Bảo Bối, Tôi Nuôi Em
Chương 20: Quan tâm hay trách cứ?
Hạ Diệp ngồi im thít chẳng dám tiếp tục mở lời. Cái này là do người đàn ông này muốn làm khó cô, anh ta biết rõ ràng không còn gì để nói nhưng mà lại độc đoán không cho cô nghe điện thoại.
“Vậy bây giờ tôi phải làm gì?” cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay, nôn nóng nhìn về phía Lăng Duật.
Lần đầu tiên cô không nhận cuộc gọi của anh hai, anh ấy chắc chắn sẽ rất lo lắng cho cô, nếu bây giờ mà…
Lăng Duật mở miệng trầm ổn, mắt vẫn nhắm nghiền định thần, “Ngồi im đó đi.”
Ngồi im!?
Gì mà ngồi im? Chẳng lẽ chỉ có thời gian của anh ta quý báu, còn của người khác không là gì cả sao?
“Qua đây.” anh mở mắt nhìn người phụ nữ đang bứt rứt chân tay trước mặt, ngữ khí ra lệnh truyền vào tai cô.
Hạ Diệp giật mình, cô không biết bản thân lại làm gì sai nữa rồi.
Cô vừa đi đến gần, Lăng Duật liền cởi bỏ chiếc áo khoác của mình, động tác của anh vô cùng tự nhiên nhưng lại tự giác làm cô khựng lại.
“Cô đang sợ?” anh nhìn trong mắt của cô hiện rõ sự hoảng loạn, anh bình thản hỏi một tiếng.
Hạ Diệp lắc đầu.
“Xem vết thương cho tôi.” anh chỉ bắp tay rắn chắc của mình, có một vết thương được băng gạc sẵn, có thấm một chút máu ra bên ngoài.
Cô đúng là không chú ý đến gương mặt khó chịu của anh từ nãy đến giờ nhưng nếu cô có quan sát cô có biết được không nhỉ?
Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng xắn tay áo của anh lên, vết thương này không nghiệm trọng quá, chỉ đơn thuần là rách ra tạo thành một khe hở không quá sâu, nếu rửa sạch máu có thể trông thấy rõ lớp cơ thịt ở bên trong.
Cô chỉ nhìn thôi đã đủ khiến chân mày khít chặt lại, quả nhiên người đàn ông này che giấu rất tốt, vết thương như thế này mà không kêu đau, cô đáng lẽ phải tán thưởng một chút thay cho lời trách móc của một bác sĩ bình thường mới đúng.
Vết thương lúc này chỉ được xử lý sơ sài một chút, tuy nhiên kỹ thuật sơ cứu này rất tốt, vết thương không bị nhiễm khuẩn nhưng máu vẫn cứ ứ ra, chỉ cần động mạnh một chút, máu sẽ trào ra ngoài như nơi đầu nguồn của dòng nước, lúc đó mới là đau đớn thật sự.
“Lăng tổng, tôi nói con người anh, sao lại không kính trọng giá trị của thân thể như vậy? Thật giống như bị ngược đãi, nếu là người khác chắc chắn sẽ nằm khóc lăn lóc suốt ngày rồi.”
Cô vừa chậm cồn để rửa vết máu loang ra ngoài, sau đó dùng một mũi thuốc tê tiêm vào nơi cơ bắp ấy để khâu lại, động tác của cô đặc biệt dịu dàng, cũng ít gây ra những đau đớn dư thừa cho anh.
Vì là một bác sĩ riêng trong cái lớp bù nhìn thư ký, nên cô luôn cẩn thận mà phán đoán tình hình.
Tất yếu cô mang theo rất nhiều dụng cụ để xử lý vết thương cơ bản cần thiết nhất, cả dao mổ cô cũng đem theo, phòng trong trường hợp đặc biệt sẽ dùng đến nó, tỷ như cắt thức ăn chẳng hạn. Kim tiêm cô cũng mang mấy cây trong túi, thuốc cũng có tới mấy loại.
“Cô đang quan tâm hay là trách tôi không cẩn thận?” anh ngồi bên cạnh cô, mùi hương nước hoa của cô nhẹ nhàng hòa lẫn vào không khí, thoáng lại lùa vào mũi anh một chút, hít vào là có thể ngửi thấy.
Cô ngồi bên cạnh, rất gần, chuyên tâm xử lý vùng da bị rách kia, cũng không có chú ý đến có một ánh mắt đang tích cực nhìn về phía mình như thế nào, giống như bước vào ngành nghề của mình rồi thì liền trở thành một con người khác.
“Tôi là bác sĩ của ngài, có thể cả hai đều đúng nhưng cũng không quan trọng.” cài xong miếng gạc, cô bỏ lại đồ dùng vào túi xách của mình, một số thứ dùng qua rồi cô cũng bỏ luôn vào trong.
Lăng Duật thấy hành động của cô hết sức thảnh thơi, chân mày cũng giãn ra theo nụ cười nhàn nhạt trên môi. Thư ký kiêm bác sĩ thông minh là chuyện người làm sếp nên vui mừng, huống hồ anh còn bỏ ra số tiền lớn để trả lương hằng tháng cho cô, cũng coi như là xứng đáng với sự kỳ vọng của anh.
Cô làm xong tất cả mọi thứ, liền ra ngoài ngồi vào ghế thư ký của mình, bàn làm việc có vô số tài liệu, nhưng cô chỉ chuyên chú bấm điện thoại trên tay, vì trong hợp đồng lao động đâu có nói cô phải hoàn thành vai trò thư ký, thong thả vẫn là hơn.
Có vài người qua lại trước văn phòng của chủ tịch, hiển nhiên vì bên cạnh cũng có một văn phòng, bọn họ nhìn cô trong ánh mắt tò mò, cũng có vài người chạy đến bắt chuyện với cô như những người bạn thân lâu năm gặp lại.
“Cô là thư ký của Lăng tổng sao?” một cô gái tiến đến gần bàn làm việc của cô, giọng điệu dịu dàng hỏi.
“Đúng vậy.”
Ánh mắt của Hạ Diệp vẫn chuyên tâm nhìn mấy địa điểm ăn uống trên màn hình, lâu lâu cô lại khẽ lướt, không quan tâm đến cô gái kia bao nhiêu, cô ta hỏi, cô lại lịch sự đáp trả một câu.
Cô gái kia cau mày bỏ đi sau khi có một cuộc nói chuyện đằm thắm với Hạ Diệp, trong miệng cô ta còn mắng thầm một từ “Đáng ghét.”
Cô ta cũng được coi là người đẹp của phòng kế hoạch kinh doanh đi, trong công ty này kể ra cũng là một nhân vật tiếng tăm không ai không biết, người theo đuổi phải xếp thành hàng rồi. Vậy mà cô ta bị khinh thường bởi một cô thư ký của chủ tịch, máu xộc lên não a.
Đám nhân viên thấy cô ta tức giận bỏ về phòng, liền hùa nhau vây lại hỏi chuyện, ánh mắt này đến ánh mắt khác đều thay phiên nhau lướt qua Hạ Diệp một chút, ánh mắt có kẻ ghét, có kẻ ngưỡng mộ lại có kẻ là si mê.
Hạ Diệp cũng đâu có muốn thể hiện mình là một kẻ khó gần như thế, sức hút của đồ ăn quá mãnh liệt đi, đồ ăn chính là sinh mệnh mà cô cất giữ bấy lâu nay. Có trách là trách cô ta đến trễ một bước, lúc cô còn ngồi thừ ra bấm đầu bút thì cứ đảo vòng vòng, tới khi cô tìm hiểu địa điểm ăn uống thì xông tới hỏi chuyện.
Một lát sau, có ba người phụ nữ đứng không gần không xa so với nơi cô ngồi, cố ý để lọt vào lỗ tai cô vài lời.
“Chẳng phải thanh cao gì, cũng chẳng qua là dùng cơ thể mình để đổi lấy một chút hư vinh thôi sao.” vừa nói cô ta vừa liếc ánh mắt qua Hạ Diệp một cái, rồi tiếp tục cậy mỏ vào chuyện của mình.
“Ầy ầy, thời buổi này, giá trị trinh trắng đối với một số phụ nữ thật chẳng có giá trị.” cô gái kia tiếp lời, nét mặt vẫn thản nhiên, nụ cười không ngại ngần mà vang lên thành tiếng.
“Đàn bà bán thân là những hạng điêu ngoa rớt giá.” cô gái kia công kích nhìn trân trân về phía Hạ Diệp, lần này cô ta chính là nhìn thẳng, không hề né tránh như hai cô gái kia, ánh mắt ngược lại càng dữ dội hơn.
Beta: Shan.
“Vậy bây giờ tôi phải làm gì?” cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay, nôn nóng nhìn về phía Lăng Duật.
Lần đầu tiên cô không nhận cuộc gọi của anh hai, anh ấy chắc chắn sẽ rất lo lắng cho cô, nếu bây giờ mà…
Lăng Duật mở miệng trầm ổn, mắt vẫn nhắm nghiền định thần, “Ngồi im đó đi.”
Ngồi im!?
Gì mà ngồi im? Chẳng lẽ chỉ có thời gian của anh ta quý báu, còn của người khác không là gì cả sao?
“Qua đây.” anh mở mắt nhìn người phụ nữ đang bứt rứt chân tay trước mặt, ngữ khí ra lệnh truyền vào tai cô.
Hạ Diệp giật mình, cô không biết bản thân lại làm gì sai nữa rồi.
Cô vừa đi đến gần, Lăng Duật liền cởi bỏ chiếc áo khoác của mình, động tác của anh vô cùng tự nhiên nhưng lại tự giác làm cô khựng lại.
“Cô đang sợ?” anh nhìn trong mắt của cô hiện rõ sự hoảng loạn, anh bình thản hỏi một tiếng.
Hạ Diệp lắc đầu.
“Xem vết thương cho tôi.” anh chỉ bắp tay rắn chắc của mình, có một vết thương được băng gạc sẵn, có thấm một chút máu ra bên ngoài.
Cô đúng là không chú ý đến gương mặt khó chịu của anh từ nãy đến giờ nhưng nếu cô có quan sát cô có biết được không nhỉ?
Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng xắn tay áo của anh lên, vết thương này không nghiệm trọng quá, chỉ đơn thuần là rách ra tạo thành một khe hở không quá sâu, nếu rửa sạch máu có thể trông thấy rõ lớp cơ thịt ở bên trong.
Cô chỉ nhìn thôi đã đủ khiến chân mày khít chặt lại, quả nhiên người đàn ông này che giấu rất tốt, vết thương như thế này mà không kêu đau, cô đáng lẽ phải tán thưởng một chút thay cho lời trách móc của một bác sĩ bình thường mới đúng.
Vết thương lúc này chỉ được xử lý sơ sài một chút, tuy nhiên kỹ thuật sơ cứu này rất tốt, vết thương không bị nhiễm khuẩn nhưng máu vẫn cứ ứ ra, chỉ cần động mạnh một chút, máu sẽ trào ra ngoài như nơi đầu nguồn của dòng nước, lúc đó mới là đau đớn thật sự.
“Lăng tổng, tôi nói con người anh, sao lại không kính trọng giá trị của thân thể như vậy? Thật giống như bị ngược đãi, nếu là người khác chắc chắn sẽ nằm khóc lăn lóc suốt ngày rồi.”
Cô vừa chậm cồn để rửa vết máu loang ra ngoài, sau đó dùng một mũi thuốc tê tiêm vào nơi cơ bắp ấy để khâu lại, động tác của cô đặc biệt dịu dàng, cũng ít gây ra những đau đớn dư thừa cho anh.
Vì là một bác sĩ riêng trong cái lớp bù nhìn thư ký, nên cô luôn cẩn thận mà phán đoán tình hình.
Tất yếu cô mang theo rất nhiều dụng cụ để xử lý vết thương cơ bản cần thiết nhất, cả dao mổ cô cũng đem theo, phòng trong trường hợp đặc biệt sẽ dùng đến nó, tỷ như cắt thức ăn chẳng hạn. Kim tiêm cô cũng mang mấy cây trong túi, thuốc cũng có tới mấy loại.
“Cô đang quan tâm hay là trách tôi không cẩn thận?” anh ngồi bên cạnh cô, mùi hương nước hoa của cô nhẹ nhàng hòa lẫn vào không khí, thoáng lại lùa vào mũi anh một chút, hít vào là có thể ngửi thấy.
Cô ngồi bên cạnh, rất gần, chuyên tâm xử lý vùng da bị rách kia, cũng không có chú ý đến có một ánh mắt đang tích cực nhìn về phía mình như thế nào, giống như bước vào ngành nghề của mình rồi thì liền trở thành một con người khác.
“Tôi là bác sĩ của ngài, có thể cả hai đều đúng nhưng cũng không quan trọng.” cài xong miếng gạc, cô bỏ lại đồ dùng vào túi xách của mình, một số thứ dùng qua rồi cô cũng bỏ luôn vào trong.
Lăng Duật thấy hành động của cô hết sức thảnh thơi, chân mày cũng giãn ra theo nụ cười nhàn nhạt trên môi. Thư ký kiêm bác sĩ thông minh là chuyện người làm sếp nên vui mừng, huống hồ anh còn bỏ ra số tiền lớn để trả lương hằng tháng cho cô, cũng coi như là xứng đáng với sự kỳ vọng của anh.
Cô làm xong tất cả mọi thứ, liền ra ngoài ngồi vào ghế thư ký của mình, bàn làm việc có vô số tài liệu, nhưng cô chỉ chuyên chú bấm điện thoại trên tay, vì trong hợp đồng lao động đâu có nói cô phải hoàn thành vai trò thư ký, thong thả vẫn là hơn.
Có vài người qua lại trước văn phòng của chủ tịch, hiển nhiên vì bên cạnh cũng có một văn phòng, bọn họ nhìn cô trong ánh mắt tò mò, cũng có vài người chạy đến bắt chuyện với cô như những người bạn thân lâu năm gặp lại.
“Cô là thư ký của Lăng tổng sao?” một cô gái tiến đến gần bàn làm việc của cô, giọng điệu dịu dàng hỏi.
“Đúng vậy.”
Ánh mắt của Hạ Diệp vẫn chuyên tâm nhìn mấy địa điểm ăn uống trên màn hình, lâu lâu cô lại khẽ lướt, không quan tâm đến cô gái kia bao nhiêu, cô ta hỏi, cô lại lịch sự đáp trả một câu.
Cô gái kia cau mày bỏ đi sau khi có một cuộc nói chuyện đằm thắm với Hạ Diệp, trong miệng cô ta còn mắng thầm một từ “Đáng ghét.”
Cô ta cũng được coi là người đẹp của phòng kế hoạch kinh doanh đi, trong công ty này kể ra cũng là một nhân vật tiếng tăm không ai không biết, người theo đuổi phải xếp thành hàng rồi. Vậy mà cô ta bị khinh thường bởi một cô thư ký của chủ tịch, máu xộc lên não a.
Đám nhân viên thấy cô ta tức giận bỏ về phòng, liền hùa nhau vây lại hỏi chuyện, ánh mắt này đến ánh mắt khác đều thay phiên nhau lướt qua Hạ Diệp một chút, ánh mắt có kẻ ghét, có kẻ ngưỡng mộ lại có kẻ là si mê.
Hạ Diệp cũng đâu có muốn thể hiện mình là một kẻ khó gần như thế, sức hút của đồ ăn quá mãnh liệt đi, đồ ăn chính là sinh mệnh mà cô cất giữ bấy lâu nay. Có trách là trách cô ta đến trễ một bước, lúc cô còn ngồi thừ ra bấm đầu bút thì cứ đảo vòng vòng, tới khi cô tìm hiểu địa điểm ăn uống thì xông tới hỏi chuyện.
Một lát sau, có ba người phụ nữ đứng không gần không xa so với nơi cô ngồi, cố ý để lọt vào lỗ tai cô vài lời.
“Chẳng phải thanh cao gì, cũng chẳng qua là dùng cơ thể mình để đổi lấy một chút hư vinh thôi sao.” vừa nói cô ta vừa liếc ánh mắt qua Hạ Diệp một cái, rồi tiếp tục cậy mỏ vào chuyện của mình.
“Ầy ầy, thời buổi này, giá trị trinh trắng đối với một số phụ nữ thật chẳng có giá trị.” cô gái kia tiếp lời, nét mặt vẫn thản nhiên, nụ cười không ngại ngần mà vang lên thành tiếng.
“Đàn bà bán thân là những hạng điêu ngoa rớt giá.” cô gái kia công kích nhìn trân trân về phía Hạ Diệp, lần này cô ta chính là nhìn thẳng, không hề né tránh như hai cô gái kia, ánh mắt ngược lại càng dữ dội hơn.
Beta: Shan.
Tác giả :
Cô Tư