Bảo Bối Của Từ Thiếu Gia
Chương 12: Nhật kí của Thụy An
Trong không gian thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, Thụy An từ từ mở mắt tỉnh dậy.
Một cô y tá thấy tình hình liền nói: “Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi? Tôi lập tức đi gọi bác sĩ”
Một cơn choáng váng từ đầu truyền tới. Phải rồi, cô nhớ mình đã bị bắt cóc. Cô nhìn mọi thứ trước mặt. Cô được cứu rồi phải không?
“Thụy An”
Nhìn gương mặt kích động đầy vui mừng của Minh Khang, hình ảnh cậu bé khi xưa cùng cô chơi đùa hiện lên trong trí óc.
1 giọt...
2 giọt...
3 giọt...
Nước mắt trên mặt cô cứ từ từ lăn xuống. Minh Khang hoảng hốt: “Thụy An, em làm sao vậy?”
Cô nhào vào lòng anh, nước mắt vẫn không ngừng rơi: “Em sợ”
Anh sững người một lúc rồi dang rộng hai vòng tay ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng mình: “Không sao, chúng không làm gì em”
Thụy An vẫn cứ vùi mặt vào người anh mà khóc như vậy. Minh Khang cũng không biết hiện tại nên làm thế nào nên cứ mặc cô ôm mình mà khóc. Hơn nửa tiếng sau, tiếng thút thít nhỏ dần, có lẽ cô ngủ rồi.
Anh quay sang dặn dò với quản gia: “Đưa cô ấy về biệt thự. Gọi bác sĩ riêng tới, ở sẵn trong nhà 24/24”
“Vâng, thiếu gia”
Khánh Minh đưa cho anh một cốc cà phê: “Không ngờ cậu rời thế giới ngầm 2 năm rồi mà vẫn gặp rắc rối”
Minh Khang nhấp một ngụm: “Cũng không phải lần đầu gặp chuyện. Chỉ là lần này lại để liên lụy tới Thụy An. Xin lỗi anh”
“Dù sao cũng tìm được con bé rồi. Lát nữa mẹ tỉnh dậy anh đưa mẹ qua thăm con bé. Có lẽ nó sợ lắm”
Anh gật đầu: “Vâng”
oOo
Thụy An thở dài: “Mẹ,con không sao rồi”
Trịnh phu nhân đối với lần con gái bị bắt cóc này là một đả kích quá lớn, bà cất giọng đầy quan tâm: “Con thật sự không sao chứ? Con đói không, muốn ăn gì?”
Thụy An ngẫm nghĩ một hồi: “Mẹ, con muốn ăn cháo gà mẹ nấu”
“Được, con nghỉ ngơi đi. Mẹ lập tức đi nấu cho con”
Nhật kí của Trịnh Thụy An ngày xx tháng xx năm 20xx:
Hôm nay, lần đầu tiên tôi bị bắt cóc. Cảm giác hoang mang, sợ hãi cùng lo lắng chỉ ngập tràn trong đầu. Khi bị chúng cho uống thuốc, vì quá nhiều nên tôi bất tỉnh. Tôi nhớ lại kí ức của tôi và anh, kí ức mà bao ngày tôi đã đẩy nó vào quên lãng. Tỉnh dậy trong bệnh viện tràn ngập màu trắng toát, người đầu tiên tôi gặp là anh. Tôi không biết tại sao lại vùi vào lòng anh mà khóc nữa, tôi nghĩ có lẽ do tôi sợ quá. Tôi nhớ rõ khoảnh khắc anh ôm tôi vào lòng, mặc cho tôi khóc thỏa thích. Kì lạ, sao vòng tay anh ấm áp tới thế?
Hóa ra, anh không chỉ là thiếu gia Từ thị, không chỉ là CEO tập đoàn Từ thị nổi tiếng mà còn là sát thủ Kyler thế giới ngầm. Tôi thường xem các tin tức về Kyler - Tên sát thủ hàng đầu thế giới. Kyler đã từ bỏ danh hiệu đệ nhất sát thủ được 2 năm rồi. Tôi không biết anh trai mình có biết gì không. Tôi nghĩ anh ấy biết tất cả vì hình như anh với Minh Khang rất thân thiết.
Tôi cảm thấy không biết đối diện với Minh Khang như thế nào. Có lẽ tôi vẫn nên cư xử như bình thường nhỉ?
Đặt dấu hỏi xuống, Thụy An thở dài cất cuốn nhật kí màu bạc lấp lánh đi.
~~~~~~~~~~~~~
P/s: Bật mí một đoạn của
“Xin chào, tôi là Lê Thiên Tuyết. Rất hân hạnh được làm quen với các bạn”
“Trịnh Thụy An, cô nên cẩn thận đi. Vì...Lê Thiên Tuyết tôi trở về rồi”
“Cứu...Làm ơn đi....Cứu tôi với”
“Ai đó...Làm ơn mà...Tôi chưa muốn chết”
“Phải làm sao đây? Cứu tôi với....Xin ông trời đấy....Ai đó....Làm ơn cứu tôi với....”
Một cô y tá thấy tình hình liền nói: “Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi? Tôi lập tức đi gọi bác sĩ”
Một cơn choáng váng từ đầu truyền tới. Phải rồi, cô nhớ mình đã bị bắt cóc. Cô nhìn mọi thứ trước mặt. Cô được cứu rồi phải không?
“Thụy An”
Nhìn gương mặt kích động đầy vui mừng của Minh Khang, hình ảnh cậu bé khi xưa cùng cô chơi đùa hiện lên trong trí óc.
1 giọt...
2 giọt...
3 giọt...
Nước mắt trên mặt cô cứ từ từ lăn xuống. Minh Khang hoảng hốt: “Thụy An, em làm sao vậy?”
Cô nhào vào lòng anh, nước mắt vẫn không ngừng rơi: “Em sợ”
Anh sững người một lúc rồi dang rộng hai vòng tay ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng mình: “Không sao, chúng không làm gì em”
Thụy An vẫn cứ vùi mặt vào người anh mà khóc như vậy. Minh Khang cũng không biết hiện tại nên làm thế nào nên cứ mặc cô ôm mình mà khóc. Hơn nửa tiếng sau, tiếng thút thít nhỏ dần, có lẽ cô ngủ rồi.
Anh quay sang dặn dò với quản gia: “Đưa cô ấy về biệt thự. Gọi bác sĩ riêng tới, ở sẵn trong nhà 24/24”
“Vâng, thiếu gia”
Khánh Minh đưa cho anh một cốc cà phê: “Không ngờ cậu rời thế giới ngầm 2 năm rồi mà vẫn gặp rắc rối”
Minh Khang nhấp một ngụm: “Cũng không phải lần đầu gặp chuyện. Chỉ là lần này lại để liên lụy tới Thụy An. Xin lỗi anh”
“Dù sao cũng tìm được con bé rồi. Lát nữa mẹ tỉnh dậy anh đưa mẹ qua thăm con bé. Có lẽ nó sợ lắm”
Anh gật đầu: “Vâng”
oOo
Thụy An thở dài: “Mẹ,con không sao rồi”
Trịnh phu nhân đối với lần con gái bị bắt cóc này là một đả kích quá lớn, bà cất giọng đầy quan tâm: “Con thật sự không sao chứ? Con đói không, muốn ăn gì?”
Thụy An ngẫm nghĩ một hồi: “Mẹ, con muốn ăn cháo gà mẹ nấu”
“Được, con nghỉ ngơi đi. Mẹ lập tức đi nấu cho con”
Nhật kí của Trịnh Thụy An ngày xx tháng xx năm 20xx:
Hôm nay, lần đầu tiên tôi bị bắt cóc. Cảm giác hoang mang, sợ hãi cùng lo lắng chỉ ngập tràn trong đầu. Khi bị chúng cho uống thuốc, vì quá nhiều nên tôi bất tỉnh. Tôi nhớ lại kí ức của tôi và anh, kí ức mà bao ngày tôi đã đẩy nó vào quên lãng. Tỉnh dậy trong bệnh viện tràn ngập màu trắng toát, người đầu tiên tôi gặp là anh. Tôi không biết tại sao lại vùi vào lòng anh mà khóc nữa, tôi nghĩ có lẽ do tôi sợ quá. Tôi nhớ rõ khoảnh khắc anh ôm tôi vào lòng, mặc cho tôi khóc thỏa thích. Kì lạ, sao vòng tay anh ấm áp tới thế?
Hóa ra, anh không chỉ là thiếu gia Từ thị, không chỉ là CEO tập đoàn Từ thị nổi tiếng mà còn là sát thủ Kyler thế giới ngầm. Tôi thường xem các tin tức về Kyler - Tên sát thủ hàng đầu thế giới. Kyler đã từ bỏ danh hiệu đệ nhất sát thủ được 2 năm rồi. Tôi không biết anh trai mình có biết gì không. Tôi nghĩ anh ấy biết tất cả vì hình như anh với Minh Khang rất thân thiết.
Tôi cảm thấy không biết đối diện với Minh Khang như thế nào. Có lẽ tôi vẫn nên cư xử như bình thường nhỉ?
Đặt dấu hỏi xuống, Thụy An thở dài cất cuốn nhật kí màu bạc lấp lánh đi.
~~~~~~~~~~~~~
P/s: Bật mí một đoạn của
“Xin chào, tôi là Lê Thiên Tuyết. Rất hân hạnh được làm quen với các bạn”
“Trịnh Thụy An, cô nên cẩn thận đi. Vì...Lê Thiên Tuyết tôi trở về rồi”
“Cứu...Làm ơn đi....Cứu tôi với”
“Ai đó...Làm ơn mà...Tôi chưa muốn chết”
“Phải làm sao đây? Cứu tôi với....Xin ông trời đấy....Ai đó....Làm ơn cứu tôi với....”
Tác giả :
Đông Phương Ngọc Đình