Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
Chương 79
CHƯƠNG 79
Tới Sắc Lặc quốc, Lưu Dục tựa như một thanh kiếm ra khỏi đao, bộc lộ tài năng, rất nhanh liền được Sắc Lặc quốc quốc cữu Hô Diên Liệt khen ngợi, cũng được Hô Diên Liệt mạnh mẽ đề cử, nhanh chóng vươn tới địa vị cao, thành một trong “Tứ tướng” của Sắc Lặc quốc.
Lưu Dục được phong tước, đúng là lúc Sư quốc quân Hồng Ân Đế ôm bệnh, Sư quốc vương vị chi tranh cũng khiến Sắc Lặc quốc chủ Hô Da Hàn chú ý. Lưu Dục biết rõ dã tâm của Hô Da Hàn, vì thế rất phối hợp sáp một cước vào cuộc đấu tranh giành hoàng quyền ở Sư quốc.
Khi Lưu Hồng được đứa con chỉ thị hạ tìm Tần Loan hợp tác, Tần Loan cơ hồ là không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng. Tần Loan đương nhiên biết Sắc Lặc quốc duy trì lão nên yên tâm, chính là lúc ấy Lư Khâu Tĩnh Viễn đã muốn có được Hàn Vương duy trì, thế lực từ từ lớn mạnh, cho nên Tần Loan cũng sẽ không cự tuyệt.
Bởi vì Sắc Lặc quốc cùng Sư quốc từ trước đối địch, cho nên Sắc Lặc quốc cũng không như Hách Triết quốc công khai duy trì Tứ hoàng tử, mà nói ra là thay Tần Loan làm một việc, tỷ như, làm tan rã liên minh của Tứ hoàng tử cùng Hàn Vương. Đánh rắn đánh giập đầu, Tần Loan liền nghĩ tới xuống tay với nhược điểm duy nhất của Hàn Vương—— Đường Tống. Hơn nữa Lưu Hồng quản gia vương phủ là điều kiện tiên quyết, vì thế, kế hoạch bắt cóc Đường Tống áp chế Hàn Vương liền hình thành .
Nhưng là kế hoạch không biến hóa nhanh, vốn là bước từng bước một lại bởi vì Tần Loan thất thủ mà biến thành một chuyện vô bổ. Tần Loan vì bảo mệnh khai ra Sắc Lặc quốc, làm cho Sắc Lặc quốc lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vì thế Sư, Hách Triết nhị quốc đồng thời hướng Sắc Lặc quốc khai chiến tạo nên cục diện bất lợi như vậy.
Hôm nay lâm triều thảo luận chính sự, bị Sư Hách liên quân dọa mất mật, Hồ, Trình hai vị Thừa tướng liên hợp một đám quan viên châm chọc khiêu khích Lưu Dục, ngang ngược chỉ trích. Ngay cả Hoàng Thượng Hô Da Hàn luôn luôn coi trọng Lưu Dục cũng bốc hỏa với hắn.
Sắc Lặc quốc quan viên sợ hãi chiến thần Hàn Vương, đều đề nghị mau chóng đưa Đường Tống trở về, đồng thời nghiêm trị Lưu Dục đã bày ra chủ ý cùng những kẻ liên can, lấy điều này để bình ổn Hàn Vương đang tức giận. Nhưng Lưu Dục rõ ràng, tình thế trước mắt đã không phải chỉ cần đưa Đường Tống trở về là có thể giải quyết.
Cũng may Hô Da Hàn tuy rằng sinh khí, nhưng không nghĩ giống đám quan viên không cốt khí này, cứ như vậy đưa Đường Tống trở về, Hô Da Hàn cũng nuốt không trôi, hơn nữa Hô Diên Liệt coi trọng Lưu Dục, kiên trì khai chiến, cũng chủ động xin ra tiền tuyến giết giặc đối kháng Hàn Vương.
Lo lắng trận chiến cùng Sư quốc là tránh không được , lưu Đường Tống nhiều ít cũng có thể kiềm chế Hàn Vương, bởi vậy, Hô Da Hàn cũng đứng về phía Lưu Dục, điều binh khiển tướng, thu thập lương thảo đồng thời cũng chưa quên bảo Lưu Dục xem trọng Đường Tống, không được để con át chủ bài này chạy mất. Lưu Dục nghe xong không khỏi trong lòng một trận cười nhạo, Đường Tống hiện tại chỉ sợ ngay cả Hàn Vương là ai cũng không biết .
Hạ triều xong, nhìn thấy Vương Phúc chờ ngoài cung, Lưu Dục không khỏi nhẹ nhàng thở ra, chân cũng có chút như nhũn ra. Lưu Dục lảo đảo một cái, Vương Phúc nhanh tiến lên dìu hắn, phía sau một đôi cánh tay hữu lực lại giành trước một bước đỡ lấy hắn.
Lưu Dục quay đầu lại, chủ nhân cánh tay lộ ra một nụ cười trấn an với hắn, ánh mắt thâm thúy giống như hồ sâu, chớp động sáng rọi khác thường. Lưu Dục cúi đầu, tránh cặp mắt kia, sáng rọi kia hắn từng quen thuộc, trong ánh mắt một thiếu niên tên là Vương Thọ đã từng gặp qua. Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, thiếu niên kia cũng vẫn dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, nhìn đến nỗi hắn xấu hổ không dám nhận. Thiếu niên vĩnh viễn không biết, hắn cho tới bây giờ đều là lợi dụng y.
Hắn đã hại một thiếu niên hồn nhiên đánh mất tánh mạng, nhìn thấy lại loại ánh mắt này, Lưu Dục thầm muốn trốn tránh.
“Quốc cữu, ” Lưu Dục giật tay ra, cung kính hành lễ.
Hô Diên Liệt thấy Lưu Dục vẫn khách khí với y, không khỏi có chút bực mình, nén giận nói: “Dục, không phải đã nói rồi sao? Không cần cả ngày ‘ Quốc cữu ’ đến ‘ Quốc cữu ’ đi, ngươi trực tiếp gọi ta là Liệt là được.”
“Xưng hô này rất thân mật , Lưu Dục sợ bị kẻ có tâm nghe được sẽ đồn đại không hay.” Lưu Dục thở dài, nói câu này lần thứ n.
“Còn có thể làm ra đồn đãi cái gì?” Hô Diên Liệt miệng không quan tâm, tim đập lại đột nhiên nhanh hơn, nếu không, nhân cơ hội này làm rõ đi ? “Chẳng lẽ bọn họ có thể nói hai chúng ta có tư tình sao?”
“Khụ khụ. . . . . .” Lưu Dục đột nhiên ho khan, người này cũng quá không giữ ý !
“Đương nhiên không phải!” Lưu Dục thuận khí, vội làm sáng tỏ: “Lưu Dục chỉ là sợ có người nói chúng ta kết đảng thôi. Quốc cữu, Lưu Dục trong nhà có việc, đi trước một bước .”
Hô Diên Liệt nhìn bóng dáng Lưu Dục như trốn chạy đi xa, trong mắt thâm thúy có một vẻ u sầu chợt lóe qua, y thực tâm thế này khó chấp nhận thế sao?
Hết chương thứ bảy mươi chín
Tới Sắc Lặc quốc, Lưu Dục tựa như một thanh kiếm ra khỏi đao, bộc lộ tài năng, rất nhanh liền được Sắc Lặc quốc quốc cữu Hô Diên Liệt khen ngợi, cũng được Hô Diên Liệt mạnh mẽ đề cử, nhanh chóng vươn tới địa vị cao, thành một trong “Tứ tướng” của Sắc Lặc quốc.
Lưu Dục được phong tước, đúng là lúc Sư quốc quân Hồng Ân Đế ôm bệnh, Sư quốc vương vị chi tranh cũng khiến Sắc Lặc quốc chủ Hô Da Hàn chú ý. Lưu Dục biết rõ dã tâm của Hô Da Hàn, vì thế rất phối hợp sáp một cước vào cuộc đấu tranh giành hoàng quyền ở Sư quốc.
Khi Lưu Hồng được đứa con chỉ thị hạ tìm Tần Loan hợp tác, Tần Loan cơ hồ là không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng. Tần Loan đương nhiên biết Sắc Lặc quốc duy trì lão nên yên tâm, chính là lúc ấy Lư Khâu Tĩnh Viễn đã muốn có được Hàn Vương duy trì, thế lực từ từ lớn mạnh, cho nên Tần Loan cũng sẽ không cự tuyệt.
Bởi vì Sắc Lặc quốc cùng Sư quốc từ trước đối địch, cho nên Sắc Lặc quốc cũng không như Hách Triết quốc công khai duy trì Tứ hoàng tử, mà nói ra là thay Tần Loan làm một việc, tỷ như, làm tan rã liên minh của Tứ hoàng tử cùng Hàn Vương. Đánh rắn đánh giập đầu, Tần Loan liền nghĩ tới xuống tay với nhược điểm duy nhất của Hàn Vương—— Đường Tống. Hơn nữa Lưu Hồng quản gia vương phủ là điều kiện tiên quyết, vì thế, kế hoạch bắt cóc Đường Tống áp chế Hàn Vương liền hình thành .
Nhưng là kế hoạch không biến hóa nhanh, vốn là bước từng bước một lại bởi vì Tần Loan thất thủ mà biến thành một chuyện vô bổ. Tần Loan vì bảo mệnh khai ra Sắc Lặc quốc, làm cho Sắc Lặc quốc lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vì thế Sư, Hách Triết nhị quốc đồng thời hướng Sắc Lặc quốc khai chiến tạo nên cục diện bất lợi như vậy.
Hôm nay lâm triều thảo luận chính sự, bị Sư Hách liên quân dọa mất mật, Hồ, Trình hai vị Thừa tướng liên hợp một đám quan viên châm chọc khiêu khích Lưu Dục, ngang ngược chỉ trích. Ngay cả Hoàng Thượng Hô Da Hàn luôn luôn coi trọng Lưu Dục cũng bốc hỏa với hắn.
Sắc Lặc quốc quan viên sợ hãi chiến thần Hàn Vương, đều đề nghị mau chóng đưa Đường Tống trở về, đồng thời nghiêm trị Lưu Dục đã bày ra chủ ý cùng những kẻ liên can, lấy điều này để bình ổn Hàn Vương đang tức giận. Nhưng Lưu Dục rõ ràng, tình thế trước mắt đã không phải chỉ cần đưa Đường Tống trở về là có thể giải quyết.
Cũng may Hô Da Hàn tuy rằng sinh khí, nhưng không nghĩ giống đám quan viên không cốt khí này, cứ như vậy đưa Đường Tống trở về, Hô Da Hàn cũng nuốt không trôi, hơn nữa Hô Diên Liệt coi trọng Lưu Dục, kiên trì khai chiến, cũng chủ động xin ra tiền tuyến giết giặc đối kháng Hàn Vương.
Lo lắng trận chiến cùng Sư quốc là tránh không được , lưu Đường Tống nhiều ít cũng có thể kiềm chế Hàn Vương, bởi vậy, Hô Da Hàn cũng đứng về phía Lưu Dục, điều binh khiển tướng, thu thập lương thảo đồng thời cũng chưa quên bảo Lưu Dục xem trọng Đường Tống, không được để con át chủ bài này chạy mất. Lưu Dục nghe xong không khỏi trong lòng một trận cười nhạo, Đường Tống hiện tại chỉ sợ ngay cả Hàn Vương là ai cũng không biết .
Hạ triều xong, nhìn thấy Vương Phúc chờ ngoài cung, Lưu Dục không khỏi nhẹ nhàng thở ra, chân cũng có chút như nhũn ra. Lưu Dục lảo đảo một cái, Vương Phúc nhanh tiến lên dìu hắn, phía sau một đôi cánh tay hữu lực lại giành trước một bước đỡ lấy hắn.
Lưu Dục quay đầu lại, chủ nhân cánh tay lộ ra một nụ cười trấn an với hắn, ánh mắt thâm thúy giống như hồ sâu, chớp động sáng rọi khác thường. Lưu Dục cúi đầu, tránh cặp mắt kia, sáng rọi kia hắn từng quen thuộc, trong ánh mắt một thiếu niên tên là Vương Thọ đã từng gặp qua. Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, thiếu niên kia cũng vẫn dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, nhìn đến nỗi hắn xấu hổ không dám nhận. Thiếu niên vĩnh viễn không biết, hắn cho tới bây giờ đều là lợi dụng y.
Hắn đã hại một thiếu niên hồn nhiên đánh mất tánh mạng, nhìn thấy lại loại ánh mắt này, Lưu Dục thầm muốn trốn tránh.
“Quốc cữu, ” Lưu Dục giật tay ra, cung kính hành lễ.
Hô Diên Liệt thấy Lưu Dục vẫn khách khí với y, không khỏi có chút bực mình, nén giận nói: “Dục, không phải đã nói rồi sao? Không cần cả ngày ‘ Quốc cữu ’ đến ‘ Quốc cữu ’ đi, ngươi trực tiếp gọi ta là Liệt là được.”
“Xưng hô này rất thân mật , Lưu Dục sợ bị kẻ có tâm nghe được sẽ đồn đại không hay.” Lưu Dục thở dài, nói câu này lần thứ n.
“Còn có thể làm ra đồn đãi cái gì?” Hô Diên Liệt miệng không quan tâm, tim đập lại đột nhiên nhanh hơn, nếu không, nhân cơ hội này làm rõ đi ? “Chẳng lẽ bọn họ có thể nói hai chúng ta có tư tình sao?”
“Khụ khụ. . . . . .” Lưu Dục đột nhiên ho khan, người này cũng quá không giữ ý !
“Đương nhiên không phải!” Lưu Dục thuận khí, vội làm sáng tỏ: “Lưu Dục chỉ là sợ có người nói chúng ta kết đảng thôi. Quốc cữu, Lưu Dục trong nhà có việc, đi trước một bước .”
Hô Diên Liệt nhìn bóng dáng Lưu Dục như trốn chạy đi xa, trong mắt thâm thúy có một vẻ u sầu chợt lóe qua, y thực tâm thế này khó chấp nhận thế sao?
Hết chương thứ bảy mươi chín
Tác giả :
Thúc Thúc