Bảo Mẫu Rất Bận
Chương 10
Đại Bảo thấy Hách Đằng không đi thì rất sốt ruột, mũi nó rất tốt cho nên ngửi thấy mùi của Hách Đằng vẫn còn trong hành lang, định lủi lên lầu.
Hách Đằng nắm dây bị nó kéo tới mấy bước, nhưng cậu lại không muốn đi lên, không muốn đi lên một mình, Tô Dật Tu đứng phía sau, chỉ cần anh đi theo thì cậu sẽ không sợ như vậy nữa, ít nhất không phải chỉ có mình cậu.
Người trên lầu bước nhanh xuống, đang nói gì đó, Hách Đằng nghe thấy tên mình.
Tô Dật Tu đi tới bên cạnh giúp cậu giữ Đại Bảo đang bồn chồn lại, “Sao không lên, tôi tìm được mà.”
“Chờ anh.”
“Hách Đằng!” Vừa dứt lời thì Hứa Nhạc và Lâm Văn Thụy bước vội xuống, “Gần đây cậu làm sao vậy! Không mở điện thoại, không có nhà, cũng không đến tìm bọn tớ! Có chuyện gì rồi?” Lâm Văn Thụy có vẻ rất lo lắng.
Hách Đằng nhìn hắn, xương sống lạnh toát, “Không có gì, di dộng hư rồi.”
“Đổi thì nói cho bọn tớ biết chứ, mua cho cậu cái khác.” Hứa Nhạc nhìn nhìn Đại Bảo trong tay cậu, “Chó nhà ai vậy?”
“Của tôi.” Tô Dật Tu bên cạnh nói. Tuy có thể hai người này là bạn của Hách Đằng, nhưng nhìn Hách Đằng lại cảm thấy không phải, “Các vị tìm cậu ấy có việc gì sao?”
“Anh là ai?” Lâm Văn Thụy cảnh giác nhìn Tô Dật Tu.
Đại Bảo rất nóng lòng, không ngừng cọ chân Tô Dật Tu muốn đi lên. Tô Dật Tu cúi xuống gãi cằm dỗ dành nó.
Hách Đằng quan sát sắc mặt Tô Dật Tu, sau đó cắn răng nói: “Anh ấy là anh họ tớ. Gần đây tớ ở chỗ của anh ấy.”
“Nói dối, cậu làm gì có anh họ! Tớ biết rõ chuyện nhà cậu mà.”
“Anh họ xa.”
“Anh họ xa.”
Hai người đồng thanh, Hách Đằng nhìn Tô Dật Tu, vừa cảm kích vừa xấu hổ.
Hứa Nhạc quan sát Tô Dật Tu một lúc, tuy không tin lời bọn họ nói, nhưng hai người đều đã nói vậy, mình cũng chẳng nói được gì, cậu ta nhìn nhìn Lâm Văn Thụy, Lâm Văn Thụy cười híp mắt đưa tay sờ Đại Bảo.
Đại Bảo nhăn nhó đứng thẳng lên đè vai Tô Dật Tu giục anh mau mau.
Hai người kia nhìn thể hình là biết con chó này to, nhưng không có vẻ nguy hiểm, nó đột nhiên đứng không ngờ có thể gác chân lên vai đàn ông trưởng thành, người không quen chưa chuẩn bị tâm lý nhìn thấy con chó thế này sẽ thấy sợ.
Lâm Văn Thụy rụt tay lại, Hứa Nhạc sợ hãi lùi lại mấy bước.
“Đại Bảo, xuống nào.” Tô Dật Tu cầm chân trước của Đại Bảo nhấc nó xuống khỏi vai mình, nhân tiện nói với Hách Đằng: “Lên mau đi, nó muốn về nhà rồi.”
Hách Đằng thật sự quá cảm kích Tô Dật Tu, vội gật đầu, “Vậy chúng ta lên trước đi.”
“Cậu nhớ gọi điện thoại cho bọn tớ đó.”
“Được, chờ tớ mua di động mới đã.”
Khi đi đến chỗ ngoặt của cầu thang, ánh mắt Tô Dật Tu lia đến chỗ hai người còn chưa đi một cách rất tự nhiên, Đại Bảo không thích hai người này, anh cũng không thích.
“Quan hệ của cậu với bọn họ rất tốt sao?” Tô Dật Tu nhịn không được hỏi, cả di dộng cũng tặng, quan hệ không thường, nhưng mà sao bầu không khí lại lạ như vậy.
“Trước đây thì rất tốt.” Hách Đằng mở cửa nhà.
Nhà cậu không lớn, một phòng ngủ một phòng khách, nhưng lại dọn dẹp rất sạch sẽ. Đại Bảo phấn khích chạy vào, Tô Dật Tu vứt sợi dây trong tay, Đại Bảo bắt đầu thám hiểm quanh nhà.
“Chỗ này sắp để trống?”
“Không.” Hách Đằng cầm cái túi to đứng trong nhà, “Sắp cho thuê.”
“À.”
Từ đầu Hách Đằng cũng không để ý đến cách nói của Tô Dật Tu, cậu đi vào trong lấy quần áo, mặc kệ nhăn hay thẳng, cứ nhét hết vào túi, nhét một lúc chợt dừng lại. Sau đó cậu ra khỏi phòng, cúi gằm đầu một lúc lâu mới nói: “Xin lỗi, lần trước đã lừa anh.”
“Lừa tôi chuyện gì?”
“Lừa anh nói là tôi không có chỗ ở.”
Vì ban đầu đã không nghĩ Hách Đằng sẽ nói thật trên mạng, nên Tô Dật Tu cũng không thấy khó chịu lắm, không hy vọng thì không thất vọng mà.
Nhưng từ những lời khi nãy anh biết căn nhà này là của Hách Đằng, thời bây giờ có được nhà riêng dù to hay nhỏ đều là rất giỏi rồi. Theo lý mà nói, nếu có người không ở nhà mình mà cho thuê để lấy tiền, rồi tới nhà người khác nói mình không có chỗ ở, thì không phải loại cực phẩm cũng là có vấn đề.
Nhưng Tô Dật Tu không nghĩ Hách Đằng cố ý muốn làm thế, “Tôi cảm thấy, nếu đã có nhà để ở, thì sẽ không đến nhà người khác. Dù sao thì không đâu thoải mái bằng nhà mình, có đúng không?”
Hách Đằng ngẩng đầu nhìn Tô Dật Tu, trong lòng hơi chua xót, “Tôi có thể lấy ít tiền lương lại. Không cần trả cao như vậy.”
Tô Dật Tu đút hai tay trong túi quần mím môi nhìn cậu, “Chỗ này tuy không bằng nội thành, nhưng nhà cậu sạch sẽ, đồ đạc cũng chưa cũ, cho thuê thì chí ít một tháng cũng hai ngàn tệ. Ai cha, thêm tiền lương tôi trả cậu, một tháng cậu kiếm được bốn ngàn, hơn nữa chỉ thu không chi, cậu giỏi hơn tôi nhiều đó! Hay là, cậu nuôi tôi đi.”
“Nói bậy!”
“Bậy gì chứ? Cậu xem, cậu ở chỗ tôi tôi còn phải trả sinh hoạt phí cho cậu, cậu ăn uống ở đều là của tôi, ai da, chi tiêu của tôi!” Tô Dật Tu thở ra một hơi dài, “Nuôi cậu áp lực nặng quá.”
Mặt Hách Đằng đã đỏ bừng rồi, nhưng cậu cũng không biết mình nên nói gì, vì Tô Dật Tu nói thật, chút suy tính của cậu bị phát hiện hết rồi. Vốn nói là mình sống trong ký túc xá, làm cho anh ta một ngày bị hai cha con nhà đó quậy phá đến quên luôn những gì mình đã nói dối.
Cho nên mới nói, nói dối một câu thì phải dùng trăm câu dối khác để bổ khuyết, còn phải luôn nhớ trong đầu, mệt thật. Thôi dứt khoát thế này nhẹ nhõm hơn.
Thấy Hách Đằng không nói gì, nghĩ là cậu đang buồn, Tô Dật Tu vội đi đến vỗ vai cậu, “Đùa cậu thôi mà, thấy khi nãy tâm trạng cậu không được tốt. Rõ ràng trẻ hơn tôi mà còn khổ tâm hơn tôi.”
Có lẽ khi Hách Đằng ở cạnh anh hoàn toàn không thấy áp lực hay phải suy nghĩ, dám trừng mắt với anh một cái rồi vào phòng tiếp tục thu dọn.
Đại Bảo giá lâm hết các ngóc ngách trong nhà rồi, về tìm ba nó.
“Nhà cậu có nước uống không?”
Hách Đằng vội bỏ cái túi trong tay xuống, “Xin lỗi xin lỗi, tôi đi rót cho anh.”
“Đại Bảo muốn uống.”
“Vậy lấy chén sao? Nhà tôi không có cái hộp nào.”
“Dù sao thì cậu cũng không ở nữa, chén cũng phải để cho người khác dùng thôi. Cái đó!”
Hách Đằng thầm chia buồn với vị khách thuê tương lai.
Tuy lúc này trông Đại Bảo rất bình thản rất có khí chất, nhưng vẫn có thể nhận ra nó đang rất vui, vì đầu ngẩng cao hơn cả thường ngày.
Lấy chén rót nước tinh khiết cho nó, Hách Đằng ngồi xuống cho nó uống, nhân tiện đưa tay vén lông trên đầu cho nó, để không bị ướt.
Lúc Đại Bảo uống nước, Hách Đằng nhìn lông trên chân nó, ra ngoài chơi một vòng nó vui rồi, nhưng về nhà nhất định phải rửa chân lau lông.
“Bao lâu nó tắm một lần?”
Tô Dật Tu thở dài, “Khoảng một tháng. Nếu trời nóng thì hai mươi ngày, mười lăm ngày.”
“A! Vậy nếu ra ngoài lông bẩn vẫn phải chịu sao?”
“Tắm thường xuyên quá không tốt cho cả lông và da của nó, lần trước có một con chó săn lông vàng to đến phòng khám, vì chủ nó muốn lông nó đẹp nên gần như cách ngày tắm một lần, lúc đến bệnh da rất nghiêm trọng.”
“Rồi sao nữa?”
“Không sao nữa hết. Bác sĩ cũng không phải thần tiên.”
Đời mà.
Nếu chó cũng có thể sống lại, chúng nó sẽ lựa chọn thế nào nhỉ? Sẽ tiếp tục theo chủ nhân ban đầu, hay là sẽ bỏ chạy?
“Nếu như, tôi nói là nếu như.” Hách Đằng hỏi Tô Dật Tu, “Con chó đó biết, đi theo người chủ đó sẽ chết, cho nó một cơ hội để sống lại, nó có theo người chủ đó nữa không?”
Tô Dật Tu bật cười, “Cậu xem tiểu thuyết nhiều quá rồi. Đầu tiên tôi không phải con chó đó, cho nên tôi không biết nó sẽ lại theo người chủ đó không, đây hoàn toàn do bình thường người chủ đó có tốt với nó không. Sau nữa, vì không ai có thể sống lại, cho nên câu hỏi của cậu không thành lập được.”
Ps: Hách Đằng: Ứ có vui.
Tô Dật Tu: Sao vậy? Sau này anh sẽ bảo vệ em.
Hách Đằng: Vẫn ứ có vui.
Tô Dật Tu: Vậy chúng ta lên giường cho vui vẻ một chút.
Hách Đằng: Không muốn!
Tô Dật Tu: Đứa này đúng là không chiều được, chiều là thành hư, lên giường!
Hách Đằng nắm dây bị nó kéo tới mấy bước, nhưng cậu lại không muốn đi lên, không muốn đi lên một mình, Tô Dật Tu đứng phía sau, chỉ cần anh đi theo thì cậu sẽ không sợ như vậy nữa, ít nhất không phải chỉ có mình cậu.
Người trên lầu bước nhanh xuống, đang nói gì đó, Hách Đằng nghe thấy tên mình.
Tô Dật Tu đi tới bên cạnh giúp cậu giữ Đại Bảo đang bồn chồn lại, “Sao không lên, tôi tìm được mà.”
“Chờ anh.”
“Hách Đằng!” Vừa dứt lời thì Hứa Nhạc và Lâm Văn Thụy bước vội xuống, “Gần đây cậu làm sao vậy! Không mở điện thoại, không có nhà, cũng không đến tìm bọn tớ! Có chuyện gì rồi?” Lâm Văn Thụy có vẻ rất lo lắng.
Hách Đằng nhìn hắn, xương sống lạnh toát, “Không có gì, di dộng hư rồi.”
“Đổi thì nói cho bọn tớ biết chứ, mua cho cậu cái khác.” Hứa Nhạc nhìn nhìn Đại Bảo trong tay cậu, “Chó nhà ai vậy?”
“Của tôi.” Tô Dật Tu bên cạnh nói. Tuy có thể hai người này là bạn của Hách Đằng, nhưng nhìn Hách Đằng lại cảm thấy không phải, “Các vị tìm cậu ấy có việc gì sao?”
“Anh là ai?” Lâm Văn Thụy cảnh giác nhìn Tô Dật Tu.
Đại Bảo rất nóng lòng, không ngừng cọ chân Tô Dật Tu muốn đi lên. Tô Dật Tu cúi xuống gãi cằm dỗ dành nó.
Hách Đằng quan sát sắc mặt Tô Dật Tu, sau đó cắn răng nói: “Anh ấy là anh họ tớ. Gần đây tớ ở chỗ của anh ấy.”
“Nói dối, cậu làm gì có anh họ! Tớ biết rõ chuyện nhà cậu mà.”
“Anh họ xa.”
“Anh họ xa.”
Hai người đồng thanh, Hách Đằng nhìn Tô Dật Tu, vừa cảm kích vừa xấu hổ.
Hứa Nhạc quan sát Tô Dật Tu một lúc, tuy không tin lời bọn họ nói, nhưng hai người đều đã nói vậy, mình cũng chẳng nói được gì, cậu ta nhìn nhìn Lâm Văn Thụy, Lâm Văn Thụy cười híp mắt đưa tay sờ Đại Bảo.
Đại Bảo nhăn nhó đứng thẳng lên đè vai Tô Dật Tu giục anh mau mau.
Hai người kia nhìn thể hình là biết con chó này to, nhưng không có vẻ nguy hiểm, nó đột nhiên đứng không ngờ có thể gác chân lên vai đàn ông trưởng thành, người không quen chưa chuẩn bị tâm lý nhìn thấy con chó thế này sẽ thấy sợ.
Lâm Văn Thụy rụt tay lại, Hứa Nhạc sợ hãi lùi lại mấy bước.
“Đại Bảo, xuống nào.” Tô Dật Tu cầm chân trước của Đại Bảo nhấc nó xuống khỏi vai mình, nhân tiện nói với Hách Đằng: “Lên mau đi, nó muốn về nhà rồi.”
Hách Đằng thật sự quá cảm kích Tô Dật Tu, vội gật đầu, “Vậy chúng ta lên trước đi.”
“Cậu nhớ gọi điện thoại cho bọn tớ đó.”
“Được, chờ tớ mua di động mới đã.”
Khi đi đến chỗ ngoặt của cầu thang, ánh mắt Tô Dật Tu lia đến chỗ hai người còn chưa đi một cách rất tự nhiên, Đại Bảo không thích hai người này, anh cũng không thích.
“Quan hệ của cậu với bọn họ rất tốt sao?” Tô Dật Tu nhịn không được hỏi, cả di dộng cũng tặng, quan hệ không thường, nhưng mà sao bầu không khí lại lạ như vậy.
“Trước đây thì rất tốt.” Hách Đằng mở cửa nhà.
Nhà cậu không lớn, một phòng ngủ một phòng khách, nhưng lại dọn dẹp rất sạch sẽ. Đại Bảo phấn khích chạy vào, Tô Dật Tu vứt sợi dây trong tay, Đại Bảo bắt đầu thám hiểm quanh nhà.
“Chỗ này sắp để trống?”
“Không.” Hách Đằng cầm cái túi to đứng trong nhà, “Sắp cho thuê.”
“À.”
Từ đầu Hách Đằng cũng không để ý đến cách nói của Tô Dật Tu, cậu đi vào trong lấy quần áo, mặc kệ nhăn hay thẳng, cứ nhét hết vào túi, nhét một lúc chợt dừng lại. Sau đó cậu ra khỏi phòng, cúi gằm đầu một lúc lâu mới nói: “Xin lỗi, lần trước đã lừa anh.”
“Lừa tôi chuyện gì?”
“Lừa anh nói là tôi không có chỗ ở.”
Vì ban đầu đã không nghĩ Hách Đằng sẽ nói thật trên mạng, nên Tô Dật Tu cũng không thấy khó chịu lắm, không hy vọng thì không thất vọng mà.
Nhưng từ những lời khi nãy anh biết căn nhà này là của Hách Đằng, thời bây giờ có được nhà riêng dù to hay nhỏ đều là rất giỏi rồi. Theo lý mà nói, nếu có người không ở nhà mình mà cho thuê để lấy tiền, rồi tới nhà người khác nói mình không có chỗ ở, thì không phải loại cực phẩm cũng là có vấn đề.
Nhưng Tô Dật Tu không nghĩ Hách Đằng cố ý muốn làm thế, “Tôi cảm thấy, nếu đã có nhà để ở, thì sẽ không đến nhà người khác. Dù sao thì không đâu thoải mái bằng nhà mình, có đúng không?”
Hách Đằng ngẩng đầu nhìn Tô Dật Tu, trong lòng hơi chua xót, “Tôi có thể lấy ít tiền lương lại. Không cần trả cao như vậy.”
Tô Dật Tu đút hai tay trong túi quần mím môi nhìn cậu, “Chỗ này tuy không bằng nội thành, nhưng nhà cậu sạch sẽ, đồ đạc cũng chưa cũ, cho thuê thì chí ít một tháng cũng hai ngàn tệ. Ai cha, thêm tiền lương tôi trả cậu, một tháng cậu kiếm được bốn ngàn, hơn nữa chỉ thu không chi, cậu giỏi hơn tôi nhiều đó! Hay là, cậu nuôi tôi đi.”
“Nói bậy!”
“Bậy gì chứ? Cậu xem, cậu ở chỗ tôi tôi còn phải trả sinh hoạt phí cho cậu, cậu ăn uống ở đều là của tôi, ai da, chi tiêu của tôi!” Tô Dật Tu thở ra một hơi dài, “Nuôi cậu áp lực nặng quá.”
Mặt Hách Đằng đã đỏ bừng rồi, nhưng cậu cũng không biết mình nên nói gì, vì Tô Dật Tu nói thật, chút suy tính của cậu bị phát hiện hết rồi. Vốn nói là mình sống trong ký túc xá, làm cho anh ta một ngày bị hai cha con nhà đó quậy phá đến quên luôn những gì mình đã nói dối.
Cho nên mới nói, nói dối một câu thì phải dùng trăm câu dối khác để bổ khuyết, còn phải luôn nhớ trong đầu, mệt thật. Thôi dứt khoát thế này nhẹ nhõm hơn.
Thấy Hách Đằng không nói gì, nghĩ là cậu đang buồn, Tô Dật Tu vội đi đến vỗ vai cậu, “Đùa cậu thôi mà, thấy khi nãy tâm trạng cậu không được tốt. Rõ ràng trẻ hơn tôi mà còn khổ tâm hơn tôi.”
Có lẽ khi Hách Đằng ở cạnh anh hoàn toàn không thấy áp lực hay phải suy nghĩ, dám trừng mắt với anh một cái rồi vào phòng tiếp tục thu dọn.
Đại Bảo giá lâm hết các ngóc ngách trong nhà rồi, về tìm ba nó.
“Nhà cậu có nước uống không?”
Hách Đằng vội bỏ cái túi trong tay xuống, “Xin lỗi xin lỗi, tôi đi rót cho anh.”
“Đại Bảo muốn uống.”
“Vậy lấy chén sao? Nhà tôi không có cái hộp nào.”
“Dù sao thì cậu cũng không ở nữa, chén cũng phải để cho người khác dùng thôi. Cái đó!”
Hách Đằng thầm chia buồn với vị khách thuê tương lai.
Tuy lúc này trông Đại Bảo rất bình thản rất có khí chất, nhưng vẫn có thể nhận ra nó đang rất vui, vì đầu ngẩng cao hơn cả thường ngày.
Lấy chén rót nước tinh khiết cho nó, Hách Đằng ngồi xuống cho nó uống, nhân tiện đưa tay vén lông trên đầu cho nó, để không bị ướt.
Lúc Đại Bảo uống nước, Hách Đằng nhìn lông trên chân nó, ra ngoài chơi một vòng nó vui rồi, nhưng về nhà nhất định phải rửa chân lau lông.
“Bao lâu nó tắm một lần?”
Tô Dật Tu thở dài, “Khoảng một tháng. Nếu trời nóng thì hai mươi ngày, mười lăm ngày.”
“A! Vậy nếu ra ngoài lông bẩn vẫn phải chịu sao?”
“Tắm thường xuyên quá không tốt cho cả lông và da của nó, lần trước có một con chó săn lông vàng to đến phòng khám, vì chủ nó muốn lông nó đẹp nên gần như cách ngày tắm một lần, lúc đến bệnh da rất nghiêm trọng.”
“Rồi sao nữa?”
“Không sao nữa hết. Bác sĩ cũng không phải thần tiên.”
Đời mà.
Nếu chó cũng có thể sống lại, chúng nó sẽ lựa chọn thế nào nhỉ? Sẽ tiếp tục theo chủ nhân ban đầu, hay là sẽ bỏ chạy?
“Nếu như, tôi nói là nếu như.” Hách Đằng hỏi Tô Dật Tu, “Con chó đó biết, đi theo người chủ đó sẽ chết, cho nó một cơ hội để sống lại, nó có theo người chủ đó nữa không?”
Tô Dật Tu bật cười, “Cậu xem tiểu thuyết nhiều quá rồi. Đầu tiên tôi không phải con chó đó, cho nên tôi không biết nó sẽ lại theo người chủ đó không, đây hoàn toàn do bình thường người chủ đó có tốt với nó không. Sau nữa, vì không ai có thể sống lại, cho nên câu hỏi của cậu không thành lập được.”
Ps: Hách Đằng: Ứ có vui.
Tô Dật Tu: Sao vậy? Sau này anh sẽ bảo vệ em.
Hách Đằng: Vẫn ứ có vui.
Tô Dật Tu: Vậy chúng ta lên giường cho vui vẻ một chút.
Hách Đằng: Không muốn!
Tô Dật Tu: Đứa này đúng là không chiều được, chiều là thành hư, lên giường!
Tác giả :
Giản Đơn Đích Bôn