Bánh Răng Thời Đại
Chương 10: Đại hồng thủy
Lúc này, thế giới bỗng tĩnh lặng, từng tia màu sắc trên thế giới bỗng hội tụ vào trước mặt Thiên Hoàng. Thế giới chìm vào một màu xám xịt. Một bóng người hiện ra từ những màu sắc. Trường Sinh nhanh chóng nhận ra đây là Đạo. Đạo mở miệng nói, giọng y vang khắp đại lục:
- Trận chiến này khiến cho nhiều giống loài bị tuyệt diệt, huyết nhuộm đại địa. Cho các ngươi sức mạnh chỉ khiến thế giới nhanh chóng hủy diệt. Nhưng ta sẽ không cấm các ngươi theo đuổi sức mạnh. Từ giờ, đột phá sẽ gặp thiên kiếp.
Lúc này, từng đám mây màu xám xịt bỗng hội tụ vào nhau, bên trong lóe lên từng tia sét xám trắng. Bỗng chúng hình thành sáu tia sét cực lớn đánh về phía Thiên Hoàng.
Thiên Hoàng sử dụng thuật pháp tạo thành lá chắn bao quanh cơ thể, từng tia sét đánh vào khiến năng lượng trong cơ thể y nhanh chóng tiêu sạch. Cuối cùng, lá chắn vỡ vụn, những tia sét còn lại đánh vào cơ thể Thiên Hoàng khiến y thét lên, mọi người xung quanh bắt đầu cầu nguyện cho y, từng luồng năng lượng hòa vào nhau bay đến cơ thể y. Chúng chữa trị từng tế bào bị tia sét phá hủy, Thiên Hoàng không chịu được nên ngất đi.
Lúc này, Đạo lại nói một cách lạnh nhạt:
- Đại địa đã bị máu thấm sâu, sinh cơ của nó đang chết dần, ta sẽ tạo một đợt đại hồng thủy rửa trôi tất cả.
Nghe vậy, mọi người đều sợ hãi. Nhị hoàng tử từ từ bước đến, y hiển lộ tu vi của mình - hóa thần. Trường Sinh cảm thấy hơi bất ngờ, mặt dù hay tiếp xúc với Thiên Cổ nhưng hắn không ngờ cảnh giới của y lại cao như vậy. Trong khi hắn sử dụng Quan sử ký thì mới đột phá được cảnh thứ tư. Lúc này, Đạo chậm rãi nhìn Thiên Cổ. Chỉ những người đặc biệt mới được y chú ý đến vì đây đều là những trụ cột của thế giới. Thiên Cổ thấy vậy liền nói to:
- Thế giới thì phải có sinh mệnh, nếu không thì chỉ là những mảnh đất chết. Mong ngài chỉ điểm để giữ lại một chút sinh mệnh cho thế giới này.
Nghe vậy, Đạo mở miệng đáp lại:
- Có một thứ gọi là thuyền. Làm bằng gỗ, thân lõm vào, mũi nhọn, kín, nổi trên mặt nước. Ta cho các ngươi bảy ngày, bảy ngày sao, đại hồng thủy sẽ càng quét thế giới này.
Nói xong, Đạo liền rời đi, thế giới bỗng chốc khôi phục màu sắc ban đầu, Thiên Cổ thấy vậy liền mang Thiên Hoàng trở về hoàng cung.
Ngày hôm sau, Thiên Hoàng triệu tập tất cả những người còn sống, lúc này cả đại lục chỉ còn chưa đến năm ngàn người. Bọn họ bắt đầu hành động, đàn ông thì điên cuồng chặt cây lấy gỗ, phụ nữ thì nhặt hạt giống, tụ tập tất cả các yêu thú còn sống và đánh ngất chúng.
Một tuần trôi qua, chiếc thuyền nhanh chóng được xây xong. Nó được hơn ức vạn ván gỗ gép nhau tạo thành. Giữa các khe là những mảnh kim loại được nung lên và đổ vào. Trên vách thuyền là những mãnh gỗ được gắn vào để tạo chỗ ngồi. Yêu thú và tất cả những hạt giống được để dưới đáy của chiếc thuyền. Rất đơn sơ nhưng đủ để nổi được vài tháng. Lúc này, Thiên Hoàng tập hợp tất cả loài người, y nói:
- Chiếc thuyền đã được hoàn thành, bây giờ nó sẽ mang chúng ta tránh khỏi cơn đại hồng thủy sắp tới. Chúng ta sẽ gọi nó là Noah.
Ngay khi Thiên Hoàng vừa nói xong, thế giới tối xầm lại. Vạn vật lần nữa chìm vào màu xám. Đạo lại hiện thân, y nhất tay lên, dòng biển xung quanh đại lục bỗng nhất cao, hóa thành từng cơn sóng thần mạnh mẽ đánh vào bờ. Cơn đại hồng thủy bắt đầu rồi. Mọi người nhanh chóng lên thuyền, sử dụng năng lượng của mình để tạo thành một vòng chắn bảo vệ noah trước những va đập của cơn đại hồng thủy.
Chiếc thuyền được nước nâng lên, nổi lênh đênh trên mặt nước, noah rung lắc dữ dội, đánh thức bọn yêu thú bên trong. Những con có trí tuệ bắt đầu nằm yên, kiểm soát những con chưa mở ra trí tuệ.
Những cơn sóng thần đã dần kết thúc nhưng cả đại lục vẫn chìm trong biển nước.
Noah cứ lênh đênh nhiều ngày. Một tuần sau khi cơn đại hồng thủy diễn ra, mực nước bắt đầu hạ xuống, những mảnh đất bắt đầu hiện ra.
Trường Sinh nhanh chóng ghi lại điều này: " Cuộc chiến giữa con người và yêu thú kết thúc, máu nhuộm đầy đất. Đạo cho hàng thiên lôi, đạo vận cách trở, từ nay, con đường tu luyện trở nên khó khăn.
Đạo quyết định tạo nên đại hồng thủy, rửa trôi tất cả, Tân Thiên Cổ vấn đạo, tìm cho loài người một tuyến sinh cơ. Noah được tạo nên, giúp đỡ loài người trước đại hồng thủy. Một tuần sau, nước bắt đầu rút, những mảnh đất đầu tiên hiện lên."
Lúc này, Trường Sinh đột phá cảnh giới thứ năm: chứng đạo.
Bầu trời lại tụ tập từng đám mây đen, bên trong bọn chúng xuất hiện những tia sét, gộp thành năm tia sét lớn. Mọi người thấy vậy nhanh chóng tản ra cho Trường Sinh đột phá.
Từng tia sét ập đến đánh thẳng vào cơ thể Trường Sinh, sau lưng hắn xuất hiện một quyển sách được đóng kín. Nó bắt đầu thu nhỏ và bay vào trán của Trường Sinh. Lúc này, trán hắn xuất hiện một con mắt mờ ảo đóng chặt. Lúc này, nó mở ra, các tia sét bỗng chốc hóa thành từng hạt cực kì nhỏ nhỏ, chỉ có Thiên Hoàng và Thiên Cổ mới có thể miễn cưỡng thấy được chúng. Những hạt này bắt đầu tổ hợp lại với nhau rồi tan biến trong không khí. Con mắt cũng nhanh chóng rút cạn năng lượng của Trường Sinh khiến hắn ngất đi.
- --
Trường Sinh tỉnh lại, xuất hiện trước mặt hắn là Thanh nhi, Trường Sinh rung lên một cái. Cuộc đại chiến trước đó Thanh nhi không có tham dự cũng khiến hắn an tâm phần nào, ít nhất là vậy.
- Thiếu gia đã tỉnh rồi, mọi người đang chờ thiếu gia đấy.
- Ta ngất được bao lâu rồi?
- Gần một ngày thưa thiếu gia.
Trường Sinh nhíu mày, hắn cảm giác cơ thể đã bị móc rỗng, không còn một chút năng lượng nào trong cơ thể, vô cùng mệt mỏi. Không lẽ một ngày vẫn chưa hồi phục được một chút nào a?
Trường Sinh nhanh chóng hấp thu năng lượng bên ngoài để bồi bổ cơ thể. Bây giờ hắn đã chứng đạo, có thể sử dụng một phần sức mạnh của đạo nhưng mỗi lần sử dụng đều như vậy thì có chút khó a.
Trường Sinh mở mắt ra, đánh giá xung quanh. Hắn đang trong một căn phòng nhỏ được xây từ những mảnh gỗ dư được mang lên thuyền. Ngoài chút cỏ khô hắn đang nằm ra thì không còn gì cả. Thanh nhi đang quỳ gối kế bên để chăm sóc hắn. Trường Sinh lúc này mới để ý là Thanh nhi khá là đẹp.
Ném đi những ý nghĩ trong đầu, Trường Sinh bước ra khỏi phòng. Xuất hiện trước mắt hắn là một mảnh đất rộng lớn, không còn gì cả cho dù chỉ là một viên đá nhỏ từ các tường thành. Mọi người bắt đầu gieo trồng các hạt giống, yêu thú thì chạy ra xa, tách khỏi con người. Bọn chúng tu luyện và nổ lực duy trì nòi giống.
Lúc này, Thiên Cổ chậm rãi bước đến trước mặt Trường Sinh.
- Trận chiến này khiến cho nhiều giống loài bị tuyệt diệt, huyết nhuộm đại địa. Cho các ngươi sức mạnh chỉ khiến thế giới nhanh chóng hủy diệt. Nhưng ta sẽ không cấm các ngươi theo đuổi sức mạnh. Từ giờ, đột phá sẽ gặp thiên kiếp.
Lúc này, từng đám mây màu xám xịt bỗng hội tụ vào nhau, bên trong lóe lên từng tia sét xám trắng. Bỗng chúng hình thành sáu tia sét cực lớn đánh về phía Thiên Hoàng.
Thiên Hoàng sử dụng thuật pháp tạo thành lá chắn bao quanh cơ thể, từng tia sét đánh vào khiến năng lượng trong cơ thể y nhanh chóng tiêu sạch. Cuối cùng, lá chắn vỡ vụn, những tia sét còn lại đánh vào cơ thể Thiên Hoàng khiến y thét lên, mọi người xung quanh bắt đầu cầu nguyện cho y, từng luồng năng lượng hòa vào nhau bay đến cơ thể y. Chúng chữa trị từng tế bào bị tia sét phá hủy, Thiên Hoàng không chịu được nên ngất đi.
Lúc này, Đạo lại nói một cách lạnh nhạt:
- Đại địa đã bị máu thấm sâu, sinh cơ của nó đang chết dần, ta sẽ tạo một đợt đại hồng thủy rửa trôi tất cả.
Nghe vậy, mọi người đều sợ hãi. Nhị hoàng tử từ từ bước đến, y hiển lộ tu vi của mình - hóa thần. Trường Sinh cảm thấy hơi bất ngờ, mặt dù hay tiếp xúc với Thiên Cổ nhưng hắn không ngờ cảnh giới của y lại cao như vậy. Trong khi hắn sử dụng Quan sử ký thì mới đột phá được cảnh thứ tư. Lúc này, Đạo chậm rãi nhìn Thiên Cổ. Chỉ những người đặc biệt mới được y chú ý đến vì đây đều là những trụ cột của thế giới. Thiên Cổ thấy vậy liền nói to:
- Thế giới thì phải có sinh mệnh, nếu không thì chỉ là những mảnh đất chết. Mong ngài chỉ điểm để giữ lại một chút sinh mệnh cho thế giới này.
Nghe vậy, Đạo mở miệng đáp lại:
- Có một thứ gọi là thuyền. Làm bằng gỗ, thân lõm vào, mũi nhọn, kín, nổi trên mặt nước. Ta cho các ngươi bảy ngày, bảy ngày sao, đại hồng thủy sẽ càng quét thế giới này.
Nói xong, Đạo liền rời đi, thế giới bỗng chốc khôi phục màu sắc ban đầu, Thiên Cổ thấy vậy liền mang Thiên Hoàng trở về hoàng cung.
Ngày hôm sau, Thiên Hoàng triệu tập tất cả những người còn sống, lúc này cả đại lục chỉ còn chưa đến năm ngàn người. Bọn họ bắt đầu hành động, đàn ông thì điên cuồng chặt cây lấy gỗ, phụ nữ thì nhặt hạt giống, tụ tập tất cả các yêu thú còn sống và đánh ngất chúng.
Một tuần trôi qua, chiếc thuyền nhanh chóng được xây xong. Nó được hơn ức vạn ván gỗ gép nhau tạo thành. Giữa các khe là những mảnh kim loại được nung lên và đổ vào. Trên vách thuyền là những mãnh gỗ được gắn vào để tạo chỗ ngồi. Yêu thú và tất cả những hạt giống được để dưới đáy của chiếc thuyền. Rất đơn sơ nhưng đủ để nổi được vài tháng. Lúc này, Thiên Hoàng tập hợp tất cả loài người, y nói:
- Chiếc thuyền đã được hoàn thành, bây giờ nó sẽ mang chúng ta tránh khỏi cơn đại hồng thủy sắp tới. Chúng ta sẽ gọi nó là Noah.
Ngay khi Thiên Hoàng vừa nói xong, thế giới tối xầm lại. Vạn vật lần nữa chìm vào màu xám. Đạo lại hiện thân, y nhất tay lên, dòng biển xung quanh đại lục bỗng nhất cao, hóa thành từng cơn sóng thần mạnh mẽ đánh vào bờ. Cơn đại hồng thủy bắt đầu rồi. Mọi người nhanh chóng lên thuyền, sử dụng năng lượng của mình để tạo thành một vòng chắn bảo vệ noah trước những va đập của cơn đại hồng thủy.
Chiếc thuyền được nước nâng lên, nổi lênh đênh trên mặt nước, noah rung lắc dữ dội, đánh thức bọn yêu thú bên trong. Những con có trí tuệ bắt đầu nằm yên, kiểm soát những con chưa mở ra trí tuệ.
Những cơn sóng thần đã dần kết thúc nhưng cả đại lục vẫn chìm trong biển nước.
Noah cứ lênh đênh nhiều ngày. Một tuần sau khi cơn đại hồng thủy diễn ra, mực nước bắt đầu hạ xuống, những mảnh đất bắt đầu hiện ra.
Trường Sinh nhanh chóng ghi lại điều này: " Cuộc chiến giữa con người và yêu thú kết thúc, máu nhuộm đầy đất. Đạo cho hàng thiên lôi, đạo vận cách trở, từ nay, con đường tu luyện trở nên khó khăn.
Đạo quyết định tạo nên đại hồng thủy, rửa trôi tất cả, Tân Thiên Cổ vấn đạo, tìm cho loài người một tuyến sinh cơ. Noah được tạo nên, giúp đỡ loài người trước đại hồng thủy. Một tuần sau, nước bắt đầu rút, những mảnh đất đầu tiên hiện lên."
Lúc này, Trường Sinh đột phá cảnh giới thứ năm: chứng đạo.
Bầu trời lại tụ tập từng đám mây đen, bên trong bọn chúng xuất hiện những tia sét, gộp thành năm tia sét lớn. Mọi người thấy vậy nhanh chóng tản ra cho Trường Sinh đột phá.
Từng tia sét ập đến đánh thẳng vào cơ thể Trường Sinh, sau lưng hắn xuất hiện một quyển sách được đóng kín. Nó bắt đầu thu nhỏ và bay vào trán của Trường Sinh. Lúc này, trán hắn xuất hiện một con mắt mờ ảo đóng chặt. Lúc này, nó mở ra, các tia sét bỗng chốc hóa thành từng hạt cực kì nhỏ nhỏ, chỉ có Thiên Hoàng và Thiên Cổ mới có thể miễn cưỡng thấy được chúng. Những hạt này bắt đầu tổ hợp lại với nhau rồi tan biến trong không khí. Con mắt cũng nhanh chóng rút cạn năng lượng của Trường Sinh khiến hắn ngất đi.
- --
Trường Sinh tỉnh lại, xuất hiện trước mặt hắn là Thanh nhi, Trường Sinh rung lên một cái. Cuộc đại chiến trước đó Thanh nhi không có tham dự cũng khiến hắn an tâm phần nào, ít nhất là vậy.
- Thiếu gia đã tỉnh rồi, mọi người đang chờ thiếu gia đấy.
- Ta ngất được bao lâu rồi?
- Gần một ngày thưa thiếu gia.
Trường Sinh nhíu mày, hắn cảm giác cơ thể đã bị móc rỗng, không còn một chút năng lượng nào trong cơ thể, vô cùng mệt mỏi. Không lẽ một ngày vẫn chưa hồi phục được một chút nào a?
Trường Sinh nhanh chóng hấp thu năng lượng bên ngoài để bồi bổ cơ thể. Bây giờ hắn đã chứng đạo, có thể sử dụng một phần sức mạnh của đạo nhưng mỗi lần sử dụng đều như vậy thì có chút khó a.
Trường Sinh mở mắt ra, đánh giá xung quanh. Hắn đang trong một căn phòng nhỏ được xây từ những mảnh gỗ dư được mang lên thuyền. Ngoài chút cỏ khô hắn đang nằm ra thì không còn gì cả. Thanh nhi đang quỳ gối kế bên để chăm sóc hắn. Trường Sinh lúc này mới để ý là Thanh nhi khá là đẹp.
Ném đi những ý nghĩ trong đầu, Trường Sinh bước ra khỏi phòng. Xuất hiện trước mắt hắn là một mảnh đất rộng lớn, không còn gì cả cho dù chỉ là một viên đá nhỏ từ các tường thành. Mọi người bắt đầu gieo trồng các hạt giống, yêu thú thì chạy ra xa, tách khỏi con người. Bọn chúng tu luyện và nổ lực duy trì nòi giống.
Lúc này, Thiên Cổ chậm rãi bước đến trước mặt Trường Sinh.
Tác giả :
Tâm Duyên