Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
Chương 29
CHƯƠNG 29
Đường Tống đến, mang vào cuộc sống của Lư Khâu Sương Hàn một loạt màu sắc. Tựa như một chồi non bất tri bất giác mọc lên trong gió lạnh. Người kia nghe được tiếng bước chân cũng không vội vàng rời đi, không chần chừ không trì hoãn hướng Du Nhiên hồ đi tới. Hắn không khỏi mở to mắt, nhìn đến không phải là một mặt gỗ, mà là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mang theo biểu tình kinh hỉ.
Nhìn thấy y ôm sách vở, biểu tình thỏa mãn khi hưởng thụ gió mát, hắn lập tức liền có cảm tình tốt với kẻ không biết tên này. Cho nên hắn không để người khác đuổi y đi. Thậm chí trong mấy ngày kế tiếp, hắn còn có chút chờ mong vào buổi trưa mỗi ngày Đường Tống đến.
Lý do chính để hắn hạ quyết tâm tiếp cận Đường Tống, là vì tiếng cười được Lưu tổng quản cho là “đại họa lâm đầu”. Cũng không phải tiếng cười của Đường Tống êm tai, mà bởi vì đó là tiếng cười duy nhất Lư Khâu Sương Hàn nghe được từ trước đến này.
Làm chiến thần Sư quốc tiếng tăm lừng lẫy, ở trên chiến trường hắn chỉ đối mặt với tiếng gào khóc thảm thiết cùng quyết tâm ngươi chết ta sống; làm chủ nhân vương phủ, hắn chỉ đối mặt với hạ nhân cung kính câu nệ; hắn cũng có cái gọi là “huynh đệ”, nhưng các huynh đệ hoàng tộc này mỗi người đều tự cho rằng mình rất cao, lúc còn nhỏ khi dễ hắn không cha không mẹ, đến lúc hắn trở thành chiến thần, mỗi người lại muốn mượn sức hắn gia nhập bang phái của mình, mỉm cười dối trá làm cho hắn sinh ghét. Cho nên, hắn không muốn ra khỏi vương phủ, cũng không muốn thấy người trong triều.
Mà tiếng cười của Đường Tống làm cho tâm hồn phủ đầy bụi của hắn chấn động. Tiếng cười đơn thuần không có mục đích, đơn giản chỉ là biểu đạt khoái hoạt làm cho hắn nảy sinh khát vọng mãnh liệt — hắn phải tiếp cận người có tiếng cười như thế. Vì thế, Đường Tống trở thành người hầu của hắn.
Hai tháng, là thời gian dài nhất hắn cùng với người không phải Lưu Hồng ở chung. Hai tháng này, cũng là hai tháng Hàn Vương nhớ rõ nhất. Thời gian Đường Tống ở, hắn không hề giống trước kia lâm vào lối suy nghĩ trống rỗng vô chỉ vô tận. Trong đầu hắn tất cả chỉ là cảnh hai tháng hắn cùng Đường Tống ở chung, âm thanh trong trẻo khi Đường Tống nói giỡn, bộ dáng buồn cười khi cố gắng nhịn cười, phản ứng chậm nửa nhịp khi có lỗi, biểu tình thỏa mãn khi ôm sách vở tựa như ôm toàn bộ thế giới, còn có ánh mắt chăm chú mà lại ôn nhu khi mát xa cho hắn vào buổi sáng…
Buổi tối trước đó một tháng, hắn tra tấn Đường Tống như thế nào hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng cái cảm giác trái tim thiếu chút nữa ngừng đập khi tỉnh lại nhìn thấy thân thể tàn phá không chịu nổi của Đường Tống, hắn vẫn còn ghi tạc trong lòng. Ngay cả hắn cũng không dám tin, vết thương nhìn ghê người trên người Đường Tống đều là do hắn làm ra. Lần đầu tiên trong đời, hắn nếm được hương vị xấu hổ.
Hàn Vương mặc dù có dục vọng, nhưng cũng không thích đụng chạm da thịt người khác. Trước kia mỗi lần làm xong, cúc huyện của nam hài cơ hồ đều bị đảo lạn, tuy vậy mọi nơi trên người đều không có dấu vết dư thừa. Nhưng lần đó không biết hắn bị cái gì mê đảo tâm hồn, trên người Đường Tống tất cả đều có dấu răng của hắn. Hắn không nghi ngờ, rằng có một khắc, hắn muốn đem Đường Tống ăn vào trong bụng.
Đường Tống dưỡng thương một tháng, hắn nghĩ đến Đường Tống một tháng. Cũng là lần đầu tiên trong đời, hắn hiểu được cái gì kêu “tưởng niệm”.
Lại nhìn thấy Đường Tống, Hàn Vương phát hiện tim mình đột nhiên đập nhanh hơn, tuy hắn rất muốn như lúc trước giả trang lãnh khốc, nhưng không khống chế được thanh âm biến nhu, còn có, hắn có ý đùa.
Tùy tiện xem một lần bản “long dương bí tịch”, Hàn Vương đã hiểu quyển sách kia viết cái gì, nhưng lại không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, vì thế cố ý nói ra câu nói giả trang thuần khiết kia.
Nhìn đến bộ dáng kinh ngạc của Đường Tống, trong lòng Hàn Vương mừng như trộm được mật gấu. Giơ giơ quyển sách trong tay, Hàn Vương muốn đem bộ dáng “giả trang thuần khiết” làm đến cùng: “Đường Tống, ngươi muốn học võ công trong quyển sách này sao?”
“Ách… Vâng, đúng vậy.” Đường Tống không rõ tâm tư Hàn Vương lắm, chỉ có thể kiên trì trả lời. “Vậy… Chúng ta cùng nhau luyện đi!” Hàn Vương không nhanh không chậm ném ra một “quả bom lớn”, đánh cho Đường Tống không nói được gì.
Hết chương thứ hai mươi chín
Đường Tống đến, mang vào cuộc sống của Lư Khâu Sương Hàn một loạt màu sắc. Tựa như một chồi non bất tri bất giác mọc lên trong gió lạnh. Người kia nghe được tiếng bước chân cũng không vội vàng rời đi, không chần chừ không trì hoãn hướng Du Nhiên hồ đi tới. Hắn không khỏi mở to mắt, nhìn đến không phải là một mặt gỗ, mà là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mang theo biểu tình kinh hỉ.
Nhìn thấy y ôm sách vở, biểu tình thỏa mãn khi hưởng thụ gió mát, hắn lập tức liền có cảm tình tốt với kẻ không biết tên này. Cho nên hắn không để người khác đuổi y đi. Thậm chí trong mấy ngày kế tiếp, hắn còn có chút chờ mong vào buổi trưa mỗi ngày Đường Tống đến.
Lý do chính để hắn hạ quyết tâm tiếp cận Đường Tống, là vì tiếng cười được Lưu tổng quản cho là “đại họa lâm đầu”. Cũng không phải tiếng cười của Đường Tống êm tai, mà bởi vì đó là tiếng cười duy nhất Lư Khâu Sương Hàn nghe được từ trước đến này.
Làm chiến thần Sư quốc tiếng tăm lừng lẫy, ở trên chiến trường hắn chỉ đối mặt với tiếng gào khóc thảm thiết cùng quyết tâm ngươi chết ta sống; làm chủ nhân vương phủ, hắn chỉ đối mặt với hạ nhân cung kính câu nệ; hắn cũng có cái gọi là “huynh đệ”, nhưng các huynh đệ hoàng tộc này mỗi người đều tự cho rằng mình rất cao, lúc còn nhỏ khi dễ hắn không cha không mẹ, đến lúc hắn trở thành chiến thần, mỗi người lại muốn mượn sức hắn gia nhập bang phái của mình, mỉm cười dối trá làm cho hắn sinh ghét. Cho nên, hắn không muốn ra khỏi vương phủ, cũng không muốn thấy người trong triều.
Mà tiếng cười của Đường Tống làm cho tâm hồn phủ đầy bụi của hắn chấn động. Tiếng cười đơn thuần không có mục đích, đơn giản chỉ là biểu đạt khoái hoạt làm cho hắn nảy sinh khát vọng mãnh liệt — hắn phải tiếp cận người có tiếng cười như thế. Vì thế, Đường Tống trở thành người hầu của hắn.
Hai tháng, là thời gian dài nhất hắn cùng với người không phải Lưu Hồng ở chung. Hai tháng này, cũng là hai tháng Hàn Vương nhớ rõ nhất. Thời gian Đường Tống ở, hắn không hề giống trước kia lâm vào lối suy nghĩ trống rỗng vô chỉ vô tận. Trong đầu hắn tất cả chỉ là cảnh hai tháng hắn cùng Đường Tống ở chung, âm thanh trong trẻo khi Đường Tống nói giỡn, bộ dáng buồn cười khi cố gắng nhịn cười, phản ứng chậm nửa nhịp khi có lỗi, biểu tình thỏa mãn khi ôm sách vở tựa như ôm toàn bộ thế giới, còn có ánh mắt chăm chú mà lại ôn nhu khi mát xa cho hắn vào buổi sáng…
Buổi tối trước đó một tháng, hắn tra tấn Đường Tống như thế nào hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng cái cảm giác trái tim thiếu chút nữa ngừng đập khi tỉnh lại nhìn thấy thân thể tàn phá không chịu nổi của Đường Tống, hắn vẫn còn ghi tạc trong lòng. Ngay cả hắn cũng không dám tin, vết thương nhìn ghê người trên người Đường Tống đều là do hắn làm ra. Lần đầu tiên trong đời, hắn nếm được hương vị xấu hổ.
Hàn Vương mặc dù có dục vọng, nhưng cũng không thích đụng chạm da thịt người khác. Trước kia mỗi lần làm xong, cúc huyện của nam hài cơ hồ đều bị đảo lạn, tuy vậy mọi nơi trên người đều không có dấu vết dư thừa. Nhưng lần đó không biết hắn bị cái gì mê đảo tâm hồn, trên người Đường Tống tất cả đều có dấu răng của hắn. Hắn không nghi ngờ, rằng có một khắc, hắn muốn đem Đường Tống ăn vào trong bụng.
Đường Tống dưỡng thương một tháng, hắn nghĩ đến Đường Tống một tháng. Cũng là lần đầu tiên trong đời, hắn hiểu được cái gì kêu “tưởng niệm”.
Lại nhìn thấy Đường Tống, Hàn Vương phát hiện tim mình đột nhiên đập nhanh hơn, tuy hắn rất muốn như lúc trước giả trang lãnh khốc, nhưng không khống chế được thanh âm biến nhu, còn có, hắn có ý đùa.
Tùy tiện xem một lần bản “long dương bí tịch”, Hàn Vương đã hiểu quyển sách kia viết cái gì, nhưng lại không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, vì thế cố ý nói ra câu nói giả trang thuần khiết kia.
Nhìn đến bộ dáng kinh ngạc của Đường Tống, trong lòng Hàn Vương mừng như trộm được mật gấu. Giơ giơ quyển sách trong tay, Hàn Vương muốn đem bộ dáng “giả trang thuần khiết” làm đến cùng: “Đường Tống, ngươi muốn học võ công trong quyển sách này sao?”
“Ách… Vâng, đúng vậy.” Đường Tống không rõ tâm tư Hàn Vương lắm, chỉ có thể kiên trì trả lời. “Vậy… Chúng ta cùng nhau luyện đi!” Hàn Vương không nhanh không chậm ném ra một “quả bom lớn”, đánh cho Đường Tống không nói được gì.
Hết chương thứ hai mươi chín
Tác giả :
Thúc Thúc