Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi
Chương 77: Hoàng tử thiên sứ Lạc Tiểu Thất
Nhiếp Chính Vương điện hạ vừa nghe xong lời này thì bất động thanh sắc nhíu mày.
Mà Lạc Tử Dạ lại đang hồn nhiên nước ra khỏi cửa ngự thư phong, hoàn toàn không biết là có người đang "đề bạt" nàng đưa đến biên cương làm quân tiên phong.
Sau khi ra khỏi cửa, Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn một lượt, phát hiện ra những người đi theo xem náo nhiệt đã ra cũng hết, chỉ còn lại Lộ Nhi cùng Đạp Đạp chờ nàng ở cửa. Lạc Tử Dạ phất phất tay ý bảo các nàng đuổi kịp, mở miệng phân phó: " Sau khi trở về, chúng ta sẽ bắt tay vào việc chào mời tư binh! Chờ lát nữa ngươi sẽ phụ trách mang bản thông cáo mà ta viết mang đi chiêu các khắp nơi..."
Lộ Nhi gật đầu, đang định hỏi xem có những yêu cầu gì thì tiểu thái giám phía trước bỗng nhiên đụng phải nàng, trong tay y đang bưng một cái khay, lúc y chao đảo làm cái nước thuốc trong chén suýt nữa hắn vào người Lạc Tử Dạ.
Lộ Nhi đang muốn quát lớn. Tiểu thái giám vừa thấy người suýt bị hắt là Lạc Tử Dạ thì bị dọa sợ tới mức mặt trắng bệch, cuống quýt quỳ xuống, run rẩy mở miệng nói: " Thái tử điện hạ tha mạng, nô tài không phải cố ý! Nói tài chỉ là đi quá vội, nô tài..."
Xưa tới nay, những việc dối trá trong cung cũng không phải là ít, điểm này Lạc Tử Dạ tất nhiên biết rõ được. Cho nên vì tránh xảy ra trường hợp cẩu huyết" Ai trúng độc mà không biết hung thủ, sau đó lại nhớ tới trên đường gặp được thái tử, tám phần là do thái tử làm!". Lạc Tử Dạ liếc mắt nhìn bát thuốc, mở miệng hỏi: " Cái này là cho ai uống?"
Nàng vừa hỏi xong, ánh mắt của tiểu thái giám kia lập tức né tránh, không dám hé răng.
Lạc Tử Dạ hồi ức trong chốc lát, chợt nhớ tới lúc hắn đi về phía này, thần sắc vội vàng như sợ người nhìn thấy. Việc này làm nàng càng thận trọng thêm vào phần, thanh âm cũng theo đó lạnh thêm vài phần: " Gia đang hỏi ngươi!"
Tiểu thái giám ậm ừ do dự một lát, mắt thấy có vẻ không thể tránh được kiếp này, liền bất đắc dĩ mở miệng nói: " Khởi bẩm thái tử điện hạ, đây là, đây là... đây là thuốc mà thuộc hạ trộm được ở dược phòng đưa cho thất hoàng tử điện hạ!"
Lại là Lạc Tiểu Thất! Hôm nay nàng mới tiến cung có một lần thôi lầm đã nghe bọn hạ nhân nhắc đến y hai lần. Không lẽ đệ đệ này của nàng thật sự rất được hoan nghênh?
Lạc Tử Dạ day day ấn đường một chút, mở miệng hỏi: " Ngươi là hạ nhân của thất hoàng tử?"
" Không phải!" Tiểu thái giám nhanh chóng lắc đầu, sau đó mở miệng nói: " Thất hoàng tử từ nhỏ đã bị đưa vào lãnh cung, không có hạ nhân hầu hạ. Chỉ là thất hoàng tử điện hạ đối đãi với mọi người rất tốt, chỉ cần hắn có thể làm được thì đều cố sức giúp đỡ người khác cho nên mấy người bọn nói tài đều rất thích hắn. Hiện tại hắn lại bị nhiễm phong hàn, hoàng thượng đã hắn lệnh không ai được quản hắn, nhưng nô tài lại không nhịn được, cho nên...."
Lạc Tử Dạ trầm ngâm một chút, nghĩ mình nên nhanh chóng đi thăm tiểu đệ đệ của mình một chút, hơn nữa nàng cũng đã đáp ứng Tiểu Minh Tử, vì vậy nàng lập tức duỗi tay: " Đưa dược cho gia, gia giúp ngươi đưa!"
" A? Nga..." tiểu thái giám ngốc lăng một chút, sau đó liền nhanh chóng đem bát thuốc trong tay đưa tới.
Lộ Nhi cùng Đạp Đạp không ủng hộ nhíu mày, thái độ hiện tại của hoàng thượng với thái tử như vậy, thái tử đáng ra không nên làm như vậy mới đúng chứ! Cho nên sự việc đang xảy ra trước mắt này khiến cho bọn họ phải khó xử. Khoé miệng Lộ Nhi giật nhẹ, tưởng muốn khuyên can hai câu, nhưng chung quy vẫn không nói ra được.
Một đường đi ngắn liền tới phụ cận lãnh cung.
Lạc Tử Dạ vung tay lên ý bảo bọn họ dừng lại, Lộ Nhi cùng Đạp Đạp hiểu ý lập tức dừng bước chân. Sau đó, Lạc Tử Dạ bước nhẹ vào, nếu thất hoàng đệ kia của nàng không phải là người tốt gì thì hiện tại có lẽ đang làm chuyện không tốt gì đó, cho nên nếu như nàng lén lút vào, lấy bản lĩnh của nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng bị phát hiện, nói không chừng còn nghe được chuyện cơ mật nào đó!
Lạc Tử Dạ cứ vậy mà nghĩ, lúc bước vào đến nơi, hoàn cảnh xung quanh trong thực rách nát, cũng thực sạch sẽ, hiển nhiên người ở đây cũng là người yêu sạch sẽ.
Nàng nghiêng đầu nhìn xung quanh một lượt, tựa như đang muốn tìm xem thất hoàng đệ của nàng đang tọa ở nơi nào.
Nhưng mà, sau khi nghiêng đầu nhìn cảnh tượng trước mặt, Lạc Tử Dạ lập tức ngây ngẩn cả người. Ánh sáng của mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống phác họa ra hoàn cảnh mộng ảo phía dưới, nơi đó có một người đang đứng, mặt nghiêng quay về phía nàng, lập tức chiếm đóng hết chỗ trống trong đầu nàng. Phi dương mặc phát, vạt áo màu trắng, còn có khuôn mặt tuyệt xảo....
Nếu như nói phải dùng cái gì để hình dung dung mạo của hắn nó giống như trong Kinh Thánh miêu tả thiên sứ vậy!
Nếu như nói dung mạo của Phượng Vô Trù có thể dẫn người đoạ ma, Tuấn mĩ so sánh với thần, làm ngươi chút cần liếc mắt nhìn một cái liền nhịn không được mà khom lưng uốn gối, quỳ xuống dưới chân hắn. Dung mạo của Doanh Tẫn thì mê hoặc ngươi rơi vào bể tình, có một không hai trong thiên hạ, làm cho ngươi cho dù biết rõ phía trước là núi đao biển lửa, là địa ngục liệt hỏa cũng nguyện ý vì hắn mà đi vào. Mà người trước mắt này, đại để... nên làm ánh sáng ban mai, dùng ánh sáng của thiên sứ đã được thiên địa luyện hoá, làm ngươi chỉ một lòng muốn bảo hộ, không đành lòng khinh nhờn.
Lạc Tử Dạ cảm thấy bước chân của mình bắt đầu mơ hồ, nước miếng không biết đã chảy tới nơi nào, máu mũi thì đã có chút....
Lạc Tử Dạ lắc lắc đầu, ở trong lòng tự cho mình một cái tát, cảnh cáo bản thân đây chính là thân đệ đệ, nghĩ quá nhiều là không tốt! Không cần kích động cũng không cần dũng mãnh xông lên sờ tay, không cần tưởng tượng dưới lớp áo kia của hắn có cơ ngực hay không, không cần tò mò thứ trong quần hắn kia có kích cỡ gì....
Trong lúc Lạc Tử Dạ đang đắm chìm vào ánh sáng thiên sứ, người bên kia đã xoay người lại.
Lạc Tử Dạ lại sửng sốt thêm một chút. Hắn có một đôi mắt lưu li, cả người tựa như một đứa trẻ thủy tinh, xinh đẹp đến nỗi làm người ta kinh hãi. Sau khi hắn thấy nàng, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên: " Ngươi là?"
Tiếng trời nói, tiếng trời nói, tiếng trời nói... Lạc Tử Dạ gào thét trong lòng: " Tiếng trời nói thì thế nào, kích động cái khỉ gì, đây là đệ đệ của ngươi! Vì cái lông gì lại là đệ đệ??? Lạc Tử Dạ bỗng nhiên lại muốn khóc, lúc này, nàng cảm thấy Tiểu Minh Tử chính là tri kỉ của mình, đoán được Lạc Tiểu Thất phù hợp với thẩm mĩ của nàng!
Sau khi cưỡng chế được chính mình bình tĩnh lại, không cần có ý tưởng gì không nên có với thân đệ đệ, Lạc Tử Dạ mới nhìn hắn, "bình tĩnh" mở miệng nói: " Ta? Xem như là hoàng huynh của ngươi, Lạc Tử Dạ!"
Sau khi nàng nói xong lời này, Lạc Tiểu Thất bỗng che môi ho khan vài tiếng, thanh tuyến mang theo nghẹn ngào. Lạc Tử Dạ thấy vậy thì lập tức tiến lên, tính toán đem thuốc đưa cho hắn, nhưng duỗi tay một lúc, nàng nhíu mày hỏi hắn: " Nơi này của ngươi có ngân châm không?"
Nếu nói là tại sao thì Lạc Tử Dạ muốn ngân châm là vì muốn thử độc, miễn cho có người mượn cơ hội hãm hại nàng, như vậy, trước mắt nhìn thấy vị thiếu niên sạch sẽ này, nàng cũng chỉ đơn thuần là lo lắng không biết có người nào nhân cơ hội làm hại hắn hay không!
Lạc Tiểu Thất sau khi nghe xong lời này thì lại cười nhẹ, nụ cười thực sạch sẽ, đưa tay tiếp nhận chén thuốc. Một ngụm liền uống hết, thanh âm em tai như tiếng nói của trời, mang theo một chút mềm mại vang lên: " Ta lại không có đắc tội người nào, sẽ không có người muốn hại ta!"
Nói xong lời này, đôi mắt lưu li của hắn chớp chớp, nhìn Lạc Tử Dạ: " Nghe nói thái tử ca ca chỉ lớn hơn ta một ngày tuổi mà thôi, nhưng ta hẳn là vẫn phải gọi ngươi một tiếng hoàng huynh?"
" Đúng vậy!" Lạc Tử Dạ nhanh chóng gật đầu, đến nỗi có phải mình so với hắn lớn hơn một ngày tuổi không nàng cũng không để ý. Nhưng là bốn chữ " thái tử ca ca" này quả thật đã làm cho tâm thần của nàng nhộn nhạo. Tiểu tử này rất đáng yêu, cũng thực kích phát tình mẫu tử trong nàng, trốn lúc kích động, Lạc Tử Dạ không tự giác mà duỗi tay sờ đầu hắn, bỏ qua mất vấn đề hắn cao hơn so với nàng. Lạc Tử Dạ say mê sờ soạng mấy cái, lúc này mới thu hồi lại tay chân.
Lạc Tiểu Thất hoàn toàn không để ý đến hành vi của nàng, ngược lại, nheo nheo đôi mắt vui vẻ cười, đơn thuần giống như hài tử, ánh mắt tinh sáng lên nhìn nàng: " Hoàng huynh là tới thăm ta sao?"
Ánh mắt này của hắn tràn đầy hoài nghi khiến cho Lạc Tử Dạ cảm thấy một trận ác cảm trong lòng.
Nàng gật gật đầu, mở miệng nói: " Đúng vậy!" Trong lòng không tự giác mà thở dài một hơi, ở trong lãnh cung lâu như vậy tất nhìn thấu được sự đời. Lạc Tiểu Thất thật sự giống như mặt ngoài thiên sứ hay vẫn chỉ là hình tượng trưng ra bên ngoài cho người ta thấy thôi?
Chỉ sợ, trừ bỏ chính hắn ra, ai cũng không thể biết được!
Mà Lạc Tử Dạ lại đang hồn nhiên nước ra khỏi cửa ngự thư phong, hoàn toàn không biết là có người đang "đề bạt" nàng đưa đến biên cương làm quân tiên phong.
Sau khi ra khỏi cửa, Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn một lượt, phát hiện ra những người đi theo xem náo nhiệt đã ra cũng hết, chỉ còn lại Lộ Nhi cùng Đạp Đạp chờ nàng ở cửa. Lạc Tử Dạ phất phất tay ý bảo các nàng đuổi kịp, mở miệng phân phó: " Sau khi trở về, chúng ta sẽ bắt tay vào việc chào mời tư binh! Chờ lát nữa ngươi sẽ phụ trách mang bản thông cáo mà ta viết mang đi chiêu các khắp nơi..."
Lộ Nhi gật đầu, đang định hỏi xem có những yêu cầu gì thì tiểu thái giám phía trước bỗng nhiên đụng phải nàng, trong tay y đang bưng một cái khay, lúc y chao đảo làm cái nước thuốc trong chén suýt nữa hắn vào người Lạc Tử Dạ.
Lộ Nhi đang muốn quát lớn. Tiểu thái giám vừa thấy người suýt bị hắt là Lạc Tử Dạ thì bị dọa sợ tới mức mặt trắng bệch, cuống quýt quỳ xuống, run rẩy mở miệng nói: " Thái tử điện hạ tha mạng, nô tài không phải cố ý! Nói tài chỉ là đi quá vội, nô tài..."
Xưa tới nay, những việc dối trá trong cung cũng không phải là ít, điểm này Lạc Tử Dạ tất nhiên biết rõ được. Cho nên vì tránh xảy ra trường hợp cẩu huyết" Ai trúng độc mà không biết hung thủ, sau đó lại nhớ tới trên đường gặp được thái tử, tám phần là do thái tử làm!". Lạc Tử Dạ liếc mắt nhìn bát thuốc, mở miệng hỏi: " Cái này là cho ai uống?"
Nàng vừa hỏi xong, ánh mắt của tiểu thái giám kia lập tức né tránh, không dám hé răng.
Lạc Tử Dạ hồi ức trong chốc lát, chợt nhớ tới lúc hắn đi về phía này, thần sắc vội vàng như sợ người nhìn thấy. Việc này làm nàng càng thận trọng thêm vào phần, thanh âm cũng theo đó lạnh thêm vài phần: " Gia đang hỏi ngươi!"
Tiểu thái giám ậm ừ do dự một lát, mắt thấy có vẻ không thể tránh được kiếp này, liền bất đắc dĩ mở miệng nói: " Khởi bẩm thái tử điện hạ, đây là, đây là... đây là thuốc mà thuộc hạ trộm được ở dược phòng đưa cho thất hoàng tử điện hạ!"
Lại là Lạc Tiểu Thất! Hôm nay nàng mới tiến cung có một lần thôi lầm đã nghe bọn hạ nhân nhắc đến y hai lần. Không lẽ đệ đệ này của nàng thật sự rất được hoan nghênh?
Lạc Tử Dạ day day ấn đường một chút, mở miệng hỏi: " Ngươi là hạ nhân của thất hoàng tử?"
" Không phải!" Tiểu thái giám nhanh chóng lắc đầu, sau đó mở miệng nói: " Thất hoàng tử từ nhỏ đã bị đưa vào lãnh cung, không có hạ nhân hầu hạ. Chỉ là thất hoàng tử điện hạ đối đãi với mọi người rất tốt, chỉ cần hắn có thể làm được thì đều cố sức giúp đỡ người khác cho nên mấy người bọn nói tài đều rất thích hắn. Hiện tại hắn lại bị nhiễm phong hàn, hoàng thượng đã hắn lệnh không ai được quản hắn, nhưng nô tài lại không nhịn được, cho nên...."
Lạc Tử Dạ trầm ngâm một chút, nghĩ mình nên nhanh chóng đi thăm tiểu đệ đệ của mình một chút, hơn nữa nàng cũng đã đáp ứng Tiểu Minh Tử, vì vậy nàng lập tức duỗi tay: " Đưa dược cho gia, gia giúp ngươi đưa!"
" A? Nga..." tiểu thái giám ngốc lăng một chút, sau đó liền nhanh chóng đem bát thuốc trong tay đưa tới.
Lộ Nhi cùng Đạp Đạp không ủng hộ nhíu mày, thái độ hiện tại của hoàng thượng với thái tử như vậy, thái tử đáng ra không nên làm như vậy mới đúng chứ! Cho nên sự việc đang xảy ra trước mắt này khiến cho bọn họ phải khó xử. Khoé miệng Lộ Nhi giật nhẹ, tưởng muốn khuyên can hai câu, nhưng chung quy vẫn không nói ra được.
Một đường đi ngắn liền tới phụ cận lãnh cung.
Lạc Tử Dạ vung tay lên ý bảo bọn họ dừng lại, Lộ Nhi cùng Đạp Đạp hiểu ý lập tức dừng bước chân. Sau đó, Lạc Tử Dạ bước nhẹ vào, nếu thất hoàng đệ kia của nàng không phải là người tốt gì thì hiện tại có lẽ đang làm chuyện không tốt gì đó, cho nên nếu như nàng lén lút vào, lấy bản lĩnh của nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng bị phát hiện, nói không chừng còn nghe được chuyện cơ mật nào đó!
Lạc Tử Dạ cứ vậy mà nghĩ, lúc bước vào đến nơi, hoàn cảnh xung quanh trong thực rách nát, cũng thực sạch sẽ, hiển nhiên người ở đây cũng là người yêu sạch sẽ.
Nàng nghiêng đầu nhìn xung quanh một lượt, tựa như đang muốn tìm xem thất hoàng đệ của nàng đang tọa ở nơi nào.
Nhưng mà, sau khi nghiêng đầu nhìn cảnh tượng trước mặt, Lạc Tử Dạ lập tức ngây ngẩn cả người. Ánh sáng của mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống phác họa ra hoàn cảnh mộng ảo phía dưới, nơi đó có một người đang đứng, mặt nghiêng quay về phía nàng, lập tức chiếm đóng hết chỗ trống trong đầu nàng. Phi dương mặc phát, vạt áo màu trắng, còn có khuôn mặt tuyệt xảo....
Nếu như nói phải dùng cái gì để hình dung dung mạo của hắn nó giống như trong Kinh Thánh miêu tả thiên sứ vậy!
Nếu như nói dung mạo của Phượng Vô Trù có thể dẫn người đoạ ma, Tuấn mĩ so sánh với thần, làm ngươi chút cần liếc mắt nhìn một cái liền nhịn không được mà khom lưng uốn gối, quỳ xuống dưới chân hắn. Dung mạo của Doanh Tẫn thì mê hoặc ngươi rơi vào bể tình, có một không hai trong thiên hạ, làm cho ngươi cho dù biết rõ phía trước là núi đao biển lửa, là địa ngục liệt hỏa cũng nguyện ý vì hắn mà đi vào. Mà người trước mắt này, đại để... nên làm ánh sáng ban mai, dùng ánh sáng của thiên sứ đã được thiên địa luyện hoá, làm ngươi chỉ một lòng muốn bảo hộ, không đành lòng khinh nhờn.
Lạc Tử Dạ cảm thấy bước chân của mình bắt đầu mơ hồ, nước miếng không biết đã chảy tới nơi nào, máu mũi thì đã có chút....
Lạc Tử Dạ lắc lắc đầu, ở trong lòng tự cho mình một cái tát, cảnh cáo bản thân đây chính là thân đệ đệ, nghĩ quá nhiều là không tốt! Không cần kích động cũng không cần dũng mãnh xông lên sờ tay, không cần tưởng tượng dưới lớp áo kia của hắn có cơ ngực hay không, không cần tò mò thứ trong quần hắn kia có kích cỡ gì....
Trong lúc Lạc Tử Dạ đang đắm chìm vào ánh sáng thiên sứ, người bên kia đã xoay người lại.
Lạc Tử Dạ lại sửng sốt thêm một chút. Hắn có một đôi mắt lưu li, cả người tựa như một đứa trẻ thủy tinh, xinh đẹp đến nỗi làm người ta kinh hãi. Sau khi hắn thấy nàng, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên: " Ngươi là?"
Tiếng trời nói, tiếng trời nói, tiếng trời nói... Lạc Tử Dạ gào thét trong lòng: " Tiếng trời nói thì thế nào, kích động cái khỉ gì, đây là đệ đệ của ngươi! Vì cái lông gì lại là đệ đệ??? Lạc Tử Dạ bỗng nhiên lại muốn khóc, lúc này, nàng cảm thấy Tiểu Minh Tử chính là tri kỉ của mình, đoán được Lạc Tiểu Thất phù hợp với thẩm mĩ của nàng!
Sau khi cưỡng chế được chính mình bình tĩnh lại, không cần có ý tưởng gì không nên có với thân đệ đệ, Lạc Tử Dạ mới nhìn hắn, "bình tĩnh" mở miệng nói: " Ta? Xem như là hoàng huynh của ngươi, Lạc Tử Dạ!"
Sau khi nàng nói xong lời này, Lạc Tiểu Thất bỗng che môi ho khan vài tiếng, thanh tuyến mang theo nghẹn ngào. Lạc Tử Dạ thấy vậy thì lập tức tiến lên, tính toán đem thuốc đưa cho hắn, nhưng duỗi tay một lúc, nàng nhíu mày hỏi hắn: " Nơi này của ngươi có ngân châm không?"
Nếu nói là tại sao thì Lạc Tử Dạ muốn ngân châm là vì muốn thử độc, miễn cho có người mượn cơ hội hãm hại nàng, như vậy, trước mắt nhìn thấy vị thiếu niên sạch sẽ này, nàng cũng chỉ đơn thuần là lo lắng không biết có người nào nhân cơ hội làm hại hắn hay không!
Lạc Tiểu Thất sau khi nghe xong lời này thì lại cười nhẹ, nụ cười thực sạch sẽ, đưa tay tiếp nhận chén thuốc. Một ngụm liền uống hết, thanh âm em tai như tiếng nói của trời, mang theo một chút mềm mại vang lên: " Ta lại không có đắc tội người nào, sẽ không có người muốn hại ta!"
Nói xong lời này, đôi mắt lưu li của hắn chớp chớp, nhìn Lạc Tử Dạ: " Nghe nói thái tử ca ca chỉ lớn hơn ta một ngày tuổi mà thôi, nhưng ta hẳn là vẫn phải gọi ngươi một tiếng hoàng huynh?"
" Đúng vậy!" Lạc Tử Dạ nhanh chóng gật đầu, đến nỗi có phải mình so với hắn lớn hơn một ngày tuổi không nàng cũng không để ý. Nhưng là bốn chữ " thái tử ca ca" này quả thật đã làm cho tâm thần của nàng nhộn nhạo. Tiểu tử này rất đáng yêu, cũng thực kích phát tình mẫu tử trong nàng, trốn lúc kích động, Lạc Tử Dạ không tự giác mà duỗi tay sờ đầu hắn, bỏ qua mất vấn đề hắn cao hơn so với nàng. Lạc Tử Dạ say mê sờ soạng mấy cái, lúc này mới thu hồi lại tay chân.
Lạc Tiểu Thất hoàn toàn không để ý đến hành vi của nàng, ngược lại, nheo nheo đôi mắt vui vẻ cười, đơn thuần giống như hài tử, ánh mắt tinh sáng lên nhìn nàng: " Hoàng huynh là tới thăm ta sao?"
Ánh mắt này của hắn tràn đầy hoài nghi khiến cho Lạc Tử Dạ cảm thấy một trận ác cảm trong lòng.
Nàng gật gật đầu, mở miệng nói: " Đúng vậy!" Trong lòng không tự giác mà thở dài một hơi, ở trong lãnh cung lâu như vậy tất nhìn thấu được sự đời. Lạc Tiểu Thất thật sự giống như mặt ngoài thiên sứ hay vẫn chỉ là hình tượng trưng ra bên ngoài cho người ta thấy thôi?
Chỉ sợ, trừ bỏ chính hắn ra, ai cũng không thể biết được!
Tác giả :
Mê Hoặc Giang Sơn