Bánh Răng
Chương 45
Hai tháng sau, chuyên mục phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ kết thúc.
Đầu tháng Tám, hè nóng oi ả, Sa Khinh Vũ bay từ thành phố S đến Bắc Kinh.
Khoảng ba giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô, có Lận Thần ra đón.
Anh nhanh chóng trông thấy bóng hình cao gầy xinh đẹp từ đằng xa.
Anh yên lặng tiến tới, không nói lời nào đã kéo vali hành lý giúp cô, tay còn lại rất tự nhiên choàng qua vai cô, cùng nhau ra khỏi sân bay.
Sa Khinh Vũ lên xe, Lận Thần đi vòng ra sau nhấc hành lý cho vào cốp rồi đi lộn trở lại ghế lái.
Đương lúc Sa Khinh Vũ ấn thắt dây an toàn, cánh tay bỗng bị một bàn tay dày rộng nắm lấy, kéo ngược lại.
Cùng lúc ấy, cằm cô cũng bị cái tay khác khẽ nâng lên, nụ hôn gấp gáp đáp lên môi, mang theo nỗi nhớ nhung đeo bám suốt hai tháng qua.
Anh nhấm nháp môi cô không chút kiêng nể, dùng một tay ôm mặt, tay kia cố định ót khiến nụ hôn pha thêm chút cuồng nhiệt.
Mà Sa Khinh Vũ đang được hôn chợt nảy lên suy nghĩ: E là chẳng còn người đàn ông nào trên thế giới này khiến cô yêu sâu đậm như Lận Thần.
Trước khi tới Bắc Kinh, cô nhận được kha khá lời mời phỏng vấn, thế nên vừa đến nơi, cô bận rộn đi phỏng vấn từng chỗ một nhưng cuối cùng đều bặt tăm.
Không nhận được kết quả như mong muốn, Sa Khinh Vũ ủ dột mấy mấy ngày.
Tuy Lận Thần an ủi bảo cô đừng gấp nhưng cô vẫn sốt ruột chết đi được.
Mấy ngày nay dường như trở thành quãng thời gian cô thảnh thơi nhất từ khi chào đời đến giờ.
Rảnh rỗi quá đâm ra không quen.
Chiều hôm sau, Sa Khinh Vũ nhận được điện thoại của Lận Thần, anh hỏi tối nay có rảnh không.
“Đi đâu thế anh?” Cô hỏi.
“Đi đánh cầu lông, nhớ mặc đồ thể thao đấy.”
“Đánh cầu lông?”
“Ừ, hoạt động thể thao cơ quan tổ chức.”
“Cơ quan anh á?” Sa Khinh Vũ chớp mắt: “Nhưng hoạt động của cơ quan mà đưa em đi theo có ổn không?”
“Hoạt động của cơ quan từ trước tới nay chỉ cho phép đưa người nhà theo.
Anh không đưa em theo thì còn đi với ai?”
Sa Khinh Vũ lập tức bị câu nói thản nhiên của Lận Thần chặn miệng.
Nhưng mà… hai chữ người nhà, nghe sao cũng thấy mờ ám.
Tầm mắt cô không tự chủ được dời xuống đôi nhẫn trên ngón áp út.
Tuy bọn họ bàn chuyện cưới hỏi xong hết rồi nhưng nhất thời cô không tiếp thu nổi cái mác người nhà anh.
“Năm rưỡi chiều anh sẽ ghé qua Phạn Duyệt đón em.” Đó là câu cuối cùng Lận Thần nói.
Đúng năm rưỡi, Lận Thần về Phạn Duyệt đón Sa Khinh Vũ.
Người mà tí nữa cô gặp chính là mấy người mà vào lần chạy bộ đêm trước kia cô gặp được sau khi vô tình chạm mặt Lận Thần.
Anh ngừng xe gần sân đánh, trước khi xuống xe tiện tay với ra băng ghế sau lấy vợt, đưa cho Sa Khinh Vũ: “Cầm giúp anh.”
Sa Khinh Vũ nhận lấy, theo anh xuống xe.
Vừa vào sân, cô lập tức trông thấy ba gương mặt quen thuộc, đó là Hồ Siêu, Từ Ngọc Hứa và anh Ngụy, tiếp đến là hai người đàn ông chưa gặp bao giờ.
Lận Thần đi lên giới thiệu từng người cho cô.
Một người tên Tưởng Khải, người còn lại tên Trần Kiến Tân, đều là đồng nghiệp nằm ở bộ phận tin tức.
Đến lúc giới thiệu Sa Khinh Vũ, anh đơn giản nói năm chữ: “Đây là người nhà tôi.”
Dứt câu, anh liếc mắt nhìn cô, khóe môi hơi nhếch, bổ sung: “Sa Khinh Vũ.”
“Chào mọi người.” Sa Khinh Vũ mỉm cười chào hỏi, tay cầm vợt siết nhẹ.
Không ngờ đi gặp đồng nghiệp của anh cô còn căng thẳng hơn lúc gặp người nhà.
“Xin chào bà Lận.” Hồ Siêu cười tủm tỉm nhìn Sa Khinh Vũ, ngữ điệu mập mờ.
Sa Khinh Vũ ngượng ngùng mím môi.
Bà Lận à? Bị gọi thế không quen chút nào.
“Nghe nói bà Lận là phóng viên?” Có người không kiềm nổi tò mò, đi lên bắt chuyện với Sa Khinh Vũ.
Sa Khinh Vũ gật đầu: “Xét theo nghề nghiệp thì tôi là phóng viên nhưng xét theo tình hình hiện nay thì tôi là dân thất nghiệp.”
Có người cười bảo: “Thất nghiệp thế nào được? Chẳng phải cô nghỉ làm phóng viên, lên chức Lận phu nhân à?”
Lên chức Lận phu nhân?
Sa Khinh Vũ đỏ mặt, giật giật tay áo Lận Thần cầu cứu.
Cơ mà người nào đó hết sức hài lòng với ba từ “Lận phu nhân”, ngoảnh mặt làm ngơ lời cầu cứu của cô, đã thế còn cười mỉm đểu hết sức, dáng vẻ làm cho người khác tức điên lên được.
Đến cuối cùng vẫn là anh Ngụy rộng lượng giải vây: “Ai muốn đi làm nóng với tôi nào?”
Hồi nhỏ, Sa Khinh Vũ thường xuyên nghe Lận Yên khoe những chiến tích Lận Thần đạt được.
Nghe nói, anh từng lấy được giải quán quân cầu lông cấp tỉnh.
Hôm nay tận mắt nhìn anh đánh mới thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Động tác của anh không kiểu cách, tư thế và tay cầm đều là động tác tiêu chuẩn.
Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm quả cầu lông trắng, nhạy bén với tốc độ di chuyển của cầu.
Dù cầu có bay về hướng anh kiểu nào anh cũng có thể vững vàng tiếp được.
Hơn nữa, anh còn dùng tốc độ nhanh nhất đánh trả lại đối phương, khiến người kia trở tay không kịp.
“Woa! Hay!” Tiếng hoan hô lần nữa vang lên khi Lận Thần áp cầu.
“Phóng viên Sa thích đánh cầu lông không?” Từ Ngọc Hứa – người trước đó không tham gia náo nhiệt bỗng hỏi.
Sa Khinh Vũ nghiêng đầu nhìn Từ Ngọc Hứa, nhếch nhẹ môi.
Phóng viên Sa?
“Tôi không giỏi đánh cầu lông lắm.” Sa Khinh Vũ đáp.
Từ Ngọc Hứa cười khẽ, chuyển tầm mắt sang Lận Thần đang đứng trong sân: “Vậy sao? Thế mà tôi tưởng ngài Lận vì phóng viên Sa mới thích đánh cầu lông chứ.”
“Anh ấy thích chơi cầu lông từ bé, trước cả khi tôi chào đời.”
Ánh mắt Từ Ngọc Hứa xẹt qua tia mất tự nhiên: “Từ bé?”
“Ừm.” Sa Khinh Vũ gật đầu: “Hồi anh ấy học cấp hai, tôi từng nghe Tiểu Yên khoe anh ấy đoạt giải quán quân cấp tỉnh.”
“Hai người quen nhau từ bé?” Đây mới là điểm Từ Ngọc Hứa chú ý.
“Ừm.” Sa Khinh Vũ lại gật đầu: “Hồi đó nhà anh ấy ngay bên cạnh nhà tôi.”
Vẻ mặt tươi cười của Từ Ngọc Hứa tắt lịm sau câu nói của Sa Khinh Vũ.
Cô ta luôn đau đáu trong lòng chuyện Lận Thần và Chư Đoàn Diệc mỗi người một hướng.
Bởi vì cô ta cũng thích anh cho nên hồi biết anh và Chư Đoàn Diệc là một đôi, cô ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài buông tay.
So với khí chất tiểu thư khuê các của Chư Đoàn Diệc, cô ta chẳng là gì.
Kể từ khi hai người đó chia tay, cô ta luôn làm việc bên cạnh Lận Thần.
Anh về nước, cô ta cũng đi theo không chút do dự, dường như chỉ cần được ở cạnh anh đã rất hạnh phúc.
Sự xuất hiện của Sa Khinh Vũ làm cô ta không cam lòng.
Vì sao Lận Thần có thể chọn một người điều kiện không hơn gì cô ta nhưng không chịu liếc nhìn cô ta?
Mới nãy Sa Khinh Vũ nói gì? Từ bé đến lớn? Thanh mai trúc mã?
“Woa!” Tiếng hoan hô đầy kích động tiếp tục vang lên, gọi Từ Ngọc Hứa hoàn hồn.
Cô ta nhìn Sa Khinh Vũ ngồi cạnh mình cười tươi rực rỡ, trong đôi mắt trong veo kia chỉ chứa một mình Lận Thần.
Từ Ngọc Hứa đứng dậy, yên lặng rời khỏi thế giới vốn không thuộc về mình.
Đi qua khóm hoa chẳng ngoái đầu, tình này cuối cùng hóa hư vô.
Ánh mắt Lận Thần, chưa bao giờ nhìn về phía cô ta.
…
Lận Thần mở chai nước khoáng đưa cho Sa Khinh Vũ.
Cô nhận lấy uống một ngụm rồi hỏi: “Anh từng nghĩ đến chuyện làm vận động viên chưa?”
“Rồi.” Lận Thần đáp.
Sa Khinh Vũ ngạc nhiên: “Từng nghĩ thật á?”
Lận Thần vừa lau mồ hôi vừa gật đầu, ngồi xuống cạnh cô: “Hồi nhỏ anh từng ước lớn lên mình sẽ làm vận động viên cầu lông.”
“Vậy sao sau đó anh từ bỏ?” Sa Khinh Vũ gặng hỏi.
Anh thôi nhìn cô, cụp mắt nhìn mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Chắc do không đủ nhiệt huyết với nó.”
Sa Khinh Vũ nhăn mày: “Là sao? Ý anh là anh thích làm việc ở bộ ngoại giao hơn hả?”
Lận Thần mỉm cười, ngước lên nhìn cô bằng con ngươi đen láy.
Anh giơ tay xoa đầu cô, động tác vô cùng dịu dàng cưng chiều.
“Lận Thần.” Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ gọi tên anh.
“Sao em?”
“Có phải anh không hề thích làm ngoại giao không?”
Ánh mắt anh thoáng lung lay.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh bật cười che đi: “Đâu có đâu.
Em nghĩ nhiều rồi.”
Thật không? Là cô nghĩ nhiều sao? Nhưng, sao ánh mắt anh lại như nói với em rằng, anh không hề thích làm việc liên quan đến ngoại giao?
Để lảng tránh đề tài nhạy cảm này, Lận Thần giơ vợt cầu lông trong tay lên: “Có dám chơi một trận với anh không?”
Sa Khinh Vũ nhận ngay: “Ok! Ai thua sáng mai làm bữa sáng.”
Lận Thần cong môi, bật cười thành tiếng.
Tiếng cười anh sang sảng, vang lên trong sân thi đấu phá lệ thanh thúy.
Thấy anh đứng dậy, Sa Khinh Vũ duỗi tay ra.
Lận Thần hiểu ý, bắt lấy tay cô kéo người lên.
Lúc kéo, anh cố ý tăng thêm lực khiến cho Sa Khinh Vũ không thể không ngã nhào vào lồ ng ngực anh theo quán tính.
Sau đó, anh thuận tay ôm chặt lấy người, mập mờ cười: “Em vội vã muốn nhào vào lòng anh thế à?”
Sa Khinh Vũ lườm anh, nghiến răng nói: “Anh cố ý!”
Ánh mắt Lận Thần lóe lên tia ranh mãnh, thừa nhận: “Là anh cố ý đấy!”
“Thả em ra.” Sa Khinh Vũ giãy dụa.
Nhưng, cô càng giãy, Lận Thần ôm cô càng chặt, không cho người thoát ra.
Bị anh ôm chặt lấy dưới cái nhìn mập mờ của những người xung quanh, khuôn mặt Sa Khinh Vũ đỏ bừng: “Lận Thần, bọn họ đang nhìn đấy.”
“Nhìn gì?” Anh thong dong đáp lời, hài hước quan sát cô.
“Nhìn chúng ta!” Sa Khinh Vũ tức giận gầm nhẹ.
Lận Thần phì cười, âm rung phát ra từ lồ ng ngực anh làm cô nghe đến muộn phiền, rối bời.
Cô dùng tay đẩy anh nhưng người nào đó không xi nhê tí nào.
Lận Thần bất ngờ thả cô ra, chuyển sang nắm cổ tay Sa Khinh Vũ, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Sau một hồi im lặng, anh buông một câu không cho phép phản bác: “Nhìn anh thì được, nhìn em không được.”
Sa Khinh Vũ trừng mắt với anh: Bá đạo!
Đôi khi, Sa Khinh Vũ rất hoài nghi d*c vọng chiếm hữu của Lận Thần, bởi vì…
Chiều muộn hôm nọ, Lận Thần nhắc đến việc thiết kế váy cưới với Sa Khinh Vũ.
“Váy cưới?” Sa Khinh Vũ khiếp sợ mở to hai mắt, nhất thời không tiêu hóa kịp thông tin.
Chuyện đến đột ngột khiến cô trở tay không kịp, hệt như buổi sáng hôm đó thức dậy nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Lận Thần gật đầu, đặt tờ tạp chí trong tay xuống bàn: “Anh và Liễu Khê thương lượng xong hết rồi.
Anh sẽ mời bậc thầy thiết kế váy cưới Jennifer ở Milan về thiết kế cho em.”
Nụ cười của cô cứng đơ: “Không, không cần phiền toái như thế chứ?”
Lận Thần cười nhẹ: “Đây là kết quả chốt lại sau khi mẹ anh thương lượng với cha mẹ em.”
Đến suy nghĩ đâm đầu vào đậu phụ tự tử Sa Khinh Vũ cũng có.
Trình độ khoe khoang của Trương Văn Văn bỏ xa Lận Yên, chỉ sợ mức độ xa hoa của hôn lễ đủ kinh thiên động địa.
Xong việc, Sa Khinh Vũ gọi cho Trương Văn Văn, có ý muốn giảm độ xa hoa: “Mẹ, hôn lễ của con và Lận Thần không cần phô trương như thế đâu.”
Trương Văn Văn ở đầu kia điện thoại hận rèn sắt không thành thép: “Phô trương chỗ nào? Con thấy có nhà ai con gái lấy chồng không làm to không? Huống hồ mẹ có mỗi một cô con gái cưng.”
“Tiểu Yên và Hiểu Thần có làm đám cưới đâu.” Sa Khinh Vũ yếu ớt giãy dụa.
“Chính vì chúng nó không làm đám cưới nên con càng phải có lễ thành hôn.
Nhóm các con kỳ lạ thật đấy, người kết hôn thì không đám cưới, người chỉ muốn yêu không tiến vào hôn nhân.
Cả con nhóc Sở Sở kia nữa, chẳng biết tung tăng đi tận đâu rồi.
Giờ còn mỗi con thôi đấy, không làm đám cưới mẹ đánh gãy chân con.”
Cuối cùng, thương lượng thất bại, Sa Khinh Vũ đau đầu day day ấn đường.
Ngoài ban công gió lớn, thổi qua làm làn váy dài bay bay.
Chợt, có người ôm lấy cô từ phía sau, vùi đầu hôn nhẹ vào phần cổ thiên nga kiêu ngạo, giọng trầm khàn len lỏi bên tai: “Hôn lễ khiến em ủ dột đến thế à? Hay do kết hôn với anh làm em mất mặt?”
Sa Khinh Vũ bật cười: “Mất mặt? Em thấy mình đủ thể diện hất mặt kiêu ngạo lắm rồi, bằng không mẹ em sao có thể tích cực chuẩn bị như thế.”
“Rõ nhặt được hời mà sao trông em lo lắng sốt sắng thế?” Lận Thần khó hiểu.
“Đấy là anh chưa hiểu mẹ em.” Sa Khinh Vũ đau đầu: “Bà ấy có khả năng làm hôn lễ của chúng ta trở nên kinh thiên động địa, ai ai cũng biết đấy.”
Lận Thần cười: “Thế chẳng phải rất tốt sao.
Cả thế giới đều biết, em là của anh.”
Sa Khinh Vũ cau mày, cúi đầu nhìn anh: “Anh lạ lắm nhé.
Sao anh thích tuyên bố chủ quyền thế chứ?”
Lần trước đi họp lớp cũng thế, lần ở sân đánh cầu lông y chang.
“Chắc là bệnh nghề nghiệp.” Dứt câu, Lận Thần ngẩng lên hôn phớt vào khóe môi cô, khàn khàn nói: “Em là của anh.”
Sa Khinh Vũ run lên, cúi người, đáp lại nụ hôn của anh.
Đúng vậy.
Cô là của Lận Thần.
Vĩnh viễn là thế.
Trương Văn Văn dồn hết tâm sức vào hôn lễ của Sa Khinh Vũ, cũng giao việc chuẩn bị đám cưới cho bên công ty Liễu Khê làm.
Sau khi Liễu Khê nhận được nhiệm vụ tổ chức hôn lễ cho Sa Khinh Vũ và Lận Thần, Liễu Duệ lặng yên hủy bỏ cấm túc cho cô nàng.
Được tự do, cô nàng lập tức bay đến Bắc Kinh, thảo luận chi tiết hôn lễ với Sa Khinh Vũ.
Lúc nhận được điện thoại của cô bạn, Sa Khinh Vũ sửng sốt: “Cậu nói gì cơ?”
“Tớ đang ở sân bay Bắc Kinh, ra đón tớ đi.”
“Cậu đang ở sân bay?” Sa Khinh Vũ không tin lắm: “Không phải cậu bị Liễu Duệ cấm túc ở huyện thành à?”
Liễu Khê cười ha ha, thoải mái tuyên bố mình tự do: “Gỡ lệnh cấm rồi.
Nhờ cậu cả đấy, cô dâu của tớ.”
Sa Khinh Vũ vỗ trán.
Đau đầu quá, cực kỳ đau đầu.
Đến sân bay đón Liễu Khê về Phạn Duyệt đúng lúc Lận Thần tan làm về nhà.
Liễu Khê trông thấy anh, vội vàng trốn sau lưng Sa Khinh Vũ, e dè chào: “Em chào anh Thần.”
Lận Thần gật đầu đáp: “Hôn lễ sắp tới làm phiền em nhé.”
“Không phiền, không phiền ạ.” Liễu Khê vội vàng xua tay: “Được lên kế hoạch hôn lễ cho hai người là vinh hạnh của em.
Huống hồ… hai người trai tài gái sắc, là một đôi trời đất tác thành, sau này em đặt ảnh hai người ở mặt tiền tiệm áo cưới, nhất định sẽ…” thu tài lộc cuồn cuộn.
Liễu Khê chưa dứt câu đã bị Sa Khinh Vũ trừng mắt, lạnh giọng cảnh cáo: “Nếu để tớ thấy ảnh cưới của tớ đặt trong tiệm áo cưới của cậu, tớ sẽ khởi tố cậu tội xâm phạm quyền chân dung.”
Bị uy hiếp, cô nàng bĩu môi: “Không cho đặt thì thôi.
Đanh đá thế không biết.”
Đây là lần đầu tiên Liễu Khê đến Phạn Duyệt.
Sau khi tò mò tham quan quanh nhà một vòng, Liễu Khê phát hiện ra một vấn đề nghiêm túc, chỉ vào phòng Sa Khinh Vũ, hỏi: “Đây là phòng cậu?”
Cô gật đầu.
“Nhưng…” Liễu Khê cau mày, mím môi đảo mắt nhìn cánh cửa hai phòng ngủ, thắc mắc: “Không phải hai người tính đến cả chuyện kết hôn rồi à? Sao… sao vẫn phân phòng ngủ thế?”
Sa Khinh Vũ đang uống nước cũng không yên.
Cô nàng vứt dứt câu, cô sặc nước.
Liễu Khê nhìn cô bạn đang ho không ngừng, hỏi: “Chẳng lẽ hai người chưa…”
Liễu Khê trước nay thường muốn gì nói thẳng, không kiêng kỵ.
Sa Khinh Vũ sợ cô nàng nói ra mấy câu kinh người, vội vàng bịt miệng bạn rồi quay sang nhe răng cười chữa ngượng với Lận Thần.
Sau đó, cô quay lại nhìn Liễu Khê, đôi mắt trong veo hiện lên sát ý, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Họ Liễu, cậu mà còn gây chuyện cho tớ, mai cậu đợi thấy mình trên mặt báo đi.”
Liễu Khê đang bị bịt miệng điên cuồng gật đầu.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, phải biết tránh cái thiệt trước mắt, xin tha trước có gì nói sau.
Thấy Liễu Khê phối hợp, Sa Khinh Vũ buông tay đang chặn miệng.
Được tự do, cô nàng há mồm th ở dốc, né tránh ánh mắt, không dám lỗ m ãng dưới cái nhìn cảnh cáo của Sa Khinh Vũ.
Lận Thần nhàn nhã vuốt mi tâm, dõi mắt quan sát toàn bộ quá trình, con ngươi đen láy dừng trên người Sa Khinh Vũ, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.
Cơm tối do Sa Khinh Vũ làm dưới sự chỉ bảo của Lận Thần.
Liễu Khê đứng cạnh trợn mắt há hốc mồm xem: “Khinh Vũ, cậu học nấu cơm từ bao giờ thế?”
Con gái trong nhóm bọn họ, ngoại trừ yêu tinh Lai Sở Sở có tài nấu nướng thượng thừa thì gần như không biết nấu cơm.
Cố Hiểu Thần giỏi lắm nấu được mì.
Còn Lận Yên sau tám năm ở Pháp mang về tài nấu nướng bất ngờ.
Giờ đến Sa Khinh Vũ cũng học, quả thật… khó hiểu như những bí ẩn chưa lời giải đáp trên thế giới.
“Tớ học nấu ăn thì lạ lắm à?” Sa Khinh Vũ buồn bực.
Không phải chỉ là nấu cơm thôi à?
Liễu Khê lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Không lạ.
Chỉ là hơi…”
“Hơi gì?” Sa Khinh Vũ hỏi dồn.
“Hơi khó tin…” Liễu Khê hoàn tất đánh giá Sa Khinh Vũ, bổ sung thêm: “Khó tin như heo nái biết leo cây ấy.
Làm tớ hoài nghi đôi mắt mình.”
Sa Khinh Vũ cầm xẻng mạnh bạo đảo thức ăn trong nồi, lạnh mặt nhìn Liễu Khê, khẩu hình miệng lớn: “Biến ra chỗ khác.”
Liễu Khê từ trước đến nay không có yêu cầu quá cao với thức ăn, chỉ cần có thể bỏ vào mồm là được.
Cho nên, mấy món cô làm đối với Liễu Khê đều là món ngon.
Nhưng, Lận Thần thì khác, đã kén ăn còn độc miệng.
“Thịt rang lâu quá, hơi khô.” Anh vừa ăn vừa bình luận.
Sa Khinh Vũ hung hăng cắn xé miếng thịt trong miệng, hai mắt lạnh băng, hàm hồ đáp: “Ồ…”
Ăn thịt bò xong, anh gắp cá, tiếp tục nhận xét: “Hơi nhạt.”
Biểu cảm của cô vẫn không khác gì lúc nãy: “Ồ…”
Liễu Khê ngồi ăn, hết quay sang trái ngó Lận Thần lại quay sang phải nhìn Sa Khinh Vũ, sau đó lẳng lặng ăn miếng rau xanh, nuốt xuống.
Lúc rau xanh trượt qua yết hầu, cô như cảm nhận được miếng rau quật cường này mang theo oán khí nặng nề của Sa Khinh Vũ, chui xuống dạ dày mình.
Tức khắc, cô khóc không ra nước mắt.
Cô thấy, đêm nay mình khó mà tiêu hóa nổi đống thức ăn này…
Lúc rửa bát, Liễu Khê nói: “Thật ra trong lòng anh Thần vui lắm đấy.”
“Thật không?” Sa Khinh Vũ hoài nghi.
Lận Thần kén ăn không phải mới ngày một ngày hai.
Đồ anh nấu có thể sánh được với cả đầu bếp ở nhà hàng năm sao nên kén vậy cũng đúng thôi.
“Thật.
Miệng anh ấy chê thế thôi chứ vẫn ăn ngon lành lắm.” Liễu Khê cam đoan chắc nịch.
Sa Khinh Vũ ngừng rửa bát, hoài nghi nhìn Liễu Khê: “Chắc chứ?”
“Chắc!” Liễu Khê gật đầu, dám khẳng định rằng: “Có thể nhìn ra anh Thần rất yêu cậu.”
Mật ngọt trào dâng trong lòng Sa Khinh Vũ.
Cô thẹn thùng mím môi.
“Còn nữa, đâu ai dám tỏ thái độ trước mặt anh Thần.
Nhìn dáng vẻ cậu ban nãy đủ hiểu anh Thần yêu chiều cậu mức nào.”
Sa Khinh Vũ rất tán đồng với ý kiến của Liễu Khê.
Quả thật, chẳng biết từ bao giờ, cô đã không còn sợ Lận Thần nữa, ngược lại còn tùy hứng với anh.
Dường như… rất nhiều chuyện đều yên lặng, chầm chậm phát triển.
Tựa như tình yêu của bọn họ, hoạn nạn có nhau, bền vững đến sông cạn đá mòn…