Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Chương 192: Đói bụng sao?
“Không thấy Tam Nương? Cái gì gọi là không thấy Tam Nương?”.
Trời còn chưa sáng, Dạ Vô Hàm đã vọt vào Đại trạch, vừa vào cửa hắn đã kêu hai nha đầu lại hỏi.
Vấn Xuân vội nói. “Lúc chúng nô tỳ làm xong đồ cho Tam Nương thì phát hiện nàng không có trong phòng. Sau đó chúng nô tỳ tìm khắp nhà cũng không tìm thấy”.
“Tam Nương đi rồi”.
Bảo Bảo và Hồng Ngọc đi tới, trong tay cầm một phong thư, mắt Bảo Bảo hồng hồng.
Dạ Vô Hàm đi qua, cầm lấy lá thư, hắn xem xong thì tức giận vo thành một cục. “Nữ nhân ngốc này!”. Hắn nghiêng đầu, phân phó. “Phi Ưng, Huyền Phong, các ngươi lập tức điều động người, lục soát kỹ khắp thành cho ta! Bây giờ nàng không đi xa được, nhất định vẫn còn đang ở trong thành, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào! Có nghe không?”.
“Vâng!”.
Hai người vội vàng rời đi.
Dạ Vô Hàm nhìn Bảo Bảo đang nén không khóc, hắn xoa đầu kiên định nói. “Đừng lo lắng, ta sẽ tìm được nàng”.
Tàng Tâm lâu.
Lãnh Tàng Tâm đi vào trong khuê phòng, mở ám các bên trong ra, nhìn nữ nhân to béo đang ở trong. “Bọn họ đi rồi, ngươi cũng ra đi”.
“A”. Phong Linh di chuyển cơ thể mập mạp, nghiêng người đi ra, nàng vẫn không quên oán một câu. “Nơi này chật quá, ngươi không thể gọn gàng rộng rãi một chút sao?”.
Lãnh Tàng Tâm cười. “Ngươi nhìn xem, đây chỉ là ám các, không phải là phòng ngủ, cần gì phải lớn”.
Phong Linh ngồi xuống cúi đầu, yên lặng đưa đồ ăn vào trong miệng. Lúc nãy nàng để bụng rỗng quá lâu, đi đến Tàng Tâm lâu thì nàng té xỉu. Cũng may có Lãnh Tàng Tâm ở đây nhận ra nàng. Bằng không nàng đã bị ném đi nơi nào rồi
“Bây giờ ngươi định làm thế nào?”. Lãnh Tàng Tâm nghiêm túc hỏi.
Phong Linh lắc đầu một cái, nàng không biết, nếu nàng biết thì nàng cũng sẽ không chạy mất như vậy.
“Haizz”. Tàng Tâm thở dài một tiếng. “Trước tiên ngươi cứ ở chỗ này của ta, nếu như ngươi không muốn chắc họ cũng không tìm được ngươi đâu”.
“Ừ, cảm ơn”.
Lãnh Tàng Tâm nghĩ nghĩ rồi hỏi “Có nên nói cho chủ nhân biết không, có lẽ……….”.
“Đừng!”. Phong Linh cự tuyệt theo bản năng, nàng không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, nàng không muốn phân tích nguyên nhân vì sao nàng lại không muốn nhưng dù sao nàng không muốn!
“Không……. Không nên nói cho hắn biết………..”.
Lãnh Tàng Tâm nhìn nàng, cười cười. “Ta biết rồi. Ngươi cứ yên tâm ở lại chỗ này, muốn ăn gì thì cứ nói cho ta biết”.
“Cảm ơn……….”.
Lãnh Tàng Tâm tặng căn phòng đó cho nàng ở, nàng ấy cũng phân phó nha hoàn thân cận lúc nào cũng chuẩn bị đồ ăn cho nàng.
Hai ngày qua, Phong Linh sống trong phòng của Lãnh Tàng Tâm, thỉnh thoảng nghe những tin tức nàng ấy mang về. Nàng ấy nói, Dạ Vô Hàm vì tìm nàng đã phong tỏa kinh thành hai ngày làm cho các đại thần và dân chúng oán thán nhưng hắn vẫn cố chấp. Hàm Vương nổi giận thì Cảnh Vương cũng phải kiêng kỵ ba phần nói gì đến những người khác.
Nàng ấy nói, Bảo Bảo cũng phát động giang hồ lệnh, hiệu lệnh cho người trong giang hồ tìm nương nó. Bây giờ các môn phái cũng bỏ chuyện trong tay xuống để giúp Tiểu Minh chủ tìm mẫu thân.
Nước mắt lẫn vào trong thức ăn đưa vào trong miệng, nàng cảm thấy khổ sở.
Phong Linh đứng trước cửa sổ, vô hồn nhìn ra bên ngoài.
“Ục ục….”. Bụng nàng lại sôi lên, nàng bất đắc dĩ xoay người, muốn tìm tiểu nha hoàn để lấy chút đồ ăn nhưng nàng không tìm thấy người đâu cả.
Nàng suy nghĩ một chút rồi đẩy cửa ra, đi ra bên ngoài………
“Oa, nữ nhân mập này là ai?”.
“Đúng vậy, tại sao ta chưa hề thấy qua vậy, ở chỗ chúng ta từ khi nào lại có một cô nương mập như vậy?”.
“Cô nương? Ta nhìn không giống lắm, nếu nàng là cô nương thì ai dám gọi nàng ta hả?”.
“Này, nếu như bị nàng ta đè ở dưới, có khi nào vật kia gãy luôn không?”.
“Ha ha……….”.
Tiếng cười nhạo nổi lên khắp bốn phía làm cho Phong Linh chạy trối chết. Nàng chạy về phòng, sập cửa lại. Hai tay che lỗ tai, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Những người chỉ biết nói huyên thuyên kia thì biết gì, bọn họ nghĩ rằng nàng muốn mập sao? Nàng không biết làm sao tự nhiên lại mập lên, không biết là trúng tà hay bị bệnh gì, hay là bị biến dị gene. Cảm giác này đã tệ hết chỗ nói nhưng những người ghê tởm kia còn bỏ đá xuống giếng! Nàng nguyền rủa họ, sớm muộn gì họ cũng sẽ mập hơn nàng………..
Nàng nhìn lại mình sau đó cười tự giễu. Nếu như muốn mập hơn nàng cũng không dễ dàng.
“Mấy người đang ở đây làm gì?”. Bên ngoài, Lãnh Tàng Tâm quát to một tiếng, các cô nương tản ra ngoài.
Nàng gõ gõ cửa. “Tam Nương, là ta đây”.
Phong Linh kéo cửa ra, đôi mắt hồng hồng. “Xin lỗi, ta gây thêm phiền toái cho ngươi rồi”.
“Phiền toái gì? Chỉ có vài cô nương không hiểu chuyện, nói lung tung, ngươi đừng để bụng”. Lãnh Tàng Tâm cầm vịt quay đưa cho Phong Linh, cười nói. “Ngươi đói bụng không, tới đây ăn một chút”.
Phong Linh hận không thể đập đầu chết. Ngươi ta chào hỏi, nhiều nhất là “Ăn chưa?”. Mà chào hỏi nàng lại trực tiếp hỏi. “Đói bụng không?”.
“Tam Nương, vừa rồi những cô nương kia đã gặp được ngươi, sợ rằng sẽ không đảm bảo được chuyện này lan ra ngoài”.
Phong Linh ngẩn ra. “Ta hiểu rồi, ta sẽ đi bây giờ”. Nàng đứng lên muốn đi, Lãnh Tàng Tâm vội vàng kéo nàng. “Này, ban ngày thế này ngươi định đi đâu? Cửa thành bị phong tỏa, có người cầm bức họa của ngươi so với từng người một đấy. Haiz, Tam Nương, nếu không ngươi trở về đi, ngươi nhẫn tâm để bọn họ khổ cực vậy sao?”.
Phong Linh cắn cắn môi ngồi xuống. “Đến bản thân ta còn không chấp nhận nổi bộ dạng bây giờ của mình, ta làm sao có dũng khí đi gặp người khác? Để cho ta chút thời gian, chờ đến lúc ta thích ứng mới có thể thản nhiên đứng trước mặt bọn hắn”.
“Ta hiểu”. Lãnh Tàng Tâm nghĩ rồi nói. “Nếu không như vậy đi, ta sẽ nói Địch Cuồng đưa ngươi ra khỏi thành”.
“Thật sao?”. Cặp mắt Phong Linh sáng lên. “Có thể đưa ta ra ngoài sao?”.
“Chút chuyện nhỏ này không là gì với Xích Diễm bang cả. Mấy ngày coi như đi giải sầu thôi. Lúc nào ngươi muốn trở lại thì nói với Địch Cuồng 1 tiếng là được”.
“Thật tốt quá, cảm ơn ngươi, Tàng Tâm”.
“Nói gì mà cảm ơn, đây là việc ta phải làm”.
Phong Linh vui mừng quá nên không nghe rõ thâm ý trong lời nói của Tàng Tâm, nàng chỉ suy nghĩ làm sao có thể mau rời khỏi đây để không ai biết chỗ của nàng, nàng lại phải dùng thân phận mụ béo gặp mọi người. Như vậy, nàng nên thực tế hơn một chút thôi.
Tây Vực, bão cát bay đầy trời.
Ở nơi đây chỉ có duy nhất dãy núi Yên Hà là bốn mùa không đổi, không khí ẩm. Có người nói, nơi này là chỗ ở của thần tiên, cho nên đây mới là đóa hoa tuyệt đẹp của Tây Vực.
Trên đỉnh núi Yên Hà, có một tòa trúc các, đỉnh các khói lượn mù mờ, bốn phía chim hót hoa thơm, nói nơi đây là tiên cảnh nhân gian không hề quá chút nào.
Đằng sau trúc các là một biển hoa thược dược, trong biển hoa là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, tóc dài tản ra, tay áo bồng bềnh, bộ dạng xinh đẹp, có thể nói là xinh đẹp hơn hoa.
Xa xa, có một cô nương đi tới, nàng ta khẽ cười. “Nguyệt, huynh ở đây làm gì vậy?”.
Trời còn chưa sáng, Dạ Vô Hàm đã vọt vào Đại trạch, vừa vào cửa hắn đã kêu hai nha đầu lại hỏi.
Vấn Xuân vội nói. “Lúc chúng nô tỳ làm xong đồ cho Tam Nương thì phát hiện nàng không có trong phòng. Sau đó chúng nô tỳ tìm khắp nhà cũng không tìm thấy”.
“Tam Nương đi rồi”.
Bảo Bảo và Hồng Ngọc đi tới, trong tay cầm một phong thư, mắt Bảo Bảo hồng hồng.
Dạ Vô Hàm đi qua, cầm lấy lá thư, hắn xem xong thì tức giận vo thành một cục. “Nữ nhân ngốc này!”. Hắn nghiêng đầu, phân phó. “Phi Ưng, Huyền Phong, các ngươi lập tức điều động người, lục soát kỹ khắp thành cho ta! Bây giờ nàng không đi xa được, nhất định vẫn còn đang ở trong thành, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào! Có nghe không?”.
“Vâng!”.
Hai người vội vàng rời đi.
Dạ Vô Hàm nhìn Bảo Bảo đang nén không khóc, hắn xoa đầu kiên định nói. “Đừng lo lắng, ta sẽ tìm được nàng”.
Tàng Tâm lâu.
Lãnh Tàng Tâm đi vào trong khuê phòng, mở ám các bên trong ra, nhìn nữ nhân to béo đang ở trong. “Bọn họ đi rồi, ngươi cũng ra đi”.
“A”. Phong Linh di chuyển cơ thể mập mạp, nghiêng người đi ra, nàng vẫn không quên oán một câu. “Nơi này chật quá, ngươi không thể gọn gàng rộng rãi một chút sao?”.
Lãnh Tàng Tâm cười. “Ngươi nhìn xem, đây chỉ là ám các, không phải là phòng ngủ, cần gì phải lớn”.
Phong Linh ngồi xuống cúi đầu, yên lặng đưa đồ ăn vào trong miệng. Lúc nãy nàng để bụng rỗng quá lâu, đi đến Tàng Tâm lâu thì nàng té xỉu. Cũng may có Lãnh Tàng Tâm ở đây nhận ra nàng. Bằng không nàng đã bị ném đi nơi nào rồi
“Bây giờ ngươi định làm thế nào?”. Lãnh Tàng Tâm nghiêm túc hỏi.
Phong Linh lắc đầu một cái, nàng không biết, nếu nàng biết thì nàng cũng sẽ không chạy mất như vậy.
“Haizz”. Tàng Tâm thở dài một tiếng. “Trước tiên ngươi cứ ở chỗ này của ta, nếu như ngươi không muốn chắc họ cũng không tìm được ngươi đâu”.
“Ừ, cảm ơn”.
Lãnh Tàng Tâm nghĩ nghĩ rồi hỏi “Có nên nói cho chủ nhân biết không, có lẽ……….”.
“Đừng!”. Phong Linh cự tuyệt theo bản năng, nàng không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, nàng không muốn phân tích nguyên nhân vì sao nàng lại không muốn nhưng dù sao nàng không muốn!
“Không……. Không nên nói cho hắn biết………..”.
Lãnh Tàng Tâm nhìn nàng, cười cười. “Ta biết rồi. Ngươi cứ yên tâm ở lại chỗ này, muốn ăn gì thì cứ nói cho ta biết”.
“Cảm ơn……….”.
Lãnh Tàng Tâm tặng căn phòng đó cho nàng ở, nàng ấy cũng phân phó nha hoàn thân cận lúc nào cũng chuẩn bị đồ ăn cho nàng.
Hai ngày qua, Phong Linh sống trong phòng của Lãnh Tàng Tâm, thỉnh thoảng nghe những tin tức nàng ấy mang về. Nàng ấy nói, Dạ Vô Hàm vì tìm nàng đã phong tỏa kinh thành hai ngày làm cho các đại thần và dân chúng oán thán nhưng hắn vẫn cố chấp. Hàm Vương nổi giận thì Cảnh Vương cũng phải kiêng kỵ ba phần nói gì đến những người khác.
Nàng ấy nói, Bảo Bảo cũng phát động giang hồ lệnh, hiệu lệnh cho người trong giang hồ tìm nương nó. Bây giờ các môn phái cũng bỏ chuyện trong tay xuống để giúp Tiểu Minh chủ tìm mẫu thân.
Nước mắt lẫn vào trong thức ăn đưa vào trong miệng, nàng cảm thấy khổ sở.
Phong Linh đứng trước cửa sổ, vô hồn nhìn ra bên ngoài.
“Ục ục….”. Bụng nàng lại sôi lên, nàng bất đắc dĩ xoay người, muốn tìm tiểu nha hoàn để lấy chút đồ ăn nhưng nàng không tìm thấy người đâu cả.
Nàng suy nghĩ một chút rồi đẩy cửa ra, đi ra bên ngoài………
“Oa, nữ nhân mập này là ai?”.
“Đúng vậy, tại sao ta chưa hề thấy qua vậy, ở chỗ chúng ta từ khi nào lại có một cô nương mập như vậy?”.
“Cô nương? Ta nhìn không giống lắm, nếu nàng là cô nương thì ai dám gọi nàng ta hả?”.
“Này, nếu như bị nàng ta đè ở dưới, có khi nào vật kia gãy luôn không?”.
“Ha ha……….”.
Tiếng cười nhạo nổi lên khắp bốn phía làm cho Phong Linh chạy trối chết. Nàng chạy về phòng, sập cửa lại. Hai tay che lỗ tai, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Những người chỉ biết nói huyên thuyên kia thì biết gì, bọn họ nghĩ rằng nàng muốn mập sao? Nàng không biết làm sao tự nhiên lại mập lên, không biết là trúng tà hay bị bệnh gì, hay là bị biến dị gene. Cảm giác này đã tệ hết chỗ nói nhưng những người ghê tởm kia còn bỏ đá xuống giếng! Nàng nguyền rủa họ, sớm muộn gì họ cũng sẽ mập hơn nàng………..
Nàng nhìn lại mình sau đó cười tự giễu. Nếu như muốn mập hơn nàng cũng không dễ dàng.
“Mấy người đang ở đây làm gì?”. Bên ngoài, Lãnh Tàng Tâm quát to một tiếng, các cô nương tản ra ngoài.
Nàng gõ gõ cửa. “Tam Nương, là ta đây”.
Phong Linh kéo cửa ra, đôi mắt hồng hồng. “Xin lỗi, ta gây thêm phiền toái cho ngươi rồi”.
“Phiền toái gì? Chỉ có vài cô nương không hiểu chuyện, nói lung tung, ngươi đừng để bụng”. Lãnh Tàng Tâm cầm vịt quay đưa cho Phong Linh, cười nói. “Ngươi đói bụng không, tới đây ăn một chút”.
Phong Linh hận không thể đập đầu chết. Ngươi ta chào hỏi, nhiều nhất là “Ăn chưa?”. Mà chào hỏi nàng lại trực tiếp hỏi. “Đói bụng không?”.
“Tam Nương, vừa rồi những cô nương kia đã gặp được ngươi, sợ rằng sẽ không đảm bảo được chuyện này lan ra ngoài”.
Phong Linh ngẩn ra. “Ta hiểu rồi, ta sẽ đi bây giờ”. Nàng đứng lên muốn đi, Lãnh Tàng Tâm vội vàng kéo nàng. “Này, ban ngày thế này ngươi định đi đâu? Cửa thành bị phong tỏa, có người cầm bức họa của ngươi so với từng người một đấy. Haiz, Tam Nương, nếu không ngươi trở về đi, ngươi nhẫn tâm để bọn họ khổ cực vậy sao?”.
Phong Linh cắn cắn môi ngồi xuống. “Đến bản thân ta còn không chấp nhận nổi bộ dạng bây giờ của mình, ta làm sao có dũng khí đi gặp người khác? Để cho ta chút thời gian, chờ đến lúc ta thích ứng mới có thể thản nhiên đứng trước mặt bọn hắn”.
“Ta hiểu”. Lãnh Tàng Tâm nghĩ rồi nói. “Nếu không như vậy đi, ta sẽ nói Địch Cuồng đưa ngươi ra khỏi thành”.
“Thật sao?”. Cặp mắt Phong Linh sáng lên. “Có thể đưa ta ra ngoài sao?”.
“Chút chuyện nhỏ này không là gì với Xích Diễm bang cả. Mấy ngày coi như đi giải sầu thôi. Lúc nào ngươi muốn trở lại thì nói với Địch Cuồng 1 tiếng là được”.
“Thật tốt quá, cảm ơn ngươi, Tàng Tâm”.
“Nói gì mà cảm ơn, đây là việc ta phải làm”.
Phong Linh vui mừng quá nên không nghe rõ thâm ý trong lời nói của Tàng Tâm, nàng chỉ suy nghĩ làm sao có thể mau rời khỏi đây để không ai biết chỗ của nàng, nàng lại phải dùng thân phận mụ béo gặp mọi người. Như vậy, nàng nên thực tế hơn một chút thôi.
Tây Vực, bão cát bay đầy trời.
Ở nơi đây chỉ có duy nhất dãy núi Yên Hà là bốn mùa không đổi, không khí ẩm. Có người nói, nơi này là chỗ ở của thần tiên, cho nên đây mới là đóa hoa tuyệt đẹp của Tây Vực.
Trên đỉnh núi Yên Hà, có một tòa trúc các, đỉnh các khói lượn mù mờ, bốn phía chim hót hoa thơm, nói nơi đây là tiên cảnh nhân gian không hề quá chút nào.
Đằng sau trúc các là một biển hoa thược dược, trong biển hoa là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, tóc dài tản ra, tay áo bồng bềnh, bộ dạng xinh đẹp, có thể nói là xinh đẹp hơn hoa.
Xa xa, có một cô nương đi tới, nàng ta khẽ cười. “Nguyệt, huynh ở đây làm gì vậy?”.
Tác giả :
Ngũ Ngũ