Bao Dung Bất Hoàn Mỹ
Chương 17: Lệ nóng
Sáng hôm sau Mạnh Nhất Tông giật mình tỉnh lại, kim đồng hồ vừa chỉ đúng bảy giờ.
Nguyễn Tri Khiêm đã không còn ngủ ở bên cạnh.
Mạnh Nhất Tông kinh hoảng vén chăn lên, chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ xuống lầu. Khi nhìn thấy Nguyễn Tri Khiêm đang múc cháo thì trái tim sắp nhảy ra khỏi cuống họng mới được nuốt trở về. Mạnh Nhất Tông cơ hồ một đêm không ngủ, trong mộng sâu sắc nhợt nhạt đều là hình bóng của Nguyễn Tri Khiêm.
Sắc mặt Nguyễn Tri Khiêm thoạt nhìn cũng thật không tốt, dưới mắt hai quầng thâm có thể thấy rõ ràng, có lẽ là khóc quá nhiều hai con mắt cũng sưng lên. Nhìn thấy Mạnh Nhất Tông đi xuống vẫn cố mỉm cười, bảo anh ngồi xuống ăn điểm tâm.
Mạnh Nhất Tông nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Khiêm, trong lúc nhất thời cũng tìm không ra câu nói mở đầu. Lung ta lung tung ăn một hớp cháo, bị nóng phải hít hà le lưỡi.
Nguyễn Tri Khiêm nhìn anh giống như con chó lớn le lưỡi, dở khóc dở cười nói: “Cẩn thận một chút, gấp cái gì.”
Mạnh Nhất Tông nhìn cậu cũng không khác với bình thường, trái tim khi nãy nuốt đến miệng lúc này triệt để nuốt xuống bụng.
Hôm nay cháo thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng Mạnh Nhất Tông nếm ra mùi vị này giống như món cháo đã ăn tại nông gia nhạc, lúc đó anh ăn một lần mấy chén mà Nguyễn Tri Khiêm cũng không hỏi một câu.
Cậu chỉ yên lặng ghi nhớ….
Mạnh Nhất Tông nghĩ tới đây, không biết là do cháo nóng hay vì lý do nào đó đột nhiên cảm giác hai mắt nóng lên. Anh vội vã cúi đầu, không dám để cho Nguyễn Tri Khiêm nhìn ra.
Hôm nay thoạt nhìn cũng không khác với những ngày trước kia, Nguyễn Tri Khiêm đã chuẩn bị tốt tất cả cho anh, anh ra khỏi cửa Nguyễn Tri Khiêm mới đi theo sau chờ xe buýt đưa đón của trường. Mạnh Nhất Tông ra cửa không nhịn được sửa sang lại ca-ra-vat, đứng ở cửa thấp thỏm nhìn Nguyễn Tri Khiêm.
“Anh… đêm nay anh sẽ về sớm một chút, chúng ta sẽ bình tĩnh nói chuyện được không?” Mạnh Nhất Tông hôn một cái lên môi Nguyễn Tri Khiêm, mở miệng nói.
“Ừm. Nhanh đi làm đi.” Nguyễn Tri Khiêm gật gật đầu, nhìn anh nở nụ cười.
Mạnh Nhất Tông tâm thần không yên đi làm.
Bởi vì trong lòng có việc, hiệu suất làm việc của anh hiếm có khi nào thấp như vậy, Phương Trần cau mày bảo anh cứ đi về trước. Mạnh Nhất Tông như được đại xá, lập tức thu thập đồ rồi đi về nhà. Thời gian quá sớm, còn chưa tới giờ Nguyễn Tri Khiêm ra về, anh nghĩ thôi thì tới trường học đón Nguyễn Tri Khiêm.
Nguyễn Tri Khiêm ở cửa trường học nhìn thấy xe của anh rất là kinh ngạc, Mạnh Nhất Tông nói là ngày hôm nay không có việc gì nên về sớm rồi tiện đường tới đón cậu. Nguyễn Tri Khiêm chỉ gật gật đầu, không nói gì nữa.
Về đến nhà cũng giống như những ngày bình thường khác, chỉ là Mạnh Nhất Tông lúc nào cũng ngồi không yên luôn lắc lư ở bên cạnh Nguyễn Tri Khiêm. Không quản ngày hôm qua sảy ra chuyện gì, anh biết hiện tại Nguyễn Tri Khiêm đang mang thai việc nhà anh có thể làm anh đều bao thầu tất cả. Nguyễn Tri Khiêm mừng rỡ thoải mái ngồi ở trong phòng khách xem ti vi. Trước khi ngủ Mạnh Nhất Tông còn đang suy nghĩ cần phải làm sao mở miệng nói chuyện, Nguyễn Tri Khiêm đợi anh một hồi thấy anh không có dự định nói chuyện thì trực tiếp tắt đèn đi ngủ.
Cuối cùng cũng không có “Bàn luận” gì cả.
Cuộc sống như thế trôi qua được một tuần, đến thứ sáu Mạnh Nhất Tông ở công ty tính toán sẵn trong đầu, dự định thừa dịp cuối tuần dẫn bà xã ra ngoài chơi, khắc sâu nhận thức là mình sai lầm, thuận tiện cho người ta trút giận.
Anh lại một lần nữa về sớm mặc kệ Phương Trần dùng ánh mắt giết người mà nhìn mình, có chuyện gì quan trọng hơn là dỗ ngọt bà xã?
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn phát hiện ngày hôm nay là ngày sinh nhật của mình. Tri Khiêm có lẽ sẽ cho anh kinh hỉ. Lúc mới đi công tác về Nguyễn Tri Khiêm đã cùng anh xác định ngày sinh nhật, nói không chừng cậu đang ở nhà chuẩn bị. Anh suy nghĩ miên man, lại đi khắp nơi đi lung tung mua một đống đồ, một mặt mong đợi về nhà xem Nguyễn Tri Khiêm chuẩn bị cho mình cái gì.
Trong phòng khách không có ai, anh lại đi lên lầu, vẫn không thấy người. Bây giờ đã hơn bảy giờ, Nguyễn Tri Khiêm khẳng định nghỉ làm rồi. Hôm nay là thứ sáu, chẳng lẽ là đi dạy thêm cho bọn học sinh sao? Mạnh Nhất Tông lấy điện thoại di động ra nhìn, điện thoại di động rất yên tĩnh, không có cuộc điện thoại nào của Nguyễn Tri Khiêm thậm chí cũng không có một tin nhắn.
Mạnh Nhất Tông nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác hốt hoảng.
Cuối cùng anh quyết định đi vào phòng vẽ tranh của Nguyễn Tri Khiêm nhìn xem, phát hiện một tờ giấy dán ở trên một bức tranh chưa hoàn thành.
Chữ chỉ có vẻn vẹn vài hàng, Mạnh Nhất Tông lại tới tới lui lui nhìn mấy trăm lần.
“Nhất Tông: Xin lỗi. Em không dám đối mặt với sự kinh hoảng và sợ hãi của anh. Em không có cách nào từ bỏ anh, cũng không cách nào từ bỏ bảo bảo. Chờ khi bảo bảo ra đời, chúng ta bàn lại đi.”
Chữ của Nguyễn Tri Khiêm rất đẹp, có cảm giác tiên khí lăng song phiêu dật. Giờ khắc này Mạnh Nhất Tông lại cảm thấy mấy dòng chữ này tầng tầng đè nặng trong lòng làm anh không thể nào hô hấp.
Anh run rẩy đem tờ giấy kia lấy xuống, cũng không thể tránh khỏi nhìn thấy bức tranh chưa hoàn thành.
Anh biết trận chiến này không còn ý nghĩa nào khi một người đã đào binh.
Liễu Dương vừa lái xe vừa dùng dư quang nhìn về phía người đang ngồi ở vị trí phó lái, nhìn thấy sắc mặt và biểu tình của cậu mấy lần muốn nói lại thôi. Nguyễn Tri Khiêm cảm thấy thiện ý của người bên cạnh vung vung tay: “Không có chuyện gì, coi như tôi ở nhờ nhà cậu mười tháng đi.”
“Cậu ở nhà tôi một năm nửa năm cũng không có vấn đề gì” Liễu Dương nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy rất giận Mạnh Nhất Tông: “Hắn là cái thá gì, mẹ kiếp.”
“Cậu đừng mắng anh ấy, anh ấy cũng chưa từng nói không muốn bảo bảo.” Nguyễn Tri Khiêm thoạt nhìn có chút mệt mỏi dựa vào ghế ngồi.
Liễu Dương khinh thường hừ một tiếng, nhưng không tiếp tục nói nữa.
Nguyễn Tri Khiêm dốc lòng xin hiệu trưởng nghỉ dài hạn, đây là lần thứ hai trong năm cậu xin nghỉ dài hạn, hiệu trưởng vốn không đồng ý thế nhưng Nguyễn Tri Kiêm nói cậu sẽ không lãnh lương cũng không cần phúc lợi, chỉ tạm thời rời đi, sau khi giải quyết xong việc riêng sẽ trở lại cương vị. Hiệu trưởng thấy cậu thường ngày làm việc cũng rất nghiêm túc, bọn học sinh cũng rất yêu thích cậu nên đồng ý. Còn lớp học bổ túc bên kia cậu đã giới thiệu với bọn học sinh một người thầy khác cũng là học trưởng của cậu ở cùng thành phố, mọi việc cũng đã giải quyết thỏa đáng.
Cậu muốn mấy tháng này tạm thời nghỉ ngơi hoàn toàn, phần lớn thời gian vùi ở trong nhà Liễu Dương làm con sâu lười.
Thuận tiện suy nghĩ tất cả về những chuyện đã xảy ra.
Kỳ thực cậu biết đây là chuyện của hai người, một mình cậu suy nghĩ nát óc có lẽ cũng không tìm ra nguyên cớ. Nhưng cũng như cậu đã nói, hai bên đều không thể từ bỏ, cậu không thể làm gì khác hơn là chạy trốn. Có lẽ thời gian có thể cho một đáp án tốt hơn, thích hợp hơn. Ít nhất hiện tại cậu có thể an tâm mà sinh bảo bảo.
Nguyễn Tri Khiêm cầm ly sữa nóng Liễu Dương pha cho mình nghỉ chuyện không đâu.
Mạnh Nhất Tông cũng không biết mấy tháng này mình trải qua như thế nào. Rõ ràng sinh hoạt cũng giống như trước đây, bây giờ anh có nhiều thời gian hơn, càng có nhiều tự do hơn, càng nhiều hơn cái gọi là không gian cá nhân mà anh mong muốn. Anh có thử đi liên hệ với bạn của Nguyễn Tri Khiêm lại bi thương phát hiện anh chỉ có số điện thoại của Vương Chân Chân. Anh đi hỏi thăm Vương Chân Chân nhưng đối phương không muốn gặp anh hơn nữa cũng không nói một chữ với anh.
Anh cũng đã gọi điện thoại cho Nguyễn Tri Khiêm nhưng không gọi được. Anh biết có thể là Nguyễn Tri Khiêm muốn dùng phương thức yên lặng để hai người có thời gian suy nghĩ. Vì vậy anh cũng không cưỡng cầu nữa, mỗi ngày dù có việc lớn nhỏ gì anh cũng nhắn tin nói với Nguyễn Tri Khiêm, báo cáo chuyện phát sinh trong ngày. Nguyễn Tri Khiêm có lúc sẽ cho trả lời anh bằng biểu tượng icon, có lúc thì khoảng mấy ngày không để ý tới anh.
Mạnh Nhất Tông vẫn như thường ngày đi làm rồi về nhà, thường thường đi công tác. Anh bắt đầu đi nghe những buổi hòa nhạc đã từng làm cho mình ngủ gục, cũng bắt đầu xem những cuốn sách nằm trong giá sách của Nguyễn Tri Khiêm. Anh càng xem nhiều hơn những cuốn sách hướng dẫn cách làm cha mẹ, xem rất nhiều chương trình về trẻ con, biết rõ kiến thức để sớm dạy con. Buổi tối nếu như công việc làm xong không muộn, anh sẽ nhiều lần vào xem Nguyễn Tri Khiêm có viết cái gì mới không.
Trí nhớ của anh rất tốt, xem không đến mấy lần anh có thể đem nội dung cậu viết nói ra hết. Có một ngày buổi tối anh mở ra, phát hiện bối cảnh âm nhạc thay đổi —— “A Bad Dream”, là tiếng chuông điện thoại của anh.
Anh bỗng cảm thấy phấn chấn, chuyện này có nghĩa là Nguyễn Tri Khiêm đã biên tập lại bài viết của mình.
Bên trong bài viết có một đoạn văn vừa mới viết thêm vào.
【 Sau đây xin trả lời vấn đề mà các bạn đã hỏi. Thật vui khi các bạn yêu thích phần du ký này, có thể trợ giúp các bạn khi đi du lịch chính là ý nghĩa của nó.
Rất nhiều bạn nói muốn biết thêm về tình cảm của chúng tôi, nhưng tôi rất tiếc nuối khi phải nói bây giờ chúng tôi tạm thời đã chia tay.
Tôi biết anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng vẫn như cũ rất nhớ anh ấy, rất yêu anh ấy.
Trong cuộc sống hôn nhân không chỉ có tình yêu là đủ mà còn có nhiều thứ khác ngự trị ở bên trong, có lẽ chúng tôi hiểu điều này hơi muộn.
Mọi người chúc phúc chúng tôi, tôi xin nhận hết và chân thành cảm ơn! 】
Mạnh Nhất Tông lấy tay che mắt của mình, cuối cùng vẫn không nhịn được khóc lên. Nước mắt nóng hổi pha lẫn với sự hối hận không thể nào nói ra cứ quấn quýt vào nhau.
Xuyên thấu không gian qua khoảng cách trên khe hở bàn phím, không người hỏi thăm.
Nguyễn Tri Khiêm đã không còn ngủ ở bên cạnh.
Mạnh Nhất Tông kinh hoảng vén chăn lên, chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ xuống lầu. Khi nhìn thấy Nguyễn Tri Khiêm đang múc cháo thì trái tim sắp nhảy ra khỏi cuống họng mới được nuốt trở về. Mạnh Nhất Tông cơ hồ một đêm không ngủ, trong mộng sâu sắc nhợt nhạt đều là hình bóng của Nguyễn Tri Khiêm.
Sắc mặt Nguyễn Tri Khiêm thoạt nhìn cũng thật không tốt, dưới mắt hai quầng thâm có thể thấy rõ ràng, có lẽ là khóc quá nhiều hai con mắt cũng sưng lên. Nhìn thấy Mạnh Nhất Tông đi xuống vẫn cố mỉm cười, bảo anh ngồi xuống ăn điểm tâm.
Mạnh Nhất Tông nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Khiêm, trong lúc nhất thời cũng tìm không ra câu nói mở đầu. Lung ta lung tung ăn một hớp cháo, bị nóng phải hít hà le lưỡi.
Nguyễn Tri Khiêm nhìn anh giống như con chó lớn le lưỡi, dở khóc dở cười nói: “Cẩn thận một chút, gấp cái gì.”
Mạnh Nhất Tông nhìn cậu cũng không khác với bình thường, trái tim khi nãy nuốt đến miệng lúc này triệt để nuốt xuống bụng.
Hôm nay cháo thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng Mạnh Nhất Tông nếm ra mùi vị này giống như món cháo đã ăn tại nông gia nhạc, lúc đó anh ăn một lần mấy chén mà Nguyễn Tri Khiêm cũng không hỏi một câu.
Cậu chỉ yên lặng ghi nhớ….
Mạnh Nhất Tông nghĩ tới đây, không biết là do cháo nóng hay vì lý do nào đó đột nhiên cảm giác hai mắt nóng lên. Anh vội vã cúi đầu, không dám để cho Nguyễn Tri Khiêm nhìn ra.
Hôm nay thoạt nhìn cũng không khác với những ngày trước kia, Nguyễn Tri Khiêm đã chuẩn bị tốt tất cả cho anh, anh ra khỏi cửa Nguyễn Tri Khiêm mới đi theo sau chờ xe buýt đưa đón của trường. Mạnh Nhất Tông ra cửa không nhịn được sửa sang lại ca-ra-vat, đứng ở cửa thấp thỏm nhìn Nguyễn Tri Khiêm.
“Anh… đêm nay anh sẽ về sớm một chút, chúng ta sẽ bình tĩnh nói chuyện được không?” Mạnh Nhất Tông hôn một cái lên môi Nguyễn Tri Khiêm, mở miệng nói.
“Ừm. Nhanh đi làm đi.” Nguyễn Tri Khiêm gật gật đầu, nhìn anh nở nụ cười.
Mạnh Nhất Tông tâm thần không yên đi làm.
Bởi vì trong lòng có việc, hiệu suất làm việc của anh hiếm có khi nào thấp như vậy, Phương Trần cau mày bảo anh cứ đi về trước. Mạnh Nhất Tông như được đại xá, lập tức thu thập đồ rồi đi về nhà. Thời gian quá sớm, còn chưa tới giờ Nguyễn Tri Khiêm ra về, anh nghĩ thôi thì tới trường học đón Nguyễn Tri Khiêm.
Nguyễn Tri Khiêm ở cửa trường học nhìn thấy xe của anh rất là kinh ngạc, Mạnh Nhất Tông nói là ngày hôm nay không có việc gì nên về sớm rồi tiện đường tới đón cậu. Nguyễn Tri Khiêm chỉ gật gật đầu, không nói gì nữa.
Về đến nhà cũng giống như những ngày bình thường khác, chỉ là Mạnh Nhất Tông lúc nào cũng ngồi không yên luôn lắc lư ở bên cạnh Nguyễn Tri Khiêm. Không quản ngày hôm qua sảy ra chuyện gì, anh biết hiện tại Nguyễn Tri Khiêm đang mang thai việc nhà anh có thể làm anh đều bao thầu tất cả. Nguyễn Tri Khiêm mừng rỡ thoải mái ngồi ở trong phòng khách xem ti vi. Trước khi ngủ Mạnh Nhất Tông còn đang suy nghĩ cần phải làm sao mở miệng nói chuyện, Nguyễn Tri Khiêm đợi anh một hồi thấy anh không có dự định nói chuyện thì trực tiếp tắt đèn đi ngủ.
Cuối cùng cũng không có “Bàn luận” gì cả.
Cuộc sống như thế trôi qua được một tuần, đến thứ sáu Mạnh Nhất Tông ở công ty tính toán sẵn trong đầu, dự định thừa dịp cuối tuần dẫn bà xã ra ngoài chơi, khắc sâu nhận thức là mình sai lầm, thuận tiện cho người ta trút giận.
Anh lại một lần nữa về sớm mặc kệ Phương Trần dùng ánh mắt giết người mà nhìn mình, có chuyện gì quan trọng hơn là dỗ ngọt bà xã?
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn phát hiện ngày hôm nay là ngày sinh nhật của mình. Tri Khiêm có lẽ sẽ cho anh kinh hỉ. Lúc mới đi công tác về Nguyễn Tri Khiêm đã cùng anh xác định ngày sinh nhật, nói không chừng cậu đang ở nhà chuẩn bị. Anh suy nghĩ miên man, lại đi khắp nơi đi lung tung mua một đống đồ, một mặt mong đợi về nhà xem Nguyễn Tri Khiêm chuẩn bị cho mình cái gì.
Trong phòng khách không có ai, anh lại đi lên lầu, vẫn không thấy người. Bây giờ đã hơn bảy giờ, Nguyễn Tri Khiêm khẳng định nghỉ làm rồi. Hôm nay là thứ sáu, chẳng lẽ là đi dạy thêm cho bọn học sinh sao? Mạnh Nhất Tông lấy điện thoại di động ra nhìn, điện thoại di động rất yên tĩnh, không có cuộc điện thoại nào của Nguyễn Tri Khiêm thậm chí cũng không có một tin nhắn.
Mạnh Nhất Tông nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác hốt hoảng.
Cuối cùng anh quyết định đi vào phòng vẽ tranh của Nguyễn Tri Khiêm nhìn xem, phát hiện một tờ giấy dán ở trên một bức tranh chưa hoàn thành.
Chữ chỉ có vẻn vẹn vài hàng, Mạnh Nhất Tông lại tới tới lui lui nhìn mấy trăm lần.
“Nhất Tông: Xin lỗi. Em không dám đối mặt với sự kinh hoảng và sợ hãi của anh. Em không có cách nào từ bỏ anh, cũng không cách nào từ bỏ bảo bảo. Chờ khi bảo bảo ra đời, chúng ta bàn lại đi.”
Chữ của Nguyễn Tri Khiêm rất đẹp, có cảm giác tiên khí lăng song phiêu dật. Giờ khắc này Mạnh Nhất Tông lại cảm thấy mấy dòng chữ này tầng tầng đè nặng trong lòng làm anh không thể nào hô hấp.
Anh run rẩy đem tờ giấy kia lấy xuống, cũng không thể tránh khỏi nhìn thấy bức tranh chưa hoàn thành.
Anh biết trận chiến này không còn ý nghĩa nào khi một người đã đào binh.
Liễu Dương vừa lái xe vừa dùng dư quang nhìn về phía người đang ngồi ở vị trí phó lái, nhìn thấy sắc mặt và biểu tình của cậu mấy lần muốn nói lại thôi. Nguyễn Tri Khiêm cảm thấy thiện ý của người bên cạnh vung vung tay: “Không có chuyện gì, coi như tôi ở nhờ nhà cậu mười tháng đi.”
“Cậu ở nhà tôi một năm nửa năm cũng không có vấn đề gì” Liễu Dương nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy rất giận Mạnh Nhất Tông: “Hắn là cái thá gì, mẹ kiếp.”
“Cậu đừng mắng anh ấy, anh ấy cũng chưa từng nói không muốn bảo bảo.” Nguyễn Tri Khiêm thoạt nhìn có chút mệt mỏi dựa vào ghế ngồi.
Liễu Dương khinh thường hừ một tiếng, nhưng không tiếp tục nói nữa.
Nguyễn Tri Khiêm dốc lòng xin hiệu trưởng nghỉ dài hạn, đây là lần thứ hai trong năm cậu xin nghỉ dài hạn, hiệu trưởng vốn không đồng ý thế nhưng Nguyễn Tri Kiêm nói cậu sẽ không lãnh lương cũng không cần phúc lợi, chỉ tạm thời rời đi, sau khi giải quyết xong việc riêng sẽ trở lại cương vị. Hiệu trưởng thấy cậu thường ngày làm việc cũng rất nghiêm túc, bọn học sinh cũng rất yêu thích cậu nên đồng ý. Còn lớp học bổ túc bên kia cậu đã giới thiệu với bọn học sinh một người thầy khác cũng là học trưởng của cậu ở cùng thành phố, mọi việc cũng đã giải quyết thỏa đáng.
Cậu muốn mấy tháng này tạm thời nghỉ ngơi hoàn toàn, phần lớn thời gian vùi ở trong nhà Liễu Dương làm con sâu lười.
Thuận tiện suy nghĩ tất cả về những chuyện đã xảy ra.
Kỳ thực cậu biết đây là chuyện của hai người, một mình cậu suy nghĩ nát óc có lẽ cũng không tìm ra nguyên cớ. Nhưng cũng như cậu đã nói, hai bên đều không thể từ bỏ, cậu không thể làm gì khác hơn là chạy trốn. Có lẽ thời gian có thể cho một đáp án tốt hơn, thích hợp hơn. Ít nhất hiện tại cậu có thể an tâm mà sinh bảo bảo.
Nguyễn Tri Khiêm cầm ly sữa nóng Liễu Dương pha cho mình nghỉ chuyện không đâu.
Mạnh Nhất Tông cũng không biết mấy tháng này mình trải qua như thế nào. Rõ ràng sinh hoạt cũng giống như trước đây, bây giờ anh có nhiều thời gian hơn, càng có nhiều tự do hơn, càng nhiều hơn cái gọi là không gian cá nhân mà anh mong muốn. Anh có thử đi liên hệ với bạn của Nguyễn Tri Khiêm lại bi thương phát hiện anh chỉ có số điện thoại của Vương Chân Chân. Anh đi hỏi thăm Vương Chân Chân nhưng đối phương không muốn gặp anh hơn nữa cũng không nói một chữ với anh.
Anh cũng đã gọi điện thoại cho Nguyễn Tri Khiêm nhưng không gọi được. Anh biết có thể là Nguyễn Tri Khiêm muốn dùng phương thức yên lặng để hai người có thời gian suy nghĩ. Vì vậy anh cũng không cưỡng cầu nữa, mỗi ngày dù có việc lớn nhỏ gì anh cũng nhắn tin nói với Nguyễn Tri Khiêm, báo cáo chuyện phát sinh trong ngày. Nguyễn Tri Khiêm có lúc sẽ cho trả lời anh bằng biểu tượng icon, có lúc thì khoảng mấy ngày không để ý tới anh.
Mạnh Nhất Tông vẫn như thường ngày đi làm rồi về nhà, thường thường đi công tác. Anh bắt đầu đi nghe những buổi hòa nhạc đã từng làm cho mình ngủ gục, cũng bắt đầu xem những cuốn sách nằm trong giá sách của Nguyễn Tri Khiêm. Anh càng xem nhiều hơn những cuốn sách hướng dẫn cách làm cha mẹ, xem rất nhiều chương trình về trẻ con, biết rõ kiến thức để sớm dạy con. Buổi tối nếu như công việc làm xong không muộn, anh sẽ nhiều lần vào xem Nguyễn Tri Khiêm có viết cái gì mới không.
Trí nhớ của anh rất tốt, xem không đến mấy lần anh có thể đem nội dung cậu viết nói ra hết. Có một ngày buổi tối anh mở ra, phát hiện bối cảnh âm nhạc thay đổi —— “A Bad Dream”, là tiếng chuông điện thoại của anh.
Anh bỗng cảm thấy phấn chấn, chuyện này có nghĩa là Nguyễn Tri Khiêm đã biên tập lại bài viết của mình.
Bên trong bài viết có một đoạn văn vừa mới viết thêm vào.
【 Sau đây xin trả lời vấn đề mà các bạn đã hỏi. Thật vui khi các bạn yêu thích phần du ký này, có thể trợ giúp các bạn khi đi du lịch chính là ý nghĩa của nó.
Rất nhiều bạn nói muốn biết thêm về tình cảm của chúng tôi, nhưng tôi rất tiếc nuối khi phải nói bây giờ chúng tôi tạm thời đã chia tay.
Tôi biết anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng vẫn như cũ rất nhớ anh ấy, rất yêu anh ấy.
Trong cuộc sống hôn nhân không chỉ có tình yêu là đủ mà còn có nhiều thứ khác ngự trị ở bên trong, có lẽ chúng tôi hiểu điều này hơi muộn.
Mọi người chúc phúc chúng tôi, tôi xin nhận hết và chân thành cảm ơn! 】
Mạnh Nhất Tông lấy tay che mắt của mình, cuối cùng vẫn không nhịn được khóc lên. Nước mắt nóng hổi pha lẫn với sự hối hận không thể nào nói ra cứ quấn quýt vào nhau.
Xuyên thấu không gian qua khoảng cách trên khe hở bàn phím, không người hỏi thăm.
Tác giả :
Đạm Như Thủy