Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
Chương 20: Hoàn toàn bật chế độ sợ hãi
Bị hôn!
Trong đầu Nhan Tiểu Ngư kịp thời nghĩ ra… Nụ hôn đầu tiên của cô!
Mà Nam Cung Thấu còn cầm tay cô… Cái nắm tay đầu tiên của cô!
Thậm chí, Nam Cung Thấu còn ôm eo cô… Cái ôm đầu tiên của cô!
Bị một người đàn ông chỉ mới gặp vài lần đột nhiên làm như vậy, Nhan Tiểu Ngư cảm thấy cảnh ngộ của mình đúng là bất hạnh, vô cùng bất hạnh, bởi vì loại bất hạnh này, căn bản cô không có khả năng chống cự lại!
Bạn học Nhan vô cùng cố gắng lắc đầu, trong lòng vùng vẫy gào thét, không thấy anh hôn, không thấy hôn, không thấy hôn… a a a…
Lòng tốt của Thấu thiếu gia, bỗng nhiên bị cô cho quăng phất mất.
Người phụ nữ này, rất xinh đẹp.
Mặc dù hành vi cử chỉ không ôn nhu, nhưng giơ tay nhấc chân cùng với ánh mắt hoàn mỹ hiểu chuyện kia, đều là đồ ăn của anh.
Nhưng bây giờ…
Hình thức lắc đầu sợ hãi này, là người đàn ông thì đều không thể tiếp tục được.
Nam Cung Thấu còn chưa bắt đầu hôn sâu, mới vừa rồi chỉ là dán sát vào môi của cô hôn vài giây, lúc này thấy cô mạnh mẽ lắc đầu như thế, không khỏi ngẩng đầu lên, buông lỏng cô ra, mặt lạnh nhìn cô, mang chút chán nản: “Cô thật đúng là chán.”
“Là sao?” Nhan Tiểu Ngư cũng không tức giận, còn kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi còn chưa nói cho anh, hôm nay tôi ăn một nồi bánh chiên rau hẹ, hai củ tỏi, ba miếng đậu phụ thối!”
Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, bộ dạng này, vừa thấy chính là loại chủ nhân yêu cầu cao, thích sạch sẽ, cô nhất định phải quán triệt hi sinh cái tôi, tinh thần tập thể giúp đỡ người khác hoàn thành mục đích, cho dù có ghê tởm!
Nam Cung Thấu cười lạnh: “Rất tốt.”
Mỗi lần anh cười, Nhan Tiểu Ngư liền muốn nổi da gà.
“Anh đừng tới đây!”
Nhìn người đàn ông đang dần dần tới gần mình, Nhan Tiểu Ngư lùi lại mấy bước, cầm lấy dao phay uy hiếp Nam Cung Thấu: “Nếu không, đừng trách tôi không khách khí…”
Xoạt xoạt!
Đèn flash bên cạnh lập tứcchớp lóe.
Nhan Tiểu Ngư quay đầu, chỉ nhìn thấy một thủ hạ nhanh chóng buông máy kỹ thuật số trong tay xuống, lấy một tấm hình ra, đi lên phía trước nói: “Thiếu gia, góc độ hoàn mỹ.”
“Uhm.”
Nam Cung Thấu đáp lại một tiếng, ra lệnh: “Trang bìa ngày mai, để tấm hình này lên đầu.”
“Vâng, thiếu gia.”
Thấu thiếu gia ra lệnh xong, Nhan Tiểu Ngư bỏ dao phay xuống, xông lên phía trước xem…
Quả nhiên thấy trong tấm hình, chính là ảnh chụp một người phụ nữ hung ác giơ dao và một thiếu gia tuấn mỹ đứng đối diện, lại thêm vừa rồi cô mái tóc kia của cô có hơi chút lộn xộn, hiển nhiên câu chuyện chính là một phụ nữ điên ép người đàn ông đẹp trai…
Nếu ảnh chụp này truyền ra, đừng nói là làm phí hoài bao nhiêu tâm huyết đưa cô vào đội cảnh sát hình sự của anh Giang, mà có lẽ đến ở lại thành phố D cũng khó khăn, dù sao thì thành phố D cần một hạng mục đầu tư khẩn cấp, cần một câu nói của Nam Cung Thấu mà thôi…
Cô đây là… Lại bị anh tính kế.
Trong đầu Nhan Tiểu Ngư kịp thời nghĩ ra… Nụ hôn đầu tiên của cô!
Mà Nam Cung Thấu còn cầm tay cô… Cái nắm tay đầu tiên của cô!
Thậm chí, Nam Cung Thấu còn ôm eo cô… Cái ôm đầu tiên của cô!
Bị một người đàn ông chỉ mới gặp vài lần đột nhiên làm như vậy, Nhan Tiểu Ngư cảm thấy cảnh ngộ của mình đúng là bất hạnh, vô cùng bất hạnh, bởi vì loại bất hạnh này, căn bản cô không có khả năng chống cự lại!
Bạn học Nhan vô cùng cố gắng lắc đầu, trong lòng vùng vẫy gào thét, không thấy anh hôn, không thấy hôn, không thấy hôn… a a a…
Lòng tốt của Thấu thiếu gia, bỗng nhiên bị cô cho quăng phất mất.
Người phụ nữ này, rất xinh đẹp.
Mặc dù hành vi cử chỉ không ôn nhu, nhưng giơ tay nhấc chân cùng với ánh mắt hoàn mỹ hiểu chuyện kia, đều là đồ ăn của anh.
Nhưng bây giờ…
Hình thức lắc đầu sợ hãi này, là người đàn ông thì đều không thể tiếp tục được.
Nam Cung Thấu còn chưa bắt đầu hôn sâu, mới vừa rồi chỉ là dán sát vào môi của cô hôn vài giây, lúc này thấy cô mạnh mẽ lắc đầu như thế, không khỏi ngẩng đầu lên, buông lỏng cô ra, mặt lạnh nhìn cô, mang chút chán nản: “Cô thật đúng là chán.”
“Là sao?” Nhan Tiểu Ngư cũng không tức giận, còn kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi còn chưa nói cho anh, hôm nay tôi ăn một nồi bánh chiên rau hẹ, hai củ tỏi, ba miếng đậu phụ thối!”
Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, bộ dạng này, vừa thấy chính là loại chủ nhân yêu cầu cao, thích sạch sẽ, cô nhất định phải quán triệt hi sinh cái tôi, tinh thần tập thể giúp đỡ người khác hoàn thành mục đích, cho dù có ghê tởm!
Nam Cung Thấu cười lạnh: “Rất tốt.”
Mỗi lần anh cười, Nhan Tiểu Ngư liền muốn nổi da gà.
“Anh đừng tới đây!”
Nhìn người đàn ông đang dần dần tới gần mình, Nhan Tiểu Ngư lùi lại mấy bước, cầm lấy dao phay uy hiếp Nam Cung Thấu: “Nếu không, đừng trách tôi không khách khí…”
Xoạt xoạt!
Đèn flash bên cạnh lập tứcchớp lóe.
Nhan Tiểu Ngư quay đầu, chỉ nhìn thấy một thủ hạ nhanh chóng buông máy kỹ thuật số trong tay xuống, lấy một tấm hình ra, đi lên phía trước nói: “Thiếu gia, góc độ hoàn mỹ.”
“Uhm.”
Nam Cung Thấu đáp lại một tiếng, ra lệnh: “Trang bìa ngày mai, để tấm hình này lên đầu.”
“Vâng, thiếu gia.”
Thấu thiếu gia ra lệnh xong, Nhan Tiểu Ngư bỏ dao phay xuống, xông lên phía trước xem…
Quả nhiên thấy trong tấm hình, chính là ảnh chụp một người phụ nữ hung ác giơ dao và một thiếu gia tuấn mỹ đứng đối diện, lại thêm vừa rồi cô mái tóc kia của cô có hơi chút lộn xộn, hiển nhiên câu chuyện chính là một phụ nữ điên ép người đàn ông đẹp trai…
Nếu ảnh chụp này truyền ra, đừng nói là làm phí hoài bao nhiêu tâm huyết đưa cô vào đội cảnh sát hình sự của anh Giang, mà có lẽ đến ở lại thành phố D cũng khó khăn, dù sao thì thành phố D cần một hạng mục đầu tư khẩn cấp, cần một câu nói của Nam Cung Thấu mà thôi…
Cô đây là… Lại bị anh tính kế.
Tác giả :
Thiển Mạc Mặc