[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 6
TIểu Tứ Tử thấy bóng đen kia “sưu sưu” vài cái liền mất dạng, có chút sốt ruột, cưỡi trên lưng Thạch Đầu, “Thạch Đầu, mau đuổi theo!”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, Thạch Đầu vốn mập mạp cồng kềnh, chỗ nào lại chạy nhanh được, liền lôi kéo Tiểu Tứ Tử nói, “Cẩn nhi, Thạch Đầu chạy không kịp đâu, dùng khinh công đi!”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý, bất quá hình như mình chưa từng học qua khinh công? Nhưng là Cửu Cửu nói hắn công phu đều đã tốt, liền cảm thấy chỉ cần nhảy dựng lên là có thể bay!
“Nha!” Tiểu Tứ Tử dùng sức nhảy lên cao một cái……
“Ping……” May mắn Tiêu Lương nhanh tay lẹ mắt, một cái bay lên, lấy mình làm đệm tiếp được Tiểu Tứ Tử rơi xuống.
Tiểu Tứ Tử nhắm mắt lại định bay đi, nhưng lại có cảm giác chính mình lại ngã xuống, còn ngã lên một vật gì đó mềm mềm, mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy Tiêu Lương nằm dưới thân mình, “Tiểu Lương Tử?”
“Ách…… Cẩn nhi, ngươi chậm một chút, chờ ta cùng đi với a.” Tiêu Lương nhanh nhẹn ôm Tiểu Tứ Tử, cười ha ha nói, “May mắn ta bắt được ngươi, bằng không ngươi bay đi ta lại đuổi không kịp ngươi a.”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ, xác thực a, vừa rồi đáng lẽ hắn phải mang Tiểu Lương Tử cùng bay đi, như thế nào lại chỉ nghĩ đến mình. Hắn đứng lên vỗ vỗ lên đầu gối, nhìn Tiêu Lương nói, “Ân, Tiểu Lương Tử, ta về sau bao giờ muốn bay đều sẽ mang theo ngươi!”
Tiêu Lương gật gật đầu, ôm Tiểu Tứ Tử nói, “Tốt lắm.”
Tiểu Tứ Tử vẫn là muốn bay lên, Tiêu Lương ôm hắn thả người nhảy lên, vài đạp chân hướng đến chỗ bóng đen vừa bay qua.
Vài ảnh vệ phía sau chạy nhanh đuổi theo, Triệu Phổ cách đó không xa cũng đang ôm một gốc cây trúc cười đến nghiêng ngã, “Phốc ha ha ha…… Hảo ngốc a, thân ái ngươi như thế nào lại nuôi ra được một tiểu ngốc tử như vậy a!”
Công Tôn vừa tức giận vừa buồn cười, phát hỏa liền nhấc chân đạp Triệu Phổ, “Cười đủ chưa?! Còn không mau đuổi theo a!”
Triệu Phổ thu hồi ý cười, ôm Công Tôn đuổi theo.
Tiểu Tứ Tử liền có cảm giác bên tai gió thổi vù vù, hai bên rừng trúc có tiếng loạt xoạt, cảm thấy có chút kì quái, chính mình như thế nào lại bay nhanh như vậy, hơn nữa thân thể giống như không chịu khống chế mà đi về phía trước, cuối đầu nhìn xuống, Tiểu Tứ Tử hoảng sợ, hảo cao a! Nhưng là vừa xoay mặt lại thấy, Tiêu Lương lại đang ôm hắn, cảm thấy mình không được biểu hiện sợ hãi ra bên ngoài, bằng không Tiểu Lương Tử cũng sẽ sợ hãi, cho nên liền ưỡn ngực, tràn đầy tự tin tiếp tục bay về phía trước.
Không lâu sau, hai người đột nhiên rơi xuống.
Tiểu Tứ Tử lảo đảo một cái, bị Tiêu Lương ôm cổ, còn không ngừng tán thưởng, “Cận Nhi, thật là lợi hại a.”
Tiểu Tứ Tử thực vui vẻ, cảm thấy mình cùng Cửu Cửu học công phu quả là ý tưởng đúng. Bốn ảnh vệ phía sau thấy thế liền suýt hôn mê, có thể ngốc thành như vậy thật không dễ dàng a.
“Có ngửi thấy hay không có mùi lạ?” Tiêu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử giật giật mũi, tinh tế ngửi ngửi, gật gật đầu, “Ân…… Hình như có mùi gì đó.”
“Là mùi máu tươi.” Tiêu Lương nhắc nhở Tiểu Tứ Tử, “Ngửi kĩ còn có thêm hương vị của nhà bếp.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Bốn ảnh vệ phía sau tuy vui đùa lại đùa vui, nhưng là cơ bản tính cảnh giác vẫn có, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Tiểu Tứ Tử, đương nhiên phía sau còn có Công Tôn và Triệu Phổ Vương gia.
Bốn người trao đổi ánh mắt một chút, quay đầu, chỉ thấy Triệu Phổ mang theo Công Tôn đã nhảy xuống bên cạnh.
“Thanh Ảnh, Xích Ảnh.” Triệu Phổ phân phó, “Đi lên phía trước nhìn xem, hình như có chút không thích hợp.”
“Dạ!” Hai ảnh vệ thả người nhảy, rơi xuống chỗ Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ở phía trước, “Tiểu Vương gia, chúng ta đi nhìn xem.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu. Lúc này, Thạch Đầu phía sau cũng đã chạy tới, cọ cọ bên người Tiểu Tứ Tử, mệt đến phải thở dốc.
Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh tiến lên nhìn thoáng qua, liền lui trở lại, ánh mắt nhìn Tiêu Lương một cái, rồi lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử.
“Có cái gì nha?” Tiểu Tứ Tử tinh mắt, đã sớm thấy mấy người nháy mắt ra dấu, trước kia lúc đi theo Công Tôn, Triệu Phổ cũng là như vậy, thần thần bí bí như vậy liền khẳng định là có gì đó không muốn cho hắn xem.
“Ách……” Thanh Ảnh có chút khó xử, nói, “Tiểu Vương gia, phía trước có người chết.”
“A……” Tiểu Tứ Tử cả kinh, ngươi thử nghĩ coi, lúc này là ban đêm âm trầm, ở trong rừng trúc hoang vu, lại nghe Thanh Ảnh nói rõ ràng phía trước có người chết, thật đúng là làm cho con người ta cảm thấy lạnh nha.
Công Tôn ở phía sau cắn răng, “Thanh Ảnh chết tiệt, muốn hù chết tiểu ngốc tử kia a!”
Triệu Phổ an ủi, “Hắn đi theo ngươi nhìn thấy qua người chết không ít, như thế nào lại dễ dàng bị dọa như vậy?”
“Là hung án sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi Thanh Ảnh.
“Nhìn giống vậy.” Thanh Ảnh gật đầu, “Hơn nữa…… Người chết còn có quen biết.”
“Cái gì?” Lúc này không chỉ có Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương mặt cũng cả kinh.
“Ta đi xem xem!” Tiểu Tứ Tử lôi kéo tay Tiêu Lương đi về phía trước. Vào cánh rừng, chỉ thấy nơi đó có một người nằm thẳng, trợn tròn mắt, sắc mặt tái nhợt, trên cổ có một vết máu đỏ, là bị người ta một kiếm cắt ngang yết hầu.
“Hắn không phải vương bát mà chúng ta gặp buổi chiều hôm nay sao?” Tiểu Tứ Tử giật mình.
“Là Vương Nhất Phách.” Tiêu Lương nói, “Kì quái, như thế nào lại ở chỗ này?”
“A?” Tiểu Tứ Tử hỏi ảnh vệ bọn họ, “Không phải các ngươi đưa hắn đi quan phủ sao?”
Thanh Ảnh sờ sờ đầu, nói, “Chúng ta đánh hắn một chút, sau đó liền thả đi.”
Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, “Nói cách khác, không phải là do các ngươi đánh chết hắn?”
Thanh Ảnh nhanh nhẹn gật đầu, “Không phải a.”
“Tách ra hẳn cũng chỉ là trong chốc lát.” Tiêu Lương khẽ nhíu mày, “Nói như thế nào lại chết như vậy?”
“Có thể hay không liên quan tới bóng đen kia?” Tiểu Tứ Tử nhìn xung quanh một chút, “Mà bóng đen kia đâu?”
“Người này khinh công không tồi.” Thanh Ảnh lắc đầu, “Hơn nữa rừng trúc chỗ này lại lớn như vậy…… Rất khó để tìm.”
Tiểu Tứ Tử lại nhìn nhìn lên thi thể Vương Nhất Phách, có chút đáng tiếc nói, “Thật sự là không cứu được rối sao? Hắn béo như vậy, lại chết như thế, hảo đáng tiếc a.”
Mấy ảnh vệ hai mặt nhìn nhau, đều có chút dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử nói chuyện cũng thật kì quái a, đã chết với có béo mập hay không thì có gì quan hệ?
“Hắn nghĩ như thế nào a?” Triệu Phổ khó hiểu nhìn Công Tôn.
Công Tôn nháy mắt mấy cái, nói, “Đại khái…… Ta mất công sức lớn như vậy nuôi hắn cho béo lên, cho nên Tiểu Tứ Tử thấy ba mẹ của Vương Nhất Phách kia đem hắn dưỡng béo nhất định dùng không ít công sức, cho nên mới thấy đáng tiếc.”
Triệu Phổ sau khi nghe xong, ngơ ngác nhìn chằm chằm Công Tôn thật lâu, đột nhiên ôm Công Tôn cọ a cọ một phen, “Thân ái, con ngươi hảo đáng yêu a……”
Công Tôn đưa tay lên đánh, không có kết quả, bị chiếm vài cái tiện nghi, sỗ sàng sờ xoạng……
“Chúng ta đưa thi thể của hắn lên quan phủ đi thôi?” Tiểu Tứ Tử đề nghị, “Nói quan phủ thông báo với người nhà hắn để lo hậu sự, sau đó sẽ điều tra rõ vụ án! Chúng ta cũng sẽ hỗ trợ phá án, vừa rồi chúng ta thấy cái bóng đen kia phải không?”
Mấy ảnh vệ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lắc đầu, nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử, nói, “Cẩn nhi, như vậy có chút không ổn.”
“Ân?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu, “Làm sao không ổn?”
“Buổi chiều hôm nay ở trong tửu lâu, chúng ta gọi người đánh hắn, đưa hắn đi quan phủ, có rất nhiều người nhìn thấy.” Tiêu Lương nhíu mày nói, “Nếu chúng ta lại mang hắn đến quan phủ, lúc đó sẽ có nhiều người hoài nghi. Mặt khác, chúng ta buổi tối vì lí do gì xuất hiện ở rừng trúc cũng không thể giải thích rõ ràng.”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, hỏi, ”Vậy phải làm sao bây giờ a?”
“Không bằng chúng ta trở về đi.” Thanh Ảnh nói, “Nơi này có vẻ như ở phía ngoài rừng trúc, sáng mai sẽ dễ dàng có người phát hiện.”
Mấy ảnh vệ khác cũng gật đầu.
Công Tôn lại hơi hơi nhíu mày, Triệu Phổ ở một bên cười.
“Ân……” Tiểu Tứ Tử mặt đô đô, giống như không nghĩ sẽ làm như vậy, thấp giọng nói, “Buổi tối lạnh như vậy, hắn một mình cô đơn ở trong này hảo đáng thương nha, đã bị người hại chết, còn bị phơi thây nơi hoang dã, cha mẹ hắn chắc hẳn sẽ đau lòng lắm nha.”
Xa xa Triệu Phổ nhướn mi một cái, nhìn Công Tôn, “Đứa trẻ này tâm địa thật tốt.”
Công Tôn thực vừa lòng gật đầu cười cười, nói, “Đây gọi là muốn làm nghề y thì người phải có tâm.”
Mấy ảnh vệ còn muốn nói gì đó, chỉ thấy Tiêu Lương khoát tay chặn lại, nói, “Đi báo quan đi, chúng ta ở chỗ này chờ.”
Tiểu Tứ Tử giật mình ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương, chỉ thấy Tiêu Lương ôn hòa nhìn hắn cười cười, “Ngươi nói đúng, nghe lời ngươi.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay Tiêu Lương nở nụ cười thật tươi, “Tiểu Lương Tử ngươi tốt nhất!”
Tiêu Lương bị khuôn mặt tươi cười của Tiểu Tứ Tử làm cho ngẩn ngẩn ngơ ngơ, hắn phân phó Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đi báo quan, mấy ảnh vệ còn lại thì đốt lửa sưởi ấm.
Theo sau, Tiêu Lương kêu Thạch Đầu ghé vào lửa trại, để cho Tiểu Tứ Tử dựa vào người nó ngồi xuống. Bạch Ảnh lấy trong bao quần áo mang theo bên người một cái áo khoác lông cừu, Tiêu Lương đưa cho Tiểu Tứ Tử mặc vào, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
Xa xa Triệu Phổ bọn họ không thể đốt lửa, sợ bị phát hiện, Triệu Phổ lấy ra một cái áo choàng da cừu tùy thân đưa phủ lên người Công Tôn, đưa hắn ôm đến trong lòng, ôn nhu hỏi, “Có lạnh hay không?”
Công Tôn lắc đầu, nhích lại gần vào lòng Triệu Phổ, thấp giọng nói, “Không lạnh.”
Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đuổi tới cửa nha môn rồi đập đập cửa, có vài nha dịch đi ra, ngáp một cái không tình nguyện, “Ai a?”
“Có án mạng.” Thanh Ảnh nói với nha dịch kia.
“Án mạng?” Nha dịch ngẩng đầu nhìn Thanh Ảnh liếc mắt một cái.
“Ở ngoại ô trong rừng trúc.” Thanh Ảnh cừa nghĩ đến Tiểu Tứ Tử còn ở tại chỗ gió lạnh ngồi chờ liền có chút nóng lòng, “Mau dẫn người đi!”
“Xa như vậy a, đại nhân đang ngủ, sáng mai đi.” Hai nha dịch chuẩn bị xoay người trở về, Thanh Ảnh nhấc một chân đạp cửa đại môn phía sau, cả giận nói, “Cái gì?! Xảy ra án mạng, mọi người đã chết ngươi còn bảo phải chờ đến sáng mai?”
Nha dịch kia liếc một cái xem thường, nói, “Ngươi vừa nói rằng mọi người đã chết, nếu chờ cả đêm thì có cái gì quan hệ a? Huyện ông chúng ta tuổi lớn, hơn nửa đêm lạnh như vậy đánh thức hắn……”
“Vô liêm sỉ!” Xích Ảnh phát hỏa, nâng tay cầm trụ nha dịch kia, “Các ngươi không có mắt à, Huyện ông của ngươi ở đâu, dẫn đường cho ta!”
“Ai?!” Nha dịch kia bị Xích Ảnh bắt được, giãy hoài không ra, hỏi, “Ngươi muốn làm gì? Người đâu a, có thích khách a, có người tới náo loạn nha môn a!”
“Người nào?” Nhiều nha dịch, bộ khoái trong nha môn đều bị đánh thức, lao tới.
“Có người náo loạn nha môn!” Mấy nha dịch chạy nhanh xin giúp đỡ.
“Lớn mật!” Mấy nha dịch bộ khoái mang theo binh khí liền xông lên, Thanh Ảnh nhấc chân đá bay hai cái, nói, “Chúng ta đều là đến báo án, nha môn các ngươi làm việc bất lợi, kêu Huyện ông ra đây!”
“Huyện ông là người nào mà ngươi kêu đi ra là đi ra sao?” Mấy nha dịch còn muốn xông lên, chợt nghe có một âm thanh miễn cưỡng nói, “Người nào ở bên ngoài ồn ào a?”
“Sư gia!” bọn nha dịch quay đầu, thấy một nam tử trung niên cao gầy đi ra liền hành lễ.
“Các ngươi là người nào a?” sư gia kia cao thấp đánh giá Thanh Ảnh bọn họ một chút, “Ban đêm dám xông vào nha môn, không muốn sống nữa sao?”
Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh liếc nhìn nhau một cái, lấy ra một khối lệnh bài màu vàng, đưa tới trước mắt gia sư kia, “Ít nói nhảm, gọi Huyện ông của các ngươi ra đây!”
Gia sư kia nheo nheo đôi mắt nhỏ nhìn sang, chỉ thấy khối kim bài phía trước có chín con rồng bay lượn, ở giữa còn khắc một chữ “Triệu”, liền cả kinh hít một hơi khí lạnh, “Mau…… Mau gọi Huyện ông ra đây…… Là người của Cửu Vương gia!”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, Thạch Đầu vốn mập mạp cồng kềnh, chỗ nào lại chạy nhanh được, liền lôi kéo Tiểu Tứ Tử nói, “Cẩn nhi, Thạch Đầu chạy không kịp đâu, dùng khinh công đi!”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý, bất quá hình như mình chưa từng học qua khinh công? Nhưng là Cửu Cửu nói hắn công phu đều đã tốt, liền cảm thấy chỉ cần nhảy dựng lên là có thể bay!
“Nha!” Tiểu Tứ Tử dùng sức nhảy lên cao một cái……
“Ping……” May mắn Tiêu Lương nhanh tay lẹ mắt, một cái bay lên, lấy mình làm đệm tiếp được Tiểu Tứ Tử rơi xuống.
Tiểu Tứ Tử nhắm mắt lại định bay đi, nhưng lại có cảm giác chính mình lại ngã xuống, còn ngã lên một vật gì đó mềm mềm, mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy Tiêu Lương nằm dưới thân mình, “Tiểu Lương Tử?”
“Ách…… Cẩn nhi, ngươi chậm một chút, chờ ta cùng đi với a.” Tiêu Lương nhanh nhẹn ôm Tiểu Tứ Tử, cười ha ha nói, “May mắn ta bắt được ngươi, bằng không ngươi bay đi ta lại đuổi không kịp ngươi a.”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ, xác thực a, vừa rồi đáng lẽ hắn phải mang Tiểu Lương Tử cùng bay đi, như thế nào lại chỉ nghĩ đến mình. Hắn đứng lên vỗ vỗ lên đầu gối, nhìn Tiêu Lương nói, “Ân, Tiểu Lương Tử, ta về sau bao giờ muốn bay đều sẽ mang theo ngươi!”
Tiêu Lương gật gật đầu, ôm Tiểu Tứ Tử nói, “Tốt lắm.”
Tiểu Tứ Tử vẫn là muốn bay lên, Tiêu Lương ôm hắn thả người nhảy lên, vài đạp chân hướng đến chỗ bóng đen vừa bay qua.
Vài ảnh vệ phía sau chạy nhanh đuổi theo, Triệu Phổ cách đó không xa cũng đang ôm một gốc cây trúc cười đến nghiêng ngã, “Phốc ha ha ha…… Hảo ngốc a, thân ái ngươi như thế nào lại nuôi ra được một tiểu ngốc tử như vậy a!”
Công Tôn vừa tức giận vừa buồn cười, phát hỏa liền nhấc chân đạp Triệu Phổ, “Cười đủ chưa?! Còn không mau đuổi theo a!”
Triệu Phổ thu hồi ý cười, ôm Công Tôn đuổi theo.
Tiểu Tứ Tử liền có cảm giác bên tai gió thổi vù vù, hai bên rừng trúc có tiếng loạt xoạt, cảm thấy có chút kì quái, chính mình như thế nào lại bay nhanh như vậy, hơn nữa thân thể giống như không chịu khống chế mà đi về phía trước, cuối đầu nhìn xuống, Tiểu Tứ Tử hoảng sợ, hảo cao a! Nhưng là vừa xoay mặt lại thấy, Tiêu Lương lại đang ôm hắn, cảm thấy mình không được biểu hiện sợ hãi ra bên ngoài, bằng không Tiểu Lương Tử cũng sẽ sợ hãi, cho nên liền ưỡn ngực, tràn đầy tự tin tiếp tục bay về phía trước.
Không lâu sau, hai người đột nhiên rơi xuống.
Tiểu Tứ Tử lảo đảo một cái, bị Tiêu Lương ôm cổ, còn không ngừng tán thưởng, “Cận Nhi, thật là lợi hại a.”
Tiểu Tứ Tử thực vui vẻ, cảm thấy mình cùng Cửu Cửu học công phu quả là ý tưởng đúng. Bốn ảnh vệ phía sau thấy thế liền suýt hôn mê, có thể ngốc thành như vậy thật không dễ dàng a.
“Có ngửi thấy hay không có mùi lạ?” Tiêu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử giật giật mũi, tinh tế ngửi ngửi, gật gật đầu, “Ân…… Hình như có mùi gì đó.”
“Là mùi máu tươi.” Tiêu Lương nhắc nhở Tiểu Tứ Tử, “Ngửi kĩ còn có thêm hương vị của nhà bếp.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Bốn ảnh vệ phía sau tuy vui đùa lại đùa vui, nhưng là cơ bản tính cảnh giác vẫn có, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Tiểu Tứ Tử, đương nhiên phía sau còn có Công Tôn và Triệu Phổ Vương gia.
Bốn người trao đổi ánh mắt một chút, quay đầu, chỉ thấy Triệu Phổ mang theo Công Tôn đã nhảy xuống bên cạnh.
“Thanh Ảnh, Xích Ảnh.” Triệu Phổ phân phó, “Đi lên phía trước nhìn xem, hình như có chút không thích hợp.”
“Dạ!” Hai ảnh vệ thả người nhảy, rơi xuống chỗ Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ở phía trước, “Tiểu Vương gia, chúng ta đi nhìn xem.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu. Lúc này, Thạch Đầu phía sau cũng đã chạy tới, cọ cọ bên người Tiểu Tứ Tử, mệt đến phải thở dốc.
Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh tiến lên nhìn thoáng qua, liền lui trở lại, ánh mắt nhìn Tiêu Lương một cái, rồi lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử.
“Có cái gì nha?” Tiểu Tứ Tử tinh mắt, đã sớm thấy mấy người nháy mắt ra dấu, trước kia lúc đi theo Công Tôn, Triệu Phổ cũng là như vậy, thần thần bí bí như vậy liền khẳng định là có gì đó không muốn cho hắn xem.
“Ách……” Thanh Ảnh có chút khó xử, nói, “Tiểu Vương gia, phía trước có người chết.”
“A……” Tiểu Tứ Tử cả kinh, ngươi thử nghĩ coi, lúc này là ban đêm âm trầm, ở trong rừng trúc hoang vu, lại nghe Thanh Ảnh nói rõ ràng phía trước có người chết, thật đúng là làm cho con người ta cảm thấy lạnh nha.
Công Tôn ở phía sau cắn răng, “Thanh Ảnh chết tiệt, muốn hù chết tiểu ngốc tử kia a!”
Triệu Phổ an ủi, “Hắn đi theo ngươi nhìn thấy qua người chết không ít, như thế nào lại dễ dàng bị dọa như vậy?”
“Là hung án sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi Thanh Ảnh.
“Nhìn giống vậy.” Thanh Ảnh gật đầu, “Hơn nữa…… Người chết còn có quen biết.”
“Cái gì?” Lúc này không chỉ có Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương mặt cũng cả kinh.
“Ta đi xem xem!” Tiểu Tứ Tử lôi kéo tay Tiêu Lương đi về phía trước. Vào cánh rừng, chỉ thấy nơi đó có một người nằm thẳng, trợn tròn mắt, sắc mặt tái nhợt, trên cổ có một vết máu đỏ, là bị người ta một kiếm cắt ngang yết hầu.
“Hắn không phải vương bát mà chúng ta gặp buổi chiều hôm nay sao?” Tiểu Tứ Tử giật mình.
“Là Vương Nhất Phách.” Tiêu Lương nói, “Kì quái, như thế nào lại ở chỗ này?”
“A?” Tiểu Tứ Tử hỏi ảnh vệ bọn họ, “Không phải các ngươi đưa hắn đi quan phủ sao?”
Thanh Ảnh sờ sờ đầu, nói, “Chúng ta đánh hắn một chút, sau đó liền thả đi.”
Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, “Nói cách khác, không phải là do các ngươi đánh chết hắn?”
Thanh Ảnh nhanh nhẹn gật đầu, “Không phải a.”
“Tách ra hẳn cũng chỉ là trong chốc lát.” Tiêu Lương khẽ nhíu mày, “Nói như thế nào lại chết như vậy?”
“Có thể hay không liên quan tới bóng đen kia?” Tiểu Tứ Tử nhìn xung quanh một chút, “Mà bóng đen kia đâu?”
“Người này khinh công không tồi.” Thanh Ảnh lắc đầu, “Hơn nữa rừng trúc chỗ này lại lớn như vậy…… Rất khó để tìm.”
Tiểu Tứ Tử lại nhìn nhìn lên thi thể Vương Nhất Phách, có chút đáng tiếc nói, “Thật sự là không cứu được rối sao? Hắn béo như vậy, lại chết như thế, hảo đáng tiếc a.”
Mấy ảnh vệ hai mặt nhìn nhau, đều có chút dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử nói chuyện cũng thật kì quái a, đã chết với có béo mập hay không thì có gì quan hệ?
“Hắn nghĩ như thế nào a?” Triệu Phổ khó hiểu nhìn Công Tôn.
Công Tôn nháy mắt mấy cái, nói, “Đại khái…… Ta mất công sức lớn như vậy nuôi hắn cho béo lên, cho nên Tiểu Tứ Tử thấy ba mẹ của Vương Nhất Phách kia đem hắn dưỡng béo nhất định dùng không ít công sức, cho nên mới thấy đáng tiếc.”
Triệu Phổ sau khi nghe xong, ngơ ngác nhìn chằm chằm Công Tôn thật lâu, đột nhiên ôm Công Tôn cọ a cọ một phen, “Thân ái, con ngươi hảo đáng yêu a……”
Công Tôn đưa tay lên đánh, không có kết quả, bị chiếm vài cái tiện nghi, sỗ sàng sờ xoạng……
“Chúng ta đưa thi thể của hắn lên quan phủ đi thôi?” Tiểu Tứ Tử đề nghị, “Nói quan phủ thông báo với người nhà hắn để lo hậu sự, sau đó sẽ điều tra rõ vụ án! Chúng ta cũng sẽ hỗ trợ phá án, vừa rồi chúng ta thấy cái bóng đen kia phải không?”
Mấy ảnh vệ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lắc đầu, nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử, nói, “Cẩn nhi, như vậy có chút không ổn.”
“Ân?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu, “Làm sao không ổn?”
“Buổi chiều hôm nay ở trong tửu lâu, chúng ta gọi người đánh hắn, đưa hắn đi quan phủ, có rất nhiều người nhìn thấy.” Tiêu Lương nhíu mày nói, “Nếu chúng ta lại mang hắn đến quan phủ, lúc đó sẽ có nhiều người hoài nghi. Mặt khác, chúng ta buổi tối vì lí do gì xuất hiện ở rừng trúc cũng không thể giải thích rõ ràng.”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, hỏi, ”Vậy phải làm sao bây giờ a?”
“Không bằng chúng ta trở về đi.” Thanh Ảnh nói, “Nơi này có vẻ như ở phía ngoài rừng trúc, sáng mai sẽ dễ dàng có người phát hiện.”
Mấy ảnh vệ khác cũng gật đầu.
Công Tôn lại hơi hơi nhíu mày, Triệu Phổ ở một bên cười.
“Ân……” Tiểu Tứ Tử mặt đô đô, giống như không nghĩ sẽ làm như vậy, thấp giọng nói, “Buổi tối lạnh như vậy, hắn một mình cô đơn ở trong này hảo đáng thương nha, đã bị người hại chết, còn bị phơi thây nơi hoang dã, cha mẹ hắn chắc hẳn sẽ đau lòng lắm nha.”
Xa xa Triệu Phổ nhướn mi một cái, nhìn Công Tôn, “Đứa trẻ này tâm địa thật tốt.”
Công Tôn thực vừa lòng gật đầu cười cười, nói, “Đây gọi là muốn làm nghề y thì người phải có tâm.”
Mấy ảnh vệ còn muốn nói gì đó, chỉ thấy Tiêu Lương khoát tay chặn lại, nói, “Đi báo quan đi, chúng ta ở chỗ này chờ.”
Tiểu Tứ Tử giật mình ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương, chỉ thấy Tiêu Lương ôn hòa nhìn hắn cười cười, “Ngươi nói đúng, nghe lời ngươi.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay Tiêu Lương nở nụ cười thật tươi, “Tiểu Lương Tử ngươi tốt nhất!”
Tiêu Lương bị khuôn mặt tươi cười của Tiểu Tứ Tử làm cho ngẩn ngẩn ngơ ngơ, hắn phân phó Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đi báo quan, mấy ảnh vệ còn lại thì đốt lửa sưởi ấm.
Theo sau, Tiêu Lương kêu Thạch Đầu ghé vào lửa trại, để cho Tiểu Tứ Tử dựa vào người nó ngồi xuống. Bạch Ảnh lấy trong bao quần áo mang theo bên người một cái áo khoác lông cừu, Tiêu Lương đưa cho Tiểu Tứ Tử mặc vào, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
Xa xa Triệu Phổ bọn họ không thể đốt lửa, sợ bị phát hiện, Triệu Phổ lấy ra một cái áo choàng da cừu tùy thân đưa phủ lên người Công Tôn, đưa hắn ôm đến trong lòng, ôn nhu hỏi, “Có lạnh hay không?”
Công Tôn lắc đầu, nhích lại gần vào lòng Triệu Phổ, thấp giọng nói, “Không lạnh.”
Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đuổi tới cửa nha môn rồi đập đập cửa, có vài nha dịch đi ra, ngáp một cái không tình nguyện, “Ai a?”
“Có án mạng.” Thanh Ảnh nói với nha dịch kia.
“Án mạng?” Nha dịch ngẩng đầu nhìn Thanh Ảnh liếc mắt một cái.
“Ở ngoại ô trong rừng trúc.” Thanh Ảnh cừa nghĩ đến Tiểu Tứ Tử còn ở tại chỗ gió lạnh ngồi chờ liền có chút nóng lòng, “Mau dẫn người đi!”
“Xa như vậy a, đại nhân đang ngủ, sáng mai đi.” Hai nha dịch chuẩn bị xoay người trở về, Thanh Ảnh nhấc một chân đạp cửa đại môn phía sau, cả giận nói, “Cái gì?! Xảy ra án mạng, mọi người đã chết ngươi còn bảo phải chờ đến sáng mai?”
Nha dịch kia liếc một cái xem thường, nói, “Ngươi vừa nói rằng mọi người đã chết, nếu chờ cả đêm thì có cái gì quan hệ a? Huyện ông chúng ta tuổi lớn, hơn nửa đêm lạnh như vậy đánh thức hắn……”
“Vô liêm sỉ!” Xích Ảnh phát hỏa, nâng tay cầm trụ nha dịch kia, “Các ngươi không có mắt à, Huyện ông của ngươi ở đâu, dẫn đường cho ta!”
“Ai?!” Nha dịch kia bị Xích Ảnh bắt được, giãy hoài không ra, hỏi, “Ngươi muốn làm gì? Người đâu a, có thích khách a, có người tới náo loạn nha môn a!”
“Người nào?” Nhiều nha dịch, bộ khoái trong nha môn đều bị đánh thức, lao tới.
“Có người náo loạn nha môn!” Mấy nha dịch chạy nhanh xin giúp đỡ.
“Lớn mật!” Mấy nha dịch bộ khoái mang theo binh khí liền xông lên, Thanh Ảnh nhấc chân đá bay hai cái, nói, “Chúng ta đều là đến báo án, nha môn các ngươi làm việc bất lợi, kêu Huyện ông ra đây!”
“Huyện ông là người nào mà ngươi kêu đi ra là đi ra sao?” Mấy nha dịch còn muốn xông lên, chợt nghe có một âm thanh miễn cưỡng nói, “Người nào ở bên ngoài ồn ào a?”
“Sư gia!” bọn nha dịch quay đầu, thấy một nam tử trung niên cao gầy đi ra liền hành lễ.
“Các ngươi là người nào a?” sư gia kia cao thấp đánh giá Thanh Ảnh bọn họ một chút, “Ban đêm dám xông vào nha môn, không muốn sống nữa sao?”
Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh liếc nhìn nhau một cái, lấy ra một khối lệnh bài màu vàng, đưa tới trước mắt gia sư kia, “Ít nói nhảm, gọi Huyện ông của các ngươi ra đây!”
Gia sư kia nheo nheo đôi mắt nhỏ nhìn sang, chỉ thấy khối kim bài phía trước có chín con rồng bay lượn, ở giữa còn khắc một chữ “Triệu”, liền cả kinh hít một hơi khí lạnh, “Mau…… Mau gọi Huyện ông ra đây…… Là người của Cửu Vương gia!”
Tác giả :
Nhĩ Nhã