Bảo Nguyệt Công Chúa
Chương 43
Sau khi tuyên bố kết thúc, Nguyệt Hy liền rời đi, nhân tiện gọi theo Phi Tuyệt vào thư phòng, để lại quản gia và vệ binh lo sắp xếp cho năm trăm đứa trẻ còn lại.
Nhìn nhìn bóng người nhỏ nhắn, xinh đẹp sau án thư kia, trong lòng hết sức phức tạp, tương lai của bản thân lại trao vào tay của một tiểu nữ hài vĩ đại như vậy, hoàn toàn không giống như hắn, nhỏ bé vô dụng, đến bao giờ hắn mới có thể theo kịp bước nàng.
Thoáng thấy bóng người ngoài cửa, Nguyệt Hy liền mở miệng kêu một tiếng:
“Vào đi”
Phi Tuyệt theo lệnh bước vào phòng, phát hiện ra trong phòng không phải chỉ có mình nàng mà còn có một nam nhân trung niên đang ngồi, chính là nam nhân đã cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa của nàng đến đây. Sau khi hắn vào, Nguyệt Hy cũng không nói gì mà chỉ nhìn về phía nam nhân kia hỏi:
“Liệt thúc thúc, người thấy thế nào, ta không có nhìn nhầm đi?”
Ngân Liệt nghe vậy cũng không phải dùng giọng nói cung kính của hạ nhân mà lại dùng giọng điệu của một trưởng bối ôn hòa trả lời nàng:
“Công chúa nhìn không sai, người nay tư chất không tầm thường, có thể coi là kì tài luyện võ, mặc dù đã qua độ tuổi tốt nhất, tuy nhiên nếu chịu đựng được khắc khổ, tương lai chắc chắn không tầm thường. Chỉ có điều...”
Lai lịch, thân phận không rõ ràng, nếu thành tài sau này có khả năng trở thành trở ngại đối với nàng. Câu sau hắn không nói ra miệng, tuy nhiên cả hai người đều tự hiểu, Nguyệt Hy cũng không lo nghĩ nhiều, nàng tin vào cảm giác của mình.
Ánh mắt của hắn lúc đó cho thấy hắn là một con người mạnh mẽ, kiên định, có trí tuệ lại khát vọng sức mạnh, nàng sẽ cho hắn cái hắn muốn, nàng cũng muốn hắn sẽ hành động theo mong muốn của nàng, dù sao nàng cũng không phải muốn để hắn làm việc cho mình, cái nàng muốn chỉ là hắn có thể dùng bản lĩnh của mình góp sức xây dựng nên quốc gia này, khiến cho nó mỗi ngày một phát triển, người dân mỗi ngày một ấm êm, hạnh phúc mà thôi.
Còn việc hắn có trung thành hay không cũng không quá quan trọng đối với nàng, hắn trung với ai không quan hệ, chỉ cần hắn không xâm hại tới lợi ích của quốc gia này, của thân nhân nàng là được. Nàng quay đầu nói với hắn, người sau khi nghe được lời nói của Ngân Liệt vẫn luôn bất an nhìn nàng:
“Ngươi không cần phải khẩn trương, nếu ta đã chọn ngươi tất sẽ không nghi ngờ.” Nhìn thấy hắn thở ra một hơi lại nói:
“Sau khi quan sát, ta phát hiện ra ngươi rất có thiên phú luyện võ, cho nên ta quyết định sẽ cho phép ngươi ngoài việc luyện tập ra mỗi đêm có thể theo Ngân Liệt học võ. Nhưng phải nói trước, việc luyện tập hết sức cực khổ, việc luyện võ lại càng khó khăn hơn, có kiên trì nổi hay không ta không đảm bảo, tuy nhiên Ngân Liệt chính là người có võ công đứng đầu hoàng triều này, nếu ngươi có thể học thành tương lai ngươi sẽ trở thành người vô cùng mạnh mẽ”.
“Ta cũng nói trước, mỗi người đều có quá khứ, mục tiêu của riêng mình, qua khứ, mục tiêu của ngươi là gì, ta không quan tâm, tuy nhiên ta không cho phép bất cứ kẻ nào có ý đồ bất chính đối với hoàng triều này tồn tại. Mục đích ta huấn luyện các ngươi chính là vì sau này chiến đấu, hành động vì hòa bình, thịnh vượng của Nhật Diệu Hoàng Triều. Nếu đã xuất hiện ở trong này, cũng đừng có mà xuất hiện bất kì ý nghĩ không trong sạch nào. Nếu để ta biết được tất sẽ không khoan dung, ta xưa nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh, nếu kẻ nào dám có gan làm trái tất nhận được mười tám loại tra tấn trong hình phòng của ta. Ngươi tốt nhất hãy suy nghĩ cho ký, đừng để hối hận sau này.”
Phi Tuyệt nghe được lời nàng, cơ hồ là không cần suy nghĩ lập tức quỳ xuống một lời son sắt thề với nàng:
“Phi Tuyệt ta xin hướng trời đất thề, suốt đời này sẽ trung thành tận tâm với công chúa, nếu có suy nghĩ không an phận, sẽ chết không toàn thây. Công chúa, xin hãy đồng ý thu nhận tiểu nhân.”
Nguyệt Hy cùng Ngân Liệt nghe được lời thề mạnh mẽ dứt khoát của hắn không khỏi tán thưởng, đang định mở miệng đồng ý lại bị Tử Trúc bất ngờ xông vào chen ngang:
“Công chúa, Thụy vương phủ cho người đến báo, tiểu quận chúa đã xảy ra chuyện.” Nguyệt Hy nghe vậy liền vội vàng đứng lên, phân phó cho Phi Tuyệt trước cứ tập luyện với mọi người, cái khác nàng sẽ cho người báo sau, liền cấp tốc ra ngoài lên xe ngựa trở về Thụy Vương phủ.
Nhìn nhìn bóng người nhỏ nhắn, xinh đẹp sau án thư kia, trong lòng hết sức phức tạp, tương lai của bản thân lại trao vào tay của một tiểu nữ hài vĩ đại như vậy, hoàn toàn không giống như hắn, nhỏ bé vô dụng, đến bao giờ hắn mới có thể theo kịp bước nàng.
Thoáng thấy bóng người ngoài cửa, Nguyệt Hy liền mở miệng kêu một tiếng:
“Vào đi”
Phi Tuyệt theo lệnh bước vào phòng, phát hiện ra trong phòng không phải chỉ có mình nàng mà còn có một nam nhân trung niên đang ngồi, chính là nam nhân đã cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa của nàng đến đây. Sau khi hắn vào, Nguyệt Hy cũng không nói gì mà chỉ nhìn về phía nam nhân kia hỏi:
“Liệt thúc thúc, người thấy thế nào, ta không có nhìn nhầm đi?”
Ngân Liệt nghe vậy cũng không phải dùng giọng nói cung kính của hạ nhân mà lại dùng giọng điệu của một trưởng bối ôn hòa trả lời nàng:
“Công chúa nhìn không sai, người nay tư chất không tầm thường, có thể coi là kì tài luyện võ, mặc dù đã qua độ tuổi tốt nhất, tuy nhiên nếu chịu đựng được khắc khổ, tương lai chắc chắn không tầm thường. Chỉ có điều...”
Lai lịch, thân phận không rõ ràng, nếu thành tài sau này có khả năng trở thành trở ngại đối với nàng. Câu sau hắn không nói ra miệng, tuy nhiên cả hai người đều tự hiểu, Nguyệt Hy cũng không lo nghĩ nhiều, nàng tin vào cảm giác của mình.
Ánh mắt của hắn lúc đó cho thấy hắn là một con người mạnh mẽ, kiên định, có trí tuệ lại khát vọng sức mạnh, nàng sẽ cho hắn cái hắn muốn, nàng cũng muốn hắn sẽ hành động theo mong muốn của nàng, dù sao nàng cũng không phải muốn để hắn làm việc cho mình, cái nàng muốn chỉ là hắn có thể dùng bản lĩnh của mình góp sức xây dựng nên quốc gia này, khiến cho nó mỗi ngày một phát triển, người dân mỗi ngày một ấm êm, hạnh phúc mà thôi.
Còn việc hắn có trung thành hay không cũng không quá quan trọng đối với nàng, hắn trung với ai không quan hệ, chỉ cần hắn không xâm hại tới lợi ích của quốc gia này, của thân nhân nàng là được. Nàng quay đầu nói với hắn, người sau khi nghe được lời nói của Ngân Liệt vẫn luôn bất an nhìn nàng:
“Ngươi không cần phải khẩn trương, nếu ta đã chọn ngươi tất sẽ không nghi ngờ.” Nhìn thấy hắn thở ra một hơi lại nói:
“Sau khi quan sát, ta phát hiện ra ngươi rất có thiên phú luyện võ, cho nên ta quyết định sẽ cho phép ngươi ngoài việc luyện tập ra mỗi đêm có thể theo Ngân Liệt học võ. Nhưng phải nói trước, việc luyện tập hết sức cực khổ, việc luyện võ lại càng khó khăn hơn, có kiên trì nổi hay không ta không đảm bảo, tuy nhiên Ngân Liệt chính là người có võ công đứng đầu hoàng triều này, nếu ngươi có thể học thành tương lai ngươi sẽ trở thành người vô cùng mạnh mẽ”.
“Ta cũng nói trước, mỗi người đều có quá khứ, mục tiêu của riêng mình, qua khứ, mục tiêu của ngươi là gì, ta không quan tâm, tuy nhiên ta không cho phép bất cứ kẻ nào có ý đồ bất chính đối với hoàng triều này tồn tại. Mục đích ta huấn luyện các ngươi chính là vì sau này chiến đấu, hành động vì hòa bình, thịnh vượng của Nhật Diệu Hoàng Triều. Nếu đã xuất hiện ở trong này, cũng đừng có mà xuất hiện bất kì ý nghĩ không trong sạch nào. Nếu để ta biết được tất sẽ không khoan dung, ta xưa nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh, nếu kẻ nào dám có gan làm trái tất nhận được mười tám loại tra tấn trong hình phòng của ta. Ngươi tốt nhất hãy suy nghĩ cho ký, đừng để hối hận sau này.”
Phi Tuyệt nghe được lời nàng, cơ hồ là không cần suy nghĩ lập tức quỳ xuống một lời son sắt thề với nàng:
“Phi Tuyệt ta xin hướng trời đất thề, suốt đời này sẽ trung thành tận tâm với công chúa, nếu có suy nghĩ không an phận, sẽ chết không toàn thây. Công chúa, xin hãy đồng ý thu nhận tiểu nhân.”
Nguyệt Hy cùng Ngân Liệt nghe được lời thề mạnh mẽ dứt khoát của hắn không khỏi tán thưởng, đang định mở miệng đồng ý lại bị Tử Trúc bất ngờ xông vào chen ngang:
“Công chúa, Thụy vương phủ cho người đến báo, tiểu quận chúa đã xảy ra chuyện.” Nguyệt Hy nghe vậy liền vội vàng đứng lên, phân phó cho Phi Tuyệt trước cứ tập luyện với mọi người, cái khác nàng sẽ cho người báo sau, liền cấp tốc ra ngoài lên xe ngựa trở về Thụy Vương phủ.
Tác giả :
Lãnh Nguyệt Dạ