Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
Chương 94
CHƯƠNG 94
Vương Phúc đuổi theo hai người đi trên đường cái, đầu đường yên tĩnh không thấy tuần tra sĩ binh, chỉ có hai con ngựa đứng ở góc đường, chắc là hai người cưỡi tới.
Người khiêng Đường Tống đặt Đường Tống trên lưng ngựa, cưỡi ngựa vọt về phía cửa thành. Tên còn lại từ lưng một con ngựa khác rút ra một cây đao, chém về phía Vương Phúc. Vương Phúc vội vàng nhảy qua một bên, đồng thời bay lên đá một cước vào sườn người nọ. Người nọ trọng tâm mất thăng bằng, ngã trên mặt đất.
Vương Phúc cũng không quản hắn, vội vàng cưỡi con ngựa còn lại, đuổi theo con ngựa đầu tiên.
Đuổi tới cửa thành, Vương Phúc nghĩ đến người này chạy không được , cũng không nghĩ cửa thành luôn luôn đóng chặt vậy mà mở ra một nửa , ngựa của người nọ liền xông ra ngoài. Vương Phúc cả kinh, không vội nghĩ lại người nào dám can đảm mở cửa thành, mạnh mẽ quất roi vào mông ngựa, con ngựa ăn đau, hí dài một tiếng hướng tới đại môn chậm rãi đóng lại kia mà phóng.
Người đóng cửa nhân tựa hồ không nhận ra Vương Phúc không phải người thứ hai, chờ ngựa của Vương Phúc cũng ra khỏi cửa thành, mới nhanh tốc độ hơn, đóng cửa lại.
Ra khỏi cửa thành, người nọ cưỡi ngựa đột nhiên thay đổi, hướng tới rừng rậm đen tuyền ngoài thành mà chạy. Vương Phúc không chút nghĩ ngợi, đuổi theo sát nút.
Vào rừng rậm, phía trước người nọ đột nhiên quay ngựa lại, tựa hồ không sợ hãi nhìn Vương Phúc đuổi sát theo. Chờ Vương Phúc đến gần, người nọ mới nở nụ cười hắc hắc nói: “Quả nhiên là ngươi, Tào Lục tiểu tử kia thật là vô dụng, không ngăn ngươi lại nổi.”
Vương Phúc đoán rằng, Tào Lục gã nói chính là đồng lõa bị bỏ lại ở Xích Hà thành kia. Bất quá hiện tại không phải thời điểm nghĩ đến cái này, cướp Đường Tống về mới quan trọng.”Hừ, thức thời liền đem người trong bao tải thả ra, ta có thể tha chết cho ngươi. Nếu không, kết cục của ngươi cũng sẽ giống như Tào Lục.” Vương Phúc vừa nói, vừa đụng đến chủy thủ bên hông. Bốn năm nay, hắn nhiều ít cũng học chút phòng thân thuật, một chọi một hắn không nhất định sẽ thua người này.
Vương Phúc nói xong, người nọ đột nhiên giận dữ hét: “Cái gì? Ngươi dám hại chết lão Lục?”
“Hừ!” Vương Phúc hừ một tiếng, không trả lời.
Người nọ thấy Vương Phúc không phủ nhận, nghĩ hắn thật sự hại tánh mạng Tào Lục. Nổi giận gầm lên một tiếng nói: “Các huynh đệ, thằng nhãi này hại chết lão Lục, mọi người giết tiểu tử này báo thù cho lão Lục.”
Người nọ nói xong, trong rừng cây nhất thời sáu bảy đại hán nhảy ra, mỗi người trong tay cầm một cây đuốc, một phác đao chói lọi, vây quanh lấy Vương Phúc. . . . . .
Canh bốn, trong quân doanh Sư đại quân đột nhiên có hai con tuấn mã chạy đi. Đi đầu là một người mặt như quan ngọc, nhưng trên mặt gương tuấn mỹ tựa như kết vạn năm hàn băng, toàn thân ngưng kết hàn khí khiếp người, làm cho người đi theo sau hắn tự giác cảm giác giống như có hàn khí từ trên người người nọ tràn ra. Có công năng làm lạnh cường đại như thế, trừ bỏ Hàn Vương còn ai vào đây. Hàn Vương vẻ mặt băng hàn, mã tiên cầm trong tay huy tới tấp, một khắc không ngừng hướng rừng rậm phía đông nam quân doanh hướng mà chạy.
Mạc Ngôn thúc ngựa theo sát phía sau Hàn Vương. Tối nay, Hàn Vương từ soái trướng về doanh trướng của hắn, bộ dáng còn như tâm tình không tồi, sắc mặt cũng không giống dĩ vãng “khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo”. Bởi vì Sắc Lặc quốc đã đáp ứng yêu cầu của Hàn Vương, sẽ vào ngày ký kết nghị hòa thư trả lại Đường Tống thiếu gia. Thế nhưng, Hàn Vương trở lại doanh trướng chưa đến một khắc, đột nhiên hổn hển vọt ra, cái gì cũng chưa nói chỉ phân phó nhân mau mau chuẩn bị ngựa. Mạc Ngôn chú ý tới, lúc đó trong tay Hàn Vương tựa hồ cầm một lọn giấy. Tuy rằng không biết mặt trên viết cái gì, nhưng có thể làm cho Hàn Vương sinh ra tình tự tương phản như thế, chỉ sợ là cùng người kia có quan hệ.
Tới gần rừng rậm, Mạc Ngôn mắt sắc thấy trong rừng tựa hồ có ánh lửa. Mạc Ngôn sợ có nguy hiểm, đang muốn hướng Hàn Vương yêu cầu để mình vào trước dò đường, còn chưa kịp mở miệng, Hàn Vương đã vọt vào rồi.
Hết chương thứ chín mươi tư
Vương Phúc đuổi theo hai người đi trên đường cái, đầu đường yên tĩnh không thấy tuần tra sĩ binh, chỉ có hai con ngựa đứng ở góc đường, chắc là hai người cưỡi tới.
Người khiêng Đường Tống đặt Đường Tống trên lưng ngựa, cưỡi ngựa vọt về phía cửa thành. Tên còn lại từ lưng một con ngựa khác rút ra một cây đao, chém về phía Vương Phúc. Vương Phúc vội vàng nhảy qua một bên, đồng thời bay lên đá một cước vào sườn người nọ. Người nọ trọng tâm mất thăng bằng, ngã trên mặt đất.
Vương Phúc cũng không quản hắn, vội vàng cưỡi con ngựa còn lại, đuổi theo con ngựa đầu tiên.
Đuổi tới cửa thành, Vương Phúc nghĩ đến người này chạy không được , cũng không nghĩ cửa thành luôn luôn đóng chặt vậy mà mở ra một nửa , ngựa của người nọ liền xông ra ngoài. Vương Phúc cả kinh, không vội nghĩ lại người nào dám can đảm mở cửa thành, mạnh mẽ quất roi vào mông ngựa, con ngựa ăn đau, hí dài một tiếng hướng tới đại môn chậm rãi đóng lại kia mà phóng.
Người đóng cửa nhân tựa hồ không nhận ra Vương Phúc không phải người thứ hai, chờ ngựa của Vương Phúc cũng ra khỏi cửa thành, mới nhanh tốc độ hơn, đóng cửa lại.
Ra khỏi cửa thành, người nọ cưỡi ngựa đột nhiên thay đổi, hướng tới rừng rậm đen tuyền ngoài thành mà chạy. Vương Phúc không chút nghĩ ngợi, đuổi theo sát nút.
Vào rừng rậm, phía trước người nọ đột nhiên quay ngựa lại, tựa hồ không sợ hãi nhìn Vương Phúc đuổi sát theo. Chờ Vương Phúc đến gần, người nọ mới nở nụ cười hắc hắc nói: “Quả nhiên là ngươi, Tào Lục tiểu tử kia thật là vô dụng, không ngăn ngươi lại nổi.”
Vương Phúc đoán rằng, Tào Lục gã nói chính là đồng lõa bị bỏ lại ở Xích Hà thành kia. Bất quá hiện tại không phải thời điểm nghĩ đến cái này, cướp Đường Tống về mới quan trọng.”Hừ, thức thời liền đem người trong bao tải thả ra, ta có thể tha chết cho ngươi. Nếu không, kết cục của ngươi cũng sẽ giống như Tào Lục.” Vương Phúc vừa nói, vừa đụng đến chủy thủ bên hông. Bốn năm nay, hắn nhiều ít cũng học chút phòng thân thuật, một chọi một hắn không nhất định sẽ thua người này.
Vương Phúc nói xong, người nọ đột nhiên giận dữ hét: “Cái gì? Ngươi dám hại chết lão Lục?”
“Hừ!” Vương Phúc hừ một tiếng, không trả lời.
Người nọ thấy Vương Phúc không phủ nhận, nghĩ hắn thật sự hại tánh mạng Tào Lục. Nổi giận gầm lên một tiếng nói: “Các huynh đệ, thằng nhãi này hại chết lão Lục, mọi người giết tiểu tử này báo thù cho lão Lục.”
Người nọ nói xong, trong rừng cây nhất thời sáu bảy đại hán nhảy ra, mỗi người trong tay cầm một cây đuốc, một phác đao chói lọi, vây quanh lấy Vương Phúc. . . . . .
Canh bốn, trong quân doanh Sư đại quân đột nhiên có hai con tuấn mã chạy đi. Đi đầu là một người mặt như quan ngọc, nhưng trên mặt gương tuấn mỹ tựa như kết vạn năm hàn băng, toàn thân ngưng kết hàn khí khiếp người, làm cho người đi theo sau hắn tự giác cảm giác giống như có hàn khí từ trên người người nọ tràn ra. Có công năng làm lạnh cường đại như thế, trừ bỏ Hàn Vương còn ai vào đây. Hàn Vương vẻ mặt băng hàn, mã tiên cầm trong tay huy tới tấp, một khắc không ngừng hướng rừng rậm phía đông nam quân doanh hướng mà chạy.
Mạc Ngôn thúc ngựa theo sát phía sau Hàn Vương. Tối nay, Hàn Vương từ soái trướng về doanh trướng của hắn, bộ dáng còn như tâm tình không tồi, sắc mặt cũng không giống dĩ vãng “khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo”. Bởi vì Sắc Lặc quốc đã đáp ứng yêu cầu của Hàn Vương, sẽ vào ngày ký kết nghị hòa thư trả lại Đường Tống thiếu gia. Thế nhưng, Hàn Vương trở lại doanh trướng chưa đến một khắc, đột nhiên hổn hển vọt ra, cái gì cũng chưa nói chỉ phân phó nhân mau mau chuẩn bị ngựa. Mạc Ngôn chú ý tới, lúc đó trong tay Hàn Vương tựa hồ cầm một lọn giấy. Tuy rằng không biết mặt trên viết cái gì, nhưng có thể làm cho Hàn Vương sinh ra tình tự tương phản như thế, chỉ sợ là cùng người kia có quan hệ.
Tới gần rừng rậm, Mạc Ngôn mắt sắc thấy trong rừng tựa hồ có ánh lửa. Mạc Ngôn sợ có nguy hiểm, đang muốn hướng Hàn Vương yêu cầu để mình vào trước dò đường, còn chưa kịp mở miệng, Hàn Vương đã vọt vào rồi.
Hết chương thứ chín mươi tư
Tác giả :
Thúc Thúc