Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
Chương 82
CHƯƠNG 82
Mã thị, tuy rằng tên là mã thị, nhưng không phải chỉ bán ngựa mà thôi. Ở trong này, có đặc sản hàng da, dược liệu, ngựa phương bắc, lại có tơ lụa, lá trà, đồ sứ từ phía nam chuyển tới. Yến Đô cũng không hổ là thủ đô Sắc Lặc quốc, là đầu mối giao thông then chốt cùng trung tâm tập hợp và phân phối hàng hóa của Sắc Lặc quốc, thương nhân nam bắc phần lớn đem hàng hóa vận chuyển đến Yến Đô, tiến hành giao dịch ở đây. Bởi vì hàng hóa phần lớn dựa vào ngựa hoặc xe ngựa bốc xếp và vận chuyển, bởi vậy, nơi này được xưng là “Mã thị” .
Đường Tống ở mã thị vòng vo nửa ngày, cuối cùng tập trung mục tiêu vào mã đội của Liễu gia.
Liễu gia mã đội ở Sắc Lặc quốc rất có danh khí, mưu gia Liễu Phi Li của bọn họ tuy rằng không giống Tần Phượng Tê giàu nhất nước, nhưng cũng có thể xưng được gia tài bạc triệu. Nhưng không giống Tần Phượng Tê, Liễu Phi Li làm việc thập phần thần bí, rất ít có người thấy qua bộ mặt thực của hắn. Thay Liễu Phi Li trước mặt người khác chuẩn bị tất cả chính là tổng quản Hồ Lợi mọi người đều biết rõ.
Hồ Lợi, người cũng như tên, là một con cáo già chính hiệu. Trên gương mặt gầy yếu của gã luôn lộ vẻ tươi cười giảo hoạt giống hồ ly, ánh mắt hẹp dài thường thường lóe ánh sáng tính kế. Một người giảo hoạt như vậy chi trung thành và tận tâm duy độc với Liễu Phi Li, làm cho rất nhiều người đều không hiểu, đối Liễu Phi Li thần bí kia càng tăng vài phần tò mò.
Lúc này, Hồ Lợi đang đốc xúc bọn tiểu nhị đem một ít điêu da trân quý cùng dược liệu lên xe ngựa, chuẩn bị ngày mai sẽ chuyển ra quan ngoại . Chiến loạn, rất nhiều thương nhân đều tạm dừng mậu dịch, Liễu gia mã đội cũng chịu ảnh hưởng không lớn, bởi vì mưu gia bọn họ có nói qua, thế đạo càng loạn càng có tiền để kiếm, mấu chốt là coi ngươi có đủ gan hay không.
Đường Tống lựa chọn bọn họ, đúng là bởi vì bọn họ ngày mai sẽ ra khỏi thành , nếu có thể lẫn vào mã đội của bọn họ, nói không chừng có thể thuận lợi ra khỏi thành.
Hồ Lợi thấy hàng hóa đều có vẻ ổn rồi , đang muốn hồi mã xe, lại bị một người tuổi còn trẻ gọi lại, “Hồ quản sự xin dừng bước.”
Hồ Lợi xoay người, thấy rõ người gọi mình lại trẻ tuổi. Tuy rằng mặc một thân nông phu quần áo rách nát, khí chất người này lại rõ ràng không phải nông phu có thể có. Người trẻ tuổi tế da nộn thịt, phong lưu phóng khoáng, nói chuyện cũng tao nhã, hiển nhiên có giáo dưỡng tốt đẹp.
“Hồ quản sự, ta nghĩ cầu một công việc ở mã đội, không biết có thể được không?” Đường Tống nhìn người trước mắt này cười giống như hồ ly, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Hồ Lợi tuy rằng đối thanh niên này có hảo cảm, chính là mã đội cũng không có ghế trống, hơn nữa người trẻ tuổi này vừa thấy là biết cậu ấm không chịu qua khổ, mang theo trên đường cũng dễ dàng phiền toái, huống chi hiện tại trên đường cũng không thái bình, không cần nhiều người. Bởi vậy Hồ Lợi cười nói: “Vị tiểu ca này có thể khiêng bao tải nặng hai trăm cân không?”
Đường Tống muốn nói có thể, thế nhưng vừa thấy ánh mắt Hồ Lợi khôn khéo, biết không lừa được gã, chỉ có thể lắc đầu nói: “Một trăm cân còn có thể, hai trăm cân liền. . . . . .”
“Vậy tiểu ca có biết đánh xe?” Hồ Lợi cắt ngang Đường Tống giải thích.
“Này. . . . . . Ta cũng không.” Đường Tống mặt đỏ tai hồng nói.
“Vậy chăm ngựa chắc biết đi?”
“Này. . . . . . Ta. . . . . .” Đầu Đường Tống sắp thấp đến bộ ngực , lúc này y mới phát hiện, nguyên lai chính mình thật là bách vô nhất dụng.
Hồ Lợi ở trong lòng âm thầm thở dài, thật sự là đứa nhỏ thành thật, tuy rằng không biết nhiều lắm nhưng cũng thành thực, nếu là thời điểm bình thường cũng có thể dùng y đi.”Tiểu ca, thật sự có lỗi, mã đội đã không còn ghế trống , nếu không Tiểu ca đi nhà khác nhìn xem?”
Đường Tống lúng ta lúng túng đáp ứng , có chút nổi giận xoay người, xem ra bản thân vẫn là nghĩ sự tình rất đơn giản .
Đường Tống ở mã thị lại dạo qua một vòng, trước sau hỏi hai nhà, chính là không có ai nguyện ý thuê y. Mắt thấy sắc trời không còn sớm , Đường Tống đang muốn rời đi, đột nhiên bả vai trầm xuống, như là có người bắt lấy vai mình.
“Ta tìm người hảo khổ a.” Một người nói ở phía sau Đường Tống.
Đường Tống nhất thời toàn thân cứng ngắc, chẳng lẽ bị người ở phủ Thừa tướng tìm được rồi sao?
Hết chương thứ tám mươi hai
Mã thị, tuy rằng tên là mã thị, nhưng không phải chỉ bán ngựa mà thôi. Ở trong này, có đặc sản hàng da, dược liệu, ngựa phương bắc, lại có tơ lụa, lá trà, đồ sứ từ phía nam chuyển tới. Yến Đô cũng không hổ là thủ đô Sắc Lặc quốc, là đầu mối giao thông then chốt cùng trung tâm tập hợp và phân phối hàng hóa của Sắc Lặc quốc, thương nhân nam bắc phần lớn đem hàng hóa vận chuyển đến Yến Đô, tiến hành giao dịch ở đây. Bởi vì hàng hóa phần lớn dựa vào ngựa hoặc xe ngựa bốc xếp và vận chuyển, bởi vậy, nơi này được xưng là “Mã thị” .
Đường Tống ở mã thị vòng vo nửa ngày, cuối cùng tập trung mục tiêu vào mã đội của Liễu gia.
Liễu gia mã đội ở Sắc Lặc quốc rất có danh khí, mưu gia Liễu Phi Li của bọn họ tuy rằng không giống Tần Phượng Tê giàu nhất nước, nhưng cũng có thể xưng được gia tài bạc triệu. Nhưng không giống Tần Phượng Tê, Liễu Phi Li làm việc thập phần thần bí, rất ít có người thấy qua bộ mặt thực của hắn. Thay Liễu Phi Li trước mặt người khác chuẩn bị tất cả chính là tổng quản Hồ Lợi mọi người đều biết rõ.
Hồ Lợi, người cũng như tên, là một con cáo già chính hiệu. Trên gương mặt gầy yếu của gã luôn lộ vẻ tươi cười giảo hoạt giống hồ ly, ánh mắt hẹp dài thường thường lóe ánh sáng tính kế. Một người giảo hoạt như vậy chi trung thành và tận tâm duy độc với Liễu Phi Li, làm cho rất nhiều người đều không hiểu, đối Liễu Phi Li thần bí kia càng tăng vài phần tò mò.
Lúc này, Hồ Lợi đang đốc xúc bọn tiểu nhị đem một ít điêu da trân quý cùng dược liệu lên xe ngựa, chuẩn bị ngày mai sẽ chuyển ra quan ngoại . Chiến loạn, rất nhiều thương nhân đều tạm dừng mậu dịch, Liễu gia mã đội cũng chịu ảnh hưởng không lớn, bởi vì mưu gia bọn họ có nói qua, thế đạo càng loạn càng có tiền để kiếm, mấu chốt là coi ngươi có đủ gan hay không.
Đường Tống lựa chọn bọn họ, đúng là bởi vì bọn họ ngày mai sẽ ra khỏi thành , nếu có thể lẫn vào mã đội của bọn họ, nói không chừng có thể thuận lợi ra khỏi thành.
Hồ Lợi thấy hàng hóa đều có vẻ ổn rồi , đang muốn hồi mã xe, lại bị một người tuổi còn trẻ gọi lại, “Hồ quản sự xin dừng bước.”
Hồ Lợi xoay người, thấy rõ người gọi mình lại trẻ tuổi. Tuy rằng mặc một thân nông phu quần áo rách nát, khí chất người này lại rõ ràng không phải nông phu có thể có. Người trẻ tuổi tế da nộn thịt, phong lưu phóng khoáng, nói chuyện cũng tao nhã, hiển nhiên có giáo dưỡng tốt đẹp.
“Hồ quản sự, ta nghĩ cầu một công việc ở mã đội, không biết có thể được không?” Đường Tống nhìn người trước mắt này cười giống như hồ ly, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Hồ Lợi tuy rằng đối thanh niên này có hảo cảm, chính là mã đội cũng không có ghế trống, hơn nữa người trẻ tuổi này vừa thấy là biết cậu ấm không chịu qua khổ, mang theo trên đường cũng dễ dàng phiền toái, huống chi hiện tại trên đường cũng không thái bình, không cần nhiều người. Bởi vậy Hồ Lợi cười nói: “Vị tiểu ca này có thể khiêng bao tải nặng hai trăm cân không?”
Đường Tống muốn nói có thể, thế nhưng vừa thấy ánh mắt Hồ Lợi khôn khéo, biết không lừa được gã, chỉ có thể lắc đầu nói: “Một trăm cân còn có thể, hai trăm cân liền. . . . . .”
“Vậy tiểu ca có biết đánh xe?” Hồ Lợi cắt ngang Đường Tống giải thích.
“Này. . . . . . Ta cũng không.” Đường Tống mặt đỏ tai hồng nói.
“Vậy chăm ngựa chắc biết đi?”
“Này. . . . . . Ta. . . . . .” Đầu Đường Tống sắp thấp đến bộ ngực , lúc này y mới phát hiện, nguyên lai chính mình thật là bách vô nhất dụng.
Hồ Lợi ở trong lòng âm thầm thở dài, thật sự là đứa nhỏ thành thật, tuy rằng không biết nhiều lắm nhưng cũng thành thực, nếu là thời điểm bình thường cũng có thể dùng y đi.”Tiểu ca, thật sự có lỗi, mã đội đã không còn ghế trống , nếu không Tiểu ca đi nhà khác nhìn xem?”
Đường Tống lúng ta lúng túng đáp ứng , có chút nổi giận xoay người, xem ra bản thân vẫn là nghĩ sự tình rất đơn giản .
Đường Tống ở mã thị lại dạo qua một vòng, trước sau hỏi hai nhà, chính là không có ai nguyện ý thuê y. Mắt thấy sắc trời không còn sớm , Đường Tống đang muốn rời đi, đột nhiên bả vai trầm xuống, như là có người bắt lấy vai mình.
“Ta tìm người hảo khổ a.” Một người nói ở phía sau Đường Tống.
Đường Tống nhất thời toàn thân cứng ngắc, chẳng lẽ bị người ở phủ Thừa tướng tìm được rồi sao?
Hết chương thứ tám mươi hai
Tác giả :
Thúc Thúc