Bằng Lăng Tím - Hạnh Phúc Là Anh
Chương 2: Kí ức
Cô là một đứa bé không cha ! Ngay cả khi nhắm mắt ngủ say cô vẫn không thể nào quên được những câu nói khinh miệt của chị gái cô – Đinh Vũ Tâm .
Cha mẹ cô ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ , nhỏ đến nỗi cô chẳng thể nhớ gì từ trong tiềm thức . Chỉ qua những giấc mơ nhạt nhòa , cô nghe những tiếng cãi nhau , tiếng đồ thủy tinh vỡ nát , âm thanh đổ sầm của một vật nặng gì đó , tiếng thét của mẹ cô và … máu . Hôm sau , cha mẹ cô đưa đơn ra tòa và ly hôn . Kể từ đó , cô trở thành một đứa nhỏ không
cha , giống mọi người vẫn nói .
Một năm sau , ba cô đưa một người chị gái đến bên cạnh cô , cô rất vui , thực sự rất vui vì lúc ấy chẳng có ai muốn chơi với cô cả . Bọn họ bảo cô là một đứa khuyết tật , chỉ có Dương ca ca là thật lòng yêu thương bảo bọc cô và …cả người chị gái mới này nữa . Những tháng ngày hạnh phúc cứ thế trôi qua cho đến một ngày Dương ca nói rằng anh ấy phải đi du học . Từ đó , không còn ai bảo bọc cho cô và những sóng gió cứ thay phiên nhau đổ ập xuống cuộc đời cô …
Lên học cao trung , cô yêu thầm một người con trai nổi tiếng trong trường – Quân Hạo . Nhưng cô biết , người con trai đó không dành cho cô , bởi vì anh là bạn trai của chị gái cô . Cô vẫn cứ lặng lẽ giấu diếm tình cảm của mình , âm thầm làm một con rùa rụt cổ , cố gắng sống qua những ngày bình thản .
Cho đến một ngày trời nắng đẹp , Quân Hạo đứng trước cổng trường đại học của cô , dõng dạc mà rõ ràng nói thật to .
“ Tây Nhược Hi , em có bằng lòng làm bạn gái anh không ?”
Anh vẫn như mùa hè năm nào , tự tin tỏa sáng tựa như ánh mặt trời chói lóa , chiếu sáng cả cuộc đời cô . Tình yêu ngây ngô cứ như vậy chớm nở , trong vắt tựa làn nước nhưng lại mong manh tựa khói sương .
Sau khi cô tốt nghiệp đại học , họ đính hôn với nhau . Cô vẫn còn nhớ như in cảm giác hạnh phúc tự hào khi mặc trên mình chiếc váy cưới màu trắng , màu trắng tinh khiết tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu . Thế nhưng …
“ Anh không yêu cô ta ! Em cũng biết mà Tâm Tâm , người anh yêu chỉ có em mà thôi .”
“ Thật không ? Anh không lừa gạt em đúng không ?”
“ Anh hứa là sau khi lừa gạt hết tài sản nhà cô ta , chúng ta sẽ cùng nhau cao chạy xa bay , nhé ?”
“ Anh phải nhớ giữ lời đấy !”
Bên trong căn phòng chuẩn bị cho chú rể , mội đôi trai gái vẫn còn đang say sưa diễn kịch ly biệt Quỳnh Dao thì bên ngoài cánh cửa , trái tim cô dâu đã vỡ nát .
Cô không khóc , không nháo , chỉ đứng lặng như trời trồng trước cửa . Đến khi mẹ cô chạy đến hỏi tại sao cô lại đứng đó thì cô mới chợt nhận ra rằng chính mình trong vô thức đã rơi lệ lúc nào không hay . Trái tim đau đớn vì bị phản bội , bị phản bội bởi thứ mà cô ngây thơ tin tưởng là một tình yêu chân thực sắc son , cay đắng thay đó chỉ là thứ tình cảm lợi dụng của những con người hèn hạ .
Cô đi đến trước mặt hắn ta . “ Chát” . Dấu vết năm ngón tay đỏ thắm in hằn trên mặt hắn , là nỗi oán hận trọn đời không buông của cô .
…
Những ngày sau đó , cô không khóc cũng chẳng buồn nở nụ cười . Mẹ cô gửi cô qua nhà Dương ca ca , anh chăm sóc cho cô rất tốt , thật sự rất tốt , tốt đến mức cô vẫn muốn như vậy mà quên đi tất cả dừng lại khoảnh khắc ấy thôi…
Mấy ngày sau , Đinh Vũ Tâm báo tin cho cô là cô ta đã mang thai ba tháng . Đến lúc đó , cô thật sự tức giận , chẳng phải là cảm giác tê tâm liệt phế khi mất tình yêu mà chỉ còn là sự thù hận tận sâu trong tâm trí , oán niệm tuôn trào bủa vây lấy linh hồn cô . Cô tức giận rời nhà đến “ tổ ấm” của cô ta và Quân Hạo .
Cô không nhớ rõ cô và cô ta đã nói gì , giằng co như thế nào , chỉ nhớ được mùi máu tanh hòa cùng với hương hoa Mẫu Đơn tạo thành một mùi hương gay nồng khó chịu . Cô cứ thế thẫn thờ cho đến khi cả người được ôm trọn bởi một vòng tay ấm áp . Là anh , Hàm Tịch Dương .
…
Cô mở ra đôi mắt thanh khiết vô thần của mình nhìn về nơi chân trời xa xăm . Đã một tháng kể từ khi anh đưa cô rời khỏi chốn thành đô nào nhiệt trở về vùng thôn quê xinh đẹp này , đã một tháng kể từ khi xảy ra chuyện kinh hoàng đó, đến giờ cô mới có đủ can đảm để nhìn thẳng vào sự thật . Ánh mắt cô ngập tràn hoang mang vô hạn , tội danh giết người , cô phải làm sao đây ?
Trốn tránh sao ?
Vậy cô có thể trốn được cả đời hay không ?
Tất nhiên là không thể , cơn ác mộng này sẽ đi theo cô đến suốt cuộc đời này , tận khi cô xuôi tay nhắm mắt cũng không thể nào lãng quên được .
Đôi mắt khẽ sáng bừng lên .
Không , cô phải sống , cho dù có phải sống trong lao ngục cầm tù cô vẫn phải sống . Sống cho mẹ cô , cho Dương ca ca , cho chính cô .
Những ngày qua , bị Hàm Tịch Dương giam lỏng trong bốn bức tường ngột ngạt này chính cô cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài sau khi anh dắt cô bỏ trốn . Chỉ biết càng lúc anh càng về khuya , gương mặt anh càng ngày càng trở nên kém huyết sắc khiến cả cô cũng thay anh lo lắng . Thậm chí cả giữa đêm khuya , cô vẫn có thể nghe thấy được tiếng kẽo kẹt mở cửa sổ cùng mùi thuốc lá từ phòng anh phảng phất trong không gian thanh vắng , mùi hương của cô đơn . . .
“ Cạch”
Tiếng động mở cửa làm cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ của mình, quay đầu nhìn về phía cửa . Bóng lưng cao lớn đập vào mắt cô , người đàn ông trưởng thành trên cổ vẫn còn đeo chiếc tạp dề màu hồng hình mèo Kitty , trên tay là mâm đồ ăn sáng như thường lệ . Đôi khi , cô khẽ bật cười vì hình ảnh đáng yêu này của anh, ít ai mà nghĩ được tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn đá quý Clyn lại cúi đầu khom lưng xuống bếp … nấu ăn !
-Sao vậy ? Sốt à ? Sao nhìn anh đắm đuối thế ?
Anh ân cần đưa tay lên trán cô làm động tác đo nhiệt độ giả bộ trêu ghẹo cô làm cho cô dở khóc dở cười không biết làm sao .
-Thôi nào , ăn sáng đi , ngốc .
Anh vẫn như lúc nhỏ , dụ dỗ cô ăn thật nhiều sau đó lại bảo cô là ngốc .Nhìn vào khẩu phần ăn sáng của mình , cô bỗng dưng có một xúc cảm muốn khóc . Thì ra qua bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của cô , không sai lệch đi một chút nào cả . Bỗng chốc , đôi mắt cô cay xè , cổ họng như nghẹn đắng chẳng thể nuốt trôi .
Nhận thấy cô có điểm kì lạ , anh chợt hỏi .
-Sao vậy , ăn không ngon sao ? Nếu ăn không ngon thì đừng miễn cưỡng , để anh làm cái khác cho em nhé …
-Không sao . Không sao thật mà . Đồ ăn rất ngon , cảm ơn anh .
Cô cố gắng nuốt trôi nước mắt vào tận đáy lòng , ngẩng mặt lên nhìn anh chân thành cảm ơn . Bầu không khí giữa hai người lại rơi vào trầm mặc .
-Hôm nay anh phải đi công tác ở ngoại tỉnh , chắc đến tận tối mới trở về . Em ở nhà nhớ cẩn thận giữ gìn sức khỏe và
phải nhớ tuyệt đối không được ra khỏi nhà khi anh chưa về , nhé !
Anh cẩn thận dặn dò cô .
-Vâng , em biết rồi mà .
Anh khẽ thở phào vì cô cuối cùng cũng đã nói chuyện nhiều hơn sau chuỗi ngày câm lặng. Trong lòng xót xa nhìn người con gái trước mắt , đôi mắt ánh lên tia sáng bi thương . Hi nhi , không có anh bên cạnh em nhất định phải sống thật tốt !
Cha mẹ cô ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ , nhỏ đến nỗi cô chẳng thể nhớ gì từ trong tiềm thức . Chỉ qua những giấc mơ nhạt nhòa , cô nghe những tiếng cãi nhau , tiếng đồ thủy tinh vỡ nát , âm thanh đổ sầm của một vật nặng gì đó , tiếng thét của mẹ cô và … máu . Hôm sau , cha mẹ cô đưa đơn ra tòa và ly hôn . Kể từ đó , cô trở thành một đứa nhỏ không
cha , giống mọi người vẫn nói .
Một năm sau , ba cô đưa một người chị gái đến bên cạnh cô , cô rất vui , thực sự rất vui vì lúc ấy chẳng có ai muốn chơi với cô cả . Bọn họ bảo cô là một đứa khuyết tật , chỉ có Dương ca ca là thật lòng yêu thương bảo bọc cô và …cả người chị gái mới này nữa . Những tháng ngày hạnh phúc cứ thế trôi qua cho đến một ngày Dương ca nói rằng anh ấy phải đi du học . Từ đó , không còn ai bảo bọc cho cô và những sóng gió cứ thay phiên nhau đổ ập xuống cuộc đời cô …
Lên học cao trung , cô yêu thầm một người con trai nổi tiếng trong trường – Quân Hạo . Nhưng cô biết , người con trai đó không dành cho cô , bởi vì anh là bạn trai của chị gái cô . Cô vẫn cứ lặng lẽ giấu diếm tình cảm của mình , âm thầm làm một con rùa rụt cổ , cố gắng sống qua những ngày bình thản .
Cho đến một ngày trời nắng đẹp , Quân Hạo đứng trước cổng trường đại học của cô , dõng dạc mà rõ ràng nói thật to .
“ Tây Nhược Hi , em có bằng lòng làm bạn gái anh không ?”
Anh vẫn như mùa hè năm nào , tự tin tỏa sáng tựa như ánh mặt trời chói lóa , chiếu sáng cả cuộc đời cô . Tình yêu ngây ngô cứ như vậy chớm nở , trong vắt tựa làn nước nhưng lại mong manh tựa khói sương .
Sau khi cô tốt nghiệp đại học , họ đính hôn với nhau . Cô vẫn còn nhớ như in cảm giác hạnh phúc tự hào khi mặc trên mình chiếc váy cưới màu trắng , màu trắng tinh khiết tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu . Thế nhưng …
“ Anh không yêu cô ta ! Em cũng biết mà Tâm Tâm , người anh yêu chỉ có em mà thôi .”
“ Thật không ? Anh không lừa gạt em đúng không ?”
“ Anh hứa là sau khi lừa gạt hết tài sản nhà cô ta , chúng ta sẽ cùng nhau cao chạy xa bay , nhé ?”
“ Anh phải nhớ giữ lời đấy !”
Bên trong căn phòng chuẩn bị cho chú rể , mội đôi trai gái vẫn còn đang say sưa diễn kịch ly biệt Quỳnh Dao thì bên ngoài cánh cửa , trái tim cô dâu đã vỡ nát .
Cô không khóc , không nháo , chỉ đứng lặng như trời trồng trước cửa . Đến khi mẹ cô chạy đến hỏi tại sao cô lại đứng đó thì cô mới chợt nhận ra rằng chính mình trong vô thức đã rơi lệ lúc nào không hay . Trái tim đau đớn vì bị phản bội , bị phản bội bởi thứ mà cô ngây thơ tin tưởng là một tình yêu chân thực sắc son , cay đắng thay đó chỉ là thứ tình cảm lợi dụng của những con người hèn hạ .
Cô đi đến trước mặt hắn ta . “ Chát” . Dấu vết năm ngón tay đỏ thắm in hằn trên mặt hắn , là nỗi oán hận trọn đời không buông của cô .
…
Những ngày sau đó , cô không khóc cũng chẳng buồn nở nụ cười . Mẹ cô gửi cô qua nhà Dương ca ca , anh chăm sóc cho cô rất tốt , thật sự rất tốt , tốt đến mức cô vẫn muốn như vậy mà quên đi tất cả dừng lại khoảnh khắc ấy thôi…
Mấy ngày sau , Đinh Vũ Tâm báo tin cho cô là cô ta đã mang thai ba tháng . Đến lúc đó , cô thật sự tức giận , chẳng phải là cảm giác tê tâm liệt phế khi mất tình yêu mà chỉ còn là sự thù hận tận sâu trong tâm trí , oán niệm tuôn trào bủa vây lấy linh hồn cô . Cô tức giận rời nhà đến “ tổ ấm” của cô ta và Quân Hạo .
Cô không nhớ rõ cô và cô ta đã nói gì , giằng co như thế nào , chỉ nhớ được mùi máu tanh hòa cùng với hương hoa Mẫu Đơn tạo thành một mùi hương gay nồng khó chịu . Cô cứ thế thẫn thờ cho đến khi cả người được ôm trọn bởi một vòng tay ấm áp . Là anh , Hàm Tịch Dương .
…
Cô mở ra đôi mắt thanh khiết vô thần của mình nhìn về nơi chân trời xa xăm . Đã một tháng kể từ khi anh đưa cô rời khỏi chốn thành đô nào nhiệt trở về vùng thôn quê xinh đẹp này , đã một tháng kể từ khi xảy ra chuyện kinh hoàng đó, đến giờ cô mới có đủ can đảm để nhìn thẳng vào sự thật . Ánh mắt cô ngập tràn hoang mang vô hạn , tội danh giết người , cô phải làm sao đây ?
Trốn tránh sao ?
Vậy cô có thể trốn được cả đời hay không ?
Tất nhiên là không thể , cơn ác mộng này sẽ đi theo cô đến suốt cuộc đời này , tận khi cô xuôi tay nhắm mắt cũng không thể nào lãng quên được .
Đôi mắt khẽ sáng bừng lên .
Không , cô phải sống , cho dù có phải sống trong lao ngục cầm tù cô vẫn phải sống . Sống cho mẹ cô , cho Dương ca ca , cho chính cô .
Những ngày qua , bị Hàm Tịch Dương giam lỏng trong bốn bức tường ngột ngạt này chính cô cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài sau khi anh dắt cô bỏ trốn . Chỉ biết càng lúc anh càng về khuya , gương mặt anh càng ngày càng trở nên kém huyết sắc khiến cả cô cũng thay anh lo lắng . Thậm chí cả giữa đêm khuya , cô vẫn có thể nghe thấy được tiếng kẽo kẹt mở cửa sổ cùng mùi thuốc lá từ phòng anh phảng phất trong không gian thanh vắng , mùi hương của cô đơn . . .
“ Cạch”
Tiếng động mở cửa làm cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ của mình, quay đầu nhìn về phía cửa . Bóng lưng cao lớn đập vào mắt cô , người đàn ông trưởng thành trên cổ vẫn còn đeo chiếc tạp dề màu hồng hình mèo Kitty , trên tay là mâm đồ ăn sáng như thường lệ . Đôi khi , cô khẽ bật cười vì hình ảnh đáng yêu này của anh, ít ai mà nghĩ được tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn đá quý Clyn lại cúi đầu khom lưng xuống bếp … nấu ăn !
-Sao vậy ? Sốt à ? Sao nhìn anh đắm đuối thế ?
Anh ân cần đưa tay lên trán cô làm động tác đo nhiệt độ giả bộ trêu ghẹo cô làm cho cô dở khóc dở cười không biết làm sao .
-Thôi nào , ăn sáng đi , ngốc .
Anh vẫn như lúc nhỏ , dụ dỗ cô ăn thật nhiều sau đó lại bảo cô là ngốc .Nhìn vào khẩu phần ăn sáng của mình , cô bỗng dưng có một xúc cảm muốn khóc . Thì ra qua bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của cô , không sai lệch đi một chút nào cả . Bỗng chốc , đôi mắt cô cay xè , cổ họng như nghẹn đắng chẳng thể nuốt trôi .
Nhận thấy cô có điểm kì lạ , anh chợt hỏi .
-Sao vậy , ăn không ngon sao ? Nếu ăn không ngon thì đừng miễn cưỡng , để anh làm cái khác cho em nhé …
-Không sao . Không sao thật mà . Đồ ăn rất ngon , cảm ơn anh .
Cô cố gắng nuốt trôi nước mắt vào tận đáy lòng , ngẩng mặt lên nhìn anh chân thành cảm ơn . Bầu không khí giữa hai người lại rơi vào trầm mặc .
-Hôm nay anh phải đi công tác ở ngoại tỉnh , chắc đến tận tối mới trở về . Em ở nhà nhớ cẩn thận giữ gìn sức khỏe và
phải nhớ tuyệt đối không được ra khỏi nhà khi anh chưa về , nhé !
Anh cẩn thận dặn dò cô .
-Vâng , em biết rồi mà .
Anh khẽ thở phào vì cô cuối cùng cũng đã nói chuyện nhiều hơn sau chuỗi ngày câm lặng. Trong lòng xót xa nhìn người con gái trước mắt , đôi mắt ánh lên tia sáng bi thương . Hi nhi , không có anh bên cạnh em nhất định phải sống thật tốt !
Tác giả :
Thủy Tinh