Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư
Chương 3
Chiếc xe màu đen chậm rãi chạy dọc theo bờ đê, cuối cùng vững vàng đứng ngoài khu biệt thự tư nhân cạnh bờ sông Ware.
Từ cổng vòm bằng đá cực kì khí thế nhìn từ xa đi vào, nương theo ánh trăng sáng, đèn đuốc, có thể nhìn thấy hai hàng cây bồ đề tráng kiện mà tao nhã thẳng tắp hai bên đường, những ngọn núi chập chùng nơi xa, những hàng cây rậm rạp nối đuôi nhau, dưới màn đêm mông lung che lấp, chẳng phân biệt được sáng hay tối làm cho Lạc Tiểu Hòa cảm thấy chính mình tựa hồ đang lạc vào một thế giới thần bí khó lường.
Lạc Tiểu Hòa rụt rè ngồi ở ghế sau, cách cửa sổ kính sợ hãi đánh giá, trong lòng tràn ngập tò mò cùng nghi vấn.
Bọn họ không đi Nam Mĩ, vẫn cứ ở lại Anh quốc, nhưng là từ Luân Đôn đi đến Oxford. Lạc Tiểu Hòa nhẹ nhàng thở ra, nếu như đi Nam Mĩ, cô vĩnh viễn không biết làm cách nào để về nhà.
“Thích nơi này sao?” Người con trai ngồi ở bên cạnh cô, khuôn mặt không rõ tâm tình, âm thầm đặt nhất cử nhất động của cô ở trong mắt.
Vừa nghe thấy giọng nói của anh, Lạc Tiểu Hòa lập tức giống như chim sợ cành cong, thu hồi tầm mắt tò mò, cảnh giác mười phần xem xét đối phương.
Cửa xe được người hầu mở ra từ bên ngoài, người con trai xuống xe trước, quay lại vươn tay về hướng cô, “Lại đây.”
Lạc Tiểu Hòa không muốn xuống xe. Vài giờ trước, bọn họ vẫn đắm chìm trong sự kinh ngạc và vui mừng, bởi vì cô đã mở miệng chịu nói. Anh phải rời khỏi nhà làm một chút việc, muốn cô ngoan ngoãn chờ anh trở về, cô giả bộ mệt mỏi nhắm mắt lại giả vờ ngủ, vừa nghe tiếng động anh rời đi, liền lập tức nhảy xuống giường.
Ai biết khi vừa mở cửa phòng ngủ ra, không ngờ đã có một nam một nữ mặc đồng phục tóc vàng mắt xanh người hầu Anh quốc đứng thẳng tắp ngoài cửa, nhìn thấy cô đi ra, đồng loạt cúi người chào cô, cung kính hỏi cô cần phục vụ gì. Mà hai người da đen cao to ngoài cửa kia theo bọn người hầu giới thiệu nói, đó là bảo vệ tiên sinh đặc biệt mời đến đây để bảo vệ an toàn cho cô.
Thật sự là quá buồn cười! Cô bị bắt cóc, mà bọn cướp lại còn thân thiết giúp cô chuẩn bị người hầu và bảo vệ.
Cô không biết người con trai kia rốt cuộc muốn làm gì, dáng vẻ anh đường hoàng, cách nói năng không tầm thường, dường như...... Có rất nhiều tiền, thấy thế nào cũng không giống một tên cướp vì tiền bán mạng, như vậy ngàn dặm xa xôi đem cô từ Trung Quốc đến nơi này, chẳng lẽ thật sự muốn đối phó với chú của cô?
Sau khi trải qua sợ hãi khôn cùng, Lạc Tiểu Hòa cũng chỉ còn lại nồng đậm nghi hoặc.
Hoàng hôn buông xuống, người con trai đã trở lại, mang về cho cô vài bộ quần áo mới, gồm rất nhiều những túi giấy có in nhãn hiệu của các cửa hiệu nổi tiếng.
Vải len trắng tinh, áo dệt kim hở cổ, quần lụa mỏng tinh tế mềm mại, áo sơ mi màu hồng phấn, quần Jean ngắn, hoặc những chiếc váy hoa màu hồng nhạt tràn đầy hơi thở thanh xuân, những chiếc giày lông cừu mềm mại và còn thực vừa chân cô.
Trừ những thứ đó ra, bên trong túi giấy còn có những bộ đồ lót mềm mại thoải mái, những váy ngủ bằng tơ tằm thượng hạng, Lạc Tiểu Hòa nhìn thấy những thứ này vừa thẹn vừa giận, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía cánh tay của người con trai.
Cánh tay thon dài kia, khớp xương rõ ràng, ngón giữa tay phải hơi bị chai sần, giống như thường xuyên cầm bút, bàn tay mười phần của nhà làm nghệ thuật, nhưng anh từng dùng nó tinh tế sờ mó ba vòng của cô!
Đáng giận hơn là! Anh cho rằng mua quần áo mới cho cô, đối với cô thoáng toát ra một tia thiện ý, là cô có thể tha thứ những hành động tàn ác mà anh đã gây ra cho cô hay sao, muốn làm gì thì làm sao?
Mơ tưởng! Không có cửa đâu! Không có khả năng! Vì thế cô hạ quyết tâm, chết cũng không chịu xuống xe.
“Là muốn anh ôm em lên sao?” Người con trai nhìn chăm chú vào cô gái giận dỗi, nụ cười hiếm thấy nhẹ nhàng phát ra từ nội tâm, làm tươi sáng cả gương mặt.
“Rất vui được cống hiến sức lực.”
Không cần! Tránh ra! Tránh ra! Cô gái kinh hoảng xoay người liền chạy về phía trên lầu.
“Ngoan, em sẽ thích nơi đó mà, tin tưởng anh, nhé?” Cô gái thét chói tai, cô bị người con trai từ phía sau ôm lấy.
“Nếu em còn giãy, có tin anh hôn em trước mặt bọn họ không?”
“......”
“Thế này mới ngoan, đi thôi nào.”
Người hầu và bảo vệ ngây ra như phỗng, nhìn chủ nhân luôn luôn không cười không nói, giống như mèo vờn chuột đùa giỡn với cô gái đang giận dữ không thể kiềm chế được trên tay mình. Trong đầu tất cả đều là sao và dấu chấm hỏi.
Chủ nhân tôn quý, rốt cuộc làm sao vậy? Không chỉ có người hầu không hiểu, Lạc Tiểu Hòa cũng không hiểu. Đối mặt với người con trai cổ quái, không thể hiểu nổi này, cô hoàn toàn cảm nhận được cái gì tên là “cùng đường”.
Cô sẽ không nói, mắng lại mắng anh không được, cũng không đánh lại anh, trốn lại trốn không thoát, mà anh đối với ngôn ngữ người câm điếc của cô không chỉ có nhìn như không thấy, còn tuyên bố hùng hồn.
“Anh nói lại lần nữa, em không phải câm điếc, phải dùng tiếng Trung Quốc nói chuyện với anh!”
Anh dường như rất chán ghét ngôn ngữ của người câm điếc, hay nói đúng hơn, bởi vì ngôn ngữ của người câm điếc đối với anh mà nói càng giống đàn gảy tai trâu?
Khai thông không được, Lạc Tiểu Hòa quyết định biến mình thành chú cá trong hồ, yên lặng không náo động.
Tiếng chuông di động vang lên du dương rất hợp thời, người con trai nhìn thoáng qua màn hình, tạm thời buông tha cô, đi đến một bên nghe điện thoại.
Hai người hầu ân cần đứng ở ngoài xe, tiếp nhận công việc của chủ nhân, nói tiếng Anh lễ phép mời tiểu mỹ nhân Đông Phương đáng yêu đi ra.
“Beautiful younglady,welcome!”
“Please getout.”
Những chiếc đèn nơi cánh cổng vòm bằng đá rất sáng, từ những nét điêu khắc trên cánh cửa vọng vào, trong khu biệt thự trồng rất nhiều loài hoa lạ, vào ban đêm mát mẻ như thế này, mùi hoa đặc biệt thấm vào ruột gan, những dây mây màu xanh biếc đang đón gió đung đưa nhẹ nhàng. Xung quanh là một màu xanh biếc mát mắt, có rất nhiều đóa hoa hồng hồng, trắng trắng xen lẫn vào nhau, những đóa hoa đang e ấp nụ, làm thành bức tranh tĩnh rất sống động.
Nhưng đối với Lạc Tiểu Hòa mà nói, ngôi biệt thự to lớn này, tựa như một cái nhà giam thật to, một khi cô đi vào, có khả năng suốt đời này cũng không trốn ra được!
Cho nên cô mới không muốn đi vào, cô phải rời khỏi nơi này! Lạc Tiểu Hòa cảnh giác nhìn người con trai đang đưa lưng về phía xe, từ trong xe chui ra ngoài, thừa dịp bọn người hầu sơ ý, xoay người chạy như điên về phía đại lộ!
Phía sau truyền đến tiếng kinh hô thất thanh, cũng ngăn cản không được Lạc Tiểu Hòa trốn thoát, cô liều mạng chạy về phía trước, không muốn, cũng không dám quay đầu, cô chỉ biết là mình không muốn ở lại quốc gia xa lạ này!
Cô muốn về nhà! Về nhà!
☆☆☆
Cuối mùa xuân, có mưa phùn rơi lất phất, tới vừa vội lại mạnh mẽ. Ào ào xôn xao, mưa to xen lẫn tia chớp cùng sấm rền, có chút dọa người. So với thứ này càng dọa người hơn đó chính là sắc mặt chủ nhân ngôi biệt thự này.
Trong đại sảnh lớn của ngôi biệt thự, trên trần nhà cao hơn mười mét, chùm đèn thủy tinh lộng lẫy vẫn rực rỡ ánh sáng, bọn người hầu tốp năm tốp ba ở hành lang thật dài đi qua đi lại, trong tay bưng khay đựng nước ấm, chậu nước và khăn lông, mang theo y phục mới, lao nhao hẳn lên, ngẫu nhiên nhỏ giọng nghị luận vài câu.
“Karla, nghe nói vị tiểu thư kia sinh bệnh?”
“Đúng vậy, thật sự là rất bất hạnh, tiên sinh quá mức lo lắng rồi!”
“Tại sao có thể như vậy, bác sĩ Hoa vẫn chưa đến sao?”
“Vâng, hẳn là đang trên đường đến.”
Mệt nhọc quá độ, khí hậu không hợp, hơn nữa lại quá mức hoảng sợ, thiếu nữ Đông Phương đáng yêu chủ nhân mang về mới đến khu biệt thự này một buổi tối đã sinh bệnh.
Trong gian phòng ngủ rộng lớn sạch sẽ xa hoa mang phong cách kiến trúc của Bắc u: Một bức tường đá có lò sưởi, ghế tựa hình thiên nga với màu nâu tao nhã, bàn trà với đường cong ngắn gọn...... Trong không gian tràn ngập hương vị hoài cổ......
Trên chiếc giường to lớn rộng rãi thoải mái, thiếu nữ không hề ý thức mình đã lâm vào phiền phức, chìm đắm trong lớp chăn lụa tơ tằm xa hoa phong cách châu Á, ngủ cũng không an ổn.
Người con trai ngồi trên chiếc ghế da màu đen đặt bên cạnh giường, đang hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra đêm nay, thấy lòng vẫn còn sợ hãi.
Ngay trước mắt anh, cô bé con thế nhưng muốn chạy trốn. Bởi vì muốn bỏ rơi những người đang đuổi theo phía sau lưng cô, cô hoảng hốt không đi đường chính, mà nương màn đêm chui vào lùm cây ven đường, lại từ lùm cây đó chạy loạn xạ vào khu rừng âm u tối tăm kia.
Trong khu rừng đó mặc dù không hề có dã thú tấn công, nhưng cũng có rắn, bò cạp, rết và những côn trùng có hại khác, cô lại không nói chuyện, nếu gặp phải thì biết làm sao?
Anh lo âu không thôi, lập tức mệnh lệnh tất cả những người hầu trong khu biệt thự gần như lật tung khắp cả khu rừng cây lên, tìm kiếm hơn một giờ, rốt cục ở một tàng cây không lớn không nhỏ phát hiện ra cô gái nhỏ đang bị lạc đường.
Cô vạn phần chật vật, ôm đầu gối, cuộn mình ở nơi đó, thân mình nhỏ nhắn run run, khi ngẩng đầu, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng kia đã là nước mắt loang lổ, những vết rách sướt trên quần áo lộ ra lớp da thịt non mềm, tất cả đều là dấu vết bị những cành cây, gai nhọn cào rách,
Lửa giận xen lẫn đau lòng, lo lắng, khẩn trương, khiến cho sắc mặt anh thay đổi, đi qua không thèm nói một lời đã đem cô gái sợ hãi ôm lấy gắt gao trói buộc trong ngực mình, thanh âm cứng ngắc và hung ác trước nay chưa có.
“Chết tiệt! Em dám làm bản thân mình thành như vậy sao?”
Đại khái là cực kỳ mệt mỏi, Lạc Tiểu Hòa không có khí lực giãy dụa, đôi mắt đẹp hoảng sợ mở to, nhìn xem phản ứng anh.
“Em còn dám chạy trốn nữa thử xem! Anh sẽ làm cho em biết cái gì gọi là hối hận!” Anh hung dữ nói, đè nén lửa giận hừng hực ôm lấy cô chạy nhanh trở về khu biệt thự đi lên lầu, giận dữ đem cô quăng lên chiếc giường to lớn, nhưng dã dùng lực rất nhẹ để cô khỏi đau, sau đó đi thẳng đến phòng làm việc bên cạnh, dự tính phát tiết tức giận trong đống công việc ngập đầu kia.
Đợi đến khi trở về phòng, anh ôm cô gái ngủ say vào trong lòng, lập tức cảm thấy không thích hợp, tay chân lạnh lẽo, thân hình nhỏ gầy nóng phỏng tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng không bình thường.
Lòng anh nóng như lửa đốt, hối hận không kịp, một mặt lấy túi chườm đá đắp lên trán nóng bỏng của cô, một mặt cứ hét lên hỏi xe của bác sĩ Hoa đã đến đâu rồi.
“Tiên sinh, ngài đừng lo lắng, bác sĩ Hoa đã tới cửa, lập tức đến ngay.” Bưng tới nước ấm và nước trái cây, lão quản gia Karla trấn an nói: “Tiên sinh, xin để tôi đút nước cho tiểu thư.”
Đang muốn tiến lên, lại nhìn thấy người con trai từ bên cạnh đứng bật dậy, đón nhận ly nước trong tay cô.
“Để tôi.”
Bưng ly ngồi trở lại mép giường, anh khẽ khàng để cô bé con ngồi tựa vào trong lòng mình. Một tay cẩn thận ôm thắt lưng của cô, tránh cho thân thể của cô trượt xuống, một tay kia cầm ống hút, dè dặt cẩn trọng đút cô uống nước.
Đáy mắt Karla lộ ra ngạc nhiên, bà chưa từng nhìn thấy vẻ ôn nhu, động tác săn sóc của vị chủ nhân Đông Phương này, nhất là đối xử với một người con gái! Khi anh nhìn vị tiểu thư Đông Phương đó, tình ý trong mắt rõ rệt, quả thật giống như nước mênh mông sắp tràn ra ngoài.
Sau khi bác sĩ riêng của gia đình tỉ mỉ điều trị, Lạc Tiểu Hòa uống thuốc hạ sốt, cơn nóng sốt rất nhanh lui xuống, không bao lâu bình tĩnh ngủ say.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nửa vùi vào chiếc gối lông chim mềm mại, lông mi dài khép kín, mũi hồng hồng, hiển nhiên đã khóc thật lâu, ngẫu nhiên còn nức nở hai tiếng, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng nhìn thấy gương mặt hung dữ anh tuấn của ai kia.
Cả một đêm, người con trai khẽ vuốt đầu mềm mại của cô, đến cuối cùng vẫn chỉ chăm chú nhìn cô, ngón tay nhẹ vỗ về mái tóc, thở dài thật dài, thấp đến mức không thể nghe được......
☆☆☆
Bồ câu theo cửa sổ bay qua, “ríu rít” kêu lên, báo hiệu một ngày mới đã đến.
Trong phòng ngủ, Lạc Tiểu Hòa tỉnh lại đã lâu, cô lẳng lặng nằm đó, cẩn thận lắng nghe, khi xác định trong phòng chỉ có một mình, vội vã xốc màn lên bước xuống giường.
Dè dặt cẩn thận đi đến cửa phòng ngủ, nghiêng tai nghe lén một hồi, lại vươn tay khẽ mở cửa, phát hiện cửa đã bị khóa kín.
Cô chán nản ở trong phòng đi tới đi lui, bỗng nhiên phát hiện gian phòng ngủ này được thông với một gian phòng khác, khẽ mở cửa, dễ dàng mở bật ra, thì ra đó chính là một gian phòng làm việc loại nhỏ rộng sáng sủa.
Bên trong thực sạch sẽ, trên giá sách màu lá cọ bày biện nhiều bộ sách rất dày, bên cửa sổ có một bàn làm việc dài gần 5m, bản vẽ chồng chất như núi.
Một laptop bằng đá quý xanh mát ...... Nếu cô có thể sử dụng nó, là có thể cầu cứu ra ngoài được rồi!
Hơi thở Lạc Tiểu Hòa chợt dồn dập lên, cô đưa tay khóa cửa lại, vọt tới trước bàn mở máy tính ra, ai biết vừa mới bước đến gần bàn đã bị tấm hình nền trên màn ảnh laptop làm cho hoảng sợ.
Trên màn ảnh, một cô bé mặc đồng phục trung học mới từ cửa trường bước ra ngoài, đang ngẩng đầu lên nhìn không trung, trên khuôn mặt tươi tắn tràn đầy nét trẻ con, miệng cười ấm áp động lòng người. Một tia nắng mặt trời lấp lánh chiếu vào trên người cô, mái tóc ngang vai, tung bay theo bước chân nhẹ nhàng của cô bé.
Cô gái đó rõ ràng là cô! Lạc Tiểu Hòa bị kinh sợ chấn động, sau một lúc lâu mới dời ánh mắt, nhìn đến khung ảnh bằng gỗ trên bàn.
Trong ảnh là cô bé nhỏ xinh với bím tóc ngắn ngủn, bởi vì tuổi còn quá nhỏ, ngũ quan còn chưa nẩy nở, nhưng vẫn không giấu được dung nhan tú lệ, hai má lộ lúm đồng tiền vô cùng hồn nhiên xán lạn, đang ngồi trên đầu gối của một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, giơ tay nhỏ bé vui vẻ làm đại biểu thắng lợi “V”.
Đây cũng là cô...... Là cô hồi nhỏ!
Làm sao có thể? Làm sao có thể? Rốt cuộc là ai? Tại sao lại có ảnh chụp hồi nhỏ của cô?
Lạc Tiểu Hòa trong lòng kinh hoàng không thôi, lại nhìn về phía màn hình máy tính, một tập tin đề chữ “mặt trời nhỏ” đập vào trong mắt, không tự chủ được lấy chuột nhấn mở ra, lại khiếp sợ phát hiện bên trong rất nhiều ảnh chụp...... Tất cả đều là cô!
Cô đến trường, cô ăn kem, cô đọc sách, cô qua đường, cô che ô khi trời đổ mưa, cô đang cắt tóc, cô...... Màn ảnh trung thực nhất nhất ghi lại từng khoảng thời gian thanh xuân của cô, từ xuân đến hạ, từ thu đến đông, hầu như không bỏ qua giai đoạn nào ghi lại dấu ấn trưởng thành của cô.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, tay Lạc Tiểu Hòa run run cầm lấy khung ảnh.
Thiếu niên trong ảnh cao gầy, ngũ quan sáng sủa anh tuấn, không cười không nói, trên nét mặt ẩn ẩn nét hung ác nham hiểm lãnh khốc không tương xứng cùng tuổi, nhưng động tác ôm cô bé con kia, lại vô cùng ôn nhu như thế.
Khuôn mặt này dần dần dấy lại kí ức của cô, một khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo dần dần sống lại trước mắt cô.
Lạc Tiểu Hòa khẽ gọi một tiếng, dùng sức che miệng lại, vẫn khó có thể che lại tiếng khóc nức nở vừa mừng vừa sợ, từ trong miệng phát ra.
Cô khó có thể tin, cô mừng rỡ như điên, cô không nghĩ nhiều nữa. Cất lên tiếng khóc lớn!
Đại ca ca...... Đại ca ca...... Anh còn sống, phải không? Phải không?
Đoạn kí ức bị bụi thời gian che giấu trong tận đáy lòng kia, cho rằng vĩnh viễn không thể nhìn thẳng vào chuyện cũ; Ổ khóa bí mật kia cho dù có bao nhiêu chuyên gia tâm lý đều chưa thể mở, nhưng giây phút này, lại ầm ầm mở toang ra từ tận trái tim cô.
Từ cổng vòm bằng đá cực kì khí thế nhìn từ xa đi vào, nương theo ánh trăng sáng, đèn đuốc, có thể nhìn thấy hai hàng cây bồ đề tráng kiện mà tao nhã thẳng tắp hai bên đường, những ngọn núi chập chùng nơi xa, những hàng cây rậm rạp nối đuôi nhau, dưới màn đêm mông lung che lấp, chẳng phân biệt được sáng hay tối làm cho Lạc Tiểu Hòa cảm thấy chính mình tựa hồ đang lạc vào một thế giới thần bí khó lường.
Lạc Tiểu Hòa rụt rè ngồi ở ghế sau, cách cửa sổ kính sợ hãi đánh giá, trong lòng tràn ngập tò mò cùng nghi vấn.
Bọn họ không đi Nam Mĩ, vẫn cứ ở lại Anh quốc, nhưng là từ Luân Đôn đi đến Oxford. Lạc Tiểu Hòa nhẹ nhàng thở ra, nếu như đi Nam Mĩ, cô vĩnh viễn không biết làm cách nào để về nhà.
“Thích nơi này sao?” Người con trai ngồi ở bên cạnh cô, khuôn mặt không rõ tâm tình, âm thầm đặt nhất cử nhất động của cô ở trong mắt.
Vừa nghe thấy giọng nói của anh, Lạc Tiểu Hòa lập tức giống như chim sợ cành cong, thu hồi tầm mắt tò mò, cảnh giác mười phần xem xét đối phương.
Cửa xe được người hầu mở ra từ bên ngoài, người con trai xuống xe trước, quay lại vươn tay về hướng cô, “Lại đây.”
Lạc Tiểu Hòa không muốn xuống xe. Vài giờ trước, bọn họ vẫn đắm chìm trong sự kinh ngạc và vui mừng, bởi vì cô đã mở miệng chịu nói. Anh phải rời khỏi nhà làm một chút việc, muốn cô ngoan ngoãn chờ anh trở về, cô giả bộ mệt mỏi nhắm mắt lại giả vờ ngủ, vừa nghe tiếng động anh rời đi, liền lập tức nhảy xuống giường.
Ai biết khi vừa mở cửa phòng ngủ ra, không ngờ đã có một nam một nữ mặc đồng phục tóc vàng mắt xanh người hầu Anh quốc đứng thẳng tắp ngoài cửa, nhìn thấy cô đi ra, đồng loạt cúi người chào cô, cung kính hỏi cô cần phục vụ gì. Mà hai người da đen cao to ngoài cửa kia theo bọn người hầu giới thiệu nói, đó là bảo vệ tiên sinh đặc biệt mời đến đây để bảo vệ an toàn cho cô.
Thật sự là quá buồn cười! Cô bị bắt cóc, mà bọn cướp lại còn thân thiết giúp cô chuẩn bị người hầu và bảo vệ.
Cô không biết người con trai kia rốt cuộc muốn làm gì, dáng vẻ anh đường hoàng, cách nói năng không tầm thường, dường như...... Có rất nhiều tiền, thấy thế nào cũng không giống một tên cướp vì tiền bán mạng, như vậy ngàn dặm xa xôi đem cô từ Trung Quốc đến nơi này, chẳng lẽ thật sự muốn đối phó với chú của cô?
Sau khi trải qua sợ hãi khôn cùng, Lạc Tiểu Hòa cũng chỉ còn lại nồng đậm nghi hoặc.
Hoàng hôn buông xuống, người con trai đã trở lại, mang về cho cô vài bộ quần áo mới, gồm rất nhiều những túi giấy có in nhãn hiệu của các cửa hiệu nổi tiếng.
Vải len trắng tinh, áo dệt kim hở cổ, quần lụa mỏng tinh tế mềm mại, áo sơ mi màu hồng phấn, quần Jean ngắn, hoặc những chiếc váy hoa màu hồng nhạt tràn đầy hơi thở thanh xuân, những chiếc giày lông cừu mềm mại và còn thực vừa chân cô.
Trừ những thứ đó ra, bên trong túi giấy còn có những bộ đồ lót mềm mại thoải mái, những váy ngủ bằng tơ tằm thượng hạng, Lạc Tiểu Hòa nhìn thấy những thứ này vừa thẹn vừa giận, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía cánh tay của người con trai.
Cánh tay thon dài kia, khớp xương rõ ràng, ngón giữa tay phải hơi bị chai sần, giống như thường xuyên cầm bút, bàn tay mười phần của nhà làm nghệ thuật, nhưng anh từng dùng nó tinh tế sờ mó ba vòng của cô!
Đáng giận hơn là! Anh cho rằng mua quần áo mới cho cô, đối với cô thoáng toát ra một tia thiện ý, là cô có thể tha thứ những hành động tàn ác mà anh đã gây ra cho cô hay sao, muốn làm gì thì làm sao?
Mơ tưởng! Không có cửa đâu! Không có khả năng! Vì thế cô hạ quyết tâm, chết cũng không chịu xuống xe.
“Là muốn anh ôm em lên sao?” Người con trai nhìn chăm chú vào cô gái giận dỗi, nụ cười hiếm thấy nhẹ nhàng phát ra từ nội tâm, làm tươi sáng cả gương mặt.
“Rất vui được cống hiến sức lực.”
Không cần! Tránh ra! Tránh ra! Cô gái kinh hoảng xoay người liền chạy về phía trên lầu.
“Ngoan, em sẽ thích nơi đó mà, tin tưởng anh, nhé?” Cô gái thét chói tai, cô bị người con trai từ phía sau ôm lấy.
“Nếu em còn giãy, có tin anh hôn em trước mặt bọn họ không?”
“......”
“Thế này mới ngoan, đi thôi nào.”
Người hầu và bảo vệ ngây ra như phỗng, nhìn chủ nhân luôn luôn không cười không nói, giống như mèo vờn chuột đùa giỡn với cô gái đang giận dữ không thể kiềm chế được trên tay mình. Trong đầu tất cả đều là sao và dấu chấm hỏi.
Chủ nhân tôn quý, rốt cuộc làm sao vậy? Không chỉ có người hầu không hiểu, Lạc Tiểu Hòa cũng không hiểu. Đối mặt với người con trai cổ quái, không thể hiểu nổi này, cô hoàn toàn cảm nhận được cái gì tên là “cùng đường”.
Cô sẽ không nói, mắng lại mắng anh không được, cũng không đánh lại anh, trốn lại trốn không thoát, mà anh đối với ngôn ngữ người câm điếc của cô không chỉ có nhìn như không thấy, còn tuyên bố hùng hồn.
“Anh nói lại lần nữa, em không phải câm điếc, phải dùng tiếng Trung Quốc nói chuyện với anh!”
Anh dường như rất chán ghét ngôn ngữ của người câm điếc, hay nói đúng hơn, bởi vì ngôn ngữ của người câm điếc đối với anh mà nói càng giống đàn gảy tai trâu?
Khai thông không được, Lạc Tiểu Hòa quyết định biến mình thành chú cá trong hồ, yên lặng không náo động.
Tiếng chuông di động vang lên du dương rất hợp thời, người con trai nhìn thoáng qua màn hình, tạm thời buông tha cô, đi đến một bên nghe điện thoại.
Hai người hầu ân cần đứng ở ngoài xe, tiếp nhận công việc của chủ nhân, nói tiếng Anh lễ phép mời tiểu mỹ nhân Đông Phương đáng yêu đi ra.
“Beautiful younglady,welcome!”
“Please getout.”
Những chiếc đèn nơi cánh cổng vòm bằng đá rất sáng, từ những nét điêu khắc trên cánh cửa vọng vào, trong khu biệt thự trồng rất nhiều loài hoa lạ, vào ban đêm mát mẻ như thế này, mùi hoa đặc biệt thấm vào ruột gan, những dây mây màu xanh biếc đang đón gió đung đưa nhẹ nhàng. Xung quanh là một màu xanh biếc mát mắt, có rất nhiều đóa hoa hồng hồng, trắng trắng xen lẫn vào nhau, những đóa hoa đang e ấp nụ, làm thành bức tranh tĩnh rất sống động.
Nhưng đối với Lạc Tiểu Hòa mà nói, ngôi biệt thự to lớn này, tựa như một cái nhà giam thật to, một khi cô đi vào, có khả năng suốt đời này cũng không trốn ra được!
Cho nên cô mới không muốn đi vào, cô phải rời khỏi nơi này! Lạc Tiểu Hòa cảnh giác nhìn người con trai đang đưa lưng về phía xe, từ trong xe chui ra ngoài, thừa dịp bọn người hầu sơ ý, xoay người chạy như điên về phía đại lộ!
Phía sau truyền đến tiếng kinh hô thất thanh, cũng ngăn cản không được Lạc Tiểu Hòa trốn thoát, cô liều mạng chạy về phía trước, không muốn, cũng không dám quay đầu, cô chỉ biết là mình không muốn ở lại quốc gia xa lạ này!
Cô muốn về nhà! Về nhà!
☆☆☆
Cuối mùa xuân, có mưa phùn rơi lất phất, tới vừa vội lại mạnh mẽ. Ào ào xôn xao, mưa to xen lẫn tia chớp cùng sấm rền, có chút dọa người. So với thứ này càng dọa người hơn đó chính là sắc mặt chủ nhân ngôi biệt thự này.
Trong đại sảnh lớn của ngôi biệt thự, trên trần nhà cao hơn mười mét, chùm đèn thủy tinh lộng lẫy vẫn rực rỡ ánh sáng, bọn người hầu tốp năm tốp ba ở hành lang thật dài đi qua đi lại, trong tay bưng khay đựng nước ấm, chậu nước và khăn lông, mang theo y phục mới, lao nhao hẳn lên, ngẫu nhiên nhỏ giọng nghị luận vài câu.
“Karla, nghe nói vị tiểu thư kia sinh bệnh?”
“Đúng vậy, thật sự là rất bất hạnh, tiên sinh quá mức lo lắng rồi!”
“Tại sao có thể như vậy, bác sĩ Hoa vẫn chưa đến sao?”
“Vâng, hẳn là đang trên đường đến.”
Mệt nhọc quá độ, khí hậu không hợp, hơn nữa lại quá mức hoảng sợ, thiếu nữ Đông Phương đáng yêu chủ nhân mang về mới đến khu biệt thự này một buổi tối đã sinh bệnh.
Trong gian phòng ngủ rộng lớn sạch sẽ xa hoa mang phong cách kiến trúc của Bắc u: Một bức tường đá có lò sưởi, ghế tựa hình thiên nga với màu nâu tao nhã, bàn trà với đường cong ngắn gọn...... Trong không gian tràn ngập hương vị hoài cổ......
Trên chiếc giường to lớn rộng rãi thoải mái, thiếu nữ không hề ý thức mình đã lâm vào phiền phức, chìm đắm trong lớp chăn lụa tơ tằm xa hoa phong cách châu Á, ngủ cũng không an ổn.
Người con trai ngồi trên chiếc ghế da màu đen đặt bên cạnh giường, đang hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra đêm nay, thấy lòng vẫn còn sợ hãi.
Ngay trước mắt anh, cô bé con thế nhưng muốn chạy trốn. Bởi vì muốn bỏ rơi những người đang đuổi theo phía sau lưng cô, cô hoảng hốt không đi đường chính, mà nương màn đêm chui vào lùm cây ven đường, lại từ lùm cây đó chạy loạn xạ vào khu rừng âm u tối tăm kia.
Trong khu rừng đó mặc dù không hề có dã thú tấn công, nhưng cũng có rắn, bò cạp, rết và những côn trùng có hại khác, cô lại không nói chuyện, nếu gặp phải thì biết làm sao?
Anh lo âu không thôi, lập tức mệnh lệnh tất cả những người hầu trong khu biệt thự gần như lật tung khắp cả khu rừng cây lên, tìm kiếm hơn một giờ, rốt cục ở một tàng cây không lớn không nhỏ phát hiện ra cô gái nhỏ đang bị lạc đường.
Cô vạn phần chật vật, ôm đầu gối, cuộn mình ở nơi đó, thân mình nhỏ nhắn run run, khi ngẩng đầu, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng kia đã là nước mắt loang lổ, những vết rách sướt trên quần áo lộ ra lớp da thịt non mềm, tất cả đều là dấu vết bị những cành cây, gai nhọn cào rách,
Lửa giận xen lẫn đau lòng, lo lắng, khẩn trương, khiến cho sắc mặt anh thay đổi, đi qua không thèm nói một lời đã đem cô gái sợ hãi ôm lấy gắt gao trói buộc trong ngực mình, thanh âm cứng ngắc và hung ác trước nay chưa có.
“Chết tiệt! Em dám làm bản thân mình thành như vậy sao?”
Đại khái là cực kỳ mệt mỏi, Lạc Tiểu Hòa không có khí lực giãy dụa, đôi mắt đẹp hoảng sợ mở to, nhìn xem phản ứng anh.
“Em còn dám chạy trốn nữa thử xem! Anh sẽ làm cho em biết cái gì gọi là hối hận!” Anh hung dữ nói, đè nén lửa giận hừng hực ôm lấy cô chạy nhanh trở về khu biệt thự đi lên lầu, giận dữ đem cô quăng lên chiếc giường to lớn, nhưng dã dùng lực rất nhẹ để cô khỏi đau, sau đó đi thẳng đến phòng làm việc bên cạnh, dự tính phát tiết tức giận trong đống công việc ngập đầu kia.
Đợi đến khi trở về phòng, anh ôm cô gái ngủ say vào trong lòng, lập tức cảm thấy không thích hợp, tay chân lạnh lẽo, thân hình nhỏ gầy nóng phỏng tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng không bình thường.
Lòng anh nóng như lửa đốt, hối hận không kịp, một mặt lấy túi chườm đá đắp lên trán nóng bỏng của cô, một mặt cứ hét lên hỏi xe của bác sĩ Hoa đã đến đâu rồi.
“Tiên sinh, ngài đừng lo lắng, bác sĩ Hoa đã tới cửa, lập tức đến ngay.” Bưng tới nước ấm và nước trái cây, lão quản gia Karla trấn an nói: “Tiên sinh, xin để tôi đút nước cho tiểu thư.”
Đang muốn tiến lên, lại nhìn thấy người con trai từ bên cạnh đứng bật dậy, đón nhận ly nước trong tay cô.
“Để tôi.”
Bưng ly ngồi trở lại mép giường, anh khẽ khàng để cô bé con ngồi tựa vào trong lòng mình. Một tay cẩn thận ôm thắt lưng của cô, tránh cho thân thể của cô trượt xuống, một tay kia cầm ống hút, dè dặt cẩn trọng đút cô uống nước.
Đáy mắt Karla lộ ra ngạc nhiên, bà chưa từng nhìn thấy vẻ ôn nhu, động tác săn sóc của vị chủ nhân Đông Phương này, nhất là đối xử với một người con gái! Khi anh nhìn vị tiểu thư Đông Phương đó, tình ý trong mắt rõ rệt, quả thật giống như nước mênh mông sắp tràn ra ngoài.
Sau khi bác sĩ riêng của gia đình tỉ mỉ điều trị, Lạc Tiểu Hòa uống thuốc hạ sốt, cơn nóng sốt rất nhanh lui xuống, không bao lâu bình tĩnh ngủ say.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nửa vùi vào chiếc gối lông chim mềm mại, lông mi dài khép kín, mũi hồng hồng, hiển nhiên đã khóc thật lâu, ngẫu nhiên còn nức nở hai tiếng, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng nhìn thấy gương mặt hung dữ anh tuấn của ai kia.
Cả một đêm, người con trai khẽ vuốt đầu mềm mại của cô, đến cuối cùng vẫn chỉ chăm chú nhìn cô, ngón tay nhẹ vỗ về mái tóc, thở dài thật dài, thấp đến mức không thể nghe được......
☆☆☆
Bồ câu theo cửa sổ bay qua, “ríu rít” kêu lên, báo hiệu một ngày mới đã đến.
Trong phòng ngủ, Lạc Tiểu Hòa tỉnh lại đã lâu, cô lẳng lặng nằm đó, cẩn thận lắng nghe, khi xác định trong phòng chỉ có một mình, vội vã xốc màn lên bước xuống giường.
Dè dặt cẩn thận đi đến cửa phòng ngủ, nghiêng tai nghe lén một hồi, lại vươn tay khẽ mở cửa, phát hiện cửa đã bị khóa kín.
Cô chán nản ở trong phòng đi tới đi lui, bỗng nhiên phát hiện gian phòng ngủ này được thông với một gian phòng khác, khẽ mở cửa, dễ dàng mở bật ra, thì ra đó chính là một gian phòng làm việc loại nhỏ rộng sáng sủa.
Bên trong thực sạch sẽ, trên giá sách màu lá cọ bày biện nhiều bộ sách rất dày, bên cửa sổ có một bàn làm việc dài gần 5m, bản vẽ chồng chất như núi.
Một laptop bằng đá quý xanh mát ...... Nếu cô có thể sử dụng nó, là có thể cầu cứu ra ngoài được rồi!
Hơi thở Lạc Tiểu Hòa chợt dồn dập lên, cô đưa tay khóa cửa lại, vọt tới trước bàn mở máy tính ra, ai biết vừa mới bước đến gần bàn đã bị tấm hình nền trên màn ảnh laptop làm cho hoảng sợ.
Trên màn ảnh, một cô bé mặc đồng phục trung học mới từ cửa trường bước ra ngoài, đang ngẩng đầu lên nhìn không trung, trên khuôn mặt tươi tắn tràn đầy nét trẻ con, miệng cười ấm áp động lòng người. Một tia nắng mặt trời lấp lánh chiếu vào trên người cô, mái tóc ngang vai, tung bay theo bước chân nhẹ nhàng của cô bé.
Cô gái đó rõ ràng là cô! Lạc Tiểu Hòa bị kinh sợ chấn động, sau một lúc lâu mới dời ánh mắt, nhìn đến khung ảnh bằng gỗ trên bàn.
Trong ảnh là cô bé nhỏ xinh với bím tóc ngắn ngủn, bởi vì tuổi còn quá nhỏ, ngũ quan còn chưa nẩy nở, nhưng vẫn không giấu được dung nhan tú lệ, hai má lộ lúm đồng tiền vô cùng hồn nhiên xán lạn, đang ngồi trên đầu gối của một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, giơ tay nhỏ bé vui vẻ làm đại biểu thắng lợi “V”.
Đây cũng là cô...... Là cô hồi nhỏ!
Làm sao có thể? Làm sao có thể? Rốt cuộc là ai? Tại sao lại có ảnh chụp hồi nhỏ của cô?
Lạc Tiểu Hòa trong lòng kinh hoàng không thôi, lại nhìn về phía màn hình máy tính, một tập tin đề chữ “mặt trời nhỏ” đập vào trong mắt, không tự chủ được lấy chuột nhấn mở ra, lại khiếp sợ phát hiện bên trong rất nhiều ảnh chụp...... Tất cả đều là cô!
Cô đến trường, cô ăn kem, cô đọc sách, cô qua đường, cô che ô khi trời đổ mưa, cô đang cắt tóc, cô...... Màn ảnh trung thực nhất nhất ghi lại từng khoảng thời gian thanh xuân của cô, từ xuân đến hạ, từ thu đến đông, hầu như không bỏ qua giai đoạn nào ghi lại dấu ấn trưởng thành của cô.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, tay Lạc Tiểu Hòa run run cầm lấy khung ảnh.
Thiếu niên trong ảnh cao gầy, ngũ quan sáng sủa anh tuấn, không cười không nói, trên nét mặt ẩn ẩn nét hung ác nham hiểm lãnh khốc không tương xứng cùng tuổi, nhưng động tác ôm cô bé con kia, lại vô cùng ôn nhu như thế.
Khuôn mặt này dần dần dấy lại kí ức của cô, một khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo dần dần sống lại trước mắt cô.
Lạc Tiểu Hòa khẽ gọi một tiếng, dùng sức che miệng lại, vẫn khó có thể che lại tiếng khóc nức nở vừa mừng vừa sợ, từ trong miệng phát ra.
Cô khó có thể tin, cô mừng rỡ như điên, cô không nghĩ nhiều nữa. Cất lên tiếng khóc lớn!
Đại ca ca...... Đại ca ca...... Anh còn sống, phải không? Phải không?
Đoạn kí ức bị bụi thời gian che giấu trong tận đáy lòng kia, cho rằng vĩnh viễn không thể nhìn thẳng vào chuyện cũ; Ổ khóa bí mật kia cho dù có bao nhiêu chuyên gia tâm lý đều chưa thể mở, nhưng giây phút này, lại ầm ầm mở toang ra từ tận trái tim cô.
Tác giả :
Hạ Vũ