Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái
Chương 27
Đây là lần thứ hai Tạ Phỉ nghe phổ cập khoa học về linh khí hồi phục và yêu tộc truyền thừa, hoặc có thể đã từng có kinh nghiệm, lần này Úc Ly miêu tả càng đơn giản, cũng càng chính xác hơn.
Khi âm cuối tiêu tán, bên trong phòng bệnh rơi vào yên tĩnh lâu dài.
Hồi lâu sau, Lục Hi Bình đột nhiên cười một tiếng, nhưng đáy mắt lại không có ý cười: "Cái cậu gọi là hiện tượng khác thường và dị nhân đã sớm được đính chính rồi, phía chính phủ thống nhất cách xử lý, là tà giáo mượn tin vịt để phát triển tín đồ mưu lợi. Làm sao, cậu cũng gia nhập tà giáo rồi, lại tin rằng có yêu?"
Úc Ly lời ít ý nhiều trả lời: "Anh còn tin là gặp quỷ cơ mà."
Lục Hi Bình yên lặng chốc lát, ngửa đầu nói: "Tôi không tin, cho dù là quỷ hay yêu tôi đều không tin. Ngu Cẩm Thành căn bản không chết, mấy người bắt tay chơi khăm tôi."
Úc Ly không giãi bày, mà đưa tay phủ lên cái trán ướt mồ hôi của anh ta.
Giống như bị tiên nhân vỗ đầu, tầm mắt mơ hồ của Lục Hi Bình trong nháy mắt sáng sủa trở lại, trong hơi thở đậm đà mùi cam, ngay cả lỗ tai cũng không còn bị ù như nhét một cục bông vào nữa. Anh ta nhắm mắt theo bản năng, cảm giác được một dòng khí khó mà hình dung tràn vào từ mi tâm, lan ra toàn thân, đau đớn ở vai như khoan tim hình như cũng có chuyển biến tốt.
Khi ấm áp trên trán biến mất, Lục Hi Bình từ từ mở mắt ra, vẻ mặt anh ta phức tạp nhìn Úc Ly, thật lâu không nói.
Lúc mở miệng lần nữa, giọng anh ta đã khàn khàn: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Bản thân mình tự trải nghiệm sự ly kỳ này, rốt cuộc đã khiến anh ta đồng ý đối mặt với thực tế — loại bỏ hết tất cả điều không thể, dù câu trả lời không thể tưởng tượng nổi, cũng mang nghĩa sự thật.
Trong lòng Lục Hi Bình có quá nhiều nghi ngờ và sợ hãi, vừa muốn biết sự thật, vừa sợ biết sự thật.
Nhưng Úc Ly không có chút thương hại nào với anh ta, càng không thể đi an ủi, chỉ hờ hững mở miệng: "Bướm âm dương, loại quý hiếm trong loài bướm, có độc. Nó mọc hai cánh cái đực lẫn lộn, cánh bên trái là cái, bên phải là đực."
Nghe tới mấy chữ "cái đực lẫn lộn", Lục Hi Bình chợt siết chặt tra trải giường, gần như không khống chế được vẻ mặt, anh ta cắn chặt hàm răng mới để cho mình không quá thất thố.
Nhưng mà Úc Ly giống như không phát hiện ra, nói tiếp: "Ở phần ngực của mỗi con bướm đều có đốt thần kinh hình cầu, cho dù não chết, vẫn có thể phát huy tác dụng khống chế, thậm chí có thể sống sót thêm hơn hai tuần. Phần này đặc biệt hóa vào huyết mạch, một khi thức tỉnh ắt cũng sẽ có năng lực tương tự, anh có thể coi đó là hiện tưởng giả sống."
"Giả sống?" Tạ Phỉ vẫn luôn im lặng quả thực không nhịn nổi, "Nhưng ngày đó tôi thấy Ngu tiên sinh, lời nói cử chỉ của hắn đều rất bình thường. Nếu quả thật đã chết, cho dù còn có thể khống chế thân thể, cũng phải tương tự với cái xác biết đi chứ?"
"Bán yêu lại không phải là động vật không có linh trí, thời gian giả sống vẫn có suy nghĩ, có tình cảm. Nếu đổi thành thuần yêu, hoàn toàn có thể lợi dụng khoảng thời này để tạo lại thể xác, hoặc là đoạt xác." Úc Ly sửa lại hiểu biết sai lầm của Tạ Phỉ, lạnh nhạt nói: "Ngày đó tôi ngửi được trên người cậu dính yêu khí, đến khi thấy Ngu Cẩm Thành cũng biết hắn thuộc về trạng thái giả sống, nhưng chính hắn cũng không có ý thức, trí nhớ của hắn dừng lại trong nháy mắt xảy ra tai nạn giao thông..."
Úc Ly nói tới một buổi sáng nói chuyện với Ngu Cẩm Thành, y đánh thức đối phương, cũng từ trong miệng Ngu Cẩm Thành biết được chuyện xảy ra sau tai nạn.
Theo y chậm rãi giải thích, trong đầu Tạ Phỉ hiện ra một bức tranh —
Xe bus lao xuống cầu, rơi vào xuống sông sâu.
Hành khách kêu khóc bị nước sông nuốt mất, tất cả giãy giụa dần dần quy về yên lặng.
Từng thi thể không còn sức sống chìm nổi trong nước, người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên mở mắt, hai cánh tay bộc phát ra sức mạnh phi nhân loại, một quyền đập phá cửa kính xe, bơi lên bờ.
Hắn không nhớ mình là ai, cũng không nhớ tất cả chôn sâu ở đáy sông, chỉ nhớ muốn đi nơi nào.
Người đàn ông đó không có ý thức, chỉ bằng bản năng, hắn đi mấy giờ tới thôn Tịch Ninh, trăn trở tìm được một khách sạn.
"Cho nên tôi gọi tên anh ta trước, anh ta mới nhớ mình là ai?" Nhớ lại vẻ ngây ngẩn lúc đó của Ngu Cẩm Thành, Tạ Phỉ cảm thấy cực kì thổn thức.
"Hẳn là đã khôi phục thần trí, nhưng trí nhớ liên quan tới cái chết lại thiếu sót." Úc Ly không nhanh không chậm giải thích: "Có huyết mạnh bán yêu của bướm, có thể duy trì trạng thái giả sống hai tuần trở lên, nhưng tuổi thọ của bướm âm dương chỉ có sáu ngày, có nghĩa là hắn chỉ có sáu ngày để chống đỡ. Nếu như từ đầu đến cuối không biết sự thật mình đã chết, hắn sẽ vô tri vô giác vượt qua sáu ngày đó, cũng vào ngày thứ bảy đột nhiên biến thành một thi thể thối rữa bốc mùi."
Tạ Phỉ ngơ ngẩn, một vài chi tiết đêm hôm đó bây giờ nghĩ lại rất cổ quái, nhưng hôm nay cũng đã có thể giải thích được.
"Ca, nếu anh đã sớm đã nhìn ra, sao không nói cho tôi?"
"Sợ cậu nhát gan."
Tôi nào có nhát gan? Tạ Phỉ oán thầm, nhỏ giọng thầm thì: "Không phải bây giờ anh còn dẫn tôi đến xem hiện trường sao."
Úc Ly nghẹn một cái, giận cá chém thớt quét mắt nhìn Lục Hi Bình đang cúi đầu không nói: "Trước khi tới, tôi không biết kiếp của anh ta sẽ ứng trên người Ngu Cẩm Thành, vào phòng bệnh mới ngửi ra."
Tạ Phỉ nghĩ tới trò chơi nói thật ngày đó, Úc Ly hỏi chính là tâm nguyện, nhưng lại biến thành ước nguyện. Mà "anh ta" trong lời Ngu Cẩm Thành chắc là chỉ Lục Hi Bình.
Có thể là cảm nhận được tầm mắt của hai người, Lục Hi Bình chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt ngây ra nhìn chằm chằm Úc Ly, giống như còn lấy lại tinh thần từ việc Ngu Cẩm Thành là yêu, hơn nữa còn là một yêu chết. Qua một lúc lâu, anh ta mới hỏi: "Vết thương của tôi... hắn là vô tâm, hay là có ý?"
Giọng Úc Ly lành lạnh: "Sao tôi biết được?"
Lục Hi Bình ngớ ngẩn, cổ họng tràn ra một tiếng cười giễu cợt, tiếp đó nửa ngày không lên tiếng, ánh mắt mất tiêu cự nhìn chằm chằm cuối giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Bướm âm dương trông như thế nào?" Lúc hỏi câu này, tâm trạng Lục Hi Bình giống như đã bình tĩnh chút, loáng thoáng tìm lại vẻ ngả ngớn bình thường: "Có phải là rất đẹp hay không?"
Úc Ly không nhịn được: "Tay anh tàn phế hay sao mà không tự tra đi?"
"Đúng là tay tôi đã tàn phế." Lục Hi Bình miễn cưỡng đáp một câu, cũng nhặt di động rơi trên giường lên tra, sau đó nhếch môi cười: "Quả nhiên là vật càng xinh đẹp càng có thể gây chết người."
Tạ Phỉ nghe mà không thoải mái, không nhịn được giãi bày cho Ngu Cẩm Thành: "Tôi cảm thấy Ngu tiên sinh không có ý hại anh, hôm đó chúng tôi chơi trò chơi, anh ta còn nói tâm nguyện là ăn sinh nhật một lần với một người, là anh đúng không?"
Đầu ngón tay đang lướt điện thoại của Lục Hi Bình hơi ngừng, qua loa lấy lệ cười một tiếng.
Thấy anh ta như vậy, Úc Ly nhíu mày một cái, cất bước tiến lên thô lỗ xé đồng phục bệnh nhân của anh ta ra, xé vải băng bó trên vai Lục Hi Bình trong tiếng kêu đau của đối phương.
Vết thương hóa mủ thấy xương trong nháy mắt lộ ra trong không khí, Tạ Phỉ tò mò thò đầu ra, rồi lập tức trợn tròn mắt.
"Không phải độc." Úc Ly thu tay về, rút khăn giấy trên bàn lau tay.
Tạ Phỉ và Lục Hi Bình cùng sửng số, lại cùng lộ vẻ mặt mờ mịt.
"Bướm còn dùng làm thuốc, chống bệnh trừ tà, nói rộng quá hai người cũng không hiểu." Úc Ly lạnh lùng nhìn Lục Hi Bình: "Anh cứ coi như hắn đã tặng anh một món quà có thể khiến anh được lợi cả đời đi, nhưng anh chỉ là thể xác phàm tục, trong thời gian ngắn không chịu nổi. Thật ra thì chỉ có vài ba ngày nữa thôi là vết thương sẽ khỏi."
Hô hấp của Lục Hi Bình hơi chậm lại, không đợi anh ta hoàn toàn tiêu hóa ẩn ý trong lời nói của Úc Ly, lại nghe thấy chất giọng lạnh lùng đến không có cảm xúc của đối phương: "Hắn không hại anh, hắn chỉ là thích anh."
Cùng ngày, Tạ Phỉ một mình trở về khách sạn, bởi vì Úc Ly nói muốn ở lại xử lý hậu sự của Ngu Cẩm Thành, vì vậy giúp hắn gọi một chiếc taxi.
Mà hậu sự trong miệng Úc Ly, đương nhiên không phải chuyện có ý nghĩa về mặt truyền thống, Tạ Phỉ không tiện hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn trở về.
Chẳng qua là thuê xe về thôn Tịch Ninh, đến phiên hắn trả tiền, Tạ Phỉ không nhịn được run tay.
Vừa mới trở về phòng, hắn liền nghe được âm thanh của nhắc nhở WeChat.
Ngàn lần không nghĩ tới, Úc Ly lại chuyển cho hắn lì xì 200 đồng, lập tức làm ấm áp trái tim đóng băng của hắn.
Sau sự do dự ngắn ngủi, Tạ Phỉ nuốt một câu "Còn thiếu 50" vào trong bụng, gửi tin nhắn thoại về: "Lục tiên sinh có sao không?"
"Anh ta có sao không liên quan gì đến tôi." Úc Ly cũng gửi tin thoại, "Cậu đi thi bằng lái đi."
"Tôi có bằng lái, nhưng để ở nhà họ Tạ rồi, không mang ra ngoài."
"Ngày mai đi làm lại."
Tạ Phỉ thâm nói tôi cũng đâu có xe, gấp như vậy làm gì, nhưng hắn biết tranh cãi với Úc Ly là vô nghĩa, vì vậy hỏi: "Ca khi nào trở về vậy?"
Lúc này Úc Ly không gửi tin thoại về nữa, mà nhắn tin chữ lại:
[Úc]: Cậu đừng lúc nào cũng nũng nịu.
[Úc]: Tôi có chuyện cần làm, lúc nên về tự nhiên sẽ về.
Tạ Phỉ:???
Hắn cố ý nghe lại câu mình nói, cho dù là âm thanh hay giọng điệu đều hoàn toàn bình thường, không nghĩ ra làm sao Úc Ly cho ra kết luận nũng nịu được nữa.
Lúc này, Úc Ly lại gửi tới một tin nhắn thoại, năm chữ lời ít ý nhiều: "Tôi sẽ cố về sớm."
Nhưng mà Úc Ly nói là sớm, thật ra thì cũng không nhanh lắm, mấy ngày liên tiếp sau đó đều không gặp được.
Ngược lại đoàn đội của Úc Ly cực kì làm tròn bổn phận, bọn họ đi theo từng bước, sắp xếp dư luận trên mạng rất rõ ràng, hôm nay vừa vặn phát triển đến giai đoạn kết cục của đoàn đội Tạ Nghiêu.
So sánh với tin nóng nửa che nửa lộ trên mạng, thông báo xin lỗi từ bệnh viện của phe Tạ Nghiêu, còn có hai vợ chồng nhà họ Tạ, cộng thêm một ít bằng chứng, lập tức thay đổi cục diện bất lợi.
Đám fans hãnh diện, báo nhanh cho nhau biết.
Đám antifans thấy tình thế không ổn, tạm thời dừng lại.
Con đường hóng hớt quanh co, xoay chuyển như gió.
Tất cả diễn đàn lớn nhỏ lấy tin bát quái làm chủ, đều có dân mạng phân phát thiệp thảo luận về chuyện này —
[Chủ đề] Có ai ăn dưa Weibo nhà giàu chưa?
"Giờ nhà chủ lầu mới mắc dây điện sao? Dưa sắp thối đến nơi rồi mới đến, nhìn là biết lăng xê tẩy trắng, thuận tiện ngược fans một đợt."
"18 tuyến có thể có bao nhiêu fans? Muốn ngược fans thì sao không đợi sau "Vương triều" ấy? XY cũng quá thảm, bàn về người bị hại có tội."
"Có phải người bị hại hay không còn khó nói, nhưng một đường ăn dưa tui đã phát hiện ra người em trai của hắn ta cũng không phải đèn cạn dầu, chắc bây giờ đang có bút tích của XF, tình huynh đệ rio plastic(*) đấy."
(*) Ý chỉ lúc bình thường thì xưng anh em, đến lúc quan trọng lại bán đứng bạn.
"Tin người dì đổi con có phải không có đầu óc không? Hơn nửa đều tin XY bị đánh gãy tay phải đến nằm viện, đồng thời còn có thể phân thân ném đồ từ trên trời xuống cho XF sao. Tung tin vịt cũng phải có lý chút chứ? Nếu chuyện của bà dì kia có chứng cứ thật tôi ra cửa sẽ 200 mã(*) 2333 "
(*) Một câu thề độc kiểu như ra đường sẽ bị xe đâm.
"200 mã đến rồi! @Perceptor chuyển thế sống lại đi!!!"
Người vừa thề độc "200 mã" hoảng hốt trong lòng, cô ta ghét cay ghét đắng chuỗi chữ cái kia. Mười ngày trước, chính là tin hot của @Perceptor khiến chính chủ nhà cô ta bị đám dân mạng tràn vào, cũng khiến cô ta nửa đêm còn khóc bốn lần, nước mắt không ngừng được.
Khác với đám người chơi meme mà bái tạ Tạ Nghiêu, "200 mã" thật sự rất sùng bái đối phương. Cô ta từng được Tạ Nghiêu lật bài chúc phúc, không lâu sau liền tìm được con mèo mất tích nửa tháng, giáo viên tiếng Anh đáng ghét cũng được đổi hết. Từ đó về sau, cô ta liền kính Tạ Nghiêu như thần linh, không thể tiếp nhận bất kỳ lời nói ác độc nào nhằm vào Tạ Nghiêu được.
"200 mã" mở khung bình luận, ngay cả nội dung cũng không thèm nhìn liền lựa chọn tố cáo.
Nhưng sau khi tố cáo xong, cô ta phát hiện vừa mới có hơn 300 lượt chia sẻ Weibo, lập tức nhảy đến hơn 1000 lượt!
"200 mã" có chút bất an, chần chờ mở ra bài mà @Perceptor 2.0 đăng lên.
Một cái chùy sắt đập vào mặt, biến cô ta thành đầu heo.
"200 mã" đờ đẫn, trong lòng có ma quỷ đang thét chói tai —
Giả! Giả! Giả!
Tôi không tin!
Cô ta tự động mở hình thức fan não tàn, chỉ cần chính chủ chưa chính miệng thừa nhận, tất cả đều là giả!
"200 mã" phát cáu, đùng đùng đánh chữ.
"Bây giờ nói chuyện trên mạng không cần chịu trách nhiệm sao? Cầm mấy tờ P giả tới nói người không có trong hộ khẩu, dám nói không thu tiền người nào đó sao! Người đó có bản lĩnh thì dùng thân phận thật sự ra trận quang minh chính đại phốt anh mình đi!"
"200 mã đã trở lại? Cẩn thận lại bị vả mặt như vừa rồi, gọi người ta đến đó."
"Hắn cũng chỉ dám núp trong cống nước thối thôi, có gan lộ mặt, tôi sẽ dám ra cửa 500 mã!"
Thề độc "200 mã" vừa mới thăng cấp, mấy cái bình luận lại nhảy ra —
"500 mã tới! XF mở livestream kìa!!!!!"
Khi âm cuối tiêu tán, bên trong phòng bệnh rơi vào yên tĩnh lâu dài.
Hồi lâu sau, Lục Hi Bình đột nhiên cười một tiếng, nhưng đáy mắt lại không có ý cười: "Cái cậu gọi là hiện tượng khác thường và dị nhân đã sớm được đính chính rồi, phía chính phủ thống nhất cách xử lý, là tà giáo mượn tin vịt để phát triển tín đồ mưu lợi. Làm sao, cậu cũng gia nhập tà giáo rồi, lại tin rằng có yêu?"
Úc Ly lời ít ý nhiều trả lời: "Anh còn tin là gặp quỷ cơ mà."
Lục Hi Bình yên lặng chốc lát, ngửa đầu nói: "Tôi không tin, cho dù là quỷ hay yêu tôi đều không tin. Ngu Cẩm Thành căn bản không chết, mấy người bắt tay chơi khăm tôi."
Úc Ly không giãi bày, mà đưa tay phủ lên cái trán ướt mồ hôi của anh ta.
Giống như bị tiên nhân vỗ đầu, tầm mắt mơ hồ của Lục Hi Bình trong nháy mắt sáng sủa trở lại, trong hơi thở đậm đà mùi cam, ngay cả lỗ tai cũng không còn bị ù như nhét một cục bông vào nữa. Anh ta nhắm mắt theo bản năng, cảm giác được một dòng khí khó mà hình dung tràn vào từ mi tâm, lan ra toàn thân, đau đớn ở vai như khoan tim hình như cũng có chuyển biến tốt.
Khi ấm áp trên trán biến mất, Lục Hi Bình từ từ mở mắt ra, vẻ mặt anh ta phức tạp nhìn Úc Ly, thật lâu không nói.
Lúc mở miệng lần nữa, giọng anh ta đã khàn khàn: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Bản thân mình tự trải nghiệm sự ly kỳ này, rốt cuộc đã khiến anh ta đồng ý đối mặt với thực tế — loại bỏ hết tất cả điều không thể, dù câu trả lời không thể tưởng tượng nổi, cũng mang nghĩa sự thật.
Trong lòng Lục Hi Bình có quá nhiều nghi ngờ và sợ hãi, vừa muốn biết sự thật, vừa sợ biết sự thật.
Nhưng Úc Ly không có chút thương hại nào với anh ta, càng không thể đi an ủi, chỉ hờ hững mở miệng: "Bướm âm dương, loại quý hiếm trong loài bướm, có độc. Nó mọc hai cánh cái đực lẫn lộn, cánh bên trái là cái, bên phải là đực."
Nghe tới mấy chữ "cái đực lẫn lộn", Lục Hi Bình chợt siết chặt tra trải giường, gần như không khống chế được vẻ mặt, anh ta cắn chặt hàm răng mới để cho mình không quá thất thố.
Nhưng mà Úc Ly giống như không phát hiện ra, nói tiếp: "Ở phần ngực của mỗi con bướm đều có đốt thần kinh hình cầu, cho dù não chết, vẫn có thể phát huy tác dụng khống chế, thậm chí có thể sống sót thêm hơn hai tuần. Phần này đặc biệt hóa vào huyết mạch, một khi thức tỉnh ắt cũng sẽ có năng lực tương tự, anh có thể coi đó là hiện tưởng giả sống."
"Giả sống?" Tạ Phỉ vẫn luôn im lặng quả thực không nhịn nổi, "Nhưng ngày đó tôi thấy Ngu tiên sinh, lời nói cử chỉ của hắn đều rất bình thường. Nếu quả thật đã chết, cho dù còn có thể khống chế thân thể, cũng phải tương tự với cái xác biết đi chứ?"
"Bán yêu lại không phải là động vật không có linh trí, thời gian giả sống vẫn có suy nghĩ, có tình cảm. Nếu đổi thành thuần yêu, hoàn toàn có thể lợi dụng khoảng thời này để tạo lại thể xác, hoặc là đoạt xác." Úc Ly sửa lại hiểu biết sai lầm của Tạ Phỉ, lạnh nhạt nói: "Ngày đó tôi ngửi được trên người cậu dính yêu khí, đến khi thấy Ngu Cẩm Thành cũng biết hắn thuộc về trạng thái giả sống, nhưng chính hắn cũng không có ý thức, trí nhớ của hắn dừng lại trong nháy mắt xảy ra tai nạn giao thông..."
Úc Ly nói tới một buổi sáng nói chuyện với Ngu Cẩm Thành, y đánh thức đối phương, cũng từ trong miệng Ngu Cẩm Thành biết được chuyện xảy ra sau tai nạn.
Theo y chậm rãi giải thích, trong đầu Tạ Phỉ hiện ra một bức tranh —
Xe bus lao xuống cầu, rơi vào xuống sông sâu.
Hành khách kêu khóc bị nước sông nuốt mất, tất cả giãy giụa dần dần quy về yên lặng.
Từng thi thể không còn sức sống chìm nổi trong nước, người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên mở mắt, hai cánh tay bộc phát ra sức mạnh phi nhân loại, một quyền đập phá cửa kính xe, bơi lên bờ.
Hắn không nhớ mình là ai, cũng không nhớ tất cả chôn sâu ở đáy sông, chỉ nhớ muốn đi nơi nào.
Người đàn ông đó không có ý thức, chỉ bằng bản năng, hắn đi mấy giờ tới thôn Tịch Ninh, trăn trở tìm được một khách sạn.
"Cho nên tôi gọi tên anh ta trước, anh ta mới nhớ mình là ai?" Nhớ lại vẻ ngây ngẩn lúc đó của Ngu Cẩm Thành, Tạ Phỉ cảm thấy cực kì thổn thức.
"Hẳn là đã khôi phục thần trí, nhưng trí nhớ liên quan tới cái chết lại thiếu sót." Úc Ly không nhanh không chậm giải thích: "Có huyết mạnh bán yêu của bướm, có thể duy trì trạng thái giả sống hai tuần trở lên, nhưng tuổi thọ của bướm âm dương chỉ có sáu ngày, có nghĩa là hắn chỉ có sáu ngày để chống đỡ. Nếu như từ đầu đến cuối không biết sự thật mình đã chết, hắn sẽ vô tri vô giác vượt qua sáu ngày đó, cũng vào ngày thứ bảy đột nhiên biến thành một thi thể thối rữa bốc mùi."
Tạ Phỉ ngơ ngẩn, một vài chi tiết đêm hôm đó bây giờ nghĩ lại rất cổ quái, nhưng hôm nay cũng đã có thể giải thích được.
"Ca, nếu anh đã sớm đã nhìn ra, sao không nói cho tôi?"
"Sợ cậu nhát gan."
Tôi nào có nhát gan? Tạ Phỉ oán thầm, nhỏ giọng thầm thì: "Không phải bây giờ anh còn dẫn tôi đến xem hiện trường sao."
Úc Ly nghẹn một cái, giận cá chém thớt quét mắt nhìn Lục Hi Bình đang cúi đầu không nói: "Trước khi tới, tôi không biết kiếp của anh ta sẽ ứng trên người Ngu Cẩm Thành, vào phòng bệnh mới ngửi ra."
Tạ Phỉ nghĩ tới trò chơi nói thật ngày đó, Úc Ly hỏi chính là tâm nguyện, nhưng lại biến thành ước nguyện. Mà "anh ta" trong lời Ngu Cẩm Thành chắc là chỉ Lục Hi Bình.
Có thể là cảm nhận được tầm mắt của hai người, Lục Hi Bình chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt ngây ra nhìn chằm chằm Úc Ly, giống như còn lấy lại tinh thần từ việc Ngu Cẩm Thành là yêu, hơn nữa còn là một yêu chết. Qua một lúc lâu, anh ta mới hỏi: "Vết thương của tôi... hắn là vô tâm, hay là có ý?"
Giọng Úc Ly lành lạnh: "Sao tôi biết được?"
Lục Hi Bình ngớ ngẩn, cổ họng tràn ra một tiếng cười giễu cợt, tiếp đó nửa ngày không lên tiếng, ánh mắt mất tiêu cự nhìn chằm chằm cuối giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Bướm âm dương trông như thế nào?" Lúc hỏi câu này, tâm trạng Lục Hi Bình giống như đã bình tĩnh chút, loáng thoáng tìm lại vẻ ngả ngớn bình thường: "Có phải là rất đẹp hay không?"
Úc Ly không nhịn được: "Tay anh tàn phế hay sao mà không tự tra đi?"
"Đúng là tay tôi đã tàn phế." Lục Hi Bình miễn cưỡng đáp một câu, cũng nhặt di động rơi trên giường lên tra, sau đó nhếch môi cười: "Quả nhiên là vật càng xinh đẹp càng có thể gây chết người."
Tạ Phỉ nghe mà không thoải mái, không nhịn được giãi bày cho Ngu Cẩm Thành: "Tôi cảm thấy Ngu tiên sinh không có ý hại anh, hôm đó chúng tôi chơi trò chơi, anh ta còn nói tâm nguyện là ăn sinh nhật một lần với một người, là anh đúng không?"
Đầu ngón tay đang lướt điện thoại của Lục Hi Bình hơi ngừng, qua loa lấy lệ cười một tiếng.
Thấy anh ta như vậy, Úc Ly nhíu mày một cái, cất bước tiến lên thô lỗ xé đồng phục bệnh nhân của anh ta ra, xé vải băng bó trên vai Lục Hi Bình trong tiếng kêu đau của đối phương.
Vết thương hóa mủ thấy xương trong nháy mắt lộ ra trong không khí, Tạ Phỉ tò mò thò đầu ra, rồi lập tức trợn tròn mắt.
"Không phải độc." Úc Ly thu tay về, rút khăn giấy trên bàn lau tay.
Tạ Phỉ và Lục Hi Bình cùng sửng số, lại cùng lộ vẻ mặt mờ mịt.
"Bướm còn dùng làm thuốc, chống bệnh trừ tà, nói rộng quá hai người cũng không hiểu." Úc Ly lạnh lùng nhìn Lục Hi Bình: "Anh cứ coi như hắn đã tặng anh một món quà có thể khiến anh được lợi cả đời đi, nhưng anh chỉ là thể xác phàm tục, trong thời gian ngắn không chịu nổi. Thật ra thì chỉ có vài ba ngày nữa thôi là vết thương sẽ khỏi."
Hô hấp của Lục Hi Bình hơi chậm lại, không đợi anh ta hoàn toàn tiêu hóa ẩn ý trong lời nói của Úc Ly, lại nghe thấy chất giọng lạnh lùng đến không có cảm xúc của đối phương: "Hắn không hại anh, hắn chỉ là thích anh."
Cùng ngày, Tạ Phỉ một mình trở về khách sạn, bởi vì Úc Ly nói muốn ở lại xử lý hậu sự của Ngu Cẩm Thành, vì vậy giúp hắn gọi một chiếc taxi.
Mà hậu sự trong miệng Úc Ly, đương nhiên không phải chuyện có ý nghĩa về mặt truyền thống, Tạ Phỉ không tiện hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn trở về.
Chẳng qua là thuê xe về thôn Tịch Ninh, đến phiên hắn trả tiền, Tạ Phỉ không nhịn được run tay.
Vừa mới trở về phòng, hắn liền nghe được âm thanh của nhắc nhở WeChat.
Ngàn lần không nghĩ tới, Úc Ly lại chuyển cho hắn lì xì 200 đồng, lập tức làm ấm áp trái tim đóng băng của hắn.
Sau sự do dự ngắn ngủi, Tạ Phỉ nuốt một câu "Còn thiếu 50" vào trong bụng, gửi tin nhắn thoại về: "Lục tiên sinh có sao không?"
"Anh ta có sao không liên quan gì đến tôi." Úc Ly cũng gửi tin thoại, "Cậu đi thi bằng lái đi."
"Tôi có bằng lái, nhưng để ở nhà họ Tạ rồi, không mang ra ngoài."
"Ngày mai đi làm lại."
Tạ Phỉ thâm nói tôi cũng đâu có xe, gấp như vậy làm gì, nhưng hắn biết tranh cãi với Úc Ly là vô nghĩa, vì vậy hỏi: "Ca khi nào trở về vậy?"
Lúc này Úc Ly không gửi tin thoại về nữa, mà nhắn tin chữ lại:
[Úc]: Cậu đừng lúc nào cũng nũng nịu.
[Úc]: Tôi có chuyện cần làm, lúc nên về tự nhiên sẽ về.
Tạ Phỉ:???
Hắn cố ý nghe lại câu mình nói, cho dù là âm thanh hay giọng điệu đều hoàn toàn bình thường, không nghĩ ra làm sao Úc Ly cho ra kết luận nũng nịu được nữa.
Lúc này, Úc Ly lại gửi tới một tin nhắn thoại, năm chữ lời ít ý nhiều: "Tôi sẽ cố về sớm."
Nhưng mà Úc Ly nói là sớm, thật ra thì cũng không nhanh lắm, mấy ngày liên tiếp sau đó đều không gặp được.
Ngược lại đoàn đội của Úc Ly cực kì làm tròn bổn phận, bọn họ đi theo từng bước, sắp xếp dư luận trên mạng rất rõ ràng, hôm nay vừa vặn phát triển đến giai đoạn kết cục của đoàn đội Tạ Nghiêu.
So sánh với tin nóng nửa che nửa lộ trên mạng, thông báo xin lỗi từ bệnh viện của phe Tạ Nghiêu, còn có hai vợ chồng nhà họ Tạ, cộng thêm một ít bằng chứng, lập tức thay đổi cục diện bất lợi.
Đám fans hãnh diện, báo nhanh cho nhau biết.
Đám antifans thấy tình thế không ổn, tạm thời dừng lại.
Con đường hóng hớt quanh co, xoay chuyển như gió.
Tất cả diễn đàn lớn nhỏ lấy tin bát quái làm chủ, đều có dân mạng phân phát thiệp thảo luận về chuyện này —
[Chủ đề] Có ai ăn dưa Weibo nhà giàu chưa?
"Giờ nhà chủ lầu mới mắc dây điện sao? Dưa sắp thối đến nơi rồi mới đến, nhìn là biết lăng xê tẩy trắng, thuận tiện ngược fans một đợt."
"18 tuyến có thể có bao nhiêu fans? Muốn ngược fans thì sao không đợi sau "Vương triều" ấy? XY cũng quá thảm, bàn về người bị hại có tội."
"Có phải người bị hại hay không còn khó nói, nhưng một đường ăn dưa tui đã phát hiện ra người em trai của hắn ta cũng không phải đèn cạn dầu, chắc bây giờ đang có bút tích của XF, tình huynh đệ rio plastic(*) đấy."
(*) Ý chỉ lúc bình thường thì xưng anh em, đến lúc quan trọng lại bán đứng bạn.
"Tin người dì đổi con có phải không có đầu óc không? Hơn nửa đều tin XY bị đánh gãy tay phải đến nằm viện, đồng thời còn có thể phân thân ném đồ từ trên trời xuống cho XF sao. Tung tin vịt cũng phải có lý chút chứ? Nếu chuyện của bà dì kia có chứng cứ thật tôi ra cửa sẽ 200 mã(*) 2333 "
(*) Một câu thề độc kiểu như ra đường sẽ bị xe đâm.
"200 mã đến rồi! @Perceptor chuyển thế sống lại đi!!!"
Người vừa thề độc "200 mã" hoảng hốt trong lòng, cô ta ghét cay ghét đắng chuỗi chữ cái kia. Mười ngày trước, chính là tin hot của @Perceptor khiến chính chủ nhà cô ta bị đám dân mạng tràn vào, cũng khiến cô ta nửa đêm còn khóc bốn lần, nước mắt không ngừng được.
Khác với đám người chơi meme mà bái tạ Tạ Nghiêu, "200 mã" thật sự rất sùng bái đối phương. Cô ta từng được Tạ Nghiêu lật bài chúc phúc, không lâu sau liền tìm được con mèo mất tích nửa tháng, giáo viên tiếng Anh đáng ghét cũng được đổi hết. Từ đó về sau, cô ta liền kính Tạ Nghiêu như thần linh, không thể tiếp nhận bất kỳ lời nói ác độc nào nhằm vào Tạ Nghiêu được.
"200 mã" mở khung bình luận, ngay cả nội dung cũng không thèm nhìn liền lựa chọn tố cáo.
Nhưng sau khi tố cáo xong, cô ta phát hiện vừa mới có hơn 300 lượt chia sẻ Weibo, lập tức nhảy đến hơn 1000 lượt!
"200 mã" có chút bất an, chần chờ mở ra bài mà @Perceptor 2.0 đăng lên.
Một cái chùy sắt đập vào mặt, biến cô ta thành đầu heo.
"200 mã" đờ đẫn, trong lòng có ma quỷ đang thét chói tai —
Giả! Giả! Giả!
Tôi không tin!
Cô ta tự động mở hình thức fan não tàn, chỉ cần chính chủ chưa chính miệng thừa nhận, tất cả đều là giả!
"200 mã" phát cáu, đùng đùng đánh chữ.
"Bây giờ nói chuyện trên mạng không cần chịu trách nhiệm sao? Cầm mấy tờ P giả tới nói người không có trong hộ khẩu, dám nói không thu tiền người nào đó sao! Người đó có bản lĩnh thì dùng thân phận thật sự ra trận quang minh chính đại phốt anh mình đi!"
"200 mã đã trở lại? Cẩn thận lại bị vả mặt như vừa rồi, gọi người ta đến đó."
"Hắn cũng chỉ dám núp trong cống nước thối thôi, có gan lộ mặt, tôi sẽ dám ra cửa 500 mã!"
Thề độc "200 mã" vừa mới thăng cấp, mấy cái bình luận lại nhảy ra —
"500 mã tới! XF mở livestream kìa!!!!!"
Tác giả :
Lý Tư Nguy