Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia
Chương 28: Gả cho anh đi, anh mỗi ngày đều nấu cho em ăn
"Anh...anh..." Co tức giận nhìn anh, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Không thể tin được, hắn là ai mà có quyền nói thế ? Hắn uy hiếp cô, hắn mang Hoàn Trắc ra uy hiếp cô ! Hèn ha, hèn hạ a !
"Nhiển Di, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn một chút, từ nhỏ em đã nhận lời cầu hôn của anh. Em cũng đã hứa sẽ lấy anh, không lẽ em định thất hứa, đi lấy người khác ?" An gia xưa nay luôn luôn tự trọng lời nói của mình, nói là làm, hứa là thực hiện, họ không bao giờ thất hứa với bất kỳ ai. Vì lý do này mà anh cực kì yên tâm, cô khó mà hủy hôn rồi.
"Tôi hứa với anh lúc nào ? Đừng có mang lời hứa ra uy hiếp tôi. Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi !" Nhiển Di cố gắng đẩy anh xuống giường, nhưng anh lại mảy may không nhúc nhích.
Bách Bách Hàn mặc kệ cô đang gắng sức đẩy anh, như nhớ ra việc gì đó anh liền đứng lên . Hai tay đẩy cô nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi cầm một cái baovmàu xám đi ra khỏi phòng.
Nhiển Di nhìn trần nhà lúc lâu sau đó liền từ từ ngồi dậy. Uầy, hắn cứ thế mà đi sao ? Nếu như thường thường thì sẽ ở lại cãi nhau với cô, nhưng sao lại... ? À mà mặc kệ, hắn đi rồi thế giới sẽ được bình yên và mình sẽ được ngủ một giấc thật ngon. Nhiển Di vui vẻ nằm xuống, hai mắt nhắm lại ngủ, nhưng sau đó lại mở mắt ra. Cô làm sao mà ngủ được, chiều đã đánh một giấc dài rồi còn gì...
*Ực ực ực*
"Ách..." Nhiển Di che bụng, thật đói a. Hình như từ lúc tỉnh dậy, mình chưa cho gì vào bụng thì phải. Cô buồn bực ôm bụng đói nằm xuống giường. Bỗng nhiên một mùi thơm xông vào mũi cô, Nhiển Di ngồi bật dậy, tham lam hít mùi thơm đang tỏa ra khắp phòng. Cô để ý rằng anh đang nhìn mình, trên tay cầm một hộp inox. Nhìn liền biết là mùi thơm phát ra từ nó a.
“Đói lắm sao ?” Bách Bạch Hàn đặt hộp inox lên bàn, cẩn thẩn lấy bàn ăn trên giường cho cô ra sau đó dọn thức ra trên bàn.
Nhiển Di nhìn những thức ăn thơm ngoan kìa, canh hầm xương, rau xào, thịt xào chua ngọt, oa oa toàn món cô thích a. Cô gắp một miếng thịt xào, há miệng thật to rồi bỏ vào.
"Ngon quá ~~ " Nhiển Di vừa nhai vừa khen. Tay liên tiếp gắp thịt xào, gắp rau, húp canh. Trên miệng cô dính toàn là nước sốt.
"Ăn từ từ thôi." Bách Bạch Hàn ngồi một bên nhìn cô ăn, chốc chốc lại dùng khăn lau nước sốt trên miệng cô.
Sau khi đánh chén no nê, Nhiển Di ợ nhẹ một cái rồi thõa mãn ôm bụng no nằm xuống giường, mắt nhìn chằm chằm vào anh đang dọn dẹp.
"Những món đó anh mua ở đâu thế ? Ăn thật ngon a." Cô hỏi anh.
" Ăn ngon sao ? Vậy gả cho anh đi, anh mỗi ngày đều nấu cho em ăn."
"Hả ?" Nhiển Di sốc toàn tập, woa người như anh mà cũng biết nấu ăn đấy sao ? Lại còn nấu ngon đến thế ? Chậc chậc, nếu anh ta bỏ việc ở công ty mà lập ra một nhà hàng thì có khi tiền thu nhập còn cao hơn. Khó tin thật.
Bách Bạch Hàn vô cùng hài lòng nhìn biểu hiện của cô. Thật ra anh giấu nghề đã lâu rồi, anh luôn ước rằng một ngày nào đó có thể nấu thức ăn cho cô ăn và cũng chỉ có cô mới có thể ăn thức ăn của anh. Nhìn bộ dạng còn ngây ngẩn kia, Bách Bạch Hàn cười cười lắc đầu sau đó đi vào nhà vệ sinh. Tiếng nước từ từ vang lên. Một lúc sau, anh từ phòng vệ sinh bước ra. Anh cởi trần phía trên vì vậy để lộ cơ bắp cùng bụng 6 múi kia, phía 1 dưới mặc một chiếc quần dài màu đen. Tay cầm khăn trắng lau những giọt nước trên tóc. Nhìn cực kỳ quyến rũ a.
Nhiển Di lại một lần nữa ngẩn ra, ực chết người chết người a.
"Sao ... sao anh lại ..." Cô nói không nên lời, mắt vẫn chăm chú nhìn cơ thể quyến rũ kia.
"Xem em kìa, nhìn anh đến đơ cả người." Đây là anh cố ý nha.
"Ai thèm nhìn anh chứ, tự ... tự nhiên đi cởi trần. Mà anh ở đây làm gì nữa ? Sao không về nhà ?"
"Em nhìn thế này mà không đoán ra ? Anh tất nhiên là ngủ ở đây." Bách Bạch Hàn nói xong, liền vứt khăn sang một bên. Trực tiếp leo lên giường, nằm xuống cạnh cô rồi vươn tay ôm cô vào lòng.
"Anh dám..." Nhiển Di ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng hành động này lại vô tình làm môi cô đụng trúng môi anh. Bách Bạch vui vẻ trong lòng, tay nang đầu cô lên , môi hôn thật sâu, lưỡi anh vui đùa, quấn quýt, ma sát lưỡi cô. Nhiển Di mặt đỏ bừng , sau khi thấy mình càng ngày càng mất không khí, tay cô mới khẽ đẩy anh ra. Thấy cô phản kháng, Bách Bạch Hàn liền buông cô ra. Thích thú nhìn khuôn mặt đỏ của cô.
"Ngày mai là sinh nhật của em nên nghỉ ngơi tốt một chút."
Nhiển Di sau khi điều hòa lại được không khí liền oán giận nhìn anh. Hừ, làm sao mà cô ngủ được khi cô đã ngủ suốt cả buổi chiều ? Nhất là khi có anh ở đây ?
.....
Chúc mọi người thi tốt nha :*
"Nhiển Di, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn một chút, từ nhỏ em đã nhận lời cầu hôn của anh. Em cũng đã hứa sẽ lấy anh, không lẽ em định thất hứa, đi lấy người khác ?" An gia xưa nay luôn luôn tự trọng lời nói của mình, nói là làm, hứa là thực hiện, họ không bao giờ thất hứa với bất kỳ ai. Vì lý do này mà anh cực kì yên tâm, cô khó mà hủy hôn rồi.
"Tôi hứa với anh lúc nào ? Đừng có mang lời hứa ra uy hiếp tôi. Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi !" Nhiển Di cố gắng đẩy anh xuống giường, nhưng anh lại mảy may không nhúc nhích.
Bách Bách Hàn mặc kệ cô đang gắng sức đẩy anh, như nhớ ra việc gì đó anh liền đứng lên . Hai tay đẩy cô nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi cầm một cái baovmàu xám đi ra khỏi phòng.
Nhiển Di nhìn trần nhà lúc lâu sau đó liền từ từ ngồi dậy. Uầy, hắn cứ thế mà đi sao ? Nếu như thường thường thì sẽ ở lại cãi nhau với cô, nhưng sao lại... ? À mà mặc kệ, hắn đi rồi thế giới sẽ được bình yên và mình sẽ được ngủ một giấc thật ngon. Nhiển Di vui vẻ nằm xuống, hai mắt nhắm lại ngủ, nhưng sau đó lại mở mắt ra. Cô làm sao mà ngủ được, chiều đã đánh một giấc dài rồi còn gì...
*Ực ực ực*
"Ách..." Nhiển Di che bụng, thật đói a. Hình như từ lúc tỉnh dậy, mình chưa cho gì vào bụng thì phải. Cô buồn bực ôm bụng đói nằm xuống giường. Bỗng nhiên một mùi thơm xông vào mũi cô, Nhiển Di ngồi bật dậy, tham lam hít mùi thơm đang tỏa ra khắp phòng. Cô để ý rằng anh đang nhìn mình, trên tay cầm một hộp inox. Nhìn liền biết là mùi thơm phát ra từ nó a.
“Đói lắm sao ?” Bách Bạch Hàn đặt hộp inox lên bàn, cẩn thẩn lấy bàn ăn trên giường cho cô ra sau đó dọn thức ra trên bàn.
Nhiển Di nhìn những thức ăn thơm ngoan kìa, canh hầm xương, rau xào, thịt xào chua ngọt, oa oa toàn món cô thích a. Cô gắp một miếng thịt xào, há miệng thật to rồi bỏ vào.
"Ngon quá ~~ " Nhiển Di vừa nhai vừa khen. Tay liên tiếp gắp thịt xào, gắp rau, húp canh. Trên miệng cô dính toàn là nước sốt.
"Ăn từ từ thôi." Bách Bạch Hàn ngồi một bên nhìn cô ăn, chốc chốc lại dùng khăn lau nước sốt trên miệng cô.
Sau khi đánh chén no nê, Nhiển Di ợ nhẹ một cái rồi thõa mãn ôm bụng no nằm xuống giường, mắt nhìn chằm chằm vào anh đang dọn dẹp.
"Những món đó anh mua ở đâu thế ? Ăn thật ngon a." Cô hỏi anh.
" Ăn ngon sao ? Vậy gả cho anh đi, anh mỗi ngày đều nấu cho em ăn."
"Hả ?" Nhiển Di sốc toàn tập, woa người như anh mà cũng biết nấu ăn đấy sao ? Lại còn nấu ngon đến thế ? Chậc chậc, nếu anh ta bỏ việc ở công ty mà lập ra một nhà hàng thì có khi tiền thu nhập còn cao hơn. Khó tin thật.
Bách Bạch Hàn vô cùng hài lòng nhìn biểu hiện của cô. Thật ra anh giấu nghề đã lâu rồi, anh luôn ước rằng một ngày nào đó có thể nấu thức ăn cho cô ăn và cũng chỉ có cô mới có thể ăn thức ăn của anh. Nhìn bộ dạng còn ngây ngẩn kia, Bách Bạch Hàn cười cười lắc đầu sau đó đi vào nhà vệ sinh. Tiếng nước từ từ vang lên. Một lúc sau, anh từ phòng vệ sinh bước ra. Anh cởi trần phía trên vì vậy để lộ cơ bắp cùng bụng 6 múi kia, phía 1 dưới mặc một chiếc quần dài màu đen. Tay cầm khăn trắng lau những giọt nước trên tóc. Nhìn cực kỳ quyến rũ a.
Nhiển Di lại một lần nữa ngẩn ra, ực chết người chết người a.
"Sao ... sao anh lại ..." Cô nói không nên lời, mắt vẫn chăm chú nhìn cơ thể quyến rũ kia.
"Xem em kìa, nhìn anh đến đơ cả người." Đây là anh cố ý nha.
"Ai thèm nhìn anh chứ, tự ... tự nhiên đi cởi trần. Mà anh ở đây làm gì nữa ? Sao không về nhà ?"
"Em nhìn thế này mà không đoán ra ? Anh tất nhiên là ngủ ở đây." Bách Bạch Hàn nói xong, liền vứt khăn sang một bên. Trực tiếp leo lên giường, nằm xuống cạnh cô rồi vươn tay ôm cô vào lòng.
"Anh dám..." Nhiển Di ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng hành động này lại vô tình làm môi cô đụng trúng môi anh. Bách Bạch vui vẻ trong lòng, tay nang đầu cô lên , môi hôn thật sâu, lưỡi anh vui đùa, quấn quýt, ma sát lưỡi cô. Nhiển Di mặt đỏ bừng , sau khi thấy mình càng ngày càng mất không khí, tay cô mới khẽ đẩy anh ra. Thấy cô phản kháng, Bách Bạch Hàn liền buông cô ra. Thích thú nhìn khuôn mặt đỏ của cô.
"Ngày mai là sinh nhật của em nên nghỉ ngơi tốt một chút."
Nhiển Di sau khi điều hòa lại được không khí liền oán giận nhìn anh. Hừ, làm sao mà cô ngủ được khi cô đã ngủ suốt cả buổi chiều ? Nhất là khi có anh ở đây ?
.....
Chúc mọi người thi tốt nha :*
Tác giả :
Tiểu Di