[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não
Chương 28
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Mộc Đầu
–
Bảy vị công chúa đồng thời quay đầu nhìn ra ngoài cửa điện, liền thấy Đế Quân Vương Mẫu nhị thần đang nắm tay nhau đi vào, phía sau theo một chuỗi người dài dằng dặc.
“Thiên Thọ (Thiên Dương, Thiên Vinh, Thiên Xương, Thiên Hiển, Thiên Khánh, Thiên Vũ) thỉnh an mẫu hậu, thỉnh an cữu cữu.” Vì không phải là tràng diện chính thức, lễ này cũng không cần quá chính quy, bảy vị công chúa chỉ khẽ cúi đầu, liền đứng lên.
“Sao mẫu hậu và cữu cữu lại tới? Chúng con còn đang nói lát nữa mang Tiểu Bảo Bảo đến thỉnh an hai người đó.” Thiên Thọ tiến lên nói, trong lòng thầm nhớ lại xem vừa rồi có nói lời nào không nên bị họ nghe được hay không.
“Chúng ta không phải là đến thăm đứa bé đây sao, Tiểu Thất mang thằng bé lại đây ta xem.” Vương Mẫu khó được vẻ mặt hóa ái nhìn chúng nữ nhi xung quanh, cuối cùng, ánh mắt rơi xuống Tiểu Bảo Bảo trong lòng Thất công chúa Thiên Vũ.
Thiên Vũ vội nhẹ nhàng đưa Tiểu Bảo Bảo trong lòng cho Vương Mẫu, nhìn bà nhận lấy, rồi thuần thục ôm nó vào trong lòng khe khẽ dỗ dành.
“Đứa bé này bộ dạng thật tốt, ngó mi nhãn này mà xem, y hệt Tiểu Thất vậy.” Vương Mẫu mặt mày kinh hỉ trêu đùa Tiểu Bảo Bảo, nàng cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy trẻ con, ôm một sinh mệnh nhỏ bé vào ngực, trong lòng liền có một cảm giác thỏa mãn mềm mại.
Đại khái làm cha mẹ đều là như vậy, Đế Quân nhìn cái mặt nhỏ xíu còn chưa lớn hẳn, không nhìn ra Tiểu Bảo Bảo giống Tiểu Thất chỗ nào.
Nhưng y vẫn gật đầu phụ họa.
Thất công chúa Thiên Vũ là lần đầu tiên nhìn thấy cữu cữu mình, không khỏi có chút ngạc nhiên, thấy con đã có mẫu hậu chiếu cố, liền ở một bên quang minh chính đại quan sát Đế Quân.
Đế Quân đương nhiên không bỏ qua ánh mắt của Thiên Vũ, hơi nghiêng đầu, cũng nhìn về phía nàng.
Đây cũng là lần đầu tiên Đế Quân nhìn thấy Thiên Vũ, vừa liếc mắt một cái, Đế Quân liền có hảo cảm với đứa cháu gái nhỏ nhất này, bởi vì nàng là vị công chúa có dáng vẻ đẹp nhất đồng thời cũng giống Vương Mẫu nhất trong bảy vị công chúa.
Không phải là Vương Mẫu hiện tại, mà là Vương Mẫu lúc chưa xuất giá, người được xưng là đệ nhất tài nữ Thiên Đình, Dao Quỳnh tiên tử.
Vương Mẫu lúc đó, mặc dù không phải là tiên nữ đẹp nhất, tuy không kém bao nhiêu, nhưng một thân tài hoa, càng là không vị tiên nào có thể so sánh.
Chỉ là về sau gả cho Ngọc Đế, làm Vương Mẫu, bắt đầu quản lý Thiên đình, nghĩ tướng mạo như vậy không đủ để phục chúng, vì vậy, Dao Quỳnh tiên tử lắc mình biến hóa, thành vị mỹ thần trung niên, một thân khí chất yếu nhược khiến người thương yêu biến thành uy nghiêm vô thượng.
Thiên Vũ bây giờ giống hệt nàng năm đó, liễu yếu đào tơ, xinh xắn động lòng người, lần đầu tiên nhìn nàng sẽ cảm thấy nàng là một nữ tử nhu nhược, nhìn thêm lần nữa, lại có thể từ giữa đôi mày nhìn ra vẻ kiên nghị, ngoài mềm trong cứng, khiến người ta không khỏi than thở một tiếng hảo tướng mạo.
Yêu ai yêu cả đường đi, Đế Quân đối với Thiên Vũ cũng thêm chút hảo cảm, “Mới vừa nghe các ngươi nói có việc cầu ta, không biết là việc gì?”
Vương Mẫu nghe thấy Đế Quân nói, cũng ngẩng đầu lên, “Có chuyện gì cứ nói thẳng với mẫu hậu là được, cần gì làm phiền cữu cữu các con.”
Mấy vị công chúa líu ra líu ríu một trận, nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Ngũ công chúa Thiên Hiển dứt khoát đứng ra, “Chúng con định cầu cữu cữu giúp chúng con năn nỉ mẫu hậu, cho đại tỷ đi thăm con tỷ ấy…”
Vương Mẫu sửng sốt, lúc này mới nhớ ra đôi trai gái của đại nữ nhi còn đang ở dưới Cửu trọng thiên đợi hàng năm được gặp mặt mẫu thân một lần.
Ngưu lang năm đó vì có gợi ý trước khi chết của Lão Ngưu, khoác da trâu gánh hai đứa con bay lên trời, nhưng tiếc là da trâu chung quy cũng không phải là bảo vật gì, chỉ mới bay lên đến tầng trời thứ chín Xích Minh Hòa Dương Thiên thì không thể lên thêm nữa, mà Công chúa điện thì ở trên Tứ Phạm Thiên, cho nên dù Ngưu lang muốn đuổi theo cũng không có khả năng, mà Thiên Thọ có mệnh lệnh của Vương Mẫu càng không dám xuống phía dưới gặp họ, chỉ được hàng năm vào dịp Thất Tịch mới đi nhìn bọn họ một chút.(*)
(*) Xem vụ Ngưu lang khoác da trâu gánh con lên trời tại đây.
Nụ cười của Vương Mẫu cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ nữ nhi mình thường ngày cũng xem như khôn khéo, vì sao đến chuyện này lại không cong quẹo nổi thế, thật là khiến nàng mất mặt trước mặt ca ca a, trong lòng bực bội, ngữ khí cũng không tốt đẹp bao nhiêu, “Bổn cung đã nói chỉ cho phép đi gặp vào Thất Tịch, thì chỉ có thể đi gặp vào Thất Tịch, ai tới cầu xin cũng đều vô dụng.”
Vương Mẫu vừa mở miệng, bầu không khí trong đại điện liền thay đổi, Tiểu Bảo Bảo vốn đang ngủ say trong lòng nàng, như là cảm thấy bầu không khí có biến hóa, cái mặt nhỏ xíu nhăn nhíu lại, còn chưa mở mắt ra đã bắt đầu oa oa khóc lớn.
Tiếng khóc làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt, Vương Mẫu vừa đong đưa vừa khẽ vỗ, miệng còn dỗ “A a a, ngoan ngoan đừng khóc”, tay chân rất là luống cuống.
Nhưng Tiểu Bảo Bảo không hề cho nàng chút mặt mũi nào, càng khóc càng lớn tiếng, còn quyền đấm cước đá.
Thiên Vũ làm mẫu thân tiến lên nhận lấy con từ chỗ Vương Mẫu, dùng tay kiểm tra dưới tã lót, “Chắc là đói bụng, con đưa nó ra sau ăn một ít.” Nàng vừa nói vừa nháy mắt với các tỷ tỷ, ý bảo các nàng dỗ dành Vương Mẫu cho tốt, rồi đưa Tiểu Bảo Bảo đi.
Nàng vừa đi, mấy vị công chúa liền kéo Vương Mẫu và Đế Quân lên ghế, vừa bưng trà rót nước vừa bóp vai đấm chân, cực kỳ nhiệt tình.
“Mẫu hậu đừng tức giận, việc này là chúng con không đúng, nữ nhi nhận lỗi với người.” Thiên Hiển nũng nịu dâng trà xin lỗi.
Vương Mẫu cũng không phải thật sự giận các nàng, chung quy cũng là con gái mình, chỉ ừ một tiếng, liền nhận lấy trà, đưa lên môi khẽ nhấp một ngụm, xem như là tha thứ nàng.
Thiên Hiển thấy Vương Mẫu nguôi giận, như trút được gánh nặng nở một nụ cười, lại kính trà Đế Quân, “Cữu cữu, con thay mặt các tỷ muội kính trà người, vừa rồi là sanh nữ (cháu gái) không phải, khiến người thêm phiền toái.”
“Ta chưa từng xuất lực, sao lại phiền toái?” Tuy nói vậy, Đế Quân vẫn nhận lấy trà.
“Chung quy là không tốt.” Thiên Hiển vẻ mặt nhăn nhó, dù là người thân, nhưng nàng và Đế Quân suy cho cùng cũng không quen thân, muốn quấy rầy y, còn bị bắt tại trận, da mặt nữ hài tử mỏng, dù sao vẫn là ngượng ngùng.
“Chỉ là việc nhỏ, ngươi cũng không cần so đo quá.” Lời này là Đế Quân nhìn Thiên Hiển nói, cũng là nói với Vương Mẫu, không đợi các nàng đáp lại liền nhìn về phía Thiên Thọ, “Không phải nói muốn gặp con sao? Thất Tịch cũng sắp đến rồi, sao còn chưa đi?” Vãn bối không thông suốt, làm trưởng bối chỉ điểm một chút cũng là điều nên làm.
“Hở?” Nghe Đế Quân nói vậy, Thiên Thọ sửng sốt.
Mấy vị công chúa còn lại cũng không nghĩ ra, Nhị công chúa Thiên Dương nói: “Bây giờ cách cách Thất Tịch còn mấy tháng nữa mà, sao cữu cữu lại nói là sắp tới?”
“Hửm?” Đế Quân như là nghi hoặc nhìn về phía nàng, “Lúc này sắp đến buổi trưa rồi, dưới nhân giới không phải là tháng bảy sao? Nhị sanh nữ sao lại nói là cách Thất Tịch còn mấy tháng?” Mười hai canh giờ trong một ngày trên Thiên Đình ứng với mười hai tháng trong một năm dưới thế gian.
Ở đây đều không phải là kẻ ngốc, Thiên Thọ lập tức vừa mừng vừa sợ nhìn Đế Quân lại nhìn Vương Mẫu.
Đế Quân sao không biết suy nghĩ của nàng, tức thì đáp lại nàng một nụ cười nhẹ, gật đầu.
Vương Mẫu ậm ừ bất đắc dĩ lên tiếng, “Dẫn bọn nó xuống nhân giới chơi một chút, qua Thất Tịch, lập tức trở về, nghe chưa?” Nói đến cuối, ngữ khí càng sinh nghiêm khắc, nàng sao lại có thể có nữ nhi tâm tư đơn thuần như thế a!
Nếu đổi thành ngày thường, Thiên Thọ nhất định nơm nớp lo sợ đáp lời, giờ khắc này lại hoàn toàn không nhớ đến, chỉ cười như nở hoa trên mặt, trong ánh mắt của các muội muội cũng đầy kinh hỉ, uyển chuyển cúi đầu về phía Vương Mẫu Đế Quân, “Cảm tạ mẫu hậu, cảm tạ cữu cữu, Thiên Thọ sẽ trở về đúng giờ.”
“Ta cũng không chuẩn bị lễ vật gì cho bọn nó, mai con lại đến Dao Trì lấy đi, cũng nhắc nhở tên Ngưu lang không có tiến bộ kia một tiếng, đừng ở dưới Cửu trọng thiên làm ruộng nuôi trâu nữa, đợi ngày nào đó hắn trở lại tiên ban (*), lệnh cấm này ta cũng rút lại ngay.” Vương Mẫu vẻ mặt nhăn nhó một chút, lâu rồi không nói nhẹ thật đúng là không quen.
(*) Truyền thuyết về Ngưu lang Chức nữ có rất nhiều phiên bản, có bản nói Ngưu Lang là người chăn trâu dưới trần gian, lại có bản nói hắn là vị thần chăn trâu của Ngọc Hoàng. Trong truyện dùng bản sau.
“Mẫu hậu, người tốt quá!” Thiên Thọ vừa nghe thì biết là không chỉ hôm nay, mà sau này ngày nào nàng cũng có thể đi gặp chồng con mình, không còn vẻ dịu dàng hiền thục thường ngày nữa, mang dáng vẻ trẻ con tiến lên ôm lấy Vương Mẫu, cũng bất kể có khiến cho bà không được tự nhiên hay không, lại khom người một cái, “Vậy nữ nhi đi trước, quay về sẽ đến thỉnh an người sau. Cữu cữu, Thiên Thọ xin cáo lui.”
“Đi đi đi đi, đúng là nữ đại bất trung lưu (con gái lớn không thể giữ trong nhà).” Vương Mẫu làm như mất kiên nhẫn phất tay đuổi nàng, Đế Quân lại rất dễ dàng nhìn ra vẻ ngại ngùng trong mắt nàng, vẻ mặt dịu đi không ít, mặc kệ bề ngoài thay đổi thế nào, nàng vẫn là muội muội thông tuệ khả nhân của y!
“Đại tỷ, chơi vui nhé, trở về nhớ mang quà cho bọn ta.”
“Chỗ ta có một cây Bích Vi tiên thảo hơn ngàn năm, dù rằng không phải là thứ tốt nhất, nhưng dùng để trúc cơ(*) lại rất thích hợp, lát nữa ta đưa cho Thái Thượng Lão Quân, nhờ lão luyện giúp ta một lò trúc cơ đan, đến lúc đó cho tỷ phu và các cháu dùng.”
(*) Trúc cơ là giai đoạn đầu tiên sau khi nhập môn tu luyện khí công của Đạo gia. Có nghĩa là xây dựng nền tảng.
“Chúng ta cũng chưa chuẩn bị, không bằng các tỷ muội muốn tặng cái gì, mai đưa cho tỷ tỷ luôn đi.”
Mấy vị công chúa vây quanh Thiên Thọ liên tục chúc mừng, thanh âm hi hi ha ha vọng tới tận nội điện khiến Thiên Vũ còn đang cho Tiểu Bảo Bảo bú sữa hiếu kỳ không thôi, buông Tiểu Bảo Bảo bú no liền ngủ xuống, mệnh tiên tỳ trông nom xong, rồi ra ngoài xem là chuyện gì xảy ra.
Lúc biết được ngọn nguồn, Thiên Vũ cũng vì đại tỷ mà vui vẻ, trong lòng lại sinh ra một tâm tư, nếu mẫu hậu đối với đại tỷ là như thế, vậy có phải nàng cũng có thể đươc gặp Đổng lang, cả nhà đoàn tụ hay không nhỉ?
–
Chú thích một chút về “Cửu trọng thiên” (chú thích của tác giả):
Chuyển ngữ: Mộc Đầu
–
Bảy vị công chúa đồng thời quay đầu nhìn ra ngoài cửa điện, liền thấy Đế Quân Vương Mẫu nhị thần đang nắm tay nhau đi vào, phía sau theo một chuỗi người dài dằng dặc.
“Thiên Thọ (Thiên Dương, Thiên Vinh, Thiên Xương, Thiên Hiển, Thiên Khánh, Thiên Vũ) thỉnh an mẫu hậu, thỉnh an cữu cữu.” Vì không phải là tràng diện chính thức, lễ này cũng không cần quá chính quy, bảy vị công chúa chỉ khẽ cúi đầu, liền đứng lên.
“Sao mẫu hậu và cữu cữu lại tới? Chúng con còn đang nói lát nữa mang Tiểu Bảo Bảo đến thỉnh an hai người đó.” Thiên Thọ tiến lên nói, trong lòng thầm nhớ lại xem vừa rồi có nói lời nào không nên bị họ nghe được hay không.
“Chúng ta không phải là đến thăm đứa bé đây sao, Tiểu Thất mang thằng bé lại đây ta xem.” Vương Mẫu khó được vẻ mặt hóa ái nhìn chúng nữ nhi xung quanh, cuối cùng, ánh mắt rơi xuống Tiểu Bảo Bảo trong lòng Thất công chúa Thiên Vũ.
Thiên Vũ vội nhẹ nhàng đưa Tiểu Bảo Bảo trong lòng cho Vương Mẫu, nhìn bà nhận lấy, rồi thuần thục ôm nó vào trong lòng khe khẽ dỗ dành.
“Đứa bé này bộ dạng thật tốt, ngó mi nhãn này mà xem, y hệt Tiểu Thất vậy.” Vương Mẫu mặt mày kinh hỉ trêu đùa Tiểu Bảo Bảo, nàng cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy trẻ con, ôm một sinh mệnh nhỏ bé vào ngực, trong lòng liền có một cảm giác thỏa mãn mềm mại.
Đại khái làm cha mẹ đều là như vậy, Đế Quân nhìn cái mặt nhỏ xíu còn chưa lớn hẳn, không nhìn ra Tiểu Bảo Bảo giống Tiểu Thất chỗ nào.
Nhưng y vẫn gật đầu phụ họa.
Thất công chúa Thiên Vũ là lần đầu tiên nhìn thấy cữu cữu mình, không khỏi có chút ngạc nhiên, thấy con đã có mẫu hậu chiếu cố, liền ở một bên quang minh chính đại quan sát Đế Quân.
Đế Quân đương nhiên không bỏ qua ánh mắt của Thiên Vũ, hơi nghiêng đầu, cũng nhìn về phía nàng.
Đây cũng là lần đầu tiên Đế Quân nhìn thấy Thiên Vũ, vừa liếc mắt một cái, Đế Quân liền có hảo cảm với đứa cháu gái nhỏ nhất này, bởi vì nàng là vị công chúa có dáng vẻ đẹp nhất đồng thời cũng giống Vương Mẫu nhất trong bảy vị công chúa.
Không phải là Vương Mẫu hiện tại, mà là Vương Mẫu lúc chưa xuất giá, người được xưng là đệ nhất tài nữ Thiên Đình, Dao Quỳnh tiên tử.
Vương Mẫu lúc đó, mặc dù không phải là tiên nữ đẹp nhất, tuy không kém bao nhiêu, nhưng một thân tài hoa, càng là không vị tiên nào có thể so sánh.
Chỉ là về sau gả cho Ngọc Đế, làm Vương Mẫu, bắt đầu quản lý Thiên đình, nghĩ tướng mạo như vậy không đủ để phục chúng, vì vậy, Dao Quỳnh tiên tử lắc mình biến hóa, thành vị mỹ thần trung niên, một thân khí chất yếu nhược khiến người thương yêu biến thành uy nghiêm vô thượng.
Thiên Vũ bây giờ giống hệt nàng năm đó, liễu yếu đào tơ, xinh xắn động lòng người, lần đầu tiên nhìn nàng sẽ cảm thấy nàng là một nữ tử nhu nhược, nhìn thêm lần nữa, lại có thể từ giữa đôi mày nhìn ra vẻ kiên nghị, ngoài mềm trong cứng, khiến người ta không khỏi than thở một tiếng hảo tướng mạo.
Yêu ai yêu cả đường đi, Đế Quân đối với Thiên Vũ cũng thêm chút hảo cảm, “Mới vừa nghe các ngươi nói có việc cầu ta, không biết là việc gì?”
Vương Mẫu nghe thấy Đế Quân nói, cũng ngẩng đầu lên, “Có chuyện gì cứ nói thẳng với mẫu hậu là được, cần gì làm phiền cữu cữu các con.”
Mấy vị công chúa líu ra líu ríu một trận, nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Ngũ công chúa Thiên Hiển dứt khoát đứng ra, “Chúng con định cầu cữu cữu giúp chúng con năn nỉ mẫu hậu, cho đại tỷ đi thăm con tỷ ấy…”
Vương Mẫu sửng sốt, lúc này mới nhớ ra đôi trai gái của đại nữ nhi còn đang ở dưới Cửu trọng thiên đợi hàng năm được gặp mặt mẫu thân một lần.
Ngưu lang năm đó vì có gợi ý trước khi chết của Lão Ngưu, khoác da trâu gánh hai đứa con bay lên trời, nhưng tiếc là da trâu chung quy cũng không phải là bảo vật gì, chỉ mới bay lên đến tầng trời thứ chín Xích Minh Hòa Dương Thiên thì không thể lên thêm nữa, mà Công chúa điện thì ở trên Tứ Phạm Thiên, cho nên dù Ngưu lang muốn đuổi theo cũng không có khả năng, mà Thiên Thọ có mệnh lệnh của Vương Mẫu càng không dám xuống phía dưới gặp họ, chỉ được hàng năm vào dịp Thất Tịch mới đi nhìn bọn họ một chút.(*)
(*) Xem vụ Ngưu lang khoác da trâu gánh con lên trời tại đây.
Nụ cười của Vương Mẫu cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ nữ nhi mình thường ngày cũng xem như khôn khéo, vì sao đến chuyện này lại không cong quẹo nổi thế, thật là khiến nàng mất mặt trước mặt ca ca a, trong lòng bực bội, ngữ khí cũng không tốt đẹp bao nhiêu, “Bổn cung đã nói chỉ cho phép đi gặp vào Thất Tịch, thì chỉ có thể đi gặp vào Thất Tịch, ai tới cầu xin cũng đều vô dụng.”
Vương Mẫu vừa mở miệng, bầu không khí trong đại điện liền thay đổi, Tiểu Bảo Bảo vốn đang ngủ say trong lòng nàng, như là cảm thấy bầu không khí có biến hóa, cái mặt nhỏ xíu nhăn nhíu lại, còn chưa mở mắt ra đã bắt đầu oa oa khóc lớn.
Tiếng khóc làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt, Vương Mẫu vừa đong đưa vừa khẽ vỗ, miệng còn dỗ “A a a, ngoan ngoan đừng khóc”, tay chân rất là luống cuống.
Nhưng Tiểu Bảo Bảo không hề cho nàng chút mặt mũi nào, càng khóc càng lớn tiếng, còn quyền đấm cước đá.
Thiên Vũ làm mẫu thân tiến lên nhận lấy con từ chỗ Vương Mẫu, dùng tay kiểm tra dưới tã lót, “Chắc là đói bụng, con đưa nó ra sau ăn một ít.” Nàng vừa nói vừa nháy mắt với các tỷ tỷ, ý bảo các nàng dỗ dành Vương Mẫu cho tốt, rồi đưa Tiểu Bảo Bảo đi.
Nàng vừa đi, mấy vị công chúa liền kéo Vương Mẫu và Đế Quân lên ghế, vừa bưng trà rót nước vừa bóp vai đấm chân, cực kỳ nhiệt tình.
“Mẫu hậu đừng tức giận, việc này là chúng con không đúng, nữ nhi nhận lỗi với người.” Thiên Hiển nũng nịu dâng trà xin lỗi.
Vương Mẫu cũng không phải thật sự giận các nàng, chung quy cũng là con gái mình, chỉ ừ một tiếng, liền nhận lấy trà, đưa lên môi khẽ nhấp một ngụm, xem như là tha thứ nàng.
Thiên Hiển thấy Vương Mẫu nguôi giận, như trút được gánh nặng nở một nụ cười, lại kính trà Đế Quân, “Cữu cữu, con thay mặt các tỷ muội kính trà người, vừa rồi là sanh nữ (cháu gái) không phải, khiến người thêm phiền toái.”
“Ta chưa từng xuất lực, sao lại phiền toái?” Tuy nói vậy, Đế Quân vẫn nhận lấy trà.
“Chung quy là không tốt.” Thiên Hiển vẻ mặt nhăn nhó, dù là người thân, nhưng nàng và Đế Quân suy cho cùng cũng không quen thân, muốn quấy rầy y, còn bị bắt tại trận, da mặt nữ hài tử mỏng, dù sao vẫn là ngượng ngùng.
“Chỉ là việc nhỏ, ngươi cũng không cần so đo quá.” Lời này là Đế Quân nhìn Thiên Hiển nói, cũng là nói với Vương Mẫu, không đợi các nàng đáp lại liền nhìn về phía Thiên Thọ, “Không phải nói muốn gặp con sao? Thất Tịch cũng sắp đến rồi, sao còn chưa đi?” Vãn bối không thông suốt, làm trưởng bối chỉ điểm một chút cũng là điều nên làm.
“Hở?” Nghe Đế Quân nói vậy, Thiên Thọ sửng sốt.
Mấy vị công chúa còn lại cũng không nghĩ ra, Nhị công chúa Thiên Dương nói: “Bây giờ cách cách Thất Tịch còn mấy tháng nữa mà, sao cữu cữu lại nói là sắp tới?”
“Hửm?” Đế Quân như là nghi hoặc nhìn về phía nàng, “Lúc này sắp đến buổi trưa rồi, dưới nhân giới không phải là tháng bảy sao? Nhị sanh nữ sao lại nói là cách Thất Tịch còn mấy tháng?” Mười hai canh giờ trong một ngày trên Thiên Đình ứng với mười hai tháng trong một năm dưới thế gian.
Ở đây đều không phải là kẻ ngốc, Thiên Thọ lập tức vừa mừng vừa sợ nhìn Đế Quân lại nhìn Vương Mẫu.
Đế Quân sao không biết suy nghĩ của nàng, tức thì đáp lại nàng một nụ cười nhẹ, gật đầu.
Vương Mẫu ậm ừ bất đắc dĩ lên tiếng, “Dẫn bọn nó xuống nhân giới chơi một chút, qua Thất Tịch, lập tức trở về, nghe chưa?” Nói đến cuối, ngữ khí càng sinh nghiêm khắc, nàng sao lại có thể có nữ nhi tâm tư đơn thuần như thế a!
Nếu đổi thành ngày thường, Thiên Thọ nhất định nơm nớp lo sợ đáp lời, giờ khắc này lại hoàn toàn không nhớ đến, chỉ cười như nở hoa trên mặt, trong ánh mắt của các muội muội cũng đầy kinh hỉ, uyển chuyển cúi đầu về phía Vương Mẫu Đế Quân, “Cảm tạ mẫu hậu, cảm tạ cữu cữu, Thiên Thọ sẽ trở về đúng giờ.”
“Ta cũng không chuẩn bị lễ vật gì cho bọn nó, mai con lại đến Dao Trì lấy đi, cũng nhắc nhở tên Ngưu lang không có tiến bộ kia một tiếng, đừng ở dưới Cửu trọng thiên làm ruộng nuôi trâu nữa, đợi ngày nào đó hắn trở lại tiên ban (*), lệnh cấm này ta cũng rút lại ngay.” Vương Mẫu vẻ mặt nhăn nhó một chút, lâu rồi không nói nhẹ thật đúng là không quen.
(*) Truyền thuyết về Ngưu lang Chức nữ có rất nhiều phiên bản, có bản nói Ngưu Lang là người chăn trâu dưới trần gian, lại có bản nói hắn là vị thần chăn trâu của Ngọc Hoàng. Trong truyện dùng bản sau.
“Mẫu hậu, người tốt quá!” Thiên Thọ vừa nghe thì biết là không chỉ hôm nay, mà sau này ngày nào nàng cũng có thể đi gặp chồng con mình, không còn vẻ dịu dàng hiền thục thường ngày nữa, mang dáng vẻ trẻ con tiến lên ôm lấy Vương Mẫu, cũng bất kể có khiến cho bà không được tự nhiên hay không, lại khom người một cái, “Vậy nữ nhi đi trước, quay về sẽ đến thỉnh an người sau. Cữu cữu, Thiên Thọ xin cáo lui.”
“Đi đi đi đi, đúng là nữ đại bất trung lưu (con gái lớn không thể giữ trong nhà).” Vương Mẫu làm như mất kiên nhẫn phất tay đuổi nàng, Đế Quân lại rất dễ dàng nhìn ra vẻ ngại ngùng trong mắt nàng, vẻ mặt dịu đi không ít, mặc kệ bề ngoài thay đổi thế nào, nàng vẫn là muội muội thông tuệ khả nhân của y!
“Đại tỷ, chơi vui nhé, trở về nhớ mang quà cho bọn ta.”
“Chỗ ta có một cây Bích Vi tiên thảo hơn ngàn năm, dù rằng không phải là thứ tốt nhất, nhưng dùng để trúc cơ(*) lại rất thích hợp, lát nữa ta đưa cho Thái Thượng Lão Quân, nhờ lão luyện giúp ta một lò trúc cơ đan, đến lúc đó cho tỷ phu và các cháu dùng.”
(*) Trúc cơ là giai đoạn đầu tiên sau khi nhập môn tu luyện khí công của Đạo gia. Có nghĩa là xây dựng nền tảng.
“Chúng ta cũng chưa chuẩn bị, không bằng các tỷ muội muốn tặng cái gì, mai đưa cho tỷ tỷ luôn đi.”
Mấy vị công chúa vây quanh Thiên Thọ liên tục chúc mừng, thanh âm hi hi ha ha vọng tới tận nội điện khiến Thiên Vũ còn đang cho Tiểu Bảo Bảo bú sữa hiếu kỳ không thôi, buông Tiểu Bảo Bảo bú no liền ngủ xuống, mệnh tiên tỳ trông nom xong, rồi ra ngoài xem là chuyện gì xảy ra.
Lúc biết được ngọn nguồn, Thiên Vũ cũng vì đại tỷ mà vui vẻ, trong lòng lại sinh ra một tâm tư, nếu mẫu hậu đối với đại tỷ là như thế, vậy có phải nàng cũng có thể đươc gặp Đổng lang, cả nhà đoàn tụ hay không nhỉ?
–
Chú thích một chút về “Cửu trọng thiên” (chú thích của tác giả):
Tác giả :
Du Du Tiên