nào thì không khỏi mỉm cười nhìn trời, trời xuân nên tính tình con người cũng trẻ lại, hoạt bát hơn hẳn a…
Nguyệt Hy cứ đi như thế, cho đến lúc đến đỉnh núi, vừa ré nhánh cây bước ra đã nhìn thấy khung cảnh khiến người ta rung động, cảnh mặt trời mọc. Mặt trời mới hé màu đỏ chót bị làn sương phủ mờ, mê mang tung những tia nắng bướng bỉnh cố chấp xuyên qua làn sương mang đến sự ấm áp cho dù là yếu ớt đến cho mọi vật. Màn sương cũng không chịu yếu thế, cũng bốc cao, tạo thành một tấm chắn dày đặc muốn ngăn trở mặt trời, tuy nhiên cho dù cố gắng bao nhiêu cuối cùng nó vẫn thất bại.
Mặt trời ngày càng trở nên vàng rực, chói lòa, những tia nắng yếu ớt ban đầu dần dần trở nên mạnh mẽ, phá tan màn sương, khiến nó hạ xuống trở thành những giọt nước đọng lại trên vành lá rồi nhanh chóng rơi xuống biến mất trong kẽ lá. Theo sự xuất hiện của ánh mặt trời, những nụ hoa cũng dần hé mở, ong bướm vờn quanh, chim rừng líu lo đùa nhau trên cành, khu rừng tĩnh lặng ban đầu bỗng chốc biến thành một bức tranh rực rỡ sắc màu, bức tranh của sự sống.
Đứng trong khung cảnh tràn đầy sức sống này, chứng kến mọi thứ dần dần thay đổi, sự lạnh lẽo, vắng lặng trong phút chốc đã trở nên rực rỡ sắc màu khiến lòng nàng như được mở rộng, dường như hiểu ra rất nhiều chuyện, sự sống, đến không dễ dàng, nhưng cũng không phải quá khó khăn, chỉ cần cho nó đủ ấm áp, tất cả sẽ trở nên thật tươi đẹp, rực rỡ, không hề ảm đạm như trước nữa, cũng giống như con người vậy…
Đang thất thần trong rừng, Nguyệt Hy bỗng bị tiếng gọi từ nhiều phía vọng lại làm bừng tỉnh, thì ra là thái tử cùng hai vị ca ca của nàng sáng sớm muốn rủ nàng đi cưỡi ngựa lại tìm không thấy nàng nên mới hoảng hốt chia nhau ra tìm. Nguyệt Hy thở dài, có ca ca yêu thương thật sự rất tốt, nhưng mà một đám đều dính người như vậy, thật sự cũng mệt mỏi không ít đâu, bọn họ thật sự không thấy mệt à, nàng cũng chỉ mới đi ra ngoài có một lát thôi không phải sao…
“…Đừng tìm nữa, muội ở đây…”
Nghe thấy tiếng Nguyệt Hy, ba người từ ba hướng khác nhau lập tức chạy đến kèm theo mười mấy cái đuôi thị vệ khiến cho khung cảnh núi rừng yên bình bỗng chốc bị phá rối, hoa cỏ sợ hãi lung lay, chim chóc bị làm giật mình bay toán loạn…Cũng khiến cho hưng trí ngắm cảnh của nàng bị dập tắt, không khỏi bực dọc với đám người:
“Chốn thanh tu cửa phật vốn yên bình bị đám người mấy huynh phá hỏng hết rồi. Muội chỉ đi ra ngoài tản bộ có một lát thôi, trước khi đi cũng đã nói với thị nữ canh cửa rồi, có phải là bị người lén lút bắt đi mất đâu mà các hynh lại dẫn theo cả đám người dàn trận, phá vỡ cả chốn thanh tịnh của người ta vậy, các huynh xem, chim chóc hoa cỏ đều bị các người dọa sợ toán loạn hết rồi kìa.”
Nguyệt Hy nói xong cũng không nhìn bọn họ, dứt khoát xoay người trở về theo đường cũ. Ba người thái tử khó khăn lắm mới tìm được nàng còn đang tính mở miệng quở trách nàng dám một mình chạy vào rừng, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị nàng quay ngược lại mắng cho một trận sau đó tức giận đi mất, này…Ba người nhìn nhau, thấy được vẻ bất lực trong mắt đối phương, lại nhìn về phía Nguyệt Hy đang rời đi kia, chỉ đành lắc đầu đuổi theo.
Tiểu muội này của bọn họ a, chính là tốt tính bẩm sinh, thực ra cũng không hắn là nàng chưa bao giờ nổi giận, mà mỗi khi có người chọc đến nàng, bản thân nàng còn chưa kịp tức giận thì đã có người bên cạnh nàng nổi trận lôi đình đem kẻ đó ra xử rồi. Mắt thấy người ta đã bị xử lí, nàng cũng không tiện nổi giận thêm nữa, thực chất cho dù nàng nổi giận muốn phạt thì cũng chưa bao giờ nặng bằng hình phạt kẻ đó nhận được từ người bên cạnh nàng, dần dà Nguyệt Hy gần như chưa hề nổi giận một lần nào, khó được một lần nàng tức giận mắng bọn họ. Cho dù là ai sai, thì muội muội vẫn là trên hết, vẫn đề trước mắt là nhanh chóng tìm cách xoa dịu nàng trước khi trở về, nếu không, để mấy vị ở nhà kia biết được Nguyệt Hy vừa ra ngoài đã bị bọn họ chọc tức thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Vừa nghĩ tới đó, ba người lập tức rùng mình một cái, nhanh chóng đuổi theo Nguyệt Hy, bọn họ còn trẻ a, vẫn chưa muốn chấm dứt tại đây đâu, lỡ mấy vị ở nhà kia mà biết đày bọn họ đi sung quân thì…
Sau khi đi về, Nguyệt Hy lập tức vọt vào phòng thái hậu, phân phó cho tì nữ chặn mấy người kia lại rồi mới một mình vào trong phòng, , xoa bóp cho thái hậu vừa tụng kinh buổi sáng xong, một bên sôi nổi thảo luận với thái hậu xem lần này sẽ chỉnh bọn họ như thế nào.
Ba người thải tử trở về chưa kịp bắt được Nguyệt Hy đã thấy nàng một phát vọt vào trong phòng thái hậu đóng cửa lại, còn có Hà cô cô bên cạnh thái hậu đang đứng ngoài canh chỉ đành đưa mắt nhìn nhau, lần này xem ra khó xử rồi đây. Thải tử cũng lắc đầu chịu thua, nếu là tì nữ bình thường dĩ nhiên dễ dọn dẹp, nhưng vị Hà cô cô này ngay cả phụ hoàng cũng nể nàng ba phần, hắn làm gì có gan làm liều chứ, đành phải chờ cơ hội sau vậy, mặc dù hắn cũng biết rõ, thời gian càng lâu, hậu quả càng đáng sợ nhưng cũng không còn cánh nào.
Hà cô cô nhìn đám người đang đứng ngoài cửa viện thập thì không dám vào, lại nghe hai người bên trong đang sôi nổi thảo luận xem nên chỉnh họ bằng cách nào thì không khỏi mỉm cười nhìn trời, trời xuân nên tính tình con người cũng trẻ lại, hoạt bát hơn hẳn a…
Tác giả :
Lãnh Nguyệt Dạ