Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Chương 141: Gọi cha nghe một chút
Đi ra khỏi đại điện, Dạ Vô Hàm trực tiếp đưa nàng vào một gian phòng tối, Huyền Phong và Phi Ưng đã chuẩn bị tốt rồi, bọn họ mở bức tượng kia ra, bên trong bức tượng có một người phụ nữ giống hệt Phong Linh.
Nhìn thấy Phong Linh, nàng ta cười một tiếng. “Phong cô nương, cô nương hãy thay quần áo với ta”.
Phong Linh ngó ngó nàng ấy, có người giống bản thân như đúc vậy sao? Sau đó nàng vỗ cái trán, trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, đây chắc là thuật dịch dung của cổ đại rồi!
“Chúng ta đợi ở bên ngoài”. Dạ Vô Hàm dẫn người lui ra ngoài. Phong Linh không nói hai lời, vội vàng đổi y phục với Tàng Tâm sau đó chui vào trong pho tượng rỗng trong. Sau khi Tàng Tâm đi ra, Huyền Phong và Phi Ưng không chậm trễ mà đẩy pho tượng ra ngoài điện.
Dạ Vô Hàm dặn dò Tàng Tâm. “Ngươi cứ ở đây hết tối nay, sáng mai ta sẽ phái người đón ngươi đi!”.
“Hàm Vương, ngài làm sao cũng được!”.
“Ừ”. Hắn gật đầu, sau đó bước theo sau hai người kia.
Lãnh Tàng Tâm chạy về trong điện, lúc này, ngự y đã sai người nâng Thần Hoàng lên đưa hắn về Thanh Nhạc cung. Không có ai để ý đên tất cả mọi việc xảy ra bên này, ngay cả Dạ Hoằng Thiên cũng không yên lòng mà đi cung.
Lúc này, Lãnh Tàng Tâm đến gần Thần Hoàng, nhỏ giọng nói. “Chủ nhân, tất cả mọi việc đã chuẩn bị thỏa đáng”.
Sắc mặt Thần Hoàng đã xanh mét, mắt khẽ mở một cái khe nhỏ, sau khi thấy nàng lại nhắm mắt lại.
Bảo Bảo vừa nhìn thấy nàng thì giật mình nói. “Nương! Người ――”.
Lãnh Tàng Tâm vội vàng nở một nụ cười dịu dàng với Bảo Bảo. Bảo Bảo thấy nương nở nụ cười này thì kinh sợ. Dần dần khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bình tĩnh lại, chớp mắt một cái, nó lập tức hiểu được đây là thế thân mà Dạ Vô Hàm tìm được. Nếu không thì thái tử phi mất tích trong hoàng cung, đây là chuyện đại sự thế nào!
Đoàn người đi đến Thanh Nhạc cung, ngự y cẩn thận bắt mạch nhưng mà thái tử đáng trúng độc rất nặng, ông không nắm chắc được sẽ cứu sống được thái tử. Nhưng quái lạ, trên đoạn đường về Thanh Nhạc cung, độc trên người thái tử đã không còn.....
Tất nhiên Ngự y sẽ không ngu đến nỗi mà nói ra, ông làm bộ làm tịch một lúc rồi nói. “Hoàng thượng, vi thần rốt cuộc không phụ công, đã cứu thái tử được rồi”.
“Thật tốt quá”, Dạ Hoằng Thiên rốt cuộc cũng thả lỏng, vui mừng nói. “Ái khanh y thuật cao siêu, ban thưởng 100 lượng vàng”.
“Tạ hoàng thương ban thưởng”.
Rốt cuộc người cũng giải tán ra khỏi Thanh Nhạc cung.
Người nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, bên cạnh giường vẫn là Lãnh Tàng Tâm.
“Chủ nhân”.
Thần Hoàng ngồi dậy, vuốt chân mày, gương mặt hoàn mỹ vô khuyết tràn ngập sự sắc bén của dã thú, lãnh khốc. “Bên kia đã sắp xếp xong xuôi chưa?”.
“Vâng, xin chủ nhân yên tâm”.
Hắn từ từ đứng dậy, đi xuống giường, “Nếu Dạ Vô Hàm đã đưa ngươi vào cung thì chúng ta cũng chấp nhận tính toán thôi”.
“Thuộc hạ không hiểu”.
Thần Hoàng ngước mắt nhìn nàng. “Ngoại trừ ta, Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên, sẽ không ai nhận ra ngươi là giả. Ta muốn ngươi tiếp cận Dạ Mặc Cảnh! Làm sao cho hắn cưới ngươi! Sau đó ngươi tìm bản ‘tăng phổ’”!.
“Lấy thuộc hạ?”. Trong nháy mắt đó trong đầu Lãnh Tàng Tâm đột nhiên thoáng qua gương mặt dã tính của Địch Cuồng.
“Hắn ta vẫn luôn muốn lấy Nhiếp Tố Tố, vậy thì ta sẽ tác thành cho hắn ta”. Hắn cười lạnh một tiếng. “Mất đi một con cờ có lợi là Diêu Hoàng hậu, kế hoạch của hắn ta tạm thời sẽ rối loạn, ta muốn vào lúc này buộc hắn ta phải hiện nguyên hình!”.
“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!”.
Hắn không lên tiếng, vung tay xuống. Lãnh Tàng Tâm yên lặng lui ra ngoài. Đôi mắt sáng đẹp, từ từ rũ xuống.
Nàng ấy cứ như vậy là quyết tâm đi heo Dạ Vô Hàm...
Ở cửa Thanh Nhạc cung, Dạ Dập Tuyên kéo Bảo Bảo. “Bảo Bảo, đừng nháo nữa, mau đi cùng ta!”.
“Tuyên thúc thúc, cháu đã nói rất nhiều lần rồi, cháu không muốn đi! Thúc cũng đã nghe rồi, cháu đã đảm bảo với Hoàng gia gia trước mặt bao nhiêu người, làm sao cháu có thể làm người không giữ chữ tín được?”.
Dạ Dập Tuyên bất đắc dĩ ngồi xổm xuống. “Bé con, Hoàng gia gia đang chọc cháu thôi, làm sao ông ấy có thể giao quốc gia đại sự cho một đứa bé như cháu làm được?”.
“Hoàng gia gia là hoàng đế, ông ấy mở lời, quân vô hí ngôn”. Bảo Bảo lí lẽ hùng hồn nói, sau đó như người lớn vỗ vai hắn. “Tuyên thúc thúc, thúc yên tâm, mình cháu có thể ở đây chơi đùa được, không thành vấn đề! Nhưng mà hai người phải chăm sóc tốt cho nương cháu! Đến lúc cháu nhất thống giang hồ, cháu sẽ đón nương cháu!”.
Nghe “lời nói điên cuồng” của đứa bé này, Dạ Dập Tuyên không biết nên nói gì.
“Ai ở bên đó?”. Thị vệ hét to một tiếng, sau đó nhìn thấy Dạ Dập Tuyên thì vội vàng thi lễ. “thì ra là Tuyên Vương điện hạ, tại sao ngài lại ở Thanh Nhạc cung vậy?”.
Dạ Dập Tuyên vặn mi, không vui nói. “Bổn vương muốn tán gẫu với cháu trai, chẳng lẽ còn phải bẩm báo với các ngươi sao?”.
“Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ hỏi thăm theo lệ, bởi vì hoàng thượng đã có lệnh, không cho bất kỳ ai đến gần Thanh Nhạc cung này! Vậy, thuộc hạ cáo lui!”.
Dạ Dập Tuyên cúi đầu, nhíu mày, lần này thì không tốt rồi, những thị vệ này đã bắt gặp hắn ở cùng một chỗ với Bảo Bảo. Nếu bây giờ không thấy bảo bảo thì hắn là người đầu tiên bị hiềm nghi, sau đó là Vương huynh, tiếp theo thể nào cũng tra ra chuyện Phong Tam Nương!
Bảo Bảo kéo ống tay áo của hắn. “Tuyên thúc thúc, cháu sẽ không có việc gì, Hoàng gia gia cũng yêu thích cháu, thúc hãy nói cho nương cháu biết, đừng lo lắng cho cháu”.
Dạ Dập Tuyên khẽ cắn răng đứng lên, nhìn nó một cái, vỗ vỗ đầu. “Tiểu tử, vậy thì cháu phải ngoan ngoãn ở trong cung, đừng có đi đánh cái trận chiến gì đó nghe không, đó không phải là chuyện mà một đứa bé nên làm, nghe không?”.
“Được rồi, thúc mau đi đi, nếu thúc còn ở lại thì tất cả mọi người sẽ gặp phiền toái đó”.
“Được rồi, ta sẽ thường vào cung xem cháu”.
“Vâng, vâng, Tuyên thúc thúc, hẹn gặp lại”.
Bảo Bảo vẫy bàn tay nhỏ bé với bóng lưng của hắn, vừa xoay người lại thì hết hồn. Đứng đằng sau lưng nó là nam nhân tựa như yêu tinh, nó oán trách. “Thần Hoàng thúc thúc, lúc nãy miệng thúc còn phun máu tươi được người ta khênh đi, bây giờ người không sao cả đứng ở đây, rất giống xác chết vùng dậy!”
Thần Hoàng nhìn bóng người phía trước đã đi xa, cúi đầu nhìn Bảo Bảo. “Tại sao cháu không đi theo bọn họ?”.
Bảo Bảo vỗ ngực. “Cháu đã đồng ý giúp thúc việc này thì cháu sẽ không đi đâu cả”.
Nhìn nó, Thần Hoàng nâng khóe miệng nở nụ cười tà ác, nói. “Một mình cháu ở đây, không sợ ta sao?”.
Bảo Bảo lắc đầu thở dài một tiếng, chỉ vào đầu mình nói. “Thật ra thì thúc chỉ có một chút vấn đề ở chỗ này thôi, còn thúc không phải là người xấu”.
Đưa mắt nhìn thân hình nhỏ bé đó, Thần Hoàng cười một tiếng quyến rũ, dắt tay của Bảo Bảo đi về. “Cháu muốn học võ công phải không?”.
“Muốn!”. Bảo Bảo không chút do dự trả lời, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, kinh ngạc hỏi. “Thúc sẽ dạy cháu sao?”.
“Ta dạy cháu thì cũng được thôi, nhưng mà........”.
“Haiz, cháu biết ngay mà, lại có điều kiện. Thúc nói đi, điều kiện lần này là gì?”.
“Gọi ta một tiếng cha nghe một chút”.
“............”.
“Không gọi sao? Được rồi, vậy thì cháu cứ ôm bí tịch mà tìm hiểu đi, chẳng qua ta nhắc cháu một câu, sư phụ của sư phụ ta mất 50 năm, còn sư phụ ta ngộ tính cao, mất 30 năm”.
“Thế còn thúc thì sao? Thúc mất bao lâu?”.
“Ta sao? Ngộ tính của ta còn cao hơn, chỉ cần 10 năm”.
“À? Vậy thì coi như cháu cũng lợi hại như thúc, cũng chỉ 10 năm thôi”.
“Không khéo còn mất 20 năm. Nhưng mà nếu như có ta chỉ cho thì sẽ khác, có lẽ chỉ cần 3, 4 năm”.
“...............”.
“Có muốn gọi không?”.
“............%%$@”.
“Nói nhỏ quá, ta không nghe được”.
“%%$.............”.
“Vẫn không nghe thấy!”.
“Được rồi, CHA! Lần này thì thúc nghe thấy rồi chứ?”.
“Ha ha ――”.
Nghe nói đêm hôm đó, trong Thanh Nhạc cung đột nhiên truyền ra tiếng cười điên cuồng của thái tử. Mọi người truyền tai trong cung, thái tử trúng độc, tinh thần cũng hỏng mất.............
................
Bên ngoài cung, Phi Ưng và Huyền Phong đẩy pho tượng phỉ thúy, thoải mái xuất cung.
Dạ Vô Hàm lên xe ngựa. “Phi Ưng, chú ý bốn phía”.
“Vâng, Vương gia”.
Huyền Phong buông rèm, đánh xe ở phía trước, Phi Ưng mang theo pho tượng đi phía sau, một trước một sau, tốc độ cũng không nhanh, có vài tên thị vệ ở hai bên. Cho đến khi ra khỏi cửa cung, qua khúc cua thì tất cả mọi người mới thở phào một hơi.
Dạ Vô Hàm đẩy rèm ra, mắt nhìn chung quanh, rất yên tĩnh, yên tĩnh khác thường.
“Vương gia, ngài nên để cho Tam Nương ra ngoài”. Huyền Phong lo lắng nói. “Bên trong rất buồn bực.
“Ừ”.
Xe ngựa dừng lại, Dạ Vô Hàm lập tức xuống, lúc mọi người mở pho tượng ra thì tất cả đều ngây người. Người bên trong không phải là Phong Tam Nương mà là một cung nữ đang hôn mê!
“Tại sao có thể như vậy?”. Dạ Vô Hàm không tin được xông tới. “Tam Nương đâu rồi”.
“Chuyện này..........”. Huyền Phong và Phi Ưng kinh ngạc nhìn nhau. “Từ lúc Tam Nương xuất hiện, chúng nô tài vẫn canh giữ ở đó, làm sao có thể bị đánh tráo được?”.
Dạ Vô Hàm giận dữ đánh một chưởng vào pho tượng, pho tưởng bể thành năm, bảy phần.
“Vương gia”.
Hai mắt hắn lộ vẻ khát máu, ngực phập phồng. “Là Tàng Tâm!”.
Hai người ngẩn ra sau đó phản ứng kịp. Không sai, lúc đó nàng ta ở trong phòng thay quần áo với Phong Tam Nương, sau đó bọn họ cứ nghĩ là Phong Tam Nương đã ở pho tượng rồi, vì thời gian cấp bách nên không ai kiểm tra cả! Quan trọng nhất là bọn họ sẽ không nghi ngờ Tàng Tâm sẽ giấu người!
Dạ Vô Hàm nắm chặt tay, các khớp xương kêu “răng rắc”, trên mặt bão tố đang nổi lên mà Phi Ưng chưa bao giờ thấy vẻ mặt đó. Cho dù trên sa trường thì Vương Gia vẫn luôn là một tướng quân có phong độ.
Huyền Phong vội la lên, “Nhất định là nàng còn ở trong hoàng cung! Vương gia, chúng ta vào cứu Tam Nương đi”.
“Không!”. Dạ Vô Hàm lắc đầu, ánh mắt cuồng rực. “Nếu như ta là hắn thì nhất định trong thời gian này đã đưa nàng đi nơi khác, để Tàng Tâm tiếp tục làm Phong Tam Nương!”.
Rất dễ nhận thấy, lần này hắn ta đã thắng một trận đẹp còn hắn thì thua hoàn toàn.
Dạ Vô Hàm tỉnh táo lại, cố gắng không kích động nhiễu loạn sự suy nghĩ của hắn. Vị thái tử điện hạ này đã bộc lộ mình.
Hắn hít sâu một hơi, rồi nói. “Tìm tung tích của nàng! Dù cho hắn giấu nàng đến chân trời góc biển, ta cũng phải tìm được nàng!”.
“Vâng!”.
Nhìn thấy Phong Linh, nàng ta cười một tiếng. “Phong cô nương, cô nương hãy thay quần áo với ta”.
Phong Linh ngó ngó nàng ấy, có người giống bản thân như đúc vậy sao? Sau đó nàng vỗ cái trán, trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, đây chắc là thuật dịch dung của cổ đại rồi!
“Chúng ta đợi ở bên ngoài”. Dạ Vô Hàm dẫn người lui ra ngoài. Phong Linh không nói hai lời, vội vàng đổi y phục với Tàng Tâm sau đó chui vào trong pho tượng rỗng trong. Sau khi Tàng Tâm đi ra, Huyền Phong và Phi Ưng không chậm trễ mà đẩy pho tượng ra ngoài điện.
Dạ Vô Hàm dặn dò Tàng Tâm. “Ngươi cứ ở đây hết tối nay, sáng mai ta sẽ phái người đón ngươi đi!”.
“Hàm Vương, ngài làm sao cũng được!”.
“Ừ”. Hắn gật đầu, sau đó bước theo sau hai người kia.
Lãnh Tàng Tâm chạy về trong điện, lúc này, ngự y đã sai người nâng Thần Hoàng lên đưa hắn về Thanh Nhạc cung. Không có ai để ý đên tất cả mọi việc xảy ra bên này, ngay cả Dạ Hoằng Thiên cũng không yên lòng mà đi cung.
Lúc này, Lãnh Tàng Tâm đến gần Thần Hoàng, nhỏ giọng nói. “Chủ nhân, tất cả mọi việc đã chuẩn bị thỏa đáng”.
Sắc mặt Thần Hoàng đã xanh mét, mắt khẽ mở một cái khe nhỏ, sau khi thấy nàng lại nhắm mắt lại.
Bảo Bảo vừa nhìn thấy nàng thì giật mình nói. “Nương! Người ――”.
Lãnh Tàng Tâm vội vàng nở một nụ cười dịu dàng với Bảo Bảo. Bảo Bảo thấy nương nở nụ cười này thì kinh sợ. Dần dần khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bình tĩnh lại, chớp mắt một cái, nó lập tức hiểu được đây là thế thân mà Dạ Vô Hàm tìm được. Nếu không thì thái tử phi mất tích trong hoàng cung, đây là chuyện đại sự thế nào!
Đoàn người đi đến Thanh Nhạc cung, ngự y cẩn thận bắt mạch nhưng mà thái tử đáng trúng độc rất nặng, ông không nắm chắc được sẽ cứu sống được thái tử. Nhưng quái lạ, trên đoạn đường về Thanh Nhạc cung, độc trên người thái tử đã không còn.....
Tất nhiên Ngự y sẽ không ngu đến nỗi mà nói ra, ông làm bộ làm tịch một lúc rồi nói. “Hoàng thượng, vi thần rốt cuộc không phụ công, đã cứu thái tử được rồi”.
“Thật tốt quá”, Dạ Hoằng Thiên rốt cuộc cũng thả lỏng, vui mừng nói. “Ái khanh y thuật cao siêu, ban thưởng 100 lượng vàng”.
“Tạ hoàng thương ban thưởng”.
Rốt cuộc người cũng giải tán ra khỏi Thanh Nhạc cung.
Người nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, bên cạnh giường vẫn là Lãnh Tàng Tâm.
“Chủ nhân”.
Thần Hoàng ngồi dậy, vuốt chân mày, gương mặt hoàn mỹ vô khuyết tràn ngập sự sắc bén của dã thú, lãnh khốc. “Bên kia đã sắp xếp xong xuôi chưa?”.
“Vâng, xin chủ nhân yên tâm”.
Hắn từ từ đứng dậy, đi xuống giường, “Nếu Dạ Vô Hàm đã đưa ngươi vào cung thì chúng ta cũng chấp nhận tính toán thôi”.
“Thuộc hạ không hiểu”.
Thần Hoàng ngước mắt nhìn nàng. “Ngoại trừ ta, Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên, sẽ không ai nhận ra ngươi là giả. Ta muốn ngươi tiếp cận Dạ Mặc Cảnh! Làm sao cho hắn cưới ngươi! Sau đó ngươi tìm bản ‘tăng phổ’”!.
“Lấy thuộc hạ?”. Trong nháy mắt đó trong đầu Lãnh Tàng Tâm đột nhiên thoáng qua gương mặt dã tính của Địch Cuồng.
“Hắn ta vẫn luôn muốn lấy Nhiếp Tố Tố, vậy thì ta sẽ tác thành cho hắn ta”. Hắn cười lạnh một tiếng. “Mất đi một con cờ có lợi là Diêu Hoàng hậu, kế hoạch của hắn ta tạm thời sẽ rối loạn, ta muốn vào lúc này buộc hắn ta phải hiện nguyên hình!”.
“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!”.
Hắn không lên tiếng, vung tay xuống. Lãnh Tàng Tâm yên lặng lui ra ngoài. Đôi mắt sáng đẹp, từ từ rũ xuống.
Nàng ấy cứ như vậy là quyết tâm đi heo Dạ Vô Hàm...
Ở cửa Thanh Nhạc cung, Dạ Dập Tuyên kéo Bảo Bảo. “Bảo Bảo, đừng nháo nữa, mau đi cùng ta!”.
“Tuyên thúc thúc, cháu đã nói rất nhiều lần rồi, cháu không muốn đi! Thúc cũng đã nghe rồi, cháu đã đảm bảo với Hoàng gia gia trước mặt bao nhiêu người, làm sao cháu có thể làm người không giữ chữ tín được?”.
Dạ Dập Tuyên bất đắc dĩ ngồi xổm xuống. “Bé con, Hoàng gia gia đang chọc cháu thôi, làm sao ông ấy có thể giao quốc gia đại sự cho một đứa bé như cháu làm được?”.
“Hoàng gia gia là hoàng đế, ông ấy mở lời, quân vô hí ngôn”. Bảo Bảo lí lẽ hùng hồn nói, sau đó như người lớn vỗ vai hắn. “Tuyên thúc thúc, thúc yên tâm, mình cháu có thể ở đây chơi đùa được, không thành vấn đề! Nhưng mà hai người phải chăm sóc tốt cho nương cháu! Đến lúc cháu nhất thống giang hồ, cháu sẽ đón nương cháu!”.
Nghe “lời nói điên cuồng” của đứa bé này, Dạ Dập Tuyên không biết nên nói gì.
“Ai ở bên đó?”. Thị vệ hét to một tiếng, sau đó nhìn thấy Dạ Dập Tuyên thì vội vàng thi lễ. “thì ra là Tuyên Vương điện hạ, tại sao ngài lại ở Thanh Nhạc cung vậy?”.
Dạ Dập Tuyên vặn mi, không vui nói. “Bổn vương muốn tán gẫu với cháu trai, chẳng lẽ còn phải bẩm báo với các ngươi sao?”.
“Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ hỏi thăm theo lệ, bởi vì hoàng thượng đã có lệnh, không cho bất kỳ ai đến gần Thanh Nhạc cung này! Vậy, thuộc hạ cáo lui!”.
Dạ Dập Tuyên cúi đầu, nhíu mày, lần này thì không tốt rồi, những thị vệ này đã bắt gặp hắn ở cùng một chỗ với Bảo Bảo. Nếu bây giờ không thấy bảo bảo thì hắn là người đầu tiên bị hiềm nghi, sau đó là Vương huynh, tiếp theo thể nào cũng tra ra chuyện Phong Tam Nương!
Bảo Bảo kéo ống tay áo của hắn. “Tuyên thúc thúc, cháu sẽ không có việc gì, Hoàng gia gia cũng yêu thích cháu, thúc hãy nói cho nương cháu biết, đừng lo lắng cho cháu”.
Dạ Dập Tuyên khẽ cắn răng đứng lên, nhìn nó một cái, vỗ vỗ đầu. “Tiểu tử, vậy thì cháu phải ngoan ngoãn ở trong cung, đừng có đi đánh cái trận chiến gì đó nghe không, đó không phải là chuyện mà một đứa bé nên làm, nghe không?”.
“Được rồi, thúc mau đi đi, nếu thúc còn ở lại thì tất cả mọi người sẽ gặp phiền toái đó”.
“Được rồi, ta sẽ thường vào cung xem cháu”.
“Vâng, vâng, Tuyên thúc thúc, hẹn gặp lại”.
Bảo Bảo vẫy bàn tay nhỏ bé với bóng lưng của hắn, vừa xoay người lại thì hết hồn. Đứng đằng sau lưng nó là nam nhân tựa như yêu tinh, nó oán trách. “Thần Hoàng thúc thúc, lúc nãy miệng thúc còn phun máu tươi được người ta khênh đi, bây giờ người không sao cả đứng ở đây, rất giống xác chết vùng dậy!”
Thần Hoàng nhìn bóng người phía trước đã đi xa, cúi đầu nhìn Bảo Bảo. “Tại sao cháu không đi theo bọn họ?”.
Bảo Bảo vỗ ngực. “Cháu đã đồng ý giúp thúc việc này thì cháu sẽ không đi đâu cả”.
Nhìn nó, Thần Hoàng nâng khóe miệng nở nụ cười tà ác, nói. “Một mình cháu ở đây, không sợ ta sao?”.
Bảo Bảo lắc đầu thở dài một tiếng, chỉ vào đầu mình nói. “Thật ra thì thúc chỉ có một chút vấn đề ở chỗ này thôi, còn thúc không phải là người xấu”.
Đưa mắt nhìn thân hình nhỏ bé đó, Thần Hoàng cười một tiếng quyến rũ, dắt tay của Bảo Bảo đi về. “Cháu muốn học võ công phải không?”.
“Muốn!”. Bảo Bảo không chút do dự trả lời, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, kinh ngạc hỏi. “Thúc sẽ dạy cháu sao?”.
“Ta dạy cháu thì cũng được thôi, nhưng mà........”.
“Haiz, cháu biết ngay mà, lại có điều kiện. Thúc nói đi, điều kiện lần này là gì?”.
“Gọi ta một tiếng cha nghe một chút”.
“............”.
“Không gọi sao? Được rồi, vậy thì cháu cứ ôm bí tịch mà tìm hiểu đi, chẳng qua ta nhắc cháu một câu, sư phụ của sư phụ ta mất 50 năm, còn sư phụ ta ngộ tính cao, mất 30 năm”.
“Thế còn thúc thì sao? Thúc mất bao lâu?”.
“Ta sao? Ngộ tính của ta còn cao hơn, chỉ cần 10 năm”.
“À? Vậy thì coi như cháu cũng lợi hại như thúc, cũng chỉ 10 năm thôi”.
“Không khéo còn mất 20 năm. Nhưng mà nếu như có ta chỉ cho thì sẽ khác, có lẽ chỉ cần 3, 4 năm”.
“...............”.
“Có muốn gọi không?”.
“............%%$@”.
“Nói nhỏ quá, ta không nghe được”.
“%%$.............”.
“Vẫn không nghe thấy!”.
“Được rồi, CHA! Lần này thì thúc nghe thấy rồi chứ?”.
“Ha ha ――”.
Nghe nói đêm hôm đó, trong Thanh Nhạc cung đột nhiên truyền ra tiếng cười điên cuồng của thái tử. Mọi người truyền tai trong cung, thái tử trúng độc, tinh thần cũng hỏng mất.............
................
Bên ngoài cung, Phi Ưng và Huyền Phong đẩy pho tượng phỉ thúy, thoải mái xuất cung.
Dạ Vô Hàm lên xe ngựa. “Phi Ưng, chú ý bốn phía”.
“Vâng, Vương gia”.
Huyền Phong buông rèm, đánh xe ở phía trước, Phi Ưng mang theo pho tượng đi phía sau, một trước một sau, tốc độ cũng không nhanh, có vài tên thị vệ ở hai bên. Cho đến khi ra khỏi cửa cung, qua khúc cua thì tất cả mọi người mới thở phào một hơi.
Dạ Vô Hàm đẩy rèm ra, mắt nhìn chung quanh, rất yên tĩnh, yên tĩnh khác thường.
“Vương gia, ngài nên để cho Tam Nương ra ngoài”. Huyền Phong lo lắng nói. “Bên trong rất buồn bực.
“Ừ”.
Xe ngựa dừng lại, Dạ Vô Hàm lập tức xuống, lúc mọi người mở pho tượng ra thì tất cả đều ngây người. Người bên trong không phải là Phong Tam Nương mà là một cung nữ đang hôn mê!
“Tại sao có thể như vậy?”. Dạ Vô Hàm không tin được xông tới. “Tam Nương đâu rồi”.
“Chuyện này..........”. Huyền Phong và Phi Ưng kinh ngạc nhìn nhau. “Từ lúc Tam Nương xuất hiện, chúng nô tài vẫn canh giữ ở đó, làm sao có thể bị đánh tráo được?”.
Dạ Vô Hàm giận dữ đánh một chưởng vào pho tượng, pho tưởng bể thành năm, bảy phần.
“Vương gia”.
Hai mắt hắn lộ vẻ khát máu, ngực phập phồng. “Là Tàng Tâm!”.
Hai người ngẩn ra sau đó phản ứng kịp. Không sai, lúc đó nàng ta ở trong phòng thay quần áo với Phong Tam Nương, sau đó bọn họ cứ nghĩ là Phong Tam Nương đã ở pho tượng rồi, vì thời gian cấp bách nên không ai kiểm tra cả! Quan trọng nhất là bọn họ sẽ không nghi ngờ Tàng Tâm sẽ giấu người!
Dạ Vô Hàm nắm chặt tay, các khớp xương kêu “răng rắc”, trên mặt bão tố đang nổi lên mà Phi Ưng chưa bao giờ thấy vẻ mặt đó. Cho dù trên sa trường thì Vương Gia vẫn luôn là một tướng quân có phong độ.
Huyền Phong vội la lên, “Nhất định là nàng còn ở trong hoàng cung! Vương gia, chúng ta vào cứu Tam Nương đi”.
“Không!”. Dạ Vô Hàm lắc đầu, ánh mắt cuồng rực. “Nếu như ta là hắn thì nhất định trong thời gian này đã đưa nàng đi nơi khác, để Tàng Tâm tiếp tục làm Phong Tam Nương!”.
Rất dễ nhận thấy, lần này hắn ta đã thắng một trận đẹp còn hắn thì thua hoàn toàn.
Dạ Vô Hàm tỉnh táo lại, cố gắng không kích động nhiễu loạn sự suy nghĩ của hắn. Vị thái tử điện hạ này đã bộc lộ mình.
Hắn hít sâu một hơi, rồi nói. “Tìm tung tích của nàng! Dù cho hắn giấu nàng đến chân trời góc biển, ta cũng phải tìm được nàng!”.
“Vâng!”.
Tác giả :
Ngũ Ngũ