Bảo Bối Trong Lòng Phúc Hắc Tổng Tài
Chương 7
Bầu không khí ám muội lại nóng bỏng bao phủ xung quanh Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế, thân thể bọn họ chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể đốt nóng đối phương.
Thiệu Kỳ Á hôn cô thật sâu, giống như dòng nước chậm rãi thấm vào đôi môi mềm mại của cô, mang theo trọn vẹn sự vui sướng cùng quý trọng, nhấm nháp sự ngọt ngào của cô, cảm nhận sự vụng về của cô.
Dục vọng trong cơ thể anh nóng rực, đốt cháy lý trí của anh, vị trí trong ngực anh vốn là dành riêng cho cô, tìm tìm kiếm kiếm, khổ sở chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cô trở lại.
Dụ Bảo Đế vụng về đáp lại sự khiêu khích của anh, cùng anh quấn quít chơi đùa, suy nghĩ của cô đã tản mát tứ phía, chỉ cảm thấy được hơi thở nam tính mạnh mẽ cùng cái ôm vững chắc của anh, còn có khát vọng không biết từ đâu không ngừng dâng lên, thật may còn có tủ bếp cho cô dựa, nếu không hai chân mềm nhũn căn bản chống đỡ không nổi thân thể cô.
“Em... thiếu dưỡng khí...” Cô kéo áo trước ngực anh, nhân cơ hội làm nũng.
Nghe tiếng cô, Thiệu Kỳ Á tạm dừng hôn, nới lỏng khoảng cách giữ hai người, để cho cô điều hòa hơi thở.
“Anh đâu phải cương thi, làm gì em phải nín thở?” Anh mỉm cười trêu chọc, không nghĩ tới phản ứng khi hôn của cô cũng rất đáng yêu!
Cô liếc mắt nhìn anh. “Hôn người ta đến sắp té xỉu, còn không biết xấu hổ cười người ta là sao?”
Bất quá, cô lần đầu tiên biết được thì ra hôn môi có cảm giác quên mình như vậy, cảm giác như đắm chìm trôi nổi trong dòng sông ấm áp, vừa ngọt ngào lại vừa vui sướng, là kinh nghiệm lúc trước chưa từng trải qua!
“Vậy em phải mau thích ứng đi, về sau anh sẽ thường xuyên hôn em như vậy.”
Anh ôm lấy hai má đỏ hồng của cô, ngón tay cái chậm rãi vuốt ve cánh môi bị anh yêu thương đến đỏ rực, đôi mắt đen sâu thẳm tựa như mặt hồ ẩn chứa xoáy nước.
Dụ Bảo Đế cảm thấy mỗi một hành động cùng lời nói của anh đều khiến cho cô như bị điện giật, tâm đập loạn nhịp, không khỏi giật mình nhưng vẫn chăm chú nhìn anh.
“Em đáng yêu như vậy, làm cho anh muốn một hơi ăn sạch em luôn…” Vẻ mặt vô tội cùng ngây thơ của cô đánh bại phần lý trí cuối cùng của anh, đôi mắt ý loạn tình mê làm cho chút tự chủ cuối cùng của anh bị đánh đổ, anh lại hôn cô lần nữa, cái lưỡi linh hoạt từ môi của cô dời về phía lỗ tai đáng yêu, ngậm lấy vành tai mẫn cảm rồi dọc theo đường cong quanh gáy, ở cần cổ liền hiện lên ấn kí chỉ thuộc về anh.
“Anh Thiệu...” Cô hoảng hốt khẽ rên rỉ, miệng rõ ràng không có bị che lại, không hiểu vì sao hô hấp lại trở nên khó khăn?
“Anh không còn là anh Thiệu của em nữa, gọi anh Kỳ Á...” Anh khàn giọng sửa lại, bàn tay trượt vào trong áo, lưu luyến trên lưng cô, làn da mịn màng của cô kích thích các giác quan của anh.
“Kỳ Á...” Dụ Bảo Đế thuận theo yêu cầu của anh khẽ gọi, giọng nói tiêm nhiễm sắc dục trở nên vô cùng quyến rũ, động lòng người.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên của anh, anh cảm thấy cảm động khó tả, vô cùng êm tai, nóng bỏng yêu thương mút ở cái miệng nhỏ khẽ mở của cô, nuốt hết lời nói ngọt ngào của cô.
Anh nâng lên nơi đẫy đà của cô, ôn nhu xoa nhẹ, đầu ngón tay vuốt khẽ đỉnh non nớt, cô cảm thấy như có dòng điện chạy qua toàn thân, run rẩy tê dại.
Anh cởi bỏ áo T-shirt rộng thùng thình vướng víu, nhìn ngắm thân thể xinh xắn yểu điệu của cô, ngọn lửa dục vọng trong lòng hừng hực bùng cháy.
Dụ Bảo Đế ngượng ngùng lấy tay che ngực, cái nhìn nóng bỏng như lửa kia của anh làm cho cô cảm giác mỗi một tấc da thịt của mình đều vì anh mà bốc cháy, tuy rằng khẩn trương ngượng ngùng, trong cơ thể lại có cảm giác chờ mong khó nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên cô cùng một người đàn ông thân mật như thế, trong đoạn tình cảm lúc trước mặc dù có ôm hôn, nhưng khi bạn trai muốn phát triển đến quan hệ thân mật, cô luôn cảm giác bất an mà kháng cự, nhưng hôm nay, với anh cô lại cảm thấy tin tưởng cùng mong đợi.
Có lẽ, cô biết rõ, Thiệu Kỳ Á là người không có khả năng thương tổn cô nhất!
Cô biết, trao bản thân mình cho anh, là quyết định chính xác mà hạnh phúc! Anh nhất định nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt!
“Không làm anh Thiệu của em nữa, vậy thì làm người đàn ông thương em và yêu em nhất.” Cô cố lấy dũng khí, hé lộ nụ cười thật xinh đẹp, chậm rãi buông lỏng hai tay, đứng lên, chủ động tới gần anh.
“Anh vô cùng tình nguyện.” Hé môi cười, anh vòng tay ôm lấy cô, làm cho cô hai chân hoàn toàn vòng quanh hông anh, vừa hôn cô triền miên, vừa tiến vào phòng ngủ.
Ở trên giường lớn mềm mại, bọn họ trần trụi, anh thăm dò những đường cong xinh đẹp của cô, chiếm giữ mỗi một tấc da thịt của cô, trêu đùa liếm mút nụ hoa mềm mại kia, khiến nó trở nên giống như viên hồng bảo thạch tuyệt đẹp.
Ngón tay dài của anh tiến vào vùng bí mật giữa hai chân cô, trêu chọc cánh hoa mượt mà của cô, dụ dỗ mật dịch chảy ra, khiến cho đôi môi đỏ mọng kìm lòng không được bật ra tiếng kêu yêu kiều.
Cô níu chặt cánh tay anh, không tự chủ được cong người lên nghênh hướng anh, cái lưỡi hồng hồng cùng anh dây dưa, khi đầu ngón tay anh nhân lúc trơn trượt mà thăm dò vào con đường u tối chưa từng có người viếng thăm, sự kích thích kỳ dị cùng vui sướng như trải khắp từng cái tế bào trên thân thể cô, tiếng rên rỉ của cô trở nên vỡ tan mà quyến rũ.
Vùng mẫn cảm non nớt của cô phá hủy sự tự chủ cuối cùng của Thiệu Kỳ Á, dục vọng to lớn bừng bừng phấn chấn trở nên cứng rắn như bàn ủi, anh đưa mình vào giữa hai chân cô, rút tay, đem vật nam tính đang kiêu ngạo dâng cao chống đỡ ở cửa vào hoa tâm, đầu tiên là chậm rãi hạ thân, sau đó lấy lực đạo kiên định thẳng tiến vào nơi ấm áp kia.
“A, đau quá!” Đau đớn cùng khoái hoạt đồng thời đánh úp về phía Dụ Bảo Đế, cô cắn môi kêu đau, hai chân theo phản xạ co lại, làm cho người đàn ông đang cố kiềm chế tạm dừng hành động kia lại chịu giày vò.
“Đợi một chút sẽ không đau nữa.” Anh một tay chống đỡ trọng lượng cơ thể, một tay khẽ vuốt trán cô, thương tiếc khẽ hôn cánh môi đang bị cô ngược đãi, dời đi sự chú ý của cô, cảm giác cô dần dần thả lỏng, anh cũng lặng lẽ bắt đầu di động.
“Còn đau không?” Ánh mắt anh dịu dàng nhưng không mất đi nhiệt tình, tiếng nói lại căng thẳng tới không nghe ra gì.
“Không đau nữa, cảm thấy tê tê dại dại.” Cô thẹn thùng đáp lại, thẳng thắn thừa nhận cảm giác, lời này vào tai anh, không nghi ngờ gì chính là một loại tình dược cổ vũ thôi thúc.
“Thật tốt.” Anh cười gian, bắt đầu tiến hành hoạt động nguyên thủy, triệt để dùng sức tiến vào sâu trong cô, khiến cho cô bị khoái cảm to lớn bao phủ, không ngừng kêu lên thanh âm khoái hoạt.
Bảo Đế vốn luôn ngượng ngùng, nay không giữ lại chút nào mà đón nhận anh, hùa theo anh, giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, bị lạc trong tốc độ cuồng dã của anh.
Bọn họ sa vào trong bể dục mãnh liệt hoan ái, cùng nhau cảm thụ cực hạn rung động cùng hạnh phúc, trong một đêm nhiệt tình, cùng nhau phổ ra khúc nhạc tình yêu, lưu lại minh chứng của tình yêu...
※ ※ ※
Quan hệ người yêu của Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế chuyển biến thật sự tự nhiên, phảng phất như tình bạn lúc trước chính là vì hiện tại mà ấp ủ, hình thức ở chung của bọn họ vẫn không thay đổi, chẳng qua sự yêu thương của Thiệu Kỳ Á đối với Dụ Bảo Đế ngược lại bởi vì đã thoát khỏi ranh giới bạn bè, càng trở nên không cần đè nén khắc chế, cưng chiều cô tựa hồ lên đến tận trời.
Chỉ cần Dụ Bảo Đế mở miệng, anh tuyệt đối sẽ không nói không, chỉ cần thấy cô vui vẻ, tươi cười suốt ngày, anh đã cảm thấy thỏa mãn. Chỉ có điều, cũng bởi vì đang yêu đương cuồng nhiệt, chia lìa liền trở thành sự giày vò khổ sở nhất, mỗi một lần tách ra liền lưu luyến không thôi.
Giống như hiên tại, hai người rõ ràng vừa mới tạm biệt trở về nhà, lúc này đã lại bắt đầu “anh anh em em” trên điện thoại.
“Em không có ở đây, thật buồn chán.” Thiệu Kỳ Á thở dài, tuy rằng giọng nói ngữ điệu thành thục chững chạc, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa ý tứ làm nũng nồng đậm.
“Buồn chán thì đi tắm rửa rồi đi ngủ thôi.” Bảo Đế lúc này vừa tắm rửa xong, đang nghiêng đầu kẹp điện thoại di động, vừa nói vừa bôi mỹ phẩm lên mặt.
“Tắm rửa rồi, nhưng còn chưa muốn ngủ... Anh đón em tới nhà anh chơi được không?”
Có cô ở bên, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào, thơm mát hơn, nhưng quen với sự tồn tại của cô rồi, cảm giác khi cô đơn lại càng thêm mãnh liệt..
Tim Dụ Bảo Đế đập nhanh, lên tiếng trách cứ cự tuyệt. “Không thèm!”
Đi tới nhà anh thì chơi cái gì? Cái gì mà xem phim, chơi trò chơi..., tất cả đều là lấy cớ, đến cuối cùng đều là lăn lên giường hoạt động tương thân tương ái.
“Cự tuyệt dứt khoát như vậy, thật khiến cho người ta thương tâm.” Anh giả bộ bi thương nói.
“A, anh không cần cám dỗ người ta!” Cô chu miệng kháng nghị, nói ra nỗi băn khoăn trong lòng. “Ngày đó em không xin phép mà qua đêm ở bên ngoài, sau khi trở về đã bị các chị mắng đến thối đầu đó! Mấy ngày nay, tan ca cũng không về nhà mà lại đi ra ngoài gặp anh trước, sau đó trở về trễ... Nếu không muốn bị cấm túc, phải bớt phóng túng một chút mới được.”
Kỳ thật, cô làm sao lại không muốn ở bên cạnh anh, hưởng thụ sự yêu thương tỉ mỉ chu đáo của anh chứ?
Chẳng qua, nhà cô còn có người lớn -- chị cả như cha, chị hai như mẹ, cô không thể thường xuyên ban đêm không về nhà, nếu bị các chị ấy cằn nhằng, thay phiên nhau oanh tạc, kết cục tuyệt đối sẽ thảm hơn so với Tôn Ngộ Không bị Đường Tam Tạng niệm chú.
“Anh thấy... hôm nào đó có phải nên chính thức đi thăm hỏi hai chị của em hay không, nói với hai người đó hiện tại anh đang kết giao với em, xin họ yên tâm giao em cho anh?” Thiệu Kỳ Á rất có thành ý, không chỉ muốn hòa nhập với cuộc sống của cô, còn muốn dung nhập vào sinh mệnh của cô.
Nghe vậy, trong lòng Bảo Đế ngọt ngào hưng phấn cùng ấm áp, cô cảm nhận được anh đối với tình cảm của hai người là chân thành tha thiết.
“Tạm thời không nên, quan tâm quá mức sẽ có áp lực.” Cảm động thì cảm động, nhưng cô lại khéo léo từ chối, dù sao cô cũng còn trẻ, hơn nữa hai người vừa mới chính thức trở thành người yêu, anh nghiêm chỉnh đến nói những lời này với các chị, dường như là quá sớm.
“Được rồi, chờ khi nào em cảm thấy thích hợp thì nói với anh.” Yêu đương hẳn là phải vui vẻ, anh không muốn làm cho cô có áp lực.
“Ha ha... khi nào thì mới xem như thời điểm thích hợp?” Làm xong công cuộc bảo dưỡng đơn giản, cô cầm di động đứng dậy đi tưới nước cho bình thủy tinh trồng cây mà anh đưa cho cô, sau đó quay lại phòng tiếp tục nói chuyện với Thiệu Kỳ Á.
“Tùy vào em thôi! Khi nào thì em cảm thấy có thể đem bản thân giao phó cho anh, cảm thấy anh là một người có thể dựa vào cả đời, dự tính muốn ở bên anh mãi mãi, thì đó chính là lúc thích hợp.” Anh dẫn dắt từng bước, muốn cô nghĩ xa hơn một chút về tương lai của hai người, cũng không chút che dấu tâm trạng chờ mong của mình, anh sẽ mở đôi cánh che chở cô, chờ đợi cô, đợi cô quay đầu, chạy về phía anh.
“Cho dù em cảm thấy đúng lúc, đến lúc đó anh cũng sẽ không còn nghĩ như hiện tại.” Cô đùa bỡn lá non mới mọc trong bình, đột nhiên cảm thấy phiền muộn. Là bởi vì yêu sao? Cho nên mắc phải căn bệnh lo được lo mất thường thấy trong tình yêu.
“Em nghĩ nhiều quá rồi, bi quan như vậy không giống như Dụ Bảo Đế mà anh biết.” Anh yêu thương nói, ở đầu bên này điện thoại ôn nhu mỉm cười.
Cô còn chưa đủ hiểu anh, cá tính của anh từ trước đến nay đều là đã xác định mục tiêu liền dũng cảm tiến tới, kiên trì đến cùng, sẽ không dễ dàng thay đổi tâm ý!
“Bảo Đế anh biết là như thế nào?” Cô cười khẽ. Nhớ tới cái cây này đã trồng hơn một tuần lễ rồi, anh nói sáu tới mười hai ngày sẽ nẩy mầm, còn nói bên trong có bí mật... Rốt cuộc là cái gì? Cô đem bình thủy tinh tới gần cẩn thận xem xét.
“Hoạt bát, cởi mở, lạc quan, tốt bụng...” Anh nói ra ưu điểm của cô, lại nghe thấy cô đột nhiên không đầu không đuôi kêu to.
“A! Em phát hiện ra rồi!”
“Phát hiện cái gì?” Anh giật mình, màng nhĩ suýt nữa bị thương tổn.
“Là trái tim! Thật đáng yêu quá!” Cô vui mừng kêu to.
“Trái tim gì?” Anh nhất thời phản ứng không kịp.
“Anh đưa em cái cây trồng ion âm, nó đã nẩy mầm ra lá rồi, em vừa nhìn kỹ, mới phát hiện mỗi lá đều là hình trái tim!” Cô yêu thích thưởng thức không buông tay, đồng thời cảm thấy vui mừng, nghĩ tới ý nghĩa phía sau, không khỏi cảm động.
“Lá đã mọc ra rồi sao?” Anh cười hỏi. Con người đang hãm sâu trong tình yêu thật sự rất ngốc nghếch, vì đối phương cười mà vui vẻ, vì đối phương buồn khổ mà khổ sở, giống như bị mê muội, nhưng cũng rất hạnh phúc. “Đó là cỏ trái tim, anh vừa nhìn thấy đã muốn mua cho em, nhưng lúc trước không thích hợp để đưa, hiện tại cuối cùng đợi được cơ hội.”
“Vì sao không thích hợp?” Cô biết rõ còn cố hỏi, lúc ấy bên người cô có người khác rồi! Bất quá, nghĩ tới bản thân mình ở trong tình huống không biết chuyện gì, đã được tình yêu của anh bao bọc, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Còn phải nói sao?” Anh tức giận bĩu môi.
Muốn trách thì phải trách tên đàn ông kia không biết quý trọng cô còn chiếm lấy cô lâu như vậy, nhưng đổi góc độ khác mà nghĩ, anh thật sự phải cảm tạ cái kẻ không biết quý trọng kia!
May mắn là cô cuối cùng vẫn đáp lại tình yêu của anh, cho nên tình cảm thầm kín cùng sự chờ đợi khổ sở kia, bây giờ nghĩ lại, đều trở nên ngọt ngào.
“Ai, nhiều trái tim như vậy... bí mật anh nói có phải là anh rất yêu rất yêu em hay không?” Hỏi như vậy quá là ngượng ngùng, nhưng cô vẫn đánh bạo làm nũng với anh để đòi xác nhận.
“...” Không nghĩ tới cô lại hỏi trực tiếp như vậy, Thiệu Kỳ Á khó có thể chống đỡ mà ngẩn người, sau đó chịu thua mà bật cười. Anh thích chính là Dụ Bảo Đế tự nhiên ngay thẳng như vậy!
“Làm sao lại không trả lời? Em đoán sai sao? Rất nhiều trái tim không phải đại biểu cho rất yêu em, mà là ám chỉ cho em biết người yêu của anh có rất nhiều, ý là anh rất đào hoa sao?” Dụ Bảo Đế giả bộ giận dữ vặn vẹo ý nghĩa, còn quăng ra một loạt câu hỏi tựa như pháo liên thanh.
“Khi nào thì nhanh mồm nhanh miệng như vậy rồi?” Câu hỏi quái gở của cô làm anh bật cười.
“Đừng lảng sang chuyện khác, nói mau!” Cô cự tuyệt đáp án mơ hồ, tiếp tục truy hỏi.
“Được... rất nhiều trái tim ý nói anh rất yêu em.” Anh hoàn toàn hết cách với cô, bị thúc ép nói ra lời yêu, bản thân nổi hết cả da gà, nhưng nụ cười cũng là phát ra từ nội tâm vui vẻ.
“Hì hì...” Bảo Đế giống như con chuột nhỏ ăn vụng thành công, đắc ý cười trộm.
“Vui vẻ như vậy sao?” Tiếng cười của cô nghe vào trong tai anh thực êm tai.
“Đương nhiên, nếu em nói rất yêu anh, vậy anh có vui không?” Cô tâm tình tốt hỏi lại anh.
“Ừm... Không biết, không bằng em nói cho anh nghe thử xem?” Anh giảo hoạt dụ dỗ cô tỏ tình.
“Ha...” Cô đánh cái ngáp thật to, trực tiếp giả ngu. “Mệt quá, em đi ngủ đây, bye bye.” Nói xong, cô cũng không cho anh cơ hội phản ứng liền tắt máy.
Thật quá gian xảo! Ý đồ rõ ràng như vậy, cô dâu có ngốc mà làm theo!
Bất quá một lát sau, Dụ Bảo Đế gửi đi một cái tin nhắn, bên trong có thật nhiều thật nhiều trái tim.
Đêm nay, bọn họ tuy rằng không ở cùng một chỗ, nhưng hai trái tim lại rất gần nhau, cùng trải qua một đêm an giấc.
※ ※ ※
Tập đoàn Alston được mệnh danh là quê hương của các nhà thiết kế nổi tiếng, sở hữu bốn nhãn hiệu lớn, trong đó có hai cái dành cho người trẻ tuổi là do Thiệu Kì Á chủ động đưa ra mấy năm gần đây, cho nên đối với hai nhãn hiệu này, anh thật sự lưu tâm.
Những mẫu thiết kế mới cho trang phục thu đông đang được tiến hành chụp thành những tấm lớn, giao cho tổng tài sàng lọc và tu chỉnh lần cuối, một khi xác định sẽ đưa vào sản xuất. Trong phòng hội nghị loại nhỏ, Thiệu Kỳ Á ngồi sau bàn chữ U, bên cạnh là thư kí cùng giám đốc bộ phận thiết kế Richard, hai bên còn lại có khoảng mười nhà thiết kế đang ngồi.
Giờ phút này, toàn bộ đèn trong phòng họp đều tắt, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình máy chiếu phía trước, mọi người chuyên chú quan sát, theo sự chỉ đạo của Richard, từng nhà thiết kế đều hướng về phía tổng tài giảng giải những điểm đặc sắc cùng phong cách trong tác phẩm của mình.
Thiệu Kỳ Á quan sát và lắng nghe, cảm thấy không thành vấn đề liền thông qua, phát hiện không ổn thì đưa ra ý kiến, ngay cả kiểu dáng, phẩm chất quần áo sản xuất cũng thảo luận cùng Richard và các nhà thiết kế.
Hội nghị hết sức dài dòng, thực sự là sự khảo nghiệm về sức chịu đựng và thể lực, Thiệu Kỳ Á hầu như không cười, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, mọi người càng như lập trận đón địch.
Các nhà thiết kế liên tục thuyết minh, người cuối cùng diễn giải chính là Hà Lỵ, phụ trách nhãn hiệu cho phái nữ trưởng thành, từng hình ảnh lần lượt được trình chiếu, Thiệu Kỳ Á cho dù đã mệt mỏi, vẫn tập trung xem xét, nhưng khi trên màn ảnh xuất hiện một mẫu quần áo, cảm giác quen thuộc khiến cho ánh mắt anh sáng lên, theo phản xạ ngồi thẳng dậy.
“... Cái áo len này, điểm đặc sắc chính là biến hóa ở tay áo, cho nên thân áo đơn giản gọn gàng, là kiểu đan kín, thiết kế thêm thắt lưng để nhấn mạnh đường cong, trọng điểm trên tay áo là thiết kế xếp ống, lấp sợi thô đan rỗng để biến hoá. Bên trong có đáp vải tơ tằm, phối hợp chặt chẽ với cổ áo; mẫu này có ba màu, len màu nâu nhạt pha vải xanh, len màu đen pha vải hồng, còn có...”
“Đợi chút, cái này là tác phẩm của ai?” Thiệu Kỳ Á cắt đứt lời thuyết minh, lên tiếng hỏi, biểu tình trên mặt làm cho người ta không hiểu anh là muốn khen ngợi hay là muốn phê bình.
“Là Hà Lỵ.” Richard ở bên cạnh nghiêng người, căn cứ tư liệu của mình trả lời, cũng biểu đạt nhận định của bản thân. “Làm sao vậy? Tôi đặc biệt thích cái áo này, vừa tao nhã lại sinh động, rất có gu thẩm mỹ.”
“Tổng tài, có phải cần sửa chữa gì hay không?” Hà Lỵ chột dạ mặt không còn chút máu, lo sợ thấp thỏm, ấp úng đặt câu hỏi.
Ban đầu nhìn thấy bản thiết kế này, cô ta cảm thấy khá là đẹp mắt, tuy rằng gạt bỏ bản vẽ của tác giả gốc, nhưng bản thân lại âm thầm nhớ kỹ những chi tiết thiết kế trọng điểm sau đó tự mình vẽ lại, lúc trước còn được giám đốc khen ngợi. Thế nhưng giờ phút này, nhìn biểu tình của tổng tài…. ánh mắt cô ta hiếm khi phạm sai lầm, tổng tài không thưởng thức sao?
Đáng chết, sớm biết vậy đã không dùng ý tưởng của người mới, sử dụng tác phẩm của mình còn tốt hơn! Như thế này nếu như bị ai trách mắng… sẽ nghĩ biện pháp đẩy cho người mới là được rồi.
“Không cần sửa, cái áo này rất tốt, là cô thiết kế sao?” Thiệu Kỳ Á thử hỏi, trong lòng mơ hồ hiểu đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng cảm thấy không vui, nhưng mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh, còn cố ý khen ngợi, chậm rãi hạ thấp phòng ngự của đối phương.
“A? Dạ, đúng vậy.” Không nghĩ tới được khen, Hà Lỵ ngẩn người, vội vàng trả lời, nếu được thưởng thức, vậy ý tưởng trả thiết kế về cho tác giả thực sự liền biến mất không còn tâm hơi.
Thiệu Kỳ Á bình tĩnh nhìn cô ta, trầm mặc một hồi lâu, khí thế uy nghiêm, nhìn tới mức ánh mắt cô ta bắt đầu lập loè, giữa trán toát ra mồ hôi lạnh.
Anh lặng im vài giây, đợi cô ta nói ra sự thật, nhưng cô ta không có mở miệng, Thiệu Kỳ Á trong lòng đã rõ, trong mắt lóe lên sự sắc bén, cong môi ngoài cười nhưng trong không cười, chuyển hướng hỏi Richard đang ở bên cạnh: “Anh có sắp xếp cho nhóm trợ lý trình tác phẩm không?”
“A?” Vấn đề ngoài ý muốn làm cho Richard ngừng mất một giây. “Có, có, có một số trợ lý sẽ đưa bản thiết kế của mình cho nhà thiết kế xem qua, nếu cảm thấy không tệ, sẽ đưa đến cho tôi xem có ý kiến gì hay không.”
“Anh xác định sẽ đưa đến cho anh?” Thiệu Kỳ Á cười lạnh nghi ngờ, tạm thời không có vạch trần Hà Lỵ. “Về sau hàng tháng, cho trợ lý thiết kế trực tiếp nộp thiết kế cho anh, để tránh có tình huống nửa đường bị chặn lại, tôi lại càng không muốn mai một những thiết kế tốt.”
“Được.” tuy rằng không rõ tổng tài tại sao lại nói chuyện đó vào lúc này, nhưng Richard vẫn lập tức nhận lệnh.
“Tiếp tục đi.” Thiệu Kỳ Á cất giọng ra hiệu, hội nghị đang dừng lại tiếp tục.
Anh đã biết Hà Lỵ đang làm cái trò lừa bịp gì, nói với Bảo Đế tác phẩm của cô không có trưởng thành rồi trả về, sau đó lại đem thiết kế của cô thêm chút tân trang biến thành của mình, người mới chỉ có chịu thua thiệt thôi!
Nhưng mặc dù anh biết rõ, nhưng chuyện ăn cắp ý tưởng này, chỉ có trong lòng hiểu được, rất khó mà chắc chắn cô ta đánh cắp thiết kế Bảo Đế, huống hồ, người trước đây xem qua bản thiết kế của Dụ Bảo Đế cũng chỉ có anh, không có căn cứ xác minh, anh cũng không nên giúp cô ra mặt, nói không chừng, ngược lại sẽ hại Bảo Đế không thể sống yên ở ngành thiết kế, cho nên, hiện tại anh chỉ có thể án binh bất động.
Chẳng qua, xảy ra loại sự tình này, Dụ Bảo Đế thân là trợ lý không thể nào không biết, nhưng vì sao cô không có nói cho anh biết?
Nếu cô không đề cập tới, anh lại không tỏ rõ thân phận, vậy anh làm sao mà mở miệng hỏi?
Anh không phải là người trong cuộc cũng căm giận bất bình rồi, cô nhất định là rất chán nản đi?
Nghĩ đến cô chịu thua thiệt, cả trái tim anh như thắt lại.
Thiệu Kỳ Á hôn cô thật sâu, giống như dòng nước chậm rãi thấm vào đôi môi mềm mại của cô, mang theo trọn vẹn sự vui sướng cùng quý trọng, nhấm nháp sự ngọt ngào của cô, cảm nhận sự vụng về của cô.
Dục vọng trong cơ thể anh nóng rực, đốt cháy lý trí của anh, vị trí trong ngực anh vốn là dành riêng cho cô, tìm tìm kiếm kiếm, khổ sở chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cô trở lại.
Dụ Bảo Đế vụng về đáp lại sự khiêu khích của anh, cùng anh quấn quít chơi đùa, suy nghĩ của cô đã tản mát tứ phía, chỉ cảm thấy được hơi thở nam tính mạnh mẽ cùng cái ôm vững chắc của anh, còn có khát vọng không biết từ đâu không ngừng dâng lên, thật may còn có tủ bếp cho cô dựa, nếu không hai chân mềm nhũn căn bản chống đỡ không nổi thân thể cô.
“Em... thiếu dưỡng khí...” Cô kéo áo trước ngực anh, nhân cơ hội làm nũng.
Nghe tiếng cô, Thiệu Kỳ Á tạm dừng hôn, nới lỏng khoảng cách giữ hai người, để cho cô điều hòa hơi thở.
“Anh đâu phải cương thi, làm gì em phải nín thở?” Anh mỉm cười trêu chọc, không nghĩ tới phản ứng khi hôn của cô cũng rất đáng yêu!
Cô liếc mắt nhìn anh. “Hôn người ta đến sắp té xỉu, còn không biết xấu hổ cười người ta là sao?”
Bất quá, cô lần đầu tiên biết được thì ra hôn môi có cảm giác quên mình như vậy, cảm giác như đắm chìm trôi nổi trong dòng sông ấm áp, vừa ngọt ngào lại vừa vui sướng, là kinh nghiệm lúc trước chưa từng trải qua!
“Vậy em phải mau thích ứng đi, về sau anh sẽ thường xuyên hôn em như vậy.”
Anh ôm lấy hai má đỏ hồng của cô, ngón tay cái chậm rãi vuốt ve cánh môi bị anh yêu thương đến đỏ rực, đôi mắt đen sâu thẳm tựa như mặt hồ ẩn chứa xoáy nước.
Dụ Bảo Đế cảm thấy mỗi một hành động cùng lời nói của anh đều khiến cho cô như bị điện giật, tâm đập loạn nhịp, không khỏi giật mình nhưng vẫn chăm chú nhìn anh.
“Em đáng yêu như vậy, làm cho anh muốn một hơi ăn sạch em luôn…” Vẻ mặt vô tội cùng ngây thơ của cô đánh bại phần lý trí cuối cùng của anh, đôi mắt ý loạn tình mê làm cho chút tự chủ cuối cùng của anh bị đánh đổ, anh lại hôn cô lần nữa, cái lưỡi linh hoạt từ môi của cô dời về phía lỗ tai đáng yêu, ngậm lấy vành tai mẫn cảm rồi dọc theo đường cong quanh gáy, ở cần cổ liền hiện lên ấn kí chỉ thuộc về anh.
“Anh Thiệu...” Cô hoảng hốt khẽ rên rỉ, miệng rõ ràng không có bị che lại, không hiểu vì sao hô hấp lại trở nên khó khăn?
“Anh không còn là anh Thiệu của em nữa, gọi anh Kỳ Á...” Anh khàn giọng sửa lại, bàn tay trượt vào trong áo, lưu luyến trên lưng cô, làn da mịn màng của cô kích thích các giác quan của anh.
“Kỳ Á...” Dụ Bảo Đế thuận theo yêu cầu của anh khẽ gọi, giọng nói tiêm nhiễm sắc dục trở nên vô cùng quyến rũ, động lòng người.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên của anh, anh cảm thấy cảm động khó tả, vô cùng êm tai, nóng bỏng yêu thương mút ở cái miệng nhỏ khẽ mở của cô, nuốt hết lời nói ngọt ngào của cô.
Anh nâng lên nơi đẫy đà của cô, ôn nhu xoa nhẹ, đầu ngón tay vuốt khẽ đỉnh non nớt, cô cảm thấy như có dòng điện chạy qua toàn thân, run rẩy tê dại.
Anh cởi bỏ áo T-shirt rộng thùng thình vướng víu, nhìn ngắm thân thể xinh xắn yểu điệu của cô, ngọn lửa dục vọng trong lòng hừng hực bùng cháy.
Dụ Bảo Đế ngượng ngùng lấy tay che ngực, cái nhìn nóng bỏng như lửa kia của anh làm cho cô cảm giác mỗi một tấc da thịt của mình đều vì anh mà bốc cháy, tuy rằng khẩn trương ngượng ngùng, trong cơ thể lại có cảm giác chờ mong khó nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên cô cùng một người đàn ông thân mật như thế, trong đoạn tình cảm lúc trước mặc dù có ôm hôn, nhưng khi bạn trai muốn phát triển đến quan hệ thân mật, cô luôn cảm giác bất an mà kháng cự, nhưng hôm nay, với anh cô lại cảm thấy tin tưởng cùng mong đợi.
Có lẽ, cô biết rõ, Thiệu Kỳ Á là người không có khả năng thương tổn cô nhất!
Cô biết, trao bản thân mình cho anh, là quyết định chính xác mà hạnh phúc! Anh nhất định nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt!
“Không làm anh Thiệu của em nữa, vậy thì làm người đàn ông thương em và yêu em nhất.” Cô cố lấy dũng khí, hé lộ nụ cười thật xinh đẹp, chậm rãi buông lỏng hai tay, đứng lên, chủ động tới gần anh.
“Anh vô cùng tình nguyện.” Hé môi cười, anh vòng tay ôm lấy cô, làm cho cô hai chân hoàn toàn vòng quanh hông anh, vừa hôn cô triền miên, vừa tiến vào phòng ngủ.
Ở trên giường lớn mềm mại, bọn họ trần trụi, anh thăm dò những đường cong xinh đẹp của cô, chiếm giữ mỗi một tấc da thịt của cô, trêu đùa liếm mút nụ hoa mềm mại kia, khiến nó trở nên giống như viên hồng bảo thạch tuyệt đẹp.
Ngón tay dài của anh tiến vào vùng bí mật giữa hai chân cô, trêu chọc cánh hoa mượt mà của cô, dụ dỗ mật dịch chảy ra, khiến cho đôi môi đỏ mọng kìm lòng không được bật ra tiếng kêu yêu kiều.
Cô níu chặt cánh tay anh, không tự chủ được cong người lên nghênh hướng anh, cái lưỡi hồng hồng cùng anh dây dưa, khi đầu ngón tay anh nhân lúc trơn trượt mà thăm dò vào con đường u tối chưa từng có người viếng thăm, sự kích thích kỳ dị cùng vui sướng như trải khắp từng cái tế bào trên thân thể cô, tiếng rên rỉ của cô trở nên vỡ tan mà quyến rũ.
Vùng mẫn cảm non nớt của cô phá hủy sự tự chủ cuối cùng của Thiệu Kỳ Á, dục vọng to lớn bừng bừng phấn chấn trở nên cứng rắn như bàn ủi, anh đưa mình vào giữa hai chân cô, rút tay, đem vật nam tính đang kiêu ngạo dâng cao chống đỡ ở cửa vào hoa tâm, đầu tiên là chậm rãi hạ thân, sau đó lấy lực đạo kiên định thẳng tiến vào nơi ấm áp kia.
“A, đau quá!” Đau đớn cùng khoái hoạt đồng thời đánh úp về phía Dụ Bảo Đế, cô cắn môi kêu đau, hai chân theo phản xạ co lại, làm cho người đàn ông đang cố kiềm chế tạm dừng hành động kia lại chịu giày vò.
“Đợi một chút sẽ không đau nữa.” Anh một tay chống đỡ trọng lượng cơ thể, một tay khẽ vuốt trán cô, thương tiếc khẽ hôn cánh môi đang bị cô ngược đãi, dời đi sự chú ý của cô, cảm giác cô dần dần thả lỏng, anh cũng lặng lẽ bắt đầu di động.
“Còn đau không?” Ánh mắt anh dịu dàng nhưng không mất đi nhiệt tình, tiếng nói lại căng thẳng tới không nghe ra gì.
“Không đau nữa, cảm thấy tê tê dại dại.” Cô thẹn thùng đáp lại, thẳng thắn thừa nhận cảm giác, lời này vào tai anh, không nghi ngờ gì chính là một loại tình dược cổ vũ thôi thúc.
“Thật tốt.” Anh cười gian, bắt đầu tiến hành hoạt động nguyên thủy, triệt để dùng sức tiến vào sâu trong cô, khiến cho cô bị khoái cảm to lớn bao phủ, không ngừng kêu lên thanh âm khoái hoạt.
Bảo Đế vốn luôn ngượng ngùng, nay không giữ lại chút nào mà đón nhận anh, hùa theo anh, giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, bị lạc trong tốc độ cuồng dã của anh.
Bọn họ sa vào trong bể dục mãnh liệt hoan ái, cùng nhau cảm thụ cực hạn rung động cùng hạnh phúc, trong một đêm nhiệt tình, cùng nhau phổ ra khúc nhạc tình yêu, lưu lại minh chứng của tình yêu...
※ ※ ※
Quan hệ người yêu của Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế chuyển biến thật sự tự nhiên, phảng phất như tình bạn lúc trước chính là vì hiện tại mà ấp ủ, hình thức ở chung của bọn họ vẫn không thay đổi, chẳng qua sự yêu thương của Thiệu Kỳ Á đối với Dụ Bảo Đế ngược lại bởi vì đã thoát khỏi ranh giới bạn bè, càng trở nên không cần đè nén khắc chế, cưng chiều cô tựa hồ lên đến tận trời.
Chỉ cần Dụ Bảo Đế mở miệng, anh tuyệt đối sẽ không nói không, chỉ cần thấy cô vui vẻ, tươi cười suốt ngày, anh đã cảm thấy thỏa mãn. Chỉ có điều, cũng bởi vì đang yêu đương cuồng nhiệt, chia lìa liền trở thành sự giày vò khổ sở nhất, mỗi một lần tách ra liền lưu luyến không thôi.
Giống như hiên tại, hai người rõ ràng vừa mới tạm biệt trở về nhà, lúc này đã lại bắt đầu “anh anh em em” trên điện thoại.
“Em không có ở đây, thật buồn chán.” Thiệu Kỳ Á thở dài, tuy rằng giọng nói ngữ điệu thành thục chững chạc, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa ý tứ làm nũng nồng đậm.
“Buồn chán thì đi tắm rửa rồi đi ngủ thôi.” Bảo Đế lúc này vừa tắm rửa xong, đang nghiêng đầu kẹp điện thoại di động, vừa nói vừa bôi mỹ phẩm lên mặt.
“Tắm rửa rồi, nhưng còn chưa muốn ngủ... Anh đón em tới nhà anh chơi được không?”
Có cô ở bên, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào, thơm mát hơn, nhưng quen với sự tồn tại của cô rồi, cảm giác khi cô đơn lại càng thêm mãnh liệt..
Tim Dụ Bảo Đế đập nhanh, lên tiếng trách cứ cự tuyệt. “Không thèm!”
Đi tới nhà anh thì chơi cái gì? Cái gì mà xem phim, chơi trò chơi..., tất cả đều là lấy cớ, đến cuối cùng đều là lăn lên giường hoạt động tương thân tương ái.
“Cự tuyệt dứt khoát như vậy, thật khiến cho người ta thương tâm.” Anh giả bộ bi thương nói.
“A, anh không cần cám dỗ người ta!” Cô chu miệng kháng nghị, nói ra nỗi băn khoăn trong lòng. “Ngày đó em không xin phép mà qua đêm ở bên ngoài, sau khi trở về đã bị các chị mắng đến thối đầu đó! Mấy ngày nay, tan ca cũng không về nhà mà lại đi ra ngoài gặp anh trước, sau đó trở về trễ... Nếu không muốn bị cấm túc, phải bớt phóng túng một chút mới được.”
Kỳ thật, cô làm sao lại không muốn ở bên cạnh anh, hưởng thụ sự yêu thương tỉ mỉ chu đáo của anh chứ?
Chẳng qua, nhà cô còn có người lớn -- chị cả như cha, chị hai như mẹ, cô không thể thường xuyên ban đêm không về nhà, nếu bị các chị ấy cằn nhằng, thay phiên nhau oanh tạc, kết cục tuyệt đối sẽ thảm hơn so với Tôn Ngộ Không bị Đường Tam Tạng niệm chú.
“Anh thấy... hôm nào đó có phải nên chính thức đi thăm hỏi hai chị của em hay không, nói với hai người đó hiện tại anh đang kết giao với em, xin họ yên tâm giao em cho anh?” Thiệu Kỳ Á rất có thành ý, không chỉ muốn hòa nhập với cuộc sống của cô, còn muốn dung nhập vào sinh mệnh của cô.
Nghe vậy, trong lòng Bảo Đế ngọt ngào hưng phấn cùng ấm áp, cô cảm nhận được anh đối với tình cảm của hai người là chân thành tha thiết.
“Tạm thời không nên, quan tâm quá mức sẽ có áp lực.” Cảm động thì cảm động, nhưng cô lại khéo léo từ chối, dù sao cô cũng còn trẻ, hơn nữa hai người vừa mới chính thức trở thành người yêu, anh nghiêm chỉnh đến nói những lời này với các chị, dường như là quá sớm.
“Được rồi, chờ khi nào em cảm thấy thích hợp thì nói với anh.” Yêu đương hẳn là phải vui vẻ, anh không muốn làm cho cô có áp lực.
“Ha ha... khi nào thì mới xem như thời điểm thích hợp?” Làm xong công cuộc bảo dưỡng đơn giản, cô cầm di động đứng dậy đi tưới nước cho bình thủy tinh trồng cây mà anh đưa cho cô, sau đó quay lại phòng tiếp tục nói chuyện với Thiệu Kỳ Á.
“Tùy vào em thôi! Khi nào thì em cảm thấy có thể đem bản thân giao phó cho anh, cảm thấy anh là một người có thể dựa vào cả đời, dự tính muốn ở bên anh mãi mãi, thì đó chính là lúc thích hợp.” Anh dẫn dắt từng bước, muốn cô nghĩ xa hơn một chút về tương lai của hai người, cũng không chút che dấu tâm trạng chờ mong của mình, anh sẽ mở đôi cánh che chở cô, chờ đợi cô, đợi cô quay đầu, chạy về phía anh.
“Cho dù em cảm thấy đúng lúc, đến lúc đó anh cũng sẽ không còn nghĩ như hiện tại.” Cô đùa bỡn lá non mới mọc trong bình, đột nhiên cảm thấy phiền muộn. Là bởi vì yêu sao? Cho nên mắc phải căn bệnh lo được lo mất thường thấy trong tình yêu.
“Em nghĩ nhiều quá rồi, bi quan như vậy không giống như Dụ Bảo Đế mà anh biết.” Anh yêu thương nói, ở đầu bên này điện thoại ôn nhu mỉm cười.
Cô còn chưa đủ hiểu anh, cá tính của anh từ trước đến nay đều là đã xác định mục tiêu liền dũng cảm tiến tới, kiên trì đến cùng, sẽ không dễ dàng thay đổi tâm ý!
“Bảo Đế anh biết là như thế nào?” Cô cười khẽ. Nhớ tới cái cây này đã trồng hơn một tuần lễ rồi, anh nói sáu tới mười hai ngày sẽ nẩy mầm, còn nói bên trong có bí mật... Rốt cuộc là cái gì? Cô đem bình thủy tinh tới gần cẩn thận xem xét.
“Hoạt bát, cởi mở, lạc quan, tốt bụng...” Anh nói ra ưu điểm của cô, lại nghe thấy cô đột nhiên không đầu không đuôi kêu to.
“A! Em phát hiện ra rồi!”
“Phát hiện cái gì?” Anh giật mình, màng nhĩ suýt nữa bị thương tổn.
“Là trái tim! Thật đáng yêu quá!” Cô vui mừng kêu to.
“Trái tim gì?” Anh nhất thời phản ứng không kịp.
“Anh đưa em cái cây trồng ion âm, nó đã nẩy mầm ra lá rồi, em vừa nhìn kỹ, mới phát hiện mỗi lá đều là hình trái tim!” Cô yêu thích thưởng thức không buông tay, đồng thời cảm thấy vui mừng, nghĩ tới ý nghĩa phía sau, không khỏi cảm động.
“Lá đã mọc ra rồi sao?” Anh cười hỏi. Con người đang hãm sâu trong tình yêu thật sự rất ngốc nghếch, vì đối phương cười mà vui vẻ, vì đối phương buồn khổ mà khổ sở, giống như bị mê muội, nhưng cũng rất hạnh phúc. “Đó là cỏ trái tim, anh vừa nhìn thấy đã muốn mua cho em, nhưng lúc trước không thích hợp để đưa, hiện tại cuối cùng đợi được cơ hội.”
“Vì sao không thích hợp?” Cô biết rõ còn cố hỏi, lúc ấy bên người cô có người khác rồi! Bất quá, nghĩ tới bản thân mình ở trong tình huống không biết chuyện gì, đã được tình yêu của anh bao bọc, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Còn phải nói sao?” Anh tức giận bĩu môi.
Muốn trách thì phải trách tên đàn ông kia không biết quý trọng cô còn chiếm lấy cô lâu như vậy, nhưng đổi góc độ khác mà nghĩ, anh thật sự phải cảm tạ cái kẻ không biết quý trọng kia!
May mắn là cô cuối cùng vẫn đáp lại tình yêu của anh, cho nên tình cảm thầm kín cùng sự chờ đợi khổ sở kia, bây giờ nghĩ lại, đều trở nên ngọt ngào.
“Ai, nhiều trái tim như vậy... bí mật anh nói có phải là anh rất yêu rất yêu em hay không?” Hỏi như vậy quá là ngượng ngùng, nhưng cô vẫn đánh bạo làm nũng với anh để đòi xác nhận.
“...” Không nghĩ tới cô lại hỏi trực tiếp như vậy, Thiệu Kỳ Á khó có thể chống đỡ mà ngẩn người, sau đó chịu thua mà bật cười. Anh thích chính là Dụ Bảo Đế tự nhiên ngay thẳng như vậy!
“Làm sao lại không trả lời? Em đoán sai sao? Rất nhiều trái tim không phải đại biểu cho rất yêu em, mà là ám chỉ cho em biết người yêu của anh có rất nhiều, ý là anh rất đào hoa sao?” Dụ Bảo Đế giả bộ giận dữ vặn vẹo ý nghĩa, còn quăng ra một loạt câu hỏi tựa như pháo liên thanh.
“Khi nào thì nhanh mồm nhanh miệng như vậy rồi?” Câu hỏi quái gở của cô làm anh bật cười.
“Đừng lảng sang chuyện khác, nói mau!” Cô cự tuyệt đáp án mơ hồ, tiếp tục truy hỏi.
“Được... rất nhiều trái tim ý nói anh rất yêu em.” Anh hoàn toàn hết cách với cô, bị thúc ép nói ra lời yêu, bản thân nổi hết cả da gà, nhưng nụ cười cũng là phát ra từ nội tâm vui vẻ.
“Hì hì...” Bảo Đế giống như con chuột nhỏ ăn vụng thành công, đắc ý cười trộm.
“Vui vẻ như vậy sao?” Tiếng cười của cô nghe vào trong tai anh thực êm tai.
“Đương nhiên, nếu em nói rất yêu anh, vậy anh có vui không?” Cô tâm tình tốt hỏi lại anh.
“Ừm... Không biết, không bằng em nói cho anh nghe thử xem?” Anh giảo hoạt dụ dỗ cô tỏ tình.
“Ha...” Cô đánh cái ngáp thật to, trực tiếp giả ngu. “Mệt quá, em đi ngủ đây, bye bye.” Nói xong, cô cũng không cho anh cơ hội phản ứng liền tắt máy.
Thật quá gian xảo! Ý đồ rõ ràng như vậy, cô dâu có ngốc mà làm theo!
Bất quá một lát sau, Dụ Bảo Đế gửi đi một cái tin nhắn, bên trong có thật nhiều thật nhiều trái tim.
Đêm nay, bọn họ tuy rằng không ở cùng một chỗ, nhưng hai trái tim lại rất gần nhau, cùng trải qua một đêm an giấc.
※ ※ ※
Tập đoàn Alston được mệnh danh là quê hương của các nhà thiết kế nổi tiếng, sở hữu bốn nhãn hiệu lớn, trong đó có hai cái dành cho người trẻ tuổi là do Thiệu Kì Á chủ động đưa ra mấy năm gần đây, cho nên đối với hai nhãn hiệu này, anh thật sự lưu tâm.
Những mẫu thiết kế mới cho trang phục thu đông đang được tiến hành chụp thành những tấm lớn, giao cho tổng tài sàng lọc và tu chỉnh lần cuối, một khi xác định sẽ đưa vào sản xuất. Trong phòng hội nghị loại nhỏ, Thiệu Kỳ Á ngồi sau bàn chữ U, bên cạnh là thư kí cùng giám đốc bộ phận thiết kế Richard, hai bên còn lại có khoảng mười nhà thiết kế đang ngồi.
Giờ phút này, toàn bộ đèn trong phòng họp đều tắt, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình máy chiếu phía trước, mọi người chuyên chú quan sát, theo sự chỉ đạo của Richard, từng nhà thiết kế đều hướng về phía tổng tài giảng giải những điểm đặc sắc cùng phong cách trong tác phẩm của mình.
Thiệu Kỳ Á quan sát và lắng nghe, cảm thấy không thành vấn đề liền thông qua, phát hiện không ổn thì đưa ra ý kiến, ngay cả kiểu dáng, phẩm chất quần áo sản xuất cũng thảo luận cùng Richard và các nhà thiết kế.
Hội nghị hết sức dài dòng, thực sự là sự khảo nghiệm về sức chịu đựng và thể lực, Thiệu Kỳ Á hầu như không cười, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, mọi người càng như lập trận đón địch.
Các nhà thiết kế liên tục thuyết minh, người cuối cùng diễn giải chính là Hà Lỵ, phụ trách nhãn hiệu cho phái nữ trưởng thành, từng hình ảnh lần lượt được trình chiếu, Thiệu Kỳ Á cho dù đã mệt mỏi, vẫn tập trung xem xét, nhưng khi trên màn ảnh xuất hiện một mẫu quần áo, cảm giác quen thuộc khiến cho ánh mắt anh sáng lên, theo phản xạ ngồi thẳng dậy.
“... Cái áo len này, điểm đặc sắc chính là biến hóa ở tay áo, cho nên thân áo đơn giản gọn gàng, là kiểu đan kín, thiết kế thêm thắt lưng để nhấn mạnh đường cong, trọng điểm trên tay áo là thiết kế xếp ống, lấp sợi thô đan rỗng để biến hoá. Bên trong có đáp vải tơ tằm, phối hợp chặt chẽ với cổ áo; mẫu này có ba màu, len màu nâu nhạt pha vải xanh, len màu đen pha vải hồng, còn có...”
“Đợi chút, cái này là tác phẩm của ai?” Thiệu Kỳ Á cắt đứt lời thuyết minh, lên tiếng hỏi, biểu tình trên mặt làm cho người ta không hiểu anh là muốn khen ngợi hay là muốn phê bình.
“Là Hà Lỵ.” Richard ở bên cạnh nghiêng người, căn cứ tư liệu của mình trả lời, cũng biểu đạt nhận định của bản thân. “Làm sao vậy? Tôi đặc biệt thích cái áo này, vừa tao nhã lại sinh động, rất có gu thẩm mỹ.”
“Tổng tài, có phải cần sửa chữa gì hay không?” Hà Lỵ chột dạ mặt không còn chút máu, lo sợ thấp thỏm, ấp úng đặt câu hỏi.
Ban đầu nhìn thấy bản thiết kế này, cô ta cảm thấy khá là đẹp mắt, tuy rằng gạt bỏ bản vẽ của tác giả gốc, nhưng bản thân lại âm thầm nhớ kỹ những chi tiết thiết kế trọng điểm sau đó tự mình vẽ lại, lúc trước còn được giám đốc khen ngợi. Thế nhưng giờ phút này, nhìn biểu tình của tổng tài…. ánh mắt cô ta hiếm khi phạm sai lầm, tổng tài không thưởng thức sao?
Đáng chết, sớm biết vậy đã không dùng ý tưởng của người mới, sử dụng tác phẩm của mình còn tốt hơn! Như thế này nếu như bị ai trách mắng… sẽ nghĩ biện pháp đẩy cho người mới là được rồi.
“Không cần sửa, cái áo này rất tốt, là cô thiết kế sao?” Thiệu Kỳ Á thử hỏi, trong lòng mơ hồ hiểu đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng cảm thấy không vui, nhưng mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh, còn cố ý khen ngợi, chậm rãi hạ thấp phòng ngự của đối phương.
“A? Dạ, đúng vậy.” Không nghĩ tới được khen, Hà Lỵ ngẩn người, vội vàng trả lời, nếu được thưởng thức, vậy ý tưởng trả thiết kế về cho tác giả thực sự liền biến mất không còn tâm hơi.
Thiệu Kỳ Á bình tĩnh nhìn cô ta, trầm mặc một hồi lâu, khí thế uy nghiêm, nhìn tới mức ánh mắt cô ta bắt đầu lập loè, giữa trán toát ra mồ hôi lạnh.
Anh lặng im vài giây, đợi cô ta nói ra sự thật, nhưng cô ta không có mở miệng, Thiệu Kỳ Á trong lòng đã rõ, trong mắt lóe lên sự sắc bén, cong môi ngoài cười nhưng trong không cười, chuyển hướng hỏi Richard đang ở bên cạnh: “Anh có sắp xếp cho nhóm trợ lý trình tác phẩm không?”
“A?” Vấn đề ngoài ý muốn làm cho Richard ngừng mất một giây. “Có, có, có một số trợ lý sẽ đưa bản thiết kế của mình cho nhà thiết kế xem qua, nếu cảm thấy không tệ, sẽ đưa đến cho tôi xem có ý kiến gì hay không.”
“Anh xác định sẽ đưa đến cho anh?” Thiệu Kỳ Á cười lạnh nghi ngờ, tạm thời không có vạch trần Hà Lỵ. “Về sau hàng tháng, cho trợ lý thiết kế trực tiếp nộp thiết kế cho anh, để tránh có tình huống nửa đường bị chặn lại, tôi lại càng không muốn mai một những thiết kế tốt.”
“Được.” tuy rằng không rõ tổng tài tại sao lại nói chuyện đó vào lúc này, nhưng Richard vẫn lập tức nhận lệnh.
“Tiếp tục đi.” Thiệu Kỳ Á cất giọng ra hiệu, hội nghị đang dừng lại tiếp tục.
Anh đã biết Hà Lỵ đang làm cái trò lừa bịp gì, nói với Bảo Đế tác phẩm của cô không có trưởng thành rồi trả về, sau đó lại đem thiết kế của cô thêm chút tân trang biến thành của mình, người mới chỉ có chịu thua thiệt thôi!
Nhưng mặc dù anh biết rõ, nhưng chuyện ăn cắp ý tưởng này, chỉ có trong lòng hiểu được, rất khó mà chắc chắn cô ta đánh cắp thiết kế Bảo Đế, huống hồ, người trước đây xem qua bản thiết kế của Dụ Bảo Đế cũng chỉ có anh, không có căn cứ xác minh, anh cũng không nên giúp cô ra mặt, nói không chừng, ngược lại sẽ hại Bảo Đế không thể sống yên ở ngành thiết kế, cho nên, hiện tại anh chỉ có thể án binh bất động.
Chẳng qua, xảy ra loại sự tình này, Dụ Bảo Đế thân là trợ lý không thể nào không biết, nhưng vì sao cô không có nói cho anh biết?
Nếu cô không đề cập tới, anh lại không tỏ rõ thân phận, vậy anh làm sao mà mở miệng hỏi?
Anh không phải là người trong cuộc cũng căm giận bất bình rồi, cô nhất định là rất chán nản đi?
Nghĩ đến cô chịu thua thiệt, cả trái tim anh như thắt lại.
Tác giả :
Đào Nhạc Tư