Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Chương 90: Không còn đường lui
“Cút ngay! Đừng chạm vào ta!” Phong Linh gắt gao níu lấy một ít quần áo còn trên người, cực lực giãy giụa.
“Xoẹt ~” áo bị xé nát, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, ở ban đêm, dưới ánh nến, tản ra vầng sáng mê người.
Châu Châu núp trong góc, trợn to hai mắt nhìn chăm chú mọi chuyện.
Chiều nay, từ một Châu Châu thiện lương, đã biến thành ma quỷ. Thậm chí, nàng còn làm thương tổn cả con gái của mình! Trong lòng nàng hiểu rõ ràng, nàng đang từng bước đi về phía vực sâu.
Qua tối nay, nàng sẽ không còn đường về.
Dạ Vô Hàm lạnh lùng nhin, mặc dù hắn là Hàm vương phong độ ưu nhã, nhưng xét đến cùng hắn cũng là một vị Vương gia cao cao tại thượng, địa vị của hắn, sự cao ngạo của hắn, đều không cho phép bị bất luận kẻ nào chà đạp dưới chân.
“Mẹ kiếp, tất cả cút hết đi!” Phong Linh không cầm được nước mắt, ánh mắt bốn phía tựa như lưỡi đao sắc bén, đâm thủng da thịt nàng.
Đúng lúc tấm vải cuối cùng che trước ngực nàng sắp bị kéo xuống thì không biết một cục đá nho nhỏ từ đâu phóng tới, đánh vào tay tên kia khiến hắn phải lui lại vài bước.
Dạ Vô Hàm bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào một nơi xa xa tối đen như mực.
Lúc này, quản gia đã dẫn người chạy tới, vội vàng đỡ Châu Châu dậy, lại sai người khiêng thi thể Tiêm Vũ đi.
“Nương!” Bảo Bảo không biết từ đâu chạy tới, đẩy ra mấy thị vệ kia, không nói lời nào cởi y phục nhỏ bé trên người, phủ trên người nương, ngoái đầu nhìn người kia không chớp mắt, lửa giận toàn thân bị đốt lên: “Ngươi đánh ta, ta có thể nhịn. Nhưng ngươi đối xử như vậy với nương của ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
Sự khiêu khích cùng uy hiếp của Bảo Bảo khiếp Dạ Vô Hàm nhíu mày, lửa giận tán loạn trong đáy mắt, ánh nhìn khát máu, vẻ mặt lãnh khốc, nhìn qua giống như ác ma mới từ Địa ngục bò lên.
Hắn nâng măt lạnh lùng nhìn Phong Linh: “Nhiếp Tố Tố, đây mới thực sự là ngươi sao?”
“Nhiếp, Nhiếp Tố Tố!” Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Vấn Xuân cùng Sơ Hạ cả kinh không ngậm miệng được: “Nàng, nàng là Vương phi mập?!”
Phong Linh cứng ngắc đem y phục bị xé rách sửa sang xong, khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt đỏ hoe, ánh mắt xa lạ, khiến trái tim Dạ Vô Hàm run lên.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay khoác lên vai Bảo Bảo: “Nhi tử, nhớ cho kỹ, không phải hận, đó là đem sai lầm của người khác trừng phạt mình. Đối với một kẻ ngốc không biết là mình ngốc, chúng ta nên thương hại hắn.”
Dạ Vô Hàm siết chặt tay thành quyền, sự khinh miệt trên mặt nàng đã chạm đến giới hạn thấp nhất của hắn.
“Kéo nàng ta lên!”
“Dạ!”
Thị vệ đang muốn tiến lên, Bảo Bảo liền vươn tay ra, ngăn trước mặt Phong Linh: “Không ai được chạm vào nương!”
“Kéo ra!” Dạ Vô Hàm lạnh lùng xoay người, không quay đầu lại mà rời đi.
“Chết tiệt! Không được chạm vào nương của ta! Ai dám động vào, ta liều mạng với kẻ đó…” Bảo Bảo giận dữ tựa như con sư tử nhỏ, liều mạng bảo vệ Phong Linh. Hai thị vệ đi lên phía trước, xốc cậu bé lên như xách gà con.
“Bảo Bảo!” Phong Linh sợ con trai bị thương tổn, cắn chặt răng nói: “Ta theo các ngươi đi!”
“Bảo Bảo…” Vấn Xuân và Sơ Hạ kìm nén nước mắt chạy tới, vội vàng bảo vệ cậu bé: “Bảo Bảo, không nên vọng động!”
“Bảo Bảo, nương không sao!” Phong Linh cố gắng nặn ta vẻ tươi cười trấn an con trai, nháy nháy mắt: “Chờ sáng mai, nương trở lại ăn sáng với con!”
“Nương…” Bảo Bảo nắm chặt tay, cắn môi, dần bình tĩnh lại: “Nương, con nhất định cứu người ra ngoài!”
“Ừ.” Phong Linh gật đầu, liếc mắt ra hiệu với hai nha hoàn, sau đó liền bị áp giải đi.
Vấn Xuân vội nói: “Bảo Bảo, chúng ta đi về rồi nghĩ biện pháp.”
Sơ Hạ tiếp tục khuyên nhủ: “Đúng vậy, Vương gia có lẽ chỉ giận dữ, sẽ không thực sự muốn trừng phạt Tam nương đâu.”
Bảo Bảo cắn răng, quay đầu chạy ra cửa lớn.
“Bảo Bảo! Cháu chạy đi đâu đấy?”
Trong vườn hoa lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại vết máu lưu lại trên mặt đất là nhắc nhở những chuyện đã xảy ra ở chỗ này.
Trên một hòn non bộ to nhất, một bóng dáng lười biếng cử động, duỗi lưng một cái.
Ánh trăng chiếu vào gương mặt yêu nghiệt mỹ lệ của hắn, giống như trong nhát mắt hút hết mọi tinh hoa trời đất, mọi vật trở lên đạm, thất sắc.
Hắn ngáp một cái, khẽ nhấc đầu lên, khóe miệng kéo thành một đường cong khó nhận thấy…
~~~~~~
Phong Linh bị thị vệ nhốt vào phòng giam, nhìn xung quanh một vòng, nàng khẽ bĩu môi, làm nữ chính sau khi xuyên không mà chưa từng thăm qua nhà giam thì còn gọi gì là xuyên qua?
Nàng đem đống cỏ khô trên giường tầng ra, nằm xuống, cánh tay tựa vào sau ót, hai mắt mờ mịt. Dáng vẻ vô tình của Dạ Vô Hàm từng lần từng lần xoẹt qua trong đầu, ánh mắt của hắn nhìn nàng tựa như dang nhìn một người mang tội giết người, trực tiếp định tội cho nàng!
Càng nghĩ càng giận, Phong Linh lật người, tức giận quay mặt vào phía tường: “Dạ Vô Hàm chết tiệt, tốt nhất là để cho con hồ ly tinh kia lừa cho ngươi đến quần cộc cũng không còn!”
Nói xong, nước mắt lại không có tiền đồ chảy xuống. Nàng giận dỗi lau mặt, hít hít mũi: “Cô nãi nãi sẽ trừng to mắt lên mà nhìn, xem ngươi khóc thế nào!”
“Tính cách ngày thường đâu rồi.” Trong phòng giam đột nhiên phát ra âm thanh khiến nàng giật nảy mình ngồi phắt dậy, không thể tin thét lên kinh hãi: “Tiểu Nguyệt Nguyệt?!”
Cửa nhà giam không biết được mở ra từ lúc nào, Nguyệt Nguyệt đang đường hoàng dựa vào cửa, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng nàng.
Nàng dùng sức vỗ vỗ mặt.
Đau.
“Trời ạ, làm sao ngươi vào được chỗ này?”
“Nghe nói ngươi ngồi tù, sợ một mình ngươi nhàm chán, nên tới đây cùng ngươi."
Phong Linh phản ứng kip, vội vàng đứng dậy đẩy nàng dậy đem nàng đẩy đi: “Ngươi đi mau đi! Để ngươi khác phát hiện ra là xong đời đấy!”
Nguyệt Nguyệt dịu dàng cười một tiếng, đưa ngón trỏ ra chọc vào trán nàng: “Ngu ngốc, ta có thể tới chỗ này, tất nhiên là do bản lãnh của ta rồi, làm sao để ngườI khác phát hiện được?”
Bản lãnh?
Phong Linh vò vò đầu, trong nháy mắt nhớ lại cái gì đó, quét một vòng toàn thân cao thấp người đối diện: “Ngươi để cho người ta chiếm tiện nghi rồi à?”
“Ha ha…” Nguyệt Nguyệt bị nàng chọc cười to, đi tới ôm nàng làm nũng: “Này, ngươi thật là bảo bối a, cái này cũng có thể nói giỡn?”
Phong Linh chau mày, mất hứng đẩy nàng ra: “Ai đùa giỡn với ngươi? Ta bảo này, mặc dù ngươi đã từng ở kỹ viện, nhưng cũng không thể như vậy chứ?”
Nguyệt Nguyệt che mặt cười trộm, thân hình cao hơn nàng một cái đầu cúi xuống, con mắt đầy sự bảo vệ gần sát nàng: “Ta à, sẽ không giống như những dạng ngu ngốc đó đâu.”
Phong Linh nghiêng đầu ngó ngó nàng, nhíu mày: “Có ý gì? Ngươi là đang cười nhạo ta?”
Nàng thả khăn tay, cười như không cười: “Ý đúng là, ta không để người khác chiếm tiện nghi, cũng không ai có thể chiếm tiện nghi của ta, trừ phi ta muốn, nếu không, không ai có thể chạm được vào ta.”
“Xoẹt ~” áo bị xé nát, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, ở ban đêm, dưới ánh nến, tản ra vầng sáng mê người.
Châu Châu núp trong góc, trợn to hai mắt nhìn chăm chú mọi chuyện.
Chiều nay, từ một Châu Châu thiện lương, đã biến thành ma quỷ. Thậm chí, nàng còn làm thương tổn cả con gái của mình! Trong lòng nàng hiểu rõ ràng, nàng đang từng bước đi về phía vực sâu.
Qua tối nay, nàng sẽ không còn đường về.
Dạ Vô Hàm lạnh lùng nhin, mặc dù hắn là Hàm vương phong độ ưu nhã, nhưng xét đến cùng hắn cũng là một vị Vương gia cao cao tại thượng, địa vị của hắn, sự cao ngạo của hắn, đều không cho phép bị bất luận kẻ nào chà đạp dưới chân.
“Mẹ kiếp, tất cả cút hết đi!” Phong Linh không cầm được nước mắt, ánh mắt bốn phía tựa như lưỡi đao sắc bén, đâm thủng da thịt nàng.
Đúng lúc tấm vải cuối cùng che trước ngực nàng sắp bị kéo xuống thì không biết một cục đá nho nhỏ từ đâu phóng tới, đánh vào tay tên kia khiến hắn phải lui lại vài bước.
Dạ Vô Hàm bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào một nơi xa xa tối đen như mực.
Lúc này, quản gia đã dẫn người chạy tới, vội vàng đỡ Châu Châu dậy, lại sai người khiêng thi thể Tiêm Vũ đi.
“Nương!” Bảo Bảo không biết từ đâu chạy tới, đẩy ra mấy thị vệ kia, không nói lời nào cởi y phục nhỏ bé trên người, phủ trên người nương, ngoái đầu nhìn người kia không chớp mắt, lửa giận toàn thân bị đốt lên: “Ngươi đánh ta, ta có thể nhịn. Nhưng ngươi đối xử như vậy với nương của ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
Sự khiêu khích cùng uy hiếp của Bảo Bảo khiếp Dạ Vô Hàm nhíu mày, lửa giận tán loạn trong đáy mắt, ánh nhìn khát máu, vẻ mặt lãnh khốc, nhìn qua giống như ác ma mới từ Địa ngục bò lên.
Hắn nâng măt lạnh lùng nhìn Phong Linh: “Nhiếp Tố Tố, đây mới thực sự là ngươi sao?”
“Nhiếp, Nhiếp Tố Tố!” Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Vấn Xuân cùng Sơ Hạ cả kinh không ngậm miệng được: “Nàng, nàng là Vương phi mập?!”
Phong Linh cứng ngắc đem y phục bị xé rách sửa sang xong, khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt đỏ hoe, ánh mắt xa lạ, khiến trái tim Dạ Vô Hàm run lên.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay khoác lên vai Bảo Bảo: “Nhi tử, nhớ cho kỹ, không phải hận, đó là đem sai lầm của người khác trừng phạt mình. Đối với một kẻ ngốc không biết là mình ngốc, chúng ta nên thương hại hắn.”
Dạ Vô Hàm siết chặt tay thành quyền, sự khinh miệt trên mặt nàng đã chạm đến giới hạn thấp nhất của hắn.
“Kéo nàng ta lên!”
“Dạ!”
Thị vệ đang muốn tiến lên, Bảo Bảo liền vươn tay ra, ngăn trước mặt Phong Linh: “Không ai được chạm vào nương!”
“Kéo ra!” Dạ Vô Hàm lạnh lùng xoay người, không quay đầu lại mà rời đi.
“Chết tiệt! Không được chạm vào nương của ta! Ai dám động vào, ta liều mạng với kẻ đó…” Bảo Bảo giận dữ tựa như con sư tử nhỏ, liều mạng bảo vệ Phong Linh. Hai thị vệ đi lên phía trước, xốc cậu bé lên như xách gà con.
“Bảo Bảo!” Phong Linh sợ con trai bị thương tổn, cắn chặt răng nói: “Ta theo các ngươi đi!”
“Bảo Bảo…” Vấn Xuân và Sơ Hạ kìm nén nước mắt chạy tới, vội vàng bảo vệ cậu bé: “Bảo Bảo, không nên vọng động!”
“Bảo Bảo, nương không sao!” Phong Linh cố gắng nặn ta vẻ tươi cười trấn an con trai, nháy nháy mắt: “Chờ sáng mai, nương trở lại ăn sáng với con!”
“Nương…” Bảo Bảo nắm chặt tay, cắn môi, dần bình tĩnh lại: “Nương, con nhất định cứu người ra ngoài!”
“Ừ.” Phong Linh gật đầu, liếc mắt ra hiệu với hai nha hoàn, sau đó liền bị áp giải đi.
Vấn Xuân vội nói: “Bảo Bảo, chúng ta đi về rồi nghĩ biện pháp.”
Sơ Hạ tiếp tục khuyên nhủ: “Đúng vậy, Vương gia có lẽ chỉ giận dữ, sẽ không thực sự muốn trừng phạt Tam nương đâu.”
Bảo Bảo cắn răng, quay đầu chạy ra cửa lớn.
“Bảo Bảo! Cháu chạy đi đâu đấy?”
Trong vườn hoa lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại vết máu lưu lại trên mặt đất là nhắc nhở những chuyện đã xảy ra ở chỗ này.
Trên một hòn non bộ to nhất, một bóng dáng lười biếng cử động, duỗi lưng một cái.
Ánh trăng chiếu vào gương mặt yêu nghiệt mỹ lệ của hắn, giống như trong nhát mắt hút hết mọi tinh hoa trời đất, mọi vật trở lên đạm, thất sắc.
Hắn ngáp một cái, khẽ nhấc đầu lên, khóe miệng kéo thành một đường cong khó nhận thấy…
~~~~~~
Phong Linh bị thị vệ nhốt vào phòng giam, nhìn xung quanh một vòng, nàng khẽ bĩu môi, làm nữ chính sau khi xuyên không mà chưa từng thăm qua nhà giam thì còn gọi gì là xuyên qua?
Nàng đem đống cỏ khô trên giường tầng ra, nằm xuống, cánh tay tựa vào sau ót, hai mắt mờ mịt. Dáng vẻ vô tình của Dạ Vô Hàm từng lần từng lần xoẹt qua trong đầu, ánh mắt của hắn nhìn nàng tựa như dang nhìn một người mang tội giết người, trực tiếp định tội cho nàng!
Càng nghĩ càng giận, Phong Linh lật người, tức giận quay mặt vào phía tường: “Dạ Vô Hàm chết tiệt, tốt nhất là để cho con hồ ly tinh kia lừa cho ngươi đến quần cộc cũng không còn!”
Nói xong, nước mắt lại không có tiền đồ chảy xuống. Nàng giận dỗi lau mặt, hít hít mũi: “Cô nãi nãi sẽ trừng to mắt lên mà nhìn, xem ngươi khóc thế nào!”
“Tính cách ngày thường đâu rồi.” Trong phòng giam đột nhiên phát ra âm thanh khiến nàng giật nảy mình ngồi phắt dậy, không thể tin thét lên kinh hãi: “Tiểu Nguyệt Nguyệt?!”
Cửa nhà giam không biết được mở ra từ lúc nào, Nguyệt Nguyệt đang đường hoàng dựa vào cửa, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng nàng.
Nàng dùng sức vỗ vỗ mặt.
Đau.
“Trời ạ, làm sao ngươi vào được chỗ này?”
“Nghe nói ngươi ngồi tù, sợ một mình ngươi nhàm chán, nên tới đây cùng ngươi."
Phong Linh phản ứng kip, vội vàng đứng dậy đẩy nàng dậy đem nàng đẩy đi: “Ngươi đi mau đi! Để ngươi khác phát hiện ra là xong đời đấy!”
Nguyệt Nguyệt dịu dàng cười một tiếng, đưa ngón trỏ ra chọc vào trán nàng: “Ngu ngốc, ta có thể tới chỗ này, tất nhiên là do bản lãnh của ta rồi, làm sao để ngườI khác phát hiện được?”
Bản lãnh?
Phong Linh vò vò đầu, trong nháy mắt nhớ lại cái gì đó, quét một vòng toàn thân cao thấp người đối diện: “Ngươi để cho người ta chiếm tiện nghi rồi à?”
“Ha ha…” Nguyệt Nguyệt bị nàng chọc cười to, đi tới ôm nàng làm nũng: “Này, ngươi thật là bảo bối a, cái này cũng có thể nói giỡn?”
Phong Linh chau mày, mất hứng đẩy nàng ra: “Ai đùa giỡn với ngươi? Ta bảo này, mặc dù ngươi đã từng ở kỹ viện, nhưng cũng không thể như vậy chứ?”
Nguyệt Nguyệt che mặt cười trộm, thân hình cao hơn nàng một cái đầu cúi xuống, con mắt đầy sự bảo vệ gần sát nàng: “Ta à, sẽ không giống như những dạng ngu ngốc đó đâu.”
Phong Linh nghiêng đầu ngó ngó nàng, nhíu mày: “Có ý gì? Ngươi là đang cười nhạo ta?”
Nàng thả khăn tay, cười như không cười: “Ý đúng là, ta không để người khác chiếm tiện nghi, cũng không ai có thể chiếm tiện nghi của ta, trừ phi ta muốn, nếu không, không ai có thể chạm được vào ta.”
Tác giả :
Ngũ Ngũ