Bao Dưỡng Em Đi
Chương 16: Một ngày dạo chơi (2)
Editor: Tiểu Hách
Chúng ta đa số cũng không biết rõ suy nghĩ chân thật nhất của bản thân trong nội tâm, vậy mà đột nhiên hiểu rõ trong nháy mắt, nơi trái tim dâng trào những cảm xúc này, giống như nước lũ vỡ đê nhấn chìm mình.
Ánh nắng mùa thu ở Đài Bắc vẫn tươi đẹp như mùa hè, thành phố trường hạ vô đông (mùa hè dài và không có mùa đông) khiến cho Lâm Hoa bỗng dưng phiền não.
Mùa nóng ở Đài Bắc, còn là một trong số hiện tượng khác biệt với quê nhà mình.
Lâm Hoa ngơ ngác nhìn ánh mặt trời ngoài cửa xe ngẩn người, ánh nắng xuyên qua tấm kính, ánh sáng rực rỡ tản mát ra năm màu.
Ở hàng ghế sau, Lâm Hoa là đang ngồi phía sau Lam Tiếu Chính, rồi xê dịch sang bên trái, Lâm Hoa ngồi ở phía sau Trương Mạc.
Ngắm nhìn sườn mặt Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa có cái ảo giác mình còn đang ở Thành Đô, tưởng hắn đang đưa mình về nhà.
“Chúng ta bây giờ đang ở trên đường gọi là đường Thành Đô, tên này dùng được không?” Lam Tiếu Chính đột nhiên hỏi, khiến cho Lâm Hoa đang ngắm nhìn sườn mặt của hắn bị dọa nhảy dựng lên.
“Hả? Anh nói cái gì?” Lâm Hoa không nghe rõ Lam Tiếu Chính nói gì.
“Cậu phát ngốc chuyện gì thế?” Lam Tiếu Chính khẽ cười “Tôi nói con đường này gọi là đường Thành Đô”
“Đường Thành Đô? Thành Đô đã biến thành con đường, đó không phải là thành phố của chúng tôi sao?” Lâm Hoa có chút bất mãn, làm thế nào Thành Đô lại trở thành con đường chứ? Thành Đô trong miệng Lâm Hoa là thành phố thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Thành Đô trong miệng Lam ca là tên con đường ở Đài Bắc
“Ha ha ha” Trương Mạc bật cười, càng làm Lâm Hoa giật mình “Tôi nói cậu sao mà thú vị như vậy chứ?”
Đôi mắt Lâm Hoa lướt qua ghế ngồi dày cộm, nhìn chằm chằm vào phía sau ót của Trương Mạc...
◇◆◇
Mỗi ngày khu thương mại đều rất náo nhiệt, Lâm Hoa đã lâu lắm cũng không có đi dạo chơi. Mỗi ngày đều phải đi làm rồi tăng ca, buổi tối không có vui chơi giải trí, cũng không có ngày nghỉ cuối tuần.
Lâm Hoa nhìn đông, nhìn tây một chút, nhưng ánh mắt vẫn dòm ngó hai người Lam Tiếu Chính và Trương Mạc.
“Cậu muốn mua cái gì?” Trương Mạc hỏi Lâm Hoa.
“Tôi cũng không biết muốn mua thứ gì” Lâm Hoa gãi đầu “Tôi cũng không biết nơi này có đặc sản gì!”
“Vậy thì mua ô giấy dầu mang về?” Trương Mạc mỉm cười hỏi “Ô giấy dầu Mỹ Nùng nha”
Ô giấy dầu là một loại ô (dù) giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc. Kiểu ô làm bằng giấy dầu này đã truyền khắp châu Á, như Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam, Okinawa, Thái Lan và Lào. Người dân ở các quốc gia này đã tiếp tục phát triển những chiếc ô giấy dầu với các đặc tính khác nhau. Khi người Khách Gia chuyển đến Đài Loan, chiếc ô giấy dầu cũng bắt đầu phát triển ở Đài Loan.
Mỹ Nùng là một quận của thành phố Cao Hùng, Đài Loan. Khu vực quận đã trồng cây thuốc lá từ năm 1630 và nổi tiếng khắp Đài Loan với sản phẩm ô có các họa tiết sơn dầu.
Lâm Hoa nhìn chằm chằm Trương Mạc, không lên tiếng. Lam Tiếu Chính ngược lại im lặng cười khúc khích.
Lâm Hoa cảm thấy hai người này chính là đang cố ý trêu chọc mình.
“Tôi muốn mua chút đồ ăn mang về!” Lâm Hoa hướng về phía Trương Mạc nói rất nghiêm túc.
“Bánh ngọt? Trà? Hay là rượu?” Trương Mạc lại hỏi.
“Tôi dường như muốn Lục Đóa Kim Hoa!”
“Tôi mời cậu ăn quả khế ướp lạnh Thành Đô” Trương Mạc thật không còn gì để nói, Lâm Hoa thực sự là không hiểu chuyện đời, rõ là vẫn ra sức ủng hộ đặc sản quê nhà. Có thể nhận thấy được hôm nay tâm tình của Lâm Hoa không tốt lắm, Trương Mạc không tiếp tục tư vấn giới thiệu đặc sản cho cậu nữa.
“Lục Đóa Kim Hoa” là rượu nổi tiếng của Tứ Xuyên, “khế ướp lạnh” cũng là món ăn nổi tiếng nhưng mà ở đường Thành Đô (Đài Bắc – Đài Loan). Chỗ này Mạc Mạc nói móc Hoa Hoa, cu cậu đang ở Đài Loan mà đòi mua rượu Tứ Xuyên cũng thiệt cạn lời với ẻm:))))
Ba người đàn ông, cùng nhau đi dạo phố thật đúng là không có gì vui để dạo chơi. Lam Tiếu Chính có thể vì chiều ý Lâm Hoa, nên dẫn cậu đến những nơi có đặc sản đặc biệt. Trương Mạc cũng ở bên cạnh, vẫn nói liên tục về phố lớn ngõ nhỏ của Đài Bắc.
Lâm Hoa dọc đường đều yên lặng nghe Lam Tiếu Chính và Trương Mạc đối thoại, mình là một câu cũng không xen vào được. Cậu không biết Đài Loan, cũng không biết quá khứ của Lam Tiếu Chính, giống như những gì Trương Mạc đang nói lúc này, Lâm Hoa tuyệt không biết.
“Tiếu Chính, còn nhớ rõ cậu lúc ở quốc trung hay hẹn hò với bạn gái, chính là ở cái tiệm kia!” Trương Mạc chỉ vào một tiệm trà sữa, hào hứng bừng bừng nói. Quốc trung = trung học cơ sở = cấp hai đây là ngôn ngữ địa phương
Lam Tiếu Chính liếc nhìn Trương Mạc “Cậu ở quốc tiểu đã bắt đầu hẹn hò, một tháng đổi một người”
Phì, lúc này là Lâm Hoa nở nụ cười.
“Quốc tiểu chắc là tiểu học? Mới tiểu học mà đã bắt đầu kết giao bạn gái?” Lâm Hoa có chút hâm mộ hỏi.
Trương Mạc liếc Lâm Hoa “Cậu không cảm thấy mị lực của tôi là vô địch à?”
“Chẳng lẽ cậu không thừa nhận mấy cô bé kia là vì cậu một tháng có mấy trăm đồng tiền tiêu vặt?” Lam Tiếu Chính không chút khách khí chỉ ra điểm này.
“Mấy trăm đồng?” Lâm Hoa có chút kinh ngạc, đây là kẻ có tiền mà!
“Tiền Đài Loan.” Lam Tiếu Chính bỏ thêm một câu.
“Vậy cũng không ít có được không?” Lâm Hoa cúi đầu lẩm nhẩm, nhớ lúc mình học tiểu học, muốn ba mẹ cho một đồng đi học đều phải mè nheo rất lâu mới xin được.
Đối với chuyện thời thơ ấu của Lam Tiếu Chính và Trương Mạc, Lâm Hoa nghe thấy cực kỳ hâm mộ, cũng ao ước biết được nhiều chuyện về Lam Tiếu Chính như Trương Mạc.
“Còn nhớ rõ quán mì điểm tâm kia không?” Trương Mạc chỉ vào một quán ăn rất nhỏ, buôn bán lại rất đắt khách, chỉ có mấy cái bàn, nhưng đều ngồi đầy người.
Lam Tiếu Chính gật đầu.
“Tôi nhớ rõ Đình Chính thích nhất quán mì đó, còn hay mè nheo bắt cậu dẫn nó đến!” Trương Mạc nhìn cửa tiệm kia, trong ánh mắt là màu sắc của một mảnh hồi ức.
“Đúng vậy, nó lúc nào cũng thích ăn mấy món ăn vặt trên vỉa hè, dù nói với nó rất nhiều lần, nó cũng luôn luôn không thay đổi.” Lam Tiếu Chính mang theo nụ cười nói ra. Nhưng mà, Lâm Hoa nghe vào trong lỗ tai, sao lại có một vị đạo thương cảm?
“Tất nhiên rồi! Tôi còn nhớ nó thích nhất đi dạo chợ đêm. Có một lần, nó đến lớp tự học ban đêm của chúng ta để tìm cậu, để gọi cậu đi dạo chợ đêm!” Trương Mạc cười nói ha ha.
“Nó ghét cậu nhất, mà cậu còn nhớ rõ ràng như thế?” Lam Tiếu Chính thấy Trương Mạc cười, ánh mắt nhu hòa giống như nghĩ đến chuyện gì đó ấm áp.
Lâm Hoa nhìn ở trong mắt, càng nổi lên hiếu kỳ và ủy khuất. Lần này đi ra ngoài, rõ ràng là mình sắp đặt, nhưng phải nghe bọn họ nói về một người mà mình căn bản cũng không quen biết. Mặc dù mình rất muốn biết chuyện của Lam Tiếu Chính, thế nhưng cũng không cần bỏ quên mình chứ? Tại sao cứ cảm thấy ánh mắt của Lam Tiếu Chính nhìn Trương Mạc ôn nhu như thế.
Thật ra Lam Tiếu Chính chỉ là nhớ Lam Đình Chính.
“Đúng đó. Tôi là bị nó ghét nhất, vì tôi với cậu thường xuyên lăn lộn cùng một chỗ, nó không vừa lòng thôi. Cậu cũng vậy, cứ bao che cho nó thế kia, nhìn nó xấc láo, cả ngày kêu la trách cứ tôi. Nhưng có lúc nó lại là người rất nhút nhát, một bộ dạng lắng nghe dạy bảo!”
“Cậu cũng giống như nó, đều chưa trưởng thành!” Lam Tiếu Chính khẽ cười.
Trương Mạc liếc mắt nhìn Lam Tiếu Chính, biểu đạt mình bất mãn, dù sao bản thân cũng ba mươi tuổi, còn bị người ta nói chưa trưởng thành?
“Được rồi.” Lam Tiếu Chính đẩy Trương Mạc một cái “Đừng nói những chuyện này nữa” Lam Tiếu Chính mỉm cười gượng gạo.
“Hôm nay ra ngoài đi dạo, chúng ta đã lâu lắm rồi không có dạo chơi. Đúng rồi, còn phải giúp đỡ Lâm Hoa đi mua đặc sản” Lam Tiếu Chính thúc đẩy Trương Mạc đi về phía trước.
“Tiếu Chính!” Trương Mạc gọi Lam Tiếu Chính một tiếng.
“Tôi không sao, đi thôi!”
Lâm Hoa nhìn hai người kia đi về phía trước, bản thân ở đằng sau đã quên dịch bước.
“Lâm Hoa!” Lam Tiếu Chính quay đầu lại gọi Lâm Hoa một tiếng.
“Tới ngay”
Đi quanh quẩn các cửa hàng nhỏ ở Tây Môn Đinh rất lâu, đâu đâu cũng thấy các cửa hiệu mọc lên như rừng, bán nhiều loại mặt hàng.
Lâm Hoa có chút thẫn thờ đi theo Lam Tiếu Chính nhìn thăm dò, cũng không gặp được món nào muốn mua.
Nhanh đến buổi trưa đường phố có chút náo nhiệt, mọi người ra ngoài tìm kiếm đồ ăn bàn bạc chỗ nào lại có quán mới mở, nơi nào đồ ăn chính tông nhất, nơi nào lại rẻ nhất.
Du khách đến Đài Bắc lúc nào cũng thích đống đô ở những hàng quán lâu đời, hầu như những món ăn vặt chỉ ở chỗ đó mới có thể ăn được. Lâm Hoa cũng muốn ăn mấy món ăn vặt bên đường, cũng muốn đi dạo chợ đêm, cũng muốn nếm thử quán mì mà bọn họ nói ăn rất ngon.
Thế nhưng, buổi trưa Lam Tiếu Chính tìm một nhà hàng đúng tiêu chuẩn, cơm và thức ăn order đều có thể ăn được.
Lâm Hoa không biết mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đến lúc xế chiều hoàn toàn không muốn đi dạo nữa. Cậu cũng nhìn ra được, Lam Tiếu Chính cũng không thích đi dạo phố, có người đàn ông nào thích đi dạo phố đâu, nếu không phải ngày hôm qua hắn đã đáp ứng với mình, chắc là hắn cũng sẽ không đi đến đây?
Chỉ có Trương Mạc nhiệt tình giới thiệu cho Lâm Hoa vài thứ, rồi thảo luận với Lam Tiếu Chính, bản thân cậu thì không thể chen ý kiến vào chỉ thỉnh thoảng nhìn qua các mặt hàng.
Nhưng mà Lam Tiếu Chính cùng với Trương Mạc sóng vai đi, Lâm Hoa thì đi theo ở đằng sau.
“Hay là chúng ta trở về đi?” Lâm Hoa đưa ra đề nghị.
“Cậu không mua đồ mang về cho người nhà hả?” Trương Mạc nhướn mày hỏi “Haizzz tôi và Tiếu Chính đã cố ý nhín chút thời gian để đi dạo với bé nhân viên là cậu đây, sao mà một món đồ cậu cũng không mua?”
Lâm Hoa cúi thấp đầu, giống như đứa trẻ đang tiếp thu giáo huấn.
“Được rồi.” Lam Tiếu Chính cắt ngang lời nói của Trương Mạc “Đã ra đây, thì nên mua ít đồ mang về đi!”
Cuối cùng, Lâm Hoa chỉ mua một lon trà Cao Sơn, mang về cho Lâm ba uống. Lúc làm việc đồng áng trên ruộng, Lâm ba luôn luôn pha một bình trà lớn để uống. E rằng Lâm ba chưa từng uống qua loại trà ngon nào, cái này là lá trà đặc sản của Đài Loan mang về cho ông ấy uống, cũng coi như là để cho Lâm ba thay đổi khẩu vị.
Nếu đã mua được đồ, Lâm Hoa liền muốn đi trở về.
Thời gian còn rất sớm, lúc trở về vẫn là Trương Mạc lái xe. Trên đường đi, Lâm Hoa cũng đều im lặng giống như lúc trước, chỉ là lắng nghe Trương Mạc và Lam Tiếu Chính đối thoại.
Thấy Trương Mạc mặt mày hớn hở nói chuyện, bàn tán thật nhiều chuyện mà Lâm Hoa không biết. Lam Tiếu Chính thản nhiên lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Lâm Hoa chịu không nổi cái bầu không khí này. Dường như giữa bọn họ có phần tình cảm ăn ý mà người khác khó có thể ngắt lời và xen vào.
Thật ra, đây chỉ là tình bạn hơn hai mươi năm của Lam Tiếu Chính và Trương Mạc.
Trương Mạc đưa tiễn bọn họ đến cửa khách sạn, Lâm Hoa gần như là bay trở về phòng.
Qua một lúc, Lâm Hoa bắt đầu kiểm điểm bản thân. Sao mình lại không có tiền đồ như thế, rõ ràng muốn cùng Lam Tiếu Chính đơn độc đi dạo, tại sao luôn có người phá đám? Mình rốt cuộc nên làm thế nào?
Lâm Hoa đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, hai mắt của mình lúc nào cũng vây quanh Lam Tiếu Chính, mình luôn muốn tìm cơ hội bắt chuyện với Lam Tiếu Chính, mình lại đố kỵ tình bạn thân thiết giữa hắn và Trương Mạc.
Lấy di động ra, trên màn hình là ảnh mình chụp lén tấm hình Lam Tiếu Chính đặt ở đầu giường. Đã quên tâm trạng lúc chụp tấm hình này là gì, chỉ là cảm thấy Lam Tiếu Chính ăn mặc đơn giản như vậy có một chút khác biệt khi hắn tiếp xúc với mình, sau đó ngắm nhìn tấm hình này cũng thành thói quen, lười đổi lại.
Do lười biếng như vậy, tấm hình nền này đã lưu lại trong điện thoại gần một tháng. Một tháng này, thật giống như bất kỳ lúc nào cũng đều nhìn thấy Lam Tiếu Chính.
Ôm lon trà, Lâm Hoa ở trên giường mở to mắt đờ ra. Lại quay đầu nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ vẫn chưa tắt, nắng chiều chiếu vào phòng này đều tràn đầy ánh sáng màu vàng óng ả. Nó ấm áp, một chút cũng không cảm thấy lạnh, cũng không có gió thu đìu hiu.
Thoáng cái lại phấn chấn, Lâm Hoa cảm giác mình tràn đầy nhiệt huyết. Loại nhiệt huyết và kích động này liền nhớ đến lúc mình mới vào công ty, lòng hăng hái cao ngất muốn làm nên sự nghiệp. Tuy rằng chuyện đó không có kiên trì bao lâu, nhưng mà, Lâm Hoa cảm thấy đối với chuyện này (chuyện tình cảm với Lam ca ấy), bản thân nhất định sẽ kiên trì thật lâu.
Dựa vào cái niềm nhiệt huyết đó, Lâm Hoa vào lúc sắp ăn cơm tối, lại gõ cửa phòng Lam Tiếu Chính.
End chap 16
✿ Chú thích:
1. Lục đóa kim hoa là rượu nổi danh nhất ở Tứ Xuyên gồm sáu loại: Ngũ Lương Dịch, Kiếm Nam Xuân, Lang tửu, Toàn Hưng Đại Khúc Tửu, Lô Châu Lão Diếu, Đà Bài Khúc Tửu. Mình tìm được chi tiết hai loại rượu, mọi người xem thêm bên dưới:
Ngũ Lương Dịch Tửu: được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng la “ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương”). Rượu có lịch sử 600 năm bắt đầu từ thời nhà Minh. Loại ngũ lương dịch tửu thượng hạng được sản xuất và ủ trong các bình đất sét 10 năm.
Kiếm Nam Xuân Tửu: được ghi lại vào quốc sử đời nhà Đường, thành phần tương tự như rượu Ngũ Lương Dịch, Có vị ngọt đậm, thuần khiết, tinh tế và dư vị lâu trong lưỡi, thơm và hài hòa.
2. Khế ướp lạnh Thành Đô: được sáng chế từ năm 1966, đến nay đã có gần năm mươi năm lịch sử. Khế ở đây được người ta hái xuống từng quả từng quả bằng tay, tuyệt không dùng cây gậy hái để tránh trái khế bị dập, móp méo không nguyên vẹn. Sau khi cắt gọt vỏ và rửa sạch thì đem đi ướp muối, thời gian ướp khoảng ba tháng, như vậy mới đảm bảo trái khế đã ngon miệng.
Ngoài ra ở đây còn có ô mai (mận) và thơm ướp lạnh nữa.
Chúng ta đa số cũng không biết rõ suy nghĩ chân thật nhất của bản thân trong nội tâm, vậy mà đột nhiên hiểu rõ trong nháy mắt, nơi trái tim dâng trào những cảm xúc này, giống như nước lũ vỡ đê nhấn chìm mình.
Ánh nắng mùa thu ở Đài Bắc vẫn tươi đẹp như mùa hè, thành phố trường hạ vô đông (mùa hè dài và không có mùa đông) khiến cho Lâm Hoa bỗng dưng phiền não.
Mùa nóng ở Đài Bắc, còn là một trong số hiện tượng khác biệt với quê nhà mình.
Lâm Hoa ngơ ngác nhìn ánh mặt trời ngoài cửa xe ngẩn người, ánh nắng xuyên qua tấm kính, ánh sáng rực rỡ tản mát ra năm màu.
Ở hàng ghế sau, Lâm Hoa là đang ngồi phía sau Lam Tiếu Chính, rồi xê dịch sang bên trái, Lâm Hoa ngồi ở phía sau Trương Mạc.
Ngắm nhìn sườn mặt Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa có cái ảo giác mình còn đang ở Thành Đô, tưởng hắn đang đưa mình về nhà.
“Chúng ta bây giờ đang ở trên đường gọi là đường Thành Đô, tên này dùng được không?” Lam Tiếu Chính đột nhiên hỏi, khiến cho Lâm Hoa đang ngắm nhìn sườn mặt của hắn bị dọa nhảy dựng lên.
“Hả? Anh nói cái gì?” Lâm Hoa không nghe rõ Lam Tiếu Chính nói gì.
“Cậu phát ngốc chuyện gì thế?” Lam Tiếu Chính khẽ cười “Tôi nói con đường này gọi là đường Thành Đô”
“Đường Thành Đô? Thành Đô đã biến thành con đường, đó không phải là thành phố của chúng tôi sao?” Lâm Hoa có chút bất mãn, làm thế nào Thành Đô lại trở thành con đường chứ? Thành Đô trong miệng Lâm Hoa là thành phố thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Thành Đô trong miệng Lam ca là tên con đường ở Đài Bắc
“Ha ha ha” Trương Mạc bật cười, càng làm Lâm Hoa giật mình “Tôi nói cậu sao mà thú vị như vậy chứ?”
Đôi mắt Lâm Hoa lướt qua ghế ngồi dày cộm, nhìn chằm chằm vào phía sau ót của Trương Mạc...
◇◆◇
Mỗi ngày khu thương mại đều rất náo nhiệt, Lâm Hoa đã lâu lắm cũng không có đi dạo chơi. Mỗi ngày đều phải đi làm rồi tăng ca, buổi tối không có vui chơi giải trí, cũng không có ngày nghỉ cuối tuần.
Lâm Hoa nhìn đông, nhìn tây một chút, nhưng ánh mắt vẫn dòm ngó hai người Lam Tiếu Chính và Trương Mạc.
“Cậu muốn mua cái gì?” Trương Mạc hỏi Lâm Hoa.
“Tôi cũng không biết muốn mua thứ gì” Lâm Hoa gãi đầu “Tôi cũng không biết nơi này có đặc sản gì!”
“Vậy thì mua ô giấy dầu mang về?” Trương Mạc mỉm cười hỏi “Ô giấy dầu Mỹ Nùng nha”
Ô giấy dầu là một loại ô (dù) giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc. Kiểu ô làm bằng giấy dầu này đã truyền khắp châu Á, như Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam, Okinawa, Thái Lan và Lào. Người dân ở các quốc gia này đã tiếp tục phát triển những chiếc ô giấy dầu với các đặc tính khác nhau. Khi người Khách Gia chuyển đến Đài Loan, chiếc ô giấy dầu cũng bắt đầu phát triển ở Đài Loan.
Mỹ Nùng là một quận của thành phố Cao Hùng, Đài Loan. Khu vực quận đã trồng cây thuốc lá từ năm 1630 và nổi tiếng khắp Đài Loan với sản phẩm ô có các họa tiết sơn dầu.
Lâm Hoa nhìn chằm chằm Trương Mạc, không lên tiếng. Lam Tiếu Chính ngược lại im lặng cười khúc khích.
Lâm Hoa cảm thấy hai người này chính là đang cố ý trêu chọc mình.
“Tôi muốn mua chút đồ ăn mang về!” Lâm Hoa hướng về phía Trương Mạc nói rất nghiêm túc.
“Bánh ngọt? Trà? Hay là rượu?” Trương Mạc lại hỏi.
“Tôi dường như muốn Lục Đóa Kim Hoa!”
“Tôi mời cậu ăn quả khế ướp lạnh Thành Đô” Trương Mạc thật không còn gì để nói, Lâm Hoa thực sự là không hiểu chuyện đời, rõ là vẫn ra sức ủng hộ đặc sản quê nhà. Có thể nhận thấy được hôm nay tâm tình của Lâm Hoa không tốt lắm, Trương Mạc không tiếp tục tư vấn giới thiệu đặc sản cho cậu nữa.
“Lục Đóa Kim Hoa” là rượu nổi tiếng của Tứ Xuyên, “khế ướp lạnh” cũng là món ăn nổi tiếng nhưng mà ở đường Thành Đô (Đài Bắc – Đài Loan). Chỗ này Mạc Mạc nói móc Hoa Hoa, cu cậu đang ở Đài Loan mà đòi mua rượu Tứ Xuyên cũng thiệt cạn lời với ẻm:))))
Ba người đàn ông, cùng nhau đi dạo phố thật đúng là không có gì vui để dạo chơi. Lam Tiếu Chính có thể vì chiều ý Lâm Hoa, nên dẫn cậu đến những nơi có đặc sản đặc biệt. Trương Mạc cũng ở bên cạnh, vẫn nói liên tục về phố lớn ngõ nhỏ của Đài Bắc.
Lâm Hoa dọc đường đều yên lặng nghe Lam Tiếu Chính và Trương Mạc đối thoại, mình là một câu cũng không xen vào được. Cậu không biết Đài Loan, cũng không biết quá khứ của Lam Tiếu Chính, giống như những gì Trương Mạc đang nói lúc này, Lâm Hoa tuyệt không biết.
“Tiếu Chính, còn nhớ rõ cậu lúc ở quốc trung hay hẹn hò với bạn gái, chính là ở cái tiệm kia!” Trương Mạc chỉ vào một tiệm trà sữa, hào hứng bừng bừng nói. Quốc trung = trung học cơ sở = cấp hai đây là ngôn ngữ địa phương
Lam Tiếu Chính liếc nhìn Trương Mạc “Cậu ở quốc tiểu đã bắt đầu hẹn hò, một tháng đổi một người”
Phì, lúc này là Lâm Hoa nở nụ cười.
“Quốc tiểu chắc là tiểu học? Mới tiểu học mà đã bắt đầu kết giao bạn gái?” Lâm Hoa có chút hâm mộ hỏi.
Trương Mạc liếc Lâm Hoa “Cậu không cảm thấy mị lực của tôi là vô địch à?”
“Chẳng lẽ cậu không thừa nhận mấy cô bé kia là vì cậu một tháng có mấy trăm đồng tiền tiêu vặt?” Lam Tiếu Chính không chút khách khí chỉ ra điểm này.
“Mấy trăm đồng?” Lâm Hoa có chút kinh ngạc, đây là kẻ có tiền mà!
“Tiền Đài Loan.” Lam Tiếu Chính bỏ thêm một câu.
“Vậy cũng không ít có được không?” Lâm Hoa cúi đầu lẩm nhẩm, nhớ lúc mình học tiểu học, muốn ba mẹ cho một đồng đi học đều phải mè nheo rất lâu mới xin được.
Đối với chuyện thời thơ ấu của Lam Tiếu Chính và Trương Mạc, Lâm Hoa nghe thấy cực kỳ hâm mộ, cũng ao ước biết được nhiều chuyện về Lam Tiếu Chính như Trương Mạc.
“Còn nhớ rõ quán mì điểm tâm kia không?” Trương Mạc chỉ vào một quán ăn rất nhỏ, buôn bán lại rất đắt khách, chỉ có mấy cái bàn, nhưng đều ngồi đầy người.
Lam Tiếu Chính gật đầu.
“Tôi nhớ rõ Đình Chính thích nhất quán mì đó, còn hay mè nheo bắt cậu dẫn nó đến!” Trương Mạc nhìn cửa tiệm kia, trong ánh mắt là màu sắc của một mảnh hồi ức.
“Đúng vậy, nó lúc nào cũng thích ăn mấy món ăn vặt trên vỉa hè, dù nói với nó rất nhiều lần, nó cũng luôn luôn không thay đổi.” Lam Tiếu Chính mang theo nụ cười nói ra. Nhưng mà, Lâm Hoa nghe vào trong lỗ tai, sao lại có một vị đạo thương cảm?
“Tất nhiên rồi! Tôi còn nhớ nó thích nhất đi dạo chợ đêm. Có một lần, nó đến lớp tự học ban đêm của chúng ta để tìm cậu, để gọi cậu đi dạo chợ đêm!” Trương Mạc cười nói ha ha.
“Nó ghét cậu nhất, mà cậu còn nhớ rõ ràng như thế?” Lam Tiếu Chính thấy Trương Mạc cười, ánh mắt nhu hòa giống như nghĩ đến chuyện gì đó ấm áp.
Lâm Hoa nhìn ở trong mắt, càng nổi lên hiếu kỳ và ủy khuất. Lần này đi ra ngoài, rõ ràng là mình sắp đặt, nhưng phải nghe bọn họ nói về một người mà mình căn bản cũng không quen biết. Mặc dù mình rất muốn biết chuyện của Lam Tiếu Chính, thế nhưng cũng không cần bỏ quên mình chứ? Tại sao cứ cảm thấy ánh mắt của Lam Tiếu Chính nhìn Trương Mạc ôn nhu như thế.
Thật ra Lam Tiếu Chính chỉ là nhớ Lam Đình Chính.
“Đúng đó. Tôi là bị nó ghét nhất, vì tôi với cậu thường xuyên lăn lộn cùng một chỗ, nó không vừa lòng thôi. Cậu cũng vậy, cứ bao che cho nó thế kia, nhìn nó xấc láo, cả ngày kêu la trách cứ tôi. Nhưng có lúc nó lại là người rất nhút nhát, một bộ dạng lắng nghe dạy bảo!”
“Cậu cũng giống như nó, đều chưa trưởng thành!” Lam Tiếu Chính khẽ cười.
Trương Mạc liếc mắt nhìn Lam Tiếu Chính, biểu đạt mình bất mãn, dù sao bản thân cũng ba mươi tuổi, còn bị người ta nói chưa trưởng thành?
“Được rồi.” Lam Tiếu Chính đẩy Trương Mạc một cái “Đừng nói những chuyện này nữa” Lam Tiếu Chính mỉm cười gượng gạo.
“Hôm nay ra ngoài đi dạo, chúng ta đã lâu lắm rồi không có dạo chơi. Đúng rồi, còn phải giúp đỡ Lâm Hoa đi mua đặc sản” Lam Tiếu Chính thúc đẩy Trương Mạc đi về phía trước.
“Tiếu Chính!” Trương Mạc gọi Lam Tiếu Chính một tiếng.
“Tôi không sao, đi thôi!”
Lâm Hoa nhìn hai người kia đi về phía trước, bản thân ở đằng sau đã quên dịch bước.
“Lâm Hoa!” Lam Tiếu Chính quay đầu lại gọi Lâm Hoa một tiếng.
“Tới ngay”
Đi quanh quẩn các cửa hàng nhỏ ở Tây Môn Đinh rất lâu, đâu đâu cũng thấy các cửa hiệu mọc lên như rừng, bán nhiều loại mặt hàng.
Lâm Hoa có chút thẫn thờ đi theo Lam Tiếu Chính nhìn thăm dò, cũng không gặp được món nào muốn mua.
Nhanh đến buổi trưa đường phố có chút náo nhiệt, mọi người ra ngoài tìm kiếm đồ ăn bàn bạc chỗ nào lại có quán mới mở, nơi nào đồ ăn chính tông nhất, nơi nào lại rẻ nhất.
Du khách đến Đài Bắc lúc nào cũng thích đống đô ở những hàng quán lâu đời, hầu như những món ăn vặt chỉ ở chỗ đó mới có thể ăn được. Lâm Hoa cũng muốn ăn mấy món ăn vặt bên đường, cũng muốn đi dạo chợ đêm, cũng muốn nếm thử quán mì mà bọn họ nói ăn rất ngon.
Thế nhưng, buổi trưa Lam Tiếu Chính tìm một nhà hàng đúng tiêu chuẩn, cơm và thức ăn order đều có thể ăn được.
Lâm Hoa không biết mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đến lúc xế chiều hoàn toàn không muốn đi dạo nữa. Cậu cũng nhìn ra được, Lam Tiếu Chính cũng không thích đi dạo phố, có người đàn ông nào thích đi dạo phố đâu, nếu không phải ngày hôm qua hắn đã đáp ứng với mình, chắc là hắn cũng sẽ không đi đến đây?
Chỉ có Trương Mạc nhiệt tình giới thiệu cho Lâm Hoa vài thứ, rồi thảo luận với Lam Tiếu Chính, bản thân cậu thì không thể chen ý kiến vào chỉ thỉnh thoảng nhìn qua các mặt hàng.
Nhưng mà Lam Tiếu Chính cùng với Trương Mạc sóng vai đi, Lâm Hoa thì đi theo ở đằng sau.
“Hay là chúng ta trở về đi?” Lâm Hoa đưa ra đề nghị.
“Cậu không mua đồ mang về cho người nhà hả?” Trương Mạc nhướn mày hỏi “Haizzz tôi và Tiếu Chính đã cố ý nhín chút thời gian để đi dạo với bé nhân viên là cậu đây, sao mà một món đồ cậu cũng không mua?”
Lâm Hoa cúi thấp đầu, giống như đứa trẻ đang tiếp thu giáo huấn.
“Được rồi.” Lam Tiếu Chính cắt ngang lời nói của Trương Mạc “Đã ra đây, thì nên mua ít đồ mang về đi!”
Cuối cùng, Lâm Hoa chỉ mua một lon trà Cao Sơn, mang về cho Lâm ba uống. Lúc làm việc đồng áng trên ruộng, Lâm ba luôn luôn pha một bình trà lớn để uống. E rằng Lâm ba chưa từng uống qua loại trà ngon nào, cái này là lá trà đặc sản của Đài Loan mang về cho ông ấy uống, cũng coi như là để cho Lâm ba thay đổi khẩu vị.
Nếu đã mua được đồ, Lâm Hoa liền muốn đi trở về.
Thời gian còn rất sớm, lúc trở về vẫn là Trương Mạc lái xe. Trên đường đi, Lâm Hoa cũng đều im lặng giống như lúc trước, chỉ là lắng nghe Trương Mạc và Lam Tiếu Chính đối thoại.
Thấy Trương Mạc mặt mày hớn hở nói chuyện, bàn tán thật nhiều chuyện mà Lâm Hoa không biết. Lam Tiếu Chính thản nhiên lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Lâm Hoa chịu không nổi cái bầu không khí này. Dường như giữa bọn họ có phần tình cảm ăn ý mà người khác khó có thể ngắt lời và xen vào.
Thật ra, đây chỉ là tình bạn hơn hai mươi năm của Lam Tiếu Chính và Trương Mạc.
Trương Mạc đưa tiễn bọn họ đến cửa khách sạn, Lâm Hoa gần như là bay trở về phòng.
Qua một lúc, Lâm Hoa bắt đầu kiểm điểm bản thân. Sao mình lại không có tiền đồ như thế, rõ ràng muốn cùng Lam Tiếu Chính đơn độc đi dạo, tại sao luôn có người phá đám? Mình rốt cuộc nên làm thế nào?
Lâm Hoa đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, hai mắt của mình lúc nào cũng vây quanh Lam Tiếu Chính, mình luôn muốn tìm cơ hội bắt chuyện với Lam Tiếu Chính, mình lại đố kỵ tình bạn thân thiết giữa hắn và Trương Mạc.
Lấy di động ra, trên màn hình là ảnh mình chụp lén tấm hình Lam Tiếu Chính đặt ở đầu giường. Đã quên tâm trạng lúc chụp tấm hình này là gì, chỉ là cảm thấy Lam Tiếu Chính ăn mặc đơn giản như vậy có một chút khác biệt khi hắn tiếp xúc với mình, sau đó ngắm nhìn tấm hình này cũng thành thói quen, lười đổi lại.
Do lười biếng như vậy, tấm hình nền này đã lưu lại trong điện thoại gần một tháng. Một tháng này, thật giống như bất kỳ lúc nào cũng đều nhìn thấy Lam Tiếu Chính.
Ôm lon trà, Lâm Hoa ở trên giường mở to mắt đờ ra. Lại quay đầu nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ vẫn chưa tắt, nắng chiều chiếu vào phòng này đều tràn đầy ánh sáng màu vàng óng ả. Nó ấm áp, một chút cũng không cảm thấy lạnh, cũng không có gió thu đìu hiu.
Thoáng cái lại phấn chấn, Lâm Hoa cảm giác mình tràn đầy nhiệt huyết. Loại nhiệt huyết và kích động này liền nhớ đến lúc mình mới vào công ty, lòng hăng hái cao ngất muốn làm nên sự nghiệp. Tuy rằng chuyện đó không có kiên trì bao lâu, nhưng mà, Lâm Hoa cảm thấy đối với chuyện này (chuyện tình cảm với Lam ca ấy), bản thân nhất định sẽ kiên trì thật lâu.
Dựa vào cái niềm nhiệt huyết đó, Lâm Hoa vào lúc sắp ăn cơm tối, lại gõ cửa phòng Lam Tiếu Chính.
End chap 16
✿ Chú thích:
1. Lục đóa kim hoa là rượu nổi danh nhất ở Tứ Xuyên gồm sáu loại: Ngũ Lương Dịch, Kiếm Nam Xuân, Lang tửu, Toàn Hưng Đại Khúc Tửu, Lô Châu Lão Diếu, Đà Bài Khúc Tửu. Mình tìm được chi tiết hai loại rượu, mọi người xem thêm bên dưới:
Ngũ Lương Dịch Tửu: được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng la “ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương”). Rượu có lịch sử 600 năm bắt đầu từ thời nhà Minh. Loại ngũ lương dịch tửu thượng hạng được sản xuất và ủ trong các bình đất sét 10 năm.
Kiếm Nam Xuân Tửu: được ghi lại vào quốc sử đời nhà Đường, thành phần tương tự như rượu Ngũ Lương Dịch, Có vị ngọt đậm, thuần khiết, tinh tế và dư vị lâu trong lưỡi, thơm và hài hòa.
2. Khế ướp lạnh Thành Đô: được sáng chế từ năm 1966, đến nay đã có gần năm mươi năm lịch sử. Khế ở đây được người ta hái xuống từng quả từng quả bằng tay, tuyệt không dùng cây gậy hái để tránh trái khế bị dập, móp méo không nguyên vẹn. Sau khi cắt gọt vỏ và rửa sạch thì đem đi ướp muối, thời gian ướp khoảng ba tháng, như vậy mới đảm bảo trái khế đã ngon miệng.
Ngoài ra ở đây còn có ô mai (mận) và thơm ướp lạnh nữa.
Tác giả :
Nhiễm Thanh Nhan