Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Chương 226
CHƯƠNG 226
“Cô ta chạy rồi sao? Không ngờ đúng không? Uổng công cô còn muốn cứu cô ta.”
An Diệc Diệp xoay người, trợn to mắt nhìn, hoảng sợ chĩa con dao về phía hắn ta.
“Anh không được đến đây!”
“Trừ câu này ra, cô còn biết nói câu gì không?”
Lưu Ngạn duỗi tay túm cái roẹt, xé rách quần áo của An Diệc Diệp.
Bả vai trơn bóng lập tức lộ ra ngoài.
Trong mắt gã ta lóe lên chút tối tăm.
“Tuy đã chạy mất một người, nhưng nhìn qua cô cũng không tệ.”
Lưu Ngạn đột nhiên nhào về phía cô.
An Diệc Diệp sợ hãi nhanh chóng ngồi xổm xuống, từ bên cạnh nhanh nhẹn chui ra ngoài.
Mắt Lưu Ngạn mang theo vẻ độc ác, trở tay vồ lấy, lại xé rách váy của An Diệc Diệp.
Cô hoàn toàn không dám ngừng lại, đột nhiên ngẩng đầu, thấy trong góc có phòng vệ sinh nhỏ, vội xông qua.
“Đừng hòng chạy!”
Lưu Ngạn đuổi sát theo sau.
An Diệc Diệp nhanh chóng đóng cửa lại, khóa trái!
Cơ thể của đối phương lao thẳng vào cửa, cánh cửa bằng nhựa lập tức bị làm cho rung lên.
An Diệc Diệp lui ra sau vài bước, dựa vào tường ngã ngồi xuống.
Cô mở to hai mắt, không dám nhắm lại dù chỉ một giây, mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
Hai tay nắm chặt con dao, tay bị hằn ra vệt đỏ nhưng cô vẫn không hề hay biết.
Bên ngoài.
Dư Nhã Thiểm dùng cây gậy sắt mới tìm được chặn ở ngoài cửa, bảo đảm người bên trong không chạy ra được, xong mới lảo đảo chạy ra ngoài.
Cô một tay ôm mặt, áo quần tả tơi nhưng cô cũng không thể quan tâm quá nhiều thứ.
Mời vừa chạy ra khỏi cửa, mấy chiếc xe hơi màu đen như một ngọn gió dừng trước mặt cô.
Xe còn chưa dừng hẳn, cửa xe đã bị mở mạnh ra.
Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt mày đi ra, khí thế mạnh mẽ, mặt như ma quỷ!
Dư Nhã Thiểm thấy anh, trong lòng vui mừng, vội chạy đến.
“Anh Chấn Sơ, anh đến cứu em sao?”
Cô ôm chặt Khúc Chấn Sơ, cản bước chân anh lại.
“Em sợ lắm, sao đến bây giờ anh mới đến, suýt chút nữa em đã…”
Khúc Chấn Sơ mất kiên nhẫn đẩy cô ra, lập tức đi vào trong.
Nhưng Dư Nhã Thiểm lại kéo chặt anh lại.
“Anh Chấn Sơ, mặt của em bị thương, anh mau đưa em đi bệnh viện, mặt của em!”
Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn cô, thấy trên mặt cô toàn là máu, vết thương thật dài vắt ngang qua cả gương mặt, vô cùng thê thảm.
Lại hỏi: “Tiêu Nhĩ Giai đâu?”
“Cô ấy?”
Dư Nhã Thiểm cắn răng nói: “Cô ấy không có ở đây.”