Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi
Chương 51: Rang hạt dẻ
Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng ở phố xá sầm uất nhìn thấy ông lão bị quý tộc khi dễ, lại gặp được “hạt dẻ” chưa từng gặp qua.
Vì thế, dưới sự giựt dây của Đoan Mộc Ngưng – đứa nhỏ luôn quan tâm người khác cùng tham ăn vô độ, Phong Vô Uyên liền mang y đến chỗ ông lão sống.
Địa thế của Phong Duyên thành chính là kề sông tựa núi (y san bàng thủy), mà căn nhà của ông lão lại ở tại sườn núi ngay ngoài Phong Duyên Thành.
Đi vào căn nhà cũ nát ông lão ở, Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng dắt díu nhau nhìn quanh liền thấy cách đó không xa còn có không ít căn nhà nho nhỏ, rõ ràng đây chính là nơi ở cho người nghèo khó.
“Lão hữu….. Khụ khụ…..”
Nhưng vào lúc này, một thanh âm suy yếu từ căn nhà cũ nát truyền ra, Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một vị lão bà bà dựa vào tường, chậm rãi đi ra.
“Ngươi như thế nào lại đi ra?” Ông lão thấy lão bà bà xuất hiện, không quản việc tiếp đón hai người Đoan Mộc Ngưng nữa, liền tiến đến đỡ lấy lão bà bà: “Vẫn còn bị bệnh, nếu bị gió lạnh thổi trúng thì làm sao bây giờ?
“Ta nghe thấy có tiếng người nói chuyện, nghĩ có chuyện, liền đi ra nhìn xem….” Lão bà bà nhẹ nhàng cười với lão gia gia, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Đoan Mộc Ngưng và Phong Vô Uyên: “Hai vị này là……”
Lão bà bà ngẩng đầu lên nhìn, Đoan Mộc Ngưng hiện tại mới phát hiện lão bà bà này nhìn qua cũng không già như vậy, đại khái là dinh dưỡng không đủ hơn nữa lại còn bị bệnh, cho nên sắc mặt mới tái nhợt như vậy.
Chẳng qua nhìn mấy nếp nhăn trên mặt của nàng có thể đoán được, lão bà bà lúc còn trẻ tư sắc tuyệt đối không phải bình thường.
“Lão bà bà hảo, ta là Ngưng Nhi, theo lão gia gia đến đây ăn hạt dẻ!” Đoan Mộc Ngưng vui vẻ đáp.
Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng hướng nàng gật đầu chào hỏi, ánh mắt dừng lại ở trên người lão bà trở nên sâu thẳm, tựa hồ đang cất giấu gì đó.
“Hai vị công tử hảo, thật có lỗi, khổ dân bọn ta thật sự không có gì có thể chiêu đãi hai vị.” Lão bà bà khách khí nói: “Tiểu công tử nói “hạt dẻ” rốt cuộc là cái gì?”
“Chính là cái này!” Vui vẻ mở tay ra, trong lòng bàn tay là một cái hạt dẻ, đây là viên đã bị văng trúng đầu Đoan Mộc Ngưng.
Hoàn toàn không để ý đến ngôi nhà cũ nát của ông lão, Đoan Mộc Ngưng bưng trà nóng uống một hơi, trên mặt lộ ra ý cười ngọt ngào.
“Bà bà pha trà uống ngon thật!” Đoan Mộc Ngưng thỏa mãn khẽ thở dài một hơi.
“Tiểu công tử thích là tốt rồi, đây là rễ cây hái từ trên núi phơi khô, sau đó dùng pha trà, hương vị thanh thuần nồng đậm.” Lão bà bà rõ ràng rất yêu thích Đoan Mộc Ngưng.
“Hóa ra rễ cây cũng có thể pha trà, thật là có ý tứ.”
Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng cùng lão bà bà vui vẻ trò chuyện, lão gia gia và Phong Vô Uyên đang ôm một bó củi to đã trở lại.
[Ngư Ngư: Phượng Quân đại nhân đáng thương, cư nhiên bị Tiểu Ngưng Nhi biến thành công nhân sai sử, phun lệ.]
“Ngưng Nhi, thứ ngươi cần đều chuẩn bị tốt rồi, bất quá…… Ngươi cần những thứ này để làm gì?”
Phong Vô Uyên chọn chọn mi, đảo qua những thứ Đoan Mộc Ngưng bảo hắn cùng ông lão chuẩn bị, nê chuyên (gạch được làm từ bùn đất), một ít cát, lại thêm một cái nồi cùng một ít củi…..
Tuy Phong Vô Uyên ở Phượng tộc bình thường đều có hạ nhân quản lý hàng hóa, cũng chưa bao giờ bước vào bếp, nhưng nê chuyên cùng với cát này hình như không có dính dáng gì tới việc nấu ăn thì phải.
“Hì hì, đương nhiên là cần dùng.” Cười khẽ, Đoan Mộc Ngưng từ trên ghế nhảy xuống, sau đó đi đến bên người Phong Vô Uyên.
“Vô Uyên, kê hai hàng gạch song song nhau, tạo thành cái bếp lò đi.” Đoan Mộc Ngưng rất tự nhiên sai bảo Phong Vô Uyên, không hề để ý đến người bên cạnh thân phận tôn quý lại có năng lực to lớn đến cỡ nào.
Vì sủng ái Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của y, đừng nói tới hiện tại hắn phải dùng gạch làm bếp lò, bảo hắn đem trăng hái xuống cũng không thành vấn đề.
“Công tử, này…. Vẫn để cho già này làm đi….. Nếu làm cho quần áo người dơ….” Ông lão nhìn Phong Vô Uyên không thèm quan tâm đến thân phận tôn quý của mình, cũng không quần áo trên người bị dơ, bắt đầu cầm lấy mấy cục gạch đùa nghịch.
“Không sao.”
Nếu không phải ở Phượng lâu không được tự do như thế này, hắn cũng muốn tự đích thân mình làm một số việc.
Rất nhanh, Phong Vô Uyên dưới sự chỉ thị của Đoan Mộc Ngưng đã làm xong một cái bếp lò nê chuyên dã chiến.
“Gia gia, đem cát bỏ vào trong nồi a, sau đó đem hạt dẻ bỏ vào trong luôn.” Đoan Mộc Ngưng còn nhỏ khí lực không đủ, cho dù khí lực đủ, có Phong Vô Uyên ở bên cũng sẽ không để cho y động thủ làm, hiện tại vật nhỏ chỉ có thể dùng miệng chỉ huy.
Ông lão tuy rằng không biết Đoan Mộc Ngưng đang nói cái gì, nhưng nhìn Đoan Mộc Ngưng thông minh trí tuệ khác với bộ dáng đứa nhỏ bình thường, chỉ biết y cũng không bình thường tí nào, vì thế liền nghe theo lời y.
Cho cát và hạt dẻ vào nồi, ông lão đem nồi đặt lên trên mặt bếp lò.
“Tiểu công tử, hiện tại có phải đốt củi lên không?”
“Ân!!” Đoan Mộc Ngưng gật gật đầu, nhìn ông lão ở bên bếp lò châm lửa đốt, kéo kéo góc áo Phong Vô Uyên: “Vô Uyên, ngươi châm lửa lớn chút đi….”
Nhóc con vừa nói xong, trên đầu Phong Vô Uyên nhất thời toát ra vào đạo hắc tuyến, nhưng vẫn nghe theo lời sai bảo mà đốt lửa lên.
Hồng quang từ ngón tay thon dài vừa lóe ra, củi đã bén lửa, cứ như vậy, Phượng Quân Phượng tộc sở hữu hỏa chi linh đã bị Đoan Mộc Ngưng dùng để đốt lửa rang hạt dẻ.
Bếp lò được đốt lên, nồi chứa cát cũng bắt đầu nóng lên, tản mát ra từng trận nhiệt lực.
“Không hổ là Vô Uyên của ta, đốt cái gì cũng đều nhanh hơn người ta.” Nhóc con hiện tại đang dính ở trên lưng Phong Vô Uyên, cái cằm nho nhỏ đặt lên vai Phong Vô Uyên, nghiêng đầu hôn nhẹ lên hai cái má tuấn mỹ.
“Vật nhỏ ngươi chiếm được tiện nghi còn khoe mã.” Phong Vô Uyên mỉm cười.
“Hì hì…. Nhưng Vô Uyên đâu có không vui.” Cọ cọ cái lưng rộng lớn, làm nũng.
“Chỉ cần là Ngưng Nhi, ta sẽ không tức giận.” Phong Vô Uyên sủng nịch nói. “Bất quá ngươi xác định hạt xẻ kia nấu cùng với cát, thật sự có thể ăn sao?”
Hắn từ nhỏ đã kế thừa hỏa chi linh đặc hữu của Phượng tộc, cũng từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu nhận cái loại giáo dục ở trong tộc, đến khoảng năm tuổi, hắn đã phải sớm học cách như thế nào để trở thành tộc trưởng Phượng tộc rồi.
Cho nên hắn không có tuổi thơ, mà sau khi Đoan Mộc Ngưng đến bên cạnh hắn, hết thảy mọi thứ đều thay đổi.
Nhóc con luôn biết được rất nhiều rất nhiều chuyện, hơn nữa còn làm ra những hành động đáng yêu làm cho hắn phì cười, còn ngọt ngào làm nũng với hắn…..
Nhìn nhóc con như vậy, chỗ ký ức tuổi thơ trống trải kia của hắn đã được y chậm rãi tu bổ.
“Đương nhiên là có thể ăn, hơn nữa hương vị còn rất ngon rất ngon nha!” Cái miệng nhỏ cắn lên vai Phong Vô Uyên một cái, Đoan Mộc Ngưng ngọt ngào cười, hai mắt chớp chớp nhìn nồi hạt dẻ: “Vô Uyên, đừng có nhìn hạt dẻ nhỏ bé như vậy mà khinh thường, kỳ thực giá trị dinh dưỡng rất là cao.”
“Giá trị dinh dưỡng?” Lại phát hiện ra từ mới rồi.
“Chính là cơ thể người cần có rất nhiều vật chất, tựa như uống canh thịt rất tốt cho cơ thể vậy.”Đoan Mộc Ngưng giải thích cho Phong Vô Uyên hiểu.
“Ân, đã hiểu, Ngưng Nhi tiếp tục nói hạt dẻ đi!” Phong Vô Uyên mỉm cười, cực kỳ thích cái bộ dáng phát sầu đáng yêu của Đoan Mộc Ngưng khi phải giải thích cho mình.
“Hạt dẻ có công hiệu: Dưỡng vị kiện tỳ (vị: dạ dày, tỳ: lá lách), bổ thận cường cân (cân: gân), hoạt huyết (lưu thông máu) chỉ huyết (cầm máu). Chủ trị buồn nôn không thực, tả kiết lỵ, nôn ra máu, tiêu ra máu, thương tổn gân gãy xương, nổi nhọt độc gây đau đớn, nhưng lại thích hợp cho người già thận yếu, càng thích hợp cho các lão trung niên đau thắt lưng, đi đứng vô lực, tiểu tiện ít nhưng nhiều lần, thích hợp cho người già viêm khí quản, ho suyễn, lạnh bụng tiêu chảy.” Đoan Mộc Ngưng giải thích cho Phong Vô Uyên biết thêm: “Hơn nữa hạt dẻ này có thể dùng để làm rất nhiều món ăn, nấu chung với canh thịt, trực tiếp luộc chín, còn có thể rang với cát hoặc than củi cháy đỏ, thứ chúng ta chuẩn bị làm chính là rang hạt dẻ đó!!”
Nghe Đoan Mộc Ngưng giải thích, ông lão đang dùng thìa khuấy đảo cát và hạt dẻ trong nồi mở miệng nói: “Tiểu công tử hiểu biết thật nhiều.”
“Đa tạ gia gia khích lệ!!”
Ba ba ba –
Ngay lúc mấy người đang nói chuyện với nhau, trong nồi chợt vang lên vài tiếng tách tách nho nhỏ, rất nahnh sau liền tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
“Chuẩn bị có thể ăn rồi!!”
Hai mắt Đoan Mộc Ngưng sáng rỡ, nhìn đám hạt dẻ trong nồi từ từ nứt ra vài cái khe nho nhỏ.
Vì thế, dưới sự giựt dây của Đoan Mộc Ngưng – đứa nhỏ luôn quan tâm người khác cùng tham ăn vô độ, Phong Vô Uyên liền mang y đến chỗ ông lão sống.
Địa thế của Phong Duyên thành chính là kề sông tựa núi (y san bàng thủy), mà căn nhà của ông lão lại ở tại sườn núi ngay ngoài Phong Duyên Thành.
Đi vào căn nhà cũ nát ông lão ở, Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng dắt díu nhau nhìn quanh liền thấy cách đó không xa còn có không ít căn nhà nho nhỏ, rõ ràng đây chính là nơi ở cho người nghèo khó.
“Lão hữu….. Khụ khụ…..”
Nhưng vào lúc này, một thanh âm suy yếu từ căn nhà cũ nát truyền ra, Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một vị lão bà bà dựa vào tường, chậm rãi đi ra.
“Ngươi như thế nào lại đi ra?” Ông lão thấy lão bà bà xuất hiện, không quản việc tiếp đón hai người Đoan Mộc Ngưng nữa, liền tiến đến đỡ lấy lão bà bà: “Vẫn còn bị bệnh, nếu bị gió lạnh thổi trúng thì làm sao bây giờ?
“Ta nghe thấy có tiếng người nói chuyện, nghĩ có chuyện, liền đi ra nhìn xem….” Lão bà bà nhẹ nhàng cười với lão gia gia, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Đoan Mộc Ngưng và Phong Vô Uyên: “Hai vị này là……”
Lão bà bà ngẩng đầu lên nhìn, Đoan Mộc Ngưng hiện tại mới phát hiện lão bà bà này nhìn qua cũng không già như vậy, đại khái là dinh dưỡng không đủ hơn nữa lại còn bị bệnh, cho nên sắc mặt mới tái nhợt như vậy.
Chẳng qua nhìn mấy nếp nhăn trên mặt của nàng có thể đoán được, lão bà bà lúc còn trẻ tư sắc tuyệt đối không phải bình thường.
“Lão bà bà hảo, ta là Ngưng Nhi, theo lão gia gia đến đây ăn hạt dẻ!” Đoan Mộc Ngưng vui vẻ đáp.
Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng hướng nàng gật đầu chào hỏi, ánh mắt dừng lại ở trên người lão bà trở nên sâu thẳm, tựa hồ đang cất giấu gì đó.
“Hai vị công tử hảo, thật có lỗi, khổ dân bọn ta thật sự không có gì có thể chiêu đãi hai vị.” Lão bà bà khách khí nói: “Tiểu công tử nói “hạt dẻ” rốt cuộc là cái gì?”
“Chính là cái này!” Vui vẻ mở tay ra, trong lòng bàn tay là một cái hạt dẻ, đây là viên đã bị văng trúng đầu Đoan Mộc Ngưng.
Hoàn toàn không để ý đến ngôi nhà cũ nát của ông lão, Đoan Mộc Ngưng bưng trà nóng uống một hơi, trên mặt lộ ra ý cười ngọt ngào.
“Bà bà pha trà uống ngon thật!” Đoan Mộc Ngưng thỏa mãn khẽ thở dài một hơi.
“Tiểu công tử thích là tốt rồi, đây là rễ cây hái từ trên núi phơi khô, sau đó dùng pha trà, hương vị thanh thuần nồng đậm.” Lão bà bà rõ ràng rất yêu thích Đoan Mộc Ngưng.
“Hóa ra rễ cây cũng có thể pha trà, thật là có ý tứ.”
Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng cùng lão bà bà vui vẻ trò chuyện, lão gia gia và Phong Vô Uyên đang ôm một bó củi to đã trở lại.
[Ngư Ngư: Phượng Quân đại nhân đáng thương, cư nhiên bị Tiểu Ngưng Nhi biến thành công nhân sai sử, phun lệ.]
“Ngưng Nhi, thứ ngươi cần đều chuẩn bị tốt rồi, bất quá…… Ngươi cần những thứ này để làm gì?”
Phong Vô Uyên chọn chọn mi, đảo qua những thứ Đoan Mộc Ngưng bảo hắn cùng ông lão chuẩn bị, nê chuyên (gạch được làm từ bùn đất), một ít cát, lại thêm một cái nồi cùng một ít củi…..
Tuy Phong Vô Uyên ở Phượng tộc bình thường đều có hạ nhân quản lý hàng hóa, cũng chưa bao giờ bước vào bếp, nhưng nê chuyên cùng với cát này hình như không có dính dáng gì tới việc nấu ăn thì phải.
“Hì hì, đương nhiên là cần dùng.” Cười khẽ, Đoan Mộc Ngưng từ trên ghế nhảy xuống, sau đó đi đến bên người Phong Vô Uyên.
“Vô Uyên, kê hai hàng gạch song song nhau, tạo thành cái bếp lò đi.” Đoan Mộc Ngưng rất tự nhiên sai bảo Phong Vô Uyên, không hề để ý đến người bên cạnh thân phận tôn quý lại có năng lực to lớn đến cỡ nào.
Vì sủng ái Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của y, đừng nói tới hiện tại hắn phải dùng gạch làm bếp lò, bảo hắn đem trăng hái xuống cũng không thành vấn đề.
“Công tử, này…. Vẫn để cho già này làm đi….. Nếu làm cho quần áo người dơ….” Ông lão nhìn Phong Vô Uyên không thèm quan tâm đến thân phận tôn quý của mình, cũng không quần áo trên người bị dơ, bắt đầu cầm lấy mấy cục gạch đùa nghịch.
“Không sao.”
Nếu không phải ở Phượng lâu không được tự do như thế này, hắn cũng muốn tự đích thân mình làm một số việc.
Rất nhanh, Phong Vô Uyên dưới sự chỉ thị của Đoan Mộc Ngưng đã làm xong một cái bếp lò nê chuyên dã chiến.
“Gia gia, đem cát bỏ vào trong nồi a, sau đó đem hạt dẻ bỏ vào trong luôn.” Đoan Mộc Ngưng còn nhỏ khí lực không đủ, cho dù khí lực đủ, có Phong Vô Uyên ở bên cũng sẽ không để cho y động thủ làm, hiện tại vật nhỏ chỉ có thể dùng miệng chỉ huy.
Ông lão tuy rằng không biết Đoan Mộc Ngưng đang nói cái gì, nhưng nhìn Đoan Mộc Ngưng thông minh trí tuệ khác với bộ dáng đứa nhỏ bình thường, chỉ biết y cũng không bình thường tí nào, vì thế liền nghe theo lời y.
Cho cát và hạt dẻ vào nồi, ông lão đem nồi đặt lên trên mặt bếp lò.
“Tiểu công tử, hiện tại có phải đốt củi lên không?”
“Ân!!” Đoan Mộc Ngưng gật gật đầu, nhìn ông lão ở bên bếp lò châm lửa đốt, kéo kéo góc áo Phong Vô Uyên: “Vô Uyên, ngươi châm lửa lớn chút đi….”
Nhóc con vừa nói xong, trên đầu Phong Vô Uyên nhất thời toát ra vào đạo hắc tuyến, nhưng vẫn nghe theo lời sai bảo mà đốt lửa lên.
Hồng quang từ ngón tay thon dài vừa lóe ra, củi đã bén lửa, cứ như vậy, Phượng Quân Phượng tộc sở hữu hỏa chi linh đã bị Đoan Mộc Ngưng dùng để đốt lửa rang hạt dẻ.
Bếp lò được đốt lên, nồi chứa cát cũng bắt đầu nóng lên, tản mát ra từng trận nhiệt lực.
“Không hổ là Vô Uyên của ta, đốt cái gì cũng đều nhanh hơn người ta.” Nhóc con hiện tại đang dính ở trên lưng Phong Vô Uyên, cái cằm nho nhỏ đặt lên vai Phong Vô Uyên, nghiêng đầu hôn nhẹ lên hai cái má tuấn mỹ.
“Vật nhỏ ngươi chiếm được tiện nghi còn khoe mã.” Phong Vô Uyên mỉm cười.
“Hì hì…. Nhưng Vô Uyên đâu có không vui.” Cọ cọ cái lưng rộng lớn, làm nũng.
“Chỉ cần là Ngưng Nhi, ta sẽ không tức giận.” Phong Vô Uyên sủng nịch nói. “Bất quá ngươi xác định hạt xẻ kia nấu cùng với cát, thật sự có thể ăn sao?”
Hắn từ nhỏ đã kế thừa hỏa chi linh đặc hữu của Phượng tộc, cũng từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu nhận cái loại giáo dục ở trong tộc, đến khoảng năm tuổi, hắn đã phải sớm học cách như thế nào để trở thành tộc trưởng Phượng tộc rồi.
Cho nên hắn không có tuổi thơ, mà sau khi Đoan Mộc Ngưng đến bên cạnh hắn, hết thảy mọi thứ đều thay đổi.
Nhóc con luôn biết được rất nhiều rất nhiều chuyện, hơn nữa còn làm ra những hành động đáng yêu làm cho hắn phì cười, còn ngọt ngào làm nũng với hắn…..
Nhìn nhóc con như vậy, chỗ ký ức tuổi thơ trống trải kia của hắn đã được y chậm rãi tu bổ.
“Đương nhiên là có thể ăn, hơn nữa hương vị còn rất ngon rất ngon nha!” Cái miệng nhỏ cắn lên vai Phong Vô Uyên một cái, Đoan Mộc Ngưng ngọt ngào cười, hai mắt chớp chớp nhìn nồi hạt dẻ: “Vô Uyên, đừng có nhìn hạt dẻ nhỏ bé như vậy mà khinh thường, kỳ thực giá trị dinh dưỡng rất là cao.”
“Giá trị dinh dưỡng?” Lại phát hiện ra từ mới rồi.
“Chính là cơ thể người cần có rất nhiều vật chất, tựa như uống canh thịt rất tốt cho cơ thể vậy.”Đoan Mộc Ngưng giải thích cho Phong Vô Uyên hiểu.
“Ân, đã hiểu, Ngưng Nhi tiếp tục nói hạt dẻ đi!” Phong Vô Uyên mỉm cười, cực kỳ thích cái bộ dáng phát sầu đáng yêu của Đoan Mộc Ngưng khi phải giải thích cho mình.
“Hạt dẻ có công hiệu: Dưỡng vị kiện tỳ (vị: dạ dày, tỳ: lá lách), bổ thận cường cân (cân: gân), hoạt huyết (lưu thông máu) chỉ huyết (cầm máu). Chủ trị buồn nôn không thực, tả kiết lỵ, nôn ra máu, tiêu ra máu, thương tổn gân gãy xương, nổi nhọt độc gây đau đớn, nhưng lại thích hợp cho người già thận yếu, càng thích hợp cho các lão trung niên đau thắt lưng, đi đứng vô lực, tiểu tiện ít nhưng nhiều lần, thích hợp cho người già viêm khí quản, ho suyễn, lạnh bụng tiêu chảy.” Đoan Mộc Ngưng giải thích cho Phong Vô Uyên biết thêm: “Hơn nữa hạt dẻ này có thể dùng để làm rất nhiều món ăn, nấu chung với canh thịt, trực tiếp luộc chín, còn có thể rang với cát hoặc than củi cháy đỏ, thứ chúng ta chuẩn bị làm chính là rang hạt dẻ đó!!”
Nghe Đoan Mộc Ngưng giải thích, ông lão đang dùng thìa khuấy đảo cát và hạt dẻ trong nồi mở miệng nói: “Tiểu công tử hiểu biết thật nhiều.”
“Đa tạ gia gia khích lệ!!”
Ba ba ba –
Ngay lúc mấy người đang nói chuyện với nhau, trong nồi chợt vang lên vài tiếng tách tách nho nhỏ, rất nahnh sau liền tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
“Chuẩn bị có thể ăn rồi!!”
Hai mắt Đoan Mộc Ngưng sáng rỡ, nhìn đám hạt dẻ trong nồi từ từ nứt ra vài cái khe nho nhỏ.
Tác giả :
Tịch Ngư