Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 108 108 Mười Hai Con Số
Xuất phát từ lo lắng, Hạ Nhạc Thiên muốn mua thêm bùa vàng.
Trò chơi lần này còn khó hơn những lần trước, một khi bị lệ quỷ tập kích, cậu cần phải sử dụng bùa vàng trân quý, nếu không có thể sẽ nằm luôn ở chỗ này.
Nhưng bùa vàng cũng không phải vạn năng.
Trong trò chơi [Quỷ Đặt Đơn], Hạ Nhạc Thiên rõ ràng đã vào phòng "Nó", sau đó lấy được điện thoại để gỡ bỏ app đặt cơm, nhưng con quỷ kia lại vi phạm quy tắc trò chơi, mạnh mẽ tấn công cậu.
Cũng ngay trong nháy mắt kia, Hạ Nhạc Thiên không thể động đậy, hoàn toàn bị lệ quỷ cố định một chỗ, hai chữ phản kháng trở nên vô cùng buồn cười và vô nghĩa.
Lúc đó cậu mới ý thức được, quỷ trong thế giới Trò Chơi mạnh đến mức nào.
Lệ quỷ không bị quy tắc trò chơi hạn chế sẽ trở thành một tồn tại gần như vô địch, người chơi căn bản không có khả năng đánh trả, thậm chí ngay cả việc chạy trốn cũng không làm được.
Cũng vì suy xét tới điểm này, Hạ Nhạc Thiên quyết định tạm thời không mua bùa vàng, mà giữ nguyên điểm số chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lúc này, Trần Đỉnh nói: "Vậy trước tiên chúng ta chơi ngựa gỗ xoay tròn, trò thứ hai là xe lửa nhỏ, đúng lúc khoảng cách trên bản đồ của ngựa gỗ xoay tròn và xe lửa nhỏ rất gần, còn trò thứ ba, chờ chúng ta hoàn thành xong lại thương lượng tiếp, mọi người còn ý kiến nào không?"
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ tán thành với Trần Đỉnh.
Nhậm Minh Lượng nói: "Nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, lần này khen thưởng điểm quá cao, chúng ta đều phải thật cảnh giác, miễn cho sơ ý kích phát cơ hội lệ quỷ giết người."
Người chơi lâu năm không nói gì, chỉ là theo bản năng nhìn qua tân nhân.
Lúc này, Hứa Xuyên mới đột nhiên ý thức được những lời Nhậm Minh Lượng nói, kỳ thật là để cho bọn họ nghe.
Trong lòng Hứa Xuyên không biết diễn tả như thế nào, chỉ là càng thêm kiên định muốn tìm ra đường sống sớm hơn những người chơi lâu năm này, hoàn thành trò chơi trước nhất.
Để cho đám người chơi lâu năm hiểu rõ, tân nhân như hắn trước giờ đều không thua kém bọn họ.
Trần Khả Mạn vội vàng cúi đầu, chóp mũi rịn ra mồ hôi.
Chờ mười phút sau, cái lồng không khí vẫn chưa biến mất, sau khi mọi người thương lượng, quyết định chủ động tìm biện pháp để ra ngoài.
Cái lồng này vẫn có giới hạn, các người chơi có thể thử bắt đầu sờ soạng từ một điểm nào đó, sau đó dần dần sờ qua bên phải, sau một vòng thì trở lại vị trí ban đầu.
Làm vậy có thể xác định được cái lồng không khí này rốt cuộc có cửa ra hay không.
Các người chơi lập tức bắt đầu hành động, Hứa Xuyên rất nhanh sờ được cửa ra ngoài, lập tức kích động hô lên: "Tôi tìm được chỗ ra rồi! Các người mau tới đây!"
Người chơi khác lập tức bước đến cạnh Hứa Xuyên giơ tay sờ soạng, trên mặt cũng lộ ra vẻ kích động như Hứa Xuyên.
Thật tốt quá.
Nơi này thật sự có cửa ra.
Trần Đỉnh không khỏi nhẹ nhàng thở ra, "Nếu chúng ta cứ mãi đợi ở chỗ này, nhất định sẽ chậm trễ thời gian chơi trò chơi, đến lúc đó chỉ sợ không thể rời khỏi công viên nữa."
Người chơi khác cũng nghĩ mà sợ.
Nếu bọn họ thật sự đứng ngốc ở chỗ này, thật sự sẽ lãng phí thời gian.
Trò chơi lần này có thời gian hạn chế.
Hứa Xuyên kích động không thôi, dẫn đầu bước ra khỏi lồng không khí, dùng ánh mắt khẩn trương kích động đánh giá công viên trò chơi, thật sự khó tin nổi chỗ này không phải thế giới Hiện Thực.
Quá mức chân thật...!
Mấy bé gái mua kem ở kế bên, hi hi ha ha dắt nhau chạy về trước, còn có cặp yêu nhau đang cầm bản đồ, thương lượng nên chơi trò nào.
Mỗi du khách đều vô cùng chân thật, biểu tình không giống nhau, phảng phất như là người sống sờ sờ.
Sau khi những người chơi lâu năm từ lồng không khí ra ngoài, liền cẩn thận quan sát bốn phía, đặc biệt là những du khách nhìn y hệt người bình thường, cùng với nhân viên công tác trong công viên trò chơi.
Hạ Nhạc Thiên bước ra khỏi lồng không khí, trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút.
Không biết vì sao, khoảnh khắc bước ra khỏi cái lồng kia, cậu cảm thấy có chỗ nào đó thay đổi, nhưng kiểu thay đổi này quá mức bình thường, làm cậu không thể nhận ra được chính xác là gì.
Chờ đến lúc cậu tỉ mỉ tìm kiếm ra, thời gian cũng đã muộn.
Mọi chuyện xung quanh đều bình thường, không xảy ra bất kỳ biến đổi nào.
Thích Lệ Phi mang ba dấu chấm hỏi trên đầu thong thả ra sau cùng, thấy Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn mình, Thích Lệ Phi mới gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Hạ Nhạc Thiên lập tức thụ sủng nhược kinh, không tin được Thích Lệ Phi lại chủ động chào mình, cậu lập tức nghĩ tới lần trước mình gửi lời mời kết bạn cho Thích Lệ Phi lại bị từ chối, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán lúc trước.
Chút mất mát còn sót lại trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Hạ Nhạc Thiên cố ý bước chậm hơn người chơi khác, cùng Thích Lệ Phi đi song song, quay đầu quan sát xung quanh một hồi mới nói với Thích Lệ Phi: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."
Thích Lệ Phi liếc mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên, giọng nói có chút trập trùng: "Ừ, đúng là có chút khéo."
Ngay cả hắn cũng chưa nghĩ đến, lại gặp được Hạ Nhạc Thiên trong trò chơi tiếp theo.
Hạ Nhạc Thiên nhìn các người chơi đi đằng trước, khe khẽ nói với Thích Lệ Phi: "Tôi vẫn chưa cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi trong trò chơi trước."
Thích Lệ Phi lập tức nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, nửa ngày sau mới không mặn không nhạt nói: "Không cần cảm ơn."
Hạ Nhạc Thiên cười tủm tỉm gật đầu.
Rất nhanh, các người chơi dựa theo bản đồ đi tới trò chơi thứ nhất - Ngựa gỗ xoay tròn.
Trong Công viên Tử Vong, tất cả các phương tiện trò chơi đều không khác gì so với hiện thực, nhưng trò ngựa gỗ xoay tròn lại khác một chút, tổng cộng có mười hai con ngựa khác màu, trên người bị phun nước sơn đỏ như máu, lớp sơn loang lổ bong tróc càng khiến ngựa gỗ thêm quỷ dị.
Mà các du khách xung quanh vẫn cười nói với nhau, mua vé xếp hàng đợi.
Sau đó lần lượt có mười hai du khách vào trong vòng quay ngựa gỗ, mỗi người chọn một con ngựa màu sắc khác nhau dựa theo số vé, ngồi lên chờ trò chơi bắt đầu.
Âm nhạc vui sướng lập tức vang lên, vòng quay ngựa gỗ bắt đầu xoay tròn, ánh đèn lập loè mông lung như mộng ảo, nhưng đứng cùng với ngựa gỗ quỷ dị, lại có vẻ vô cùng quỷ quyệt.
Các người chơi lập tức khẩn trương, nhìn chằm chằm mười hai du khách.
Không biết những du khách này có xảy ra chuyện gì không, hay chỉ có người chơi tiến vào, ngựa gỗ xoay tròn mới trở nên khủng bố!
Những người chơi lâu năm gắt gao nhìn chăm chú vào mười hai du khách, không buông tha bất cứ chi tiết nào.
Hứa Xuyên có chút khẩn trương nuốt nước miếng, cũng học theo người chơi lâu năm nhìn mười hai du khách, nhưng chờ đến khi ngựa gỗ xoay tròn kết thúc, hắn vẫn không phát hiện chỗ nào khác thường.
Vương Thu Lệ khẩn trương tới gần tân nhân Trần Khả Mạn.
Sắc mặt Trần Khả Mạn quá mức tái nhợt, có vẻ vô cùng kinh hoảng nhìn mười hai con ngựa gỗ xoay tròn, bàn tay nhịn không được run lên.
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm ngựa gỗ xoay tròn trong chốc lát, khoé mắt lơ đãng liếc qua xe lửa nhỏ màu sắc sặc sỡ nằm trong một góc, một đợt lạnh lẽo lập tức đập mạnh vào lòng cậu.
Ký ức nằm sâu đầu vào lúc này hoàn toàn bày ra trước mắt, chồng lên cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không sai lệch.
Là chỗ này!!
Khung cảnh không khác gì trò chơi [Xe Buýt Khủng Bố], cậu còn nhớ rõ khi mình nhảy từ cửa sổ xe xuống đập vào lớp đệm mềm bên dưới, lúc quay đầu vừa lúc thấy được một thứ giống như vòng quay ngựa gỗ.
Quan trọng nhất là, âm nhạc vui sướng phát ra trong lúc ấy, lúc này cẩn thận nhớ lại, giai điệu chính là đồng dao ốc tù và.
Đầu ngón tay Hạ Nhạc Thiên run lên, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
Chẳng lẽ, bối cảnh thế giới [Xe Buýt Khủng Bố] thật sự cùng một chỗ với [Công Viên Tử Vong] sao?
Nhưng mà, chỗ đó trong trò chơi lần trước là xe buýt, mà là bây giờ lại trở thành xe lửa nhỏ, đồ án khoa trương vẽ đầy thân xe.
Hạ Nhạc Thiên ép mình bình tĩnh lại.
Có lẽ bối cảnh hai trò chơi chỉ trùng hợp giống nhau, cũng không thể chứng tỏ chúng cùng một thế giới.
Lượt đầu tiên mười hai du khách đã chơi xong, ngay sau đó lượt thứ hai lập tức đi vào chọn ngựa gỗ, sau đó chờ trò chơi bắt đầu.
Mà những người chơi lâu năm càng lúc càng nhăn mày sâu hơn, trong lòng đã có một suy đoán không tốt.
Hứa Xuyên nhịn không được nói: "Không phải tôi khó chịu gì, nhưng các người định đứng ngây ra ở đây mãi đến tối sao?"
Nhậm Minh Lượng không chút khách khí đáp trả: "Không hiểu thì câm miệng, đừng quấy rầy chúng tôi."
Hứa Xuyên tức giận trừng Nhậm Minh Lượng, nhịn không được chậc lưỡi hai cái, "Được thôi, ai bảo anh là người chơi lâu năm chứ, anh nói cái gì tôi đương nhiên phải nghe cái đó."
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh lập tức lộ ra biểu tình hơi khó coi, Nhậm Minh Lượng cũng không muốn tiếp tục cãi nhau vô nghĩa với Hứa Xuyên, dứt khoát không để ý tới hắn nữa, mà quay sang hỏi các người chơi lâu năm khác: "Các người phát hiện chỗ nào không thích hợp sao?"
Trần Đỉnh lắc đầu, sắc mặt âm trầm nói: "Rất không ổn, tôi nghi ngờ chỉ có người chơi tiến vào mới có thể kích phát cơ hội tấn công của lệ quỷ."
Nói cách khác.
Bọn họ muốn thông qua du khách để tìm kiếm đường sống là không thể.
Bởi vì tất cả du khách đều an toàn chơi xong trò chơi, không mất một sợi tóc.
Vương Thu Lệ nghĩ nghĩ, nói ra suy đoán của mình, "Nói không chừng sau khi chúng ta tiến vào cũng không có việc gì thì sao, chỉ cần chúng ta làm theo những du khách kia, yên lặng chơi xong một vòng, không phải có thể hoàn toàn rồi sao?"
Trần Đỉnh không muốn đả kích ý tưởng ngây thơ đến ngu ngốc của Vương Thu Lệ, bởi vì những tân nhân lần đầu tiên bị kéo vào trò chơi, trước giờ đều không ý thức được thế giới trò chơi khủng bố cỡ nào.
Có thể nói khắp nơi đều cất giấu bẫy rập chết người.
"Suy nghĩ của Vương tiểu thư khá hay, nhưng mà chúng ta vẫn nên nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất, nếu như thật sự xảy ra, ít nhất có thể tránh được tử vong, cô nói có phải không?"
Vương Thu Lệ vội vàng gật đầu.
Bùi Anh lúc này mới mở miệng: "Có lẽ chúng ta có thể tìm ra biện pháp từ một góc độ khác."
Các người chơi lâu năm lập tức nhìn về phía Bùi Anh.
"Bùi tiểu thư, ý của cô là?" Trong lòng Nhậm Minh Lượng nhảy dựng, vội vàng truy hỏi.
Giọng nói Bùi Anh rất dễ nghe, vừa uyển chuyển vừa ôn nhu, "Đúng vậy, sao chúng ta không thử nói chuyện với nhân viên công tác trong công viên, tuy rằng rất có khả năng nhân viên công tác là quỷ, nhưng chúng ta chỉ có thể thử cách này.
Biện pháp này khiến Nhậm Minh Lượng cùng Trần Đỉnh hơi giật mình, hai người lập tức trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó Trần Đỉnh lại nhìn về phía Thích Lệ Phi với Hạ Nhạc Thiên: "Thích tiên sinh, Vương Tiểu Minh, hai người có ý kiến gì không?"
Hạ Nhạc Thiên lé mắt nhìn Trần Đỉnh.
Gọi người khác thì kêu tiên sinh này, tiểu thư nọ, tới phiên mình lại chỉ kêu ba chữ Vương Tiểu Minh.
Thích Lệ Phi cố ý nhìn qua ngựa gỗ xoay tròn, lạnh nhạt nói: "Tôi đồng ý."
Bùi Anh nhìn về phía Thích Lệ Phi, nhẹ nhàng đem tóc vén ra sau tai.
Vương Phương ở bên cạnh nghe đến sốt ruột, thúc giục: "Vậy chúng ta nhanh nhanh tới hỏi một chút đi."
Trần Đỉnh gật đầu.
Các người chơi lập tức đi đến chỗ bán vé ngựa gỗ xoay tròn, một nữ trung niên mặc đồng phục nhân viên màu đỏ đang nhìn bọn họ chằm chằm, gương mặt trắng bệch thoạt nhìn như đã chết nhiều ngày, xen lẫn chút xanh mét không bình thường.
Son môi đỏ như máu, quỷ dị mà chói mắt.
Vương Phương nhìn mà cả người hoảng hốt, vội vàng lùi về phía sau, Triệu Đức Tài kế bên nhịn không được nhỏ giọng nói: "Mụ già này lớn lên cũng quá dọa người."
Người bán vé mặt mũi trắng bệch nở nụ cười, lành lạnh nói: "Muốn mua vé vào chơi không?"
Tất cả người chơi vẫn đứng bất động ở nơi đó.
Qua vài giây, trên mặt Hứa Xuyên lộ ra chút giãy giụa, hắn ý thức được đây có lẽ là cơ hội tốt của mình, chỉ hỏi người bán vé vài vấn đề, có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ.
Hắn lập tức bước ra, đè xuống sợ hãi trong lòng đi tới trước mặt người bán vé, "Ngựa, ngựa gỗ xoay tròn chơi như thế nào?"
Người bán vé âm u cười nói: "Ở đây có mười hai vé, phía trên viết mười hai con số, chiếu theo con số bên trong để tìm chỗ ngồi là có thể sống sót ra ngoài."
Sau khi nói xong, bà ta có vẻ cố tình nhìn sắc mặt mọi người, tiếp tục: "Ra ngoài xong, tôi sẽ ấn con dấu đã hoàn thành trên vé cho các người làm chứng cứ, dù sao các người cũng không giống những du khách khác, hắc hắc."
Các người chơi bị tiếng cười quỷ dị của người bán vé làm tê da đầu, mặt mũi ngưng trọng.
Hứa Xuyên lập tức lui về, sau đó lộ biểu tình đắc ý với người chơi lâu năm, "Tôi hỏi xong rồi, bây giờ chúng ta có phải nên mua vé đi vào không?"
Những người chơi lâu năm không nói chuyện, chỉ là quay đầu nhìn nhau.
Bùi Anh nói: "Hiện tại có một vấn đề đặt ra trước mắt chúng ta, là nên làm theo lời quỷ nói hay không."
Hứa Xuyên nói: "Cái này không phải đơn giản sao, chờ lượt khách tiếp theo ra ngoài, chúng ta trực tiếp hỏi bọn họ có dựa theo số thứ tự ngồi hay không là được rồi?"
Tuy những người chơi lâu năm không thích Hứa Xuyên, nhưng cũng biết hắn nói đúng, đây là biện pháp duy nhất rồi.
"Vậy làm theo lời Từ tiên sinh đi." Bùi Anh nhu nhược nói.
Hứa Xuyên khó nén vẻ tự đắc, thổi thổi tóc, "Vẫn là mỹ nữ thông minh, biết biện pháp của tôi tốt nhất."
Có lẽ là do biểu tình của Hứa Xuyên quá mức đê tiện.
Vương Thu Lệ nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, nhưng Vương Phương lại không kìm được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải chỉ đưa ra một ý kiến thôi sao, khoe khoang gì chứ, xem mình là đội trưởng thật sao."
Hứa Xuyên liếc qua Vương Phương, "Tôi không nghe rõ lắm, bác gái đây vừa nói gì đó, nói lại một lần tôi nghe thử?"
Vương Phương lập tức kinh ngạc, vội vàng xua tay: "Cậu nghe nhầm rồi, tôi không nói gì cả."
Triệu Đức Tài ở bên cạnh cũng phụ họa theo: "Nhất định là cậu nghe lầm, bà già nhà tôi vẫn luôn thích lảm nhảm một mình." Sau khi nói xong, Triệu Đức Tài âm thầm trừng Vương Phương, nhỏ giọng quát khẽ: "Bà có thể câm miệng được không."
Vương Phương không tình nguyện ngậm miệng.
Những người khác chỉ coi như chưa nghe thấy gì, bắt đầu đợi lượt du khách kế tiếp ra ngoài.
***.