Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Chương 5: Phong tam nương
Sáu năm sau.
Thành Ngư Dương có hai cái tuyệt vời.
Thành Đông có Vương Ma Tử làm bánh là cái thứ nhất.
Thành Đông có Phong Tam Nương làm mai mối, khéo ăn khéo nói, là cái thứ hai.
“Trương tiểu thư, đây là bức họa của Đỗ công tử. Nàng nhìn mà xem, ngài ấy đứng chỗ nào cũng rất suất. Chúng ta không nói đến tiền, điều đó quá tầm thường. Đỗ công tử là một trong mười thanh niên tài hoa trong thành của chúng ta, có tu dưỡng đạo đức, văn chương, có một ít kinh tế, ngoài ra còn rất được lòng mọi người. Không những nuôi 10 trẻ em nghèo mà mỗi khi đến mùa đông còn tự mình đến những thôn xa thăm các cụ già cô đơn. Nam nhân có trách nhiệm, đạo đức tốt như thế tìm cả thành Ngư Dương không có người thứ hai! Cũng chỉ có nữ tử như Trương tiểu thư, hiền lương thục đức, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng động lòng người thì mới xứng với Đỗ công tử, hai người như được ông trời tác hợp cho! Nếu các người không đến với nhau, đừng nói Phong Tam Nương ta mà đến cả ông trời cũng không đồng ý...”.
Phong Linh vui vẻ cầm một bọc bạc về đến nhà, chưa vào cửa đã bị mười mấy người trong thành ngăn ở cửa.
“Phong Tam Nương, ngươi dạy dỗ con cái như thế nào vậy?”.
Phong Linh ngẩn ra sau đó trên miệng treo một nụ cười chuyên nghiệp, ngay cả nốt ruồi trên cằm nhìn cũng có vẻ sinh động hơn nhiều: “Xin hỏi ta có thể giúp gì cho mọi người?”.
“Con trai ngươi sáng lập ra một cái bang phái gì đó sau đó cứng rắn lôi kéo con trai chúng ta vào bang. Vào bang phái cũng được nhưng mà còn phải đóng phí bảo hộ! Làm cho con trai ta về nhà trộm bạc của ta, nói là phải nộp cho lão đại? Chuyện này ngươi có biết không?”.
“Ta nói này Phong Tam Nương, ngươi không quản lý con trai thì nó sẽ thật sự vô pháp vô thiên [1]!”.
[1] vô pháp vô thiên: ngang ngược, coi trời bằng vung.
“Đúng! Một đứa bé mới chỉ có năm tuổi đã như thế! Về sau làm sao mà quản được!”.
Phong Linh cũng chỉ mỉm cười lẳng lặng nghe mọi người nói: “Được rồi, ý kiến của mọi người ta đã nghe hết. Sau này Tam Nương nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ con trai! Làm phiền mọi người như thế Tam Nương rất áy náy. Sau này bà con hàng xóm có việc cứ nói Tam Nương sẽ giúp mọi người hết sức!”.
Thấy thái độ Phong Tam Nương rất thành khẩn, vừa là quả phụ lại còn nuôi một đứa con đã không dễ dàng gì. Mọi người cũng không làm khó nữa, nói thêm rồi liền giải tán.
Phong Linh mỉm cười đưa họ đến cửa, đóng cửa, xoay người lại.
“Bảo Bảo! Cái tên tiểu tử thối, cút ra ngoài này cho lão nương!”.
Nàng rống lên một tiếng, cả nóc phòng cũng rung lên.
“Ôi chao, nương, sao thế.... người ta còn đang ngủ trưa!”.
Từ trong phòng một đứa bé trai đi ra, quần áo rối bù, mặc một cái quần nhỏ, chân đi một đôi giày màu đen, đầu đội một cái mũ da khâu. Một con mắt uể oải lười biếng lộ ra mấy phần vô lại, khuôn mặt xinh đẹp anh tuấn khiến người ta muốn nhéo!
Hắn nhảy lên trên ghế, ngáp một cái: “Người ta đang tuổi trổ mã, ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến chiều cao đó!”.
Phong Linh bước đến, xoắn cái lỗ tai của con: “Tiểu tử thối, con còn học người ta lập bang phái! Con là xã hội đen à?”.
“Nương, đau, đau quá.....”. Bảo Bảo đẩy tay của nương nó ra, hùng hồn nói: “Nương là nữ nhân, xuất đầu lộ diện ra ngoài kiếm tiền còn ra thể thống gì? Con là nam nhân duy nhất trong nhà chúng ta, đương nhiên là con phải nuôi gia đình mình rồi!”.
Nhìn con trai làm dáng vẻ nghiêm chỉnh, Phong Linh không nhịn được “Xì” bật cười một tiếng, đi qua xoa đầu con trai: “Chờ con lớn rồi hẵng nói. Này, nam tử hán, tối nay muốn ăn gì?”.
Bảo Bảo ngẩng đầu lên cười nói: “Tùy tiện làm ít đồ nhắm, thêm một bình rượu trắng là được rồi. Đúng rồi, đứng cho cà rốt và rau cải, nó là kẻ thù của con”.
“Uống rượu? Con ngoan ngoãn uống sữa dê đi!”. Phong Linh đá nó vào phòng bếp.
Bảo Bảo gật gù đắc ý: “Ai! Nữ nhân thật là phiền toái”.
Sau đó cầm một bát sữa dê vừa bịt mũi uống vừa hỏi: “Ngày mai nương đến nhà nào?”.
“A, một địa quan tam phẩm vừa về quê, làm mối cho con gái hắn”. Phong Linh lấy đống đồ trang sức vừa nặng vừa tầm thường trên đầu xuống, lau đi tầng phấn dày trên mặt, lấy nốt ruồi bà mai trê mặt xuống, trong gương hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.
Sáu năm, bà mập nặng 200 cân ngày xưa đã thay da đổi thịt thành một tiểu giai nhân.
Thành Ngư Dương có hai cái tuyệt vời.
Thành Đông có Vương Ma Tử làm bánh là cái thứ nhất.
Thành Đông có Phong Tam Nương làm mai mối, khéo ăn khéo nói, là cái thứ hai.
“Trương tiểu thư, đây là bức họa của Đỗ công tử. Nàng nhìn mà xem, ngài ấy đứng chỗ nào cũng rất suất. Chúng ta không nói đến tiền, điều đó quá tầm thường. Đỗ công tử là một trong mười thanh niên tài hoa trong thành của chúng ta, có tu dưỡng đạo đức, văn chương, có một ít kinh tế, ngoài ra còn rất được lòng mọi người. Không những nuôi 10 trẻ em nghèo mà mỗi khi đến mùa đông còn tự mình đến những thôn xa thăm các cụ già cô đơn. Nam nhân có trách nhiệm, đạo đức tốt như thế tìm cả thành Ngư Dương không có người thứ hai! Cũng chỉ có nữ tử như Trương tiểu thư, hiền lương thục đức, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng động lòng người thì mới xứng với Đỗ công tử, hai người như được ông trời tác hợp cho! Nếu các người không đến với nhau, đừng nói Phong Tam Nương ta mà đến cả ông trời cũng không đồng ý...”.
Phong Linh vui vẻ cầm một bọc bạc về đến nhà, chưa vào cửa đã bị mười mấy người trong thành ngăn ở cửa.
“Phong Tam Nương, ngươi dạy dỗ con cái như thế nào vậy?”.
Phong Linh ngẩn ra sau đó trên miệng treo một nụ cười chuyên nghiệp, ngay cả nốt ruồi trên cằm nhìn cũng có vẻ sinh động hơn nhiều: “Xin hỏi ta có thể giúp gì cho mọi người?”.
“Con trai ngươi sáng lập ra một cái bang phái gì đó sau đó cứng rắn lôi kéo con trai chúng ta vào bang. Vào bang phái cũng được nhưng mà còn phải đóng phí bảo hộ! Làm cho con trai ta về nhà trộm bạc của ta, nói là phải nộp cho lão đại? Chuyện này ngươi có biết không?”.
“Ta nói này Phong Tam Nương, ngươi không quản lý con trai thì nó sẽ thật sự vô pháp vô thiên [1]!”.
[1] vô pháp vô thiên: ngang ngược, coi trời bằng vung.
“Đúng! Một đứa bé mới chỉ có năm tuổi đã như thế! Về sau làm sao mà quản được!”.
Phong Linh cũng chỉ mỉm cười lẳng lặng nghe mọi người nói: “Được rồi, ý kiến của mọi người ta đã nghe hết. Sau này Tam Nương nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ con trai! Làm phiền mọi người như thế Tam Nương rất áy náy. Sau này bà con hàng xóm có việc cứ nói Tam Nương sẽ giúp mọi người hết sức!”.
Thấy thái độ Phong Tam Nương rất thành khẩn, vừa là quả phụ lại còn nuôi một đứa con đã không dễ dàng gì. Mọi người cũng không làm khó nữa, nói thêm rồi liền giải tán.
Phong Linh mỉm cười đưa họ đến cửa, đóng cửa, xoay người lại.
“Bảo Bảo! Cái tên tiểu tử thối, cút ra ngoài này cho lão nương!”.
Nàng rống lên một tiếng, cả nóc phòng cũng rung lên.
“Ôi chao, nương, sao thế.... người ta còn đang ngủ trưa!”.
Từ trong phòng một đứa bé trai đi ra, quần áo rối bù, mặc một cái quần nhỏ, chân đi một đôi giày màu đen, đầu đội một cái mũ da khâu. Một con mắt uể oải lười biếng lộ ra mấy phần vô lại, khuôn mặt xinh đẹp anh tuấn khiến người ta muốn nhéo!
Hắn nhảy lên trên ghế, ngáp một cái: “Người ta đang tuổi trổ mã, ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến chiều cao đó!”.
Phong Linh bước đến, xoắn cái lỗ tai của con: “Tiểu tử thối, con còn học người ta lập bang phái! Con là xã hội đen à?”.
“Nương, đau, đau quá.....”. Bảo Bảo đẩy tay của nương nó ra, hùng hồn nói: “Nương là nữ nhân, xuất đầu lộ diện ra ngoài kiếm tiền còn ra thể thống gì? Con là nam nhân duy nhất trong nhà chúng ta, đương nhiên là con phải nuôi gia đình mình rồi!”.
Nhìn con trai làm dáng vẻ nghiêm chỉnh, Phong Linh không nhịn được “Xì” bật cười một tiếng, đi qua xoa đầu con trai: “Chờ con lớn rồi hẵng nói. Này, nam tử hán, tối nay muốn ăn gì?”.
Bảo Bảo ngẩng đầu lên cười nói: “Tùy tiện làm ít đồ nhắm, thêm một bình rượu trắng là được rồi. Đúng rồi, đứng cho cà rốt và rau cải, nó là kẻ thù của con”.
“Uống rượu? Con ngoan ngoãn uống sữa dê đi!”. Phong Linh đá nó vào phòng bếp.
Bảo Bảo gật gù đắc ý: “Ai! Nữ nhân thật là phiền toái”.
Sau đó cầm một bát sữa dê vừa bịt mũi uống vừa hỏi: “Ngày mai nương đến nhà nào?”.
“A, một địa quan tam phẩm vừa về quê, làm mối cho con gái hắn”. Phong Linh lấy đống đồ trang sức vừa nặng vừa tầm thường trên đầu xuống, lau đi tầng phấn dày trên mặt, lấy nốt ruồi bà mai trê mặt xuống, trong gương hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.
Sáu năm, bà mập nặng 200 cân ngày xưa đã thay da đổi thịt thành một tiểu giai nhân.
Tác giả :
Ngũ Ngũ