Bảo Bối Tình Nhân
Chương 70
Jaejoong không nói gì thêm, đưa Seul Hee cho Yunho. “Yunnie, anh mang Seul Hee đi rửa mặt trước đã.”
“Được.” Yunho đưa Seul Hee đến phòng tắm, yên lặng rửa mặt cho bé, một câu cũng không nói.
Lại yên lặng cất khăn đi, sau đó ôm bé đến tủ quần áo, cầm đồng phục của Seul Hee, yên lặng mặc cho bé.
Seul Hee cũng cảm giác được bầu không khí có chút không bình thường, nhỏ giọng nói một câu. “Appa…”
Yunho dường như không nghe thấy Seul Hee gọi, vẫn yên lặng đeo caravat cho Seul Hee.
Seul Hee tiếp tục nói. “Appa… Appa không vui sao…”
“Huh?” Yunho lúc này mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Seul Hee.
“Appa, appa không vui sao?”
Yunho cười cười. “Không có gì, sao có thể không vui được.”
Seul Hee không nói gì, đợi Yunho mặc quần áo cho mình xong, liền ôm lấy cổ Yunho.
Yunho hoảng sợ, đứa nhỏ này…
“Appa…”
Cảm thấy đứa nhỏ hẳn là uỷ khuất vì chuyện vừa rồi, Yunho vỗ vỗ lưng Seul Hee. “Uhm, làm sao vậy?”
“Hôm nay con muốn ngủ với appa.”
Yunho bật cười. “Hiện tại mới buổi sáng nha.”
“Con hẹn trước… Không đến lúc đó, Jaejoong cướp appa đi…”
“Ha ha, được rồi ~ Hôm nay appa ngủ với Seul Hee!” Ôm lấy Seul Hee, quay vòng trên không trung mấy cái, chợt nghe thấy tiếng Jaejoong.
“Ra ăn bữa sáng đi!”
Ôm Seul Hee, Yunho cảm thấy thực thoả mãn.
Trên tay ôm con của mình, có người yêu làm bữa sáng đợi mình ăn.
Cuộc sống như vậy còn cần cái gì nữa…
“Được ~ Jaejoong đợi một chút!”
Thanh âm Seul Hee thanh thúy vang lên, Jaejoong cười cười không nói gì.
Vừa rồi nhìn thấy biểu tình bị tổn thương của Yunho, mình thật sự không biết làm gì.
Nhưng dù sao Seul Hee đã sống mà không có appa nhiều năm, hiện tại appa đột nhiên xuất hiện, đương nhiên không thể tiếp nhận hoàn toàn được…
Nhưng là…
Yunho mình biết lòng tự trọng rất lớn, bị suy sụp sẽ lại một lần nữa ngẩng đầu mỉm cười.
Nghĩ đến vậy, Jaejoong cười vui vẻ, hai cha con vừa vào phòng bếp liền thấy được.
“Jaejoong, papa cười gì vậy?” Seul Hee chạy đến bên chân Jaejoong, ngẩng đầu nhìn papa đang cười đến sáng lạn.
“Không có gì a~” Jaejoong vẫn không dừng cười.
“Bảo bối ~ Làm sao thế?” Lần này lại đến lượt Yunho đến bên Jaejoong, một tay ôm lấy thắt lưng cậu, thấp giọng hỏi.
Jaejoong thẹn thùng đẩy tay Yunho ra. “Con còn ở đây ~”
Yunho làm mặt quỷ với Jaejoong, sau đó lấy ghế cho Seul Hee và Jaejoong, tự mình ngồi xuống.
Nhìn thấy vậy, Jaejoong lại nở nụ cười.
“Jaejoong… Papa đừng cười nữa… Con muốn ăn trứng cuộn!”
Yunho xem thường Jaejoong, sau đó gắp cho Seul Hee hai miếng trứng cuộn.
“Cảm ơn appa. ~”
“Không cần phải cảm ơn ~”
Jaejoong cười càng vui vẻ, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Đưa Seul Hee đến trương xong, Yunho đi xin phép nghỉ cho Jaejoong, sau đó về nhà ở với cậu.
“Bảo bối, chúng ta đi du lịch không?” Hai người nằm trên sô pha, Yunho ôm lấy Jaejoong, ánh sáng mặt trời bao bọc lấy hai người.
“Đi nơi nào?” Jaejoong hỏi.
“Em chọn đi.”
“Được.” Yunho đưa Seul Hee đến phòng tắm, yên lặng rửa mặt cho bé, một câu cũng không nói.
Lại yên lặng cất khăn đi, sau đó ôm bé đến tủ quần áo, cầm đồng phục của Seul Hee, yên lặng mặc cho bé.
Seul Hee cũng cảm giác được bầu không khí có chút không bình thường, nhỏ giọng nói một câu. “Appa…”
Yunho dường như không nghe thấy Seul Hee gọi, vẫn yên lặng đeo caravat cho Seul Hee.
Seul Hee tiếp tục nói. “Appa… Appa không vui sao…”
“Huh?” Yunho lúc này mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Seul Hee.
“Appa, appa không vui sao?”
Yunho cười cười. “Không có gì, sao có thể không vui được.”
Seul Hee không nói gì, đợi Yunho mặc quần áo cho mình xong, liền ôm lấy cổ Yunho.
Yunho hoảng sợ, đứa nhỏ này…
“Appa…”
Cảm thấy đứa nhỏ hẳn là uỷ khuất vì chuyện vừa rồi, Yunho vỗ vỗ lưng Seul Hee. “Uhm, làm sao vậy?”
“Hôm nay con muốn ngủ với appa.”
Yunho bật cười. “Hiện tại mới buổi sáng nha.”
“Con hẹn trước… Không đến lúc đó, Jaejoong cướp appa đi…”
“Ha ha, được rồi ~ Hôm nay appa ngủ với Seul Hee!” Ôm lấy Seul Hee, quay vòng trên không trung mấy cái, chợt nghe thấy tiếng Jaejoong.
“Ra ăn bữa sáng đi!”
Ôm Seul Hee, Yunho cảm thấy thực thoả mãn.
Trên tay ôm con của mình, có người yêu làm bữa sáng đợi mình ăn.
Cuộc sống như vậy còn cần cái gì nữa…
“Được ~ Jaejoong đợi một chút!”
Thanh âm Seul Hee thanh thúy vang lên, Jaejoong cười cười không nói gì.
Vừa rồi nhìn thấy biểu tình bị tổn thương của Yunho, mình thật sự không biết làm gì.
Nhưng dù sao Seul Hee đã sống mà không có appa nhiều năm, hiện tại appa đột nhiên xuất hiện, đương nhiên không thể tiếp nhận hoàn toàn được…
Nhưng là…
Yunho mình biết lòng tự trọng rất lớn, bị suy sụp sẽ lại một lần nữa ngẩng đầu mỉm cười.
Nghĩ đến vậy, Jaejoong cười vui vẻ, hai cha con vừa vào phòng bếp liền thấy được.
“Jaejoong, papa cười gì vậy?” Seul Hee chạy đến bên chân Jaejoong, ngẩng đầu nhìn papa đang cười đến sáng lạn.
“Không có gì a~” Jaejoong vẫn không dừng cười.
“Bảo bối ~ Làm sao thế?” Lần này lại đến lượt Yunho đến bên Jaejoong, một tay ôm lấy thắt lưng cậu, thấp giọng hỏi.
Jaejoong thẹn thùng đẩy tay Yunho ra. “Con còn ở đây ~”
Yunho làm mặt quỷ với Jaejoong, sau đó lấy ghế cho Seul Hee và Jaejoong, tự mình ngồi xuống.
Nhìn thấy vậy, Jaejoong lại nở nụ cười.
“Jaejoong… Papa đừng cười nữa… Con muốn ăn trứng cuộn!”
Yunho xem thường Jaejoong, sau đó gắp cho Seul Hee hai miếng trứng cuộn.
“Cảm ơn appa. ~”
“Không cần phải cảm ơn ~”
Jaejoong cười càng vui vẻ, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Đưa Seul Hee đến trương xong, Yunho đi xin phép nghỉ cho Jaejoong, sau đó về nhà ở với cậu.
“Bảo bối, chúng ta đi du lịch không?” Hai người nằm trên sô pha, Yunho ôm lấy Jaejoong, ánh sáng mặt trời bao bọc lấy hai người.
“Đi nơi nào?” Jaejoong hỏi.
“Em chọn đi.”
Tác giả :
Ái Khuê Đích Ngã (Tôi yêu Kyu)